Chương 14: Chuyện xưa bí ẩn của nhà họ Giang
Chương 14: Chuyện xưa bí ẩn của nhà họ GiangChương 14: Chuyện xưa bí ẩn của nhà họ Giang
Chương 14: Chuyện xưa bí ẩn của nhà họ Giang
Trải qua cuộc điện thoại vừa rồi, Giang Dược cũng không còn tâm tư cho Tam Cẩu một bài học.
Tam Cẩu vẫn luôn nghe lén điện thoại, vừa nghe cô út xin nghỉ cho mình, có thể lưu lại thành phố thêm một quãng thời gian, cậu đơn giản vui như mở cờ trong bụng.
Chỉ là nội dung cuộc gọi thực sự có chút trầm trọng, Tam Cẩu theo bản năng cảm thấy mình hẳn là không nên biểu hiện quá vui vẻ.
“Anh hai, lần này em không cần về thị trấn nữa chứ? Theo em thấy, những con chó kia chính là bị giết chết bởi ba thứ bẩn thỉu tối hôm qua."
Tam Cẩu từ xưa đến nay cũng không phải là kẻ vô thần.
Nói đúng hơn, nhà họ Giang từ xưa đến nay không hề có kẻ vô thần.
"À mà anh hai này, em có chút khó hiểu. Những thứ bẩn thỉu đó sao phải về thị trấn làm gì? Người cả trấn nhiều như vậy, vì sao không một ai khác nhìn thấy chúng?”
"Anh hai, em đây có phải có cặp mắt âm dương mà các thây âm dương thường nói hay không?"
Đây chính là lý do tại sao hắn thường nói đầu óc Tam Cẩu có mạch suy nghĩ khác người.
Đứa trẻ nhà bình thường trông thấy những thứ không sạch sẽ mấy lần một ngày, coi như không bị hù đến rối loạn thần kinh, khẳng định cũng bị dọa cho phát sợ.
Ngược lại tới phiên Tam Cẩu, chuyện vừa trôi qua phát là căn bản không coi nó ra gì, cơm cứ ăn, gái cứ tán bình thường, còn nói cái gì mắt âm dương, không những không khủng hoảng, còn đặc biệt tự hào về bản thân.
"Em biết cả mắt âm dương?" Giang Dược có chút ngoài ý muốn.
"Ý anh là sao? Anh coi thường ai đấy? Đây không phải nghề tổ truyền của nhà họ Giang chúng ta sao? Khi còn bé, cha em thường hay kể cho em những thứ này."
"Cha em nói cái gì với em?”
"Ủa? Anh không biết hả? Cha em nói, ông nội mình là một vị cao nhân, có bản lĩnh lớn, chỉ là quá vô danh, lại còn ngoan cố, không hiểu biến báo. Hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
Tam Cau gãi gãi đầu: "Hi hi kia là cha em nói, không phải em nói a."
"Xem ra không phải lời tốt lành gì cho cam."
"Hì hì, đúng là không quá dễ nghe, có điều em cũng không tin. Người như cha em, đi nặng không ra đều có thể đổ lỗi cho hầm cầu." Tam Cẩu không ngốc, biết mình đứng ở lập trường nào cần phải nói ra sao, chính trị chính xác luôn là thứ quan trọng nhất.
"Được rồi, bớt nói nhảm. Mau nói cha em đã nói cái gì."
"Em mà nói thì không cho phép anh đánh người a. Đó là lời của cha em, không quan hệ gì với em."
"Em còn nói nhảm thì coi chừng anh cho ăn đòn bây giờ."
"Nhìn anh nôn nóng quá kìa! Cha em nói, ông nội có bản lĩnh lớn, nhưng thiếu thông minh, cả một đời chỉ biết làm dân miền núi quê mùa, không phát huy bản lĩnh của mình đổi lấy tiền, đáng tiếc. Cha còn nói, ông nội bất công, chỉ thương bác cả bác hai, lại có thành kiến với cha, cha còn hoài nghi không biết mình có phải con ruột của ông nội hay không nữa."
Lời này, nếu đổi lại người khác nói, Giang Dược hơn phân nửa sẽ không tin. Nhưng nếu là người không đứng đắn như chú ba, Giang Dược không nghi ngờ gì nữa, lời này thật đúng là sặc mùi của chú ba.
Rất nhiều phương diện trên người Tam Cẩu kỳ thật đều mang cái bóng của chú ba, giảo hoạt, láu cá, nhiều trò xấu, da mặt dày, tính tình phóng túng, không xem đại sự ra gì, có đôi khi, miệng còn rất bậy, tục xưng miệng tiện.
Bất quá khác biệt lớn nhất giữa Tam Cẩu và chú ba chính là, chú ba giống như bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối, hết thuốc chữa, còn Tam Cẩu đừng nhìn tuổi còn nhỏ, thời điểm then chốt cần nghiêm túc thì sẽ rất nghiêm túc.
Gặp anh hai không nổi đóa, Tam Cẩu nghiêm túc soi soi khuôn mặt của mình trong gương.
"Theo em thấy, cha em chỉ toàn thích nói bậy, anh hai, em nhìn hai ta rất giống, cha em khẳng định là thân sinh của ông nội a. Em khẳng định là người nhà họ Giang, không thể sai được."
"Vậy tại sao cha em còn hoài nghi mình không phải con ruột của ông nội?"
"Cha có nói, bản lĩnh của ông nội, đều vụng trộm dạy cho bác cả và bác hai. Nhất là khi bác cả không còn, một thân bản lĩnh đều dạy hết cho cha anh. Cha em muốn học, nhưng ông nội không chịu dạy."
Đây cũng là một lý do khiến người ta khó mà phản bác.
Chỉ là, ông nội rốt cuộc dạy cha hắn cái gì? Giang Dược lại không hiểu ra sao.
Muốn nói gia học uyên thâm, nhà họ Giang xác thực có, phong thủy địa lý, xem sao tính quẻ, đoán chữ xem tướng đủ trò đủ kiểu, ông nội đúng thực là rất có trình độ. Chỉ là ông nội chưa từng dấn thân giang hồ, cho nên vẫn luôn không nổi danh.
Chí ít Giang Dược từ nhỏ cũng chỉ là dân dần bất tri bất giác tiếp xúc những thứ này, tuyệt nhiên không có được nắm tay dạy học một cách hệ thống.
Nếu thật sự ông nội bí mật dạy cha hắn toàn bộ bản lãnh, mà hắn lại là con trai độc nhất, không có lý do nào hắn lại không được truyền thừa a?
"Tam Cẩu, lời cha em nói, em tin không?”
"Tin." Tam Cau trả lời rất kiên quyết.
"Em tin ông nội mình có bản lĩnh lớn, cũng tin ông nội không chịu dạy cha em. Có điều, nếu quả thật bản lĩnh của ông nội lớn như vậy, khẳng định ông có lý do không dạy cha eml"
Hê?
Nghe Tam Cẩu nói, Giang Dược có chút lau mắt mà nhìn. Một đứa vẫn luôn tí ta tí tởn như Tam Cẩu, lại có thể nói ra những lời có chiều sâu, có khí phách đến bực này?
"Em thử nói xem, ông nội chúng ta có bản lĩnh gì lớn?"
Năng lực đã gặp qua thì không quên được của Giang Dược, là thiên phú sinh ra hồi trong bụng mẹ, từ nhỏ đã có.
Ông nội về trời lúc hắn lên sáu. Nhưng trước sáu tuổi, Giang Dược không ít lần hầu hạ dưới gối trước mặt ông.
Mặc dù ký ức khi còn bé không khắc sâu bằng lúc lớn, nhưng hắn vẫn có thể nhớ kỹ không ít. Trong trí nhớ của hắn, ông nội chính là một ông lão vui vẻ, tuy có chút tiên phong đạo cốt, cũng hay luận âm dương phong thủy, ngắm sao xem trăng, nhưng xét cho cùng vẫn không khác người thường là mấy, một ngày ba bữa, ăn uống ngủ nghỉ, không có gì quá khác lạ.
Ngược lại ông nội thường xuyên dạy hắn biết chữ, đọc một chút sách cổ, giảng một chút đạo lý làm người, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm một chút thường thức liên quan tới âm dương phong thủy, đây đều là quá trình lâu dài mưa dầm thấm đất, dung nhập vào huyết mạch trong xương.
"Anh hai, khi còn bé cha từng kể em một việc, khiến em nhớ đặc biệt sâu. Không biết anh có từng nghe chưa?”
“Nói một chút xem."
"Cha em nói, có một lần, lúc cha còn nhỏ, khả năng còn nhỏ hơn em bây giờ. Ông nội lên núi bảo là hái thuốc, cha em vụng trộm đi theo phía sau."
"Theo tới lưng chừng núi, cha em nhìn thấy ông nội tô tô vẽ vẽ gì đó lên một tờ giấy thếp vàng, viết hồi lâu, lại gấp tờ giấy thếp vàng ấy thành một con hạc giấy, sau đó chấm hai điểm chu sa, mỗi bên cánh con hạc giấy chấm một cái. Anh đoán xem để làm gì?"
"Làm gì?"
"Cha em nói, cha nhìn thấy con hạc giấy kia lại bay lên từ trong lòng bàn tay ông nội. Mặc dù bay không được bao xa, nhưng cha em nói, ít nhất phải bay cao bảy tám mét, xa mấy chục mét! Hơn nữa còn trực tiếp hỏa táng ở giữa không trung!"
"Làm sao có thể?" Điều này đã tiếp cận tình tiết trong tiểu thuyết thần ma.
Thân là cháu đích tôn từng hầu hạ bên người ông, Giang Dược rất khó liên kết chuyện thân kỳ này với ông lão vui vẻ thuở ấy.
Chuyện khi chú ba còn bé, vậy hẳn cũng là rất nhiều năm về trước a? Làm sao nhớ chính xác được? Ký ức khi còn bé xuất hiện sai lầm, thậm chí bản thân tự tưởng tượng thêm mắm thêm muối, hoàn toàn có khả năng.
"Biết ngay là anh không tin, lúc ấy em cũng không tin. Nhưng mà cha em đã thề độc, hơn nữa cha còn kể về sau ông nội phát hiện cha nhìn lén, liền cho cha nguyên một cái bạt tai, còn cảnh cáo cha không nên đi ra ngoài nói nhăng nói cuội, bằng không sẽ đánh chết cha em."
"Cha em chịu một đòn đau như thế, có thể không khắc sâu ký ức sao? Càng quỷ dị chính là, không lâu sau chuyện này, bác cả bị bệnh chết ở bên ngoài, bác hai lẫn cha em ngay cả thi thể đều không thấy được, nghe nói trực tiếp hỏa táng ở bên ngoài."
Chú ba và Tam Cẩu quả nhiên là đôi cha con trời sinh. Cha kể chuyện xưa cho con nghe, thế mà còn phát cả thê độc, ngoại trừ đôi cha con dở người này, đúng là không còn ai.
Có điều, cha Tam Cẩu kể chuyện sống động như thế, còn phát thề độc, nhất là đằng sau còn liên lụy tới việc bác cả chết, quả thật đáng giá phải nghiên ngẫm.
"Tam Cẩu, cha em còn nói gì nữa không? Nói cụ thể một chút."
"Vâng, việc này cha còn lải nhải với em thêm mấy lần. Cha nói, lúc ấy ông nội nhìn thấy hạc giấy bay lên, chẳng những không có vẻ cao hứng, ngược lại sắc mặt rất khó coi. Miệng ông còn cằn nhằn, mới ba năm ngắn ngủi, mà đã biến hóa lớn như thế?"
"Biến hóa gì mà lớn?" Giang Dược truy hỏi. Tam Cau lắc đầu: "Cha em cũng không hiểu rõ lắm, lúc ấy ông nội lặp đi lặp lại có mỗi câu này, sau đó cha em bị bạt tai tới choáng váng, cũng không dám hỏi tiếp a. Việc đó cha chờ mãi đến khi ông nội tắt thở, vẫn không dám hỏi lại."
Giang Dược lại hỏi tiếp, nhưng Tam Cẩu đã không thể cung cấp thêm được bất kỳ thông tin nào. Rất hiển nhiên, lúc ấy chú ba cũng chỉ biết đến thế.
Mới đầu Tam Cẩu kể chuyện này, Giang Dược căn bản không tin, thế nhưng hỏi đến thông tin chỉ tiết lại thiếu thốn đến vậy, Giang Dược ngược lại có mấy phần nửa tin nửa ngờ.
“Anh hai? Có chuyện này, em vẫn luôn ngại hỏi thăm. Đang yên đang lành tại sao bác hai lại bỏ nhà ra đi?"
Mặc dù Giang Dược xưa nay không nhắc tới, nhưng Tam Cẩu cũng biết, đây là tâm bệnh của anh hai, cho nên cậu hỏi đặc biệt cẩn thận từng li từng tí.
Đổi lại bình thường, Giang Dược chắc chắn sẽ không trả lời. Nhưng hiện tại cũng đều là người nhà ngồi trên cùng con thuyền, Tam Cẩu còn thổ lộ tâm tình với hắn nhiều như vậy, nếu hắn lại né tránh cất giấu, có chút không thỏa đáng.
"Cha anh lưu lại một phong thư, không có nhiều nội dung. Nói là tìm được một ít manh mối liên quan đến mẹ anh, muốn ra ngoài tìm hiểu đôi chút."
"Chỉ có thế?"
"Trọng điểm là như thế, ngoài ra còn có một chút nội dung khác, đơn giản là dặn dò hai chị em phải bảo ban giúp đỡ lẫn nhau, sống nương tựa vào nhau."
"Ồ." Tam Cẩu cảm thấy có chút khổ sở lây với anh hai.
"Anh hai, anh nói bác hai rời đi một cách thần bí như vậy, ngoại trừ nguyên do của bác gái, phải chăng liệu còn liên quan đến bản lĩnh ông nội dạy cho bác ấy hay không?"
Giang Dược lắc đầu: "Cha anh vẫn luôn đi làm ở cơ quan, cũng không thấy cha có bản lĩnh ly kỳ cổ quái gì."
"Có cũng sẽ không công khai nói cho anh al Anh nhìn cha em không phải cũng là vụng trộm nhìn lén đó sao?”
Thôi được rồi, lối suy nghĩ của Tam Cẩu vẫn luôn mãi khác thường như thế.
Tam Cẩu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy nói không thông.
"Ông nội không dạy cha em, hơn nửa là cảm thấy con người cha em không đứng đắn, bùn nhão không xây được tường. Nhưng nếu bác hai có bản lĩnh lớn, lại không dạy cho anh hai, giống như hơi có chút không được thỏa đáng a. Chẳng lẽ là chưa đến lúc?"
Đối với việc ông nội có bản lĩnh lớn, lập trường Tam Cẩu là kiên định, tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.
"Thôi bỏ đi, chớ suy nghĩ lung tung. Chờ chị cả trở về, anh nhờ chị ấy khuyên nhủ cô út, dứt khoát lên Tinh Thành hết. Thói đời ngày nay thật quá mức không yên ổn."
Hắn đang nói giữa chừng, bỗng nhiên có tiếng kêu la hoảng hốt truyên đến từ phía ngoài hành lang, ngay sau đó là một chuỗi thanh âm gõ cửa dồn dập.
Đùng đùng đùng! Đùng đùng đùng! Đùng đùng đùng!
Lực gõ mạnh đến mức toàn bộ căn phòng giống như bị lung lay cả lên. "Cháu Giang, cháu Giang ơi, cháu có ở nhà không?” Ai mà gõ cửa như thể trời sắp sập tới nơi rồi vậy a? Chương 15: Chuyện lạ không tưởng tượng nổi
Hắn gạt mắt mèo trên cửa, hóa ra người gõ là bác gái Vương ở căn hộ 802 nằm sát vách, vẻ mặt lo lắng bất lực, e là đã gặp phải chuyện khó bằng trời nào đó.
Hai nhà quan hệ khá gần gũi, Giang Dược mau chóng mở cửa.
"Cháu Giang ơi, mau mau! Mau giúp bác gái xem thử, chị Hà ngã bệnh, một mình người già cả bác đây ở nhà, hai mắt tối đen a."
Chị Hà là con dâu của bác gái Vương, độ tuổi ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, hay nói đủ loại chuyện trên trời dưới đất với chị gái Giang Ảnh của hắn, có thể tính là khuê mật.
Con trai của bác gái Vương, cũng chính là chồng chị Hà, trường kỳ đi công tác xa, dẫn đến vợ chồng kết hôn mấy năm vẫn chưa kịp sinh hạ nửa mụn con, ngày thường cơ bản là hai người mẹ chồng nàng dâu sống nương tựa lẫn nhau.
Tuy nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người không thân như mẹ con ruột, nhưng vẫn có thể coi là hài hòa.
"Tam Cẩu, trông nhà."
Giang Dược không cho Tam Cẩu cự tuyệt, bước ra liền trở tay đóng lại cửa chống trộm.
Trên ghế sa lon phòng khách nhà bác Vương, có một người đang nằm nghiêng, nhìn cách ăn mặc từ đằng xa, hẳn là chị Hà.
Đến gần xem xét, Giang Dược lại cảm thấy mình đoán sai.
"Bác gái, vị này là?"
Bác Vương lau nước mắt: "Đây chính là chị Hà của cháu đó, lúc trở về hồi giữa trưa còn rất khỏe mạnh a."
An cơm trưa xong, nó ngồi một hồi trên ghế sa lon, tự nhiên lại biến thành bộ dáng này. Cháu Giang, chị Hà của cháu đây là mắc phải bệnh lạ gì ư?"
Giang Dược cứng họng, nhất thời nói không ra lời.
Người phụ nữ trước mắt này ang chừng ngoài năm mươi tuổi, da lỏng lẻo, mặt đầy nếp nhăn, trông như vỏ quýt. Tuổi đời này có thể nói là đuổi sát bác gái Vương, hắn hoàn toàn không cách nào liên hệ đến chị Hà trẻ trung xinh đẹp.
Phản ứng đầu tiên của hắn là có phải chị Hà đang đùa dai hay không? Hóa trang thành dáng vẻ như thế, hay dứt khoát là chơi trò đánh tráo, đổi thành người khác, cố ý trêu đùa bác gái?
Nhưng khi hắn soi kỹ chỉ tiết, lại cảm giác không thích hợp.
Đầu tiên, làn da trông cực kỳ chân thực, hoàn toàn không có vết tích cứng nhắc của kỹ thuật trang điểm. Như vậy có thể loại bỏ khả năng hóa trang.
Ngoài ra, nốt ruôi duyên khóe miệng mang tính đặc trưng của chị Hà lúc còn trẻ vẫn còn ở đó. Quần áo, đồ trang sức, bao quát cả tỉ lệ gương mặt của chị Hà, cùng đủ loại chỉ tiết dáng người, không thứ nào không nói cho Giang Dược, người này đích thực là chị Hà vốn trẻ đẹp gợi cảm trước đó!
Nếu bắt buộc phải nhận định, hắn chỉ có thể nói đây hẳn là chị Hà hơn hai mươi năm về sau, bước vào tuổi xế chiều! Loại cảm giác này rất hoang đường.
Thật giống như quý ngài thời gian đang đùa ác với chị Hà, dùng một cái kim tiêm chứa hai mươi năm thời gian tiêm vào người chị, khiến chị nháy mắt biến đổi.
Giang Dược bắt mạch một chút, cả mạch đập, hô hấp lẫn nhịp tim của chị Hà đều rất yếu ớt, gân như bằng không. Trông chị có vẻ như bị kích thích rất lớn, cảm xúc bộc phát, sinh ra cú sốc nghiêm trọng.
Hắn nắn nắn người chị Hà, cũng không lo đến chuyện thất lễ, bắt đầu thực hiện bóp tim ngoài lồng ngực cho chị.
"Bác gái, bác gọi điện thoại cấp cứu chưa?”
"Rồi, bác gọi rồi. Bác còn điện thoại báo cả cảnh sát." Bác gái Vương đau lòng rơi nước mắt liên tục, Cháu nói con bé này ngày thường thích ăn mặc xinh đẹp, bất thình lình biến thành dáng vẻ như thế, vê sau nó biết sống làm sao đây? Bộ dạng này không còn mặt mũi ra ngoài gặp ai được nữa."
Giang Dược nhất thời không biết khuyên như thế nào, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục làm bóp tim ngoài lông ngực.
Không trải qua nỗi khổ của người khác, làm sao biết cách khuyên họ bình tĩnh?
Việc này đổi lại bất kỳ người nào, sợ rằng cũng không thể bình tĩnh nổi.
Tự dưng, Giang Dược không hiểu sao bỗng nhớ tới đám quỷ quái mà Tam Cẩu nhìn thấy, nhớ tới tài xế taxi nọ, thậm chí nhớ tới người mẹ già đi trong giấc mơ của hắn.
Quả nhiên, thế giới này đã không thể trở về được bình thường như xưa a?
"“Hít hà.. -
Chị Hà bỗng nhiên thở hắt một hơi, yếu ớt tỉnh lại.
Nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai dễ nhìn lúc ẩn lúc hiện với vẻ lo lắng trước mặt, chị còn tưởng là mình đang làm một giấc mộng xuân mỹ lệ, bỗng ngay lập tức chị phát hiện hai tay người ta đang đặt trên ngực mình ép ép, chị định thét lên, chợt nhớ tới cái gì.
"Gương đâu, tôi muốn soi gương, cho tôi một chiếc gương!"
Giang Dược vội vàng ấn xuống hai cánh tay vung vẩy lung tung của chị: "Chị Hà, chị trước tiên bình tĩnh lại chút đã.”
Muốn một cô gái phút chốc mất đi cả vẻ đẹp thanh xuân tỉnh táo, cũng không dễ dàng hơn việc khiến mặt trời mọc từ đằng tây là bao.
fo 一一fo 一一fo.…
Ngay lúc này, xe cứu thương lái vào khu dân cư, chạy đến dưới chân tòa nhà của họ.
Rất nhanh, các thiên sứ áo trắng đẩy cáng cứu thương vào thang máy, tìm đến nhà bác gái Vương.
Hai tay chị Hà bịt kín lấy mặt mình, đầu không ngừng đụng vào sa lon, ai cũng không ngăn nổi.
Chị Hà đơn giản muốn chết ngay tại chỗ, không ngừng gào khóc: "Tôi không muốn đi bệnh viện, để tôi chết, chết quách cho xong. Hu hu hư..."
Lúng túng là, một vị thiên sứ áo trắng nào đó còn xát thêm muối, hỏi: "Ai là người thân của bệnh nhân?”
"Là tôi." Bác gái Vương tiến lên. "Bác là gì của bệnh nhân a? Chị gái hay em gái? Tốt nhất vẫn nên để chồng hay con cái bệnh nhân ra mặt."
"Em là con trai của bệnh nhân phải không?”
Lời này là hỏi Giang Dược. Nhìn tuổi tác bệnh nhân hơi lớn, khả năng là hơn ba mươi tuổi mới sinh con trai, ở thời nay cũng không tính là chuyện hiếm hoi gì.
Mẹ chồng biến thành chị em gái, cậu em nhà bên biến thành con trai.
Lời này như thể dằm trong tim, chị Hà liều mạng muốn lăn từ cáng cứu thương xuống đất, kêu khóc om sòm: "Hu hu hu, tôi thật không muốn sống nữa."
Bác gái Vương tay chân luống cuống, nhất thời không biết làm sao giải thích.
Mọi người khuyên can chị Hà mãi, cáng cứu thương cuối cùng cũng đi xuống lầu.
Chị Hà một mực bụm mặt, hiển nhiên là có chút sống không bằng chết.
Vừa ra cửa chung cư, chuẩn bị lên xe cứu thương, lại có hai nhân viên cảnh sát vừa vặn tiến đến gần.
"Là các vị báo cảnh sát?"
Bác gái Vương chỉ có thể kiên trì tiến lên giải thích toàn bộ sự việc, lúc ấy tình thế cấp bách, bác rối quá mới báo cảnh sát.
Nói đến, loại sự tình này lại đi báo lên chính quyền, bác gái Vương từ trước đến nay cẩn thận chặt chẽ, đúng là cũng có chút áy náy.
Các thiên sứ áo trắng bên cạnh nghe qua, tại chỗ không nhịn được cưỡng ép lay mở hai tay chị Hà, bắt đầu xem xét gương mặt chị.
"Làm sao lại trùng hợp như vậy?” Một cô y tá kinh ngạc hô lên.
"Trời ạ, tình huống này, bệnh viện chúng ta cũng vừa mới có nhân viên bị giống y đúc!"
Còn có ca giống y đúc?
Giang Dược nghe vậy, trong lòng khẽ động, liếc qua xe cứu thương dừng ở ven đường, rõ ràng là xe cứu thương của bệnh viện Tinh Thành số hai.
"Bác gái, hôm nay chị Hà có phải từng đi đến bệnh viện Tinh Thành số hai?" Giang Dược đột nhiên hỏi.
Thừa dịp các thiên sứ áo trắng cưỡng ép lay mở hai tay chị Hà, Giang Dược giả bộ như lơ đãng liếc qua lòng bàn tay chị Hà một cái.
Bác gái Vương đầu tiên khẽ giật mình, lập tức nói: "Hôm nay từ sáng tới trưa nó đều ở bệnh viện số hai, đi thăm một người bạn nằm viện. Đến tận giờ cơm trưa mới trở về. Cháu Giang, làm sao cháu biết? Thứ này... thứ này không phải bệnh truyền nhiễm chứ?”
Ba chữ này cực kỳ mẫn cảm.
Tất cả mọi người ở đây nghe được ba chữ này, sắc mặt đều trở nên mất tự nhiên.
Trái lại vị bác sĩ cấp cứu lắc đầu: "Không thể nào! Thế giới trước mắt căn bản không tồn tại loại bệnh truyền nhiễm này. Nếu như là bệnh truyền nhiễm, căn cứ tốc độ phát bệnh của họ, người nhà các vị hẳn là đã sớm lây bệnh."
Bỗng một chú cảnh sát dáng người cao to đi về phía Giang Dược: "Anh bạn trẻ, sao cậu lại nghĩ đến chuyện hỏi cô ấy có từng đi bệnh viện Tinh Thành số hai vậy?" Rốt cuộc vẫn là cảnh sát, trực giác phá án cực kì linh mẫn.
Câu nói kia của Giang Dược chỉ hơi lộ ra một chút xíu manh mối, người khác còn chưa kịp phản ứng, chú cảnh sát lập tức đã bắt được.
"Tôi nghe bác sĩ nói bệnh viện số hai của họ cũng có ca tương tự, liền liên tưởng đến bệnh truyền nhiễm, cho nên mới hỏi chị Hà có đi qua bệnh viện Tinh Thành số hai hay không."
Lời này dĩ nhiên không phải là thật, ở đây nhiêu người như vậy, Giang Dược không có khả năng nói ra manh mối mà hắn suy đoán trong lòng.
Chú cảnh sát thâm ý nhìn Giang Dược một chút, cười cười, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, mà quay đầu nói với bác Vương: "Bác gái, tình huống này cần phải đi bệnh viện để tìm nguyên nhân, cảnh sát chúng tôi sẽ dốc toàn lực điều tra các loại manh mối. Bác cũng đừng gấp, nếu có bệnh, chúng ta sẽ từ từ chữa trị.'
Thân là cảnh sát, chú nói xong, mọi người không còn nói thêm gì nữa.
Xe cứu thương í o í o chở người đi, Giang Dược cân nhắc đến việc bác Vương tuổi đã cao, chỉ sợ không kịp chăm nom người bệnh, tính đi theo cùng, lại bị chú cảnh sát gọi lại.
"Anh bạn trẻ, phiền cậu nán lại chút, tôi vừa vặn muốn hỏi cậu mấy câu."
Giang Dược nhìn một chút đám người chung quanh không ngừng bu lại, gật đầu nói: "Chi bằng chúng ta chuyển sang nơi khác nói?"
"Được!"
Hai người di chuyển tới cục cảnh sát.
Giang Dược không làm gì sai, cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn. Cảnh sát với dân thường đều là người một nhà, hắn không phạm tội tự nhiên cũng không cần phải lo lắng.
Chú cảnh sát trái lại đủ khách khí, mời hắn ngồi ở văn phòng, đóng cửa thật kỹ, còn rót cho một ly hồng trà.
Nghe chú ấy tự giới thiệu mình họ Hàn, là một cảnh sát trưởng.
"Cậu Giang, cậu có biết biển số xe taxi này hay không?" Cảnh sát Hàn từ đối diện bàn đẩy tới một tấm hình.
Giang Dược cầm lên liếc một chút, rõ ràng là chiếc taxi chở mình về nhà hồi trưa nay, Giang Dược đã gặp qua là không quên được, tự nhiên nhớ kỹ.
“Chú Hàn, chú định nói cái gì?”
"Người tài xế này một giờ trước đó báo cảnh, nói vừa bị hành khách tập kích. Chúng tôi căn cứ thời gian và đoạn đường người tài xế cung cấp, điều video giám sát kiểm tra một hồi, thông qua so sánh kho số liệu, đã xác định hành khách theo như lời anh ta, chính là cậu."
Nếu như nắm tay kéo một cái cũng coi như tập kích, vậy định nghĩa hai chữ tập kích này cũng không tránh khỏi quá khôi hài.
"Chú Hàn, đúng là tôi từng ngồi chiếc xe này. Nhưng còn tập kích cái gì, hoàn toàn là vu khống."
Cảnh sát Hàn cười cười, từ chối cho ý kiến.
Trên thực tế, bọn họ đương nhiên cũng phải tra tư liệu của người báo cảnh.
Không tra thì không biết, hóa ra người báo cảnh thật đúng là có không ít tiền án tiên sự. Đánh nhau, trộm cắp, đánh bạc, mua dâm, an vạ... đủ loại thói hư tật xấu, đơn giản có thể tổng hợp thành một bộ bách khoa toàn thư thói xấu.
Trái lại thử nhìn cái cậu Giang Dược này xem, nho nhã lễ độ, mới nhìn là biết con nhà gia giáo, có tố dưỡng.
So sánh đôi bên, nếu nói đối phương tập kích Giang Dược, cảnh sát Hàn tuyệt đối tin; còn mà bảo Giang Dược tập kích đối phương, cảnh sát Hàn khó thể tin nổi.
"Cậu kể lại tình huống lúc đó một chút để tôi ghi biên bản." Cảnh sát Hàn ôn hoà nói.
Không cần thiết thêm mắm thêm muối gì, Giang Dược một năm một mười thuật lại tình hình lúc đó, bao gồm hết thảy đối thoại trên xe, nửa chữ đều không sai chút nào.
Kể đến sự kiện nhảy lầu ở bệnh viện Tinh Thành số hai, cây bút đang ghi chép của cảnh sát Hàn rõ ràng dừng lại một chút.
Chỉ tiết này, rơi vào mắt người có sức quan sát tỉ mỉ như Giang Dược, không thể nghi ngờ trở thành bằng chứng liên quan.
E rằng lúc ấy bệnh viện Tinh Thành số hai thật sự đã xảy ra chuyện gì đó? Phải là chuyện lớn ngần nào mới có thể dẫn đến việc kiểm soát giao thông toàn bộ đoạn đường?
Cảnh sát Hàn gõ đầu bút lên bàn một cái, nói: "Tại sao cậu lại nói cái câu Anh sắp gặp họa lớn? Câu này có chút bất lợi với cậu. Ý đồ của cậu khi nói câu đó là gì?" Chương 16: Cậu Giang, cậu đoán đúng rồi đấy!
"Còn nữa, anh ta chỉ là trả tiên thừa cho cậu như bình thường, vì sao cậu lại níu tay anh ta?"
Hai vấn đề này, xét theo tình huống lúc đó, xác thực tỏ ra cực kì đột ngột, tương đương khả nghỉ. Cảnh sát Hàn không cần suy tư cũng có thể nhẹ nhàng bắt lấy hai điểm quan trọng ấy.
"Tôi chỉ nói tình hình thực tế, nếu chú Hàn cảm thấy tôi nói dối cũng đành chịu."
"Ha ha, tôi chỉ nói vậy thôi, cậu cũng chớ khẩn trương, giả sử cậu vẻn vẹn chỉ túm cổ tay của đối phương một chút, không có động tác công kích nào khác, coi như đối phương có chuyện gì, theo lý mà nói, trách nhiệm của cậu cũng không lớn."
"Tôi căn bản không có ý định công kích anh ta, tôi chỉ là nhìn thấy tướng tay của anh ta có gì đó sai sai."
Thói đời nay có đôi khi khốn nạn vậy đó.
Có vài thứ, mình càng ăn ngay nói thật, người khác càng là không tin. Tỉ như cảnh sát Hàn, nhìn nét mặt cười cợt trêu ngươi trên mặt chú ấy, rõ ràng là đang tỏ ra hoài nghi nghiêm trọng với những lời này của Giang Dược.
"Chú Hàn, tôi biết lời này nghe có chút hoang đường. Nhưng đó chính là lời nói thật."
Vẻ mặt Giang Dược tràn đầy thản nhiên, sự thản nhiên vô ngần này khiến cảnh sát Hàn không khỏi có phần dao động.
"Ý cậu là, tướng tay của anh ta thật có vấn đề?"
"Đúng."
"Có vấn đề gì, thuận tiện nói thử xem sao?" Thân thể cảnh sát Hàn hơi ngả về phía trước.
Hai tay Giang Dược nhẹ nhàng vỗ trán hai lần, hóa giải một chút bức bối trong lòng, hít vào thở ra một hơi thật sâu, xua tan toàn bộ phiền não uất ức trong lòng.
"Cảnh sát Hàn, những lời tôi sắp nói sau đây, phiên chú đừng ghi vào biên bản. Nếu như chú muốn coi đó là chứng cứ pháp luật, tôi sẽ không nói thêm nửa chữ. Nếu như chú coi đó là lời tán gẫu, ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ không thừa nhận. Chú thấy sao?"
Cảnh sát Hàn hơi sững sờ, nhìn dáng vẻ Giang Dược cùng lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, coi như ông cụ non, vậy cũng quá lão thành rồi?
Nói thật, ông làm nghề này cũng đã gặp đủ loại người muôn hình muôn vẻ. Thế nhưng người có thể nói chuyện bằng vai phải lứa với cảnh sát, ông cũng không gặp được bao nhiêu. Có thể ngồi thản nhiên, không phải kiểu đứng ngồi không yên, đã coi như có tố chất tâm lý cực tốt.
"Ha ha, cậu Giang, cậu vừa nói thế, ngược lại tôi càng thấy tò mò."
Cảnh sát Hàn đóng sổ ghi chép lại, buông bút mực xuống.
"Cậu nói, tôi nghe. Ra khỏi phòng này, cậu có thể không thừa nhận."
"Tình huống lúc trước của chị Hà hàng xóm tôi, chú Hàn cũng chính mắt nhìn thấy rồi phải không? Lúc ấy tôi có lặng lẽ nhìn xuống lòng bàn tay chị Hà, chỉ tay của chị ấy cũng gần giống như tình huống của người tài xế taxi nọ. Đường số mệnh có một cái lằn đen rất rõ ràng. Có điều, lằn đen của chị Hà nhạt hơn của người tài xế một chút. Cho nên tôi suy đoán, thời gian phát bệnh của chị Hà sẽ trễ hơn một chút, khả năng triệu chứng cũng sẽ nhẹ hơn chút." "Chị y tá ở bệnh viện số hai nói, nhân viên của họ cũng mắc phải ca bệnh tương tự. Nếu như tôi đoán không lầm, lòng bàn tay của người bệnh kia hơn phân nửa là cũng có một cái lằn đen như vậy."
"Hiện tại xem ra, tình huống của người tài xế xe taxi báo cảnh kia, chắc hẳn cũng không khá hơn chị Hà là bao chứ? Chỉ sợ anh ta phát bệnh sớm hơn, triệu chứng nghiêm trọng hơn?"
Hắn vừa dứt lời, cảnh sát Hàn ngay giữa ban ngày ban mặt bỗng dưng không hiểu sao cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sau lưng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Với kiến thức chuyên môn của mình, ý niệm đầu tiên ông nghĩ tới cũng là bệnh truyền nhiễm. Nếu thật sự là bệnh truyên nhiễm, vậy thân là người tiếp xúc mật thiết với người bệnh, lẽ nào mình không phải cũng đã...
Đương nhiên, Giang Dược chỉ dựa vào đối thoại giữa hai người, lại suy đoán ra được tình huống của tài xế xe taxi, việc này cũng khiến tâm lý cảnh sát Hàn bị chấn động mạnh không kém.
Có điều, cái nghề cảnh sát này yêu cầu ông gặp bất kỳ chuyện gì cũng phải giữ vững tỉnh táo.
Hiện trường rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, nhưng không khí tựa hồ lắng đọng lại.
Nhất thời, Giang Dược không nói gì thêm, cảnh sát Hàn cũng không hỏi nữa.
Hồi lâu, cảnh sát Hàn mới nói: "Cậu chờ một lát, tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Giang Dược khỏi cần đoán cũng biết chú ấy ra ngoài gọi điện thoại cho bệnh viện Tinh Thành số hai để chứng thực, xem người nhân viên mắc bệnh kia, bàn tay có gì dị thường không.
Không đến mười phút đồng hồ, cảnh sát Hàn đẩy cửa trở về. Gương mặt ông biểu lộ vô cùng đặc sắc, ánh mắt nhìn Giang Dược rõ ràng có chút khác biệt.
"Cậu Giang, cậu đoán đúng rồi đấy."
Cảnh sát Hàn dùng hai tay ra sức xoa lấy gương mặt, ông cảm thấy thế giới quan của mình sắp sửa phải bị lật đổ. Mấy chuyện như xem tướng tay này nọ, ông vẫn luôn coi đó là phong kiến mê tín dị đoan.
Xem tướng tay đoán điềm hung điềm cát, có thể cho biết trước tiền đồ tương lai của một người, việc này càng giống như nói chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Đổi lại trước kia, cảnh sát Hàn có chết cũng không tin. Dù là bất kỳ ai nói với ông những chuyện này, ông tất nhiên sẽ khit mũi coi thường. Nhưng hôm nay, hiện thực lại tàn khốc bày ra trước mặt ông, cứng rắn dạy ông làm người.
Giang Dược ngược lại đã dự liệu trước kết quả này.
"Cậu Giang này, có mối liên hệ tất yếu nào đó giữa ba trường hợp này không? Rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến việc xuất hiện thứ bệnh lạ này? Bệnh truyên nhiễm? Trúng độc? Nhiễm phóng xạ?"
Khoan hãng nói, sức tưởng tượng của cảnh sát Hàn còn rất phong phú. Hai trường hợp trúng độc và nhiễm phóng xạ này, Giang Dược chưa từng nghĩ đến.
"Nói thật, cụ thể là do nguyên nhân gì, trước mắt tôi vẫn chưa thể nắm chắc được. Nhưng có một điểm giống nhau rõ ràng, bọn họ đều từng có mặt ở bệnh viện Tinh Thành số hai."
"Người tài xế kia cũng từng đi qua?"
"Có, hơn nữa tôi còn đoán, chính là cuốc xe ngay trước cuốc của tôi."
"Nói như vậy, vấn đề của bọn họ, là xuất phát từ bệnh viện Tinh Thành số hai? Nếu vậy thì có chút khó giải quyết a, tôi phải báo cáo lên cấp trên mới được, không chừng phải nhờ Trung tâm Kiểm soát Bệnh tật can thiệp. Nếu như là vấn đề phóng xạ, còn phải gọi cả ban ngành Quản lý môi trường tham gia."
Cảnh sát Hàn rơi vào tình thế khó xử.
Những gì Giang Dược mới vừa nói nãy giờ, cũng không được ghi vào văn bản tài liệu. Không có tài liệu xác thực tỉ mỉ, tùy tiện báo cáo, cũng có thể sẽ mắc sai lầm.
"Tôi cảm thấy không giống phóng xạ, nếu như là phóng xạ, không thể nào chỉ có ba người này bị hại, tất nhiên sẽ xuất hiện bệnh nhân trên diện rộng."
"Về phần bệnh truyền nhiễm, như vị bác sĩ kia nói, trước mắt những bệnh truyền nhiễm đã biết trên thế giới, không có bệnh nào quái dị như vậy a? Hơn nữa, căn cứ vào tốc độ phát bệnh, nếu là bệnh truyền nhiễm, bây giờ hai ta hẳn cũng phải phát tác."
"Cũng khó nói lắm, nếu như bọn họ là người truyên nhiễm, mà bệnh tình còn chưa phát triển đến trình độ có thể truyền nhiễm sang người khác thì sao? Như vậy nguồn gốc lây bệnh cho bọn họ trước đó, nhất định phải có tính truyên nhiễm cực cao chứ?" Cảnh sát Hàn cũng một có bộ logic riêng của mình.
Giang Dược biết rõ phỏng đoán của đối phương không hợp lý, những cũng không phản bác.
Dù sao, tình huống cảnh sát Hàn nắm giữ, trình độ chỉ tiết nắm giữ, hoàn toàn không cách nào so với hắn.
Một người cho tới bây giờ chưa từng sinh ra hoài nghi về việc thế giới là bình thường, nếu như tùy tiện nói cho người đó biết cái thế giới này không bình thường, có chuyện linh dị kỳ lạ đang phát sinh, ý niệm đầu tiên của người đó tất nhiên là không tin.
Thậm chí còn có thể cảm thấy não đối phương bị úng nước.
Mấu chốt nhất là, người ta làm cảnh sát phá án, bảo trưng cầu ý kiến chỉ là khách khí vậy thôi, người ta có phương pháp và tư duy phá án của riêng mình, không cần ai khoa tay múa chân chỉ đạo cụ thể làm sao phá án.
Cho nên, Giang Dược phải tận lực nói uyển chuyển một chút.
"Chú Hàn à, nếu chú muốn tham khảo ý kiến người khác, tôi có thể đưa ra một ít kiến nghị."
"Cậu nói đi." Cảnh sát Hàn ngược lại là người biết lắng nghe.
"Tôi đề nghị bây giờ chú phái ngay người đến bệnh viện số hai, điều tra hành tung ba người họ, sắp xếp thành một tuyến thời gian. Đặc biệt là điều tra ra bọn họ có gặp nhau hay từng xuất hiện ở cùng một nơi nào hay không... đó mới là điểm mấu chốt."
Đây thật ra là quá trình điều tra bình thường, cảnh sát Hàn cũng đã suy nghĩ đến. Vừa rồi lúc ông ra ngoài gọi điện thoại điều tra tình huống, xác thực cũng có phân phó cấp dưới làm như thế.
Lần nhắc nhở này của Giang Dược, quả là không mưu mà hợp với cảnh sát Hàn.
"Cậu Giang này, nhìn không ra a, tuổi còn trẻ, mà đã có tố chất làm nghề này của chúng tôi. Thế nào, tương lai có hứng thú gia nhập cảnh sát luôn không?”
"Có tương lai đã rồi hãng nói..." Giang Dược than nhẹ.
"Ý cậu là sao?" Cảnh sát Hàn kinh ngạc.
Giang Dược cười cười, không giải thích. Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới, nói chuyện tương lai sẽ trở thành một việc xa xỉ.
"Chú Hàn, tôi biết các chú phải tuân thủ kỷ luật của nghề cảnh sát. Nhưng có một chuyện tôi vẫn muốn hỏi thăm chút."
"Ừm2"
"Nguyên nhân kiểm soát giao thông đoạn đường khúc bệnh viện Tinh Thành số hai là gì?"
Sắc mặt cảnh sát Hàn hơi mất tự nhiên, nhất thời không biết nên làm sao tìm từ trả lời.
"Nếu là chuyện cơ mật, chú không nói cũng không sao. Chỉ e là, những việc giống như mấy người chị Hà họ, tôi lo lắng sẽ còn xuất hiện liên tiếp. Đến lúc đó một khi sự vụ khuếch tán ra, giấy muốn gói được lửa cũng khó khăn."
Cảnh sát Hàn im lặng, đây là thái độ "Không nói cũng không sao" sao? Rõ ràng đây chính là "Không nói thì sẽ to chuyện.
Đổi lại ngày thường, cảnh sát Hàn sớm đã tiễn khách.
Khổ nổi vừa rồi những lời dự đoán kia của Giang Dược đã gây ra chấn động mạnh mẽ trong lòng cảnh sát Hàn. Trực giác nói cho ông biết, cậu trai này không phải hạng người bình thường, khả năng sẽ có trợ giúp lớn đối với việc phá án.
"Cậu Giang, cậu cảm thấy giữa hai chuyện này, có liên hệ gì hay sao?"
"Có liên hệ hay không, phải biết đại khái tình huống mới có thể phân tích phỏng đoán. Suy đoán từ số không là hành vi không chịu trách nhiệm, tôi cũng không tin nước miếng có thể làm tan băng, nếu nói nhầm sẽ ảnh hưởng các chú phá án a.
Nội tâm cảnh sát Hàn dao động.
Suy tính một lát, ông hạ thấp thanh âm nói: 'Kỳ thật, lời đồn mà tài xế xe taxi nói kia, cũng gần đúng với tình huống thật sự. Có điều là hiện trường lúc ấy còn có một ít người chứng kiến. Vì để tránh gây ra khủng hoảng không cần thiết, cho nên chúng tôi mới phải kiểm soát giao thông, mục đích thật là vì khống chế vấn đề trong phạm vi bệnh viện số hai."
"Kiểm soát giao thông sao đủ được? Nếu thật muốn khống chế lực ảnh hưởng, còn phải kiểm soát mạng lưới, kiểm soát thông tin mới được a.' Giang Dược không khỏi lắc đầu, tư duy liên quan đến phương diện này của phía cảnh sát quá cứng nhắc.
"Kiểm soát giao thông, không chỉ là phòng ngừa tin tức lan truyền, kỳ thực nguyên nhân trọng yếu hơn, là phòng ngừa bệnh nhân kia đón xe rời đi bệnh viện số hai."
Nói vậy còn nghe được.
"Nếu thế, đúng thật là bệnh nhân ICU? Đúng là nhảy xuống từ lầu 18? Đúng là hiện trường không có vết máu hay thi thể?"
"Tất cả đều không sai."
"Xác định nhảy xuống rồi? Không phải là leo qua những tầng lầu khác a?”
"Không có khả năng! Hiện trường có camera giám sát, hơn nữa cửa sổ những tầng lầu khác đều còn nguyên, trừ khi bệnh nhân có thể biến thành con ruồi, bằng không làm sao bay vào những tầng lầu khác? Hơn nữa mặt đất bị tạc thành cái hố, cũng là thật. Hiện trường cũng có một vài người chứng kiến."
"Người chứng kiến nói thế nào?"
"Sự tình quá đột ngột, người chứng kiến kỳ thật cũng không thấy rõ, chỉ nghe được một tiếng vang dọa người, sau đó một bóng đen cấp tốc biến mất tại chỗ. Bọn họ thậm chí không kịp nhìn rõ ràng chuyện gì xảy ra." "Camera giám sát hẳn vẫn thấy rõ chứ?" "Đồng dạng không bắt kịp, tốc độ quá nhanh, camera cũng không quay chụp được bất kỳ hình ảnh rõ ràng nào." Chương 17: Bản thu hình kỳ quái
Cảnh sát Hàn chán nản tựa lưng vào ghế dựa.
Ông hành nghề nhiều năm như vậy, quả thực gặp qua không ít hung án cùng đủ loại vụ án ly kỳ quái đản.
Có những vụ án, thoạt nhìn mặt ngoài trông quái đản kỳ lạ đến mấy, nhưng khi chân chính điều tra thăm dò ra chân tướng, cuối cùng đều phù hợp khoa học logic.
Nhưng chuyện phát sinh hôm nay, có thể nói không có thứ gì hợp với logic.
Logic có nghiêm mật hơn nữa, cũng hoàn toàn không thể suy luận ra:
Vì sao một bệnh nhân ICU đang hôn mê sâu, đột nhiên lại khỏe mạnh như trâu như hổ, có thể phá vỡ được cả cửa sổ phòng bệnh vốn bị khóa kín;
Vì sao bệnh nhân đó có thể nhảy từ lầu 18 xuống mà không có chút vết máu nào, còn biến mất một cách ly kỳ;
Vì sao người đang yên đang lành bỗng nhiên già đi hai ba chục tuổi?
Mười vạn câu hỏi vì sao khó có thể lý giải đang quay mòng mòng trong đầu cảnh sát Hàn lúc này.
Ông thậm chí có lần còn mạnh dạn liên tưởng đến Resident Evil, có phải là bệnh nhân đã biến thành giống như mấy con zombie khát máu rồi hay không? Theo như trong điện ảnh, zombie quả thật đúng là sở hữu năng lực này.
Thế nhưng zombie vốn cực kỳ khát máu, gặp được nhiều người sống tươi mới như vậy, không phải là nhào lên gặm thả cửa no nê luôn sao? Vì sao lại biến mất quỷ dị như vậy?
Đương nhiên, liên tưởng cũng chỉ vẻn vẹn là liên tưởng, kinh nghiệm phá án bằng thế giới quan khoa học nói cho ông biết, zombie không tồn tại.
Sự kiện nhảy lầu và sự kiện lão hóa, thoạt nhìn thực sự không thấy được liên hệ tất yếu nào.
Nhưng trực giác của cảnh sát lại không ngừng nhắc nhở ông, giữa những sự kiện ly kỳ, thường có khả năng cực lớn tồn tại liên hệ nội tại.
“Cậu Giang này, theo ý cậu...'
"Ý tôi vẫn là câu nói cũ, trước tiên điều tra những chỉ tiết ấy. Làm rõ tuyến thời gian. Nếu như có thể tìm tới địa điểm trùng khớp, manh mối tất sẽ rõ ràng hơn nhiều."
"Ừm, người của chúng tôi đã đi lấy file ghi hình giám sát, hẳn là chẳng mấy chốc nữa sẽ chỉnh lý ra manh mối bước đầu."
"Cậu Giang, trước lúc đó, khả năng phải làm phiền cậu nán lại thêm chút ít. Có điều cậu chớ hiểu lâm, đây không phải là ép buộc, mà là mời cậu hiệp đồng phá án."
Lời này nâng Giang Dược lên vị thế rất cao, giọng điệu cảnh sát Hàn cũng cực kì khách khí.
Giang Dược từ trước đến nay không đưa tay đánh mặt người tươi cười bao giờ.
Huống chỉ hành vi của người ta vốn có căn cứ pháp lý, hiện tại dùng phương thức tình cảm nói ra, kỳ thật chính là tỏ vẻ tôn trọng hắn.
Mặc kệ ở đâu, sự tôn trọng luôn khiến người ta thỏa mãn. Năng lực nghiệp vụ của cảnh sát Hàn như thế nào, Giang Dược không tiện bình luận. Có điều phong cách nói chuyện làm việc của chú ấy ngược lại là rất có tình người.
Để tránh nhàm chán, hai người lại tán gau một chút về chuyện nhà.
Bao quát một chút chuyện lý thú thường ngày ở cục cảnh sát, cảnh sát Hàn cũng không e dè, cười cười nói nói với Giang Dược, bầu không khí cực kì hòa hợp.
Nghe Giang Dược nói quê quán của mình ở Bàn Thạch Lĩnh, cảnh sát Hàn không nhịn được nhắc tới núi Đại Kim, tới ngọn núi bị đất lở, tới chiếc xe ca bị chôn kia.
Hai người không khỏi thổn thức một bận.
Tiếng đập cửa truyên đến, một anh nhân viên cảnh sát cầm một xấp văn kiện bước vào. Anh ta liếc Giang Dược một chút, hiển nhiên có chút kinh ngạc, vì sao người luôn nghiêm cẩn như sếp Hàn, hôm nay lại có thể trò chuyện ăn ý với một học sinh trẻ tuổi như thế?
"Sếp Hàn, đây là kết quả điều tra sơ bộ, chúng tôi đã sắp xếp thành một tuyến thời gian. Còn có một vài bức ảnh chụp màn hình camera giám sát, sếp xem trước."
Cảnh sát Hàn nghiêm nghị tiếp nhận: "Cảm ơn đồng chí Lục, đồng chí ra ngoài trước đi."
Văn kiện không nhiều, cũng chỉ tâm mười trang, hơn phân nửa là ảnh chụp cắt ra từ đoạn video theo dõi, nhưng cảnh sát Hàn nhìn trọn vẹn mười lam phút đồng hồ.
"Cậu Giang, hay là cậu qua đây hỗ trợ tham khảo đôi chút?" Cảnh sát Hàn đẩy toàn bộ xấp văn kiện sang bên.
Hiệu suất xem văn kiện của Giang Dược cao hơn cảnh sát Hàn rất nhiều, nhờ vào năng lực đã gặp qua là không quên được, hắn căn bản không cần lật qua lật lại để so sánh tới lui.
Tuyến thời gian đã được sắp xếp rõ ràng.
10:50, y tá của bệnh viện Tinh Thành số hai bước ra khỏi phòng bệnh ICU.
10:53, chị Hà từ tâng 17 đi lên bậc thang tới tâng 18, mượn nhà vệ sinh tâng 18.
11:11, bệnh nhân ICU Kha Vân Sơn 78 tuổi phá vỡ cửa sổ, nhảy lầu.
11:28, kiểm soát giao thông.
Báo cáo có viết, căn cứ hình ảnh qua camera theo dõi phòng bệnh ICU, lúc y tá ở trong phòng bệnh ICU, chỉ là làm công việc hộ lý thông thường, không có phát sinh bất cứ tình huống khả nghi gì, sau đó mới phát bệnh giống như chị Hà.
"Thế nào?" Cảnh sát Hàn hỏi.
"Từ đầu tới đuôi báo cáo đều không nhắc tới tài xế xe taxi? Anh ta không có đến gần phòng bệnh ICU sao?"
"Chỉ cần anh ta xuất hiện, camera khẳng định bắt được. Hơn nữa khu vực ICU vốn nằm riêng một tầng độc lập, người bình thường sẽ không lên đó. Tại sao cô Hà hàng xóm của cậu muốn đi nhà vệ sinh của khu vực phòng bệnh ICU, đây cũng là điểm đáng ngờ."
"Đây không phải điểm đáng ngờ gì, có lẽ chỉ là bệnh thích sạch sẽ, cảm thấy nhà vệ sinh tang 17 không được sạch, trong khi nhà vệ sinh tầng ICU ít người dùng, nên sẽ sạch hơn chút. Bằng vào sự hiểu biết của tôi đối với chị ấy, khả năng này rất lớn."
"Quay lại vấn đề người tài xế taxi, chú Hàn, cái điểm đáng ngờ này đã rất rõ ràng." "Ý cậu là?"
"Tài xế xe taxi không có lên tâng ICU, lại rơi vào tình trạng tương tự hai người kia. Điều này đã nói rõ cái gì? Không lẽ chú Hàn thật cần tôi nói thẳng ra sao?"
"Cậu muốn nói?" Biểu lộ của Cảnh sát Hàn vô cùng đặc sắc: "Người bệnh ICU kia, đã đáp chiếc xe taxi đó rời đi?"
"Việc này còn cần người các chú đi kiểm tra camera an ninh, nhìn xem chiếc taxi đó xuất hiện ở cửa bệnh viện vào khung giờ nào. Tôi đoán, khẳng định là nằm giữa hai thời điểm từ 11:11 đến 11:28, đại khái hẳn là vào khoảng 11:20."
"Mà tôi chính là vị hành khách kế tiếp của chiếc taxi đó, đã lên xe vào lúc khoảng chừng 11:50. Lúc ấy tài xế có nhắc tới việc kiểm soát giao thông, cũng nhắc tới chuyện anh ta vừa làm một cuốc xe từ bệnh viện số hai."
Camera an ninh vốn là do cục cảnh sát quản lý, cảnh sát Hàn rất nhẹ nhàng lấy được đoạn video ghi hình.
Quả nhiên, chiếc xe taxi kia từng xuất hiện trong camera an ninh đặt ở cửa bệnh viện, còn đón một hành khách vào lúc 11:22.
Trong đoạn video theo dõi, thân thể người hành khách nọ còng xuống, bộ mặt không ngờ bị nhòe thành điểm ảnh, hoàn toàn không thấy rõ là ai, toàn thân cũng lơ lửng không cố định, mơ mơ hồ hồ, tựa như một khối sương mù bồng bềnh xiên vẹo, chỉ có một hình thù đại khái, hoàn toàn không giống như quay chụp lúc bình thường.
Nếu không phải những người khác không có bất kỳ trạng thái khác thường nào trong đoạn ghi hình, cảnh sát Hàn cơ hồ muốn hoài nghi có phải trục trặc thiết bị hay không.
Đây là thao tác lạ lùng gì vậy a?
Kỹ thuật công nghệ ngày nay không lẽ đã tân tiến đến độ có thể làm cho mình mơ hồ đi thành kiểu mây mù khi bị quay chụp?
"Cậu Giang... chuyện này... có phải quỷ dị quá hay không?”
Cảnh sát Hàn lần đầu cảm thấy phá án phí sức và bất lực đến thế. Ông bi ai nhận ra thế giới quan của mình đang bị vỡ vụn.
"Đúng thật là quỷ dị, nhưng vẫn có logic để lần theo."
"Tỉ như?"
"Tỉ như tuyến thời gian, hoàn toàn đối ứng. Như vậy ta có thể thuận theo tuyến thời gian, truy ra chiếc taxi đã chở đối phương tới nơi nào, xuống xe ở đâu, ẩn núp ở chỗ nào..."
Nói đến nước này, kỳ thật có chút dư thừa. Nếu hắn nói tiếp sẽ trở thành giống như hắn đang dạy cảnh sát phá án.
Còn những việc sâu xa hơn, trừ phi chính cảnh sát Hàn nói ra, bằng không Giang Dược tuyệt đối sẽ không nói ra giùm chú ấy. Hắn không thể cứ như vậy nói cho người ta, cái thế giới này không đáng tin cậy a, có yêu ma đang tác quái al
Cảnh sát Hàn đột nhiên ngồi thẳng người dậy, kinh ngạc nhìn Giang Dược. Lần nữa, mạch suy nghĩ của Giang Dược không mưu mà hợp với ông.
Vừa rồi ý niệm đầu tiên trong đầu ông, đồng dạng là lần theo bệnh nhân Kha Vân Sơn đầy quỷ dị kia. Cảnh sát Hàn ngồi ngay trên ghế, do dự trong lòng.
Hết thảy mọi thứ trước mắt, đều là kết luận từ cuộc trò chuyện riêng tư giữa ông và Giang Dược, mặc dù có video và tài liệu làm chứng, nhưng những vật này cũng không tính là chứng cứ trực tiếp.
Khỏi cần phải nói, camera an ninh căn bản là không chính diện chụp rõ Kha Vân Sơn. Chứng cứ hiện có hoàn toàn không chứng minh được vị khách lên chiếc xe taxi kia chính là Kha Vân Sơn.
Tùy tiện lần theo, có khi nào điều tra lệch hướng? Hoặc làm hỏng luôn thời cơ phá án?
Cảnh sát Hàn hành nghề đến nay, vẫn là lần đầu gặp được tình huống khó giải quyết đến thế.
Giang Dược cũng không có tâm tình nán lại thêm. Nghĩ đến chiếc quần chưa được xử lý của Tam Cẩu, lại nghĩ tới hình thù dạng sương mù kỳ quái trong video theo dõi, nếu nói Giang Dược không hề lo lắng chút nào là giả.
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc của nhau, cảnh sát Hàn khách khí tiễn Giang Dược ra ngoài.
"Đúng rồi." Trước khi ra cửa, Giang Dược nảy ra một ý tưởng.
"Còn có một vật chứng ở trong nhà tôi, có lẽ sẽ có một ít tác dụng làm rõ manh mối hơn cho chú."
"Ồ?" Mắt cảnh sát Hàn sáng lên.
"Trước khi lấy vật chứng này, tôi phải nhắc các chú một câu. Chuyện này rất quỷ dị, nếu cứ tư duy theo phương thức thông thường, chỉ sợ sẽ ăn thiệt thòi."
Cảnh sát Hàn như có điều suy nghĩ, cũng không tỏ thái độ. Ông nổ máy rồi mời Giang Dược lên xe.