Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 123 - Chương 220: Ông Có Chắc Là Sờ Chân Của Tôi Không?

Chương 220: Ông có chắc là sờ chân của tôi không? Chương 220: Ông có chắc là sờ chân của tôi không?Chương 220: Ông có chắc là sờ chân của tôi không?

Chương 220: Ông có chắc là sờ chân của tôi không?

Giám đốc Kha nói dưới cầu thang toàn là ma quỷ, vê mặt logic, Giang Dược khó mà tin nổi.

Với trạng thái bị dọa sợ đến mức như vậy của giám đốc Kha, việc bị đám ma quỷ che mắt cũng không có gì lạ, chưa kể tình huống của tòa nhà này rõ ràng là có vấn đề.

Việc mấy chiếc thang máy cùng một lúc hoạt động một cách kỳ quặc đã đủ nói lên tất cả.

Cả cái tâng mười sáu này không có một người ở, dĩ nhiên cũng không bình thường. Giang Dược thậm chí không dám chắc có người ở trong cả tòa chung cư này hay không.

Sau khi tìm kiếm cẩn thận từng căn hộ của ông Đổng, bọn họ vẫn không tìm ra được chiếc điện thoại ở đâu.

Lần này giám đốc Kha cũng tham gia vào, nhìn thấy đám đồ đạc trong những căn hộ này, đặc biệt là nhìn thấy những đồ chơi tình dục, thậm chí còn có một căn phòng có đủ loại dụng cụ nặng đô kỳ lạ, sắc mặt của giám đốc Kha rất khó coi, liên tục chửi bới, tỏ ra rất bất mãn với ông Đổng, thậm chí còn có một chút ghen tị trong giọng nói.

Ba người đã đào bới ba thước đất, nhưng chiếc điện thoại đó giống như đã bốc hơi một cách thần kỳ vậy.

Lưng của giám đốc Kha đổ mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ còn mỗi một ý nghĩ.

Có mai Đúng là có mal

Giang Dược và trưởng ban La nhìn nhau, đều hiểu suy nghĩ của đối phương. Những căn hộ có chìa khóa đã được mở ra để tìm kiếm, còn những căn hộ chưa mở kia liệu có cất giấu bí mật gì không?

Đúng lúc này, giám đốc Kha vừa đi ra khỏi phòng, trở lại hành lang thì đột nhiên hét to một tiếng.

Giang Dược và trưởng ban La vội vã chạy ra.

Giám đốc Kha đứng trong hành lang, mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi, chỉ tay về phía trước, môi run rẩy, thậm chí không nói được một lời.

"Anh Đổng... anh Đổng đâu mất rồi?"

Ông Đổng vốn bị giám đốc Kha trói trên ghế, nhưng bây giờ không thấy đâu nữa.

Ghế vẫn còn đó, nhưng người ngồi trên ghế đã biến mất. Những chiếc quần tất quấn quanh người ông Đổng bị xé thành từng mảnh nhỏ, giống như bị dao cắt, mảnh vụn bị vứt bỏ lung tung bên cạnh ghế.

Giang Dược và trưởng ban La đều không thể che giấu vẻ ngạc nhiên của mình.

Trước đó, họ lục soát những căn hộ được mở cửa, tự nhiên muốn đi qua hành lang. Mỗi lần đi ra đi vào, họ đều liếc nhìn sang chiếc ghế.

Mới vừa rồi họ vẫn nhìn thấy ông Đổng đang ngồi yên trên ghế, mặc dù không nhúc nhích nhưng chắc chắn vẫn ở hành lang.

Nhưng không biết tự lúc nào mà ông Đổng đã biến mất.

Một người bình thường không thể nào tự giải thoát bản thân khỏi thế trói buộc như vậy, chứ đừng nói là ông Đổng đang trong tình trạng hấp hối.

Giám đốc Kha cầm lấy những mảnh quần tất bị xé nát, lẩm bẩm: "Đây... đây tuyệt đối không phải do con người làm ra, chắc chắn không phải!" Người bình thường cởi trói, dù là nút thắt sống hay nút thắt chết thì đầu cởi nút thắt. Nếu nút thắt chết khó giải, thì dùng kéo hoặc dao cắt bỏ.

Trong khi ở hiện trường lúc này, những chiếc quần tất lại bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, thật sự không giống là do con người làm. Ngược lại giống như là một con quái vật nào đó dùng móng vuốt xé toạc một cách thuần thục.

Giang Dược cũng cầm một mảnh quần tất bị xé nát lên quan sát.

Trưởng ban La thì rút dao ra tìm kiếm xung quanh.

Giang Dược lắc đầu, hắn không nghĩ rằng cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy có thể tìm được cách giải quyết.

Nhìn những căn hộ đóng cửa còn lại, Giang Dược cảm thấy cần phải mở từng căn ra xem. Dù cho những căn hộ này là của người khác, nếu mạo muội xông vào có thể bị xem là xâm phạm tư gia bất hợp pháp.

Quả nhiên như Giang Dược dự đoán, cuộc tìm kiếm của trưởng ban La cũng chẳng thu hoạch được gì.

"Chú La, tôi muốn phá cửa vào xem."

Giang Dược nói xong, tay nắm lấy tay nắm cửa một căn hộ đang đóng, dùng sức đẩy một phát, khóa cửa vang lên cái "rắc" rồi gãy lìa.

Hắn vừa đẩy cửa ra thì đập vào mặt là một mùi mốc meo mục nát, rõ ràng là do lâu ngày không thông gió, thiếu đi sức sống.

Sàn nhà là sàn gỗ màu đỏ sam đã phủ kín một lớp bụi cực dày. Giang Dược đi mỗi bước trên sàn nhà đều để lại một dấu chân. Hắn đi xem hết cả căn hộ một lượt vẫn không tìm ra được gì mới.

Giám đốc Kha đi theo sau hắn thì thầm: "Nơi này lâu rồi không có người ở, có thể tìm ra manh mối gì?"

"Suyt." Trưởng ban La khẽ quát một tiếng.

Giang Dược và bọn họ lại đi đến trước cửa một căn hộ đóng kín thứ hai.

"Chú La, tôi luôn có cảm giác có thứ gì đó đang chơi trốn tìm với chúng ta. Tôi thấy chúng ta nên chia ra hai đường. Tôi vào nhà xem xét, còn chú đợi ở ngoài hành lang được không?"

Trưởng ban La suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ trông chừng ở ngoài."

Giám đốc Kha do dự một lúc, mặt dày nói với Giang Dược: "Để tôi đi theo cậu, có chuyện gì cũng có thể giúp được một tay."

Giang Dược ngược lại cũng không phản đối, dặn dò: "Nhớ chú ý quan sát động tĩnh chung quanh, đừng để bị bất ngờ, đồng thời phải nghe theo lời tôi bảo, không được tự tiện hành động hay chạm đồ lung tung."

"OK, OK, tôi cam đoan, mọi hành động sẽ nghe chỉ huy." Giám đốc Kha thấy thủ đoạn kinh người của Giang Dược, cái cửa chống trộm nặng na như vậy mà chỉ cần tiện tay đẩy một phát đã bật tung cửa ra, bản lĩnh này quả thật không tâm thường.

Đi theo bên cạnh người như thế, giám đốc Kha ít nhiều cảm thấy có chút cảm giác an toàn.

Không khí trong căn hộ thứ hai tốt hơn căn hộ thứ nhất một chút, cũng không có mùi mốc meo. Nhìn qua hẳn là mới có người ở qua gần đây.

Lúc hai người đi vào, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng "bộp", giống như có thứ gì đó rơi xuống đất. Tiếng động này cũng không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Có thể đoán thứ rơi xuống cũng không phải thứ lớn gì.

Lúc này trời đã khá tối, ánh sáng trong căn hộ không được tốt lắm. giám đốc Kha thuận tay bật đèn.

Đèn vừa bật lên, căn hộ lập tức sáng rực.

Toàn bộ căn hộ có bố cục khá ấm cúng, ánh sáng cũng tương đối dịu nhẹ, rõ ràng là được trang trí theo hướng nữ tính. Nhiều chỉ tiết trang trí đều toát lên một điểm chung là chủ nhân của căn hộ này không lớn tuổi.

Điều quan trọng nhất là căn hộ này hoàn toàn khác với căn hộ trước đó, nó được dọn đẹp rất sạch sẽ và ngăn nắp.

Giám đốc Kha nhớ kỹ lời dặn của Giang Dược, nhìn nhiều hơn là động tay, đi vòng quanh trong phòng nhưng không tùy tiện chạm vào đồ đạc trong phòng.

Có điều dường như trong phòng cũng chẳng có thứ gì đáng để đụng chạm.

Thứ rơi xuống đất ban đầu hóa ra là một cuốn sách, không biết tại sao lại rơi cạnh bàn trà phòng khách.

Khi ông nhặt lên xem thử thì hóa ra là một cuốn sách nhỏ về thủ công mỹ nghệ.

Căn hộ được trang trí nội thất cao cấp. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như người ở trước đây là một cô gái trẻ, nhưng nhiều chỉ tiết lại cho thấy cô gái này đã chuyển nhà.

Hơn nữa, thời gian chuyển đi có vẻ không lâu.

Bình hoa ở lối ra vào vẫn còn đang cắm hoa, dù hoa đã héo úa nhưng vẫn còn giữ lại một chút sức sống trước khi tàn lụi. Điều này cho thấy chủ nhân của căn hộ này mới rời đi không lâu.

Có điều việc chuyển nhà này có vẻ như không được triệt để.

Tất cả dụng cụ và bát đũa trong bếp đều còn nguyên, nhưng tủ quần áo thì đã trống rỗng.

Giường vẫn còn, nhưng ga trải giường và chăn bông thì không, hai bên tủ đầu giường mở ra, có một ít đồ lặt vặt trong đó, nhìn không có thứ gì giá trị.

Trong phòng tắm, dầu gội, dầu xả và sữa tắm vẫn còn, nhưng khu vực tủ lavabo vốn nên được đặt mỹ phẩm và đồ dưỡng da thì đã bị dọn sạch.

Những thứ còn sót lại đều là hàng hiệu cao cấp, cho thấy chất lượng cuộc sống của chủ cũ căn hộ này không hề kém.

"Giám đốc Kha, có nhìn ra gì không?"

Giám đốc Kha nói: "Đồ đạc đã chuyển đi gần hết rồi, còn có thể nhìn ra gì nữa?"

"Cũng chưa chắc."

Giang Dược lắc đầu: "Ông đã từng thấy ai chuyển nhà mà dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ như thế này chưa? Nếu ông là người thuê nhà, ông có dọn dẹp phòng sạch sẽ như vậy không?”

Giám đốc Kha sửng sốt, nhìn kỹ lại, phát hiện căn hộ này quả thực quá sạch sẽ.

"Có... có lẽ là do chủ nhà dọn dẹp? Hoặc có thể là ủy thác cho ban quản lý của khu chung cư dọn dẹp thì sao?”

"Cũng có khả năng đó. Nhưng nếu là chủ nhà dọn dẹp, đồ đạc của người thuê nhà trước đó không có lý do gì mà vẫn còn ở đây chứ?"

Giám đốc Kha vò đầu bứt tai: "Vậy thì sao? Có thể là chủ nhà chưa kịp vứt bỏ những thứ này? Hoặc có thể chủ nhà muốn để lại cho người thuê nhà mới, nhiều khi khách thuê thấy có đồ đạc sẵn còn thích hơn đấy chứ?"

Giang Dược cười: "Ông nói cũng khá có lý. Vậy ông hãy nhìn xem chỗ đầu giường này."

Đây là một chiếc giường bọc da dài hai mét, trông khá cao cấp.

Giám đốc Kha nhìn theo ngón tay của Giang Dược.

"Đầu giường bị rách? Cũng có gì lạ đâu?" Giám đốc Kha tự lẩm bẩm: "Loại giường bọc da này dùng lâu ngày, da sẽ bị thoái hóa, hoặc bị va quệt dẫn đến rách cũng là chuyện bình thường."

"Ông nhìn kỹ xem, đây là bị rách do va quệt hay thoái hóa à?"

Giang Dược đưa tay lên so sánh, năm ngón tay của hắn trùng khớp với vết rách trên đó. Xem ra những vết rách này chính là bị móng tay cào rách.

"Bị tay cào rách?" Giám đốc Kha lập tức cười dâm đãng, nói: "Đừng quên đây là chỗ nào, đầu giường xuất hiện những vết cào như vậy cũng không lạ chứ?"

Ông ta cười đểu giả, ý tứ rất rõ ràng.

Giang Dược cũng không phản bác, chỉ là treo một nụ cười, đi vòng quanh trong phòng ngủ.

"Ở đây, ban đầu hẳn là có treo một khung ảnh lớn."

"Còn hai chỗ này, cũng từng treo ảnh."

Những chỗ mà Giang Dược chỉ ra bao gồm một chỗ ở trên tường đầu giường và hai chỗ ở bức tường phía sau ghế sô pha trong phòng khách.

Giám đốc Kha nhìn những vết đỉnh trên tường, cũng không phản bác Giang Dược.

"Anh bạn trẻ, dù người ta có treo ảnh thì cũng chẳng có gì lạ chứ?"

"Không lạ, nhưng theo lẽ thường, những người thuê nhà thường ít treo những bức ảnh lớn, nếu muốn treo ảnh thì nên treo những bức nhỏ sẽ hợp lý hơn."

"Điều đó cũng không phải tuyệt đối." Giám đốc Kha lắc đầu: "Những thứ này có thể chứng minh được gì?"

"Tất nhiên là không thể chứng minh được gì, nhưng căn hộ này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó." Giang Dược nói với giọng nghiêm túc.

"Sao cậu lại chắc chắn như vậy?" Giám đốc Kha hỏi lại.

"Chủ yếu là dựa vào trực giác, kết hợp với những chỉ tiết tôi vừa chỉ ra. Vả lại, căn phòng này được dọn dẹp quá sạch sẽ."

"Hừm, chuyện đó cũng không chứng minh được gì."

"Thế còn cuốn sách kia thì sao, tại sao nó lại rơi cạnh sô pha chứ? Sớm không rơi, muộn không rơi, chúng ta vừa vào thì nó lại rơi xuống? Xem vị trí của nó, nó rơi ra từ đâu? Từ trên sô pha hay từ trên bàn trà? Thoạt nhìn đều không giống lắm."

Nói đoạn, Giang Dược đã đi đến bàn trà trong phòng khách, nhấc cuốn sách lên, muốn tìm ra một chút manh mối. Lat qua bìa sách, trang thứ hai viết một cái tên, nét chữ thanh tú.

"Văn Ngọc Thiến."

Cái tên này cũng thanh tú như nét chữ.

Giang Dược thở dài một hơi, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng "tạch" vang lên, ngay lập tức, toàn bộ căn hộ tối sam lại.

"Giám đốc Kha, ông làm gì thế? Sao lại tắt đèn làm gì?"

"Tôi... tôi không có!"

Giọng nói sợ hãi của giám đốc Kha vọng ra từ phòng ngủ.

Trái tim Giang Dược đột nhiên tram xuống.

Giang Dược vừa mới nghe thấy một tiếng "tạch", chỉ có một tiếng. Tại sao tất cả đèn trong nhà đều tắt cùng một lúc?

Giám đốc Kha hiển nhiên đã bị dọa sợ, ông ta định chạy ra phòng ngủ. Bỗng nhiên ông ta hét lên một tiếng, sau đó ngã "bịch" xuống đất.

"Giám đốc Kha, ông không sao chứ?"

Giang Dược nhớ rõ vị trí của từng công tắc điện, hắn lấp tức vọt đến cạnh công tắc, đưa tay định bật công tắc, nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm vào công tắc thì bỗng nhiên cảm thấy tay mình giống như đụng phải một bàn tay lạnh lẽo.

Lúc này, giám đốc Kha vẫn còn đang rên rỉ ở trong phòng ngủ.

Giang Dược vừa mới nghi ngờ thì cảm giác lạnh lẽo trong tay hắn đã biến mất.

Hắn đưa tay mò công tắc,'tạch" một tiếng, đèn trong phòng khách lại sáng lên.

Phòng khách vẫn trống trải như cũ, không có ai khác, giống như cái chạm tay vừa rồi hoàn toàn là ảo giác.

Nhưng cảm giác lạnh lẽo đó đến tận bây giờ vẫn còn lưu lại một chút dư âm trên ngón tay Giang Dược, nói rõ vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác.

Giám đốc Kha đi từ trong phòng ngủ ra, vừa đi vừa mắng: "Anh bạn trẻ, cậu đừng có giỡn như vậy nữa được không?”

Giang Dược hơi giật mình: "Tôi giỡn cái gì cơ?”

"Rõ ràng là cậu tắt đèn, lại bảo là tôi tắt? Còn cố ý làm tôi ngã một phát nữa. Mắt cá chân của tôi như muốn lọi ra luôn ấy."

"Ông có chắc là tôi làm ông vấp không?"

"Tất nhiên, ngoài cậu thì còn ai nữa? Tôi rõ ràng cảm thấy là chân người, cố ý đưa ra để khiến tôi vấp phải. Lúc ngã xuống tôi còn giống như sờ thấy một bàn chân nhỏ."

Giám đốc Kha không hài lòng liếc nhìn Giang Dược một cái: "Nhanh thật đấy, mới đó mà đã mang giày vào rồi?"

"Ý ông là sao?" Mặt mày Giang Dược có chút khó coi.

"Cái bàn chân nhỏ mà tôi sờ được không mang giày dép. Cậu cao to vậy mà sao chân nhỏ nhắn mềm mại như phụ nữ thế?" Giang Dược biến sắc. Chân của hắn mang giày số 42, coi như không phải thuộc loại chân to siêu cấp, nhưng tuyệt nhiên không thể gọi là bàn chân nhỏ nhắn mềm mại được.

"Giám đốc Kha, ông thử sờ lại chân tôi xem."

Giang Dược đưa chân đặt trước mặt giám đốc Kha, giám đốc Kha thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, bất mãn đẩy ra: "Mắc mớ gì tôi phải sờ."

Nhưng đang đẩy chân ra thì tay ông lại dừng giữa không trung, sắc mặt trở nên kỳ lạ.

Chân của Giang Dược rất to và ấm áp, cảm giác khác hẳn với bàn chân mà ông sờ được lúc vấp ngã. Một bên là bàn chân nhỏ bé lạnh lẽo, một bên là bàn chân to dày ấm áp.

"Ai đó?" Bỗng sắc mặt giám đốc Kha lại biến đổi, ông hoảng sợ nhìn về phía sau Giang Dược. Bên cạnh phòng khách chính là phòng tắm.

Cửa phòng tắm lúc đầu bị họ khép hờ, lại chậm rãi mở ra một cách kỳ lạ.

Ánh mắt của giám đốc Kha lại tràn đầy vẻ sợ hãi: "Quỷ, quỷ, tôi lại nhìn thấy nó! Lại là nó! Chỉ có một cái đầu, dưới cổ không có gì hết, đúng là quỷ! Nó vẫn còn đeo tai nghe! Chính là con ma nữ tôi thấy ở trên nóc hành lang vừa nấy!!!

Giám đốc Kha hoảng sợ kêu to, nắm chặt tay áo của Giang Dược, sợ Giang Dược đột nhiên bỏ rơi mình mà đi.
Bình Luận (0)
Comment