Chương 312: Ảnh chụp quỷ dị
Chương 312: Ảnh chụp quỷ dịChương 312: Ảnh chụp quỷ dị
Chuong 312: Anh chup quy di
Lời của Giang Dược đã nói rất rõ ràng.
Ma quỷ không phải người, không có khả năng cân nhắc nặng nhẹ, cũng không thể đưa ra bất kỳ lời cảnh báo nào.
Đồng mập map sửng sốt: "Lớp trưởng, ý của cậu là quỷ ở đây không đánh lại chúng ta à?"
Hàn Tinh Tinh bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi, có phải do thứ này không?”
Nói đoạn, Hàn Tinh Tinh rút ra một mặt dây chuyền từ dưới chiếc cổ thon dài của mình, bên trong có gắn một lá bùa Kháng tà.
Giang Ảnh đã tặng cho cô lá bùa này để đáp lễ chai thuốc rèn thể phiên bản tinh hoa.
Đồng mập mạp lập tức nhận ra bùa Kháng tà, cũng móc ra lá bùa tương tự.
"Ha ha, ra là thế, bảo sao lớp trưởng lại có vẻ tự tin như vậy, hiển nhiên là do có bùa hộ mệnh, biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn muốn đi lên. Hiểu rồi, hiểu rồi. Có lá bùa Kháng tà này, còn sợ gì ma quỷ nữa? Đi thôi!"
Đồng mập mạp phấn chấn tinh thần, nghĩ đến việc ma quỷ đã đến gần mình nhưng không dám ra tay, chỉ có thể dùng ba trò mèo để dọa mình, cậu càng đắc ý.
Một bùa nơi tay, ma quỷ đều lui bước, còn gì phải lo lắng nữa?
Giang Dược thấy hai người hiểu lầm, cũng không phản bác.
Thực tế, đó đều chỉ là loại bùa Kháng tà cấp một, chỉ có tác dụng với lũ ma quỷ thông thường, không thể so với quầng sáng Bất Tà Bất Xâm đã trải qua cường hóa của hắn. Tác dụng phòng ngừa ma quỷ của quầng sáng Bất Tà Bất Xâm hiện giờ thậm chí còn vượt qua cả bùa Kháng tà cấp hai.
Tất nhiên, bây giờ không phải là lúc nói những điều này.
Đồng mập mạp dẫn đầu, thân hình béo ú rõ ràng đã tăng tốc, hiển nhiên là bùa Kháng tà đã có tác dụng giải tỏa tâm lý rất lớn với cậu. Sau khi xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, Đồng mập mạp thay đổi thái độ dè chừng trước đây, tiến lên rất dũng mãnh, đến nỗi Giang Dược ở phía sau không khỏi nhắc nhẹ: "Mập mạp, cậu đi chậm lại chút nào!"
Vốn dĩ đội hình ba người của họ đang giữ khoảng cách rất hoàn hảo, nhưng vì Đồng mập mạp tăng tốc, khiến đội hình lập tức bị kéo dài, khoảng cách giữa ba người trong nháy mắt bị giãn ra.
Tiếng gọi của Giang Dược vẫn chưa dứt, Đồng mập mạp đã đi qua góc ngoặt của cầu thang, tiến vào hành lang tầng sáu.
Ram raml
Từ góc ngoặt của cầu thang truyền ra một tiếng động gấp gap, kèm theo tiếng chửi bới của Đồng mập mạp, âm thanh lập tức trở nên hỗn loạn.
Giang Dược và Hàn Tinh Tinh vẫn còn ở dưới cầu thang, tâm nhìn bị cản trở.
Vừa nghe thấy tiếng động, Giang Dược nhanh chóng lao qua góc ngoặt, chỉ thấy Đông mập mạp đang dựa vào tường, tay trái ấn lên cánh tay phải. Máu đang rỉ ra từ khe giữa ngón tay trái của cậu.
Khuôn mặt Đồng mập mạp rất khó coi, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía hành lang xa xăm.
"Chuyện gì vậy?” Trong thời đại quỷ dị, Giang Dược luôn chuẩn bi sẵn sàng cho mọi tình huống, ba lô của hắn gần như không rời tay, bên trong có chuẩn bị đủ loại vật tư khẩn cấp, bao gồm cả túi y tế.
"Tinh Tinh, cầm lấy!" Hắn đưa dạ minh châu cho Hàn Tinh Tinh, bản thân lại gân để xem thương thế của Đồng mập mạp.
Vết thương không phải là trí mạng, nhưng cũng gây rách da thịt. Có vẻ như là bị vật sắc bén cắt ra.
Giang Dược nhìn màu máu, lại cẩn thận nghiên cứu vết thương một lúc, không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường. Hắn rửa sơ vết thương, rồi dùng băng gạc băng lại.
May mắn là Đồng mập mạp da dày thịt béo, vết thương này vẫn chưa chạm đến xương. Đổi lại một người gầy thì chắc chắn đã gãy xương rồi.
Băng bó xong vết thương, Giang Dược bảo hai người họ cẩn thận đề phòng bất trắc, còn hắn thì đi xung quanh hành lang tang sáu tìm kiếm một chút.
Kết cấu của mỗi tầng trong tòa nhà đều giống nhau, hành lang bên trái và bên phải đều là hành lang dài.
Bóng tối nuốt chửng toàn bộ tòa nhà.
Sự im lặng tuyệt đối dường như khiến toàn bộ tòa nhà chìm trong trạng thái đóng băng.
Tai Giang Dược hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào. Không khí dường như đã đông cứng lại.
Yên tính!
Yên tĩnh đến mức không chân thực, yên tĩnh đến mức khiến người ta không khỏi cảm thấy lo lắng.
Trong bóng tối, hành lang hoàn toàn không nhìn thấy tận cùng.
Giang Dược nhíu mày, nhìn xuống mặt sàn đóng đầy tro bụi.
Lớp bụi trên sàn đều đặn liền mạch nhau, không hề có bất kỳ khe hở hay dấu chân nào.
"Mập mạp, cậu chắc chắn là đối phương bỏ chạy về phía hành lang này chứ?"
Giang Dược quay lại chỗ Đồng mập mạp.
Đồng mập mạp gật đầu khẳng định: "Chắc một trăm phần trăm. Tui vừa lên tầng sáu, đang chuẩn bị bước lên cầu thang đi lên tâng bảy, có kẻ đột nhiên từ trong bóng tối bên cạnh lao ra tấn công tui."
"Là người sao?”
"Tui đoán là người, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng tui chắc chắn đối phương đứng thẳng bằng hai chân, hơn nữa còn vung dao chém vào cổ tui. Nếu không phải tui lùi nhanh, lại dùng tay đỡ một cái, bây giờ chắc chắn đã đầu lìa khỏi cổ rồi."
Đồng mập mạp liên tục quơ tay, giọng điệu kích động tái hiện lại tình huống lúc đó.
"Kẻ đó một đòn không thành, liền nhanh chóng chạy về phía hành lang xa xa, tốc độ rất nhanh. Ở đây ánh sáng không tốt, nên tui chỉ cảm thấy một bóng người vụt qua. Nhưng chắc chắn là đối phương đã bỏ trốn theo hướng đấy."
"Hơn nữa, nhìn dáng dấp và tư thế đứng thẳng, tôi chắc chắn đó là người."
Đồng mập mạp rất nghiêm túc bổ sung một câu.
Hàn Tinh Tinh lại không tin: "Đầu năm nay, đi bằng hai chân không nhất định là người." "Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, đối phương có bóng của mình. Mặc dù ánh sáng không tốt, tốc độ chạy của hắn rất nhanh, nhưng tôi chắc chắn thấy có bóng lắc lư dưới đất."
Dạ minh châu của Giang Dược có phạm vi phát sáng hạn chế, vì vậy tâm nhìn của Đồng mập mạp không được xa, đồng thời nếu có bóng chuyển động, trái lại sẽ càng dễ nhìn thấy hơn.
Giang Dược nhìn hành lang tối tăm, chìm vào suy nghĩ.
Nếu kẻ tấn công Đồng mập mạp thực sự là con người, hắn đã chạy trốn bằng cách nào mà không để lại dấu chân?
Lớp bụi bẩn trên mặt đất này rất dễ thấy, cho dù bước đi nhanh cỡ nào cũng không thể hoàn toàn không để lại dấu vết, trừ khi đối phương biết bay.
Đuổi theo đối phương?
Ý tưởng này thoáng qua trong đầu Giang Dược, cuối cùng bị từ bỏ.
Nếu chỉ có một mình, Giang Dược không ngại đuổi theo xem. Nhưng giờ hắn đang dẫn theo Hàn Tinh Tinh và Đồng mập mạp, mặc dù hai người cũng là Người giác tỉnh, nhưng Đồng mập mạp hiện đang bị thương, còn sức chiến đấu của Hàn Tinh Tinh thì Giang Dược cũng không có một khái niệm cụ thể nào trong lòng.
Trong trường hợp này, đi truy đuổi kẻ thù ẩn mình trong bóng tối, chưa chắc đã là một lựa chọn khôn ngoan.
Biết đâu chừng đối phương đang cố ý muốn dẫn dụ họ đuổi theo?
Nghĩ đến đây, Giang Dược từ bỏ ý định truy đuổi. Đi lên tầng mười hai trước đã. Những chuyện còn lại nói sau.
"Tinh Tinh, trước tiên hãy mặc bộ giáp mà cậu đấu giá được vào đi."
Giang Dược quay lại đề nghị với Hàn Tinh Tinh.
Vốn dĩ bộ giáp đó được mặc sát người, nhưng trong điều kiện này, rõ ràng không thích hợp để thay quần áo, Hàn Tinh Tinh chỉ có thể cởi áo khoác ra, mặc áo giáp vào bên ngoài.
Về phần quần, thì dễ dàng hơn.
Cô vốn đang mặc váy, quần giáp mặc sát vào tất chân cũng không có vấn đề gì.
Sau khi mặc giáp vào, đường cong dáng người của Hàn Tinh Tinh được phác họa cực kỳ hoàn mỹ, khiến cô trông càng thêm tràn đầy khí chất thanh xuân nhiệt huyết.
Đồng mập map quay đầu đánh giá Hàn Tinh Tinh, tram trồ khen ngợi: "Tinh Tinh, bộ giáp này thật đúng là được thiết kế dành riêng cho cậu."
Hộ giáp vốn có tính bó sát, khi dán vào người Hàn Tinh Tinh, càng làm tôn lên vóc dáng ngạo nghễ của cô. Bình thường ở trường, Hàn Tinh Tinh mặc đồng phục học sinh, không mấy khoe khoang đường cong. Giờ đây, dưới sự hỗ trợ của hộ giáp, chính Hàn Tinh Tinh cũng cảm thấy hơi lạ lãm. Cô chưa từng thử mặc qua phong cách như thế này bao giờ. Giờ cô trông như những nữ chiến binh mạnh mẽ trong các bộ phim khoa học viễn tưởng vậy đó.
Hàn Tinh Tinh quay mấy vòng trước mặt Giang Dược, hỏi: "Cậu thấy mặc thế này được không?"
Giang Dược đáp: "Đẹp lắm, đúng như mập mạp nói, bộ giáp này như được đo ni đóng giày cho cậu vậy." Lời khen của Đồng mập map, Hàn Tinh Tinh coi như không nghe thấy. Nhưng khi lời khen ấy thốt ra từ miệng Giang Dược, cô lại cảm thấy lòng vui như mở cờ. Khoé miệng cô nhoẻn ra một nụ cười tươi rói, giống như một bông thược dược đang nở rộ.
Đồng mập mạp hơi ghen tức, nói: "Tinh Tinh, cậu có cần buồn nôn thế không? Tui khen cậu thì cậu làm lơ, đến lượt lớp trưởng cũng chỉ là làm cái máy lặp lại, nhai lại lời của tui, thế mà cậu đắc ý thấy rõ. Có cần phân biệt đối xử đến vậy không?!"
Hàn Tinh Tinh liếc Đồng mập mạp một cái: "Mặc kệ tôi!"
Lúc đầu, Hàn Tinh Tinh định khoác thêm chiếc áo khoác bên ngoài áo giáp, nhưng sau khi được Giang Dược khen ngợi, cô quyết định không mặc áo khoác nữa, chỉ buộc hờ ở bên hông.
"Mập mạp, giờ cậu đã là thương binh, hiện tại đến lượt bản tiểu thư mở đường."
Mặc hộ giáp vào, Hàn Tinh Tinh như được tiếp thêm sức mạnh, lòng tin tăng nhiều.
Ba người tiếp tục lên lầu, theo thứ tự là Hàn Tinh Tinh đi đầu, Đồng Địch kẹp giữa và Giang Dược bọc hậu.
Lần này, Giang Dược yêu cầu giữ đội hình sát sao hơn. Ba người giữ khoảng cách một hai bậc thang, đặc biệt là ở những nơi quanh co, Giang Dược càng cẩn thận, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào, đề phòng trong bóng tối bất ngờ xuất hiện quái vật tấn công họ.
Ba người cẩn thận dè chừng, vốn tưởng rằng trên đường đi sẽ có thêm một vài trở ngại, nhưng thật không ngờ, cho đến khi cả ba đến tâng mười hai, lại không hề xảy ra chút sóng gió nào.
Cứ như thể cuộc tấn công Đồng Địch vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Nếu không có vết thương của Đồng Địch làm chứng, ba người thực sự muốn nghỉ ngờ cảnh tượng vừa rồi là ảo giác.
Có điều Giang Dược vẫn không vì thế mà mất cảnh giác.
Ba người đi xuyên qua hành lang, tìm kiếm căn phòng có ô cửa sổ phát sáng trước đó.
Trí nhớ của Giang Dược vô cùng xuất chúng, nhanh chóng dừng lại ở một cánh cửa.
Mỗi tầng lầu đều có rất nhiều phòng. Nhưng Giang Dược rất tự tin về trí nhớ của mình, chắc chắn sẽ không tìm nhầm.
Nhìn bề ngoài, đây chỉ là một căn phòng bình thường.
Cửa tự nhiên là đã bị khóa, cũng không khác gì những căn phòng khác.
Trên cánh cửa cũng có một lớp bụi mờ nhạt. Tường trắng xung quanh cũng bị bám bụi, khiến cho nó trở nên xám xịt.
Tất cả những điều này đều phù hợp với đặc điểm của tòa nhà bỏ hoang chờ phá dỡ.
Giang Dược ra hiệu cho hai người bạn của mình lùi sang bên, còn hắn thì nắm lấy tay nắm cửa, dùng sức kéo ra, tay nắm cửa vang lên một tiếng "cạch", khóa cửa trực tiếp bị Giang Dược phá hủy.
Cửa kẽo kẹt mở ra.
Ba người không vội vàng bước vào, mà để cho mùi ẩm mốc trong phòng thoát ra ngoài một chút, đợi cho mùi bên trong nhạt đi rồi, Giang Dược mới từ từ bước tới.
Đây là một văn phòng rộng hơn trăm mét vuông, nhưng lại được ngăn thành nhiều khu vực làm việc, còn có một khu làm việc độc lập rộng chừng hai mươi mét vuông, ngăn cách với những khu vực làm việc tập thể bên ngoài.
Những khu vực làm việc bên ngoài trống không, tất cả mọi thứ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn lại gì.
Giang Dược mở ra mấy ngăn kéo xem, cũng không có gì.
Ba người đều thấy khó hiểu.
Với một nơi làm việc như vậy, làm sao lại có thể xuất hiện một đứa trẻ hai ba tuổi?
Ngoài những khoảng không gian làm việc cũ kỹ bị ngăn cách ra, hiện trường không còn gì khác. Ba người tìm kiếm bốn năm lượt, nhưng ngay cả một mẩu giấy rách cũng không có. Trên mặt đất chỉ có tro bụi, chẳng có chút rác rưởi nào. Có thể nói, văn phòng này đã được thanh lý sạch sẽ đến dị thường.
Xuyên qua khu vực làm việc chung, bọn họ tiến đến gian làm việc độc lập rộng khoảng hai ba mươi mét vuông ở cuối phòng. Gian làm việc độc lập này rõ ràng là dành cho lãnh đạo, còn có nhà vệ sinh riêng.
Có thể thấy nhà vệ sinh này được trang trí một cách tỉ mỉ, không hề kém cạnh, từ gạch men sứ, bồn cầu, bồn rửa tay đều dùng nhãn hiệu cao cấp.
Sát bên tường là một dãy tủ. Trên tủ có một chậu cây, Giang Dược đoán chừng là cây phú quý, nhưng nó đã héo úa vì thiếu chăm sóc lâu ngày. Điều này khiến Giang Dược cảm thấy hơi kỳ lạ. Khu vực làm việc bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ đến mức không có lây một mẩu giấy vụn nào, vậy mà gian phòng đơn này lại còn một chậu cây phú quý. Hơn nữa, trong tủ còn có một số sách vở, bao gồm cả sách lý luận, sách súp gà cho tâm hồn, và một số loại sách kỳ quái khó hiểu.
Giang Dược lại gân nhìn lên, phát hiện trên tâng cao nhất của tủ có một số đồ trang trí bị phủ đầy bụi. Trong đó có một khung ảnh nhỏ bị treo ngược, mặt sau của ảnh dán vào mặt tủ. Nếu không nhìn kỹ, có thể sẽ không thấy khung ảnh này.
Giang Dược cầm khung ảnh xuống. Khi nhìn thấy bức ảnh trong khung, hắn suýt nữa đã thả rơi nó.
Trong bức ảnh là một người phụ nữ và một bé gái. Người phụ nữ nét mặt tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, đeo kính râm lớn, tai đeo hai chiếc khuyên tai to bản, toát lên phong thái của một ngôi sao. Bé gái khoảng hai ba tuổi, ăn mặc hoa hòe, đáng yêu như một thiên thần nhỏ.
Nhìn bề ngoài, đây có vẻ là một đôi mẹ con. Hai người đối mặt nhau, tay lớn nắm tay nhỏ, hai tay nắm chặt lấy tay nhau, thân thể hơi ngả ra sau, giống như đang kéo lẫn nhau.
Đây lẽ ra là một cảnh tượng sinh động và ngọt ngào, bức ảnh cũng được chụp rất tinh tế.
Trừ một việc, trên bức ảnh này lại rải đầy những lỗ nhỏ li ti.
Đúng là lỗ kim.
Nhìn những lỗ nhỏ li ti này, nếu không phải do kim đâm thì không thể làm ra được.
Mặc dù không biết ai đã làm điều đó, nhưng những lỗ kim nhỏ li ti này khiến Giang Dược nhìn mà thấy rợn hết cả người.
Phải có bao nhiêu thù hận mới có thể làm ra hành động điên cuồng như vậy trên một bức ảnh? Chương 313: Ánh nến không tồn tại?
Hàn Tinh Tinh và Đồng mập mạp thấy Giang Dược thần sắc khác thường, cũng lại gân nhìn bức ảnh, lập tức sắc mặt đại biến.
"Đây là kim đâm?" Hàn Tinh Tinh một mặt khó tin: "Can bao nhiêu thù hận mới làm được vậy?"
Bức ảnh đầy lỗ kim, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng của một đôi mẹ con.
"Lớp trưởng, đây là cô bé kia phải không?" Đồng mập mạp ngắm nghía hình dáng mơ hồ trong tấm ảnh, không nhịn được hỏi.
"Có lẽ."
Theo sự giác tỉnh không ngừng, giác quan của Người giác tỉnh vượt xa người bình thường, khả năng phán đoán và nhận biết sự vật cũng thế.
Mặc dù bức ảnh không hoàn chỉnh, mặc dù vừa rồi ở xa xa nhìn lên cũng không rõ ràng, nhưng từ việc so sánh rất nhiều chi tiết, Giang Dược cơ bản có thể kết luận, cô bé bò lên bệ cửa sổ không ngừng rơi xuống khe rãnh trước đó chính là cô bé trong bức ảnh này.
“Tìm xem có thông tin gì khác không.”
Gian phòng đơn này hoàn toàn khác biệt với tình trạng dọn dẹp sạch sẽ bên ngoài, nhìn qua có chút kỳ lạ.
Bức ảnh kinh dị này càng khiến tất cả mọi thứ trở nên cực kỳ quỷ di.
Xem phong cách trang trí của căn phòng làm việc này, hẳn là của một người đàn ông.
Những vật trang trí trên bàn làm việc và tranh chữ treo trên tường cũng xác nhận điều đó.
Đồng mập mạp đầu tiên lục soát kệ tủ, thậm chí không buông tha từng cuốn sách bên trong.
Cậu lấy từng cuốn sách xuống, mỗi cuốn sách lật vài trang, rồi vứt sang một bên.
"2"
Đồng mập mạp lật lại cuốn sách đang cầm trên tay.
Vừa rồi cậu mới lật một chút, ở giữa có một kẹp một vật gì đó, nhưng vì lật quá nhanh nên lỡ mất.
Vì vậy, Đồng mập mạp lại nghiêm túc lật từ đầu.
Rất nhanh, Đồng mập mạp đã tìm được vật lạ kẹp giữa hai trang giấy, đó là một mảnh giấy, nói chính xác hơn, là một mảnh giấy được cắt thành hình người.
Đồng mập mạp xoay mảnh giấy lại, thình lình nhìn thấy trên đó còn được dán mấy cọng tóc, đồng thời còn có một cái tên và thời gian.
Tên là Liễu Thi Nặc, thời gian là canh ba giờ Mão, ngày 23 tháng Bảy năm Mậu Tuất.
Đồng Địch lập tức đưa mảnh giấy cho Giang Dược.
Giang Dược nhìn mảnh giấy một hồi, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Người giấy, viết tên và ngày giờ sinh, lại thêm mấy sợi tóc làm vật dẫn, hoàn toàn phù hợp với một loại cấm ky ở dân gian.
Nguyên rual Đồng mập map hỏi Giang Dược với giọng rut rè: "Lớp trưởng, đây là người giấy nguyền rua sao?”
Cậu cũng đoán được một chút mánh khóe. Đọc nhiều tiểu thuyết, cậu cũng biết qua một chút vê một số cấm ky dân gian.
Người giấy này quá tà dị, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta sợ hãi.
Giang Dược gật đầu, bảo Đồng mập mạp tiếp tục tìm kiếm. Hàn Tinh Tinh cũng tham gia hỗ trợ.
Có điều sau khi lật qua một lượt, họ không tìm thấy thêm người giấy nào nữa.
Đồng mập mạp mở rộng phạm vi điều tra từ kệ tủ sang bàn làm việc.
Trên bàn làm việc, ngoài một vài vật trang trí ra, không còn gì khác. Hai bên bàn làm việc, một bên trống không, có lẽ là khu vực để máy tính.
Một bên còn lại là ba ngăn kéo, đều đã khóa lại. Đồng mập mạp kéo thử, bị khóa rất chặt, cậu tìm kiếm bốn phía cũng không thấy chìa khóa.
Thường thì ngăn kéo trên bàn làm việc dù có khóa cũng sẽ không giấu thứ gì quý giá. Dù sao cũng chỉ là nơi làm việc mà thôi.
Giang Dược đi tới, không khách khí dùng sức giật một cái, làm bật luôn chốt khóa, trực tiếp lôi cả ngăn kéo ra ngoài.
Cứ như vậy, ba ngăn kéo đều bị Giang Dược lôi ra.
Tầng đầu tiên trong ngăn kéo là những thứ lặt vặt như tiền mặt, vé máy bay, vé xe lửa, và một ít đồ linh tinh khác.
Giang Dược lật qua một lượt, phát hiện những vé máy bay và vé xe lửa này chủ yếu đều có tên ba người.
Hai người trưởng thành và một đứa trẻ.
Trong đó đứa trẻ tên là Liễu Thi Nặc.
Có lẽ đây là một gia đình ba người, có điều có một chút khác biệt so với gia đình bình thường, đứa trẻ này không theo họ cha, mà lại theo họ mẹ.
Mẹ tên là Liễu Vân Thiên.
Còn cha tên là Hoàng Tiên Mãn, một cái tên khá chất phác, có ý nghĩa tốt lành.
Đích đến của những chiếc vé máy bay và xe lửa này nằm ở khắp cả nước, thậm chí có một số là ở nước ngoài.
Có thể thấy, chất lượng cuộc sống của gia đình này rất cao.
Chí ít, nếu xét từ góc độ này, đây hẳn là một gia đình viên mãn hạnh phúc.
Tầng thứ hai của ngăn kéo chỉ có một cuốn album ảnh.
Cuốn album ảnh cầm trên tay không nặng lắm, nhưng khi Giang Dược mở ra thì lại ngạc nhiên vô cùng, bởi trong đó không hề có một bức ảnh nào cả.
Điều này có phần bất thường.
Gia đình này đã đi du lịch khắp nơi từ trong đến ngoài nước, chắc chắn đã đi qua không ít danh lam thắng cảnh, hẳn là cũng đã chụp lại không ít ảnh.
Gặp nhà không thích làm album ảnh thì cũng đành, nhưng nơi này đã có một cuốn album ảnh lớn như vậy, mà trong đó lại không có một bức ảnh nào, hiển nhiên là không hợp lý.
Nhìn cuốn album ảnh cũng không giống như mới mua, trong đó có nhiều chỗ lớp màng bảo vệ ảnh rõ ràng đã bị rách, chỉ cần nhìn qua là biết bị rách vì lấy ảnh ra không cẩn thận.
Điều này chứng tỏ cuốn album ảnh này trước đây chắc chắn đã có ảnh, chỉ là về sau đều bị lấy ra.
Đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán. Không có bằng chứng thì không ai có thể chắc chắn được điều gì.
Tầng thứ ba của ngăn kéo toàn là đồ hỗn tạp, chẳng hạn như một vài cục sạc, dây cáp, ngoài ra còn có một số vật dụng hàng ngày như dao cắt giấy, tua vít, nhìn qua cũng không thấy có manh mối gì.
Giang Dược lật qua lật lại. Hắn phát hiện dao cắt giấy và tua vít có vẻ như đều dính thứ gì đó.
Soi dạ minh châu lại gân ngăn kéo, hắn phát hiện dưới đáy ngăn kéo này có một ít mảnh vụn.
Thứ dính trên dao cắt giấy và tua vít cũng là loại mảnh vụn này.
Giang Dược dính một ít lên ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi thử, có vẻ như là sáp.
Tuy nhiên, trong ngăn kéo lại không có nến.
Trên bàn làm việc cũng không còn gì khác.
Phía sau bàn làm việc là một cánh cửa trượt dẫn ra ban công.
Cánh cửa trượt đang đóng.
Giang Dược kéo mở cánh cửa trượt, bước ra ban công.
Hắn rất chắc chắn rằng cô bé mà hắn nhìn thấy lúc nãy dưới lầu chính là xuất hiện ở cửa sổ này, xuất hiện ở ban công này.
Nhưng nhìn vào những chỉ tiết trong phòng, nơi này giống như không có người hoạt động trong thời gian dài.
Lớp bụi trong văn phòng trước khi họ đến không có dấu hiệu bị xáo trộn.
Kể cả cánh cửa trượt ban công, vì đóng quá lâu mà không được bảo trì thường xuyên, các khớp kim loại đều bị ri sét, mở ra đóng vào rõ ràng có chút khó khăn.
Mọi chỉ tiết deu cho thấy nơi này gần như không có hoạt động của con người.
Liệu có phải họ đã đi nhầm phòng?
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị Giang Dược bác bỏ.
Khoan nói đến việc Giang Dược tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm, ngay cả cô bé trong ảnh cũng chắc chắn là cùng một người với cô bé mà hẳn đã nhìn thấy trước đó.
Đứng trên ban công, Giang Dược lặng lẽ cảm nhận mọi chuyển động của không khí xung quanh.
Nếu là ma quỷ quấy phá, vậy ma quỷ trốn ở đâu?
Nó cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng tương tự, rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì?
Trên ban công, gió gào thét, dường như cả tòa nhà đều tiềm ẩn vô số nỗi kinh hoàng, lại giống như không có gì cả, tất cả chỉ là ảo giác do họ tự nghĩ ra.
Giang Dược đứng trên ban công một lúc, nhưng cũng không thấy bóng dáng cô bé.
Cứ như thể những gì vừa trải qua chỉ là ảo giác vậy. Đột nhiên ngay lúc này, Đồng mập mạp ở trong phòng hét toáng lên một tiếng, giống như bị lửa đốt mông, nhảy dựng lên.
"Tui thấy rồi!"
Đồng mập map hét lên: "Ở đó, ở đó!"
Giang Dược vội vàng chạy vào trong phòng, nhìn thấy Đồng Mập đang chỉ tay về phía kệ tủ.
Hàn Tinh Tinh thì đang nhìn Đồng mập mạp với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Rõ ràng, cử động đột ngột của Đồng mập mạp cũng khiến Hàn Tinh Tinh giật mình.
"Cậu nhìn thấy gì vậy?"
"Tui nhìn thấy bóng người!"
"Bóng người gì?" Giang Dược vội vàng hỏi.
"Tui cũng không biết, tui chỉ nhìn thấy có bóng người! À đúng rồi, tui còn nhìn thấy ánh nến nữa! Người đó, cầm một cây nến! Ánh sáng yếu quá, tui chỉ nhìn thấy một cái bóng. Nhưng tui có thể chắc chắn, đó là một người đàn ông!"
Người đàn ông cầm nến?
Trong một tòa nhà bỏ hoang, trong một văn phòng đóng kín, lại xuất hiện một người đàn ông cầm nến? Điều này nghe quá không thực tế, đồng thời cũng khiến người ta rợn tóc gáy, toát mồ hôi lạnh.
Hàn Tinh Tinh lại nhíu mày: "Map mạp chết bam, cậu đừng có mà giả vờ dọa ma nhát quỷ, vừa rồi tôi cũng ở trong phòng, có nhìn thấy gì đâu!"
Để chứng minh lời mình nói, Hàn Tinh Tinh còn đi đến bên kệ tủ, hai tay vung qua vung lại, không ngừng võ.
Tất nhiên đều là vỗ vào không khí, không trúng thứ gì cả.
Chiếc kệ tủ dựa vào tường, cũng không phải là thứ phức tạp, càng không có cơ quan bí mật nào. Gian phòng này tuy không phải là nhỏ, nhưng cũng không có vật gì che chắn, không thể nào giấu được một người mà không bị phát hiện.
Hơn nữa, kệ tủ cũng là làm bằng gỗ, không phải gương, không có bề mặt nhẫn bóng, theo lý thì cũng không thể phản chiếu ra bóng người được.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Đồng Địch vỗ vỗ mặt mình, lắc đầu: "Tui là nhìn thấy thật, không thể là ảo giác được. Có ảo giác nào mà chân thực đến thế?"
Nói đoạn, cậu cũng đi đến gần kệ tủ, tìm kiếm khắp nơi, nhưng hiển nhiên là cũng không thể tìm thấy được qì.
Bên cạnh kệ tủ có một chậu cây cảnh lớn, cao hơn một người, nhưng đều đã khô héo, ngoài những cành khô trơ trọi ra thì không còn gì khác, rõ ràng cũng không thể nào giấu được người.
Đồng mập mạp vẫn chưa từ bỏ ý định, truy tìm bốn phía.
Biết rõ dưới bàn làm việc không có người, Đồng mập mạp vẫn không chịu buông tha.
Chỉ tiếc, tất cả đều là vô ích.
Đồng mập mạp buồn bực đứng dậy, đặt mông ngồi trên bàn làm việc, hai chân vắt chéo, ánh mắt đảo quanh ca phong.
Hiển nhiên là muốn tìm xem trong phòng còn có chỗ nào có thể giấu người, nhưng không có!
"Đi nhà vệ sinh xem thử." Đồng mập map chống tay lên bàn, ngón tay vừa chạm vào mặt bàn, chợt cảm thấy có gì đó lạ.
"Các cậu xeml"
Đồng mập mạp như phát hiện ra đại lục mới: "Tui nói không thích hợp mài! Đây là cái gì? Các cậu nhìn thấy không? Đây là sáp nến, giọt sáp nến tích tụ ở đây, kết thành khối!"
Giang Dược soi dạ minh châu tới, phát hiện chỗ tay Đồng mập mạp chạm vào quả nhiên có một khối sáp nến lớn bằng ngón tay cái.
Nhìn qua có vẻ đã lâu, thay vì trắng bóng loáng như ngọc, sáp nến hiện giờ đã trở nên hơi xỉn màu.
Bên cạnh khối sáp nến, lớp sơn trên mặt bàn làm việc cũng có chút bị cháy mà hơi biến dạng, có lẽ là do nhiệt độ cao.
Tất cả những điều này đều cho thấy, phòng làm việc này quả thực từng được thắp nến.
Chuyện này có vẻ hơi kỳ lạ.
Đây là vật từ thời nảo thời nao rồi đi a?
Loại vật dụng như đèn cầy này đã sớm biến mất trong các gia đình nước Đại Chương từ rất lâu. Xã hội hiện đại, công trình điện lực phát triển, các loại dụng cụ chiếu sáng muôn hình muôn vẻ, cho nên những dụng cụ chiếu sáng trước kia như nến hay đèn dầu cơ bản đều đã không còn cần thiết.
Có thể một số nhà vẫn còn cất giữ một ít làm dự phòng, hay làm vật sưu tập, nhưng chỉ là thiểu số không đáng kể.
Một nơi làm việc như thế này càng không có lý do gì để dùng nến.
Tòa nhà này chí ít cũng đã bỏ hoang một năm rưỡi, khi đó còn chưa đến thời đại quỷ dị, công trình điện lực hoàn thiện, điện lực cung cấp bình thường.
Dù cho có bảo trì lưới điện, thì cũng chỉ là việc vài tháng hoặc cả năm mới xảy ra một lần, thời gian bảo trì nhiều lắm cũng chỉ tâm nửa ngày, quyết không đến mức đêm hôm khuya khoắt mà vẫn chưa khôi phục được điện, càng không đến mức ban đêm phải dùng ngọn nến.
Dù sao, Tinh Thành là một thành phố lớn với thiết bị cơ sở hạ tâng hoàn thiện.
Đồng mập mạp đang nói chuyện đã từ bàn làm việc đi vê phía nhà vệ sinh.
Dạ minh châu có phạm vi bao phủ hạn chế, đến nhà vệ sinh bên kia, ánh sáng đã khá yếu.
Đồng mập mạp vừa đi đến trước nhà vệ sinh, chưa kịp bước vào, đã hét lên một tiếng quái dị, rồi lăn nhào trở lại bàn làm việc.
"Có... có người, có người ở trong nhà vệ sinhI"
"Cậu chắc chứ?" Giang Dược nhíu mày.
Bọn họ vừa vào cửa đã đi dạo quanh nhà vệ sinh một chút, trong nhà vệ sinh trống rỗng, căn bản không thể có người.
"Tui... tui nhìn thấy trong gương có người, có người đứng trước gương!"
Đồng mập mạp lắp bắp, rõ ràng là hoảng sợ không nhẹ, nói năng có chút lộn xộn. "Tấm gương... Trong tấm gương có một ngọn nến!"
Giọng nói Đồng mập mạp run rẩy, khiến Hàn Tinh Tinh tái mặt. Cô không nhịn được tiến lại gần Giang Dược mấy bước, như thể càng gần Giang Dược thì sẽ càng cảm thấy an toàn hơn.
Giang Dược nửa tin nửa ngờ, bước nhanh đến nhà vệ sinh.
Ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi cả nhà vệ sinh.
Không có người, cũng không có ngọn nến.
Nhà vệ sinh vẫn mang mùi ẩm mốc mục nát và trống rỗng.
"Tại sao lại có thể như vậy?" Đồng mập mạp ló đầu vào, vẻ mặt phiên muộn, giải thích: "Tui thề, tui thật không nói dối. Tui rõ ràng nhìn thấy ngọn nến, rõ ràng nhìn thấy có người đứng trước gương!"
Đồng mập mạp thò đầu ra nhìn bốn phía, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Cậu cảm thấy mình bị lừa, rất tức giận, vội vàng chạy đến trước mặt bồn lavabo, dùng tay lau tấm gương thật lớn ở đó.
Tro bụi trên gương bị tay cậu quét qua, những vết bụi bẩn trên gương cũng trở nên lộn xộn.
Có chỗ vẫn bẩn như cũ, có chỗ lại càng rõ ràng hơn.
Lúc này, Giang Dược bỗng nhiên khẽ quát một tiếng sau lưng cậu: "Map mạp, mau lui lại!"