Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 922 - Chương 1608: Đoan Điệu

Chương 1608: Đoan điệu Chương 1608: Đoan điệuChương 1608: Đoan điệu

Chuong 1608: Doan dieu

Hoàng Bất Giác đầu tiên là mừng rỡ, tiếp theo lại có chút lo lắng nói:

- Nhưng bọn họ có nguyện ý không?

Chuyện như vậy chỉ có thể giao cho Chu Phàm là người của lớp chữ Giáp đi khuyên bảo.

Chu Phàm mất một chút thời gian mới tụ được người của lớp chữ Giáp trong học đường, nhưng nhân số vẫn không đủ, thiếu Nhất Hành.

Theo bên Bạch Tượng Tự nói Nhất Hành bế quan một đoạn thời gian, hiện tại vẫn chưa xuất quan.

Chu Phàm nhìn tám người Lý Trùng Nương, hắn mới nói ra ý đồ đến.

- Có thể giúp Chu đại ca đối phó những quái quyệt đó, là điêu Trùng Nương một mực muốn làm.

Lý Trùng Nương hưởng ứng đầu tiên.

Đại tỷ đầu Lý Trùng Nương đã mở miệng, Hùng Phi Tú không thể không hừ một tiếng nói:

- Tính cả ta vào.

- Thiên hương cũng nguyện ý góp một phần sức.

Dạ Lai Thiên Hương ngọt ngào cười nói.

Đỗ Nê vẻ mặt nghiêm trang nói:

- Đọc sách nếu không vì nước vì dân, không bằng về nhà làm ruộng, Chu huynh không cần khách khí như vậy.

- Ta cũng có thể hỗ trợ, nhưng buổi tối nếu lỡ ngủ làm chậm trễ việc, các ngươi đừng trách ta.

Hậu Thập Tam Kiếm lười biếng nói, hắn đã sớm từ bỏ một ngày luyện kiếm mười một canh giờ, khôi phục tính tình lười nhác.

Trứu Thâm Thâm nghiêm mặt, khẽ gật đầu với Chu Phàm, xem như là đáp ứng.

- Chu huynh đã mở miệng, cũng tính cả ta vào.

Ôn Hiểu không do dự nhiều.

- Có tiền không?

Vẻ mặt Trương Lý Tiểu Hồ rối rắm, có điều rất nhanh hắn liền sửa lời:

- Thôi, thôi, việc này khiến thu nhập của Trương Lý gia giảm đi không ít, ảnh hưởng tới lương tháng của ta, khiến ta phiền lòng, lần này làm miễn phí.

Tám người đều đáp ứng.

Thấy tám người đều đáp ứng hỗ trợ trấn thủ thôn, Chu Phàm chấp tay thi lễ nói: - Vậy kính nhờ các vị.

Bảo tám người chuẩn bị một phen, Chu Phàm vội vã rời khỏi thư viện, như vậy bên ti phủ chỉ cân tìm mười người là đủ rồi.

Bôn ba qua lại, trở lại ti phủ nói với bọn Hoàng Bất Giác tám người của lớp chữ Giáp đều đáp ứng.

Đợi tất cả công việc tiền kỳ đã làm xong, đã là buổi trưa.

Chu Phàm vừa ngồi xuống uống chén trà, một Lực Sĩ vội vàng bước vào, hắn chắp tay gấp giọng nói:

- Đại nhân, án kiện có tiến triển.

Lực Sĩ này là một võ giả Chu Phàm trong những người một mực theo dõi án mạng ba mươi hai người.

Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, hắn trầm giọng cắt ngang tên Lực Sĩ đó:

- Trước tiên đóng cửa lại đã.

Lúc này Lực Sĩ mới có phản ứng, hắn vội vàng đóng cửa lại.

Chu Phàm lại khởi động phù trận cách âm trong phòng, mới gật đầu nói:

- Có thể nói rồi.

- Đại nhân, chúng ta đã xác nhận cứ điểm của bọn họ ở Nam Tịnh Thôn.

Lực Sĩ vội vàng nói.

Lúc trước Chu Phàm không cho phép bọn họ tiến vào Nam Tịnh Thôn, nhưng từ khi dân chúng trong thành bắt đầu chạy tới mười tám thôn tị nạn, Chu Phàm thuận thế bảo Lực Sĩ Thám Quyệt Viên của Nghỉ Loan Ti ngụy trang tiến vào Nam Tịnh Thôn điều tra.

Có dân chúng che giấu, đây là thời cơ tốt nhất, Chu Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua.

- Các ngươi xác nhận chưa? Không phải là một cái bẫy chứ.

Chu Phàm lo lắng hỏi.

- Đại nhân, chúng ta một mực rất cẩn thận, đây tuyệt đối là cứ điểm của bọn họ.

Lực Sĩ vô cùng khẳng định nói:

- Đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?

Nên làm thế nào?

Chu Phàm trầm ngâm.

Hiện tại bày ra trước mặt hắn không ngoài tiếp tục ôm cây đợi thỏ hoặc trực tiếp xử lý cứ điểm này.

Nếu là trước kia, hắn sẽ lựa chọn ôm cây đợi thỏ, nhưng hiện tại thế cục của Cao Tượng Thành không rõ, hơn nữa hắn mấy ngày nay luôn cảm thấy mấy án kiện này dường như cất giấu một chuyện khiến hắn cảm thấy bất an.

Chu Phàm cân nhắc phần lớn là xử lý điểm này, manh mối liệu có bị cắt đứt không?

Nhưng rất nhanh hắn có được đáp án, manh mối không đứt, bởi vì vẫn còn Hà gia.

- Phái mấy người thông minh theo dõi Hà gia, những người còn lại tới Nam Tịnh Thôn tập hợp, ta lập tức tới ngay.

Chu Phàm lập tức quyết định.

Tên Lực Sĩ đó lĩnh mệnh lệnh mà đi.

Chu Phàm lại suy tư một lượt, hắn rời khỏi phòng của mình, tìm được Hoàng Bất Giác đang giám sát Phù Sư chế phù, kể lại chuyện cho hắn.

- Ngươi đi đi, nơi này có ta là được rồi.

Hoàng Bất Giác hơi gật đầu nói.

Chuyện quái quyệt ác mộng đương nhiên quan trọng, nhưng hiện tại tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy, cho dù Chu Phàm rời khỏi, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Sau khi Hoàng Bất Giác đáp ứng, Chu Phàm lập tức rời khỏi ti phủ, hắn không ngồi xe ngựa, bởi vì như vậy quá chậm.

Hắn đơn độc một mình ra khỏi cửa thành, lập tức mở ra ẩn giáp, sau đó không ngừng thuấn di.

Mở ra ẩn giáp là không muốn để đội tuân tra biết hành tung của hắn, nếu không hắn câm lệnh bài của Nghi Loan Ti cũng có thể thi triển thân pháp, sẽ không bị đội tuần tra ngăn cản.

Thân pháp cấp thuấn di khiến Chu Phàm không tốn bao nhiêu thời gian đã tới Nam Tịnh Thôn.
Bình Luận (0)
Comment