Chương 346: Người sống sót
Chương 346: Người sống sótChương 346: Người sống sót
Chương 346: Người sống sót
Ngoại trừ Đỗ Nhất Phong đang thản nhiên xem náo nhiệt, tâm trạng của những người khác đều không khỏi nặng nà.
Hứa Thuần Như và Du Tư Nguyên quan hệ thân thiết, trong lòng tự nhiên là khó chịu vô cùng.
Du Tư Nguyên đang yên đang lành bỗng biến thành bộ dạng này, ai biết mình có phải là mục tiêu tiếp theo hay không?
Nơi này quả thực càng ngày càng quỷ di.
Một đóa hoa, một cái cây, một ngọn cỏ, một mảnh lá, thậm chí là một giọt nước, thoạt nhìn tưởng chừng không có gì bất thường, nhưng lại bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra một "điểm kinh hi nói chính xác là kinh hãi.
Hứa Thuần Như lo lắng đi sát sau lưng Du Tư Nguyên. Giang Dược không cho cô quấy rây Du Tư Nguyên, cô cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể đi cùng phía sau, để có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào gặp phải tình huống nguy hiểm.
Đi về phía trước ngược lại là thỏa mãn nguyện vọng của Đỗ Nhất Phong, cậu đương nhiên sẽ không phản đối. Khác với những người khác, chiếc xẻng công binh đa năng của cậu trước đó đã bị dây leo phá nát, trong tay chỉ còn một thanh đoản đao tự chuẩn bị.
Có điều cậu hiện tại đã khôn hơn, không tự tiện chặt lung tung, còn lang lặng đến bên Giang Dược, câu được câu không trò chuyện.
Cậu biết rõ, cách Giang Dược càng gần, đồng nghĩa với việc an toàn càng cao.
“Chờ một chút."
Mấy người đang đi tới, Giang Dược chợt dừng bước, thấp giọng nói.
Ngoại trừ Du Tư Nguyên mắt điếc tai ngơ ra, những người khác đều dừng bước, ngạc nhiên nhìn qua Giang Dược.
Giang Dược thì ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm phía trước rừng rậm, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vượt qua khe suối, lên sườn dốc về sau, tất cả mọi người đều rõ ràng nhận ra, thực vật bên này rõ ràng càng thêm tráng kiện rất nhiều, chính là tùy tiện một cây cỏ, cũng cao ngang gối; một đóa hoa, cũng to bằng chậu rửa mặt; những cây cao to kia liền càng không cần phải nói, mỗi một cây đều có thể xưng đại thụ che trời, nếu là đặt ở thời đại ánh mặt trời, bất kỳ một gốc nào đều có thể được xưng tụng là cổ thụ ngàn năm.
So sánh mấy người bọn họ lại cực kỳ nhỏ bé, thật giống như người bình thường bỗng nhiên xâm nhập thế giới người khổng lồ.
Tất cả mọi thứ trước mắt, tựa như phóng đại gấp bội so với thời đại ánh mặt trời.
"Giang Dược, vì sao dừng lại?" Hứa Thuần Như bước nhanh đi tới, lo lắng hỏi.
Mấy người bọn họ dừng lại, Du Tư Nguyên cũng không có ngừng, nghĩa vô phản cố hướng phía trước đi đến, căn bản không có ý dừng lại.
Mà Giang Dược lại không cho ngăn cản, chẳng lẽ liền mặc cho cô ấy đi hướng diệt vong hay sao?
"Các cậu không nghe thấy gì sao?" Giang Dược trầm giọng hỏi.
Mọi người đều hoang mang lắc đầu, vểnh tai lắng nghe, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí tiếng lá rụng cũng không có.
Nơi đây tĩnh lặng đến lạ thường, tịch mịch đến mức quỷ dị, như thể âm thanh đã bị triệt để che đậy.
"Có người đang kêu cứu!"
Mọi người lại nghiêm túc lắng nghe, nhưng vẫn không nghe thấy gì.
"Có sao?"
Giang Dược thở dài, biết rằng họ có lẽ thực sự không nghe thấy.
"Tiến thêm một đoạn về phía trước đi."
Càng đi sâu vào, cảnh tượng trước mắt càng trở nên hùng vĩ, những cây cổ thụ cao lớn mọc san sát nhau, với hình thù kỳ lạ khiến người ta nghi ngờ liệu mình có lạc vào thời kỳ tiên sử hay không.
Chỉ có ở thời kỳ tiền sử hoang dã, nơi con người chưa xuất hiện, mới có thể mọc lên những cây cối to lớn và kỳ vĩ như vậy.
"Quả không hổ danh là vườn sinh thái, hệ sinh thái ở đây thực khác biệt. Cây cối to lớn như vậy, chỉ sợ rất nhiều rừng rậm nguyên thủy đều không có nổi?"
"Đây đã không phải là vườn sinh thái ban đầu." Giang Dược lắc đầu: "Nơi này nhất định đã xảy ra biến dị mà chúng ta không biết."
“Mọi người nhìn kìal"
Vượt qua một khu rừng cây cao lớn, trước mắt bỗng xuất hiện một khe núi kinh hoàng.
Gọi là khe núi có lẽ còn quá khiêm tốn, đây rõ ràng là một thung lũng sâu không thấy đáy, sương mù dày đặc từ dưới đáy thung lũng bốc lên che khuất tâm nhìn, không ai có thể nhìn thấu độ sâu của thung lũng.
Du Tư Nguyên đứng ngay bên rìa thung lũng, chỉ cách thung lũng một bước chân.
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng dừng lại, không lao đầu xuống thung lũng.
Nhưng dưới chân cô là đá nham thạch trần trụi, không biết có chắc chắn hay không, nếu sơ ý một chút, rất có thể ngã nhào xuống.
Hứa Thuần Như tiến thoái lưỡng nan.
Cô muốn nhắc nhở Du Tư Nguyên về tiếng kêu cứu, nhưng lại sợ làm kinh động Du Tư Nguyên, khiến cô trượt chân ngã xuống thung lũng.
Nhưng nếu không nhắc nhở, cô lại lo lắng Du Tư Nguyên bất cẩn tự mình rơi xuống.
"Lúc này đã nghe thấy chưa?" Giang Dược hỏi.
Trong sương mù mờ mịt, từ đáy thung lũng, một tiếng kêu cứu đứt quãng, yếu ớt vọng lên, giống như không thể xuyên qua màn sương dày đặc.
Khoảng cách gần nên dù thanh âm yếu ớt mọi người vẫn nghe rõ.
"Cứu mạng... Cứu... mạng! Phía trên có ai không?”
Dường như người dưới thung lũng cũng nghe thấy tiếng động phía trên, tiếng kêu cứu trở nên mạnh mẽ hơn. Hứa Thuần Như giả vờ như vô tình tiến đến trước mặt Du Tư Nguyên.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy vai Du Tư Nguyên, kéo cô về phía sau vài bước.
Du Tư Nguyên đột nhiên co rúm người lại, ngã oặt vào lòng Hứa Thuần Như.
Một lúc sau, cô mở to mắt mơ màng, nhìn thấy Hứa Thuần Như ôm mình, giãy giụa đứng dậy: "Chị Như, đây là đâu vậy? Em sao thế?"
"Em không nhớ gì cả sao?" Hứa Thuần Như kinh ngạc.
"Em..." Du Tư Nguyên xoa xoa trán, cố gắng nhớ lại,'Em nhớ hình như là chị bảo em nhảy qua khe suối bên này. Bây giờ chúng ta đang ở bên kia khe suối sao?"
Quả nhiên, ký ức của Du Tư Nguyên chỉ dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Điều đó có nghĩa là những hành động kỳ lạ của cô vừa rồi thực sự không do cô điều khiển?
"Tư Nguyên, em suy nghĩ kỹ lại xem, em thực sự không nhớ mình đã đi đến đây như thế nào sao?"
Du Tư Nguyên lại suy tư nghiêm túc một lúc, rồi lắc đầu chán nản: "Em không thể nhớ ra gì cả. Chúng ta còn chưa đi ra khỏi khu rừng rậm sao?"
"Thực ra... là chính em dẫn chúng ta đến đây." Hứa Thuần Như buồn bã nói.
Du Tư Nguyên kinh ngạc tột độ, đang muốn mở miệng hỏi thì bỗng nghe tiếng kêu cứu bên tai.
"Có ai ở đó không?”
Hứa Thuần Như không trả lời mà nhìn về phía Giang Dược.
"Nghe tiếng động, hẳn là cách chúng ta khoảng chừng hai ba mươi mét." Giang Dược cẩn thận lắng nghe, ước tính sơ bộ.
Đỗ Nhất Phong hào hứng nói: "Chắc chắn là những người mất tích trước đây. Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn!"
Lời này từ miệng Đỗ Nhất Phong nói ra nghe thật kỳ lạ.
Nghe giọng điệu này, người khác còn tưởng Đỗ Nhất Phong là đại hiệp hay giúp đỡ người gặp hoạn nạn.
Có điều ai cũng biết, Đỗ Nhất Phong là kẻ vô tâm nhất trong nhóm này.
Nếu không phải vì nhiệm vụ, Đỗ Nhất Phong tích cực như vậy, nhất định là gặp quỷ.
Thấy mọi người không mấy phản ứng, thậm chí có chút thờ ơ, Đỗ Nhất Phong có chút nóng nảy.
"Mạng người quan trọng, sao các cậu lại như thế? Biết rõ phía dưới có người mà trơ mắt nhìn họ chờ chết? Chẳng lẽ trong lòng các cậu không còn chút lương tri nào sao? Lạnh lùng như vậy, lương tâm không đau nhức hay sao? Nếu như người bên dưới là thân nhân của các cậu, các cậu có thể lạnh lùng như vậy sao?"
Phản ứng của mọi người rất khác nhau. Một số người cố ý tránh né ánh mắt của Đỗ Nhất Phong, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉm cười ẩn ý khó hiểu. Giang Dược thì ngược lại, không quan tâm đến Đỗ Nhất Phong, mà tìm kiếm khắp nơi xung quanh, dường như đang tìm manh mối hoặc thứ gì đó khác thường.
Đỗ Nhất Phong vẫn tiếp tục bài diễn thuyết của mình: "Nếu chúng ta thấy chết không cứu, người bên dưới chắc chắn sẽ chết. Hãy nghĩ xem, từ lúc đó đến giờ đã bao lâu rồi? Họ đã rất cố gắng để chống cự đến bây giờ. Chúng ta có thể là hy vọng duy nhất của họ... Hãy đổi góc độ suy nghĩ một chút, nếu như người bên dưới là chúng ta, có phải chúng ta sẽ đặc biệt hy vọng có người có thể kéo chúng ta lên không?”
Hứa Thuần Như đột nhiên lên tiếng: "Đỗ Nhất Phong, em không cần phải thuyết phục bọn chị. Em muốn cứu người, bọn chị tuyệt sẽ không phản đối."
Hàn Tinh Tinh cũng đồng ý: "Đúng vậy, thấy việc nghĩa hăng hái làm là mỹ đức, chúng tôi ủng hộ cậu 100%.
Vừa rồi Đỗ Nhất Phong tỏ ra vô cùng kích động, giọng điệu như thể ai không đồng ý đi xuống cứu người là đang phạm tội. Có điều bị Hứa Thuần Như và Hàn Tinh Tinh nói như vậy, cậu ta lại như bị họng súng dí, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Ý mấy người là sao? Tôi nói muốn cứu người, nhưng không có nghĩa là tôi đi cứu.
Hứa Thuần Như nhìn thấu tâm tư của Đỗ Nhất Phong, kinh ngạc nói: "Mạng người quan trọng, còn chần chờ gì nữa? Nhất Phong, việc này không nên chậm trễ, em là hy vọng duy nhất của họ."
Hàn Tinh Tinh cũng lên tiếng: "Đúng vậy, cậu nghĩ xem, tại sao cậu lại rút được nhiệm vụ này? Việc này nói lên điều gì? Nó nói lên rằng cậu có duyên với họ. Đại ân đại đức này, nhất định phải là cậu, chỉ có thể là cậu, trừ cậu ra thì còn ai? Ai lại thất đức đi tranh giành với cậu?”
Hai nữ sinh dường như có sự đồng cảm, rõ ràng là muốn cố ý ép buộc Đỗ Nhất Phong, khiến cậu ta đừng nghĩ đến việc nói suông, đến lúc cần ra tay lại đẩy trách nhiệm cho người khác.
Đỗ Nhất Phong lúng túng, cậu nhận ra lời xã giao trước đó của mình đã nói quá đà, diễn bốc đồng quá mức. Lời nói quá hoàn hảo, đến nỗi không còn đường lui.
May mà lúc này Giang Dược đã đến, hắn lấy dây thừng ra khỏi ba lô.
"Mọi người lấy dây thừng ra đi."
Đây là vật phẩm do chính phủ cung cấp, ba lô ai cũng có. Dây thừng được làm từ chất liệu đặc biệt, dài mười mét, câm trên tay không nặng nhưng lại vô cùng dẻo dai.
Gánh chịu hai trăm kg tuyệt đối không thành vấn đề.
Năm người, mỗi người có một bó dây thừng.
Kết lại với nhau, tạo thành một sợi tổng cộng dài bốn năm mươi mét.
Giang Dược tìm đến một cành cây to bằng bắp đùi của người trưởng thành ở mép thung lũng. Cành cây này có thể chịu được sức nặng hàng ngàn cân.
Sau khi kết dây thừng xong, Giang Dược từ từ thả dây thừng xuống thung lũng.
"Nhất Phong, việc gọi người, giao cho cậu."
Đỗ Nhất Phong thở dài một hơi, chỉ cần không phải tự mình xuống dưới, việc gì cũng dễ nói.
Cậu ta lập tức ghé vào mép thung lũng gọi: “Có ai dưới đó không?”
"Có, có al Cứu mạng, cứu mạng! Các anh là do chính phủ cử đến sao? Sao lâu vậy mới đến?" Giọng điệu của người bên dưới có chút uất ức, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng.
"Có bao nhiêu người ở dưới đó?"
"Chỉ còn lại mình tôi."
Mặc kệ có bao nhiêu người, chỉ cần còn người sống là tốt. Đối với Đỗ Nhất Phong mà nói, cứu một người sống hay sáu người sống cũng không có gì khác biệt. Nếu thực sự có thể cứu được một người sống ra ngoài, nhiệm vụ này coi như hoàn mỹ, nhất định có thể đạt được đánh giá cao nhất.
Không phải cậu không cố gắng, mà là những người khác đều không còn sống, không thể trách người thực hiện nhiệm vụ được.
Đỗ Nhất Phong lắc lắc dây thừng: "Chú ý, chúng tôi sẽ thả dây thừng xuống, anh hãy cẩn thận bắt lấy, buộc chặt vào người, sau đó chúng tôi sẽ kéo anh lên."
"Không được a, tôi bị thương, gãy mất mấy cái xương sườn. Các anh có thể cử người xuống giúp tôi một tay được không?”
Đỗ Nhất Phong nói: "Xương sườn gãy, tay vẫn còn cử động được."
Người kia cầu khẩn: "Van cầu các anh, làm ơn giúp thì giúp đến cùng. Tôi đã đói nhiều ngày, cơ thể rất suy yếu, không còn sức lực. Tôi sợ mình không đủ sức buộc dây, đến lúc đó té ngã thì nguy to."
Đỗ Nhất Phong không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Ba nữ sinh đều nhìn cậu với vẻ mặt mong chờ, dường như đang cổ vũ cậu trở thành anh hùng dũng cảm, sẵn sàng vỗ tay tán thưởng bất cứ lúc nào.
Giang Dược thì đứng khoanh tay, nhìn qua cũng không có ý định giúp đỡ.
Mặc dù trong ánh mắt của Đỗ Nhất Phong mang theo ý cầu cứu mơ hồ, nhưng Giang Dược vẫn giả vờ như không hay biết.
Chút tư tâm của Đỗ Nhất Phong, Giang Dược sao có thể không biết?
Lúc trước Đỗ Nhất Phong luôn mồm không thể thấy chết không cứu, khoe khoang về lòng tốt của mình, Giang Dược liền biết cậu ta đang tính toán gì.
Cậu ta có lẽ đang trông cậy vào việc Giang Dược sẽ chủ động ra tay.
Bởi vì Giang Dược luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, Đỗ Nhất Phong rõ ràng muốn lợi dụng điểm này. Dù sao chỉ cần nói suông vài câu, hà cớ gì không làm?
Ai ngờ Giang Dược không hề mắc bay đây quả thực là một đòn cảnh cáo khiến Đỗ Nhất Phong trở tay không kịp.
Hàn Tinh Tinh châm dầu thêm lửa: "Nhất Phong, sao thế? Đây là nhiệm vụ của cậu, là lúc để cậu thể hiện lòng Bồ Tát, hay là cậu chỉ biết nói suông?"
Đỗ Nhất Phong liếc mắt, lấy tay quẹt miệng làm dấu hiệu im lặng.
Hắn nhìn xuống thung lũng, đầu óc quay cuồng.
Thung lũng mù mịt sương mù, không thấy đáy, như một vực sâu vô tận, ẩn chứa vô số nguy hiểm và khủng bố.
Xuống dưới là không thể!
Dây thừng đã được thả xuống hơn hai mươi mét.
"Ê, thấy dây thừng chưa?"
"Thấy rồi, thấy rồi! Ôi, với không tới, thiếu một chút, thiếu một chút nữa..."
Người bên dưới lẩm bẩm, cố gắng hết sức, giọng nói đứt quãng, nghe có vẻ yếu ớt, có thể ngã guc bất cứ lúc nào. Đỗ Nhất Phong luôn cảm thấy đối phương đang cố tình.
"Cho anh thêm ba lần cơ hội, nếu không với tới, thì ở dưới đó mà mọc rễ nảy mầm đi." Đỗ Nhất Phong buông lời hăm dọa.
Tên này có thể sống sót ở dưới đó đến bây giờ, qua nhiều ngày như vậy mà không chết, chứng tỏ ham muốn sống mãnh liệt vô cùng.
Với ham muốn sống mãnh liệt như vậy, đối phương quyết không thể bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này.
Muốn tôi mạo hiểm xuống dưới cứu người? Hãy dẹp ý nghĩ đó đi!
Đỗ Nhất Phong lại thả dây thừng xuống thêm vài mét, rồi nói: "Tôi sẽ lắc dây thừng ba lần, nếu ba lần anh cũng không bắt được, đừng trách tôi không cho anh cơ hội."
Cách xa hai ba mươi mét, người kia cũng nhận ra ý chí sắt đá của Đỗ Nhất Phong, biết rằng nói nhiêu cũng vô ích, đối phương sẽ không trèo xuống cứu mình.
"Một
Đỗ Nhất Phong lắc dây thừng.
Chưa đợi hắn lắc lần thứ hai, người bên dưới đã mừng rỡ reo lên: "Tôi bắt được dây thừng rồi!"
"Cột chắc vào!" Đỗ Nhất Phong thâm mắng một tiếng đồ hèn, tức giận quát.
Dây thừng rung lên, cho thấy người bên dưới đang cố gắng buộc dây thừng vào người.
Qua mất vài phút, người kia mới cố hết sức nói: "Cột chặt rồi, các anh kéo tôi đi, nhớ từ từ thôi."