Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 185 - Chương 320: Cậu Vẫn Là Vị Thiếu Niên Thuở Ấy

Chương 320: Cậu vẫn là vị thiếu niên thuở ấy Chương 320: Cậu vẫn là vị thiếu niên thuở ấyChương 320: Cậu vẫn là vị thiếu niên thuở ấy

Chương 320: Cậu vẫn là vị thiếu niên thuở ấy

Giang Dược không phải người ngu, ngược lại, hắn rất thông minh.

Tuy Lâm Nhất Phỉ không nói thẳng ra nhưng ý tứ bên trong giọng điệu của cô ta đã thể hiện rất rõ.

Lâm Nhất Phỉ không nóng nảy, ung dung dựa vào sào huyệt, đường cong hoàn mỹ lấp ló giữa những mảng sáng tối mơ hồ, tỏa ra sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.

Theo lý thuyết, trong tình huống này, đại đa số thanh niên trẻ tuổi huyết khí phương cương sẽ không thể chống cự được, hoặc nếu có cũng sẽ dễ dàng tan vỡ.

Huống chi, đây đúng là một lựa chọn không cân sức. Một bên là cự tuyệt, sau đó chìm sâu vào nguy hiểm. Còn bên khác là vui vẻ tiếp nhận, ôm mỹ nhân vào lòng.

Có thể nói đây là một câu hỏi "tặng điểm", nhưng Giang Dược lại tỏ ra thờ ơ, thậm chí không có ý định trả lời.

Lâm Nhất Phỉ chống cằm bằng ngón tay, nở một nụ cười yếu ớt: "Chẳng lẽ sức hút của tôi không đủ sao?"

"Bạn học Lâm, cậu không cảm thấy thời gian và địa điểm hiện tại không thích hợp để thảo luận về vấn đề này sao?"

"Hi hi tôi không ngại. Cậu có để ý không?" Lâm Nhất Phi vay vẩy mái tóc dài trên xương quai xanh của mình.

"Nếu như việc tôi để ý có ích, thì tôi thực sự rất để ý." Giang Dược nghiêm túc nói.

"Vậy ý cậu là có thể nói chuyện này ở một nơi khác?"

Giọng điệu của Lâm Nhất Phỉ cũng trở nên nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu có phải cô ta đang giả vờ hay không. Có điều ánh mắt của cô ta lại chân thành và trong sáng đến mức không thể nhìn ra một tia giả tạo nào.

"Tại sao lại là tôi?" Giang Dược có chút khó hiểu.

Lâm Nhất Phỉ cười. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Giang Dược, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật yêu thích.

"Giang Dược, sự hiểu biết của tôi về cậu vượt xa tưởng tượng của cậu."

"Từ lần gặp gỡ đầu tiên, chúng ta đã đụng phải nhau 986 lần trong hành lang, 763 lần trong sân trường, và 132 lần bên ngoài trường. Tổng cộng là 1. 881 lần."

"Trong 1. 881 lần đó, cậu đã mỉm cười với tôi 354 lần và gật đầu 237 lần. Những lần khác, hoặc là vội vàng đi qua trong đám đông mà không kịp nhìn, hoặc là tôi nhìn thấy cậu nhưng cậu không để ý đến tôi."

Những con số được tuôn ra từ đôi môi đỏ hồng của Lâm Nhất Phỉ một cách tường tận đến hàng đơn vị, tường tận đến mức khiến người ta cảm thấy cô ta chỉ là đang nói bừa. Có điều ánh mắt chân thành và biểu cảm nghiêm túc của cô ta lại khiến Giang Dược không cho là vậy. Có vẻ như cô ta thực sự đã ghi nhớ tất cả những lần gặp gỡ giữa hai người.

"Trong sáu năm qua, trường chúng ta đã tổ chức tổng cộng 123 kỳ thi toàn khóa. Lần nào cậu cũng là người đứng đầu. Tôi đã có năm lần thi phát huy vượt xa mức bình thường, nhưng cuối cùng chỉ xếp thứ hai toàn khóa, chưa bao giờ vượt qua cậu, thậm chí còn không thể đến gần cậu."

"Tôi biết, cậu có một người bạn cùng bàn tên là Lý Nguyệt, rất thân thiết với cậu; lớp cậu còn có Hàn Tinh Tinh, con gái của thị trưởng Tinh Thành, cô ấy luôn thích cậu."

"Kỳ thật, trong toàn trường trung học Dương Phàm, đâu chỉ hai người họ? Ở những nơi cậu biết và không biết, có thể có hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng nghìn cô gái thích cậu, âm thâm quan tâm đến cậu."

"Ban đầu, tôi chỉ là một trong vô số những cô gái đó. Có lẽ cậu biết tên tôi, nhưng cậu sẽ không bao giờ để tôi vào đầu, chứ đừng nói đến việc lọt vào trái tim cậu."

"Nhà cậu ở khu dân cư bến cảng Tân Nguyệt, quận Thiên Quyên, Tinh Thành. Có lẽ là vì tiện lợi, cậu thường xuyên trọ lại ký túc xá trường. Tôi cũng là người bản địa Tinh Thành. Để có thể gặp cậu nhiều hơn ở trường, tôi cũng cố ý xin trọ ký túc xá."

"Tôi nói với mọi người rằng tôi trọ ký túc xá vì muốn học lớp tự học buổi tối và không muốn đi đường vào ban đêm. Không ai biết, tôi chỉ muốn có thể gặp cậu nhiều hơn mỗi khi lên xuống lầu, có thể khiến cậu mỉm cười với tôi nhiều hơn."

"Tôi không chỉ hiểu rõ cậu, mà còn hiểu rõ về những người bên cạnh cậu, hiểu rõ vòng tròn của cậu."

"Người vừa rồi tên là Đông Địch, là bạn học của cậu. Còn có một người tên Mao Mười Chín, ngày nào cũng khoe khoang về vốn liếng thân thể của mình..."

Giang Dược cảm thấy da đầu tê rân. Ban đầu hắn tưởng Lâm Nhất Phỉ chỉ là nhất thời nảy ra ý tưởng mời chào hắn vậy thôi, không ngờ cô ta lại biết rõ nhiêu thông tin về hắn đến vậy. Mặc dù những thông tin này không tính là quá bí mật, nhưng hai người vốn dĩ không cùng lớp, nếu không dành nhiều thời gian để nghe ngóng, thì không thể nào biết được tường tận như thế.

Chưa kể những con số cụ thể đến hàng đơn vị kia, chính xác tỉ mỉ đến mức không thể tin được.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Giang Dược, nụ cười trên môi Lâm Nhất Phỉ dần tắt.

"Cậu không tin phải không?”

Lý trí khiến Giang Dược cảm thấy những con số kia khó mà tin nổi, nhưng nụ cười chân thành và giọng điệu thiết tha của Lâm Nhất Phỉ lại khiến hắn không khỏi tin tưởng vài phần.

Có vẻ như Lâm Nhất Phỉ không có lý do gì để nói dối những con số vô nghĩa này. Động lực nào khiến cô ta nhớ kỹ rõ ràng như vậy?

"Cậu không tin cũng là chuyện bình thường thôi." Lâm Nhất Phỉ có chút thất vọng khi thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Giang Dược.

“Tôi tin."

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Dược lại bật thốt lên hai chữ này.

"Thật sao?" Lâm Nhất Phỉ ban đầu có chút thất vọng, nhưng sau khi nghe Giang Dược nói xong, nụ cười trên khuôn mặt cô lập tức rạng rỡ.

Điều kỳ dị là, rõ ràng đang ở trong hoàn cảnh kinh khủng đây máu me, nụ cười của cô lại giống như nắng ấm mùa xuân, gió mát mùa hè, khiến không ai có thể cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào.

"Cậu nhất định rất tò mò là vì sao tự dưng tôi lại quan tâm đến cậu như vậy."

Đây đúng là một vấn đề.

Trên đời này không có cái gì là yêu ghét vô cớ.

Những rung động đến từ vẻ đẹp bề ngoài, đa số đều như cầu vồng sau cơn mưa, thời gian dài cũng sẽ dan dan tan bien.

Vậy nên sự chuyên tâm của Lâm Nhất Phi đối với Giang Dược quả thực rất hiếm thấy.

"Cậu còn nhớ con mương nước bẩn trước cổng trường chúng ta ngày xưa không?"

Đúng là trước đây có một con mương như vậy, nhưng ba năm trước nó đã được sửa sang lại và mở rộng thêm, hai bên trông cỏ cây, giờ đây đã trở thành một con kênh đẹp đẽ.

Nhớ lại vài năm trước, khu vực dân cư thượng lưu đổ rất nhiều rác thải vào con mương này, đến mùa khô nó lại bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Vì vậy, trường trung học Dương Phàm không biết đã báo cáo bao nhiêu lần, yêu cầu cải tạo con mương đó.

Lâm Nhất Phỉ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ khiến Giang Dược có chút khó hiểu.

"Gần bảy năm trước, ngay hôm một tháng Chín, là ngày đầu tiên chúng ta bước vào trường trung học Dương Phàm. Có một nhóm người bắt nạt một cô bé nhà quê, ném xe đạp của cô bé xuống mương nước bẩn. Cô bé gầy gò, nhỏ con, mái tóc thưa thớt vì thiếu dinh dưỡng, đứng bên mương nước bẩn, cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nhấc chiếc xe đạp bị lún trong bùn lên, chỉ biết khóc nức nở trong sự bất lực."

"Lúc ấy, bên cạnh mương có ít nhất một hai trăm học sinh, nhưng không ai dám lên giúp đỡ. Nước bẩn là một lý do, nhưng lý do lớn nhất là vì những kẻ bắt nạt kia đều là những kẻ côn đồ nổi tiếng ở trường trung học Dương Phàm, gia đình có thế lực, không ai dám động vào chúng. Mãi đến khi cậu đi ngang qua, không chần chừ một giây, liền nhảy xuống mương, giúp cô bé đó lôi chiếc xe đạp lên, dìu cô bé lên bờ rồi lau sạch bùn đất trên xe."

"Tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ mồn một từng chi tiết nhỏ của ngày hôm ấy. Trời rất nóng, tiếng ve kêu râm ran, cậu mặc bộ quần áo thể thao mới tinh, đeo cặp sách mới, toàn thân sạch sẽ, như một thiếu niên bước ra từ trong tranh vẽ. Cậu còn nhớ chứ?”

Bảy năm trước, Giang Dược mới chỉ là một cậu bé mười một tuổi vừa lên trung học. Nghe Lâm Nhất Phỉ nhắc lại chuyện cũ, hắn lập tức liên nhớ tới, đúng là có vụ này.

"Cô bé kia... hình như không phải là cậu đi?"

Giang Dược có chút hoang mang. Nếu là bản thân Lâm Nhất Phỉ được giúp đỡ trong hoàn cảnh như vậy, lưu lại một ấn tượng đẹp khó phai, cũng là điều dễ hiểu. Có điêu cô bé trong ký ức của hắn lại không phải Lâm Nhất Phi.

"Đúng vậy, không phải tôi. Sau đó đến lớp tôi mới biết, cô ấy học cùng lớp với tôi. Đáng tiếc, sau đó cô ấy học đến lớp 7, không biết có phải vì bị bắt nạt ở trường quá hay không mà cuối cùng đã phải bỏ học."

Bạn học cùng lớp?

Cũng không có gì đặc biệt.

Sau này bỏ học?

Giang Dược thâm nghĩ, khó trách sau này không thấy cô bé đáng thương đó nữa.

"Tôi vẫn nhớ, ngày cô ấy bỏ học, từ lớp học đi ra cầu thang, không hề ngoảnh đầu lại. Tuy không nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cô ấy không hề lưu luyến gì ngôi trường này, lớp học này. Có điều trước khi xuống cầu thang, cô ấy vẫn quay đầu lại một lần cuối. Và đó cũng là lần duy nhất cô ấy quay đầu! Nhìn về phía lớp học của cậu." "Chắc chắn cậu sẽ thấy kỳ lạ, tại sao tôi lại nhớ rõ ràng như vậy. Bởi vì, giống như cô ấy, sáu năm trước, sự xuất hiện dũng cảm của cậu, tựa như một câu chuyện cổ tích hiếm hoi trong thế giới ảm đạm này, trở thành một tia sáng duy nhất để lại trong lòng tôi một mảng màu rực rỡ không thể phai mờ."

"Cậu biết không? Quần áo mới, giày mới, cặp sách mới của cậu đều bị bùn đất làm bẩn, nhưng ánh mắt lúc đó của cậu lại trong trẻo như tuyết trên núi trong thần thoại. Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt dịu dàng như gió mát mùa hè đó." Lâm Nhất Phỉ khẽ lẩm bẩm.

"Nếu sự dịu dàng đó là dành cho những cô gái xinh đẹp thì cũng không có gì lạ, nhưng cô học sinh ấy vừa thấp bé vừa đen nhẻm, không khác gì vịt con xấu xí, chính vì vậy mà sự dịu dàng và tốt bụng của cậu mới càng đáng quý."

Được Lâm Nhất Phỉ ca ngợi hết lời, Giang Dược cảm thấy dù mình nói gì đi nữa thì cũng có vẻ không khiêm tốn. Nhưng lúc đó Giang Dược hoàn toàn coi đây là chuyện nhỏ, tuy sau này quả thực đã rước lấy không ít phiên phức, những phiền phức này thậm chí còn đeo bám hắn suốt một năm học sau đó, thậm chí lâu hơn, nhưng hắn đã sớm không để ở trong lòng.

Ai mà ngờ được, có lẽ chính cô bé trong cuộc kia đã quên mất rồi, vậy mà một kẻ đứng ngoài như Lâm Nhất Phỉ lại đi tô vẽ một chuyện nhỏ như vậy đến vô cùng đẹp đẽ, thậm chí là mỹ hóa nó?

"Cho nên, Giang Dược, ngay ngày đầu tiên khai giảng, cậu đã chiếm được trái tim của một thiếu nữ. Lúc đó, tôi đã câu nguyện vô số lần trong lòng, hy vọng chúng ta có thể học cùng lớp."

"Đáng tiếc, ông trời không nghe lời cầu nguyện của tôi. Để có thể tiếp cận cậu, tôi đã cố gắng học tập, tôi biết bản thân không thể sánh bằng cậu, chỉ là hy vọng trên bảng xếp hạng kỳ thi, có thể đến càng gân cậu càng tốt. Vì vậy, mỗi lần tôi thi được hạng nhì, tôi đều cảm thấy đó là lúc tôi đến gần cậu nhất. Bạn bè bên cạnh đều cười tôi, nói tôi thi được hạng nhì còn vui hơn được hạng nhất."

"Điều đó là tất nhiên, chỉ có lúc đó, tôi mới cảm thấy mình miễn cưỡng có thể xứng đôi với cậu."

"Tôi muốn nắm bắt mọi cơ hội để bản thân trở nên giỏi giang hơn, chỉ có như vậy, tôi mới cảm thấy yên tâm, cảm thấy mình không bị cậu bỏ xa hoàn toàn, cảm thấy vẫn còn cơ hội đuổi theo cậu."

"Vì vậy, khi cánh cửa dẫn đến thế giới mới này mở ra trước mặt tôi, việc đầu tiên mà tôi nghĩ đến, chính là mời cậu cùng tham gia."

"Đây là cơ hội của tôi, cũng là cơ hội của cậu. Hãy tin tôi, so với thế giới mới, thời đại cũ sẽ khiến cậu cảm thấy ghê tởm."

Chủ đề quay trở lại điểm bắt đầu.

Giang Dược thở dài: "Lâm Nhất Phỉ, cám ơn cậu đã nói với tôi những điều này, tôi cũng rất cảm kích lời mời của cậu. Nhưng tôi vẫn phải nói, có lẽ tôi cũng đã ở cùng thế giới mới với cậu, mỗi người trong chúng ta đều bất tri bất giác tiến vào thế giới mới này. Chỉ là, phương thức của chúng ta không giống nhau thôi."

Lâm Nhất Phỉ thất vọng, mất mát.

Rốt cuộc vẫn là...

Cự tuyệt sao?

"Vậy là, cuối cùng, cậu vẫn không muốn lưu lại đây?"

"Lưu lại nơi này? Một tòa cao ốc bỏ hoang? Ngăn cách với thế giới bên ngoài? Lâm Nhất Phỉ, đây chính là thế giới mới mà cậu nói?" "Dĩ nhiên không phải!" Lâm Nhất Phi có chút gấp: "Có chút bí mật, chỉ có cậu gia nhập vào, tôi mới có thể chia sẻ với cậu. Tòa nhà cao ốc này chỉ là điểm dừng chân tạm thời của tôi. Nơi này là trạm niết bàn tân sinh thứ nhất của tôi. Giang Dược, chỉ cần cậu bước vào đây, tôi có thể mang cậu cùng nhau niết bàn, cùng thu hoạch tân sinh.”

Giang Dược không có ý định lặp lại lời cự tuyệt vừa rồi của mình. Nhìn Lâm Nhất Phỉ vẫn còn có thể phân biệt phải trái, Giang Dược cố gắng giữ bình tĩnh nói: 'Lâm Nhất Phi thả Đồng mập mạp ra, chúng tôi sẽ đi ngay, coi như chưa từng đến tòa cao ốc này. Cậu cũng mau rời khỏi đây đi."

Lâm Nhất Phỉ thất lạc vô cùng: "Giang Dược, nói cho cùng, cậu vẫn không có một chút hảo cảm nào với tôi sao?"

"Nếu như có thể, tôi tình nguyện cậu vẫn là nữ sinh đuổi sát tôi trên bảng xếp hạng trước đây." Đây là lời nói thật của Giang Dược.

Dù sao Lâm Nhất Phỉ trước mắt chung quy vẫn là kẻ có liên quan tới nhiều vụ giết chóc và biến dị, hơn nữa tỷ lệ rất cao chính là chủ mưu.

Hiện tại bảo Giang Dược liều mạng chém giết Lâm Nhất Phỉ, quả thật có chút khó mà làm, nhưng muốn Giang Dược thông đồng làm bậy với cô ta, hiển nhiên càng không thể.

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhất Phỉ phủ lên một tâng sương lạnh, dường như bị thái độ của Giang Dược chọc giận, dân dần mất kiên nhẫn.

"Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, sự quật cường của cậu sẽ khiến cho cậu vứt bỏ cả mạng sống hay sao? Cậu có biết là những thứ con gái không đạt được, thường thường sẽ nghĩ cách phá hủy nó hay không?”

Lâm Nhất Phỉ đột nhiên bắt đầu gắt giọng.

"Nếu cậu thật nghĩ như vậy, tôi ngược lại không cần phải có gánh nặng gì trong lòng nữa." Giang Dược thản nhiên cười một tiếng: "Cùng lắm thì đánh một trận."

Lâm Nhất Phỉ nhìn chằm chằm Giang Dược, trong mắt lại lóe lên hai tia sáng quỷ dị, phảng phất như lửa giận bốc cháy.

Có điều, cô lại chợt nở nụ cười, như băng tiêu tuyết tán, xuân về trên đại địa.

"Giang Dược à Giang Dược. Không hổ là cậu, tôi đã sớm biết, người kiêu ngạo như cậu, khẳng định sẽ không dễ dàng như vậy thỏa hiệp. Cậu nếu là thật đáp ứng, ngược lại sẽ mất giá trong lòng tôi nhiều."

"Quả nhiên tôi đã không nhìn lầm, cậu vẫn là vị thiếu niên đơn thuần, trong sáng, không hề biết sợ hãi của bảy năm trước..."

Nói đoạn, Lâm Nhất Phỉ khẽ nhấc cánh tay ngọc, ném một vật gì đó về phía Giang Dược.

"Thứ này có thể cứu tên mập mạp chết bam kia."

"Hôm nay không thuyết phục được tên oan gia nhà cậu, tạm thời dừng ở đây. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, bản tiểu thư đã nhận thầu quãng đời còn lại của cậu."

Trong lúc nói chuyện, chiếc nắp sào huyệt hình vỏ trứng khổng lồ tỏa ra từng đợt sương tím mịt mờ, chậm rãi khép lại. Chương 321: Cứ thế mà đi?

Cái quái gì thế này?

Thành thật mà nói, đầu óc Giang Dược lúc này hoàn toàn mu mi.

Ngay sau khi Lâm Nhất Phỉ xuất hiện, hắn đã cảm thấy bầu không khí không ổn.

Rõ ràng đang là một pha chém giết đẫm máu, tại sao lại đột nhiên biến thành cảnh tượng lãng mạn? Giống như đang xem phim trong rạp, mở đầu là phim kinh dị rùng rợn đầy máu me, đột nhiên lại chuyển sang phim tình cảm sến súa chỉ trong nháy mắt.

Sao cứ cảm thấy nó ảo ảo thế nào ấy?

Giang Dược ngẩn người nhìn nắp sào huyệt từ từ đóng lại, bóng hình Lâm Nhất Phỉ cũng dần trở nên mơ hồ giữa làn sương tím.

Ngay sau đó...

Âm ầm!

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bức tường phía sau xuất hiện một lỗ thủng lớn, sào huyệt kỳ dị hình trứng trùng màu tím kia biến mất khỏi tâm mắt Giang Dược.

Đi rồi?

Chuyện quái gì thế này? Thứ này còn có thể xuyên tường?

Tiếp theo, vài con quái vật biến dị gào thét lao từ góc tối, chui vào lỗ thủng đó, đám dị trùng xấu xí cũng ùa ra như cá chép vượt vũ môn.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả đều biến mất không còn dấu vết.

'Mập mạp!?'

Giang Dược đang ngẩn người, bỗng nhớ đến Đồng mập mạp vẫn còn ở bên ngoài.

Cả hội trường đa chức năng này giờ đã không còn ai, thậm chí không còn một sinh vật sống nào. Nán lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn nâng một món đồ trên tay, chính là viên thuốc mà Lâm Nhất Phỉ ném cho hắn trước khi đi.

Thứ tạm gọi là viên thuốc này có màu đen xì, nhìn cũng không bắt mắt, nhỏ hơn quả nhãn đã bóc vỏ một chút, nhìn giống như một viên kẹo sô-cô-la.

Giang Dược vội vàng cất viên thuốc vào túi, roi mau chóng chạy ra khỏi phòng. Lớp màn nhầy nhụa chắn cửa trước đó đã sớm biến mất khi Lâm Nhất Phi rời đi.

"Mập mạp, cậu đâu rồi?"

Trước đó, Đồng mập mạp bị Lâm Nhất Phỉ dùng thủ đoạn ném ra ngoài cửa, nhưng cũng không ném xa, ở ngay hành lang bên ngoài.

Vừa thấy Giang Dược xuất hiện, Đồng mập mạp như gặp được người thân thất lạc nhiều năm, gào toáng lên đáp lời: "Lớp trưởng, tui đây nè!"

May mắn là cậu da dày thịt béo, bị quăng vật như vậy mà chỉ trây da xước thịt bên ngoài, chứ cũng không gãy xương.

"Lớp trưởng, tui không sao cả, cậu đừng cau mày." Để chứng minh mình thực sự không sao, Đồng mập map còn tinh nghịch bật nhảy tại chỗ hai lần, ra hiệu mình rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.

Thấy lớp trưởng vẫn cau mày, Đồng mập mạp bỗng nhiên nghi ngờ: "Lớp trưởng, không phải là cậu... bị cô nàng kia... cưỡng ép rồi chứ?”

Đồng mập mạp vốn có đầu óc tưởng tượng phong phú, tư duy bị lậm nghiêm trọng.

Một khi hình thành ý nghĩ này, hình ảnh trong đầu không ngừng hiện ra, như nước lũ tràn bờ, không thể kiểm soát được.

Lớp trưởng đáng thương, dưới sức mạnh khủng khiếp của Lâm Nhất Phỉ, hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, như một chú cừu non bất lực, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.

Lâm Nhất Phỉ chính là mụ phù thủy xấu xa, thèm khát thân xác của lớp trưởng, hung hăng chiếm đoạt lớp trưởng!

"Lý nào lại thế!?" Đồng mập map phẫn nộ: "Tại sao không nhằm vào tuil?"

Đồng mập mạp cảm thấy, mình hoàn toàn có thể thay lớp trưởng chịu đựng khổ nạn này. Vì anh em tốt, cậu quyết không chối từ.

Chờ chút, hình như có gì đó không ổn?

Dường như có một điểm quan trọng nào đó bị bỏ qua?

Ừm?

Ánh mắt của Đồng mập mạp đột nhiên trở nên quái lạ. Tại sao lại nhanh như vậy?

Bị Lâm Nhất Phỉ ném ra khỏi hành lang, Đồng mập mạp cảm thấy tối đa sẽ không quá năm phút.

Loại bỏ đi ba màn chào hỏi dạo đầu...

Thời lượng quả thực là không đủ.

Ánh mắt của Đồng mập mạp từ nghi ngờ biến thành thấu hiểu.

Không ngờ, lớp trưởng tưởng chừng như hoàn hảo lại mắc phải cái tật này, đây là ông trời ghen tị với sự hoàn hảo của lớp trưởng sao?

"Chuyện này... lớp trưởng, cậu cũng đừng lo lắng. Nghe nói lần đầu tiên sẽ có chút nhanh”

Giang Dược tát một cái.

“Giờ mà còn có tâm trạng nghĩ bay nghĩ bạ?"

"Lớp trưởng, đừng thẹn quá thành giận nha." Đồng mập mạp nghiêng đầu né tránh, hầm hừ đứng lên, vén tay áo hung hăng nói: 'Lâm Nhất Phỉ đâu? Tui phải lý luận với cô ta một chút!"

"Loại chuyện này, tại sao lại lôi mỗi mình tui ra ngoài hành lang, thực sự là khinh người quá đáng!"

Giang Dược cũng không ngăn cản cậu ta, chỉ là đứng sang một bên, khoanh tay xem Đồng mập mạp biểu diễn, miệng lẩm bẩm nói: "Nhìn tâm trạng của cậu không tệ, tôi an tâm rồi."

"Lớp trưởng, cậu có ý gì?" Đồng mập map mơ hồ cảm thấy, hình như có gì đó không đúng.

"Lâm Nhất Phi nói, cô ta đã động tay chân lên người cậu..."

"Tui động tay động chân lên người cô ta còn tạm được... Cái gì? Lớp trưởng vừa nói gì? Cô ta... cô ta đã động tay chân gì lên người tui?”

"Cậu nghĩ rằng cô ta dựa vào cái gì mà có thể khiến cậu bay lên hạ xuống, thậm chí còn bay ra khỏi phòng?”

Khuôn mặt béo ú của Đồng mập mạp lập tức trở nên xanh như mướp đắng.

"Cô ta... cô ta đây là phân biệt đối xử!" Đồng mập mạp suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cố gắng nuốt xuống một bụng tức giận.

Đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Đồng mập mạp thỉnh thoảng liếc mắt về phía cửa hội trường, lo sợ Lâm Nhất Phỉ sẽ bất ngờ xuất hiện.

"Đừng lo, cô ta đã đi rồi." Nhìn thấy Đồng mập mạp sợ hãi như chim sợ cành cong, Giang Dược tốt bụng nhắc nhở.

"Ai sợ chứ? Tui sợ gì một con nhóc ranh như cô ta? Nếu không phải vì cô ta là con gái, tui có thể đánh cô ta ba lần, cậu có tin hay không?”

"Tin." Giang Dược gật đầu nghiêm túc: "Vậy thì tạm thời tha cho cô ta một lần?"

"Coi như cô ta may mắn." Đồng mập mạp hừ hừ hai tiếng.

Nhưng lập tức cậu lại đổi giọng: "Không ổn. Nếu cô ta thực sự nhét thứ gì đó vào cơ thể tui, biến tui thành thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ như Uông Hạo, chỉ sợ đến lúc đó lại ảnh hưởng đến an nguy của các bạn học khác. Một người tốt bụng như tui không đành lòng đứng nhìn."

"Vậy phải làm gì?" Giang Dược biết trong lòng Đồng mập mạp thực ra đã sợ hãi, chỉ là không muốn thừa nhận.

"Còn phải tìm cô ta! Hai tui một lần thì thôi, nhưng nếu sau này cô ta trở nên mạnh mẽ hơn, gây hại cho trường trung học Dương Phàm, thậm chí cả Tinh Thành, thì hai ta sẽ là tội nhân lớn."

"Truy đuổi?"

"Nhất định phải truy đuổi!"

Hai người quay lại hội trường đa chức năng, đứng trước cửa hang trên bức tường, Đồng mập mạp kinh ngạc ngẩn người.

"Cô ta thật sự đi rồi?" Đồng mập mạp cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

"Đi rồi."

Phù phù!

Hai chân Đồng mập mạp bất lực mềm nhũn, khuyu xuống ngay tại chỗ.

Khí thế hung hăng muốn đòi lại công bằng trước đó của Đồng mập mạp tan biến như mây khói, không còn sót lại chút gì.

Cậu ta ôm lấy đùi Giang Dược gào khóc thảm thiết: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tui không muốn trở thành quái vật! Cha mẹ tui chỉ có tui là con độc nhất, mà tui còn là trai tân! Tôi không oán không cừu với cô ta, tại sao lại đối xử với tui tàn nhẫn như vậy? Lớp trưởng, còn cách nào khác không? Mau cứu tui...

Giang Dược không ngờ Đồng mập mạp lại sụp đổ đột ngột và nhanh chóng đến thế.

"Mập mạp, đừng vậy mà, tôi tưởng cậu không sợ gì chứ?"

"Hu hu, tui còn không bằng cái tên Uông Hạo kia, ít nhất gã còn được hưởng một đêm diễm phúc. Tui thiệt thòi quá nhiều, bị cô ta kéo đi kéo lại, sống dở chết dở, chẳng được gì cả, cuối cùng lại biến thành thế này. Lớp trưởng, không công bằng al Đồng mập map nen đất gao khóc.

Giang Dược đang định mở miệng thì bỗng nhiên nghe tiếng hét từ dưới lầu vọng lên.

"Giang Dược, Giang Dược!"

"Các cậu còn ở đó không?"

"Đồng mập mạp! Có ai ở đây không? Xuất hiện đi!"

Là Hàn Tinh Tinh?

Có vẻ như cô ấy đã mang theo cứu binh đến.

Thầy Cao Dực dẫn theo bảy tám Người giác tỉnh cùng một đội bảo vệ trang bị đầy đủ vũ khí đuổi tới.

Giang Dược đến trước cửa sổ chào hỏi và ra hiệu cho bọn họ không cần đi lên.

"Đừng khóc nữa, mọi chuyện không tệ đến vậy đâu. Chúng ta về kiểm tra lại một chút, biết đâu Lâm Nhất Phỉ nói nhảm thì sao?"

Cuối cùng Giang Dược cũng dỗ dành được Đồng mập mạp.

Hắn cũng không vội vàng lấy viên thuốc ra.

Hắn dự định để Đồng mập mạp đi kiểm tra trước, nếu thực sự phát hiện dị trùng trong cơ thể thì mới sử dụng viên thuốc.

Mặc dù Giang Dược cảm thấy Lâm Nhất Phỉ không có vẻ gì là lừa gạt hắn, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Chẳng may Đồng mập mạp không có việc gì mà nuốt viên thuốc vào lại xảy ra chuyện thì Giang Dược sẽ thành tội nhân.

Trước khi xuống lầu, Giang Dược quay lại căn phòng trên tâng tám và mang theo di thể cô bé ra ngoài.

Xuống lầu, Hàn Tinh Tinh lo lắng lao đến, hỏi han Giang Dược dồn dập.

Giang Dược không nói chỉ tiết, chỉ nói họ gặp một số trắc trở nhưng cuối cùng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Còn Đồng mập mạp, sau khi trải qua những chuyện mất mặt đó, tự nhiên càng không muốn tiết lộ trước mặt mọi người, ngoan ngoãn im lặng.

Về đến trường học, Giang Dược mới phát hiện hầu hết học sinh nội trú đều đang tụ tập ở ngoài trời.

Sau liên tiếp những sự cố xảy ra trong vài ngày qua, nhà trường không yên tâm để mọi người ở trong phòng.

May mắn là thời tiết gân đây khá tốt, không có mưa, nên dù phải ở ngoài trời, có đệm chăn và các vật dụng cần thiết, mọi người cũng không đến nỗi bị lạnh cóng.

Thiên địa dị biến vẫn tiếp tục, gợn sóng linh lực nồng nặc bao trùm khắp mọi nơi.

Hiện nay, điều đó đã trở thành quy luật thường ngày.

Giang Dược nhìn quanh, thấy đại đa số mọi người vẫn ngơ ngác, trên mặt mang vẻ hoang mang, thậm chí gần như đờ đẫn. Ngoại trừ những Người giác tỉnh ban đầu, tuyệt đại đa số mọi người không có chủ động dung hợp linh lực giữa trời đất, thậm chí phần lớn còn không ý thức được điều đó.

Điều này khiến Giang Dược âm thầm thở dài.

Nếu con người cứ tiếp tục được chăng hay chớ, qua ngày nào hay ngày đó như vậy, chẳng mấy chốc nơi đây sẽ biến thành thời đại của những sinh vật kỳ dị. Mặc dù Giang Dược đã có tâm lý chuẩn bị, hắn biết, phần lớn hai mươi mấy tỷ người trên toàn bộ hành tinh Gaia có khả năng sẽ dần dần bị đào thải, luật rừng khôn sống mống chết là điều không thể tránh khỏi, thế nhưng nói cho cùng, hắn vẫn không hy vọng những gương mặt quen thuộc, những người sớm chiêu chung đụng với mình này sẽ sớm bị đào thải.

Có điều, nếu tự thân không chịu cố gắng, không nỗ lực, có lý do gì để không bị đào thải?

Thầy Cao nhìn ra vẻ nghi hoặc của Giang Dược, ông chỉ biết vỗ vai hắn, cười khổ lắc đầu.

Hiển nhiên, Cao Dực cũng ý thức được vấn đề này, đoán chừng cũng đã cố gắng động viên mọi người, nhưng hiệu quả lại không mấy khả quan.

Có lẽ, đại đa số mọi người không phải là cam chịu, mà là họ không tìm thấy phương hướng cố gắng, không biết nên cố gắng như thế nào. Nói cho cùng, họ đều là những thanh thiếu niên chưa từng trải qua sự đời, chưa bước ra khỏi cổng trường, chưa va vấp xã hội, nên không thể đòi hỏi họ có tâm trí trưởng thành.

Giang Dược kẹp di thể cô bé dưới nách, mặc dù di thể đã được niêm phong bằng sáp ong, trong bóng tối nhìn không quá rõ ràng, nhưng Giang Dược cũng không muốn đến gần đám đông, để tránh làm họ sợ hãi.

Mặc dù ban đầu hắn không muốn mang di thể đến trường, nhưng xảy ra tình huống như vậy, hắn không dám đảm bảo đám dị trùng kia có còn quay trở lại nơi đó hay không, cho nên đành phải bất đắc dĩ mang di thể theo bên mình.

Hắn hạ giọng thuật lại tình hình cho thay Cao, nhờ thầy tạm thời tìm một nơi ẩn náu để cất di thể này, rồi mới tạm biệt Hàn Tinh Tinh, nhận lại chiếc lông chứa Linh chủng, cùng mập map trở ve khu ký túc xá nam sinh.

Cây dong già sau tòa nhà ký túc xá nam như một ông lão hiên hòa, tĩnh lặng, mặc kệ thời cuộc thay đổi thế nào, dường như đối với nó mà nói đều không quan trọng, không hề có chút biến động nào.

Đồng mập mạp ngồi dựa vào gốc cây dong già, như một đứa trẻ đáng thương tìm đến ông nội để được võ về an ủi.

Bây giờ Mao Mười Chín đã trở về nhà, Đồng mập map mất đi một người bạn ở trường, cậu chỉ còn biết tìm đến cây dòng già để xoa dịu tinh thần.

"Lớp trưởng, cậu nói xem, nếu tui thực sự bị Lâm Nhất Phỉ động tay chân, liệu tui có thể biến thành quái vật như Uông Hạo không?”

Đừng nhìn mập mạp bình thường có vẻ không tim không phổi, nhưng thực ra rất hay lo nghĩ, chưa kể đến khả năng tưởng tượng vô bờ bến của mình, nhiều khi cậu còn nghĩ ra những viễn cảnh tự hù mình suýt chết.

Giang Dược vốn định trêu chọc mập mạp một chút, nhưng thấy cậu ta như vậy, cũng không giấu giếm thêm nữa, lập tức lấy viên thuốc của Lâm Nhất Phi ra rồi nói thẳng kế hoạch của mình.

Đồng mập mạp lập tức sáng mắt lên: "Sao cậu không nói sớm? Tui biết ngay mà, cậu và cô nàng kia chắc chắn có gì đó mờ ám! Đúng hay không?”

"Sao cậu cứ nghĩ đến ba chuyện bẩn bựa này vậy?"

"Dù sao cũng không thể thuần khiết như cậu nói chứ?"

Sự tò mò tọc mạch của Đồng mập mạp lập tức bùng cháy, khí thế hừng hực, quét sạch vẻ chán chường ủ rũ trước đó, mặt mày hớn hở hỏi: "Lớp trưởng, nói thật đi, có phải cô ta thích cậu không?” "Tào lao! Cô ta chỉ là không có ác ý gì với tôi thôi."

"Hiển nhiên rồi. Tính ra thì, cả cái trường trung học Dương Phàm này, có thể tìm được mấy người có ác ý với cậu? Theo tôi thấy, Lâm Nhất Phỉ kia chắc chắn đã thâm mến cậu từ lâu, có ý đồ với cậu. Nếu không, sao cô ta có thể cho cậu thuốc giải?"

Nói xong, Đồng mập mạp nhanh chóng nắm lấy viên thuốc và nuốt vào.

Giang Dược định ngăn cản nhưng đã không kịp.

Uc uc hai tiếng, viên thuốc đã đi vào dạ dày của Đồng mập mạp.

"Mập mạp chết tiệt, cậu không sợ đó là cái bẫy sao?"

"Sẽ không!" Đồng mập mạp rất chắc chắn: "Nếu cô ta muốn xử lý tui, việc gì phải làm cho phức tạp vậy? Thuốc giải này là cô ta đưa cho cậu, chắc chắn không thể giả được. Nếu là giả, sau này cậu trở mặt với cô ta thì sao? Lúc đó làm sao cô ta còn có thể đạt được lòng cậu nữa?"

Nghe có vẻ như là lời ngụy biện, nhưng cũng có cái lý của nó.

"Dù sao thì ngày mai cậu cũng phải đến Cục Hành động kiểm tra một chút, họ có thiết bị tiên tiến."

"Ngày mai đi thì đi!"

Đồng mập mạp lười biếng nói, hoàn toàn không còn vẻ nơm nớp lo sợ trước đây, dường như vô cùng tự tin vào viên thuốc này.

Hai người ngồi xếp bằng dưới gốc cây dong già, không nói thêm gì nữa, hấp thu linh lực dày đặc giữa đất trời.

Có điều, chưa kịp ngồi ấm mông, Đồng mập mạp bỗng ôm bụng kêu to.

"Không ổn, muốn tiêu chảy!"

Cậu thậm chí không kịp chạy đến nhà vệ sinh, chỉ đành lăn sang bụi cỏ rậm rạp bên cạnh, cởi quần rồi lập tức bắt đầu hành sự.

Cứ như vậy, cậu ta đi liên tục suốt đêm. Náo loạn bảy tám lần, cuối cùng mới yên tĩnh lại.

"Lớp trưởng, có phải do viên thuốc phát huy tác dụng tiêu diệt dị trùng hay không?”
Bình Luận (0)
Comment