Chương 33: Không phải buổi kiểm tra sức khỏe thông thường
Chương 33: Không phải buổi kiểm tra sức khỏe thông thườngChương 33: Không phải buổi kiểm tra sức khỏe thông thường
Chương 33: Không phải buổi kiểm tra sức khỏe thông thường
Giang Dược có một thói quen tốt đó là thích hồi tưởng lại chỉ tiết những việc đã từng trải qua. Hắn bắt đầu tua lại một lần đủ loại tình hình từ lúc trưa nay nhìn thấy thầy Tôn về sau.
Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, tố chất tâm lý của thầy Tôn có thể tốt đến mức ấy? Buổi sáng vừa mới cưỡng gian giết chết một nữ sinh, giữa trưa còn có thể chuyện trò vui vẻ với hắn? Lại còn căn dặn hắn đến trường sớm qua điện thoại?
Lại hôi tưởng một chút thời điểm thây Tôn đứng trên bục giảng, phản ứng, biểu hiện bản năng của thây khi bị mấy cảnh sát còng tay lại, tuyệt đối không có nửa thành phần diễn kịch nào, cũng không hề có cảm giác nhận mệnh nhẹ gánh của người phạm tội sau khi bị bắt.
Biểu lộ kinh ngạc không hiểu đầu cua tai nheo ra sao của thầy hoàn toàn chân thật, nhìn không ra bất kỳ kỹ thuật biểu diễn nào cả. Giang Dược thực sự không cách nào kết hợp thân phận hung thủ với thầy Tôn lại với nhau.
Trừ phi, thầy Tôn bị vua màn ảnh nhập hồn, hoặc giả trời sinh có sẵn tài năng biểu diễn xuất chúng, đồng thời còn phải có đủ hai nhân cách, một nhân cách là nhà giáo tận tâm và trung thực, một nhân cách là hung thủ giết người tội ác tày trời.
Trở lại phòng học, phó chủ nhiệm Thiệu tạm thời tiếp quản lớp học, đang bận bịu phụ đạo tâm lý cho các học sinh.
Đỗ Nhất Phong nhịn không được đậu xanh rau muống: "Phó chủ nhiệm, thây làm ơn tiết kiệm một chút nước bọt đi, thay vào đó hãy bảo các bạn học yên lặng. Chúng ta đều là người trưởng thành, chút chuyện này thấy hoài trên tivi rôi, không cần phải khơi thông tư tưởng tới lui miết như thế”
Toàn bộ lớp, cũng chỉ mỗi Đỗ Nhất Phong có lá gan này, dám nói với Phó chủ nhiệm của trường như vậy.
Mà Phó chủ nhiệm Thiệu hết lần này tới lân khác lại không cách nào phản bác cậu ta, trái lại còn cười nói: Trò Nhất Phong nói đúng lắm! Các trò đều đã là người trưởng thành, khẳng định biết nặng nhẹ, vậy thây đỡ phải nhiều lời. Các trò ráng đợi một chút, xe buýt sẽ đến đón lớp chúng ta vào lúc ba giờ chiều."
"Giang Dược, trò là lớp trưởng, nhớ duy trì kỷ luật lớp trong lúc chờ đợi."
Phó chủ nhiệm Thiệu cũng chỉ nhận biết tâm hai ba người trong cái lớp này.
Một người là Đỗ Nhất Phong, nhân vật phong vân, gia thế hiển hách.
Một người là Giang Dược, tự mang quầng sáng thiên tài. Học sinh giỏi siêu cấp vô địch, từ quá khứ hai mươi khóa đến tương lai hai mươi khóa, ai gặp cũng phải quỳ.
Còn có một người nữa là Hàn Tinh Tinh, cha mẹ đều là nhân vật có thực quyền ở Tinh Thành, Phó chủ nhiệm Thiệu không thể không biết.
"Lớp trưởng, thầy Tôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Người như thay Tôn mà biết phạm pháp phạm tội? Không thể nào a?"
Giang Dược cố giơ tay đè xuống: "Mọi người chớ suy nghĩ lung tung, cảnh sát nhất định sẽ không đổ oan cho bất cứ người tốt nào. Hãy kiên nhẫn chờ đợi kết quả."
Đỗ Nhất Phong cười nói: "Điều này thì chưa chắc, mặc dù bây giờ rất ít xảy ra những việc tiêu cực như tra tấn bức cung này nọ, nhưng nếu nói sẽ không đổ oan người tốt, vậy lớp trưởng cũng quá ngây thơ rồi." Tranh cãi là một trong những sở thích của Đỗ Nhất Phong, chứ cậu ta cũng chẳng có mâu thuẫn gì với bản thân Giang Dược.
Giang Dược đương nhiên biết tỏng cái tật này của Đỗ Nhất Phong nên chỉ cười xòa, căn bản lười lãng phí nước bọt chày cối không đâu với cậu ta.
Xe buýt đúng giờ liền tới, Giang Dược làm lớp trưởng, đứng ở vị trí cuối hàng, kiểm kê xong nhân số không sai, mới lên xe sau cùng.
"Lớp trưởng, ở đây này! Mình có giữ chỗ cho cậu." Hàn Tinh Tinh phất phất cánh tay nhỏ, lại vỗ vỗ thân ghế trống bên cạnh, ngang nhiên kêu gọi Giang Dược như chốn không người.
Trước mặt mọi người, Giang Dược cũng không tiện làm con gái nhà người ta mất mặt, đành phải làm bộ không nhìn những ánh mắt tràn ngập đủ loại sắc thái phức tạp đến từ bốn phương tám hướng, ngôi xuống vị trí bên cạnh Hàn Tinh Tinh.
Vừa ngồi xuống, Hàn Tinh Tinh đã đưa qua một bao khoai tây chiên mở sẵn.
"Lớp trưởng, ăn đi! Ngồi xe nhàm chán nhất, ăn chút gì đó cho đỡ buồn."
"Không đói bụng."
"Đây là đồ ăn vặt, có đói bụng hay không đều có thể ăn." Hàn Tinh Tinh cầm một miếng khoai tây chiên đưa đến bên miệng Giang Dược, đồng thời nói thâm vào lỗ tai hắn: "Cậu mà không ăn, mình sẽ nói cho mọi người biết cậu muốn mình gửi ảnh nude."
Trời xanh ơi là trời xanh, đây quả thật là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Đầu tiên, đó là tin nhắn do Tam Cẩu gửi.
Thứ hai, khi đó Tam Cẩu cũng không bảo gửi ảnh nude.
Về sau đêm hôm khuya khoắt phát tấm ảnh nude kia, rõ ràng là Hàn Tinh Tinh cô chủ động gửi, hơn nữa còn rút ve chóng vánh! Bản thân mình còn chưa kịp phê bình giám định nữa kìa.
Chỉ là hiện đang có nhiều bạn học ở đây như vậy, Giang Dược cũng không tiện tranh luận chân tướng về ảnh nude với Hàn Tinh Tinh.
Thế là hắn đành phải hé môi, ăn vào miếng khoai tây chiên Hàn Tinh Tinh đưa đến bên miệng mình.
Hành động đơn giản này, chí ít đã làm đổ nhào mấy chục bình giấm chua lâu năm, không khí trong xe buýt lập tức bốc lên vị chua nông đậm.
Nam ghen ghét Giang Dược, nữ ghen ghét Hàn Tinh Tinh.
"Quá lắm rồi! Các cậu có bày trò ân ái cũng nên lựa chọn thời điểm, không cho phép xát muối với dân FAI" Ngay cả Đỗ Nhất Phong đều có chút ghen tị hận.
"Đỗ Nhất Phong, có xát muối ai cũng không tới phiên cậu. Đừng cho là mình không biết, chỉ tính riêng trường chúng ta, cậu đã tán không dưới năm cô nàng rồi, mình nói đúng chứ?" Hàn Tinh Tinh không yếu thế chút nào.
"Ồ? Không ngờ Tinh Tinh lại chú ý đời sống tình cảm của mình đến thel Hay là cậu có tình ý với mình, lại không có ý tứ thổ lộ, bèn cố ý kéo lớp trưởng người ta làm bình phong?"
"Nếu như toàn thế giới còn thừa một thằng con trai là cậu, bổn tiểu thư có lẽ sẽ suy tính đến việc đó."
"Cậu đây là muốn mình giết sạch đàn ông thiên hạ vì cậu sao? Tinh Tinh, khảo nghiệm này hơi lớn quá đấy. Hay cậu đổi lại cái khác đi?" Nói thật, Giang Dược không hề bận tâm đến việc Đỗ Nhất Phong ác miệng, trái lại còn có chút cảm ơn cậu ta, vì đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người thay hắn, nhờ đó mà hắn cuối cùng tránh được một bộ phận hỏa lực.
Cũng không phải nói hắn không chào đón Hàn Tinh Tinh, mà thực sự là hắn không quen bị một mớ bình giấm chua vây xem. Việc này còn phí sức hơn cả đi xem phim với Hàn Tinh Tinh nữa.
Lúc hắn thu hồi ánh mắt từ cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vào trong xe, tình cờ thoáng nhìn thấy người bạn cùng bàn Lý Nguyệt đang ngồi trong một góc khuất.
Cô ngồi một mình một cõi, thật giống như một đóa u lan trong nơi thâm cốc, dù cho tịch mịch, dù cho cô độc, cũng vĩnh viễn yên lặng, không tranh quyền thế, phảng phất rời xa bên ngoài thế giới này.
Mọi người đều là thanh thiếu niên tuổi mới lớn, ngồi trên xe cười đùa vui vẻ một hồi liền quên mất sự việc của thầy chủ nhiệm Tôn Bân, thẳng đến khi xe buýt dừng lại.
Xuống xe, ai nấy cũng đều choáng váng.
Đây không phải là bệnh viện, cũng không phải trung tâm y tế. Theo phần mềm GPS, đây là một phòng thí nghiệm nằm ở Khu công nghệ cao.
Không phải kiểm tra sức khỏe à? Làm sao lại kéo đến nơi này rồi?
Xe buýt ra ra vào vào, giống như đều có lối đi của riêng mình, hoàn toàn không đụng mặt nhau, cũng không nhìn thấy tình huống của học sinh những lớp khác như thế nào.
Vòng thứ nhất của buổi kiểm tra thân thể, chính là rút máu. Việc này cũng không có gì lạ.
Nhưng đến vòng thứ hai, liền có chút kỳ quái.
Sau khi tiến vào một căn phòng, bên trong cũng không có thiết bị chữa bệnh, mà là một cái máy khảo nghiệm sức mạnh đời mới, có thể tiến hành một lần khảo thí toàn diện lực co tay, lực ra quyền, lực bộc phát, sức mạnh tổng hợp.
Sau khi hoàn thành hai vòng kiểm tra, bọn họ được đưa ra phòng thí nghiệm, trở về xe buýt.
Mười mấy người làm khảo nghiệm, cũng mất cả hai ba tiếng đồng hô.
Có thể thấy biểu lộ của tất cả mọi người lúc trở lại xe buýt đều ngơ ngác. Lần kiểm tra sức khỏe này, hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu của bọn họ.
Ngoại trừ rút máu ra, những khảo nghiệm khác hoàn toàn là bất ngờ.
"Chẳng lẽ hiện tại thi đại học có yêu cầu đặc thù về mặt thể chất?"
Đây là đáp án cuối cùng mà rất nhiều học sinh có thể nghĩ tới được. Nếu muốn suy luận sâu thêm, dựa vào sự tích lũy kinh nghiệm và tri thức của phần lớn học sinh, hoàn toàn không cách nào tiến hành.
Giang Dược chính là một trong hai người duy nhất có thể giữ bình tĩnh tại hiện trường, một người khác tự nhiên là Đỗ Nhất Phong.
Đương nhiên, khả năng còn phải tính thêm cả Hàn Tinh Tinh, cô nàng này nhét tai nghe cao cấp vào lỗ tai, nghe nhạc, lẩm bẩm theo lời bài hát, còn luôn miệng ăn quà vặt, thoải mái nhàn nhã, phảng phất như căn bản không hề để ở trong lòng chút chuyện kiểm tra sức khỏe cỏn con này.
Sự bình tĩnh của Giang Dược, đương nhiên cũng không phải làm bộ làm tịch.
Sau khi đã trải qua những sự kiện hai ngày vừa rồi, mặc dù buổi kiểm tra sức khỏe hôm nay có chút kỳ quặc, nhưng hắn cũng không quá ngạc nhiên. Hắn đoán chừng, các loại video kỳ lạ có thể xuất hiện cả trên mạng net, không lý nào lãnh đạo các quốc gia của hành tinh Gaia có thể án binh bất động mãi được.
Lần kiểm tra sức khỏe này, hắn đoán chừng là một lần thăm dò quần chúng nhân dân. Kiểm tra sức khỏe học sinh hẳn chỉ là màn mở đầu, hắn nghĩ không bao lâu sau sẽ tiến hành khảo thí toàn dân.
Hắn kỳ thật càng lo lắng chuyện của thầy Tôn.
Lúc xe buýt về tới trường học, trời đã sắp tối.
"Anh chàng học giỏi, đã nói cùng nhau đi xem phim, không được phép chơi xấu."
"Tinh Tinh, mình muốn qua nhà thầy Tôn nhìn thử. Thầy Tôn bình thường đối xử với mình không tệ, xảy ra chuyện như vậy, vợ và con thầy chắc hẳn phải gian nan lắm."
Lý do này, dù cho thần kinh Hàn Tinh Tinh có thô đến đâu, cũng không cách nào phản bác.
"Để mình đi cùng với cậu."
Thừa dịp sắc trời sập tối, trường học cũng không có mấy bóng người, Hàn Tinh Tinh thoải mái kéo lấy cánh tay Giang Dược, bộ dáng giống như chim non nép vào người.
Hai người một đường đi vê phía tòa nhà ký túc xá của thầy Tôn.
Phía sau một gốc cây ngô đồng bên cạnh cổng trường, có một bóng người đang đứng, ánh mắt dõi theo bóng lưng hai người Giang Dược, lặng lẽ, phảng phất biến thành một bộ phận của đất trời.
Gia đình thây Tôn đã sớm loạn thành một bầy, bà con bạn bè ai có thể tới được, cơ bản đều đã tới. Mọi người dồn dập an ủi, nói Tôn Bân tuyệt đối không thể là người như vậy.
Chỉ có mẹ vợ của thầy Tôn, rõ ràng là đang nổi đóa, bà vừa chặt thức ăn trên thớt, chặt mà nghe thớt gỗ kêu ầm ầm ầm, vừa hùng hùng hổ hổ mắng to trong miệng. Bà cứ nói gần nói xa, luôn mãi oán trách Tôn Bân không có tài cán gì, nuôi có cái nhà cũng không xong, lại còn có gan gây chuyện lung tung ở bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng loạn cào cào này, Giang Dược dừng bước.
Hắn bỗng nhiên lại không muốn vào cho lắm.