Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 930 - Chuong 1616: Lien He

Chuong 1616: Lien he Chuong 1616: Lien heChuong 1616: Lien he

Chuong 1616: Lien he

Hà Nhân hơi cúi đầu, lộ ra vẻ hối hận:

- Nếu không phải nghĩ đến sau khi ta chết Hà gia sẽ không có người nối nghiệp, muốn gom góp một phần tiền tài đủ để có thể cho Hà gia chống đỡ mấy chục năm, ta chưa chắc đã gia nhập vào trong vòng xoáy Mộng Hoàn này.

- Sau lưng Hà gia rốt cuộc là ai?

Chu Phàm lại hỏi.

- Đúng vậy, rốt cuộc là ai?

Thẩm Tĩnh hỏi theo:

- Nói lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn không tin hai người chúng ta sao? Nếu hai người chúng ta có vấn đề, đã sớm giết ngươi rồi, không ở đây nhiều lời với ngươi.

- Ta đương nhiên hiểu, nói chuyện với vị đại nhân vị đại nhân là để cởi bỏ không ít nghi hoặc trong lòng ta, cũng tới lúc rồi.

Trên mặt Hà Nhân lộ ra vẻ châm biếm:

- Sai lâm lớn nhất bọn họ phạm phải chính là xem nhẹ Hà Nhân ta, bọn họ không giết chết ta, vậy tất nhiên sẽ phải trả một cái giá cực đắt.

- Đáng tiếc... Đáng tiếc...

Hà Nhân chua chát nói:

- Những người động thủ e chắc đã sớm đi rồi, ta cũng không biết lai lịch của bọn họ.

- Không biết lai lịch bọn họ, ngươi lại dám hợp tác với bọn họ?

Thẩm Tĩnh không tin nói.

- Bởi vì giữa Hà gia và những người đó còn tồn tại một người trung gian mà Hà gia tin tưởng, người trung gian đó chính là Bạch gia, Bạch gia lão thái gia.

Trên mặt Hà Nhân lộ ra nụ cười ác độc, nói:

- Hắn biết ta chưa chết, lúc này chắc rất dan vặt.

Bạch gia? Bạch gia lão thái gia?

Chu Phàm và Thẩm Tĩnh không cảm thấy quá bất ngờ, bởi vì bọn họ đã sớm phỏng đoán được sau lưng việc này còn tồn tại một đại thế gia, nhưng bọn họ một mực không thể xác nhận chỗ dựa của Hà gia.

Nhưng hiện tại cuối cùng cũng xác nhận là ail

Biết được Bạch gia lão thái gia là nhân vật mấu chốt của án kiện, Thẩm Tĩnh đứng lên, hắn đã muốn dẫn người tiến vào Bạch gia. Chỉ là Hà Nhân lại mở miệng, hắn cười nói:

- Thẩm đại nhân, hiện tại ngươi muốn tới Bạch gia sao?

- Có vấn đề gì à?

Thẩm Tĩnh nhướng mày hỏi.

- Nếu ngươi tới... Khụ...

Hà Nhân lại ho khan lên, hắn ho được vài tiếng mới nói:

- Hiện tại ngươi tới đó, nếu Bạch gia không thừa nhận thì sao? Cho dù ngươi có ta làm chứng, nhưng Bạch gia sẽ một mực bảo ta đang nói bậy, ngươi sẽ thế nào?

- Ngươi có gì chứng cớ chứng thực Bạch gia là chủ mưu?

Chu Phàm cũng mở miệng hỏi.

Chỉ dựa vào lời chứng của Hà Nhân, lực độ vẫn không đủ.

- Đương nhiên là có, hơn nữa không ít.

Hà Nhân cười nói:

- Hà gia chúng ta vốn chính là dựa vào Bạch gia, vì chuyện Mộng Hoàn, ta lại lén gặp Bạch gia lão thái gia vô số lần, muốn chứng cớ thì ta đương nhiên có thể lấy ra, nếu không có đủ chứng cớ, ta cũng sẽ không đứng ra.

- Thế là được rồi.

Thẩm Tĩnh cười nói.

- Ta không rõ.

Sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại nói:

- Vì sao ngươi phải ở đây nói chuyện phiếm với chúng ta? Cho dù không tốn quá nhiều thời gian, chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ chạy thoát sao?

- Chu đại nhân.

Hà Nhân lại nói khẽ:

- Muốn các ngươi ở đây nói chuyện với ta, cũng chỉ là kéo dài một chút gian, Bạch gia lớn như vậy, có thể trốn đi đâu? Ta là không hi vọng các ngươi có thể bắt được thế lực sau lưng Bạch gia, ta hận Bạch gia, hận Bạch gia lão thái gia hơn.

- Bạch gia lão thái gia khẳng định đã biết ta không chết, khụ, khụ, khụ.

Hắn lại không nhịn được mà ho khan, tiếng ho vang vọng trong phòng,

- Kéo dài càng lâu, hắn càng thống khổ, Hà gia xong rồi, nhưng Bạch gia cũng rơi vào trong tử cục, loại tâm tình này có khó chịu không?

Trong lòng Thẩm Tĩnh lạnh toát, Hà Nhân này thật sự rất ác, Bạch gia quả thật không chạy được, lúc này chắc đã lâm vào trong dày vò, chẳng trách hắn lại không nhanh không chậm như vậy.

- Ngươi còn có lời muốn nói không?

Chu Phàm hỏi,

- Nếu không còn, vậy chúng ta phải tới Bạch gia, ngươi cho rằng kết cục của cho rằng đã được định trước, nhưng ta vẫn lo lắng có biến hóa, hơn nữa tới rồi nói không chừng có thể bắt được kẻ đã diệt môn Hà gia.

- Các ngươi quên Mộng Mạt rồi à?

Hà Nhân khẽ cười nói:

- Nói một chuyện các ngươi nhất định không biết, cũng là chuyện cuối cùng, vì sao tất cả về Mộng Hoàn phải lén lút?

Thẩm Tĩnh suy nghĩ một chút, xụ mặt nói:

- Tác dụng phụ của Mộng Hoàn lớn như vậy, lại không thể dừng dùng, lúc này đã tạo thành ảnh hưởng gì đối với võ giả Đại Ngụy đã rất rõ ràng, thậm chí cuối cùng các ngươi có thể thông qua thuốc này để khống chế võ giả, quan gia tuyệt đối sẽ không cho phép loại đan dược này tồn tại, không lén lút thì chẳng lẽ các ngươi còn muốn quang miinh chính đại đưa lên mặt bàn à?

- Phản ứng của quan gia là một nguyên nhân.

Hà Nhân thừa nhận:

- Nhưng còn có một nguyên nhân rất quan trọng, bọn họ không muốn để người ta biết lai lịch của Mộng Mạt.

Lai lịch của Mộng Mạt?

Chu Phàm và Thẩm Tĩnh đều nghiêm túc lắng nghe, bọn họ rất muốn biết Mộng Mạt này rốt cuộc là gì, vì sao Mộng Hoàn có thể có tác dụng ở tất cả cấp bậc của võ giả, Mộng Mạt chắc là thứ rất quan trọng.
Bình Luận (0)
Comment