Chương 315: Tòa nhà này có chuyện ẩn khác
Chương 315: Tòa nhà này có chuyện ẩn khácChương 315: Tòa nhà này có chuyện ẩn khác
Chương 315: Tòa nhà này có chuyện ẩn khác
Có điều nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy hình dạng của nó lại giống như một mũi tên được gọt deo.
Các cành cây bị tước tạo thành hình dạng giống như lông vũ ở cuối mũi tên, còn phần rễ cây bị vót nhọn cắm vào trong đất bùn chính là phần đầu mũi tên. Tổng thể cũng có thể coi như là hình mũi tên được.
Đồng mập mạp hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ đây chính là mũi tên thứ bảy mà chúng ta đang tìm kiếm?"
Hàn Tinh Tinh cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thân cây trong tay Giang Dược, không nói nên lời.
Đúng lúc này, mảnh người giấy mà Giang Dược tiện tay đặt trên bàn làm việc cũng có phản ứng. Nó đột ngột nhảy dựng lên mà không có lý do gì.
Chỉ là một mảnh giấy lại bay lơ lửng giữa không trung mà không cần bất kỳ lực tác động nào.
Cảnh tượng này khiến người ta vừa hoảng sợ vừa tò mò.
Mảnh giấy như thể bỗng nhiên được truyền vào sức sống, chứa đựng vô số cảm xúc.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người, mảnh giấy bay lơ lửng như được điều khiển bởi dây diều, nhào về phía chậu cây lớn.
Lúc này, tiếng câu cứu yếu ớt của bé gái lại vang lên bên tai ba người.
Mảnh giấy lơ lửng trong không trung, lắc lư như có hình bóng một bé gái đang lắc lư.
Lúc đầu, hình bóng chỉ hiện lên mờ mờ ảo ảo, trong suốt như sương mù. Dan dần, hình bóng trở nên rõ ràng hơn.
Hình dạng này vô cùng kỳ lạ, giống như một người trong suốt, như xác ve vừa mới lột xác.
"Đây... đây là hình thái hồn ma sao?" Hàn Tinh Tinh lần đầu tiên nhìn thấy trạng thái kỳ dị này. Hồn ma hư ảo, không có thực chất, nhưng lại tồn tại một cách rõ ràng.
Ngay khi ba người Giang Dược muốn trò chuyện với hồn ma đó, thì hôn ma bé gái bỗng nhiên chao đảo, gương mặt trở nên vô cùng thống khổ, không ngừng vặn vẹo giữa hư không.
"Không được!"
"Map mạp, Tinh Tinh, mau đi xóa những mũi tên đói"
"Nhanh lên, bất kể là bằng cách nào!"
Giang Dược không nói hai lời, cắm mạnh thân cây xuống sàn nhà, khiến phần rễ nhọn ở dưới cùng bị gấy lìa.
Quả nhiên, sự đau đớn của hồn ma bé gái lập tức giảm bớt.
Khi Đồng mập mạp và Hàn Tinh Tinh liên tục xóa đi những mũi tên khác, các triệu chứng của bé gái cũng dần dần thuyên giảm.
Bé gái hiển nhiên cũng nhận thức được ba người này có ý tốt với nó. Ánh mắt lạnh lùng vô cảm của nó cũng như thể toát lên một chút vẻ biết ơn.
Nhìn thấy hồn ma bé gái vẫn mãi lượn lờ xung quanh chậu cây lớn, Giang Dược bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
"Map mạp, các cậu lui ra sau một chút." Giang Dược tiến lên phía trước, dùng chân đá mạnh vào chậu cây.
Chậu cây nứt ra một vết, sau đó dân dần tách ra hai bên.
Giang Dược dùng hai tay tách mạnh, hoàn toàn chia chậu cây thành hai nửa.
Phốc!
Lớp bùn đất bên trên rơi xuống. Sau một khắc, một vật nặng cũng trồi ra từ lớp bùn bên dưới.
Ba người tập trung nhìn vào, rõ ràng là một bộ thi thể co rúm. Thi thể được bao bọc bởi một lớp sáp dày, nhìn qua giống như một tượng sáp.
Hàn Tinh Tinh suýt chút nữa nôn mửa tại chỗ.
Ngay cả Đồng mập mạp cũng xám ngoét cả mặt, sợ đến mức không nói nên lời.
Giang Dược lắc đầu khổ sở.
Mặc dù đã có suy đoán từ trước, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng vô cùng bi thảm này, Giang Dược vẫn cảm thấy dâng lên từng cơn phẫn nộ.
Kẻ nào tàn nhẫn đến mức có thể hạ độc thủ với một đứa trẻ nhỏ nhắn đáng yêu như vậy?
Quả thực là độc ác và vô nhân tính đến cùng cực.
Âm!
Giang Dược đấm mạnh vào bàn làm việc.
Bàn làm việc lập tức vỡ nát, văng tung tóe trên sàn nhà.
Đồng Địch không nhịn được chửi rủa: "Đây là tên súc sinh nào làm? Tui mà biết ai làm, tuyệt đối sẽ đánh chết tươi nó!"
"Còn có thể là ai? Nhất định là chủ nhân của căn phòng này! Nói không chừng chính là cha của đứa bé!" Hàn Tinh Tinh lúc này cũng không thể bình tĩnh được.
Giang Dược nhất thời trâm ngâm suy nghĩ.
Hồn ma bé gái bị áp bức lâu như vậy, hiển nhiên đã đến cực hạn của nó.
Giang Dược không biết tại sao nó vẫn còn chưa tan biến dưới lời nguyên rua đáng sợ này.
Có lẽ chính là nhờ một chấp niệm nào đó đã chống đỡ lấy nó, để nó không ngừng phát tín hiệu ra bên ngoài? Cho đến khi Giang Dược và những người khác xuất hiện?
Không thể nghỉ ngờ, lời nguyền rõ ràng có tác dụng áp chế hình thái hồn ma của bé gái.
Điều này dẫn đến việc hồn ma của nó không thể rời khỏi tòa nhà này, thậm chí mỗi lần xuất hiện đều phải chịu công kích của Đinh Đầu Thất Tiễn Thư.
Trạng thái đau đớn của hồn ma bé gái khi bị những mũi tên tấn công lúc nay đã chứng minh điều đó.
Việc ba người Giang Dược nhìn thấy bé gái leo lên bệ cửa sổ và rơi xuống khe rãnh trước đó, thực ra là do bé gái phải trả giá đắt để phát tín hiệu cho thế giới bên ngoài.
Tất nhiên, hồn ma bé gái rõ ràng có chút kiêng dè ba người Giang Dược. Nếu không, sau khi dụ họ lên lầu, bé gái hoàn toàn có thể trực tiếp xuất hiện, căn bản không cần bày ra đủ loại dấu vết để nhắc nhở họ.
Có vẻ như sau một thời gian dài bị tra tấn, đứa nhỏ này cũng đã hình thành một chút cảnh giác, không dễ dàng tin người. Có điều giờ phút này, hôn ma bé gái dường như đã nhận ra thiện ý của ba người Giang Dược, nên cũng không còn đề phòng họ nữa. Nhìn thấy hình thái hồn ma của bé gái ngày càng suy yếu, Hàn Tinh Tinh cũng mủi lòng.
"Giang Dược, hình như cô bé không được ổn lắm! Có cách nào cứu cô bé hay không?”
Giang Dược đương nhiên nhìn ra hình thái hôn ma của cô bé đã sớm đến cực hạn, chỉ là đang cố gắng chống chọi mà thôi.
Bị lời nguyền áp chế lâu dài, nếu không phải bé gái còn tâm nguyện chưa dứt, chỉ sợ đã sớm tan thành mây khói.
Giang Dược cũng đau xót trong lòng. Chỉ tiếc, trong tình huống này, dù là Đại La Kim Tiên cũng khó có thể xoay chuyển.
Thân xác đã chết từ lâu, việc hôn ma tan biến là điều không thể tránh khỏi.
Nếu không phải bé gái có tấm lòng thiện lương, đổi lại người khác gặp phải vận rủi như vậy, chỉ sợ đã sớm biến thành lệ quỷ, trở thành mâm họa cho thế giới.
Nhìn thấy Giang Dược nhẹ nhàng lắc đầu, Hàn Tinh Tinh khẽ nức nở.
Hoàn cảnh bi thảm của bé gái khiến ba người vô cùng đồng cảm, đặc biệt là Hàn Tinh Tinh, cô rất muốn bé gái có thể kéo dài sự tồn tại, dù chỉ là dưới hình thái hồn ma.
"Tinh Tinh, mau hỏi xem cô bé còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành..."
Hồn ma bé gái lơ lửng trước thi thể của mình, càng ngày càng mỏng manh.
"Mẹ ơi, mẹ... ôm Nặc Nặc một cái, ôm một cái...'
"Nói cho mẹ đừng tìm Nac Nặc, Nặc Nặc yêu mẹ..."
"Mẹ, con đau quá, con không dám nói cho mẹ biết. Ông ấy nói, nếu con nói cho mẹ biết, ông ấy sẽ đánh chết mẹ. Con không muốn mẹ chất..."
Hồn ma bé gái nói thâm, đứt quãng, hiển nhiên đã đến bờ vực tan biến.
Đúng lúc này, hồn ma bé gái nhìn Giang Dược và những người khác với ánh mắt đầy cảm kích, ánh mắt cô bé vẫn đơn thuần như cũ, tràn đầy vẻ trẻ thơ lương thiện.
"Trong tòa cao ốc này có rất nhiều côn trùng màu tím... chúng sẽ ăn người... các anh các chị nhớ phải cẩn thận đấy."
Vừa dứt lời, hình thái hồn ma của bé gái như một tờ giấy bị đốt thành tro bụi, bị một trận gió mạnh thổi qua, hoàn toàn tan biến vào hư không.
Ba người thất vọng và mất mát, lặng lẽ thương tiếc một hồi, mới dần tỉnh táo lại, thoát khỏi cảm xúc bi thương.
Hàn Tỉnh Tinh nói với giọng kiên định: "Chúng ta không thể để cô bé ở lại tòa nhà bỏ hoang này."
Đồng mập mạp cũng cảm thấy việc để cái xác cô bé ở lại đây không phù hợp, nhưng phải làm sao cũng là một vấn đề nan giải: 'Mang đi cũng không khó, nhưng sau đó thì sao? Không thể tùy tiện tìm một chỗ chôn cô bé được chứ?"
"Nghe giọng điệu của cô bé, mẹ của cô bé hẳn là vẫn còn sống, thậm chí còn đang tìm kiếm cô bé ở khắp nơi."
"Hay là đưa lại cho mẹ của cô bé?”
"Đây là phương án tốt nhất, nhưng biển người mênh mông, muốn tìm được mẹ của cô bé cũng không dễ dàng. Hiện tại thông tin bị gián đoạn, việc tìm người không giống như trước đây." Hàn Tinh Tinh nghiến chặt hai hàm răng trắng ngà, oán hận nói: "Mặc kệ thế nào, tuyệt đối không thể bỏ qua cho tên hung thủ kia. Có khả năng hung thủ hiện tại vẫn còn đang sống chung với mẹ của bé gái."
Giang Dược cũng rất đồng ý với điều này.
Mặc dù cô bé không nói rõ ai đã giết hại mình, nhưng từ những chỉ tiết vừa rồi hoàn toàn có thể suy đoán ra rằng người đã ngược đãi và giết chết cô bé chính là người gần gũi với mẹ ruột của cô bé. Có lẽ không hẳn là cha, mà có thể là bạn trai, hoặc là bố dượng.
Việc này thực sự đáng sợ. Một kẻ ác độc dùng thủ đoạn bí ẩn để hãm hại con gái của người ta, đồng thời vẫn chung sống với người đó, khiến người trong cuộc hoàn toàn không hay biết.
Tâm cơ và thủ đoạn của kẻ này đáng sợ đến nhường nào?
Loại người này thậm chí còn đáng sợ hơn rắn độc và mãnh thú.
Giang Dược lấy ra ba tấm vé máy bay từ trong ngăn kéo. Với thông tin trên vé, việc tìm ra bọn họ cũng không khó.
Mặc dù không xác định ba người trên vé máy bay có phải là ba người trong cuộc hay không, nhưng hẳn là không sai được.
Bất kể có phải hay không, đây là hướng điều tra khả thi nhất.
Đối với loại hung thủ này, lăng trì xử tử đều không quá đáng.
Dù cho có bận rộn đến đâu, dù cho thời gian có gấp rút đến đâu, Giang Dược cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định phải tra cho ra nhã.
Có điều lúc này không thích hợp để mang di hài đi, dù sao bọn họ sắp về trường học. Việc mang theo một cái xác vào trường học giữa đêm hôm thế này quả thực không ổn, có thể sẽ kinh động người khác, vô duyên vô cớ gây phiên phức cho nhà trường.
Ba người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định tạm thời sắp xếp di hài bé gái trong tòa nhà này.
Sau khi điều tra mọi việc xong xuôi, để cho người nhà bé gái tự mình đến lo liệu sẽ hợp lý hơn.
Dù rằng tòa nhà bỏ hoang này sắp bị phá dỡ, nhưng chỉ e là nó không thể chờ được đến ngày đó. Khi thời đại quỷ dị đến, chẳng còn ai hơi đâu bận tâm tới mấy chuyện này.
Tòa nhà bỏ hoang này có lẽ sẽ trở thành một trong vô số tòa nhà bỏ hoang trong thời đại quỷ di.
Có điều Hàn Tinh Tinh nhanh chóng đưa ra nghi vấn: "Vừa rồi cô bé có nói trong tòa nhà này có côn trùng màu tím ăn thịt người? Giang Dược, cậu nghĩ sao về chuyện đó?"
"Hình thái hồn ma có khả năng nhận thức vượt xa con người. Cô bé cảm kích chúng ta như vậy, hẳn sẽ không lừa dối chúng ta."
Đồng mập mạp biến sắc: "Côn trùng màu tím, chẳng lẽ là trứng lạ núi Thất Loa đã mọc rễ nảy mầm trong tòa nhà này?”
"Không phải là không thể! Đừng quên, trứng trùng núi Thất Loa là do ai đưa đến trường trung học Dương Phàm. Mà nơi này cách trường trung học Dương Phàm chỉ khoảng vài trăm mét thôi..."
"Lâm Nhất Phỉ?"
Khi nhắc đến cái tên này, Hàn Tinh Tinh không nhịn được che miệng lại, như sợ tiếng nói của mình quá lớn sẽ kinh động đến quái vật trong tòa nhà.
Sắc mặt Giang Dược có chút khó coi: "Mập mạp, cậu còn nhớ chuyện bị đánh lén khi lên lâu trước đó chứ?"
"Chẳng lẽ Lâm Nhất Phỉ đang trốn trong tòa nhà bỏ hoang này?" Đồng mập mạp vốn là người miệng rộng, lúc này cũng cố gắng hạ giọng xuống, cậu cau mày, lo lắng nhìn vết thương trên cánh tay mình.
"Hơn phân nửa là vậy."
"Lâm Nhất Phỉ là người đã tấn công tui?"
"Tôi không biết có phải cô ta tấn công cậu hay không, nhưng hơn phân nửa là có liên quan đến cô ta."
"Thảm rồi, thảm rồi, tui không phải cũng sẽ trở thành thể loại người không ra người, quỷ không ra quỷ giống như Uông Hạo chứ?" Đồng mập mạp nghĩ đến khả năng đó, cả người đều hoảng hốt.
"Không đến mức vậy. Theo miêu tả của Uông Hạo, việc cấy trứng trùng vào cơ thể người khác không hê dễ dàng. Nếu chỉ cần một nhát dao là có thể hoàn thành, thì bây giờ toàn bộ người trên thế giới đoán chừng đều đã trở thành vật nuôi cấy của bọn chúng."
Lời phán đoán của Giang Dược khiến Đồng Địch an tâm phần nào.
Có điều Đồng Địch vẫn hùng hồn nói: "Lớp trưởng, nếu tôi biến thành quái vật, hãy cho tôi một nhát đao thống khoái. Tôi thà chết chứ không muốn biến thành một con quái vật khát máu giết người."
"Mập mạp chết bầm, bớt ở đây lo bò trắng răng. Giang Dược đã nói cậu không sao thì cậu chắc chắn sẽ không việc gì. Uông Hạo chỉ biến thành quái vật sau một đêm mây mưa với Đới Na thôi, cậu có sao?"
Đồng Địch cười bỉ ổi: "Nghe vậy tui an tâm rồi. Cũng may lúc ấy tui phản ứng nhanh, nếu thật sự bị Lâm Nhất Phỉ kéo đi, nói không chừng làm chú rể một đêm, sáng mai tui cũng biến thành quái vật."
Hàn Tinh Tinh bĩu môi: "Cậu nghĩ hay quá ha? Lâm Nhất Phỉ muốn bắt chú rể thì cũng không đến lượt cậu đâu.
Đồng Địch gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy. Biết đâu Lâm Nhất Phỉ đang lan trốn trong góc, chờ thời cơ bắt lớp trưởng của chúng ta làm chú rể"
Giang Dược nghe hai kẻ dở hơi này tranh cãi, nhịn không được lên tiếng: "Hai người đừng cãi nhau nữa. Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nên rút lui trước thì tốt hơn."
Đồng Địch lập tức đồng ý: "Đúng đúng. Chúng ta giả vờ như không biết gì, đợi trời sáng rồi dẫn theo cả đội quân vây quanh nơi đây, đến lúc đó úp sọt bọn chúng!"
Đồng Địch vốn không thích chọi cứng. Nghĩ đến tòa nhà tối đen như mực có vô số côn trùng kinh khủng đang ẩn náu và cả loại quái vật hung hãn như Uông Hạo, ý nghĩ đầu tiên của Đồng Địch chính là tẩu vi thượng sách.
Giang Dược quay sang Hàn Tinh Tinh: "Tinh Tinh, với trình độ giác tỉnh hiện tại của cậu, nhảy từ tâng mấy xuống có thể đảm bảo an toàn?"
Hàn Tinh Tinh chưa từng cân nhắc vấn đề này, chần chờ nói: "Sáu bảy tâng chắc không thành vấn đề, mười hai tâng thì có chút nguy hiểm."
Đồng Địch nghe nói đến việc nhảy lầu, sắc mặt lập tức tái nhợt. Đây cũng không phải là thế mạnh của cậu. Là một gã mập map nặng gần trăm ký lô, vừa nghĩ đến việc cái thây mập của mình phải nhảy xuống, Đồng Địch đã cảm thấy ê ẩm hết cả mông. Chương 316: Màn đột kích bất ngờ
Nhìn thấy Đồng mập mạp khiếp đảm chân chờ và Hàn Tinh Tinh cũng không có tự tin nhảy từ tâng mười hai xuống, Giang Dược nhất thời không vội vàng đưa ra quyết định.
Ngay lúc hắn định mở miệng, tai bỗng nhiên khẽ động.
Hắn nhíu mày, ra hiệu cho hai người khác im lặng, vận hết thính lực, cẩn thận phân biệt âm thanh.
Vừa nãy hắn nghe thấy một tiếng sột soạt, như thể có vật gì đang chậm rãi di chuyển sát mặt đất, còn cố gắng kiêm chế để không phát ra tiếng động.
Sắc mặt Giang Dược trở nên nghiêm trọng. Đây không phải là ảo giác. Rõ ràng là trong tòa nhà này, không chỉ một mà là rất nhiêu chỗ đều có tiếng động di chuyển tương tự, truyên đến từ bốn phương tám hướng, chậm rãi hướng về cùng một vị trí.
Và vị trí này chính là tâng mười hai, nơi ba người Giang Dược đang đứng!
Bọn hắn đã bị bao vây?
Tình huống này quả thật rất khó xử!
Nếu chỉ là một hai con quái vật còn đỡ, cho dù Đới Na và Uông Hạo cùng lúc xuất thủ, Giang Dược tự tin có thể ứng phó.
Nhưng với âm thanh hắn nghe được lúc này, không chỉ là một hai con, cũng không phải mười con tám con, mà ít nhất phải có hàng chục, thậm chí hàng trăm con!
Mặc dù không biết hình thái hiện tại của chúng là gì, là quái vật biến dị từ con người hay là quái vật ấu trùng thành hình phá xác mà ra, nhưng một khi bị chúng vây quanh, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Giờ mà đi xuống cầu thang, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ. Cầu thang chật hẹp, một khi bị quái vật vây quanh, sẽ không có không gian để di chuyển.
Tình hình nguy cấp không cho phép Giang Dược suy nghĩ nhiều.
Hắn nhanh chóng đi đến cửa phòng làm việc. Hành động phá cửa trước đó của hắn giờ đây lại trở thành chuyện xấu, cửa đã không thể khóa lại được nữa, chẳng còn chút tác dụng ngăn cản nào.
Tiếng sột soạt ngày càng gần, sắp sửa tràn đến khu vực của họ.
Với số lượng quái vật nhiều như vậy, đừng nói cánh cửa không khóa, cho dù có cửa chống trộm xịn nhất cũng chẳng ăn thua.
Giang Dược nhanh chóng đưa ra quyết định, nói với hai người: "Map mạp, Tinh Tinh, các cậu kiếm đồ chặn cửa lại. Dùng bất cứ thứ gì có thể. Càng chắc chắn càng tốt."
Bất kể có ngăn được hay không, có thể kéo được phút nào thì hay phút ấy. Dù sao phòng làm việc này cũng có rất nhiều bàn ghế và kệ sách, cứ chất hết lên là được.
Giang Dược căn dặn xong, đi đến trước bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy lên, kéo rèm cửa hai bên xuống, bắt đầu xé rèm ngay tại chỗ.
Một lát sau, hắn đã xe ra mười mảnh rèm cửa rộng khoảng chừng bảy tám mươi cm.
Giang Dược kéo mảnh vải, cảm nhận độ chịu tải của nó. Thứ này dư sức chịu được cân nặng của Hàn Tinh Tinh, có điều chắc chắn không đủ để chịu tải Đồng mập mạp. Nghĩ đến đây, hắn bèn cột một đầu của hai mảnh vải lại với nhau, rồi quấn chúng lại theo kiểu bện dây thừng, cuối cùng cột đầu còn lại.
Cứ như vậy, mười mảnh vải được xoắn thành năm sợi dây thừng đôi.
Năm sợi dây thừng này được buộc lại với nhau bằng nút thắt từ trên xuống dưới, tạo thành một sợi dây thừng dài.
Có điều sau khi năm sợi dây thừng được buộc lại với nhau, trừ đi phần thắt nút, độ cao chịu được chỉ còn lại khoảng bốn tầng lầu.
Mập mạp chắn cửa xong, tiến lại gần hỏi: "Lớp trưởng, cậu muốn dùng dây thừng từ ban công này leo xuống dưới sao? Nhưng trông nó có vẻ không đủ dài al
"Một lân không đủ thì chia làm hai ba lần."
Từ tâng mười hai leo xuống bốn tầng, là có thể đến ngay tầng tám.
Hàn Tinh Tinh hẳn là có thể nhảy từ tầng tám xuống mà không gặp vấn đề gì, nhưng Đồng mập mạp rõ ràng là không thể.
"Map mạp, cậu nhảy từ tâng bốn xuống được chứ?"
Đồng mập map suy nghĩ một lúc rồi do dự nói: "Tui có thể thử, nếu không được thì lại dùng dây thừng tiếp."
"Đừng nói nhảm nữa, Tỉnh Tinh, cậu đi trước!"
Giang Dược nghe tiếng sột soạt đã vọt đến tâng mười hai và lan tràn ra các phòng khác như thủy triều, bèn nhanh chóng buộc một nút thắt chắc chắn trên bệ cửa sổ.
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, có điều Giang Dược biết rằng đây là chỉ là thăm dò mà thôi. Một khi xác định vị trí của ba người họ, chúng sẽ không còn ôn nhu như vậy.
"Nhanh lên!"
Giang Dược trực tiếp ôm Hàn Tinh Tinh đến bệ cửa sổ rồi thả xuống.
"Xuống tâng tám!"
Hàn Tinh Tinh bị Giang Dược ôm bất ngờ, toàn thân suýt mềm nhữn, nhất thời không còn sức lực, may mắn mà cô cũng biết đây là thời khắc sinh tử, không phải lúc nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh bám chặt sợi dây thừng làm từ rèm cửa nhanh chóng leo xuống.
Bằng vào thể trạng của Người giác tỉnh, Hàn Tinh Tinh đã thành công leo xuống ban công tang tám chỉ sau vài giây.
Cô lắc lắc dây thừng, ra hiệu cho Giang Dược.
"Map mạp, nhanh lên!"
Giang Dược thấy Đồng mập mạp vẫn còn do dự, không khỏi nổi giận.
Ram ram raml
Tiếng gõ cửa ban đầu đã chuyển thành tiếng đập cửa dữ dội.
Mặc dù hầu hết các bàn tủ trong phòng làm việc đều được chồng chất sau cửa, nhưng chúng cũng thể ngăn cản được đám quái vật được bao lâu. "Còn ngẩn ra đó làm gì? Cậu muốn trở thành Uông Hạo thứ hai hả?"
Đồng mập mạp giật mình, sắc mặt tái nhợt, tay chân vụng về bò lên bệ cửa sổ.
Động tác này vốn dĩ rất đơn giản với một Người giác tỉnh, nhưng do hình thể to béo cộng với áp lực tâm lý, Đồng mập mạp lại hoàn thành vô cùng gian nan.
Giang Dược thấy không ổn bèn chạy ra phía cửa chính, dùng một chân chống lên chiếc bàn ngoài cùng, cố gắng giữ chặt cánh cửa.
Lực lượng của hắn vô cùng kinh người, cánh cửa lập tức ổn định lại.
Có điều biện pháp này nhất định là tốn công vô ích.
Kít kít kítI
Cánh cửa vang lên tiếng cắt chém chói tai như cưa điện.
Soạt một tiếng, một móng vuốt khổng lồ thò vào từ bên ngoài cánh cửa.
Đằng sau móng vuốt là một cánh tay bọc vảy hoàn toàn, thô ráp, dữ tợn, tràn đầy lực lượng kinh khủng.
Quả nhiên, cánh tay này không khác gì cánh tay của Uông Hạo sau khi dị hóa, chỉ có điều nó càng to lớn và khủng khiếp hơn!
Cánh tay kia duỗi vào, dùng sức gạt một cái, những chiếc bàn chống sau cửa lập tức bị gạt văng, cánh cửa gân như bị bật ra một nửa.
Giang Dược thầm than đáng tiếc. Trước đó chợ đen từng xuất hiện một thanh đoản đao cận chiến, Giang Dược lúc đó cảm thấy giá quá cao nên không mua.
Lúc này, nếu có một thanh vũ khí lạnh sắc bén chém sắt như chém bùn, Giang Dược hoàn toàn có thể chặt đứt cánh tay này chỉ bằng một nhát đao.
Giang Dược biết mình đã không thể ngăn cửa được nữa. Hắn cũng không sợ vật lộn với đối phương, nhưng lúc này rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để chiến đấu.
Hắn nhanh chóng bước đến bệ cửa sổ, liếc nhìn xuống dưới.
Đồng mập mạp đang ủn mông, cẩn thận từng li từng tí leo xuống. Gần nửa phút trôi qua mà cậu ta vẫn chưa đến tâng tám. Đừng nói Giang Dược sốt ruột, ngay cả Hàn Tinh Tinh ở tâng tám cũng có chút lo lắng.
Quan trọng nhất là Giang Dược không thể thúc giục cậu ta, bằng không cậu ta mà hoảng hốt ngã xuống thì sẽ rất phiền phức.
Giang Dược nhìn xung quanh, thoáng thấy một mảnh vỡ thon dài của chậu cây lớn bị hắn đập vỡ trước đó đang nằm trên mặt đất.
Không nói hai lời, hắn nhanh chóng nhặt mảnh vỡ đó lên, chạy ra trước cửa, dồn hết lực vào cánh tay, hung hăng bổ vào cánh tay ngoài cửa kia.
Mảnh vỡ được truyền sức mạnh của Giang Dược, độ dẻo dai tăng lên nhiều, tuy không thể so sánh với lưỡi đao nhưng cũng không thể xem thường.
Ngay lập tức, một vết rách lớn xuất hiện trên cánh tay vảy sần sùi đó, máu chảy ồ ạt.
Con quái vật bên ngoài cửa gầm lên một tiếng đau đớn, hung hăng giơ cánh tay lên, vỗ vào cánh cửa với một lực mạnh khủng khiếp. May mắn là phía sau cánh cửa chất đầy bàn ghế.
Giang Dược đồn sức đẩy lại, một lần nữa thu hẹp khe hở cánh cửa.
Có điều những con dị trùng kỳ quái kia lại như lũ gián chui qua khe hở giữa các bàn.
Đầu của những con dị trùng này rõ ràng to hơn so với con đã bò ra từ người Đới Na trước đây, nhìn qua đã khá lớn, từng cái đầu to bằng thau nhỏ.
Hai càng lớn giơ cao, như hai lưỡi đao, hung hãn lao về phía Giang Dược.
Một, hai, ba...
Mười mấy con nháy mắt tràn vào.
Giang Dược không hề hoảng hốt, bình tĩnh kích hoạt kỹ năng Hóa giáp.
Mảnh vỡ thon dài trong tay hắn nhanh chóng đâm vào lưng một con dị trùng.
Giang Dược còn nhớ rõ, trước đây thầy giáo Cao Dực đã dùng mũi giáo sắc nhọn để tóm loại dị trùng này.
Phốc phốc!
Kỹ thuật của Giang Dược rất tinh chuẩn, nhưng khi đâm vào, hắn lại cảm thấy có một lực cản không nhỏ.
Giang Dược cũng âm thầm kinh ngạc.
Vừa rồi hắn dùng lực rất mạnh, tưởng chừng sẽ dễ dàng đâm xuyên nó như đậu hũ, không ngờ lại gặp phải lực cản mạnh mẽ.
Điều này cho thấy, dù mới lớn lên, lớp vảy phòng ngự của đám dị trùng này cũng vô cùng kinh người.
Đối với Người giác tỉnh bình thường, dù cầm đao trong tay cũng khó có thể xuyên thủng dễ dàng như vậy.
Càng đáng sợ hơn là sau khi bị xuyên thủng, dị trùng dường như vẫn chưa chết, điên cuồng vung hai cái càng lớn, vẫn hung hăng lao vào tấn công.
Hai con dị trùng khác đã nhanh chóng lẻn đến gót chân Giang Dược, vung những chiếc càng lớn như dao kéo về phía gót chân hắn.
Giang Dược phản ứng cực nhanh, liên tục tung hai cú đái
Phanh phanh!
Hai con dị trùng bị đá bay đập vào tường.
Có điều thứ này dường như không bị ảnh hưởng bởi đòn tấn công vật lý. Nó tông vào tường rồi trượt xuống, không hề chan chừ, tiếp tục lao về phía Giang Dược.
Giang Dược thầm kêu khổ, thứ quỷ quái này, không có vũ khí tiện tay, muốn tiêu diệt nó thực sự không dễ dàng.
May mắn là lúc này dây thừng ở bệ cửa sổ bắt đầu lắc lư, đây là tín hiệu từ phía dưới, cho thấy Đồng mập mạp cuối cùng đã đến tầng tám.
Giang Dược cầm mảnh vỡ chậu cây trong tay, lui về phía bệ cửa sổ.
Hắn cởi nút thắt rồi thả dây xuống dưới. Đang lúc chuẩn bị lao xuống lầu, bỗng khóe mắt hắn nhìn thấy thi thể bé gái nằm ở góc khuất. Mặc dù nó đã được bọc trong sáp, nhưng nếu rơi vào tay những con dị trùng này, ai cũng không thể đảm bảo được nó còn nguyên vẹn nổi hay không.
Nghĩ ngợi, Giang Dược cắn răng, lao đến kẹp nó dưới nách, rồi thuận thế vọt ra, thả mình xuống dưới lầu.
Với sức mạnh hiện tại của Giang Dược, hắn có thể nhảy thẳng từ tầng mười hai xuống mà không gặp vấn đề gì. Chỉ là Hàn Tinh Tinh và Đồng mập mạp vẫn còn ở tầng tám, Giang Dược dĩ nhiên không thể đi trước.
Giang Dược nhanh chóng đáp xuống tầng tám. Lúc này, Hàn Tinh Tinh đã thắt một đầu dây thừng cố định trên ban công.
“Tinh Tinh, cậu đi trước!"
Hàn Tinh Tinh nhìn thoáng qua thi thể bé gái mà Giang Dược kẹp dưới nách, định hỏi hai câu, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Giang Dược, cô biết không thể trì hoãn thêm được nữa.
Thực ra, cô cũng không chắc mình có thể nhảy từ tâng tám xuống hay không, cho nên dùng dây thừng xuống tầng bốn không thể nghi ngờ sẽ an toàn hơn.
Cô không do dự nữa: "Các cậu nhớ cẩn thận."
Dây thừng rủ xuống đến tâng bốn, Hàn Tinh Tinh nhanh chóng trèo xuống đến vị trí giữa tâng năm, rồi lập tức thả người rơi xuống bãi cỏ bên dưới.
"Tôi xuống đất rồi, các cậu mau xuống đi." Hàn Tinh Tinh gọi với lên.
Giang Dược đang muốn quay người bảo Đồng mập mạp thì đột nhiên cảm thấy nguy hiểm sau đầu, liền vô thức cúi xuống, một chất nhầy màu lục bay sượt qua tai.
Nó dính vào tường, để lại một dấu ấn màu xanh lá đậm.
Quay đầu nhìn qua, hắn thấy Đồng mập mạp không biết bị thứ gì quấn lấy, bị kéo vô trong phòng với tốc độ cao.
Miệng của Đồng mập map bị chất nhay như nhựa cây màu xanh lục quấn lấy, ú ớ muốn kêu cứu mà không được. Hai tay hai chân cũng bị thứ gì đó cuốn lấy, không thể cử động.
Cả người cậu ta trông như một con heo ú bị kéo lê đi mổ thịt.
Giang Dược thấy vậy giận tím cả mặt.
Lúc này, Hàn Tinh Tinh dưới lầu liên tục gọi hỏi.
"Tinh Tinh, em mau đi đi, về trường, nhanh lên!"
Giang Dược lúc này muốn nhảy xuống cũng rất dễ dàng, nhưng hắn không thể bỏ mặc Đồng mập mạp như vậy, bằng không lương tâm cả đời hắn sẽ không yên.
Hàn Tinh Tinh không biết chuyện gì xảy ra trên lầu, lo lắng đến mức muốn lên lầu lần nữa.
Giang Dược nghiêm khắc ngăn lại: "Tinh Tinh, em có lên cũng không giúp được gì, mau đi báo tin!"
Hàn Tinh Tinh chưa bao giờ thấy Giang Dược nghiêm khắc như vậy, còn đang do dự.
Giang Dược lại quát: "Nhanh đi, đừng ở đây vướng chân vướng tay nữa!"
Đồng thời, hắn ném chiếc lồng chứa Linh chủng xuống cho Hàn Tinh Tinh bắt lấy.
Hàn Tinh Tinh bắt lấy chiếc lồng, tỉnh táo lại. Cô biết mình có lên cũng chỉ thêm phiền, lúc này việc cô nên làm nhất chính là đi câu cứu! Nơi này gần trường trung học Dương Phàm, thầy Cao và mấy chục Người giác tỉnh đều ở đó!
"Giang Dược, anh nhớ cẩn thận một chút."
“Nhanh đi!"
Giang Dược dõi theo đến khi xác định Hàn Tinh Tinh đi đúng hướng về trường trung học Dương Phàm mới từ ban công trở về. Dù hắn lo lắng cho Đồng mập mạp, nhưng cũng lo những con quái vật trong tòa nhà cao ốc sẽ đuổi theo Hàn Tinh Tinh. Vì vậy, hắn phải xác định Hàn Tinh Tinh an toàn rời đi trước rồi mới đuổi theo mập mạp.