Chương 1632: Thực Nhật và Thiên Quyệt
Chương 1632: Thực Nhật và Thiên QuyệtChương 1632: Thực Nhật và Thiên Quyệt
Chuong 1632: Thuc Nhat va Thien Quyet
Hai tay nam tử đeo mặt nạ đen đỏ run run, trong không khí có vô số ngân tuyến như ẩn như hiện, bao phủ lấy hắn.
Đây là cương đặc thù Khí Cương Đoạn của hắn tu luyện thành, hắn từng lợi dụng cương tuyến này cắt một tu sĩ Đạo cảnh thành mười đoạn.
Đối với hắn mà nói, Chu Phàm hiển nhiên không phải tu sĩ Đạo cảnh, vậy tuyệt đối không thể là đối thủ của hắn.
Thân ảnh của Chu Phàm hiện ra bên trái hắn.
Sắc mặt nam tử đeo mặt nạ đen đỏ bình tĩnh, cương tuyến run run bao phủ Chu Phàm, co rút lại rồi xiết chặt.
Chỉ là cương tuyến xuyên qua thân thể của Chu Phàm, lại không có máu tươi bắn ra như trong tưởng tượng.
Mắt nam tử đeo mặt nạ đen đỏ co rút lại, nhưng hắn đã không kịp làm gì.
Đao gỉ xẹt qua không khí, cắt đầu hắn xuống.
Cái đầu đeo mặt nạ đen đỏ lăn trên mặt đất, hai mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn không rõ, vì sao Âm Ẩn Tuyến của hắn lại không mang tới bất kỳ hiệu quả gì.
Chu Phàm kéo phù đại trên người nam tử đeo mặt nạ, hắn không nhìn thi thể trên mặt đất, cất đao vào vỏ, thân ảnh biến mất.
Từ mười tám thôn ở ngoài thành nhìn về phương hướng Cao Tượng Thành, có thể nhìn thấy Cao Tượng Thành ánh lửa ngút trời cùng với từng đợt tiếng nổ truyền đến.
Nhưng đám người Trứu Thâm Thâm, Lý Trùng Nương trấn thủ thôn chỉ có thể trầm mặc nhìn, chức trách của bọn họ là thủ thôn, nếu bọn họ rời khỏi, từ đó dẫn tới thôn xuất hiện vấn đề gì, vậy rất phiên.
Ba con quái quyệt có thể biết bay, tùy thời có khả năng rời khỏi Cao Tượng Thành, tới bên thôn.
Chuyện trong thành chỉ có thể giao cho Nghỉ Loan Ti.
Chu Phàm chạy nhanh về phía trước, hắn thỉnh thoảng nhảy lên mái ngói, quan sát chung quanh, ý đồ tìm ra quái quyệt ác mộng chạy thoát khỏi tay hắn.
Chắc không phải là tiến vào trạng thái ẩn nấp nó am hiểu nhất chứ?
Tâm tư Chu Phàm chuyển động, đập vào trong tâm mắt là phòng ốc bốc cháy, người chung quanh hò hét cứu hoả, tiếng kêu đau, tiếng khóc truyền đến.
Chu Phàm thở dài một tiếng, hơi tram mặc, hắn không biết tình huống ở hai nơi khác, nhưng bọn Hoàng Bất Giác là có kinh nghiệm phong phú hơn hắn, chắc vấn đề không lớn, chính là ba con quái quyệt ác mộng này đều đã hàng lâm trong thành, mỗi một hơi thở trôi qua, đều sẽ mang đến tổn thất rất lớn cho Cao Tượng Thành.
Vì sao Viên Hải đại sư vẫn chưa đến? Hay là tới khu vực khác rồi?
Chu Phàm không nghĩ nhiều, hắn ổn định tâm thần tìm kiếm tung tích của quái quyệt ác mộng.
Dưới hoàn cảnh hỗn tạp này, nhĩ thức khó có thể mang tới tác dụng, Chu Phàm chỉ có thể sử dụng nhãn thức, tị thức để tìm quái quyệt ác mộng.
Khí vị trên người quái quyệt ác mộng trong đánh nhau vừa rồi đã được Chu Phàm nhớ kỹ, nhưng trong thành tràn ngập đủ loại khí vị, muốn dựa vào tị thức từ trong nhiều khí vị như vậy ngửi ra vị trí của quái quyệt ác mộng cũng không dễ dàng.
Chu Phàm hiện tại chỉ hi vọng quái quyệt ác mộng không tiến vào trạng thái ẩn nấp đặc thù, bằng không...
Nếu không phải nam tử đeo mặt nạ đó cản lại, hắn đã không thể mất dấu quái quyệt ác mộng.
Chu Phàm đi đi dừng dừng, hắn đang đứng trên mái ngói bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có từng căn nhà sụp đổ.
Nơi đó có đánh nhau! Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, sau đó chạy tới bên đó, hắn vừa chạy vừa nhắm mắt lại, Tử Kim Giáp Trụ hiện lên phù văn ẩn giáp, khiến cho cả hắn và Tiểu Quyển đều tiến vào trạng thái ẩn thân.
Rất nhanh hắn chạy tới chỗ đánh nhau.
Chu Phàm dựa vào tầm nhìn của Tiểu Quyển, nơi này đã thành phế tích.
Nhưng đánh nhau không phải người và quái quyệt ác mộng, mà là hai người, một người mặc áo đen, trên mặt che vải đen, một người là nam tử đeo mặt nạ xanh đỏ.
Người áo đen dùng trường kiếm, nam tử đeo mặt nạ xanh đỏ dùng một cây búa, hai người hiển nhiên đều đã đến Khí Cương Đoạn, kiếm cương và phủ cương không ngừng va chạm nổ tung, dâng lên từng trận cuông phong, khói bụi cuồn cuộn.
Ở bên kia khói bụi tràn ngập, có một phù trận hình nửa vòng tròn tỏa ra quang mang màu xanh, quái quyệt ác mộng đó đã bị nhốt trong phù trận, đang không ngừng gầm rú, nó dùng sáu chân sắc bén như đao của mình ý đồ xé phù trận.
Nhưng mỗi khi nó làm như vậy, phù trận sẽ bắn ra màu xanh màu xanh, đốt cho sáu cái chân của nó cháy đen.
Trên cánh nó còn mang theo vết thương, rõ ràng là quái quyệt ác mộng bị Chu Phàm dùng Công Thiên Phù Tiễn đả thương.
Mắt Chu Phàm hơi nheo lại, nhìn hai võ giả đánh nhau trong sân, hắn rụt rè đi vòng quanh.
Hiện tại hắn chỉ muốn tới bên cạnh quái quyệt ác mộng, sau đó tìm thời cơ động, kết quả lý tưởng nhất là hai người này đánh tới lưỡng bại câu thương. Nếu thật sự không được, vậy hắn chỉ có thể mau chóng kết liễu quái quyệt ác mộng. Không thể tới quái quyệt ác mộng có thiên phú tương tự với cảm ứng nguy hiểm này, Chu Phàm thầm nhắc nhở mình trong lòng.