Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 159 - Chương 269: Hung Thủ Vẫn Còn Ở Lại Hiện Trường

Chương 269: Hung thủ vẫn còn ở lại hiện trường Chương 269: Hung thủ vẫn còn ở lại hiện trườngChương 269: Hung thủ vẫn còn ở lại hiện trường

Chương 269: Hung thủ vẫn còn ở lại hiện trường

Hung thủ cắt cổ nạn nhân, chắc chắn sẽ bị dính máu. Vậy mà dòng máu không hề nhỏ giọt dọc đường, chứng tỏ hung thủ dù vội vàng cũng không hề mất đi sự bình tĩnh, vô cùng cẩn thận.

Trong khi những bức ảnh mà Hàn Dực Minh chụp được hôm qua, toàn bộ căn biệt thự đều có vết máu, thậm chí còn có cả dấu chân dính máu.

Chỉ là những manh mối đó chỉ giới hạn ở bên trong căn nhà. Ra khỏi cửa, những manh mối đó lại biến mất, biệt tăm biệt tích.

Giang Dược nhận ra sự tương đồng về mặt thủ pháp, nhưng nếu xét riêng về cách xử lý, dường như vụ án hiện tại rõ ràng có sự cẩn trọng hơn, thông minh hơn.

Còn vụ án mạng ở biệt thự khu đại học thì lại càng táo tợn hơn, hoàn toàn không quan tâm đến những dấu chân và vết máu để lại hiện trường.

Liệu hai vụ án này có liên quan gì với nhau không, có điểm giống nhau cốt lõi nào hay không?

Nhìn từ cách xử lý hiện trường, dường như là hai loại tính cách làm ác, một loại cẩn thận xảo quyệt, một loại hung hăng táo tợn.

Nhưng nghĩ kỹ lại, những manh mối để lại ở khu đại học, chẳng hạn như dấu chân và vết máu, dường như không có tác dụng thực chất nào đối với phá án.

"Có khi nào những vết máu và dấu chân đó chỉ là hung thủ cố ý để lại hòng đánh lừa người khác?"

Trong lòng nặng trĩu, Giang Dược bước xuống lầu.

Khi bước ra khỏi ký túc xá, toàn bộ nữ sinh còn ở lại trong ký túc xá, cơ bản đều đã tập trung ra ngoài cả, bọn họ tụm năm tụm ba, xì xào bàn tán.

Thậm chí có không ít nam sinh cũng chạy đến xem náo nhiệt.

Toàn bộ trường Trung học Dương Phàm có ba bốn nghìn người, học sinh nội trú khoảng một nghìn rưỡi. Nếu tất cả dồn lại cùng một chỗ sẽ rất đông đúc.

Nhà trường đã huy động giáo viên từng lớp khuyên bảo học sinh lớp mình trở về phòng.

Mặc dù vậy, khu vực ký túc xá nữ vẫn chật kín người.

Khi Giang Dược bước ra khỏi tòa nhà, các nữ sinh đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, nhiều cô còn chỉ trỏ, thậm chí có một số cô gái không ngần ngại hô lớn "đàn anh Giang Dược".

Nếu không phải vì bầu không khí hiện trường đang căng thẳng, những cô gái này có thể sẽ còn có những hành động thái quá hơn. Dù sao thì hắn vừa mới biểu diễn một pha hành động thần sầu khiến tất cả mọi người phải thán phục, hoàn toàn là hình tượng chàng trai trong mộng của các nữ sinh.

Trong khi đó, Giang Dược đang mải suy nghĩ vê vụ án giết người, hơi đâu mà quan tâm đến những chuyện này?

Có điêu hắn không thể ngờ rằng, vẻ mặt nghiêm túc suy tư của hắn lại khiến không ít nữ sinh càng thêm mê muội.

Thông tin về nạn nhân nhanh chóng tới tay Giang Dược.

Quả nhiên, đó là một học sinh lớp chín, vừa tròn mười bốn tuổi, theo lời của giáo viên chủ nhiệm, có vẻ như là con của một gia đình ly hôn. Cha mẹ cô đã ly hôn khi cô còn rất nhỏ, sau đó mẹ cô đi lấy chồng ở nơi khác, cô sống với cha từ nhỏ, sau đó cha cô lại kết hôn với một người phụ nữ khác và sinh một cậu con trai.

Vì vậy, cô đã trở nên lạc lõng giữa gia đình này, giống như một người ngoài vậy. Do đó, dù là một học sinh ngoại trú, nhưng cô vẫn đăng ký ở ký túc xá. Theo lời của giáo viên chủ nhiệm, cô học trò này đang ở tuổi nổi loạn, không hòa hợp lắm với mẹ kế ở nhà, vì vậy thường thích ở lại trường.

Thu nhập của cha cô khá ổn, tiền sinh hoạt cũng cho đầy đủ, tự nhiên cô ấy không muốn về nhà nhìn mặt mẹ kế, tránh cho cả hai phải phiền lòng.

Hai ngày nay, nhiều học sinh ngoại trú không đến trường nữa, nhưng cô lại chọn ở lại trường. Ai ngờ gặp phải vận xui như vậy.

Khi cảnh sát đến hiện trường đã là gân một tiếng sau khi vụ việc xảy ra. Việc liên lạc bị gián đoạn khiến cho bất cứ việc gì cũng giảm hiệu suất đi rất nhiều.

Một số cảnh sát đi lên đi xuống, chụp vài bức ảnh từ trong ra ngoài, cũng không xem xét kỹ lưỡng gì, mà hỏi nhà trường: "Đã thông báo cho gia đình nạn nhân chưa?”

"Chúng tôi đã thông báo."

"Đây là vụ án quỷ dị, theo quy định, loại vụ án này phải chuyển giao cho Cục Hành động. Hiện trường ký túc xá trước tiên phải phong tỏa lại, không cho người ra vào nữa. Còn hành lang và cửa ra vào đều bị xáo trộn rất lớn. Các anh làm ăn kiểu gì vậy? Xảy ra chuyện lớn thế mà không phong tỏa hiện trường ngay, còn để học sinh chạy loạn là sao?"

Đây đúng chuẩn là giọng điệu qua loa tắc trách cho xong. Dù sao thì cuối cùng cũng phải chuyển giao cho Cục Hành động, bọn họ cũng chỉ xem lướt qua hiện trường, chụp vài bức ảnh tượng trưng mà thôi.

Lãnh đạo nhà trường giải thích: "Lúc đó trường chúng tôi có mấy Người giác tỉnh đang ở hiện trường, nghe thấy tiếng kêu cứu, không nghĩ nhiều, trực tiếp lên lâu."

Lúc này, có người kể lại tình hình trước đó một lần nữa.

Cảnh sát kia có chút ngạc nhiên: "Từ tầng trệt, trực tiếp nhảy lên ban công tâng sáu? Các anh có chắc không?"

"Lúc đó có mấy chục học sinh chứng kiến, chắc chắn không sai."

"Vậy người đó đâu?"

Trước đó đã có người chạy đi thông báo cho Giang Dược.

Giang Dược rất ít khi tiếp xúc với cảnh sát, trước đây khi Hàn Dực Minh chưa đi Cục Hành động thì có tiếp xúc vài lần. Kể từ lần xung đột với nhà họ Đặng trước cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử, Giang Dược đã không còn mấy hảo cảm với Cục Cảnh sát.

Lần đó, chỉ cân một cuộc gọi của nhà họ Đặng, thông tin gia đình của Giang Dược đã bị đào bới ra sạch sẽ. Giang Dược nắm chặt lấy chuyện này, gây áp lực về phía cảnh sát, cộng thêm Cục Hành động sau lưng tác động, khiến Cục Cảnh sát phải xử lý một số người.

Vì vậy, nói đến mối quan hệ giữa Giang Dược và Cục Cảnh sát, không chỉ là không tốt, mà còn có chút ân oán.

Bây giờ nghĩ lại, hôm qua tại biệt thự số tám, vị phó thị trưởng Tạ kiêm cục trưởng cục cảnh sát Tinh Thành kia khó chịu với Giang Dược, hẳn là đã nghe ai nói xấu về hắn?

Hơn nữa, trong cuộc họp hôm qua, phó thị trưởng Tạ cũng rất không hài lòng với Cục Hành động Siêu nhiên, còn gây khó dễ cho trưởng ban La ngay tại chỗ.

Hiển nhiên là quan hệ giữa Cục Cảnh sát và Cục Hành động không mấy hòa thuận, thậm chí còn có chút căng thẳng.

Tất nhiên, những mâu thuẫn riêng tư này, Giang Dược cũng không có hứng thú đi suy nghĩ. Thân là một công dân, việc phối hợp cảnh sát là điều đương nhiên, Giang Dược cũng không phản đối.

"Giang Dược, đây là cảnh sát Chiêu, đến điều tra vụ án. Có một số tình huống cần tìm hiểu thêm từ cậu.”

"Chào anh." Giang Dược gật đầu.

"Cậu là người đầu tiên đến hiện trường?” Cảnh sát Chiêu nhìn Giang Dược, giọng điệu không quá cứng nhắc, nhưng cũng không mấy thân thiện.

"Đúng vậy." Giang Dược cũng không phủ nhận.

"Có nhìn thấy hung thủ không?"

"Không thấy rõ."

"Nghe nói là cậu trực tiếp nhảy lên từ tâng trệt? Cậu tới hiện trường sớm như vậy, sao lại không thấy rõ hung thủ được?"

"Hung thủ di chuyển rất nhanh, chỉ nhìn thấy một cái bóng, là người hay là ma đều không thể nhìn rõ."

"Hoang đường!" Cảnh sát Chiêu cười lạnh: "Cậu bạn nhỏ, chẳng lẽ cậu còn có gì giấu giếm, không muốn khai báo?"

Sắc mặt Giang Dược mới đầu còn bình tĩnh, đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt bình hòa lập tức trở nên lạnh vô cùng, nhìn chằm chằm tay cảnh sát Chiêu này.

Anh là tới phá án hay gây sự đấy?

Cảnh sát Chiêu đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Giang Dược, cũng không né tránh, thản nhiên nói: "Thái độ cậu vậy là sao? Hay là cậu chột dạ?”

Lúc này, dù là kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được không khí hiện trường có chút bất thường.

Lãnh đạo nhà trường vội vàng nói: "Cảnh sát Chiêu, anh đừng hiểu lầm. Giang Dược là thiên tài của trường trung học Dương Phàm chúng tôi, cũng là thiên tài giác tỉnh số một của Tinh Thành. Em ấy luôn là tấm gương học tập tốt cho toàn thể học sinh. Lúc em ấy và những người bạn của mình chạy tới hiện trường, nạn nhân đang cầu cứu trên ban công, tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến. Em ấy cũng là vì cứu người mới sốt ruột trực tiếp nhảy lên, nào có gì giấu giếm? Mà việc gì phải giấu giếm?”"

Dù sao Giang Dược cũng là đại diện cho trường trung học Dương Phàm, lãnh đạo nhà trường nhất định phải bảo vệ. Dù cho đối phương là cảnh sát, cũng không thể để gã vô duyên vô cớ gây sự.

Cảnh sát Chiêu cười ha hả: "Thiên tài số một Tinh Thành? Tôi nghe nói thiên tài số một hiện tại là Ngô Định Siêu của trường trung học Tinh Thành số một đấy chứ."

Lời nói này không có lực sát thương gì, nhưng tính sỉ nhục lại rất mạnh. Không chỉ sỉ nhục riêng Giang Dược mà còn liên quan đến cả thanh danh của trường trung học Dương Phàm.

Lần này Giang Dược hoàn toàn xác định, cái tay cảnh sát Chiêu này tuyệt đối là tới gây chuyện. Nếu đã là gây chuyện, vậy thì hắn không cần khách khí nữa.

"Cảnh sát Chiêu, vừa rồi anh nói vụ án này là vụ án quỷ dị, muốn chuyển giao cho Cục Hành động. Vậy nghĩa là anh không có quyền hạn điều tra vụ án này, đúng không? Đã không có quyền hạn, thì cũng đừng có tỏ vẻ ta đây trước mặt học sinh chúng tôi chứ? Như vậy không phải là làm trò sao?”

Mao Đậu Đậu ở bên cạnh lập tức phụ họa: "Đúng vậy mà, không có quyền hạn còn làm bộ làm tịch cái gì, chẳng phải là buồn cười lắm sao?"

Sắc mặt cảnh sát Chiêu lập tức trâm xuống.

"Các cậu ăn nói vậy đó hả? Dù là vụ án quỷ dị, cảnh sát chúng tôi cũng có trách nhiệm phối hợp phá án. Giờ tôi muốn tìm hiểu tình hình vụ án thì đã sao? Nghe các cậu nói vậy, lẽ nào là muốn chống đối người thi hành công vụ?”

Người nói chuyện là thủ hạ của cảnh sát Chiêu, thấy cảnh sát Chiêu tức giận, lập tức đứng ra trợ uy.

Giang Dược ngăn lại Mao Đậu Đậu đang xúc động, thản nhiên nói: "Chờ Cục Hành động tiếp nhận vụ án, cần nói cái gì tôi tự nhiên sẽ nói. Nếu cảnh sát Chiêu có hứng thú, đến lúc đó không ngại cùng ngôi nghe. Có nghi hoặc gì, đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ."

Giang Dược đương nhiên không muốn trực tiếp đối đầu với đối phương. Như vậy sẽ khiến hắn có vẻ như quá ương ngạnh, dễ bị đánh giá xấu.

Cách nói nhẹ nhàng ẩn giấu sự khinh khi này vừa không công khai vạch mặt, vừa áp chế khí thế của đối phương, vừa đánh mặt đối phương mà không cho đối phương có lý do để phát tác, có thể nói một công đôi việc.

Cảnh sát Chiêu vốn cho rằng Giang Dược trẻ tuổi nóng tính, chỉ can vài câu không hợp ý là sẽ nổi đóa lên. Thật không ngờ, sau một phen miệng lưỡi giao tranh, gã lại bị Giang Dược đặt vào thế bị động.

Gã đang định mở miệng nói gì, bỗng nhiên một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ giữa đám đông. Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một bóng người đột nhiên rơi xuống từ ban công đầu phía đông của tòa ký túc xá.

Chỉ trong giây lát, thân ảnh đó đã rơi từ tâng năm xuống đất, phát ra một tiếng "bịch" nặng nề.

Từ xa nhìn lại, một người nữ sinh nằm nghiêng trong bụi cỏ, không nhúc nhích.

Nhân viên bảo vệ trường học nhanh chóng chạy tới hiện trường.

Giang Dược cũng không chút do dự chạy theo.

Ngược lại là cảnh sát Chiêu và các đồng nghiệp kinh ngạc nhìn nhau, cũng đi về phía nơi xảy ra chuyện.

Mọi người bị ngăn lại ở khu vực bên ngoài, nhân viên bảo vệ nghiêm ngặt ngăn cản những học sinh hiếu kỳ lại gần bụi cỏ.

Giang Dược tiến lại gân xem xét, trong bụi cỏ có một vũng máu tươi. Nữ sinh kia đã không còn hơi thở.

Nữ sinh này chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, khi rơi xuống bụi cỏ, cô nằm nghiêng, nhưng Giang Dược vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, đây cũng là một vụ án phanh ngực mổ bụng...

Giang Dược nhìn vào những vết cào sâu trên gương mặt cô. Nhất là phân hốc mắt, tròng mắt đã bị đào ra, chỉ còn lại một lỗ máu trống rỗng.

Tử trạng thảm thiết này hoàn toàn giống với vụ án ở khu đại học.

Trước mặt nhiều người như vậy, cảnh sát Chiêu và đồng bọn cũng không thể giả vờ như không biết. Dù là cuối cùng vụ án này sẽ được chuyển giao cho Cục Hành động, nhưng họ cũng phải tiến lên điều tra một chút cho có lệ.

Giang Dược nhíu mày lui về sau, khẽ nói với lãnh đạo trường: "Tại sao tòa nhà ký túc xá này vẫn còn người vậy?”

Sắc mặt lãnh đạo trường cực kỳ khó coi, ông quay đầu nhìn đội trưởng đội bảo vệ, ý bảo đối phương trả lời.

Đội trưởng đội bảo vệ cười khổ: "Chúng tôi đã phái hai người đi lên kêu gọi từng phòng một, nhưng nhân thủ có hạn, khả năng còn chưa tới tâng năm."

Giang Dược nhăn mặt nói: "Hiệu suất hành động quá thấp."

Đội trưởng đội bảo vệ giải thích: "Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, không hiểu sao còn có người có can đảm không chạy ra."

Giang Dược nhìn bộ đồ ngủ trên người nạn nhân, lắc đầu: "Có lẽ là còn đang say ngủ."

Đội trưởng đội bảo vệ móc bộ đàm ra, gọi: "Cậu Ngô, cậu Tô, các cậu đang ở tầng mấy vậy?"

Tuy mạng lưới viễn thông còn không khôi phục, nhưng bộ đàm vẫn có thể sử dụng.

Đội trưởng đội bảo vệ hô xong, chỉ nghe được bên kia có tiếng xèo xèo, nhưng không có ai trả lời.

“Cậu Ngô, cậu Tô? Nghe được đáp lời!"

Đầu bên kia vẫn chỉ có tiếng xèo xèo, không có bất kỳ tiếng động nào khác.

Trong lòng Giang Dược phát lạnh: "Có lẽ lại xảy ra chuyện nữa rồi!"

Đội trưởng đội bảo vệ giật nảy cả mình, tiếng gọi càng gấp gáp: "Cậu Ngô, cậu Tôi!"

Vẫn không có trả lời.

Giang Dược nói: ˆĐi lên xem một chút."

Mao Đậu Đậu vẫn rất nghĩa khí, chạy theo nói: "Sep Dược, chờ em một chút!"

Đồng Địch và Hàn Tinh Tinh cũng không do dự, vội vàng xông lên lầu. Chương 270: Nạn nhân mở cửa cho hung thủ vào phòng

Ở hiện trường không chỉ có Giang Dược và đồng bọn là những Người giác tỉnh, nhưng hầu hết bọn họ lúc này vẫn đang ôm lấy suy nghĩ "tốt nhất là không nên xen vào việc bao đồng”, trốn trong đám đông.

Giáo viên Cao Dực ở trong đám đông lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, ít nhiều có chút thất vọng.

Kể từ khi lớp chuyên môn dành riêng cho những Người giác tỉnh được mở, Cao Dực đã nhiều lần nhấn mạnh trong lớp rằng những Người giác tỉnh có lợi thế thiên phú mà người khác không có, được hưởng nhiều đãi ngộ, được hưởng những tràng pháo tay, được hưởng ánh nhìn ngưỡng mộ của công chúng, thì họ càng cần phải có nhiều dũng khí và trách nhiệm hơn, dám làm những gì người khác không dám làm, không thể làm.

Nếu gặp phải chuyện mà lại giống như người bình thường, không hề có chút trách nhiệm nào, thì làm sao xứng đáng với tất cả những đãi ngộ mà họ đã và đang được hưởng?

Trong lúc Cao Dực đang suy nghĩ thì cảnh sát Chiêu vẫn tiếp tục giả vờ chụp ảnh nữ sinh té lầu và kiểm tra hiện trường.

Nhiều học sinh thấy vậy lập tức không đồng tình, xì xào bàn tán.

"Chức trách của cảnh sát chỉ là chụp ảnh thôi sao?"

"Gặp nguy hiểm, sao lại để học sinh xông lên trước?"

"Rốt cuộc là cảnh sát bảo vệ người dân, hay là người dân bảo vệ cảnh sát?"

Những lời này không gây tổn thương gì, nhưng lại có tính sỉ nhục cực lớn.

Cảnh sát Chiêu và những người khác muốn giả vờ lưu lại hiện trường, có điều dưới áp lực của đám đông, cũng khó mà ăn nói được.

"Chúng ta cũng lên xem thử." Cảnh sát Chiêu cau mày, nói với vài vị cảnh sát: "Cùng nhau hành động, đừng phân tán."

Về phần Giang Dược, sau khi xông lên tòa nhà ký túc xá, hắn thấy những người bạn của mình cũng đi theo, bèn chậm lại bước chân, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận một chút, chú ý trên đầu và dưới chân, tuyệt đối không được hành động một mình.”

Mặc dù hắn thực sự không biết là thứ gì đang tác oai tác quái, nhưng rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là hành vi của con người.

Trước mắt hắn có thể biết được một điều, rằng con quái vật giết người này có khả năng di chuyển cực nhanh, thậm chí có thể còn những kỹ năng đặc biệt nào khác.

Có trời mới biết, nó có thể đột nhiên xuất hiện từ trên đầu hay dưới chân hay không?

Trong thời đại quỷ dị, dù cẩn thận đến mấy cũng không quá mức.

Tòa nhà ký túc xá này thực sự quá lớn so với số lượng người ít ỏi của bọn họ, lại không thể tách ra, muốn đi từng ngóc ngách một, phải mất nhiều thời gian.

Chỉ riêng cầu thang đi lên đã có ba cái.

Một cái ở giữa, hai cái ở hai đầu đông tây.

Nếu không có người canh giữ cả ba nơi này, muốn bắt hung thủ gần như là không thể.

Quả nhiên như Giang Dược đoán lúc nãy, khi họ vừa đi lên từ cầu thang ở giữa, mới đi đến tâng hai đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.

Từng giọt từng giọt chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy xuống qua các bậc thang, trên máu vẫn còn mang theo một chút hơi nóng.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là bảo vệ trường học đã bị ám hại.

Khi họ lên đến tang bốn, quả nhiên nhìn thấy ở góc cầu thang, một bảo vệ ngồi ngả ngửa trên mặt đất, mặt đầy máu, hai con ngươi trống rỗng, máu vẫn còn chảy ra, miệng mũi cũng đầy máu, cổ họng có ba vết rách dữ tợn, giống như bị móng vuốt xé ra.

Có điều, khác với nữ sinh trước đó, người bảo vệ này không bị mổ bụng, ngoài cổ ra, những chỗ khác cũng không có vết thương rõ ràng.

Giang Dược thường xuyên ra vào trường học, quen mặt người bảo vệ này, biết anh ta họ Tô.

Chỉ trong một thời gian ngắn, đây đã là nạn nhân thứ ba.

Với vết thương như vậy, rõ ràng là không thể cứu chữa được nữa.

Giang Dược cầm lấy bộ đàm bên cạnh bảo vệ: "Bảo vệ Tô đang nằm ở cầu thang giữa tâng bốn. Nếu cử người lên thì phải đi nhiêu người, không được hành động một mình”"

Đây là thông báo cho ban bảo vệ cử người lên xử lý hiện trường.

"Đi chỗ khác xem thử-"

Hai bảo vệ đi lên, một người chết ở đây, không biết người kia đi đâu rồi?

Giang Dược dựa vào trí nhớ của mình, nhớ lại vị trí của nạn nhân thứ hai rơi từ tâng năm xuống.

Nó phải là phòng ký túc xá thứ bảy tính từ phía đông sang.

Giang Dược quyết định đi xem tình hình ở đó, coi coi liệu có thể tìm thấy một số manh mối nào thông qua hiện trường hay không.

Chẳng mấy chốc, Giang Dược đã tìm thấy căn phòng ký túc xá đó. Cửa chính của nó đang mở. Giang Dược còn chưa đến gần, đã ngửi thấy một mùi máu tanh còn sót lại xộc vào mũi.

Hắn dừng chân: "Đậu Đậu, các cậu đứng ở cửa canh chừng, trước tiên đừng vào."

Phòng ký túc xá vốn không lớn, không gian di chuyển nhỏ. Giang Dược lo lắng kẻ giết người vẫn còn trốn trong đó, đột nhiên tấn công, nếu bốn năm người xông vào, sẽ rất dễ bị đánh lén.

Ngay cả khi kẻ giết người đã rời đi, bốn năm người xông vào một lúc cũng dễ làm hỏng hiện trường.

"Được, sếp cẩn thận, có gì thì cứ gọi em."

Mao Đậu Đậu cũng không nài nỉ, biết rõ nặng nhẹ.

Giang Dược khẽ tiến tới trước cửa, quét mắt một vòng, đồng thời tập trung tinh thần cao độ, linh thức tăng cường đến tối đa.

Sau một lúc quan sát, cảm nhận trong phòng quả thực đã không còn người, Giang Dược mới bước vào.

Mỗi bước đi, hắn đều cố gắng nhìn rõ ràng, không dẫm lên những chỗ có dấu vết khác lạ, để tránh làm hỏng hiện trường.

Điều khiến Giang Dược cảm thấy kỳ quái là, cửa phòng ký túc xá vẫn nguyên vẹn, chốt cửa bên trong cũng không bị phá hủy, nhìn qua có vẻ như cửa đã được mở ra từ bên trong. Từ trong phòng đến ngoài ban công, một vũng máu rõ ràng cùng với tàn tích của cơ thể khiến hiện trường trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.

Giang Dược quan sát kỹ lưỡng, nhưng lại không thấy một dấu chân nào trên hiện trường.

Theo lẽ thường, hiện trường máu me kinh hoàng như vậy, kẻ giết người gây ra động tĩnh lớn như thế, không có lý do gì mà chân không dính chút máu nào.

Tại sao hiện trường lại không có một dấu chân máu?

Cho dù kẻ giết người đã chuẩn bị trước, trong lúc vội vàng, làm sao có thể xử lý tốt như vậy?

Loại ký túc xá này là một phòng bốn người, giường có cấu trúc hai tâng, tâng trên là giường, tâng dưới là bàn ghế, mỗi chiếc giường tương ứng với một chiếc bàn, đảm bảo cho mỗi học sinh có đủ không gian nghỉ ngơi và học tập.

Ba chiếc giường khác, chăn đều được sắp xếp gọn gàng.

Chỉ có một chiếc giường, chăn được lật lên, Giang Dược đưa tay sờ vào, trong chăn vẫn còn hơi ấm. Bên cạnh gối là một chiếc điện thoại còn rất ít pin. Vị trí đặt điện thoại rất thẳng, có lẽ không phải là đặt một cách tùy tiện, mà là đặt trước khi đi ngủ.

Có thể thấy, nữ sinh này trước khi gặp nạn hẳn vẫn đang say ngủ.

Giang Dược suy đoán, nạn nhân nghe thấy tiếng gõ cửa, mới tỉnh dậy từ giấc ngủ, tự thân xuống giường mở cửa.

Điều này cũng có thể nhìn ra từ giày của nạn nhân.

Nếu nạn nhân bị kéo xuống giường, giày sẽ ở dưới gầm giường.

Nhưng giày của nạn nhân, một chiếc ở góc cửa, chiếc còn lại ở gần ban công.

Rõ ràng, khi nạn nhân bị giết, chắc chắn vẫn còn đang mang giày, khi vật lộn trong giây phút hấp hối, giày mới bị tuột ra.

Mặc dù Giang Dược không thấy tận mắt, nhưng những chỉ tiết này vẫn có thể tái hiện lại được.

Phải nói, nữ sinh này cũng quá to gan đi. Đến giờ này rồi, mà vẫn có thể ngủ ngon như vậy? Nhất là trong tình trạng bên ngoài náo loạn âm ï từ vụ án mạng trước đó.

Nếu nạn nhân nghe thấy tiếng động lúc đó mà theo mọi người xuống lầu, có lẽ cũng đã không gặp phải tai họa này.

Chỉ là, Giang Dược vẫn còn có chỗ không hiểu.

Kẻ giết người rốt cuộc đã vào bằng cách nào?

Tại sao nạn nhân lại mở cửa? Là vì đang ngủ mê man, mở cửa một cách vô thức?

Trên cửa chính có một ô cửa sổ nhỏ, được che bằng lưới kim loại, chỉ cần kéo tấm bảng cửa sổ nhỏ ra, có thể nhìn thấy bên ngoài.

Theo lẽ thường, thân là một nữ sinh ngủ một mình trong phòng ký túc xá, ngay cả khi muốn mở cửa, cũng phải nhìn qua ô cửa nhỏ xem bên ngoài là ai chứ?

Không nhìn tí nào đã mở cửa?

Hoặc đã nhìn qua nhưng vẫn mở cửa?

Hai trường hợp này, bất kể là trường hợp nào, đều rất đáng suy ngẫm. Nếu hung thủ trực tiếp phá cửa xông vào thì cũng thôi đi. Nhưng cánh cửa này rõ ràng là do nạn nhân tự mở từ bên trong, điêu này cho thấy, rất có khả năng, hung thủ là người quen của nạn nhân? Hoặc ít nhất là kẻ vô hại trong mắt nạn nhân?

Không thì làm sao giải thích được việc nạn nhân chủ động mở cửa?

Bao gồm cả nạn nhân đầu tiên, cũng có vấn đề này.

Cửa chính dẫn vào phòng từ hành lang cũng không bị phá hủy bằng bạo lực.

Chẳng lẽ hung thủ là leo từ ban công vào sao?

Nhưng từ ban công vào phòng, cũng có một cánh cửa giống hệt, cũng có thể khóa từ bên trong. Hơn nữa, bên ngoài ban công còn có cửa sổ kính.

Phòng nữ sinh luôn rất coi trọng cảm giác an toàn, khi ngủ chắc chắn sẽ khóa chặt cửa sổ.

Trong và ngoài cửa sổ cũng không có dấu vết bị phá.

Những chỉ tiết này càng chứng minh cho suy đoán của Giang Dược.

Hung thủ không hề phá cửa xông vào, điều này khác với tình cảnh ở khu đại học.

Giang Dược suy đoán, đây có lẽ không phải là do hung thủ không có khả năng phá cửa, mà là do ký túc xá khác với biệt thự sân vườn.

Phòng ký túc xá liền kê nhau, lại là ban ngày, nếu cố tình phá cửa, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động, thậm chí bị chống cự, rất dễ dàng bại lộ trước những người xung quanh.

Nếu có thể khiến nạn nhân chủ động mở cửa, không thể nghi ngờ là lựa chọn lý tưởng hơn.

Nhìn từ hiện trường phòng trọ, có vẻ như không xảy ra quá nhiều chiến đấu, có nghĩa là khi xảy ra án mạng, nạn nhân thực sự không có nhiều sức phản kháng. Điều này cũng không có gì lạ với sức tàn phá của hung thủ. Ret cuộc, hung thủ có thể dễ dàng dùng móng vuốt xé toạc cổ họng, xé toang lông ngực và bụng, độ sắc bén và sức mạnh của nó không khác gì những con thú hung dữ nhất trên đời.

Thậm chí, khả năng cắt xé của những con thú hoang còn thua xa hung thủ về độ chính xác và hiệu quả.

Giang Dược đột nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc thang kim loại cố định ở giữa giường.

Chiếc thang có tay vịn và thanh ngang ở hai bên, học sinh muốn lên tâng trên thì phải trèo lên chiếc thang này.

Sau khi quan sát một lúc, Giang Dược đột nhiên nhìn thấy những vết cào mờ nhạt trên tay vịn kim loại.

Giang Dược lại quan sát lại hiện trường vụ án, xác định vị trí, đột nhiên giật mình.

Chẳng trách hiện trường không có một dấu chân nào, hóa ra, khi hung thủ gây án, phần thân dưới của hắn đang treo ngược trên thanh ngang tay vịn.

Cơ thể muốn treo ngược, tự nhiên cần phải có điểm tựa, phải có chỗ nắm, cho nên mới để lại những vết cào mờ nhạt.

Mặc dù không thể nhìn ra kích thước của hung thủ từ những vết cào này, nhưng Giang Dược có thể xác định chắc chắn, hung thủ nơi đây và hung thủ của vụ án ở khu đại học, có lẽ là cùng một loại quái vật.

Điều khiến Giang Dược cảm thấy rùng mình là, hung thủ của vụ án khu đại học, nhìn có vẻ chỉ dùng sức mạnh tuyệt đối để phá cửa xông vào. Còn hung thủ của vụ án nơi đây thì lại càng xảo quyệt và ma lanh hơn.

Nói cách khác, nó vừa có sức mạnh, lại vừa có đầu óc, tuyệt đối không phải là loại đầu to mà óc như trái nho.

Loại hung thủ này, cực kỳ khó đối phó.

Điều khiến Giang Dược càng không hiểu là, nếu như hung thủ đã thành công giết người, hiện trường cũng hoàn toàn nằm trong tâm kiểm soát của nó, tại sao nó còn phải ném xác xuống dưới?

Để làm gì?

Là muốn rêu rao chiến tích hay sao? Hay chỉ là bản năng của loài thú hoang?

Với sự khôn lanh của hung thủ, hẳn không đến mức làm ra những hành vi bốc đồng như vậy.

Nghĩ mãi không xong, Giang Dược đành bước ra khỏi phòng ký túc xá.

"Sếp Dược, thế nào rồi?" Mao Đậu Đậu vội vàng hỏi.

"Khó, hung thủ rất xảo quyệt, rất giỏi xử lý hiện trường, hơn nữa, tôi nghi ngờ hắn còn rất giỏi ngụy trang, có thể lừa gạt lòng tin của người khác."

"Ồ?" Mao Đậu Đậu há hốc mồm: "Lẽ nào... giống như nữ quỷ mà Hoành Đồ từng gặp?"

Giang Dược lắc đầu: "Không phải."

Nhìn vết tích hiện trường, hắn vẫn kiên trì với phán đoán của mình, đây không phải do ma quỷ gây ra. Chúng sẽ không dễ dàng hành động vào ban ngày, hơn nữa còn liên tục gây chuyện như thế.

Lúc này, đội trưởng bảo vệ dẫn theo một số người lên đến tâng năm.

"Cậu Giang, có thấy cậu Ngô đâu không?"

Giang Dược biết họ đang nói đến người bảo vệ mất tích khác.

"Chưa thấy, phòng này là hiện trường vụ án thứ hai. Mấy người cảnh sát đâu rồi? Chẳng lẽ không lên đây sao?"

"Họ sao..." Đội trưởng bảo vệ khinh thường bĩu môi: "Lên là lên rồi, nhưng ai biết họ lảng vảng đi đâu?"

Ý tứ hiển nhiên là mỉa mai họ làm việc chẳng ra gì, chỉ giỏi ra vẻ.

Giang Dược cũng không ngạc nhiên, tình hình đã đến nước này, cũng chẳng trông mong gì vào những người đó có thể tìm ra manh mối.

“Chúng ta qua bên kia xem đi."

Giang Dược chỉ tay về phía cầu thang ở đầu đông, định xuống tầng trệt từ đó, rồi từ tâng trệt đi đến đầu cầu thang phía tây, lại lên tang sáu, cứ như thế đi một vòng.

Mặc dù Giang Dược không nghĩ làm như vậy có thể tìm được hung thủ, nhưng hiện tại nhân lực eo hẹp, cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.

Dù sao, bọn họ cũng không thể phân tán. Một khi phân tán, Giang Dược rất khó đảm bảo không ai bị tấn công bất ngờ.

Mới vừa đến đầu cầu thang phía đông, Giang Dược đã nhìn thấy một người bảo vệ khác nằm ở góc cầu thang từ tâng bốn lên tâng năm.

Chính là vị bảo vệ họ Ngô bị mất tích kia.

Bảo vệ Ngô đang nằm sấp, một cây gậy gỗ văng bên cạnh cách đó không xa. Vết thương của bảo vệ Ngô nhìn không quá thê thảm, thậm chí trên mặt cũng không có vết thương rõ ràng nào, chỉ có vết cào chí mạng ở cổ họng, giống hệt nhau.

Mắt vẫn còn nguyên vẹn, không bị móc, khuôn mặt vì tức giận mà tím tái, đến lúc chết vẫn chưa tan biến, gân xanh trên trán vẫn còn nổi lên.
Bình Luận (0)
Comment