Chương 238: Ngọc tằm nhả tơ
Chương 238: Ngọc tằm nhả tơChương 238: Ngọc tằm nhả tơ
Chuong 238: Ngoc tam nha to
Cuộc trò chuyện đã đi đến hồi kết, trưởng ban La cũng chẳng còn gì để nói.
Con người sinh ra vốn dĩ đều có tư lợi.
Bất cứ ai, làm bất cứ công việc gì, muốn có động lực lâu dài, đều phải có thù lao, có thu hoạch, có tỷ lệ hoàn vốn.
Cứ mãi nói chuyện tình cảm chỉ là vô nghĩa.
Trưởng ban La làm công việc này, động lực duy trì cho ông nhiệt tình không biết mệt mỏi, không giảm sút, là tình cảm, là mối thù cá nhân.
Nhưng ông cũng hiểu rằng, ông có thể trọng tình cảm, nhưng không thể bắt người khác cũng phải trọng tình cảm.
Dù biết vậy nhưng ông cũng không thể làm gì khác hơn. Ít nhất là với tư cách một trưởng ban Hành động nhỏ bé như ông, thì không thể làm được.
Dù ông có hứa hẹn quan chức cho người ta, thì cũng chỉ là một chức nhỏ, tiên lương ít ỏi.
Đừng nói là trưởng ban Hành động, ngay cả người đứng đầu của Cục Hành động Tinh Thành, cũng không thể hứa hẹn được chức cao vọng trọng, vinh hoa phú quý.
Nhìn đại sư Liễu xem, nếu không phải quá xui xẻo gặp đúng Giang Dược, loại người này hoàn toàn có thể sống phóng túng, mặc sức tung hoành.
Giang Dược có lẽ muốn kích thích trưởng ban La thêm, đột nhiên cười tum tỉm hỏi: "Chú La này, chú có biết cái tay đại sư Liễu đó trước khi chết đã đưa ra điều kiện gì để xin tha mạng không?”
"Điều kiện gì? Chắc là lại bảo cậu thông đồng làm bậy với y? Tiền bạc? Quyền lực? Vinh hoa phú quý?"
"Cũng gần giống thế, chú đoán xem y đề nghị trả bao nhiêu tiền để mua mạng?"
"Bao nhiêu? Mười triệu? Ba mươi triệu?”
"Lớn mật chút nào.
"Không lẽ là trăm triệu?" Trưởng ban La ngạc nhiên.
"Một tỷ!" Giang Dược cười khà khà: "Đây vẫn là con số đầu tiên y đưa ra, nếu tôi thực sự đồng ý tha cho y một mạng, khả năng hai tỷ y cũng có thể bỏ được. Chú có thể tưởng tượng được không?"
"Một tên thuật sĩ giang hồ mà lại giàu có như vậy sao?”
Trưởng ban La há hốc mồm, trong chốc lát bị con số này khiến cho choáng váng mặt mày, tinh thân sa sút.
Ông thân là trưởng ban của Cục Hành động, bình thường không cố ý tích lũy tài sản, không tham lam, chỉ dựa vào tiền lương và tiền thưởng, bây giờ bảo ông bỏ ra một triệu thì còn được, chứ vài ba triệu cũng đã khá khó khăn rồi.
Một tỷ?
Đối với ông, một tỷ Đại Chương tệ là một số tiền khổng lồ!
Ngay cả với quyên hạn của ông ở Cục Hành động, muốn xin vài chục triệu tài chính đã nhiều lắm rồi, và ông còn phải trải qua cả mớ thủ tục phê duyệt. So với đại sư Liễu, trưởng ban La phát hiện ra mình thật túng thiếu.
Ông cảm thấy sa sút không phải vì thu nhập của mình không nhiều, mà là vì ông đang nghĩ, với sự chênh lệch thu nhập quá lớn như vậy, cũng không có gì lạ khi những người có năng lực mạnh mẽ không muốn gia nhập họ.
Ông thậm chí còn nghĩ, ngay cả khi Cục Hành động có thể mở một cánh cửa, tuyển dụng thành viên mới trong toàn xã hội, thì cũng chẳng biết cuối cùng họ có thể tuyển được bao nhiêu người, và những người được tuyển đó có thể làm việc chăm chỉ và tận tâm được bao lâu?
Giờ đây, ông thực sự không còn chút tự tin nào.
Nếu là xã hội bình thường, thời kỳ hòa bình, công tác ở Cục Hành động vừa có quyền hạn cao, địa vị cao, thu nhập cũng không thấp, vừa có mặt mũi, vừa có thực quyền, chắc chắn là lựa chọn việc làm hàng đầu. Sẽ có vô số người cố gắng hết sức để chen vào.
Nhưng bây giờ thì sao?
Trước tiên không nói đến rủi ro của công việc này, chỉ xét tới những gì mình bỏ ra đã không tương xứng với tiền lương nhận được rồi.
"Chú cũng đừng nản lòng. Đây là sự lựa chọn bản năng của con người, không phải một mình chú có thể thay đổi được. Có điều chúng ta vẫn nên nuôi hy vọng, thế hệ trẻ lớn lên, cuối cùng thì đa số người vẫn hướng thiện. Trong tương lai, khi những vấn đề này dần dân được giải quyết, tôi tin rằng càng ngày sẽ có nhiều người tài giỏi gia nhập, nhất định là thế"
"Bao gồm cả cậu?"
"Dù tôi có gia nhập hay không, khi các chú cần tôi, có bao giờ tôi không xuất hiện?" Giang Dược hỏi ngược lại.
Trưởng ban La cười ha ha: "Đúng, đúng! Người có năng lực thực sự, vừa kiếm được tiền, vừa lập được công lao cho đất nước. Nghe nói giờ cậu rất giàu có, phải không?"
"Tiền là hố sâu không đáy, đến một con số nhất định, thêm một chút hay bớt một chút thực ra cũng không có nhiều khác biệt, đặc biệt là trong thời kỳ quỷ dị, chỉ những kẻ ngu ngốc mới suốt ngày nghĩ đến tiền."
"Chẳng hạn như đại sư Liễu, dù y có mấy chục tỷ đi chăng nữa cũng không đổi được mạng sống, cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa."
Sau cuộc trò chuyện của hai người, tâm trạng bức bối của trưởng ban La cũng được xoa dịu phần nào.
Dù phía trước có khó khăn đến đâu, ông vẫn tin tưởng vào con đường mình đã chọn, chắc chắn sẽ không sai.
Ông ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ và khởi động xe.
"Nào, giờ tôi đưa cậu về nhà nhé? Hay cậu có muốn ghé cục ngồi một lúc không? À đúng rồi, tôi nghe nói Tam Cẩu mai phải xin nghỉ một ngày? Nói là định về quê ở Bàn Thạch Lĩnh một chuyến?”
Chuyện này cũng không cần phải giấu giếm.
"Ừ, nhà cô út của tôi định về Bàn Thạch Lĩnh ở."
Trưởng ban La hơi ngạc nhiên: "Thời điểm này ở Tinh Thành không an toàn hơn sao?"
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng ngặt nỗi cô út nhất quyết muốn về Bàn Thạch Lĩnh." Trưởng ban La suy nghĩ một lúc, lấy ra vài khẩu súng và một đống băng đạn lặng lẽ bỏ vào một cái túi rồi đặt sang bên phía Giang Dược.
"Để cho cô của cậu dùng. Trong đó có một ít là đạn bạc đấy."
Giang Dược có chút ngạc nhiên: “Chú La, chú làm vậy không sợ bị trách cứ sao?”
"Trách cứ gì? Tối nay tôi có bắt được ai đâu. Súng của tôi vẫn còn mà. Còn đạn bạc thì tôi vẫn có chút quyền hạn dùng vài viên."
Giang Dược sửng sốt, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đừng nhìn trưởng ban La nói một cách hời hợt, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu có người muốn vin vào đó làm lớn chuyện, chắc chắn chú ấy sẽ bị xử lý nghiêm trọng.
Theo quy định quản lý súng nghiêm ngặt của nước Đại Chương, dù là súng tịch thu từ tội phạm cũng không thể tặng cho người khác.
Tất nhiên, nếu xét đến cùng thì những khẩu súng này đều là do Giang Dược tịch thu. Trưởng ban La hiện chỉ đang trả lại cho Giang Dược mà thôi. Nếu bỏ qua những quá trình trung gian này, thì lời của trưởng ban La cũng không sai gì.
Tối nay ông đúng là không áp giải ai ve, cũng không tịch thu những khẩu súng này, vậy thì cũng không có chuyện tắc trách hay làm sai quy định gì cả. Về mặt pháp lý, hoàn toàn có thể nói thông được.
Dù sao đi nữa, ân tình này vẫn khiến Giang Dược cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chú kính tôi một thước, tôi nhường chú một trượng.
Giang Dược đặt túi xuống chân, móc ra một lá bùa Kháng tà.
“Chú La, cho chú lá bùa này.'
Trưởng ban La cầm lá bùa Kháng tà trên tay, ngửi được hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ lá bùa, trông có khí chất hơn hẳn đá quý hay ngọc thạch gì đó, chỉ cần nhìn qua cũng biết vật này tuyệt đối không phải hàng thông thường.
“Cậu Giang, đây chính là bùa Kháng tà sao?”
"Chú tinh mắt đấy."
"Trước đó cậu không phải khuyên giám đốc Kha đi chợ đen mua cái này sao? Tôi vừa vặn cũng đã thấy hình ảnh của nó trên mạng, vì vậy mới biết."
"Đeo trên người, ma quỷ yêu quái bình thường sẽ không thể đến gần chú. Về phần đám ma quỷ đẳng cấp cao, tôi không dám đảm bảo. Còn cách thức sử dụng thì như thế này..."
Giang Dược mô tả cho trưởng ban La những điểm cần lưu ý để sử dụng lá bùa đạt được hiệu quả tối ưu nhất.
Nghe xong, trưởng ban La gật đầu cất lá bùa Kháng tà đi.
"Cảm ơn cậu, vậy tôi cũng không khách sáo nữa."
Cất xong, ông nghiêm túc nói: "Cậu Giang, ân tình này có chút lớn. Tôi nghe nói thứ này ở chợ đen giá lên tới mấy chục triệu một tấm. Cậu làm vậy khác gì thuận tay ném cho tôi mấy chục triệu, khiến tôi khó mà nhận nổi, lại không thể chối từ."
Giang Dược cười nói: "Được rồi, bỏ qua đi. Vẫn câu nói cũ, Cục Hành động các chú ráng tranh thủ thời gian thay đổi. Chú là trưởng ban Hành động thứ ba, trang bị phải theo kịp chứ. Nếu không cứ gặp phải sự kiện quỷ dị cấp bậc cao, sẽ rất khó giải quyết."
"Chú cũng đừng coi thường, nếu không phải hôm nay đi cùng tôi, chắc chắn chú không sống được nổi tới ngày mai. Huống hồ chi những vụ án quỷ dị có cấp bậc cao hơn."
"Hôm nay đúng là tôi bất cẩn, vốn cho rằng chỉ là một vụ án tai nghe bị nguyền rủa, ai mà ngờ lại có thể liên lụy ra chuyện lớn như vậy? Đây cũng là một lần kinh nghiệm giáo huấn, thời đại quỷ dị, không thể xem nhẹ bất kỳ việc nhỏ nào. Kỳ thực Cục Hành động cũng đã đổi mới một số trang bị, nhưng tôi hành động một mình, không tiện mang theo. Sau khi trở về, tôi phải suy nghĩ kỹ, tranh thủ tổng kết ra một số quy định mới. Về sau nhất định phải cố gắng tránh cái kiểu hành động tùy tiện như vậy."
Trưởng ban La nói xong, khởi động xe, lái ra khỏi chung cư Ngân Uyên.
Ông trực tiếp đưa Giang Dược đến biệt thự ngõ Đạo Tử số chín, rồi mới lái xe về Cục Hành động.
Giang Dược nhìn thấy trưởng ban La lái xe rời đi, không khỏi lắc đầu.
Không hổ là người coi đơn vị như nhà, coi sự nghiệp như chuyện của gia đình. Chú ấy không cao lớn, cũng không cường tráng, nhưng thực sự có một trái tim kiên cường bất khuất.
Giang Dược không muốn giống như chú La, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến lòng tôn kính của hắn đối với chú ấy.
Khi Giang Dược về đến nhà thì đã quá nửa đêm, nhưng ngoại trừ đứa nhỏ nhà cô út, những người khác đều chưa ngủ.
Có điều Giang Ảnh đã biết từ Hàn Tinh Tinh rằng Giang Dược và trưởng ban La đang cùng đi điều tra vụ án, nên dù có lo lắng nhưng cũng không gọi điện làm phiền em trai mình.
Tam Cẩu cũng đã về nhà.
“Anh hai, anh chơi gì kỳ quá vậy? Đến Cục Hành động mà sao không chịu dẫn em theo?" Mấy ngày không gặp Tam Cẩu, trông cậu có vẻ cao thêm một chút, mặt vốn đã không đủ trắng, giờ lại đen thêm một bậc, nhưng nhìn qua rõ ràng tinh thần hơn, cũng có vẻ chững chạc hơn.
Có điều cậu vừa mở miệng, cái nết dở hơi của cậu lại lộ ra.
"Tam Cẩu, lúc trên đường trở về, anh vẫn còn đang nghĩ, lần này mà mang em theo, có khi hành động sẽ thuận lợi hơn nhiều."
Tam Cẩu nghe vậy cũng có chút vênh mặt đắc ý.
“Anh hai, lần này lại là tình huống gì? Em nói rồi, hai anh em ta hợp sức, yêu ma quỷ quái nào cũng phải tránh xa."
"Thì cũng là mấy chuyện yêu ma quỷ quái đấy thôi. Được rồi, đều đã qua, đừng nhắc đến những chuyện phiền lòng đó nữa. Ngày mai chúng ta không phải vê Bàn Thạch Lĩnh sao? Mọi người mau đi ngủ đi.
Vụ việc ở chung cư Ngân Uyên tạm thời phải được bảo mật, Giang Dược cũng không muốn nói nhiều.
Vả lại nó cũng quá tàn khốc, quá đẫm máu. Nói ra chỉ tổ gây khó chịu nghiêm trọng, khiến mọi người thêm gánh nặng trong lòng.
Giang Dược đặt chiếc túi lớn lên bàn: "À đúng rồi, cô út, đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa, có thiếu thứ phòng thân hay không?”
Giang Dược lấy ra vài khẩu súng từ trong túi, cùng với một mớ băng đạn. Giang Ảnh cau mày hỏi: "Dược, em lấy đâu ra những thứ này vậy? Cô út cần chúng làm gì?"
Tam Cau sáng mắt lên, vươn tay định lấy.
Giang Dược vội vàng ngăn lại: "Đừng động, trong đó đều có đạn”
Tam Cẩu hừ lạnh: "Coi thường ai đấy? Mấy ngày nay ở Cục Hành động, em được chơi súng như chơi đồ chơi vậy, chẳng có gì mới mẻ cả."
Cô út có chút ngạc nhiên, hỏi: "Những thứ này là cho cô sao?"
Giang Dược gật đầu: "Cô út và dượng út mỗi người mang theo hai khẩu, mang nhiều đạn một chút. Bàn Thạch Lĩnh là nơi hẻo lánh, nếu có chuyện gì nguy hiểm, có thứ này bên cạnh, cũng yên tâm hơn một chút."
Cô út suy nghĩ một hồi, quả thực là vậy, bèn cười nói: "Vẫn là con nghĩ chu đáo."
Đừng nhìn cô út suốt ngày sống ở dưới thôn quê, nhưng suy nghĩ vẫn rất cởi mở, không phải loại người cổ hủ.
Trái lại, dượng út lại tỏ ra buồn bã nhìn khẩu súng trên bàn.
Ông không ngờ một người đàn ông lương thiện như mình lại có thể tiếp xúc với súng. Sở hữu súng, đây là chuyện phạm pháp đấy!
"Ông xã, ông không thích à?" Cô út thấy bộ dạng rụt rè của chồng mình, lớn tiếng nói.
Dượng út nghĩ mãi cũng ra được một cái cớ hoàn hảo: "Tôi... tôi không biết dùng."
"Không biết thì học!" Cô út nói như đinh đóng cột: "Ông phải mở mang đầu óc, thay đổi suy nghĩ đi. Ông muốn bo bo giữ mình cả đời, nhưng thế giới này cho phép sao? Ông càng sợ chuyện, thì chuyện sẽ càng tìm đến ông."
Trong nhà cô út, cô út chiếm giữ quyền lực tuyệt đối, cho dù dượng út không tình nguyện, cũng chỉ có thể âm thầm chấp nhận.
Đợi hai người thống nhất ý kiến xong, Giang Dược mới phân phần lớn đạn cho cô út: "Cô út, những viên đạn khác màu này là đạn bạc đặc chế, có hiệu quả mạnh mẽ khi đối phó với yêu ma quỷ quái. Còn đạn thường, về cơ bản khó mà gây thương tích lớn cho đám tà ma, nhưng vẫn có thể dùng để phòng bị người xấu."
"Súng rất nhiều, cô út cố gắng mang nhiều một chút, giấu ở những nơi khác nhau, đề phòng bất trắc, nếu chẳng may xảy ra chuyện đột ngột, có thể dùng tốc độ nhanh nhất lấy được súng cũng là một lợi thế"
Cô út không ngừng gật đầu: "Ừm ừm, cô biết rồi, cảm ơn con, không hổ là đứa cháu được cô thương yêu nhất."
Tam Cau bên cạnh cười khổ hỏi: "Anh hai, có phần của em không?"
"Em là người của Cục Hành động, đợi đến khi em chính thức gia nhập, tự nhiên sẽ được cấp súng, giờ em muốn làm gì?" Giang Dược thực sự không yên tâm giao súng cho nó, trước tiên khoan nói đến việc nó mang súng đến Cục Hành động sẽ bại lộ, ai biết nó có cầm thứ này ra đường gây rối không?
Tam Cẩu ủ rũ: "Em biết ngay là không có phần em mà."
Cô út cười bảo: "Tam Cẩu, giờ con còn nhỏ, sau này lớn tha hồ mà nghịch súng. Còn giờ bộ con tính cướp đồ của cô út hay gì?" Cô út chỉ để lại cho Giang Dược hai khẩu súng, còn lại mang di hết.
Mọi người cũng không nói gì thêm, ai vê phòng nấy.
Giang Dược trở về phòng, việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra con tằm ngọc.
Lần này, hắn vui mừng phát hiện tằm ngọc đã ăn hết sạch đồ ăn xung quanh, chỉ còn lại một ít vụn cỏ.
Nhìn thân hình của tằm ngọc, rõ ràng đã to hơn mấy vòng!
Điều kỳ diệu nhất là, xung quanh chiếc hộp chứa tằm ngọc, xuất hiện vài lớp tơ mỏng tanh, rất mịn, hiện tại còn rất thưa thớt, nhưng cũng đã là một sự khởi đầu tốt!
Giang Dược mừng rỡ, con tằm ngọc này đã bắt đầu nhả tơi
Sáng sớm nay hắn vừa mang về sáu mươi gốc cỏ ngưng khói, Giang Dược còn kiểm tra động tĩnh của tằm ngọc, lúc đó chỉ cảm thấy tằm ngọc linh hoạt hơn trước không ít.
Không ngờ, mới qua chưa đầy một ngày mà nó đã có sự thay đổi lớn đến vậy!
Điều này vượt quá dự kiến của Giang Dược, hắn dự kiến là một hoặc hai tháng nữa, không ngờ mới mấy ngày mà tằm ngọc đã bắt đầu nhả tơi
Giang Dược suy nghĩ: "Có vẻ như dạ dày của tằm ngọc càng ăn sẽ càng được phình ra, càng ăn được nhiều hơn, từ đó sẽ càng mau chóng nhả tơi"
Hiện tại, Giang Dược không còn lo lắng về cỏ ngưng khói nữa, số cỏ mang về lần trước vẫn chưa ăn hết. Lần này hắn lại mang về tận sáu mươi gốc, đủ cho tằm ngọc ăn rất lâu rồi.
Giang Dược dọn sạch vụn cỏ, lại lấy một gốc cỏ ngưng khói xé tơi ra rôi cho vào hộp.
"Nào, ăn nhiều vào, ăn cho no rồi làm việc chăm chỉ"
Giang Dược ước gì con tằm ngọc này ăn một phát thành béo ú, rồi nhả tơ ào ào. Thứ này tuyệt đối là thứ tốt!
Một khi được tinh luyện ra, chắc chắn là công cụ cực mạnh để đối phó với yêu mai