Chương 1577: Có tâm tài hoa (2)
Chương 1577: Có tâm tài hoa (2)Chương 1577: Có tâm tài hoa (2)
Chuong 1577: Co tam tai hoa (2)
Có điều cũng không có nghĩa là thư viện, Đại Phật Tự không làm gì, sau khi xác nhận khó có thể tìm ra đám quái quyệt đó, bên Nghi Loan Ti kỳ thật đã nhờ thư viện, Đại Phật Tự giúp đỡ, hi vọng thư viện, Đại Phật Tự cung cấp một biện pháp hữu hiệu để tìm ra quái quyệt.
Văn Đề thở dài nói:
- Bọn họ tạm thời cũng không có cách nào.
Quái quyệt giỏi ẩn nấp lẻn vào trong thành, có đôi khi muốn tìm ra nó, thật sự rất khó.
Thư viện, Đại Phật Tự cũng không lấy ra được biện pháp.
Trầm mặc một lúc, Chu Phàm nói:
- Vậy việc chúng ta phải làm là chuẩn bị cho trước khi trời tối không thể tìm được những quái quyệt đó.
Nếu không tìm thấy, bọn họ không thể không thừa nhận sự thực này, sau đó ứng đối với hoàn cảnh gian nan sau khi vào đêm.
Cũng không thể chờ sau khi vào đêm rồi mới vội vàng ứng đối.
- Nên như vậy.
Thẩm Tĩnh gật đầu nói.
Năm người lại thương lượng một lúc, mới mang theo nhiệm vụ của mình tản đi.
Sau khi Chu Phàm rời khỏi nghị sự đường, hắn đi đến căn phòng xử lý sự vụ của mình, chỉ là vừa đi được một nửa thì bị một Lực Sĩ ngăn cản.
Lực Sĩ này mở miệng thấp giọng nói:
- Đại nhân, có một chuyện ta không biết hiện tại có nên nói hay không?
Chu Phàm nhận được Lực Sĩ này, Lực Sĩ này là một thuộc hạ theo hắn xử lý án mạng ba mươi hai người, hai mắt Chu Phàm nghiêm lại nói:
- Có phải có manh mối về án kiện không?
Lực Sĩ gật đầu, hắn nói không biết hiện tại có nên nói hay không, là vì hiện tại toàn bộ ti phủ đều đang vận chuyển xoay quanh ác mộng và án mạng đêm qua, so sánh với chuyện đêm qua, vụ án ba mươi hai mạng người này đều bị gạt sang bên, những người điều tra án kiện ba mươi hai võ giả như bọn họ đều bị điều động gia nhập tìm kiếm quái quyệt.
- Đi theo ta.
Chu Phàm không chút do dự nói.
Rất nhanh Chu Phàm dẫn theo Lực Sĩ này tiến vào trong phòng hắn, hắn bảo tiểu lại canh giữ ở ngoài cửa, mới quan sát thuộc hạ này một chút, nói: - Chuyện đêm qua quan trọng, nhưng án mạng ba mươi hai người cũng không phải là râu ria, ta vẫn có thời gian nghe ngươi nói.
Nếu manh mối không rõ ràng, Chu Phàm có thể tạm thời bỏ qua, chờ xử lý xong chuyện trước mắt rồi lại tiếp tục tra, nhưng nếu manh mối rõ ràng. ..
Tên Lực Sĩ đó gật đầu nói:
- Đại nhân lúc trước một mực bảo chúng ta tra tìm đan dược có khả năng tôn tại có trong án kiện, hôm nay kiểm tra toàn thành, dưới tình huống bất ngờ, chúng ta gặp một võ giả bộ dạng khả nghi.
- Thế là chúng ta quát võ giả đó lại, muốn thẩm vấn kỹ càng một phen, ai ngờ võ giả đó không chút do dự bỏ chạy.
Lực Sĩ nói:
- Nhưng phố lớn ngõ nhỏ đều là người của chúng ta, hắn có thể trốn đi đâu? Không tới một lúc đã bị bắt.
- Bởi vì chúng ta muốn tìm là quái quyệt, chứ mà không phải người, cho nên sau khi bắt được hắn, chúng ta hỏi vài câu, không hỏi ra gì, nhưng vẫn mang hắn về ngục giam của ti phủ nhốt lại, muốn làm xong chuyện hiện tại rồi lại xử lý hắn.
Chu Phàm thầm nghĩ nếu đổi lại là hắn cũng sẽ xử lý như vậy, hắn nhướng mày nói:
- Các ngươi là phát hiện hắn có vấn đề thế nào?
- Khi chúng ta buổi trưa về ti phủ, ngục tốt trong phủ tỉ nói người có phát bệnh, chúng ta tới xem, liền giật nảy mình, sắc mặt người đó dữ tợn, mắt hắn là một mảng đỏ rực, hò hét những lời không rõ.
Lực Sĩ nhớ tới việc này, trên mặt vẫn mang theo một tia sợ hãi.
- Đại nhân, chúng ta còn chú ý thấy sắc mặt của hắn rất trắng, không có một chút màu máu, bởi vì không biết vì sao hắn lại nổi điên, chúng ta cũng không dám tới gần, chỉ bảo ngục tốt đổ mấy thùng nước đá, nếu vẫn vô hiệu, vậy chúng ta chỉ có thể mời Phù Sư trong phủ tới xem.
- Có điều mấy thùng nước đá dội xuống, quả nhiên hữu hiệu, người đó đang toàn thân run rẩy cũng tỉnh táo lại không ít, hắn tóm lấy môn đặc chế không ngừng hét, nói hắn có bệnh cấp tính, bảo chúng ta đưa thuốc trong bình sứ màu lam ở phù đại của hắn cho hắn.
- Phù đại của hắn đã sớm bị tịch thu, chúng ta đi tìm phù đại của hắn, từ trong phù đại tìm được đan dược màu lam đó ném cho hắn, hắn từ trong bình lấy ra một viên đan dược, nuốt xuống.
- Sau đó không để ý tới chúng ta nữa, mà là nhắm mắt khoanh chân vận công.
- Vốn nếu là như vậy, chúng ta khẳng định không thể phát hiện sự dị thường của hắn, nhưng khi hắn vận công, chúng ta phát hiện trên mặt hắn hiện ra nụ cười quỷ dị.
Nghe đến đây, hai hàng lông mày Chu Phàm nhướng lên, nhưng không nói gì, mà là tiếp tục nghe.
-Nu cười và đan dược này, khiến mấy người chúng ta nhớ tới nụ cười hiện lên trên mắt thi thể của án mạng ba mươi hai người, cho nên chúng ta thương lượng một chút, để ta tới tìm đại nhân.
Lực Sĩ cuối cùng nói,
- Đại nhân, chúng ta chưa thẩm vấn người đó.
Chu Phàm thở phào, đúng là có lòng trông hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xum xuê.