Chương 325: Thôn lạ không người
Chương 325: Thôn lạ không ngườiChương 325: Thôn lạ không người
Chương 325: Thôn lạ không người
Giang Dược cầm xẻng công binh đa năng trong tay, mở đường phía trước.
Cây xẻng công binh này được làm từ vật liệu cao cấp, tiêu chuẩn công nghiệp quân sự cực cao, có nhiều công dụng. Trong trường hợp này, có nó còn hữu ích hơn việc mang theo một hoặc hai thanh vũ khí.
Hắn dọn đẹp cỏ dại, tạo ra một con đường nhỏ quanh co có thể cho một người đi qua. Tuy con đường dốc và khó đi, nhưng cuối cùng cũng có thể đi được.
Trong khi đó, Trương Kế Nghiệp vẫn còn đang lải nhải càm ràm, thong thả thay đổi trang bị.
Ngay cả Hứa Thuần Như cũng không thể chịu đựng được nữa.
"Trương Kế Nghiệp, sao em lắm lời thế? Hoặc là nhanh thay đồ lên, hoặc là em ở lại với xe buýt. Đừng tưởng rằng ai cũng có nghĩa vụ nghe em nói nhảm, lãng phí thời gian của mọi người."
Hầu hết mọi người đã thay xong ủng quân đội và trang bị đồ dùng đầy đủ. Chỉ có Trương Kế Nghiệp vẫn còn đang cẩn thận từng li từng tí tháo gỡ đôi giày thể thao nhãn hiệu xa xỉ phiên bản giới hạn của mình.
"Em không nói gì sai cả, chẳng lẽ không thể đổi đường? Em không tin chỉ có một con đường duy nhất để đến vườn sinh thái."
Hứa Thuần Như tức giận không biết trút vào đâu: "Em bị ngáo hả? Tài xế xe buýt chẳng lẽ còn không rành đường bằng em? Người ta chọn đi con đường này chắc chắn là vì họ biết con đường này nhanh nhất và có khả năng thông qua nhất. Nếu con đường này không đi được thì những con đường khác chắc chắn còn tệ hơn. Hơn nữa, em nghĩ thích đi đường vòng là có thể đi đường vòng sao? Đây là vùng núi, đi vòng vo có khi phải thêm mấy chục cây số. Em thấy chúng ta đi đến đây đã mất bao lâu?"
Nếu là con đường suôn sẻ trong thời đại ánh mặt trời thì mấy chục cây số kia cũng không đáng kể.
Vấn đề hiện tại chính là dù có đổi đường thì chắc chắn cũng gặp các loại ổ gà ổ voi chướng ngại vật, thậm chí còn tệ hơn con đường này.
Đến lúc đó, trời tối rồi có khi còn cách đích đến vài chục cây số.
Chẳng lẽ ngủ qua đêm trong hoang dã?
Vấn đề then chốt là ban tổ chức yêu cầu họ phải đến nơi trước bảy giờ tối.
Bây giờ còn thừa ba, bốn tiếng, đi bộ hơn hai chục cây số hoàn toàn có thể bắt kịp. Nhưng nếu đi đường vòng, nhỡ đâu thật gặp đường xấu, chắc chắn không thể đến được trước bảy giờ.
"Kế Nghiệp, anh đừng càm ràm nữa, mau nhanh lên. Nếu anh còn tiếp tục như vậy, tốt nhất nên đi về cùng xe buýt. Đây là đi làm nhiệm vụ chứng nhận Người siêu phàm, không phải đi du lịch ngắm cảnh”"
Ngay cả Đỗ Nhất Phong vốn chỉ biết lo thân mình cũng không nhịn được lên tiếng, cho thấy cậu ta bất mãn với Trương Kế Nghiệp đến cỡ nào.
Giang Dược đã xác định chuyến này mình chỉ là người công cụ, tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của năm người họ. Có điêu hắn quan sát thấy rằng trong hơn tám mươi thí sinh nơi đây, có không ít người cũng giống như Trương Kế Nghiệp. Bọn họ đều luôn mồm oán than, miễn cưỡng thay đổi trang bị. Có thể thấy tâm lý của họ bị động như thế nào.
Tất nhiên, cũng có những người có thái độ tích cực. Đã có không ít người đi theo con đường nhỏ do Giang Dược mở ra để băng qua khu vực sat lở.
Đi sau đương nhiên cũng có chỗ tốt, ít nhất con đường thông thoáng, người đi trước đã dọn đường.
Thế là đội ngũ hơn tám mươi người dần dần tách ra.
Nhóm của Giang Dược, bao gồm cả Hàn Tinh Tinh, tổng cộng bảy người, tự nhiên là đi cùng nhau.
Dưới sự thúc giục liên tục của Hứa Thuần Như, tuy Trương Kế Nghiệp không quá cam tâm nhưng cũng không dám lười biếng, tốc độ đi bộ không đến mức cản trở mọi người.
Cũng không phải là gã e ngại Hứa Thuần Như, mà là do gã sợ chết. Trước khi trời tối mà không tới được đích đến, ở ngoài dã ngoại hoang vu, mạng nhỏ của gã không hề có được bất kỳ sự đảm bảo nào.
Đường núi cũng không dễ đi.
Gần đây mưa không nhiều, đường không có bùn. Có điều đoạn đường này trước đó thỉnh thoảng có đất lở, khiến họ phải liên tục đi vòng vèo.
Rõ ràng những tảng đá rơi này không phải do nước mưa gây sạt lở, Giang Dược đoán hẳn là do động đất liên tục mấy ngày qua.
Mỗi khi gặp phải những tảng đá rơi chặn đường, họ buộc phải đi vòng.
Gần hai giờ trôi qua, đội ngũ cũng chỉ đi được sáu bảy cây số.
Tiếp tục như vậy, trong lòng không ít người đã bắt đầu nghi ngờ liệu bọn họ có thể thuận lợi đến nơi trước bảy giờ hay không.
May mắn thay, cột mốc đường lúc này cho biết, phía trước có một thôn trang.
Con đường dẫn đến thôn trang dần dần trở nên rộng rãi hơn một chút.
Đám người tăng tốc bước chân, rất nhanh đã đến một thôn núi gọi là thôn Mã Khê.
Theo lý thuyết thì thôn Mã Khê là một nơi tốt, lưng dựa vào núi, bụng ôm sông.
Phía nam có một con suối lớn, lưng tựa một dãy núi liên miên, giống như đàn tuấn mã, nên được gọi là dãy núi Phi Mã.
Cửa thôn có hai cây nhãn già, như hai vị thân hộ vệ cho thôn trang cổ kính này.
Đến cửa thôn, xuất hiện một ngã ba.
Một con đường dẫn đến con suối lớn phía trước, một con đường khác dẫn vào trong thôn.
Cả hai con đường đều không rộng lắm, nhiều nhất chỉ có thể cho một chiếc ô tô ra vào, muốn tụ tập nhiều người gân như không thể, chỉ có thể mượn nhờ sân nhỏ nhà nông bên cạnh.
"Giang Dược, chúng ta có vào thôn không?" Đỗ Nhất Phong đi đến trước mặt Giang Dược, hỏi ý kiến.
Giang Dược nhất thời trâm ngâm suy nghĩ.
Trương Kế Nghiệp bên cạnh cười lạnh nói: "Nhất Phong, em nói nhảm gì đấy? Muốn đi vườn sinh thái nhất định phải qua cái thôn này, em không vào thôn, chẳng lẽ bay qua sao?"
Nói là nói vậy, nhưng Đỗ Nhất Phong vẫn muốn nghe ý kiến của Giang Dược.
Hàn Tinh Tinh bên cạnh bỗng nhiên nói: "Sao tôi cảm thấy thôn này có chút kỳ quái?"
"Kỳ quái thế nào?" Đỗ Nhất Phong tò mò hỏi.
"Các cậu không thấy thôn này quá yên tĩnh sao?" Hàn Tinh Tinh hỏi ngược lại. "Yên tĩnh?" Vài người khác đều nhìn nhau.
Nhiều người tràn vào thôn như vậy, sao có thể nói yên tĩnh? Rõ ràng là ồn ào náo nhiệt mới đúng.
Vị đại tiểu thư họ Hàn này đang nói quàng nói xiên cái gì đấy?
Trương Kế Nghiệp cố ý nín cười, biểu lộ khoa trương, phảng phất như sợ người khác không biết gã đang nén cười.
Nếu gã bật cười, có lẽ còn không đến mức ghê tởm như vậy.
Loại muốn cười mà giả bộ nhịn cười này ngược lại khiến người ta cảm thấy tràn đầy ác ý.
Hàn Tinh Tinh không quen nhìn điệu bộ càn rỡ của Trương Kế Nghiệp, không khách khí trừng mắt gã một cái.
Giang Dược bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Có khả năng đây là một cái thôn không người."
“Thôn không người?”
Nhìn từ xa, thôn này quy mô không lớn, nhưng cũng có chí ít vài chục hộ gia đình, có một số ngôi nhà nhìn qua khá mới, hẳn không phải là loại thôn xóm bỏ hoang.
Loại thôn quy mô này làm sao có thể là thôn không người?
Trương Kế Nghiệp như muốn đánh mặt Giang Dược, âm dương quái khí nói: "Có phải không người hay không, vào xem chẳng phải sẽ biết! Chúng ta đứng đây vô ích, những người đi trước có thể đã ở trong thôn nghỉ ngơi."
Lần này, gã lại tỏ ra tích cực chưa từng có, xung phong đi đầu dẫn đường.
"Đi, vào xem." Đỗ Nhất Phong cũng kêu gọi Tạ Phong và Du Tư Nguyên cùng đi.
Hứa Thuần Như cố ý đi sau, đến trước mặt Giang Dược thầm nói: "Em chớ so đo với Kế Nghiệp, cái tên này được nuông chiều hư hỏng từ nhỏ, không biết mùi đời là gì."
Giang Dược cười cười: "Chị Như đừng lo lắng, chuyến này cứ coi như tôi là người công cụ."
Hứa Thuần Như nhìn Giang Dược đầy ẩn ý, thở dài một hơi, không nói thêm gì.
Họ vừa bước vào thôn, đã thấy các thí sinh đứng đầy hai bên đường.
“Thôn không người al
"Chuyện lạ, người trong thôn này đều đi đâu?"
"Hầu hết các nhà đều mở cửa? Có thể đi đâu được?"
"Thôn này chắc chắn có người ở, nhìn dưới mái hiên có phơi quần áo, treo cá ướp muối, thịt khô và các loại hoa quả khô."
Bất kỳ ai có đầu óc đều có thể nhìn ra một cái thôn có người sinh sống hay không.
Khi Giang Dược đến gần, Đỗ Nhất Phong đã đi vòng quanh thôn một nửa.
"Giang Dược, cậu đoán đúng, đây quả thực là một cái thôn không người. Người nơi này hẳn là đều đi tị nạn cả rồi? Không gặp một người sống nào cả."
"Cũng không thấy dê bò lợn chó gì, thậm chí cả gà vịt cũng không thấy một con."
"Muốn nói bọn họ là đi tị nạn, vì sao hầu hết các nhà đều mở cửa toang hoác? Cho dù đi tị nạn, cũng nên khóa cửa chứ?” Giang Dược không nói tiếp, mà đi vào một căn nhà có cửa mở.
Đi qua mấy nhà như vậy, sắc mặt Giang Dược trở nên nghiêm trọng khác thường.
Đúng như Đỗ Nhất Phong nói, nếu muốn dọn ra ngoài, tại sao họ không khóa cửa?
Điều khiến Giang Dược kinh ngạc hơn là, quần áo và lương thực của bọn họ vẫn còn nguyên trong nhà, hoàn toàn không giống như đã dọn nhà.
Nói cách khác, ngoại trừ vật sống, mọi thứ trong nhà của những người này đều không bị động đến.
Hầu hết các thí sinh tham dự đều là người thành phố, không hiểu rõ về người dân ở thôn núi, nhưng Giang Dược biết người dân thôn núi coi trọng đồ ăn hơn cả tưởng tượng.
Nếu họ thực sự dọn ra ngoài, họ sẽ không bao giờ để lại đồ ăn trong nhà như vậy!
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó ở thôn núi này.
"Có phát hiện gì không?” Hứa Thuần Như lo lắng hỏi.
Trương Kế Nghiệp bĩu môi: "Có thể phát hiện gì chứ?! Mọi người đều đi rồi, chúng ta còn ở đây làm thám tử sao?"
Đúng như Trương Kế Nghiệp nói, mặc dù các thí sinh khác không biết chuyện gì đã xảy ra với cái thôn không người này, nhưng đa số họ đều cảm thấy đây không phải chuyện của mình, nên dừng lại không bao lâu đã tiếp tục lên đường.
Dựa theo cột mốc đường, đi qua thôn này, dọc theo đường núi, vượt qua một vài khe núi, sẽ đến vườn sinh thái.
Giang Dược và những người khác vốn là nhóm vào thôn muộn nhất, lại đi kiểm tra xung quanh một hồi, làm mất thêm thời gian, nên trở thành nhóm đi sau cùng.
Nhìn thời gian, đã gần năm giờ chiều.
Với tốc độ này, nếu con đường phía trước còn nhiều chướng ngại vật, việc họ có thể đến nơi trước bảy giờ hay không vẫn là một câu hỏi lớn.
Thấy Giang Dược vẫn đang suy tư, mọi người không khỏi có chút nóng nảy.
Hứa Thuần Như khuyên nhủ: "Giang Dược, em đang suy nghĩ gì vậy? Em không định xen vào chuyện này chứ?"
"Thôi đi, nhìn xem đã mấy giờ rồi, xin đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người có được không?" Trương Kế Nghiệp nói với giọng điệu khó chịu.
Giang Dược không thèm để ý đến Trương Kế Nghiệp, coi gã như không khí.
"Chị Như, tôi có một ý tưởng, có thể giúp chúng ta đến nơi nhanh hơn."
"Ồ? Làm thế nào?" Hứa Thuần Như tò mò hỏi.
"Vừa rồi lục soát, tôi thấy hầu hết các nhà đều có bè tre, căn cứ vào địa hình, phía nam thôn Mã Khê có một con suối lớn, nếu chúng ta nương theo con suối này, có thể đến thẳng đến khu vực lân cận vườn sinh thái. Tôi nhớ đã từng xem qua bản đồ quy hoạch của vườn sinh thái, con suối chảy qua nơi đó hẳn chính là con suối lớn này."
"Đúng đúng đúng!" Hàn Tinh Tinh đột nhiên nghĩ ra điều gì: "Tôi nhớ hai năm trước có người nói với tôi, muốn đi vườn sinh thái cũng có thể đi thuyền, đi đường thủy."
Người nói chuyện này với cô kỳ thực chính là bạn thân trước đây của cô, Dương Tiếu Tiếu. Bởi vì gia đình Dương Tiếu Tiếu thay đổi địa vị, thông gia với kẻ thù chính trị của nhà họ Hàn, nên Hàn Tinh Tinh không muốn nhắc đến cái tên đó nữa.
"Ý em là giờ chúng ta cũng đi đường thủy sao?" Hứa Thuần Như nhìn sang Giang Dược.
"Bây giờ trời vẫn chưa tối, đi đường thủy có lẽ mất chưa đến một giờ. Tất nhiên, tôi chỉ đưa ra đề xuất, cụ thể quyết định như thế nào, do năm người các vị bàn bạc xử lý."
Giang Dược trao quyền quyết định cho đối phương, rất tự giác xác định vị trí người công cụ của mình.
"Chị đồng ý." Hứa Thuần Như là người đầu tiên bày tỏ thái độ.
"Em cũng đồng ý." Đỗ Nhất Phong tiếp lời.
Tạ Phong và Trương Kế Nghiệp nhìn nhau, nhất thời phân vân không biết quyết định thế nào.
Du Tư Nguyên ôn hòa đề nghị: "Chúng ta có thể đi dò xét con suối lớn, nếu dòng nước ổn định, lại có thể tiết kiệm thời gian, tội gì không đi đường thủy?"
Cảm thấy đề nghị này không sai, mọi người cùng nhau đi đến chỗ con suối lớn. Dòng nước nhìn chung ổn định, hơn nữa nước suối trong vắt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ cát đá dưới lòng suối.
Độ sâu cũng vừa phải, đủ để bè tre trôi nổi, nhưng không đến mức nguy hiểm.
Vì vậy, cả bọn rất dễ dàng đưa ra lựa chọn.
"Đi thôi, đi kéo bè tre, chúng ta nhiều người, có thể cần hai chiếc mới đủ."
Loại việc này ban đầu là do các nam đồng chí làm, nhưng Trương Kế Nghiệp và Tạ Phong rõ ràng đều là những kẻ chỉ biết hưởng thụ, hai vị này chắc chắn sẽ không động thủ.
Cuối cùng chỉ có Giang Dược và Đỗ Nhất Phong ra tay.
Đỗ Nhất Phong nhanh chóng kéo một chiếc bè tre đến bờ, Giang Dược lại chậm hơn vài phút.
Hắn một tay kéo bè tre, tay kia còn kẹp một chiếc bao tải lớn, bên trong không biết chứa gì, nhìn vào trọng lượng, có vẻ rất nặng.
Bảy người, hai chiếc bè tre, tự nhiên phải chia nhóm.
Hàn Tinh Tinh chắc chắn là phải đi cùng Giang Dược, còn Hứa Thuần Như, tuy cô không nói rõ, nhưng cử chỉ đã thể hiện rõ thái độ muốn cùng Giang Dược đi trên một chiếc bè tre.
Đỗ Nhất Phong cười khổ: "Được rồi, xem ra tôi phải làm người chèo thuyền một lần. Tư Nguyên, cậu muốn ngồi bên này với tôi hay theo chân chị Như?”
Du Tư Nguyên suy nghĩ một chút, nhìn thấy ánh mắt oán trách của Trương Kế Nghiệp và Tạ Phong, cuối cùng mới quyết định nói: "Tôi ngồi với cậu đi. Phía chị Như còn mang theo một chiếc bao tải, thoạt nhìn có vẻ rất nặng."
Lý do này không tệ, không thiên vị bên nào, tự nhiên sẽ không làm phật lòng bất kỳ ai. Chương 326: Người đi đâu hết?
Đi đường thủy đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng cũng cần một số kỹ thuật nhất định. Nếu người lái bè vụng về, rất dễ khiến mọi người trên bè ngã xuống nước.
May mà bè tre có dụng cụ chuyên dụng là cây sào tre, vừa có thể điều chỉnh hướng đi, kiểm soát sự cân bằng, vừa có thể tăng tốc độ khi cần thiết.
Với sự thông minh bẩm sinh và khả năng vận động mạnh mẽ, chỉ loay hoay vài lần là Giang Dược đã dễ dàng nắm bắt được yếu lĩnh động tác lái bè.
Đỗ Nhất Phong lóng ngóng một hồi, suýt chút nữa hất tung người trên bè xuống nước. Cũng may đều là Người giác tỉnh, khả năng phối hợp và giữ thăng bằng đều rất tốt, không thì phải bị một phen no nước.
Mất một hồi nghiên cứu, cậu ta mới dân dần nắm được một số bí quyết, đảm bảo bè tre có thể trôi theo dòng nước.
May mắn đây là xuôi dòng, nếu là ngược dòng thì chắc chắn còn vất vả hơn nhiều, tốc độ cũng sẽ chậm hơn không ít.
Theo sự thành thạo của hai người lái bè tăng dần, tốc độ của bè tre cũng không ngừng được cải thiện.
Bè tre trôi trên mặt nước, làn gió nhẹ của buổi chiều tà cuối xuân thổi qua, xuôi theo dòng nước, quả thực có cảm giác như mình đang lướt qua muôn trùng sông núi.
Đôi mắt đẹp của Hàn Tinh Tinh nhìn Giang Dược đăm đăm, càng nhìn càng vui vẻ, quả thực là gió xuân mười dặm cũng chẳng sánh bằng người trong lòng.
Làm sao mà một anh chàng lại có thể đẹp trai đến mức này?
Cái đẹp này không chỉ nằm ở vẻ ngoài, mà còn đẹp hơn mỗi khi hắn tập trung làm việc, dù là làm bất kể việc gì.
Giang Dược vốn dĩ chẳng chèo bè bao giờ, nhưng cây sào tre đến tay hắn, lại có thể khiến người ta có cảm giác như hắn đã lái bè hàng chục năm, có một sự thong dong nhịp nhàng, cảnh đẹp ý vui.
Nhìn lại vẻ vụng về lúng túng của Đỗ Nhất Phong...
Cái gì cũng sợ so sánh.
Tự nhiên, Hứa Thuần Như biết tâm tư của Hàn Tinh Tinh dành cho Giang Dược, nhưng cô không hề có tự giác mình là bóng đèn, ngược lại còn chủ động tìm chủ đề nói chuyện.
"Em trai, trước đó ở đầu thôn, làm sao em biết đó là thôn không người?"
"Chị Như, chị đã từng sống ở nông thôn bao giờ chưa?"
Hứa Thuần Như khựng lại, vô thức lắc đầu.
Nhưng điều đó có liên quan gì?
"Vào thời điểm ấy, nông dân chắc chắn sẽ không nhàn rỗi ở trong nhà, mà sẽ cày cuốc ngoài ruộng đồng, hoặc là chăn trâu thả dê trên dốc núi. Nhưng dọc đường di lại không hề thấy bóng người nào cả, trên đường làng cũng không có ai đi lại, ngay cả tiếng gà gáy chó sủa cũng đều không nghe thấy. Rõ ràng là không có dấu hiệu hoạt động của con người."
"Tất nhiên, đây chỉ là những chỉ tiết tồn tại khách quan, ngoài ra còn có trực giác. Lúc đó có một loại trực giác mách bảo với tôi rằng cái thôn này trống rỗng." Trực giác?
Kỳ diệu đến vậy sao?
"Thế rốt cuộc các thôn dân đã đi đâu?" Lúc Hứa Thuần Như nêu lên câu hỏi này, trong lòng cũng có chút bất an.
Nói đúng ra thì việc này vốn không liên quan đến cô. Nhưng sự kiện thôn không người này rõ ràng khiến người ta cảm thấy rờn rợn.
Đây rõ ràng là một cái thôn núi có quy mô khá lớn.
Từng chỉ tiết cho thấy, thôn dân nơi này gần nhất vẫn sinh hoạt bình thường, thậm chí có thể nói cụ thể là trong hai ba ngày gần đây, bởi vì không ít nhà còn phơi quần áo ngoài cửa, những quần áo phơi này còn chưa khô hẳn, trong bếp còn có cơm canh thừa, thậm chí những thức ăn thừa này còn chưa thiu.
Nếu thật để qua thời gian dài, chúng đã sớm thiu, thậm chí lên mốc.
Vậy bọn họ đã đi đâu cả rồi?
Giang Dược cũng không trả lời được câu hỏi này.
Toàn bộ vật sống trong thôn như thể trong phút chốc biến mất, bốc hơi khỏi nhân gian.
Không giống như do tai nạn gây ra, bởi vì hau hết các ngôi nhà trong thôn đều nguyên vẹn không chút tổn hại. Cũng không giống như đã xảy ra xung đột nghiêm trọng, bởi vì trong nhà lẫn ngoài đường đều không có bất kỳ dấu vết xung đột nào, mọi thứ vẫn ngăn nắp.
Thậm chí, Giang Dược nảy sinh một ý nghĩ hoang đường, những người dân, bao gồm cả gia súc gia cầm trong thôn, đã tự động rời khỏi nhà.
Về phần đi đâu, tại sao đi vội vàng như vậy, cửa cũng không khóa, đồ ăn cũng không mang theo, thì không ai có thể biết được nguyên nhân trong đó.
"Hy vọng chuyện này không liên quan đến nhiệm vụ của vườn sinh thái...' Giang Dược khẽ thở dài.
"Thôn Mã Khê cách vườn sinh thái mười mấy cây số, khoảng cách xa như vậy, có thể liên quan gì được?" Hứa Thuần Như kinh ngạc nói.
"Có một loại linh cảm, gọi là sợ cái gì thì sẽ đến cái đó." Hàn Tinh Tinh đột nhiên cảm thán.
Hứa Thuần Như nhún vai: "Thật muốn đến, vậy cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng."
Cô liếc nhìn Giang Dược bên cạnh đang ôm bao tải, tò mò hỏi: "Em trai, cái bao tải to đùng kia của em chứa bảo bối gì vậy?"
"Chỉ là một số đồ linh tinh không đáng tiền, nhưng đến nơi rồi chắc chắn sẽ cần đến."
Giang Dược võ võ bao tải, không giải thích nhiều.
Xuôi theo con suối, tốc độ dòng nước không chậm, cộng thêm sự hỗ trợ của cây sào tre, tốc độ di chuyển đạt tâm hai ba mươi ki lô mét trên giờ cũng là điều dễ hiểu.
Chưa đến một giờ, bè tre đã trôi đến khu vực vườn sinh thái.
Nhìn xa xa có thể thấy một bến đò, bên bến đò dựng một bia đá lớn, trên khắc ba chữ "Vườn sinh thái Vọng Tiên'.
"Đến rồi!"
Mọi người trên hai chiếc bè tre đều vô cùng phấn khích. Lên bờ, Giang Dược chào hỏi Đỗ Nhất Phong, kéo hai chiếc bè tre đến chỗ bụi rậm cách đó vài trăm mét để ẩn giấu.
Cả bọn bước thêm mười mấy bậc thang mới chính thức lên bờ. Xa xa là một mảng rừng đào không thấy bờ bến.
Đáng tiếc hiện tại đã gần tháng Năm, đã qua thời kỳ hoa đào nở rộ, không còn là cảnh tượng mười dặm hoa đào rực rỡ như trong tưởng tượng nữa.
Đỗ Nhất Phong ngăn đám người lại, nhắc nhở: "Lát nữa nếu có ai hỏi chúng ta đến đây bằng cách nào, nhất định không được tiết lộ rằng chúng ta đi bằng đường thủy."
Trương Kế Nghiệp vui vẻ nói: "Nhất Phong, em cũng bắt đầu bị lây bệnh lo xa rồi hả? Có cần phải cẩn thận như vậy sao? Cớ gì mà phải giấu giếm?"
Đi đường thủy phong cách như vậy, gặp được người quen vừa vặn có thể khoe khoang, sao lại không cho nói?
Đỗ Nhất Phong nghiêm mặt nói: “Anh Nghiệp, đường thủy là đường lui của chúng ta, anh không muốn người khác đến tranh đường lui này chứ?"
"Có gì mà phải tranh? Ai đi đường nấy không được sao?" Trương Kế Nghiệp tỉnh bơ nói.
Đỗ Nhất Phong đột nhiên trầm giọng xuống: "Ai đi đường nấy? Anh nói dễ nghe lắm. Chúng ta chỉ có hai chiếc bè tre, mặc dù đã giấu đi, nhưng cũng không khó tìm. Nếu có người để mắt tới, chẳng lẽ bọn họ sẽ khách khí với chúng ta?”
Trương Kế Nghiệp vẫn còn chút không phục: "Trở về là đi ngược dòng, ai sẽ đi bè tre? Tốn nhiều sức lực. Hơn nữa, hoàn thành nhiệm vụ xong cũng không cần phải vội về làm gì."
Đỗ Nhất Phong che mặt, nếu không phải vì tình nghĩa của các bậc cha ông, nếu không phải Trương Kế Nghiệp hơn mình vài tuổi, cậu thực sự muốn đánh gã một trận. Cậu thậm chí có chút hối hận, lúc trước vì sao nhất định phải kéo cái tên ngốc nghếch này vào nhóm?
Hứa Thuần Như cảnh cáo nói: "Trương Kế Nghiệp, chơi thì chơi, nháo thì nháo. Hai chiếc bè tre này là đường lui của nhóm chúng ta, chính là ranh giới cuối cùng. Em mà không nghiêm túc đối đãi, cũng đừng trách bọn chị trở mặt không nhận bạn bè."
Bản tính thối nát của Trương Kế Nghiệp lại bộc phát, gã đen mặt gào lên: "Trở mặt thì trở mặt, hù dọa ai vậy? Cả đám mấy người đều nhằm vào ông đây có đúng không?”
Đỗ Nhất Phong bình thường xưng huynh gọi đệ với gã, vậy mà giờ lại lên mặt dạy đời gã. Hứa Thuần Như càng là lần lượt cảnh cáo gã với giọng bất thiện. Với tính cách kiêu căng tự phụ của mình, ngay cả khi thuận theo ý gã cũng không dễ nói chuyện, huống chỉ là tỏ thái độ phản đối gã rõ ràng như Đỗ Nhất Phong và Hứa Thuần Như?
Gã càng nghĩ càng cảm thấy đây là hoàn toàn là do Giang Dược, mới khiến hai người họ hết lần này tới lần khác làm trái ý mình, tự nhiên càng thêm tức giận, giống như đổ thêm dầu vào lửa.
"Đừng tưởng là tôi không biết tâm tư của các người, chẳng qua là muốn ninh bo một kẻ vô dụng thôi! Tôi thực sự không hiểu nổi! Một tên hai lúa đáng giá để các người vuốt mông ngựa như vậy sao?"
Nói cho cùng, ngọn nguồn cơn tức giận của Trương Kế Nghiệp vẫn nằm ở Giang Dược. Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Dược tại nhà hàng Ngân Hồ, gã đã cảm thấy khó chịu. Không biết là do ấn tượng đầu tiên không tốt hay do hai người không hợp nhau.
Đỗ Nhất Phong vốn không phải là người dễ nói chuyện, nghe Trương Kế Nghiệp nói những lời khó nghe như vậy, tự nhiên cũng tức giận không thể kiềm chế.
"Trương Kế Nghiệp, chúng tôi nhịn anh trên đường đi là vì nể tình thân giao mấy đời. Nếu anh còn cứ không biết tốt xấu, vậy cũng không sao. Dù gì cũng đã đến nơi rồi, nếu anh thực sự cảm thấy không thích ở chung với mọi người, nhìn chúng tôi không vừa mắt, không thành vấn đề, anh có thể đi một mình. Đỗ Nhất Phong tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản anh."
"Nào nào nào! Nhất Phong, anh Nghiệp, nhà chúng ta đều là thân giao mấy đời, không đáng gây gổ như vậy a." Tạ Phong lúc này cười ha ha lên tiếng hoà giải: "Mọi người vì một người ngoài mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, thế nhưng người ta căn bản không thèm để ý a, nhìn đi, người ta đã đi xa rồi kìa!"
Mọi người nhìn về phía xa, quả nhiên Giang Dược và Hàn Tinh Tinh đã ở phía trước mấy trăm mét, đang dọc theo rừng đào mà đi.
Nhìn xuyên qua rừng đào, có thể thấy một cánh cổng lớn, chính là cổng chính của vườn sinh thái.
Cánh cổng này to lớn hùng vĩ, bệ cổng được xây bằng những tảng đá xếp chồng lên nhau, mái cổng được dựng bằng những khúc gỗ thô to, tạo hình có phần khí chất bộ lạc nguyên thủy.
Nhìn thấy cổng vườn sinh thái, bước chân của mọi người rõ ràng nhanh hơn.
Giang Dược đứng trước cổng ra vào, nghiêm túc quan sát toàn bộ tấm bản đồ của vườn sinh thái được đặt ngay phía trước cổng.
Vườn sinh thái chủ yếu bao gồm bốn khu vực: khu nhà nghỉ, khu vui chơi Tò Tí Te, vườn cây sinh thái và khu thắng cảnh cốc Thần Tiên.
Cả bọn dọc theo đường chính đi vào, hai bên đường là những cái cây cao lớn, như đưa du khách bước vào tiên cảnh nguyên sơ.
Cách cổng lớn vài trăm mét về phía bên trái là một bãi đỗ xe rộng lớn, đủ sức chứa hơn một ngàn chiếc ô tô. Có điều lúc này chỉ có hơn một trăm chiếc đang đậu trong bãi đỗ xe.
Đi tiếp theo trục đường chính, bên phải xuất hiện một cây cầu cong hình vòm không quá lớn.
Biển báo hướng dẫn cho biết cầu vòm thông hướng khu nhà nghỉ.
Đi đến điểm cao nhất của cây cầu, du khách có thể nhìn thấy một khu nhà dân thưa thớt, thoáng đãng.
Hàn Tinh Tinh nói: "Nghe nói nơi này trước đây là một thôn trang, những nhà dân này chính là nhà ở của người dân trong thôn được cải tạo và trang trí lại."
Các nhà dân được bố trí cách xa nhau, kết hợp với các loại thiết kế cảnh quan và khoảng cách, sau khi cải tạo đã tăng cường rõ rệt tính riêng tư cho các ngôi nhà.
Điểm độc đáo nhất là có một dòng suối nhỏ chảy qua khu nhà nghỉ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho khu vực này.
Nhóm người đếm sơ bộ, ước tính có hơn ba mươi căn nhà dân, chủ yếu là nhà hai tầng.
Cuối khu nhà nghỉ là một khách sạn cao tầng, tên khách sạn rất to lớn và hùng vĩ: Vân Khung.
Mọi người đi một vòng quanh khu nhà nghỉ roi bước vào cửa chính khách sạn Vân Khung.
Có thể nhận thấy rằng cả khu nhà nghỉ và khách sạn đều chịu ảnh hưởng của trận động đất, dù là cây cối, hoa lá xung quanh hay bản thân công trình kiến trúc đều bị hư hại một phần.
Tất nhiên, mức độ hư hại so với Tinh Thành không quá nghiêm trọng. Mặc dù bọn họ dường như là nhóm đầu tiên đến đích, nhưng cả bảy người đều không cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Ngược lại, đầu óc họ tràn đầy nghi ngờ, thậm chí là sợ hãi.
Người đâu?
Nguyên một khu vườn sinh thái rộng lớn như vậy, sao lại không có một ai?
Rõ ràng có hơn một trăm chiếc ô tô đỗ trong bãi đỗ xe.
Lẽ nào hơn một trăm chiếc xe này lại không có người?
Đợi tai biến đầu tiên đến đột ngột như vậy, lại là vào cuối tuần, khu vườn sinh thái này chắc chắn có không ít du khách. Cho dù du khách thưa thớt, nhân viên công tác cũng phải có chứ?
Từ khi họ bước vào cổng chính, đừng nói bóng người, ngay cả âm thanh cũng không nghe được chút nào. Điều này khiến họ không khỏi liên tưởng đến thôn Mã Khê, hầu như không có gì khác biệt, đều toát lên một vẻ tĩnh mịch đầy quỷ dị.
Một khu vườn sinh thái rộng lớn như vậy, lại không hề có một ai.
"Này, mọi người rốt cuộc đi đâu hết cả rồi? Có ai còn sống không?" Trương Kế Nghiệp không kìm lòng được, bèn hét lên một tiếng với không khí.
Tiếng hét vang vọng liên hồi.
Nửa ngày trôi qua, khu nhà nghỉ vẫn bốn bề vắng vẻ, ngoại trừ gió đêm nhẹ phất qua lá cây tạo thành tiếng xào xạc, còn lại đều lặng ngắt như tờ.
"Chết tiệt, đây là nơi quái quỷ gì vậy? Chính phủ cũng quá bẫy người chứ? Khi không ném chúng ta đến cái chỗ quỷ quái này mà lại không bàn giao lời nào cả."
Trương Kế Nghiệp vừa càm ràm vừa móc từ trong túi ra chiếc phong bì nhiệm vụ đang được niêm phong.
"Anh Nghiệp, hiện tại mới sáu giờ mười lăm phút. Chưa đến tám giờ đâu!" Tạ Phong nhắc nhở.
Trương Kế Nghiệp quát: "Tám giờ? Chờ đến tám giờ, có quỷ mới biết chúng ta còn sống nữa hay không?"
Dưới bầu không khí quỷ dị này, những lời tiêu cực như vậy càng dễ khiến lòng người bất an.
Hứa Thuần Như khinh miệt hừ một tiếng: "Kế Nghiệp, bớt nói xàm lại."
Trương Kế Nghiệp cười quái dị: "Làm sao? Chị Như mà cũng biết sợ? Không phải chị đã có bảo tiêu rồi sao?"
"Bảo đảm cái đầu em, ít nói nhảm vài câu sẽ chết hả?"
"Ha ha, muốn chết cũng là mọi người cùng chết. Chị Như, đừng trách em không nhắc nhở chị, có người một chân giam mấy thuyền, thời điểm then chốt, người bảo tiêu này chưa hẳn là đáng tin."
Hàn Tinh Tinh quát lớn: "Trương Kế Nghiệp, anh thích đôi co với phụ nữ lắm sao? Muốn kiếm cớ cũng nên biết chọn thời điểm chứ?"
"Tôi không chấp nhặt với thứ con gái ngu muội như cô." Trương Kế Nghiệp nghiêng đầu sang chỗ khác, khinh miệt nói.
"Muốn chọc giận tôi?" Hàn Tinh Tinh khinh thường bĩu môi.
Bỗng nhiên Trương Kế Nghiệp hoảng sợ hét lên một tiếng: "Có người!" Sắc mặt gã trắng bệch, chỉ vào một gốc cổ thụ xa xa, giọng run run: "Dưới gốc cây!"
"Đợi đã, tất cả đừng nhúc nhích, chú ý an toàn."
Giang Dược dặn dò một tiếng, thân hình như mũi tên lao về phía gốc cây cổ thụ phải hai người ôm mới hết kia.
Phía sau cây trống rỗng, không có lấy một bóng người.
Giang Dược đảo mắt nhìn xung quanh, bốn phía chỉ có một ít cây cối, cũng không có chỗ để người trốn tránh.
Thấy Giang Dược không phát hiện ra gì, Đỗ Nhất Phong và những người khác cũng nhanh chóng bước đến xem xét.
"Anh Nghiệp, anh không hoa mắt đó chứ?" Đỗ Nhất Phong nhìn xung quanh một lượt, nghi ngờ hỏi.