Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 129 - Chương 226: Tóc Dài Rủ Xuống

Chương 226: Tóc dài rủ xuống Chương 226: Tóc dài rủ xuốngChương 226: Tóc dài rủ xuống

Chương 226: Tóc dài ru xuống

Nếu như hiệu trưởng Mai trước đó thực sự là có thiện chí muốn nhắc nhở, thì hiệu trưởng Mai lúc này giống như đang diễn kịch, như đang làm theo mệnh lệnh, thậm chí là bị ép buộc.

Nhìn từ giọng điệu, ngoài việc cố tình tạo ra bầu không khí am đạm và đáng sợ ra, dường như không có sắc thái cảm xúc nào khác.

Thế nên Giang Dược giơ cao ngọn đuốc, nói: "Tiếp tục lên lầu."

Ngay khi Giang Dược sắp bước lên tâng 18, hiệu trưởng Mai đang ngôi trên ghế đột nhiên hóa thành một đám khói xanh, biến mất vô tung.

Vào lúc này, toàn bộ hành lang giống như cánh cổng địa ngục đang mở, đủ thứ tiếng quỷ khóc kêu gào, giống như có vô số yêu ma quỷ quái sắp sửa chui ra từ bóng tối, sẵn sàng xé xác họ thành từng mảnh.

Giang Dược cười lạnh, hắn đã quá quen với ba trò giả thần giả quỷ này, vẫy tay ra hiệu cho giám đốc Kha và trưởng ban La theo sát.

Nếu không phải bị kẹp giữa Giang Dược và trưởng ban La, giám đốc Kha thậm chí không thể đi nổi. Sức chịu đựng âm lý của ông ta quá kém. Tuy vậy ông ta vẫn vừa đi vừa run rẩy, mỗi bước chân đều vô cùng khó khăn.

Lúc này, trưởng ban La cũng thắp một ngọn đuốc. Hai ngọn đuốc nối tiếp nhau, ánh sáng lập tức tăng lên khá nhiều.

Ba người giữ khoảng cách với nhau bằng một bước của người trưởng thành, để tiện cho việc hỗ trợ nhau nếu có biến cố gì xảy ra.

Bảng chỉ dẫn trong hành lang lại hiển thị đây là tầng mười sáu.

Có điều Giang Dược rõ ràng không còn quan tâm đến những yếu tố gây nhiễu này nữa. Hắn tin rằng đây chính xác là tầng mười tám. Bất kể đối phương đang chơi trò gì, hắn chỉ kiên định với phán đoán của mình.

Giang Dược đi trước, trưởng ban La đi sau cùng. Để đề phòng bị tấn công từ phía sau, trưởng ban La vẫn đi giật lùi. Như vậy, tâm nhìn trước sau đều được đảm bảo.

Đang đi, Giang Dược đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn cảm thấy có gì đó không ổn với tiếng bước chân.

Mặc dù tiếng bước chân của ba người đã được giảm thiểu, nhưng với thính lực của Giang Dược, hắn vẫn có thể nghe rất rõ ràng. Nhưng bọn họ chỉ mới đi được mấy bước, sao lại thiếu đi tiếng bước chân của một người rồi?

Giang Dược lập tức quay đầu lại thì phát hiện giám đốc Kha đã biến mất, thay vào đó, giữa hắn và trưởng ban La là những sợi tóc đen rủ từ trên trân nhà xuống.

Những sợi tóc đen đó đang từ từ xoay tròn giữa không trung, giống như những bàn tay đang tích tụ sức mạnh, nhắm ngay vào lưng trưởng ban La, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Những sợi tóc đen này di chuyển đồng bộ với nhịp bước chân của họ một cách hoàn hảo, thành ra cả Giang Dược và trưởng ban La đều không hề phát hiện ra sự tồn tại của chúng, cũng không biết chúng đã xuất hiện từ lúc nào.

Han là chúng đã bắt đi giám đốc Kha? Giang Dược đi trước, trưởng ban La di thụt lùi ở sau cùng, giám đốc Kha ở giữa, có nghĩa là cả hai người bọn họ đều quay lưng lại với giám đốc Kha. Cho nên đối phương đã thần không biết quỷ không hay hạ thủ với giám đốc Kha trước. Nếu không phải Giang Dược nhận ra tiếng bước chân có gì đó không ổn, hắn thậm chí sẽ không quay đầu lại.

Ngay khi Giang Dược vừa quay đầu, những sợi tóc đen đó dường như nhận ra được, bị dọa sợ, đột nhiên rụt lại một cách nhanh chóng, chỉ trong tích tắc đã thu lại sạch sẽ, biến mất trên đỉnh đầu.

Trưởng ban La phát hiện ra động tĩnh sau lưng cũng quay lại, nhìn thấy biểu hiện khó coi của Giang Dược, không khỏi ngạc nhiên vô cùng.

"Cậu Giang, sao thế? Mà khoan, giám đốc Kha đâu?"

Giang Dược nhăn mày nói: "Ông ta biến mất rồi. Tôi cảm thấy tiếng bước chân thiếu một người, quay đầu lại thì đã không còn thấy ông ta đâu!"

Giang Dược đưa ngọn đuốc lên đỉnh đầu, chỉ thấy mỗi lớp sơn trắng, còn lại cũng không nhìn thấy gì khác nữa.

"Chú La, cẩn thận một chút, vừa rồi trên trân hành lang có một đám tóc đen rủ xuống, đang chuẩn bị tấn công chú đấy."

Trưởng ban La giật mình, ngập ngừng hỏi: "Giám đốc Kha... lẽ nào đã bị những sợi tóc đen ấy bắt đi?"

"Rất có thể."

"Vậy giờ chúng ta có đi tìm ông ta không?”

"Giờ đi tìm ông ta cũng không phải là không được, nhưng nếu cứ luẩn quẩn chơi trò mèo vờn chuột thế này, thì chúng ta sẽ hoàn toàn bị cuốn theo nhịp điệu của đối phương. Đối phương muốn bắt giám đốc Kha, trước đó có rất nhiều cơ hội, tại sao không bắt luôn ngay lúc ấy? Lúc này lại bắt ông ta đi làm gì?"

"Ý cậu là chúng đang cố tình phá rối tiết tấu của chúng ta?"

"Nhiều khả năng là thế."

"Vậy thôi, đằng nào cũng không biết giám đốc Kha bị bắt đi đâu, chúng ta cứ đi tìm căn hộ 1814 trước, rồi quay lại tìm ông ta sau. Dù sao ông ta cũng đi cùng chúng ta đến đây, nếu cứ thế bỏ mặc cũng không ổn"

Giang Dược gật đầu đồng ý.

Chỉ còn lại hai người họ, đội hình trở nên gọn gàng hơn. Cả hai đều có hào quang Bách Tà Bất Xâm, lũ quỷ muốn đánh lén, e rằng không dễ dàng như vậy.

Hành lang nơi đây có hình chữ U, mỗi cạnh chữ U bao gồm tám căn hộ, để đến được căn hộ 1814. cần phải đi đến cuối hành lang, rồi vòng qua phía bên kia mới có thể đến được.

Hai người đang định tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng kêu cứu: “Cứu tôi! Cứu tôi với!"

Giọng nói này nghe vừa điên cuồng vừa sợ hãi, chính là giọng của giám đốc Kha. Nghe hướng âm thanh, lại từ phía ngược lại.

Nghe giống như giám đốc Kha đang phải chịu đựng hình phạt tàn khốc nhất trên đời vậy, tiếng kêu đầy đau đớn và tuyệt vọng.

"Trưởng ban La, cậu Giang, xin các vị đừng đi, xin hãy cứu tôi với... tôi... sắp không thở nổi được nữa rồi... cứu tôi!"

Giọng nói của giám đốc Kha đứt quãng, nghe có vẻ như sắp tắt thở, bi thảm vô cùng.

Trưởng ban La khựng lại.

"Đừng quan tâm."

Giang Dược ngăn cản trưởng ban La, tiếp tục kéo ông đi về phía trước.

Đi đến khúc cua, tiếng kêu cứu của giám đốc Kha càng lúc càng dữ dội, vang vọng khắp cả hành lang, nghe xót xa vô cùng. Ngay cả một người cứng rắn như trưởng ban La cũng không khỏi cảm thấy hơi do dự.

Giang Dược lại lờ đi, quay qua khúc cua.

Trên cửa căn hộ, biển số ghi là 1614. nhưng Giang Dược hoàn toàn không nhìn biển số, hắn tung chân, hung hăng đá vào cửa chống trộm.

Cửa chống trộm bị phá tung một lỗ lớn, khóa cửa vỡ vụn.

Giang Dược đẩy văng cửa ra.

Cửa vừa mở, hắn còn chưa kịp soi đuốc vào thì ánh sáng trong phòng đã hắt ra.

Điều khiến Giang Dược không ngờ là, trong phòng lại có người!

Không chỉ một người, mà là bốn người.

Trong phòng khách có bốn người, đang đánh bài!

Điều kỳ lạ nhất là, đèn trong căn phòng này lại sáng!

Khó trách khi Giang Dược vừa đẩy cửa đã thấy ánh sáng hắt ra.

Toàn bộ tòa nhà trọ đều bị mất điện, riêng căn phòng này lại sáng! Còn có bốn người đang đánh bài!

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Giang Dược và trưởng ban La đều ngây ra.

Bốn người đều tỏ vẻ ngơ ngác, thậm chí có chút tức giận, nhìn chằm chằm ra cửa. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thở phì phò đứng dậy tiến ra gần cửa.

"Các người là ai? Muốn làm gì? Đêm hôm khuya khoắt đạp cửa, định ăn cướp hay sao?"

Trưởng ban La có nhiều kinh nghiệm, thấy khẩu khí đối phương không tốt, đang định móc ra thẻ chứng minh thì Giang Dược đột nhiên nhếch miệng cười: "Ăn cướp? Ta cướp mười tám đời tổ tông nhà ngươi!"

Đoạn hắn nhảy tới, đá một cước vào ngực người đó.

Người đó kêu thảm một tiếng, bay ngược về sau.

Cơ thể người đó còn đang ở giữa không trung, chưa kịp rơi xuống đất, đột nhiên hóa thành một làn khói xanh, nháy mắt tan biến vào không khí.

Ba người còn lại nhe răng cười quỷ dị, vung tay ném những quân bài về phía Giang Dược và trưởng ban La.

Giang Dược nhanh như chớp, quét văng những quân bài đang bay tới.

Ba tên đó chỉ giả vờ tấn công bằng bài, thực chất là để đánh lạc hướng, chúng đập bàn một cái, hóa thành ba làn khói xanh, lao về phía Giang Dược và trưởng ban La. Giang Dược không he lạ gì với cách tấn công này, bọn chúng hóa thành khói xanh mục đích là muốn nhập vào con người, cũng giống như con lệ quỷ chui vào người lão già Đặng Vinh lúc ở câu lạc bộ nhà họ Đặng vậy.

Một khi bị khói xanh xâm nhập, chỉ có thể mặc cho con quỷ thao túng thân thể của mình.

Đối với người bình thường, một khi bị quỷ bám thân, coi như đã hết đường sống.

Nhưng Giang Dược rõ ràng không phải là người bình thường, còn trưởng ban La cũng đã nhận được thẻ chúc phúc Dùng chung.

Ba luồng khói xanh rõ ràng cũng biết ai mạnh ai yếu giữa Giang Dược và trưởng ban La. Phía Giang Dược, có hai luông khói xanh lao tới cùng một lúc. Còn phía trưởng ban La, chỉ có một luồng khói xanh tấn công. Có thể thấy, đối phương đã nắm được đại khái về thực lực của họ, và biết Giang Dược mới là nhân vật khó đối phó nhất.

Khói xanh lao tới, Giang Dược cố tình giả vờ không hiểu gì, hai tay ôm đầu, cố gắng né tránh. Còn trưởng ban La thì lại tỏ ra dũng mãnh, cầm đuốc lao thẳng về phía khói xanh, cố gắng dùng đuốc để xua đuổi khói xanh.

Khói xanh là do quỷ biến thành, thấy Giang Dược động tác vụng về, trong lúc nhất thời tưởng đã thành công, hoàn toàn không đề phòng, một trái một phải, chuẩn bị đánh úp Giang Dược từ hai phía.

Đúng lúc này, Giang Dược đột nhiên động thủ. Hai tay hắn đồng thời vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy chính giữa luồng khói xanh.

Cái nắm tay này nhìn như tùy ý, nhưng lại chính xác nắm trúng nhược điểm của bọn chúng.

Chỉ nghe thấy hai tiếng thét chói tai, hai luông khói xanh ngưng đọng lại, không ngừng lắc lư trong tay Giang Dược, dần dần hóa thành hình người.

Nói cũng lạ, hình người trong tay Giang Dược giống như một con búp bê hoạt hình phiên bản thu nhỏ, nhưng thần thái cử chỉ lại vô cùng chân thực.

Cùng lúc đó, luồng khói xanh lao vào người trưởng ban La cũng phát ra một tiếng kêu thảm, trên người trưởng ban La bùng lên một luồng ánh sáng, giống như ngọn lửa rực cháy, khiến luồng khói xanh kia giống như đột nhiên đâm vào một lò lửa nhiệt độ cao, phát ra tiếng xèo xèo như bị lửa nướng.

Sau đó, luồng khói xanh kia không thể tiến thêm một bước nào nữa, tuyệt vọng rơi xuống đất. Hình dạng của luồng khói xanh cũng dần dần thay đổi, biến thành hình người, nhưng hình người này lại như thật như ảo, có hình thù nhưng lại không có thực chất.

Khắp nơi trên người đều là vết thương bị đốt cháy, đỏ như than nóng, nhìn vô cùng quỷ dị.

Rõ ràng, sau khi tiến cấp, sức mạnh phòng ngự của quầng sáng Bách Tà Bất Xâm đã mạnh hơn trước rất nhiều. Con quỷ hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, lực tấn công càng mạnh bao nhiêu thì càng bị phản phệ nặng bấy nhiêu.

Nó nằm trên mặt đất, kêu rên không ngừng, vết thương trên người rõ ràng đã thương tổn đến căn bản, thậm chí không thể chạy trốn.

Trưởng ban La cũng vô cùng kinh ngạc.

Ông chỉ mới vung đuốc vài cái, nhưng cảm giác như lửa không hề chạm vào luồng khói xanh do quỷ biến thành. Tại sao nó lại có vẻ bị thương nặng đến thế?

Có phải nó đang diễn kịch cho ông xem không? "Cậu Giang, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Chỉ là mấy con quỷ nhép mà thôi." Giang Dược vừa nhìn thấy thủ đoạn của chúng liền đã biết đây đều là lệ quỷ, nhưng thủ đoạn tâm thường, động tác vụng vê, nhìn qua đã biết chưa tiến hóa.

Sức chiến đấu của chúng chỉ mạnh hơn con quỷ ở nhà Tiểu Y ban đầu một chút.

Có điều bốn con lệ quỷ này rõ ràng có trí tuệ nhất định, thậm chí biết biến thành hình dạng con người. Nếu không phải Giang Dược có đôi mắt tinh tường, có lẽ đã bị chúng lừa gạt. Cho nên đằng sau chúng chắc chắn có người huấn luyện. Nếu không, những con lệ quỷ mới sinh ra này tuyệt đối không thể có trí tuệ như vậy, hơn nữa còn rất tuân thủ kỷ luật, biết biến thành hình dạng con người, thậm chí còn có thể giả vờ đánh bài.

Hai con lệ quỷ bị Giang Dược bắt thóp, phát ra những tiếng kêu thảm thiết, có thể thấy, chúng cũng rất Sợ hãi.

Giang Dược không trực tiếp hạ sát thủ. Biết chúng sợ hãi, lại có trí tuệ, Giang Dược cảm thấy mình có thể khai thác được thông tin từ chúng.

"Ai sai các ngươi đến?"

Hai con quỷ vẫn tỏ ra ngơ ngác, mờ mịt, giống như không biết Giang Dược đang nói gì.

Giang Dược phảng phất tự nhủ: "Nếu không thể hỏi ra được thứ gì có giá trị, vậy thôi tiễn vong chúng luôn cho được việc, giữ lại chi cho gây họa người khác.

Hai con quỷ vừa nghe xong lập tức giật mình hoảng hốt. Chuong 227: Bfan trung diep

Trước đó còn giả vờ ngu ngơ, vừa nghe Giang Dược nói không có giá trị thì sẽ giết, lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chứng tỏ hai con quỷ này có trí tuệ.

Những con quỷ mới sinh, thường sẽ không dễ dàng mở ra trí tuệ. Thế nên logic đằng sau rất đáng để suy ngẫm. Những con quỷ này tám phần là có người điều khiển, có người giúp chúng mở ra trí tuệ, thậm chí là tiếp tục giữ lại ký ức khi còn sống.

Giang Dược đã từng thấy được kỹ thuật này trong truyên thừa của nhà họ Giang.

Trước giờ người vẫn sợ quỷ, nhưng không mấy ai biết rằng, quỷ cũng sợ người.

Giang Dược thấy hai con quỷ này sinh ra tâm lý sợ hãi, tưởng chừng có thể tra hỏi ra được chút gì đó, đang định mở miệng thì hai con quỷ trong tay hắn đột nhiên trở nên vô cùng bồn chồn sợ hãi.

Không đợi Giang Dược kịp phản ứng, hai con quỷ đó đã nhanh chóng hóa thành làn khói xanh, đồng thời phát ra mùi hôi thối vô cùng khó chịu, rồi nhanh chóng tan biến trong tay Giang Dược.

Chúng chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm ngắn ngủi, roi hoàn toàn biến mất.

Giang Dược ngây ngẩn cả người, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra.

Đây là do kẻ điều khiển đằng sau ra tay!

Kẻ điều khiển không chỉ có thể sai khiến những con quỷ này, mà còn có thể nắm giữ sinh tử của chúng.

Kỹ thuật này Giang Dược cũng biết. Nhưng hắn không ngờ vụ án quỷ dị lại xuất hiện một người có kỹ năng tương tự.

Con quỷ trước đó bị quầng sáng Bách Tà Bất Xâm của trưởng ban La đốt cháy cũng mang theo vẻ mặt sợ hãi trước khi chết. Dường như nó có một dự cảm mạnh mẽ rằng nó sẽ là đứa kế tiếp. Ánh mắt nó sợ hãi nhìn Giang Dược, thậm chí còn mang theo ý cầu cứu nồng đậm.

Con quỷ này sinh tiền có lẽ là một phụ nữ ba mươi mấy tuổi, nhìn cũng không phải là người xấu, có lẽ chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi.

Giang Dược nhìn con quỷ, không khỏi cảm thấy xót xa.

Cũng không biết là nó đã gặp phải chuyện gì mà phải biến thành bộ dạng quỷ quái này, thật là một nạn nhân đáng thương.

Giang Dược cũng có thể hiểu được tâm ý của con quỷ này, có lòng muốn cứu nó, nhưng lại đành bất lực, trừ phi hắn có thể tấn công từ xa, đồng thời định vị được đối phương, nháy mắt xử lý đối phương, bằng không, con quỷ này khó mà tránh khỏi cái chết.

Con quỷ đang hấp hối kia cũng có thể thấy được vẻ bất lực của Giang Dược, ánh mắt đầy đau xót. Biểu cảm đó rõ ràng không giống một con quỷ vô tình vô nghĩa, mà giống như một người đang lâm vào đường cùng, đang trong giây phút lâm chung, tiếc nuối với cõi đời này, dường như có điều gì đó không thể buông bỏ.

Người sắp qua đời, lời nói cũng thiện, quỷ sắp tiêu tan, tiếng kêu cũng bi thương.

Quả nhiên, không đợi con quỷ này có thêm hành động gì, cơ thể nó bắt đầu run rẩy, lắc lư, rồi hóa thành một làn khói xanh, nhanh chóng tan biến trong không khí, không để lại bất kỳ dấu vết nào ngoại trừ tiếng vọng thảm thương quanh quẩn khắp căn phòng. Vốn di bọn quỷ tấn công họ, theo lý thuyết thì nên là quan hệ đối địch với họ, nhưng Giang Dược nhìn thấy chúng tan biến lại không có chút cảm giác vui vẻ nào, ngược lại trong lòng cảm thấy khó chịu.

"Cậu Giang, cậu nhìn xuống đất kial"

Trên mặt đất, ban đầu là một đống bài poker lộn xộn, nhưng sau khi con quỷ cuối cùng biến mất, lại có ba lá bài xuất hiện chỉnh tê ở nơi con quỷ vừa ngã xuống.

Ba lá bài này xếp rất ngay ngắn, rõ ràng không phải là do ngẫu nhiên rơi xuống đất. Hơn nữa, ba lá bài đều úp mặt xuống, phải lật lên thì mới có thể biết được là lá bài gì.

Giang Dược bước tới, khẽ lật góc của từng lá bài, liếc nhìn một cái, rồi lại trả chúng về đống bài lộn xộn trên đất.

A,8,J.

Ba lá bài này có chất khác nhau, số cũng khác nhau.

Nhưng cách sắp xếp này chắc chắn có ý nghĩa.

Trong bài poker, A cũng có nghĩa là 1,8 thì khỏi nói, J theo thứ tự thì nên là 11.

Sắp xếp lại, là 1811?

Có phải là số nhà của một căn hộ khác?

Các số nhà cứ thay phiên nhau xuất hiện liên tiếp, cứ như thể đang chơi trốn tìm, mãi không có hồi kết.

Giang Dược âm thầm ghi nhớ con số này, nhưng cũng không tỏ thái độ gì ra ngoài mặt cả.

Sau loạt biến cố vừa rồi, hắn luôn cảm thấy, hành động và lời nói của họ ở đây giống như đang bị người ta theo dõi mọi lúc mọi nơi.

Kể cả cuộc trò chuyện của họ, đối phương cũng có thể nghe thấy.

Vì vậy, đối phương luôn có thể chuẩn bị trước một bước, gây ra sự hỗn loạn, làm nhiễu suy nghĩ và hành động của họ, khiến họ mắc sai lầm.

Hiệu trưởng Mai ám chỉ cho họ căn hộ 1814. tuyệt đối không thể bắn tên không đích. Dù ba lá bài đó muốn diễn tả điều gì, Giang Dược tạm thời cũng sẽ không đi sâu tìm hiểu.

Vừa đến căn hộ 1814 đã gặp phải bốn con quỷ biến thành hình người, vô cớ đánh nhau một trận, hắn vẫn chưa kịp xem căn hộ này có gì mờ ám.

Sau trận đánh, cả phòng khách trông có vẻ hơi lộn xôn, lá bài ngổn ngang đầy đất, bàn ghế cũng đổ lung tung.

Ngoài bàn đánh bài lúc nãy, phòng khách còn có một bàn chơi mạt chược. Đây cũng là điều đặc biệt nhất của căn hộ này, phòng khách không đặt ghế sô pha, không bày kệ tivi, mà lại đặt một bàn bài và một bàn mạt chược.

Ngoài ra, Giang Dược và trưởng ban La đi vòng quanh căn hộ một vòng, cũng không thấy có gì đặc biệt khác.

Chỉ có một điêu khiến Giang Dược bất ngờ, đó là chủ nhân căn hộ này đặc biệt chu đáo, đã rửa ảnh chụp kỷ niệm buổi liên hoan kia thành một bức ảnh khổng lồ, đóng khung rất cẩn thận, treo trên tường phòng khách, nhìn cứ như một bức tranh khổng lồ, trông rất nổi bật.

Ưu điểm của bức ảnh khổng lồ là có thể nhìn thấy rõ ràng từng người một, hơn hẳn bức ảnh của hiệu trưởng Mai trước đó.

Giang Dược nhanh chóng tìm thấy hình của bốn con quỷ vừa xuất hiện trong bức ảnh, lúc chụp bức ảnh này, chúng vẫn là những người sống.

Nhìn từ nét mặt của mỗi người trong ảnh, có thể thấy, hoạt động liên hoan của khu chung cư này được tổ chức rất thành công, quan hệ giữa hàng xóm rất hòa thuận.

Nhìn ngày liên hoan trên bức ảnh, cũng mới chỉ hơn nửa tháng trước.

Lúc đó, chính là giai đoạn đầu của thời đại quỷ dị xâm lấn, có lẽ luồng gió quỷ dị vẫn chưa thổi đến đây. Vì vậy, mọi người đều trông rất vui vẻ và yên bình.

Có lẽ bọn họ đi làm ở bên ngoài đều phải chịu nhiều áp lực, nhưng khi về lại khu chung cư Ngân Uyên này, dường như mỗi người đều tìm thấy cảm giác cùng chung một nhà.

Giang Dược đứng trước bức ảnh nhìn một hồi. Khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đứng ở vị trí trung tâm hàng trước nhất, hắn đột nhiên có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, giống như đã từng gặp ở đâu. Nếu xét về ngoại hình, khuôn mặt này quả thực khá xa lạ. Nhưng đầu tóc người này bóng loáng, quần áo lượt là, khí chất có chút giống với một người nào đó.

"Chú La, chú nhìn người này xem..."

Trưởng ban La dõi theo ánh mắt của Giang Dược, cũng trông thấy người này.

Ảnh phóng rất to nên nhìn rất rõ ràng. Hai người gần như cùng lúc nhớ đến một người, chính là cái tay đại sư Liễu đang bị Cục Hành động âm thầm truy nal

Chỉ nhìn khuôn mặt, chắc chắn không phải đại sư Liễu. Nhưng khí chất và dáng vẻ của người này đúng là bản sao y đúc của đại sư Liễu. Có lẽ do quá đắc ý, người trong ảnh hoàn toàn không hề che giấu khí chất của mình, trông rất rạng rỡ, giống như đang tận hưởng khoảnh khắc này vậy.

Giang Dược thừa biết đám thuật sĩ này rất biết cách thay đổi vẻ bề ngoài của mình, cực kỳ am hiểu cải trang. Ngay cả Dư Uyên đều có thể làm được thì không lý do gì một kẻ có thủ đoạn vượt xa Dư Uyên như đại sư Liễu lại không thể làm được việc đó.

Tên giả thần giả quỷ này không ngờ lại ẩn mình giữa đô thị. Mọi người đều nghĩ y đã trốn khỏi Tinh Thành, nhưng y lại làm ngược lại, trốn trong khu chung cư này, với một diện mạo khác, thậm chí còn âm thâm gây chuyện.

Việc này hoàn toàn hợp lý!

Nếu đúng thật tên khốn này đang ở phía sau điều khiển, thì việc toàn bộ tòa nhà chung cư biến thành nhà ma cũng không có gì lạ.

Y vốn là một kẻ dính đầy tội ác, coi mạng người như cỏ rác, giết người như ngóe, miễn là đạt được mục tiêu của mình, bất cứ ai cũng có thể giết, bất cứ ai cũng có thể hy sinh.

Hồi ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, Giang Dược đã chứng kiến bản chất độc ác của y. Nếu nói chuyện này liên quan đến y, Giang Dược cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

Có điều Giang Dược vẫn không nói ra thành lời.

Trưởng ban La và Giang Dược đều rất ăn ý với nhau, chỉ cần một ánh mắt của Giang Dược, ông đã hiểu ngay là không nên nói nhiều.

Ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, kẻ chủ mưu bắt cóc cả mấy trăm người sống sờ sờ. Có thể thấy đại sư Liễu và thế lực đứng sau y rất thích chơi lớn. Cả tòa nhà chung cư này, ít nhất cũng có một hai trăm người thường xuyên cư ngụ.

Không nghi ngờ gì nữa, đây cũng là một mẻ lớn.

Căn hộ số 14 là loại có diện tích lớn, rộng rãi hơn các căn hộ khác. Rời khỏi phòng khách, hai người đẩy cửa phòng ngủ chính.

Vừa mở cửa, Giang Dược lập tức ngửi thấy một mùi lạ. Mùi này rất khó chịu, mang theo một loại âm khí chết chóc, khiến người ta cảm thấy như có rất nhiều hồn ma đang lởn vởn trong căn phòng này.

Phòng ngủ chính có kết cấu khép kín, bao gồm buồng ngủ, buồng thay đồ và buồng tắm riêng, rất rộng rãi.

Nhìn bằng mắt thường, dường như không có gì đặc biệt.

Hai người soi đuốc tìm kiếm khắp nơi, không bỏ sót bất kỳ chỉ tiết nào.

Sau khi tìm kiếm một vòng, hai người nhìn nhau.

Nhìn bề ngoài có thể nói căn phòng này không có một chút sơ hở, ngay cả ga trải giường cũng được gấp gọn gàng, giống như ai đó đã cố tình dọn dẹp.

Tủ quần áo có treo một số quần áo thông thường của phụ nữ, bao gồm cả vài bộ đồ công sở, trong một bộ đồ công sở còn có thẻ nhân viên, trên đó ghi tên của một công ty quản lý bất động sản nào đó.

Từ đó suy ra, chủ nhân căn phòng này có lẽ là một nhân viên quản lý bất động sản. Và rất có thể chính là người quản lý tòa nhà chung cư này.

Dựa trên kiểu dáng và kích thước quần áo, nhân viên quản lý bất động sản này có lẽ là một phụ nữ, và vóc dáng khá là chuẩn chỉnh.

Chẳng mấy chốc, Giang Dược đã tìm thấy một chiếc ví trên đầu giường. Trong ví có giấy tờ tùy thân, cho thấy chủ nhân căn phòng này thực sự là một phụ nữ hai mươi tám tuổi, nhìn bề ngoài có vẻ chưa kết hôn.

Trong bốn con quỷ đánh bài vừa rồi, không có người phụ nữ này, nhưng phòng ngủ lại có rất nhiều bộ bài, ngoài ra, trong ngăn kéo tủ còn có rất nhiều tiền lẻ, ước chừng cả mười mấy ngàn tệ.

Theo logic thông thường, một nhân viên quản lý bất động sản, lại không phải là chủ cửa hàng tạp hóa, có nhiều tiền lẻ như vậy, quả thực hơi kỳ lạ.

Có điều qua việc quan sát bàn bài và bàn mạt chược ở phòng khách, Giang Dược phỏng đoán rằng nhân viên quản lý tài sản này có vẻ khá thân thiết với những cư dân ở nơi đây.

Dường như các cư dân của tòa nhà thường xuyên đến nhà cô ta để chơi bài và mạt chược giải trí.

Những tiền lẻ kia hẳn là để phục vụ cho những người chơi bài và chơi mạt chược.

Dạng sòng bạc tư nhân nhỏ lẻ này thực ra khá phổ biến ở nhiều khu dân cư, nó kín đáo hơn, riêng tư hơn và khó bị chú ý hơn so với những sòng bạc lớn.

Và dĩ nhiên nó cũng thoải mái hơn nhiều.

Tất cả những thứ cốt lõi nhất của căn hộ này dường như chỉ xoay quanh hai chữ,'đánh cược"!

Mọi chỉ tiết, mọi khía cạnh, dường như đều ám chỉ điều này.

Nhưng nếu chỉ là một sòng bạc nhỏ, hiệu trưởng Mai cần gì phải tạo ra những ám chỉ bí ẩn đến thế?

Có một điều chắc chắn, hiệu trưởng Mai cũng là một người chơi mạt chược lâu năm, ông ấy nhất định đã từng đến đây chơi mạt chược. Kể từ khi đẩy cửa bước vào căn phòng này, Giang Dược đã cảm thấy một bầu không khí âm u đầy chết chóc, mãi đến tận bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy.

Cảm giác này rất khó để diễn đạt bằng lời, nó giống như một loại trực giác. Giang Dược có thể khẳng định, trong phòng ngủ này tuyệt đối đã có người chết, và không chỉ một hai người.

Chẳng lẽ...

Căn nhà này chính là một điểm giết người?

Thu hút những con bạc vào rồi âm thầm giết chết?

Lấy kiểu chết của hiệu trưởng Mai, bị treo lơ lửng rồi siết chết, thậm chí không cần đổ máu, quả thực có thể không làm kinh động đến hàng xóm.

Nhưng những gợi ý trên báo rõ ràng là do hiệu trưởng Mai để lại trước khi ông ấy chết, có nghĩa là ông ấy đã biết trước một ngày nào đó sẽ đến lượt ông ấy bị xử lý.

Ông ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

Nhưng tại sao Hiệu trưởng Mai lại biết căn hộ 1814 có vấn đề?

Phải chăng sau khi có người gặp nạn, hiệu trưởng Mai vẫn đến đây đánh bài và vô tình khám phá ra âm mưu ở đây?

Nhưng vì ông ấy già dặn, khôn khéo, giả vờ như không biết, nên mới thoát chết ngoạn mục trong gang tấc?

Dĩ nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán của Giang Dược.

Trừ khi có thể giao tiếp với linh hồn của Hiệu trưởng Mai, nếu không rất khó để biết được tình huống thực tế như thế nào.

Tuy vậy, Giang Dược vẫn có thể đưa ra một số suy đoán hợp logic. Căn hộ này chắc chắn là một điểm mấu chốt trong vụ thảm sát. Và nó cũng không phải điểm mấu chốt duy nhất. Dù sao nơi đây ít nhất cũng có một hai trăm người sống, nếu chỉ dựa vào mỗi căn hộ này để dụ dỗ giết người, có lẽ sẽ rất khó thực hiện.

Dù là ma quỷ giết người rất bí ẩn và kín đáo, nhưng cũng khó đảm bảo sẽ không bỏ sót một ai.

Do đó, đây rất có thể là một vụ thảm sát cực kỳ phức tạp và đa chiều, không chỉ có ma quỷ tham gia mà còn có con người làm đồng lõa.

Và người đồng lõa đó rất có thể chính là đại sư Liễu và thế lực đằng sau y. Chương 228: Đám cháy bất ngờ

Nhìn lại tình hình bây giờ, ông Đổng có thể chỉ là một quân cờ trong loạt vụ án quỷ dị này, vụ án tai nghe cũng chỉ là một chi nhánh trong số đó.

Ông ta chỉ là tình cờ bị cuốn vào vòng xoáy ma quái của tòa nhà chung cư Ngân Uyên, trở thành một phần trong số đó.

Tương tự, những gì mà hiệu trưởng Mai đã nhìn thấy về căn hộ 1814 có lẽ cũng chỉ là một nhánh của loạt vụ án quỷ dị này.

Nói cách khác, toàn bộ vụ án quỷ dị của tòa nhà chung cư Ngân Uyên có khả năng bao gồm nhiều vụ án nhỏ, những vụ án này tác động qua lại lẫn nhau, xen lẫn vào nhau, cuối cùng tạo thành tình trạng bí ẩn như hiện giờ.

Mặc dù những vụ án nhỏ này có thể cung cấp một số manh mối, nhưng cuối cùng vẫn không thể giải mã được toàn bộ vụ án lớn, không thể phá vỡ toàn cục.

Nếu hắn có thể chậm rãi bóc tách từng lớp, có lẽ sẽ tìm ra được một số thông tin hữu ích khác. Nhưng cứ tiếp tục khai quật như thế, đến bao giờ hắn mới có thể khai quật ra những thứ cốt lõi nhất đây?

Cuối cùng tòa nhà chung cư này có bao nhiêu kẻ đang ẩn núp trong bóng tối?

Giang Dược lâm vào trầm tư.

Những manh mối trong căn hộ này đã được khai thác gân hết. Ban đầu hắn còn tưởng đến căn hộ 1814. sự thật sẽ được phơi bày.

Nhìn lại hiện tại, hắn vẫn là nghĩ vấn đề quá đơn giản.

Với hoàn cảnh lúc đó của Hiệu trưởng Mai, những manh mối hữu ích mà ông ấy có thể cung cấp không nhiều, dù sao tâm mắt của ông ấy cuối cùng cũng có hạn, có thể nhìn thấy căn hộ 1814 có vấn đề đã là quá tốt rồi, còn đòi hỏi nhiều hơn nữa là không thực tế.

Ba lá bài trước đó gợi ý con số 1811. Giang Dược đương nhiên vẫn nhớ.

Đây cũng là một manh mối.

Nhưng theo hắn, con quỷ đưa ra manh mối này có lẽ cũng giống như Hiệu trưởng Mai, tâm mắt bị hạn chế, vẫn không thể chỉ ra trực tiếp được những thứ cốt lõi.

Có điều ngay cả như vậy, hắn cũng phải đến xem thử.

Dù sao căn 1811 cũng chỉ cách căn 1814 có hai căn hộ.

Giang Dược đang tính mở miệng thì mũi hắn đột nhiên giật giật. Không khí dường như có chút khác thường.

Mùi này giống như có thứ gì đó đang cháy.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Giang Dược đã nhận ra vấn đề.

Nhìn ra ngoài, Giang Dược phát hiện phòng khách đột nhiên chìm trong biển lửa.

Khi hắn vừa liếc nhìn, chỉ thấy một chút lửa thôi. Chỉ trong chớp mắt, cả phòng khách giống như bị đổ xăng vào, diện tích cháy gần như tăng gấp mười lần, biến thành một biển lửa.

Biển lửa giống như một con rồng hung hãn lao thẳng về phía họ. Sóng nhiệt không cần chào hỏi đã ap đến trước mặt Giang Dược và trưởng ban La.

Trưởng ban La kêu to một tiếng, không ngờ ngọn lửa bùng lên đột ngột và lan nhanh như vậy, khiến họ gân như không kịp trở tay.

Cũng may Giang Dược phản ứng nhanh chóng, lập tức kích hoạt tấm bùa Kháng lửa trên người, sau đó không thèm quan tâm đến chuyện tránh né gì nữa, vội vàng cõng trưởng ban La, không những không lùi lại mà còn lao qua biển lửa, vọt ra ngoài cửa.

Giang Dược vừa chạy đến cửa thì cánh cửa chống trộm đột nhiên đóng sầm lại.

Cửa chống trộm này trước đó đã bị Giang Dược phá hỏng khóa, vẫn luôn để mở.

Lúc này, nó lại tự động đóng lại một cách khó hiểu, giống như có một bàn tay vô hình trong bóng tối đang thao túng.

Nhưng mà cửa không khóa thì làm sao có thể ngăn được người chứ?

Giang Dược thuận tay đẩy một cái, muốn nhân cơ hội lao ra ngoài, kết quả lại không thể đẩy cửa ra được, chỉ cảm thấy cửa hơi nhích ra một chút, lập tức gặp phải một lực phản chấn, lại đóng chặt trở lại.

Đây là muốn thiêu họ chết tươi trong biển lửa?

Giang Dược cười lạnh, nếu không có tấm bùa Kháng lửa bên mình, lần này đúng là đã gặp phải ám toán, chết trong uất ức.

Có tấm bùa Kháng lửa bảo vệ, ngọn lửa tuy hung dữ nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể làm hại họ. Trưởng ban La được Giang Dược cõng trên lưng, cũng nằm trong phạm vi bảo vệ của tấm bùa, nhất thời nửa khắc cũng không lo bị thương.

Tất nhiên, Giang Dược không có ý định để mình bị nhốt.

Tuy hắn không sợ lửa, nhưng nếu để lâu, ai biết tấm bùa Kháng lửa có thể chống đỡ được đến cuối cùng hay không? Ai biết đối phương còn có những chiêu trò gì nữa hay không?

Giang Dược dồn hết sức, cả người như quả đạn pháo lao thẳng vào cửa.

Chỉ nghe bên ngoài vang lên từng tiếng kêu thảm, cả cánh cửa lẫn khung cửa bị hất tung ra ngoài, nặng nề va vào tường đối diện.

Bốp!

Bên ngoài, một đám khói đen cuồn cuộn chạy trốn khỏi hiện trường.

Lại là một đám quỷ?

Giang Dược nhìn những con quỷ đang chạy trốn, biết bọn chúng sợ hãi thủ đoạn của mình, không dám trực tiếp cứng rắn đối đầu.

Điều ngạc nhiên là đám cháy lại được kiểm soát rất tốt.

Khi Giang Dược và trưởng ban La chạy ra hành lang, họ hoàn toàn không còn cảm nhận sức nóng đến từ đám cháy.

Đám cháy được khống chế hoàn hảo bên trong căn hộ 1814. ngay cả một chút hơi nóng cũng không lan ra bên ngoài, thật sự khó tin.

Trưởng ban La được Giang Dược đặt xuống, hồi lâu không nói nên lời.

Vừa rồi, ông gần như cảm thấy thần chết đang vẫy gọi mình. Ngọn lửa đáng sợ như vậy, gần như có thể nuốt chung họ trong nháy mắt. Ai có thể ngờ được, Giang Dược lại có thể đưa ông chạy ra ngoài một cách bình an vô sự, thậm chí ngay cả tóc cũng không bị cháy sém?

Khi được Giang Dược cõng trên lưng, trưởng ban La thậm chí còn không cảm nhận được sức nóng ập vào, cứ như thể biển lửa ngập trời kia chỉ là một ảo giác, một ảo ảnh mà thôi.

Nhưng ông biết, đó chắc chắn không phải là ảo giác, bởi vì ngay từ ban đầu, lúc con rồng lửa lao vào phòng ngủ, làn sóng nhiệt bao trùm đầu tiên đã suýt chút nữa khiến trưởng ban La ngất đi, nếu không phải Giang Dược hành động nhanh, trưởng ban La nghĩ mình chắc chắn không thể trụ nổi năm giây.

Ông ngơ ngác nhìn cảnh tượng như hai thế giới bị ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài căn hộ, vẫn không hiểu ngọn lửa này rốt cuộc từ đâu mà đến? Lại còn có thể kiểm soát trong nhà, không lan rộng ra ngoài?

Căn hộ này chỉ có một bàn bài, một bàn mạt chược, không có quá nhiều vật dễ cháy. Tại sao ngọn lửa lại có thể bùng lên dữ dội như vậy?

Bị rò rỉ khí ga?

Hay là cả căn hộ đều đổ đầy xăng?

Hiển nhiên đều không có!

Giang Dược thấy trưởng ban La trước giờ vốn là người điềm tĩnh mà nay cũng có chút thất thân, không nhịn được nhắc nhở: "Chú La, tỉnh táo lại đi."

Trưởng ban La giật mình, lấy lại tinh thần. Ông không thể trở thành gánh nặng giống như giám đốc Kha được.

"Cậu Giang, xem ra chúng ta đang ngày càng tiến gần đến sự thật rồi. Đối thủ này không chịu ngồi yên nữa, bắt đầu tấn công chủ động rồi đấy!"

Giang Dược gật gật đầu, giơ tay ra hiệu cho trưởng ban La tiếp tục di chuyển đến căn hộ 1811.

Vì mọi hành động đều có thể bị đối phương theo dõi, nên hắn không cần thiết phải cẩn thận gì nữa, trực tiếp phá cửa ra.

Căn hộ này không rộng bằng căn hộ 1814. nhưng bố cục rất hợp lý, điều đáng quý nhất là phòng được sắp xếp rất ấm cúng.

Chủ nhà rõ ràng là một người phụ nữ tháo vát, đảm việc nhà. Hình tượng này khá phù hợp với con quỷ vừa tan biến lúc nấy.

Bức tường phía sau ghế sô pha được trang trí với nhiều khung hình xinh xắn, có cả lớn lẫn nhỏ.

Mặc dù có tời mười mấy tấm ảnh, nhưng chỉ có hai nhân vật. Người đầu tiên là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, người còn lại là một cậu bé, chắc hẳn là con trai của cô ấy. Hai người trong ảnh trông rất giống mẹ con.

Các bức ảnh rõ ràng có một dòng thời gian, ước chừng mỗi năm một tấm, từ khi đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời đến bức gần nhất, đứa trẻ đã là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi. Người phụ nữ cũng từ một người mẹ ngây ngô lột xác thành một người phụ nữ trưởng thành.

Mặc dù các bức ảnh không biết kể chuyện, nhưng chúng lại tiết lộ một thông tin, đó là chông của người phụ nữ, cũng tức là cha của đứa trẻ chưa bao giờ xuất hiện trong ảnh. Đây có thể là gia đình một bà mẹ đơn thân.

Trong góc phòng khách có một chiếc giường xếp gấp gọn lại, dựa vào trong góc. Ngoài ra, phòng khách còn có một tủ sách và một chiếc ghế. Không có bàn trà, tủ TV, thậm chí cả TV cũng không có. Phòng ngủ cũng được bố trí rất đơn sơ, giường là một chiếc giường gỗ đơn giản, ngăn tủ nhìn qua cũng không mới, khi Giang Dược kéo ngăn tủ quần áo ra, chỉ thấy quần áo của hai mẹ con được xếp riêng biệt ở hai bên, nhìn qua có vẻ không nhiều. Đặc biệt là đối với một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, số lượng quần áo này có thể nói là quá nghèo nàn.

Giang Dược nhìn xung quanh, nhất thời lại có chút khó hiểu. Nữ quỷ trước khi chết để lại số căn hộ này, rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì? Thoạt nhìn căn hộ này cũng không có bất kỳ manh mối nào về vụ án.

Đây chỉ là một căn hộ bình thường không thể bình thường hơn. Không có lý nào trước khi sắp bị hủy diệt, nó vẫn có tâm tư đùa giỡn hắn như vậy.

Có điều Giang Dược lập tức lại nhớ đến nỗi đau, sự quyến luyến và cảm xúc xuyên thấu tâm can của con quỷ trước khi chết. Cảm xúc đó không giống như là giả dối.

Lúc đó, ánh mắt của nó tràn đầy tiếc nuối, rõ ràng là có chuyện gì đó không thể buông bỏ.

Có lẽ nó đang muốn nhờ cậy hắn điều gì đó?

Điều mà một con quỷ sắp chết còn có thể không thể buông bỏ được là gì?

Nếu có...

Giang Dược ngẩng đầu nhìn những bức ảnh treo trên tường, nhìn theo dòng thời gian từ khi đứa trẻ còn là một đứa trẻ sơ sinh cho đến khi trở thành một thiếu niên tuấn tú...

Là cậu con trai này sao?

Có phải cậu con trai này không ở trong căn hộ? Hiện tại vẫn chưa bị sát hại?

Suy đoán này khiến Giang Dược đột nhiên có chút rung động, trong đầu không tự chủ nổi hiện lên ánh mắt không nỡ và lo lắng của con nữ quỷ kia.

Nếu cậu bé không ở trong căn hộ thì cậu bé đang ở đâu? Và con quỷ đang lo lắng điều gì?

Giang Dược đi đến cạnh bàn học tìm kiếm manh mối, rất nhanh, hắn đã phát hiện ra một số thông tin về cậu bé này.

Trường Trung học Tinh Thành số một!

Cậu bé năm nay mười ba tuổi, đang học tại trường Trung học Tinh Thành số một.

Từ chiếc giường xếp gấp gọn trong phòng khách, Giang Dược suy đoán, cậu bé có lẽ là học sinh nội trú. Chỉ khi nào cậu bé về nhà vào cuối tuần thì mới phải dùng đến chiếc giường xếp đó.

Ngoài ra, nhiều thứ trên bàn học của cậu bé trông vẫn còn mới, có vẻ ít khi được sử dụng, điều này cũng góp phần chứng minh cậu bé không phải lúc nào cũng ở nhà.

Nếu là học sinh nội trú, thì chỉ có thể vê nhà mỗi cuối tuần.

"Chú La, hôm nay là thứ Sáu phải không?"

"Đúng thế." Trưởng ban La vô thức đáp.

"Chú có biết gì về trường Trung học Tinh Thành số một không?" Giang Dược đột nhiên hỏi lại.

"Đã từng đi qua vài lần."

"Học sinh nội trú của trường đó thường khi nào có thể về nhà?”

"Để tôi nghĩ xem, hình như trường đó có quy định học thêm vào buổi tối. Học sinh bán trú thì phải đến sau chín giờ tối mới có thể vê. Còn học sinh nội trú thì chắc chắn không thể vê nhà trước cuối tuần được."

Giang Dược nhìn đồng hồ, lúc này là hơn tám giờ bốn mươi phút tối.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, không ngờ họ đã ở trong căn hộ này được vài tiếng đồng hồ rồi.

Mí mắt Giang Dược bỗng nhiên giật mạnh.

Hôm nay là thứ Sáu, nếu cuối tuần được về nhà nghỉ ngơi, chẳng phải cậu bé sắp sửa trở về nhà rồi sao?

Đột nhiên Giang Dược hiểu ra được hàm ý trong ánh mắt của con nữ quỷ đó.

Nó đang lo lắng con trai mình sẽ trở về nhà vào cuối tuần, và bước chân vào địa ngục này.

Ngay cả khi đã biến thành quỷ, nó cũng không muốn con mình dẫm theo vết xe đổ của mình, nó vẫn hy vọng con mình có thể sống tốt. Nó còn quá nhỏ, không nên chết sớm như vậy!

Thật là một tình mẫu tử vĩ đại, khiến Giang Dược xúc động.

Hắn không thể ngồi yên mà nhìn chuyện đó xảy ra được. Nhưng dù có tính cả thời gian đi lại của cậu bé, trước sau cũng không quá một giờ. Chỉ còn lại một giờ là cậu bé sẽ về nhà, làm thế nào mà hắn có thể ngăn điều đó được đây? Hoặc nói cách khác, lúc cậu bé ấy ve đến nhà, làm thế nào để bảo vệ được cậu bé khỏi lũ ma quỷ lởn vởn ngoài kia?

Nếu giờ hắn xuống lầu đón đối phương, hẳn là vẫn là kịp. Vấn đề là bọn hắn đã bước chân vào căn hộ này, liệu còn có thể xuống lầu được hay không?

Giang Dược không lạc quan lắm.

Gọi điện thông báo càng không thực tế, một là không có số điện thoại, hai là tín hiệu điện thoại đã bị chặn hoàn toàn.

Giang Dược lại lục soát phòng ngủ thêm một hồi, nhằm tìm thêm thông tin hữu ích. Trong phòng ngủ có một ngăn kéo tủ được khóa.

Khóa ngăn kéo rất yếu, Giang Dược nhẹ nhàng kéo một cái là đã mở được ngay.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là thấy một chiếc thẻ ngân hàng, bên cạnh thẻ ngân hàng có một tờ giấy ghi chú.

"Tử Kiện, thẻ này là tất cả tiền tiết kiệm của nhà chúng ta, mật mã là mật mã chung của hai mẹ con mình... Mẹ yêu con!"

Tờ giấy ghi chú viết rất vội vàng, nhưng Giang Dược có thể nhìn ra, người viết tờ giấy ghi chú rõ ràng có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ biến thành ba chữ, mẹ yêu con.

Ngàn lời muốn nói dùng ba chữ để thay thế, là không kịp viết thêm, hay là không tiện viết thêm?

Giang Dược đột nhiên tức cảnh sinh tình. Hắn nhớ lại mẹ mình, nhớ lại giấc mơ mà hắn mơ hàng ngày trước đó.

Nếu mẹ hắn không gặp tai nạn, có lẽ cũng sẽ yêu con mình như nữ quỷ này.

Trưởng ban La trước đó vừa bị biển lửa phục kích, lần này đã cẩn thận hơn.

Khi Giang Dược đang lục soát trong phòng ngủ, ông lấy tường làm vật che chắn, quan sát mọi động tính bên ngoài.

Bỗng nhiên, Giang Dược nhẹ nhàng đẩy ngăn kéo vào rồi lướt nhanh đến bên trưởng ban La, nhỏ giọng nói: "Có người đến!"

Quả thật là có người đến rồi!

Ông nghe thấy tiếng bước chân, rất chân thực! Tiếng bước chân từ xa đến gần, bước chân nhẹ nhàng, nghe có vẻ rất hào hứng!

Giữa một tòa nhà chung cư kỳ dị, ma quỷ lảng vảng khắp nơi này, lại xuất hiện những tiếng bước chân khoan khoái như vậy, Giang Dược và trưởng ban La rõ ràng không hề thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại còn thấy kinh ngạc, thậm chí có chút rùng rợn.

Tiếng bước chân đến gần phòng 1811 thì đột nhiên dừng lại.

Họ thậm chí nghe thấy tiếng mở cửa.

Cùng lúc đó, một giọng nói thiếu niên vang lên: "Mẹ ơi, sao không đóng cửa vậy? Chung cư bị mất điện à? Lội bộ cầu thang gần hai chục tâng, mệt chết con mất!"

Mẹ?

Giang Dược và trưởng ban La đồng thời có một cảm giác phi lý.

Cậu bé trong ảnh đã về nhà?

Không phải cân học thêm buổi tối đến tận chín giờ sao? Mới tám giờ hơn, sao đã về rồi?
Bình Luận (0)
Comment