Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 974 - Chương 1660: Đừng Lơ Là

Chương 1660: Đừng lơ là Chương 1660: Đừng lơ làChương 1660: Đừng lơ là

Chương 1660: Đừng lơ là

Chu Phàm cười cười cất Trữ Vật Chi Thư vào phù đại,

- Được rồi, mau về thân thể ta đi, chúng ta phải quay lại.

Tiểu Quyển lại gặp phải đáp đề thất bại, nàng ủ rũ ừ một tiếng, chui vào trên cái đầu trọc của Chu Phàm.

Thân thể Chu Phàm chỉ thuấn di mấy cái là vê tới bên cạnh mọi người, lúc này Trương Lý Tiểu Hồ vừa nhận xong đánh cược của Trứu Thâm Thâm.

- Làm sao vậy?

Chu Phàm cảm thấy bầu không khí giữa mọi người có chút quái, không nhịn được hỏi.

- Chu huynh, ngươi phải thương cho Nhất Hành, hắn muốn thắng ngươi tới sắp điên rồi, ngươi nhất định phải lưu thủ thua hắn.

Trương Lý Tiểu Hồ nhìn Chu Phàm với vẻ mặt đau thương.

- Trương Lý thí chủ, đùa hơi quá rồi.

Sắc mặt Nhất Hành nghiêm túc nói.

Trương Lý Tiểu Hồ ho khẽ một tiếng, không nói nữa.

- Chu thí chủ, Trương Lý thi chủ chỉ là nói đùa thôi, xin phải nhất định toàn lực ứng phó.

Nhất Hành lại trâm giọng nói, hắn muốn thắng, nhưng không muốn cầu xin để thắng.

- Chu đại ca, Trương Lý huynh vừa mở cược, rất nhiều người đều mua ngươi thắng, cho nên hắn muốn ngươi thua.

Lý Trùng Nương cười giải thích.

Lúc này Chu Phàm mới hiểu được, hai mắt hắn hơi sáng lên nhìn Trương Lý Tiểu Hồ nói:

- Ta có thể đánh cược không? Ta cược mua mình thắng, vậy khẳng định sẽ toàn lực ứng phó, tuyệt đối sẽ không gian lận.

- Ngươi muốn mua mình thắng bao nhiêu?

Trương Lý Tiểu Hồ cảnh giác hỏi.

- Trước mắt cao nhất là bao nhiêu?

Chu Phàm hỏi.

- Trước mắt cao nhất là ba trăm vạn huyền tệ của Trứu Thâm Thâm.

Trương Lý Tiểu Hồ nói.

Chu Phàm có chút kinh ngạc nhìn Trứu Thâm Thâm, Trứu Thâm Thâm vẫn nghiêm mặt, không có bao nhiêu biểu cảm. - Trứu huynh đúng là để mắt tới ta.

Chu Phàm cười nói:

- Vậy ta muốn mua mình thắng, một ngàn vạn huyền tệ.

Một ngàn vạn huyền tệ, da mặt Trương Lý Tiểu Hồ run lên nói:

- Chu huynh, ngươi là tỷ thí người, ta không chấp nhận đặt cược của ngươi.

- Chu đại ca, hay là ta đặt thêm cho ngươi.

Lý Trùng Nương ở bên cạnh cười khẽ nói.

- Vậy cũng không được, ta đã phong bàn rồi.

Trương Lý Tiểu Hồ lại nói.

Trương Lý Tiểu Hồ đúng là không dám nhận nữa, nếu bằng không Chu Phàm thắng, vậy hắn cân nhắc nên là dạng phương thức tự sát gì thì thích hợp hơn, hiện tại hắn có chút hoảng rồi.

- Vậy quá đáng tiếc.

Chu Phàm có chút tiếc nuối nói, hắn bước vào trong sân, rất nhanh liên đứng đối diện Nhất Hành.

- Một ngàn vạn huyền tệ...

Trên mặt Nhất Hành lộ ra nụ cười, nói:

- Xem ra Chu thí chủ rất có lòng tin.

- Hạng tu sĩ chúng ta, nếu chút lòng tin này cũng không có, vẫn sao có thể đi được xa hơn trên con đường này?

Chu Phàm rút đao gỉ ra nói:

- Lần luận bàn này có quy củ gì không?

- Cứ dựa theo quy củ luận bàn của võ giả là được rồi.

Nụ cười trên mặt Nhất Hành thu liễm.

Tỷ thí không phải sinh tử chiến giữa võ giả, trừ binh khí của mình ra, đều cấm sử dụng bất kỳ khí cụ phù nào.

- Ngươi đã tiến vào Đạo cảnh, có thể sử dụng rất nhiều khí cụ mà võ giả không thể sử dụng, đối với ngươi sợ rằng là không công bằng?

Hai hàng lông mày Chu Phàm nhướng lên, nói:

- Không ngại.

Nhất Hành lắc đầu nói:

- Ta không có khí cụ muốn dùng, huống hồ cảnh giới tu vi của ta vốn đã chiếm tiện nghi, sao có thể mọi chuyện đều chiếm tiện nghi? Nếu Chu thí chủ không phản đối, vậy chúng ta có thể bat dau.

Chu Phàm không nói nữa, hắn gật đầu, tỏ vẻ có thể bắt đầu.

Mọi người ở bên cạnh cũng hết sức chăm chú nhìn, muốn biết trận chiến đấu có chênh lệch cảnh giới không nhỏ này là ai sẽ thắng?

Sắc mặt Nhất Hành nghiêm túc, hắn đánh ra một chưởng, vẫn là cương chưởng màu vàng đẩy ngang ra, áp súc cho không khí cũng biến thành có chút hít thở không thông.

Cương chưởng màu vàng của Nhất Hành trong giây lát là tới, Chu Phàm chém một đao vấn vít chân khí lên trên cương chưởng.

Âm một tiếng, cả người Chu Phàm bay ra, rơi xuống đất, liên tục giam ra ba dấu chân rất sâu, mới ngừng lại, ánh mắt hắn nhìn Nhất Hành vẫn bất động.

Hùng Phi Tú ồ lên một tiếng, nàng cảm thấy Chu Phàm không đến mức kém như vậy, không ngờ một chưởng là bị đánh bay.

- Tiểu Tú Tú, cho dù là mới tiến vào Đạo cảnh, chân khí trải qua ba lần thối luyện, đều là chân chính sinh ra biến hóa về chất, nó vừa bao hàm chân khí, nhưng lại không hoàn toàn là chân khí, chỉ là uy lực mà nói, còn đáng sợ hơn chân khí đã thối luyện ba lần của Khí Cương Đoạn rất nhiều.

Lý Trùng Nương nhẹ giọng giải thích.

- Chu thí chủ, đừng lơ là.

Nhất Hành không thừa thắng xông lên, lại chậm rãi nói.

Chu Phàm cảm thấy hổ khẩu cầm đao gỉ hơi run lên, trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, đây vấn là lần đầu tiên hắn tỷ thí mặt đối mặt với tu sĩ Đạo cảnh, hắn cười khẽ một tiếng, bổ ra một đao chân chính.

Xoet.

Đao cương trong suốt như ẩn như hiện trong không trung, mọi người còn chưa thấy rõ đã lập tức xé rách tăng bào ở cánh tay trái của Nhất Hành.
Bình Luận (0)
Comment