Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 93 - Chương 93. Sợ Hãi (2)

Chương 93. Sợ hãi (2) Chương 93. Sợ hãi (2)

Vẻ mặt Hà Tào đầy chua chát, nói:

- Ta đương nhiên biết hi vọng xa vời, nhưng ta bất kể là như thế nào cũng phải thử một lần, nếu ngay cả dũng khí thử cũng không có, muốn ta chờ chết như vậy, ta tuyệt đối không cam lòng.

Chu Phàm do dự một chút nói:

- Xin lỗi, ta thật sự không có thừa thời gian để giúp ngươi.

Giúp Sầu Hầu vì Sầu Hầu vốn là bằng hữu của hắn, lại có phần tình nghĩa của Trương mộc tượng, thời gian của bản thân hắn cũng không đủ để đề thăng thực lực, không thể tốn thời gian đi giúp Hà Tào.

Nếu hắn giúp Hà Tào, vậy thời gian của hắn sẽ giảm bớt, tiến bộ thực lực cũng sẽ biến thành chậm lại, đối với Chu Phàm mà nói, nguy hiểm sẽ tùy thời tiến đến, hắn không thể làm loại chuyện tự gây tổn hại cho bản thân này.

Sắc mặt Hà Tào ảm đạm, hắn không nhiều lời, mà là xoay người chuẩn bị rời đi.

- Ngươi biết chữ không?

Chu Phàm nhìn bóng lưng của Hà Tào, đột nhiên hỏi.

Hà Tào gật đầu, hắn từng theo Lâm thư sinh đã chết đọc sách một đoạn thời gian, nhận được không ít chữ.

Chu Phàm lại nói:

- Hổ Hình Thập Nhị Thức của ta là có được từ bản chép tay trong nhà Lỗ đội trưởng, ngươi có thể nghĩ biện pháp từ phương diện này.

Đây là manh mối duy nhất Chu Phàm có thể cho cung cấp cho Hà Tào, về phần Hà Tào có thể từ chỗ Lỗ Khôi có được cơ hội xem bản chép tay hay không thì phải dựa vào bản thân hắn.

- Cám ơn.

Hà Tào gật đầu rời đi.

Hai người Chu Phàm rời doanh địa, bước chân của Chu Phàm ngừng lại, hắn nhìn Sầu Hầu đang trầm mặc bất an, dẫu sao Sầu Hầu cũng không phải là hắn, tuổi tâm lý của Sầu Hầu thậm chí ngay cả mười lăm tuổi cũng chưa đến.

- A Phàm, Lý Nhị Lư chết rồi.

Bị Chu Phàm nhìn chằm chằm, Sầu Hầu mở miệng nói, thanh âm của hắn đã run rẩy,

- Cộng sự của ta cũng chết rồi.

- Hôm nay khi quái quyệt xuất hiện, ta hơi sợ. Cộng sự của ta... Quái quyệt lao về phía hắn. . . Quá nhanh. . . Hắn không kịp lui về phía sau, chỉ có thể vội vàng đón đỡ...

- Nhưng khí lực của quái quyệt quá lớn, cộng sự không đỡ được hai ba đòn đã bị đánh chết... Thật sự quá nhanh. . . Khi đó ta mới dán Tiểu Diễm Phù lên Hàn Cốt Côn.

- Nếu không phải ta sợ tới run rẩy... Mà nhanh hơn một chút... Có lẽ cộng sự sẽ không phải chết... Thật là vô dụng...

- Sau khi cộng sự chết, ta không quá thương tâm...Trong lòng ta không ngờ cảm thấy may mắn vì người chết không phải là mình. . . Nhưng lần sau... Lần sau nói không chừng người chết chính là ta thậm chí là A Phàm... A Phàm.

Nói tới đây, hốc mắt đã đỏ lên của Sầu Hầu có bước mắt chảy xuống,

- Ta thật sự rất sợ, nếu có thể, ta không muốn ở lại đội tuần tra nữa... Ở lại nơi này sẽ chết người...

Chu Phàm yên lặng lắng nghe, hắn nhìn Sầu Hầu đang sợ tới run rẩy, giơ tay lên hung hăng tát một cái lên mặt Sầu Hầu.

Bốp một tiếng, Sầu Hầu có chút sững sờ, ngay cả khóc cũng quên mất, hắn nhìn Chu Phàm với vẻ không thể tin được, hắn không hiểu vì sao A Phàm lại đột nhiên đánh hắn?

Chu Phàm rút tay về, lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng ta không sợ à? Nhưng bất kể ngươi có sợ hay không, có cầm được vũ khí lên hay không, có thể phản kháng được hay không, nó đều sẽ lao về phía ngươi, muốn xé ngươi thành từng mảnh.

- Sầu Hầu, ngươi cho rằng tuần tra là đang chơi đồ hàng à? Đây là chiến tranh! Ngươi phải có giác ngộ không phải ngươi chết thì chính là nó vong, đụng phải chúng, ngươi chỉ có thể giống như hôm nay giơ Hầu Côn của ngươi lên mà lao về phía chúng.

- Cho dù Gầu Côn có gãy, vậy dùng tất cả thủ đoạn đầu, răng chân tay để giết chết chúng, không giết được chúng thì ngươi sẽ phải chết.

Sầu Hầu ôm mặt, cúi đầu, hắn dường như đang ngẫm nghĩ lời nói của Chu Phàm, lại dường như không nghĩ gì.

- Sầu Hầu, ngươi nên hiểu, nếu có thể, cha mẹ ngươi tuyệt đối sẽ không để ngươi tiến vào đội tuần tra, nhưng đây không phải là chuyện bọn họ có thể quyết định, sau này đừng nói những lời ngu ngốc như muốn rời khỏi đội tuần tra nữa, bất kể là ngươi hay ta, đều không có chỗ trống để lựa chọn.

Chu Phàm lại nói nhỏ nhẹ.

Trong lòng Chu Phàm biết rõ, loại sợ hãi này rất nhiều lúc phải dựa vào chính mình để khắc phục, người ngoài rất khó cung cấp trợ giúp.

Chu Phàm không nói thêm nữa, mà là cùng Sầu Hầu đi tới, khi sắp tách ra, Sầu Hầu bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

- A Phàm, đêm nay ta tới tìm ngươi, ta phải mau chóng học được Tô Tỉnh Tứ Thức.

Chu Phàm cười cười đáp ứng, xem ra Sầu Hầu đã bước được một bước ra khỏi nỗi ám ảnh của hắn rồi.

Chu Phàm về tới nhà, hắn biết chuyện hôm nay đội tuần tra chết ba người khẳng định sớm đã được truyền, lại thêm vết thương trên cánh tay đã thu hút ánh mắt của cha mẹ mấy lần, có điều cha mẹ không hỏi nhiều, nhưng khi Chu Phàm ăn cơm vẫn dùng ngữ khí bình tĩnh giải thích một chút với hai người bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment