Chương 329: Cảm giác an toàn khi có điện trở lại
Chương 329: Cảm giác an toàn khi có điện trở lạiChương 329: Cảm giác an toàn khi có điện trở lại
Chương 329: Cảm giác an toàn khi có điện trở lại
Điều diệu kỳ nhất là trong bao tải của Giang Dược còn có một cái nồi sắt.
Kỳ thực mỗi nhà đều được bố trí một gian bếp nhỏ. Có điều bếp này sử dụng lò vi sóng và bếp điện, mà hiện tại không có điện, hoàn toàn không thể sử dụng.
Nhưng các dụng cụ nấu nướng khác như nồi, chảo, dao, thớt... lại có thể sử dụng bình thường.
"Tinh Tinh, em rửa rau."
"Chị Như, chị vo gạo nhé?”
"Nhất Phong, cậu phụ trách chẻ củi."
"Những người khác muốn ăn cơm đều phải động tay, tự tìm việc làm. Có làm thì mới có cơm ăn, không thì miễn."
Khu nhà nghỉ không phải là thôn quê, không có sẵn củi lửa.
Nhưng điều này không làm khó được mọi người. Hàng rào và ghế gỗ trong khu nhà nghỉ đều làm bằng gỗ, Đỗ Nhất Phong không chút khách khí, trực tiếp chặt ra làm củi.
Giang Dược dùng một số đá tảng và gạch để xây một lò đất tạm thời ở ngoài sân lộ thiên.
Dù sao chỉ là nấu một bữa cơm, không cần làm quá cầu kỳ.
Nếu không phải nấu trong bếp không có cách nào thoát khí, khói củi không thể thoát ra ngoài, hắn thậm chí không muốn làm lò đất này.
Trương Kế Nghiệp lúc đầu kêu gào to nhất, nhưng khi bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, gã lập tức đổi ý. Ban đầu gã chỉ muốn giả vờ lảng vảng xung quanh để cọ cơm, nhưng câu nói "có làm thì mới có ăn" của Giang Dược khiến gã không thể không hạ mình xuống giúp Đỗ Nhất Phong che củi.
Tinh thần thì kiêu ngạo, nhưng cái bụng thì thành thật.
Bữa trưa nay gã đã chẳng ăn được bao nhiêu, di chuyển liên tục cả chặng đường như vậy đã khiến bụng gã sớm rỗng tuếch. Nếu không phải vì đói, lúc nấy gã đã không hung hăng đến vậy.
Còn không phải vì ăn một bữa no nê sao?
Nhiều người làm thì việc xong rất nhanh. Sau một tiếng, chín món ăn đã được dọn lên hai chiếc bàn ghép đặt ở ngoài sân.
Sau cùng, nồi cơm cũng đã chín, họ lấy hết rượu bia trong tủ lạnh ba căn biệt thự ra.
Thịt heo xào hoa tỏi, cá kho tộ, thịt hoang hầm khoai sọ, rau xào cá khô...
Mặc dù hầu hết các món mặn đều là đồ hun khói và ướp muối, nhưng sau khi được Giang Dược chế biến, chúng lại có một hương vị khác.
Các món chay như nấm, khoai lang, khoai tây đều là những món ăn phổ biến của nhà nông, thêm vào đó là đậu Hà Lan, rau muống... Bữa cơm này thực sự rất phong phú.
"Nào, vì giấy chứng nhận Người siêu phàm, nâng ly chúc mừng!"
"Cạn ly này vì tài nấu nướng của Giang Dược!"
"Nằm mơ cũng không nghĩ tới, đến đây còn được ăn ngon như vậy!"
"Vẫn là Giang Dược chu đáo!" "Đúng là người tài ba không có gì không làm được, thật không ngờ, tài nấu nướng của em trai lại xuất sắc đến thế"
Trương Kế Nghiệp bĩu môi, nhưng lại không nói lời châm chọc nào. Gã rất muốn nói, nhưng bụng dạ lại thành thật, đôi đũa trong tay cũng không khách khí.
Bữa cơm tuyệt vời này đã làm dịu đi sự xa cách trong đoàn, khiến mọi người tạm thời hòa thuận với nhau.
Tiếng náo nhiệt bên này của họ tự nhiên thu hút sự chú ý của những người khác trong khu nhà nghỉ.
Mặc dù có người nhiệt huyết sôi trào muốn tấn công khách sạn Vân Khung, nhưng lại chỉ có vài người sẵn sàng mạo hiểm làm chim đầu đàn.
Loại việc kéo bè kéo phái này, lúc ấy không cổ động dứt khoát, thời gian kéo càng dài, mọi người càng dao động.
Vì vậy, đến cuối cùng mấy chục người trong khu nhà nghỉ vẫn không dám đi tấn công khách sạn.
Thấy nhóm Giang Dược ăn uống náo nhiệt, có một số kẻ mặt dày muốn đến xin ăn chực.
Thế là cái miệng độc của Trương Kế Nghiệp lại có đất dụng võ.
Bất kể là ai đến, gã đều đuổi về hết.
Anh là ai? Tôi có quen với anh sao? Mắc gì phải cho anh ăn cơm?
Những người bị từ chối vẫn không từ bỏ ý định. Đã không ăn chực được, bọn họ liền đổi sang xin xỏ một ít nguyên liệu nấu ăn thừa.
Giang Dược mang theo một bao tải lớn nguyên liệu nấu ăn, chỉ mới tiêu hao chưa đến một nửa, tiết kiệm một chút còn có thể dùng thêm được hai bữa.
Nhưng mà vẫn là câu nói cũ.
Mọi người đều không quen biết gì nhau, tại sao phải cho anh?
Hôm nay không ăn hết, giữ lại ngày mai ăn chả ngon sao?
Ai biết bếp ăn khách sạn còn nguyên liệu nấu ăn hay không? Sau nhiều ngày như vậy, liệu thực phẩm có bị biến chất hay không?
Bữa cơm kết thúc trong sự no nê, việc dọn dẹp tàn cuộc được giao cho các nữ sinh.
Giang Dược đứng trong màn đêm, ánh mắt nhìn chăm chú vào khách sạn Vân Khung, như có điều suy nghĩ.
'Ăn no rồi còn nhớ thương bên kia làm gì?" Đỗ Nhất Phong tiến đến cười ha hả nói.
"Nhất Phong, nhà cậu kinh doanh nhà hàng khách sạn đúng không?”
"Đúng vậy, đây là một trong những ngành nghề chính của nhà tôi."
"Loại khách sạn cao cấp như khách sạn Vân Khung này hẳn là đều có hai bộ nguồn điện độc lập chứ? Cho dù nguồn điện bình thường không cung cấp điện, hẳn là cũng có máy phát điện diesel dự phòng cung cấp điện đi?"
"Bình thường khách sạn bốn sao trở lên đều sẽ có. Khách sạn Vân Khung thuộc loại cao cấp trong các khách sạn năm sao, lại có khu biệt thự dân cư đồng bộ, chắc chắn có hệ thống cấp điện khẩn cấp. Cậu hỏi cái này để làm gì? Lẽ nào cậu muốn cấp lại điện cho nơi này sao?" "Như vậy không tốt sao?"
Đỗ Nhất Phong khẽ giật mình: "Tốt thì tốt, nhưng có vẻ không cần thiết lắm? Hơn nữa, máy phát điện khẩn cấp cần tiêu hao lượng lớn dầu diesel, ai biết nơi này có đủ dự trữ hay không?"
"Có hứng thú đi xem cùng tôi không?”
Đỗ Nhất Phong theo bản năng muốn từ chối, bởi vì việc phát điện này dường như không liên quan gì đến nhiệm vụ khu vui chơi Tò Tí Te của hắn.
Có điều lời từ chối đã đến bên miệng, Đỗ Nhất Phong vẫn cố nén lại.
"Nếu cậu cảm thấy hứng thú, vậy đi xem một chút cũng được, dù sao vẫn là nhàn rỗi."
Từ chối ai chứ không thể từ chối Giang Dược được. Chọc giận hắn không vui, lỡ như hắn không tận tâm tận lực khi thực hiện nhiệm vụ thì làm sao bây giờ?
Mạng nhỏ của mình hoàn toàn phụ thuộc vào việc Giang Dược có tận hết trách nhiệm hay không.
Lên đường, Giang Dược âm thầm sử dụng thẻ chúc phúc Dùng chung.
Thẻ này có thể sử dụng ba lần mỗi ngày, không dùng thì phí.
Bộ giáp sát người mà Hàn Tinh Tinh đấu giá được trong chợ đen có hiệu quả tương đương với bùa Thuẫn mây. Hơn nữa, nó còn không phải là vật phẩm tiêu hao như bùa Thuẫn mây.
Vì vậy, Giang Dược không có ý định chia sẻ kỹ năng Hóa giáp cho cô ấy, mà là đổi thành quầng sáng Bách Tà Bất Xâm.
Về phân Hứa Thuần Như, thì được chia sẻ kỹ năng Hóa giáp.
Tất nhiên là bọn họ đều không biết rõ tình hình, và thời gian hiệu lực chỉ có hai mươi bốn giờ.
Đỗ Nhất Phong chịu theo Giang Dược xông khách sạn Vân Khung, đương nhiên sẽ không bị bạc đãi. Giang Dược cũng cho cậu ta kỹ năng Hóa giáp.
Về phần bùa Kháng tà bản nâng cao thì miễn đi. Tiền thù lao sáu mươi triệu, chỉ làm đủ sáu mươi triệu, không thể cho bùa phép.
Bùa Kháng tà bản phổ thông đã có thể bán với giá hai mươi mấy triệu, bản nâng cao gấp ba lần giá đó là điều dễ dàng.
Nếu thực sự đưa một tấm bùa Kháng tà bản nâng cao, còn đâu lợi nhuận?
Chỉ xét riêng việc xài thẻ chúc phúc Dùng chung cũng đã gần như đủ số tiền ấy rồi.
Giang Dược và Đỗ Nhất Phong không vội vã khởi hành, đợi đoàn người giải tán, ai về nhà nấy, hai người mới lặng lẽ rời di.
Vừa ra đến cửa, Giang Dược bố trí một cái bây nhỏ ở cửa ra vào và cửa sổ phía trước. Nếu có người xâm nhập, khi quay lại hắn sẽ có thể phát hiện, ít nhất cũng có chuẩn bị tâm lý.
Lúc này đã gần mười giờ tối, thiên địa dị biến vẫn còn đang tiếp tục, chỉ là cảm giác hơi lắc lư, không đủ để kích thích thần kinh vốn đã quen thuộc của mọi người.
Liên tục nhiều ngày chấn động như vậy, mọi người nghiễm nhiên không còn cảm thấy kinh ngạc.
Đến giờ này, mọi người cũng không còn tâm trí nhớ thương nguyên liệu nấu ăn trong khách sạn.
Đại đa số người đã tiếp nhận thực tế, lấy đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra lấp đầy dạ dày, đương nhiên cũng có một số người mang theo thức ăn của riêng mình. Vì vậy, khu vực khách sạn đã khôi phục bình tính.
Hai người không có ý định lẻn vào từ chỗ tối, mà là đường hoàng đi đến cửa chính khách sạn.
Muốn phát điện, chung quy vẫn phải có sự phối hợp của những người trong khách sạn, không phải lẻn vào là được. Chỉ cần những người này còn chiếm giữ khách sạn, bọn họ muốn phá hoại, ai cũng không thể ngăn cản.
Cửa chính khách sạn quả nhiên có người canh gác.
Có thể thấy, mười mấy người chiếm giữ khách sạn này, do bị khu nhà nghỉ xa lánh nên họ đoàn kết một cách kỳ lạ, thậm chí còn an bài nhân thủ thay nhau trực đêm.
Nhìn bộ dáng này, có vẻ như họ quyết tâm không cho người ở khu nhà nghỉ lẻn vào ăn cắp nguyên liệu nấu ăn.
Giang Dược nhẹ nhàng giơ hai tay lên, ra hiệu không có ác ý.
"Đừng có làm bộ làm tịch, các người chiếm khu nhà nghỉ của các người, chúng tôi chiếm khu khách sạn của chúng tôi, ai cũng đừng nghĩ vượt giới. Tổn thương lẫn nhau, ai mà không biết?"
Hiển nhiên là những người bị đuổi đến khu khách sạn vẫn còn ôm một bụng oán niệm, khó thể tan biến.
Đỗ Nhất Phong cười nói: “Anh bạn, chúng tôi không đến vì nguyên liệu nấu ăn. Không dối gạt các vị, chúng tôi vừa ăn một bữa no ne xong.”
"Vậy các người lén lén lút lút muốn làm gì?"
Cái gì mà lén lén lút lút? Bọn tôi rõ ràng là đường đường chính chính đi cửa chính có được không? Đầu óc các người có vấn đề hả?
"Anh bạn, đúng là một số người ở khu nhà nghỉ có chút ích kỷ, nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy. Nhóm chúng tôi rất tự giác, lúc đến chỉ chiếm ba căn nhà dân, vốn là dự định để tất cả anh chị em đều có thể ở được khu nhà nghỉ... nhưng ngặt nỗi một số kẻ đến sau quá bá đạo, một người độc chiếm nguyên căn..."
"Được rồi được rồi, đêm hôm khuya khoắt, bớt nói nhảm đi. Anh có nói dễ nghe hơn đi nữa, cũng đừng hòng lấy đi một cọng rau xanh từ nơi đây." Đối phương vẫn cho rằng bọn họ đến vì đồ ăn.
Giang Dược khoát tay, ra hiệu Đỗ Nhất Phong không cần giải thích nhiều.
"Tôi nói thật, các anh không tin cũng không sao. Chúng tôi đến đây không có ý định lấy nguyên liệu nấu ăn gì. Nói cho cùng, chúng ta cũng đâu có ân oán không đội trời chung gì với nhau, không đáng vì một chút bực bội mà khiến cho lưỡng bại câu thương chứ, có đúng không?"
"Đúng cái gì mà đúng? Không cho các anh lấy đồ ăn là lưỡng bại câu thương rồi?" Đối phương cười lạnh, hiển nhiên là cảm thấy Giang Dược đang nói chuyện giật gân.
Giang Dược cười cười: "Tôi muốn hỏi, khách sạn này có bao nhiêu tầng, bao nhiêu phòng? Trong tình cảnh tối lửa tắt đèn này, nếu như xuất hiện nguy hiểm gì, các anh sẽ phòng bị và ứng đối như thế nào? Nói một câu không dễ nghe, nếu như đêm hôm khuya khoắt xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, các anh ở trong khách sạn cũng khó mà trốn thoát."
"Làm sao? Muốn mèo khóc chuột à? Đừng nói dễ nghe như vậy, cho chúng tôi tám căn biệt thự, các anh muốn làm gì trong khách sạn này thì làm, muốn lấy gì thì lấy."
"Thật có lỗi, chúng tôi không thể làm chủ thay người khác được." "Vậy các anh tới đây để làm gì? Trêu ngươi sao?" Đối phương nói với giọng bất thiện, nghiêm nghị quơ xẻng công binh.
"Tôi muốn nói là, các anh có nghĩ, nếu như khách sạn khôi phục chiếu sáng, sẽ có lợi cho cả hai bên?"
Ban đầu đối phương vốn chỉ muốn đuổi bọn Giang Dược đi, nhưng khi nghe Giang Dược nhắc đến hai chữ "chiếu sáng”, lại khẽ giật mình.
“Anh có ý gì?"
"Chúng tôi đến đây là để xem có thể khôi phục điện lực cho khách sạn và khu nhà nghỉ hay không. Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, phải không?"
Đỗ Nhất Phong cũng nói theo: "Các anh ở khu khách sạn, khôi phục chiếu sáng sẽ có lợi hơn cho việc tránh né nguy hiểm so với chúng tôi, phải không?”
Biệt thự khu nhà nghỉ chỉ cao hai ba tầng, không thể giấu được bao nhiêu nguy hiểm, xảy ra vấn đề cũng dễ dàng đào tẩu.
Ngược lại, nguy hiểm tiềm ẩn trong một tòa nhà cao tâng như khách sạn có thể cao hơn nhiều, nếu khôi phục được điện lực thì tòa nhà cao tâng này sẽ được lợi nhiều hơn.
"Chỉ có vậy thôi?" Đối phương cảm thấy Giang Dược bọn họ hẳn là còn có ý đồ khác.
"Tôi còn dự định kiểm tra một chút máy tính ở bàn tiếp tân." Giang Dược không có ý định che giấu.
Loại đàm phán này, càng chân thành càng dễ thuyết phục đối phương, bày trò quá nhiều ngược lại dễ khiến mọi việc chậm trễ.
"Các anh chờ đấy!"
Một người trong đó hiển nhiên là đi thông báo cho các đồng bạn khác. Việc này hai người bọn họ không thể quyết định, phải do cả nhóm cùng xử trí.
Không lâu sau, cả nhóm toàn bộ xuất hiện, tổng cộng có mười sáu người.
Trong số những người này, có hai người thoạt nhìn có uy tín cao hơn một chút.
Anh Chí, anh Hạo, chính là hai người này.'
Người được xưng là anh Chí có mái tóc ngắn dày, lưng hùm vai gấu, nhìn qua là biết có sức lực lớn, nhưng ánh mắt lão luyện, cho thấy là người từng trải, rất có tâm cơ, cũng không phải là loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Còn người được xưng là anh Hạo thì nhìn qua trắng trẻo, nho nhã, rất có dáng vẻ thư sinh, hơn nữa còn đeo một cặp kính mắt, nhưng sau cặp kính mắt kia, ánh mắt luôn mang theo một loại âm lệ như rắn độc, mang lại cho người tôi cảm giác áp bách khi bị dò xét.
"Các người hiểu về phát điện?"
"Hiểu sơ một hai, nhà tôi cũng là làm ngành nghề khách sạn." Đỗ Nhất Phong nói.
"Không phải đến gây sự?"
"Anh Chí, chúng tôi muốn gây sự, cũng sẽ không chờ tới bây giờ a. Lúc trước nhiều người không làm, hiện tại đến gây sự, đây không phải là ăn no rửng mỡ hay sao?"
Anh Chí nhìn từ trên xuống dưới Giang Dược cùng Đỗ Nhất Phong, tựa hồ đang quan sát độ chân thực trong động cơ của họ.
"Chỉ phát điện, không liên quan đến đồ ăn!" Anh Chí vươn tay. "Được, có điều chúng tôi phát điện xong, các vị bên này cũng không thể động vào hệ thống điện khu nhà nghỉ."
"Còn nữa, tôi muốn kiểm tra máy tính bàn tiếp tân và hệ thống giám sát một chút."
"Thành giao!" Hai bên cùng nhau bắt tay.
Phòng phân phối điện nằm tại tâng hầm, nhà Đỗ Nhất Phong kinh doanh nhiều nhà hàng khách sạn, nên cậu ta cũng không xa lạ gì với thiết kế tổng quát của loại công trình này, rất nhanh đã tìm được vị trí.
Đúng như bọn họ đoán, khách sạn Vân Khung quả thực có hai trạm phân phối điện độc lập đến từ hai nguồn điện khác biệt, nhưng hôm nay điện lực bị phá hư, phạm vi mất điện là cả nước, hai bộ nguồn điện của hai trạm phân phối điện khác nhau kia tự nhiên đều vô dụng.
Lúc này chính là lúc tổ máy phát điện khẩn cấp chạy bằng dầu diesel phát huy được tác dụng.
"Dầu diesel ngược lại là đủ..."
Hơn ba mươi căn nhà dân, cộng thêm mười mấy gian phòng khách sạn, so với trạng thái vận hành công suất tối đa của khách sạn, lượng điện tiêu hao không đến một phần mười. Chỉ là cung cấp điện tạm thời, dư sức trụ mấy ngày.
Đỗ Nhất Phong kiểm tra một vòng, phát hiện lượng dầu diesel dự trữ trong phòng phát điện còn khá nhiều. Dù sao đây cũng là khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp cỡ lớn.
"Còn có hệ thống chiếu sáng mặt đường, cùng hệ thống giám sát ở mỗi khu vực, cũng phải tính toán vào." Giang Dược nhắc nhở.
"Không có vấn đề, đều tính cả, lượng điện tiêu hao cũng sẽ không cao lắm."
Đối với những phòng khách sạn không có người ở, các thiết bị điện sẽ không khởi động, không xảy ra tình trạng lãng phí điện.
Sau một hồi, dưới sự cố gắng của Giang Dược và Đỗ Nhất Phong, máy phát điện chạy bằng dầu diesel đã được khởi động thành công.
Xoạchi
Khu nhà dân và khách sạn vốn chìm trong bóng tối lập tức sáng bừng lên.
Sự xuất hiện đột ngột của ánh sáng khiến cho khu nhà nghỉ bên kia vô cùng kinh ngạc.