Chương 245: Máy bay quân sự tiếp đón
Chương 245: Máy bay quân sự tiếp đónChương 245: Máy bay quân sự tiếp đón
Chương 245: Máy bay quân sự tiếp đón
Sau khi quyết định đi bộ ve Tinh Thành, ba người tìm gặp cô út.
"Dược à, các con muốn về Tinh Thành, cô không ngăn cản. Nhưng các con đã cân nhắc kỹ vấn đề an toàn trên đường di chưa?”
Hiện tại thế giới bên ngoài ra sao, Giang Dược hoàn toàn không biết gì cả, cho nên rất khó xác định vấn đề an toàn này.
"Cô út, tụi con lại lo lắng cho an toàn của gia đình cô ở Bàn Thạch Lĩnh."
"Lo lắng cái gì? Đêm qua động đất kinh khủng như vậy, nhà họ Giang chúng ta chẳng phải vẫn nguyên xi đó sao? Hiển nhiên là nhờ tổ tiên che chở. Theo cô thấy, Tinh Thành cũng chưa chắc an toàn hơn ở đây, các con cân nhắc kỹ lại việc trở về Tinh Thành đi."
Lời của cô cũng có lý.
Nhưng cả ba đều có lý do phải quay lại.
"Cô, đừng nhìn hôm qua chúng ta chở theo nguyên một xe đồ đạc, nhưng nếu tụi con ở lại, miệng ăn núi lở, tiêu hao sẽ rất nhanh."
"Có gì phải sợ? Ít ra cũng có thể trụ được một hai tháng chứ? Một hai tháng sau, đường xá sẽ được chính phủ dọn dẹp thông suốt. Hơn nữa, bây giờ đang là mùa xuân, Bàn Thạch Lĩnh bỏ hoang nhiều ruộng đất như vậy, chúng ta tùy tiện canh tác, còn sợ không đủ lấp bụng sao?"
Bàn Thạch Lĩnh không nhiều đất màu mỡ, dù sao cũng là miền núi. Nhưng thời kỳ đỉnh cao cũng là một cái thôn lớn với gần trăm hộ gia đình. Lượng đất tốt không nhiều, nhưng mỗi gia đình đều có vài mẫu ruộng.
Chỉ cần chăm chỉ một chút, dư sức nuôi sáu miệng ăn.
Giang Dược bật cười, nghe cô nói thế, hình như muốn bọn họ ở lại Bàn Thạch Lĩnh trông trọt? Nhưng khát vọng của người trẻ tuổi rõ ràng không chỉ đơn thuần là lấp đầy bụng.
Dù sao thì họ vẫn phải quay lại Tinh Thành.
"Cô út, con vẫn không yên tâm nhà mình ở bên kia, hôm nay không về, ngày mai cũng phải vê." Giang Ảnh vẫn kiên định với ý kiến của mình.
Cô út thấy vậy, nếu lúc này vẫn kiên quyết không cho cháu trai cháu gái trở về Tinh Thành, thì có vẻ hơi ích kỷ và độc đoán, cũng không khuyên nhủ thêm nữa.
Giang Dược gọi một tiếng: "Tam Cẩu, chúng ta bây giờ đi từng nhà một, quét một lượt, mặc dù bây giờ Bàn Thạch Lĩnh đã hoang tàn, nhưng biết đâu những nhà khác vẫn còn một số thứ có thể sử dụng được?”
Chỉ cần nhà không bị dọn trống, chắc chắn vẫn còn một số thứ có ích.
Có khi trong hâm còn chứa một ít lương thực cũng không chừng?
Dù gì cả ba người họ sắp rời đi, nếu có thể trước đó thu thập thêm một số vật tư để lại cho gia đình cô út thì vẫn tốt hơn.
Nhìn tình huống này, thông tin liên lạc khó thể khôi phục được nhanh, cả điện đóm cũng thế.
Hầu hết các hộ gia đình ở Bàn Thạch Lĩnh đã chuyển đi từ rất lâu rồi, vì vậy ngoài một số đồ đạc cũ kỹ thì thực sự cũng chẳng có gì đáng để tìm kiếm.
Còn những nhà chuyển đi trong vòng một hai năm gần đây, hoặc lâu nay đang làm ăn ở xa, hoặc những gia đình chỉ còn người già và trẻ em, chắc chắn sẽ có một số vật tư dự trữ.
Những người già và trẻ em ở lại đều bị Triệu Thủ Ngân hại chết, những vật tư đó hiện tại cũng trở thành vô chủ.
Dù có chút áy náy khi thu thập chúng, nhưng Giang Dược cũng chỉ có thể chờ cơ hội sau này bù đắp.
Bọn họ lượn một vòng, thu hoạch cũng kha khá.
Lương thực có gần ngàn cân, con số này đến từ mười mấy hộ gia đình, bao gồm lúa gạo, khoai tây, khoai lang, ngoài ra còn có các loại đồ khô như măng khô, bánh mứt, quả hạch, quả khô, nấm, tất nhiên cũng không thiếu các loại thịt khô như thỏ rừng, nai, gà rừng, cá hun khói...
Sản phẩm khá là phong phú, chí ít có thể đủ bày hai mươi mâm tiệc.
Tiếc thay những thực phẩm này còn, nhưng chủ nhân của chúng hầu hết đều đã không còn trên cõi đời này nữa, nghĩ lại quả thực khiến người ta xót xa.
Thế giới quỷ dị này, ai biết đêm qua có bao nhiêu sinh mệnh mãi mãi biến mất khỏi thế giới?
Ngoài thực phẩm ra, còn có một số loại thuốc thảo mộc thông dụng, đây hiển nhiên cũng là những vật tư ứng phó khẩn cấp quan trọng.
Ngoài ra, còn có một số đồ dùng hàng ngày, hiện tại nhà hắn cũng không thiếu.
Đang sắp xếp những thực phẩm này thì Giang Dược đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài, dựng thẳng tai lên, dường như đang lắng nghe cái gì đó.
Một lúc sau, sắc mặt Giang Dược hơi thay đổi, nhanh chóng chạy trở lại nhà.
"Có trực thăng đến."
Thính lực của Giang Dược cực tốt, trực thăng vẫn chưa xuất hiện trong tâm nhìn mà hắn đã lờ mờ nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng quay.
"Là chính phủ phái người đến cứu trợ sao?" Gianh Ảnh sáng mắt nhìn Giang Dược.
Nhưng Giang Dược lại lắc đầu: "Bây giờ không thể nói chắc được điều gì, chúng ta cứ ẩn nap trước đã.
Thế giới này, cẩn thận một chút không bao giờ là sai.
Đặc biệt là sau biến cố lớn đêm qua, hắn không biết tình hình bên ngoài ra sao, ai biết lúc này xuất hiện trực thăng là của phe nào?
Cô nghe thấy Giang Dược nói vậy, cũng không phản đối, chỉ gật đầu. Ngay sau đó, ba chị em họ lập tức tìm một chỗ ẩn náu.
Không lâu sau, một chiếc trực thăng lớn xuất hiện trên bầu trời Bàn Thạch Lĩnh, tiếng động cơ ù ù nghe rất rõ ràng.
Hơn nữa, mục tiêu của chiếc trực thăng này rõ ràng là Bàn Thạch Lĩnh, nó đang giảm dần độ cao, tìm kiếm mặt đất rộng rãi để hạ cánh.
Giang Dược nhìn qua cửa sổ, liếc thấy chiếc trực thăng sơn màu xanh quân đội, trên đó có biểu tượng quân đội rõ ràng.
Le nào là trực thăng của quân đội? Giang Dược sực nhớ tới, căn cứ quân đội khu vực Trung Nam thực ra cũng trong khu vực núi Đại Kim, chỉ là nằm ở phía sườn núi đối diện Bàn Thạch Lĩnh.
Khoảng cách đường chim bay không xa, nhưng nếu đi từ mặt đất thì phải đi vòng hơn trăm dặm.
Cũng may trực thăng không cần đi vòng.
Cả thôn giờ chỗ nào cũng lởm chởm, chỉ có khu vực lân cận nhà họ Giang là bằng phẳng, trực thăng nhanh chóng tìm được một khoảng đất trống bằng bê tông gần đó để hạ cánh.
Khu đất trống này vốn là nơi dân làng dùng để phơi thóc trong vụ mùa, vì nằm trong phạm vi của nhà họ Giang nên vẫn còn nguyên vẹn, rất thích hợp để hạ cánh.
Sau khi hạ cánh, cửa khoang mở ra, ba binh sĩ mặc quân phục chỉnh tê nhảy xuống, chính là quân phục của quân khu Trung Nam.
Trên máy bay còn hai người, một phi công, một chiến sĩ canh gác.
Ba người bước trên con đường dẫn đến nhà họ Giang, thấy con đường bằng phẳng, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chẳng mấy chốc, họ đã phát hiện ra chiếc xe đang đậu trước cửa nhà Giang Dược.
Giang Dược biết, đối phương sớm muộn gì cũng phát hiện ra sự tôn tại của mình, bèn lập tức bước ra khỏi cửa.
Ba binh sĩ mới đầu phát hiện ra Giang Dược, ra hiệu cho hắn dừng lại.
Một binh sĩ lấy ra máy tính bảng, mở một bức ảnh, so sánh với Giang Dược.
"Chính là cậu ấy, người mà chúng ta đang tìm."
Ba binh sĩ lập tức thu vũ khí, cùng nhau nghiêm trang chào Giang Dược một cái.
"Giang tiên sinh, chúng tôi tới từ quân khu Trung Nam, được thủ trưởng quân khu mệnh lệnh đến Bàn Thạch Lĩnh tìm kiếm một số người. Xin hỏi còn có một cô gái tên Giang Ảnh, một cậu bé tên Giang Đồng ở đây không?"
Thủ trưởng quân khu?
Cả khu vực Trung Nam, thủ trưởng lớn nhất của quân đội chính là thượng tướng Đồng Chí Cao.
Giang Ảnh và Tam Cẩu nghe vậy cũng từ trong nhà đi ra.
Người đại úy lại đối chiếu ảnh, phát hiện ba người mà cấp trên đang tìm đều ở đây, không khỏi mừng rỡ trong lòng.
"Dám hỏi là vị thủ trưởng nào của quân khu ra lệnh?"
"Giang tiên sinh, chuyện này là tư lệnh quân khu của chúng tôi đích thân hỏi tới. Trưởng thư ký Chương tự mình hạ lệnh."
Khá lắm, nào là tư lệnh quân khu, nào là trưởng thư ký quân khu. (Chú thích: trưởng thư ký là một chức vụ tương đương với tham mưu trưởng trong hệ thống quân đội nước ta)
Giang Dược nhíu mày: "Quân đội làm sao biết chúng tôi đang ở đây?"
Người đại úy có chút ngạc nhiên, ba người này rốt cuộc có lai lịch gì? Nghe thấy tổng tư lệnh với trưởng thư ký quân khu mà còn hỏi đông hỏi tây, không có chút câu nệ nào, thân phận chắc lớn lắm?
"Chúng tôi chỉ thực thi mệnh lệnh, còn về việc cấp trên lấy được tình báo như thế nào, chúng tôi không có quyên hỏi cụ thể. Nhiệm vụ của quân nhân là tuân theo mệnh lệnh. Chúng tôi nhận được lệnh là tìm các cậu, nếu các cậu cần, chúng tôi có thể chở các cậu đi."
"Đi đâu?”
"Có thể đến quân khu của chúng tôi, cũng có thể đến Tinh Thành. Cấp trên cho chúng tôi hai lựa chọn, tùy các cậu quyết định."
Tuy người đại úy có chút ngạc nhiên, nhưng cấp trên ba lần bốn lượt dặn dò, nhất định không được đắc tội với ba người này, thái độ nhất định phải tốt, lặp đi lặp lại nhấn mạnh tâm quan trọng của ba người họ.
Vì vậy, tuy anh ta thấy Giang Dược hỏi hơi nhiều nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời, không dám tỏ thái độ chút nào.
"Tinh Thành hiện tại sao rồi?" Giang Ảnh hỏi.
"Chúng tôi xuất phát trực tiếp từ quân khu, cũng không rõ tình hình Tinh Thành lúc này."
Quân đội coi trọng kỷ luật nhất, cấp trên không cho nói, thì với tư cách là một cá nhân, cũng tuyệt đối không thể nói bậy, đoán bậy.
"Vậy tình hình suốt quãng đường các anh tới đây thế nào?"
"Không mấy khả quan."
Giang Dược cũng có dự đoán tương tự, thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Giang Ảnh, chờ cô quyết định.
Dù sao, Giang Ảnh gần như có thể coi là người của quân đội.
"Đi Tinh Thành đi." Giang Ảnh quyết định.
Cô út biết quân đội đến đón người, cũng đi ra chào hỏi. Cô cũng biết, quân đội đã phái trực thăng đến đón, cháu trai cháu gái mình chắc chắn phải đi rồi.
Trực thăng có hai hàng ghế sau, cả gia đình sáu người họ ngồi cũng không thành vấn đề. Nhưng ý chí cô út rất kiên định, nhất quyết ở lại Bàn Thạch Lĩnh. Giang Ảnh và Giang Dược cũng không thể làm gì khác, đành phải tùy cô.
May mắn là hiện tại Bàn Thạch Lĩnh nhìn chung khá an toàn, cộng thêm có đủ lương thực, có sự bảo vệ của từ đường, còn có vũ khí phòng thân, quan trọng nhất là cô út đã nắm được pháp môn truyền thừa tầng đầu tiên, hấp thụ sức mạnh của đất trời, thực lực sẽ không ngừng tăng lên.
Có những bảo đảm này, hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Trực thăng từ từ cất cánh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi Bàn Thạch Lĩnh.
Khi trực thăng lên cao, có thể nhìn thấy rõ ràng dãy núi Đại Kim, về mặt hình thế, đây quả thực là một con sinh long hiếm có.
Khí tượng Ngũ tinh tụ giảng càng khiến con sinh long này thêm phần nổi bật.
Đáng tiếc, vì đình Cửu Lý bị gãy đòn dông, thế Ngũ tinh tụ giảng bị kìm hãm, khiến cho con sinh long này nhìn tổng thể có phần bị kìm nén, hơi thiếu khí thế.
Tất nhiên, tổng thể của long mạch vẫn được duy trì, không bị phá hủy.
Từ hàng trăm năm nay, người dân vẫn truyền tụng rằng long mạch nơi đây có liên quan đến phong thủy của cả Tinh Thành. Tối hôm qua xảy ra biến cố trời đất lớn như vậy, mà long mạch này lại không bị ảnh hưởng bao nhiêu, cũng coi như là một chuyện may mắn.
Dọc theo đường đi, đâu đâu cũng có hư hại, hoặc nhẹ hoặc nặng mà thôi.
Kể cả các thị trấn và làng mạc dọc theo đường đi cũng không đỡ hơn chút nào. Thỉnh thoảng vẫn có một số nơi bốc khói, thậm chí có vài nơi xảy ra hỏa hoạn.
Trên đường vẫn có một số chiếc xe bị mắc kẹt, khi nhìn thấy trực thăng trên không trung, nhiều người còn vẫy tay, mong đợi được cứu hộ.
Khoan nói đến việc chiếc máy bay này có nhiệm vụ đặc biệt, dù không có nhiệm vụ, một chiếc trực thăng nhỏ bé có thể cung cấp được bao nhiêu cứu hộ chứ?
Càng gần Tinh Thành, tình trạng hư hại càng nhẹ hơn.
Đặc biệt là mấy con đường gần Tinh Thành, mặc dù cũng có vết nứt, nhưng mặt đường vẫn có thể đi lại được.
Cũng không biết là do cách xa tâm chấn, hay là có nguyên do nào khác.
Đến ngoại ô Tinh Thành, đã không còn thấy có bao nhiêu kiến trúc hư hại. Ngoài một số công trường đang xây dựng xuất hiện một chút đổ nát, tình hình chung vẫn ổn.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã đến gần phía nam thành phố, cây cầu hùng vĩ hiện ra trước mắt. Cây cầu này được xây dựng theo tiêu chuẩn chịu được động đất cấp tám trở lên.
Nhìn từ xa, cây cầu phía nam này cũng không có hư hại rõ ràng, vẫn đang thông xe, điều này khiến Giang Dược và những người khác cảm thấy hơi phấn chấn.
Ở ngoại ô thành phố phía nam là một cụm đồi thấp, rất đặc biệt, nối tiếp nhau, giống như đang xếp hàng, có tất cả bảy ngọn.
Những ngọn đồi thấp này có hình dáng giống như những con ốc khổng lồ, vì vậy được người dân địa phương gọi là núi Thất Loa.
Lúc này, trực thăng đang bay qua núi Thất Loa.
Giang Dược nhớ lại, lúc trước điện Chân Quân ở khu vực trường mẫu giáo Món quà Thiên sứ chính là được chuyển về đỉnh ngọn đồi cao nhất của núi Thất Loa.
Nhìn từ trực thăng xuống, núi Thất Loa lúc này như ẩn như hiện, bao phủ một lớp sương mù mờ ảo, khiến cho người ngoài thậm chí không thể nhìn rõ đường nét của núi Thất Loa, chứ đừng nói là nhìn thấy điện Chân Quân.
Với độ cao chỉ hơn hai trăm mét của núi Thất Loa, tuyệt đối không thể có nhiều sương mù như vậy, ngay cả thị lực của Giang Dược cũng không thể nhìn xuyên qua những đám sương mù đó, điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy kỳ quặc.
"Đồng chí phi công, hiện tại chúng ta đang ở độ cao bao nhiêu?" Giang Dược đột nhiên hỏi.
"Khoảng hơn hai ngàn năm trăm mét."
Hơn hai ngàn năm trăm mét?
"Có thể hạ thấp xuống hơn không?"
"Giang tiên sinh cần hạ xuống độ cao nào?”
"Hạ xuống hai ngàn mét xem sao? Trước tiên đừng rời khỏi núi Thất Loa, cứ vòng quanh ở đây một chút."
Phi công làm theo lời Giang Dược, từ từ hạ thấp độ cao xuống dưới hai ngàn mét.
Giang Dược vẫn luôn quan sát núi Thất Loa, cau mày nói: "Các anh có cảm thấy núi Thất Loa cao lên không?”
Núi Thất Loa cao lên?
Núi Thất Loa vốn là những ngọn đồi thấp, ngọn cao nhất cũng chỉ hơn hai trăm mét.
Lúc phi công của chiếc máy bay hạ độ cao xuống lần nữa, anh ta lập tức nhận được cảnh báo địa hình.
Cảnh báo này có nghĩa là độ cao của máy bay không đủ, có nguy cơ va chạm.
Khu vực này ngoài Núi Thất Loa ra, không còn ngọn núi nào khác, càng không thể có một tòa nhà nào cao hơn ngàn mét.
Với độ cao chỉ hơn hai trăm mét của núi Thất Loa, còn xa mới tới được độ cao này, vậy làm sao có thể gây ra nguy cơ va chạm được?
Chẳng lẽ núi Thất Loa thực sự đã cao lên?
Phi công không dám mạo hiểm, lại nâng độ cao lên trên hai ngàn mét, cảnh báo lập tức được giải trừ.