Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 215 - Chương 355: Trang Viên Cổ Tích

Chương 355: Trang viên cổ tích Chương 355: Trang viên cổ tíchChương 355: Trang viên cổ tích

Chuong 355: Trang vien co tich

Chu Kiên nhìn thấy Đỗ Nhất Phong móc điện thoại ra muốn quay video, lập tức quay mặt đi một cách đầy kháng cự.

Dù anh ta không mở miệng từ chối rõ ràng, nhưng ngôn ngữ cơ thể đã cho thấy anh ta không muốn quay video này.

Đỗ Nhất Phong thấy thế tức giận: "Mia nó, anh còn có lương tâm hay không? Tôi đây bỏ ra công sức lớn như vậy cứu anh ra, còn phí sức khiêng anh về, ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng không chịu phối hợp? Lương tâm anh bị chó ăn rồi hả?"

Lời nói của Đỗ Nhất Phong cũng không thể coi là bắt cóc đạo đức.

Về lý, yêu cầu của Đỗ Nhất Phong cũng không quá đáng.

Chỉ là quay một cái video, bất kỳ ai nhìn vào cũng thấy đây là việc rất đơn giản.

Đỗ Nhất Phong chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy, mà Chu Kiên lại không chịu, ngược lại có vẻ hơi không biết tốt xấu, nói khó nghe chính là có điểm vô ơn.

Nếu không có chuyện giáo sư Lục, Chu Kiên chắc chắn sẽ không từ chối quay video. Nhưng hiện tại, video này tuyệt đối không thể quay.

Một khi để người bên ngoài biết Chu Kiên còn sống, khó đảm bảo thế lực đang nhòm ngó thành quả nghiên cứu khoa học kia sẽ không biết được.

Nhiều chi tiết cho thấy, những người này vì đạt được thành quả nghiên cứu khoa học đã không từ thủ đoạn.

Nếu biết Chu Kiên còn sống, trời mới biết bọn chúng sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì.

Cưỡng ép bắt cóc người nhà của Chu Kiên, chờ anh ta ra ngoài để áp chế?

Thậm chí trực tiếp phái người tiến tới đối phó anh ta?

Như lời Giang Dược nói tối hôm qua, nếu thế lực này đạt được thành quả nghiên cứu khoa học, bọn chúng rất có thể sẽ giết Chu Kiên diệt khẩu.

Nếu không được đến thành quả nghiên cứu khoa học, Chu Kiên còn sống là con đường đột phá duy nhất của bọn chúng.

Cũng khó trách Đỗ Nhất Phong tức giận.

Lúc này ngay cả Hứa Thuần Như và Hàn Tinh Tinh nhìn Chu Kiên cũng có chút khác lạ.

Theo các cô, hành động của Chu Kiên cũng có chút bất cận nhân tình. Tốt xấu gì người ta cũng đã cứu mạng mình, quay video chứng minh một chút, không có lý do gì để từ chối.

Chỉ có Giang Dược biết khó xử của Chu Kiên, chỉ có thể ra mặt giải vây giúp anh ta.

"Nhất Phong, chuyện này, Chu Kiên có nỗi khổ tâm trong lòng."

Đỗ Nhất Phong nghe vậy cũng không chịu buông tha, lớn tiếng nói: "Đây là chuyện giữa tôi và Chu Kiên. Anh ta sợ chết không muốn cùng tôi rời đi, tôi có thể hiểu được. Nhưng chỉ là quay một cái video, tất cả mọi người thử phân xử xem, yêu cầu của tôi bộ quá đáng lắm hả?"

"Không quá đáng." Giọng điệu của Giang Dược bình tĩnh. Đỗ Nhất Phong tức giận nói: "Cậu cũng biết không quá đáng, vậy đừng nói với tôi cái gì khổ với chả tâm. Đầu năm nay, ai mà không có nỗi khổ tâm?”

Ngoài mặt thì cậu tỏ ra tức giận với Chu Kiên, nhưng trong lòng cũng có phần bất mãn với Giang Dược.

Cậu thấy Giang Dược rõ ràng là che chở Chu Kiên. Tối hôm qua, Giang Dược kéo Chu Kiên đến cửa sổ thâm thì to nhỏ, cũng không biết nói gì, hơn phân nửa không có chuyện gì tốt.

Từ lúc đó, thái độ của Chu Kiên rõ ràng thay đổi.

Đỗ Nhất Phong không biết nội tình, tự nhiên cảm thấy đây là Giang Dược làm chỗ dựa cho Chu Kiên, mới khiến Chu Kiên không coi ai ra gì như thế.

Đây không phải nói rõ muốn đối đầu với Đỗ Nhất Phong tôi sao?

Tôi muốn rời đi, tất cả các người đều phản đối.

Giờ tôi muốn đơn độc rời đi, Giang Dược cậu vẫn chơi ngáng chân, đây là ý tứ gì? Không muốn để cho Đỗ Nhất Phong tôi hoàn thành nhiệm vụ thử thách một cách viên mãn?

Hứa Thuần Như gặp thế cục có chút căng, hoà giải nói: "Giang Dược, đừng nói cái gì nỗi khổ tâm với chả không khổ tâm. Thu một cái video, chuyện lớn bao nhiêu a. Dứt khoát để Nhất Phong quay một chút là được."

"Không thể." Giang Dược thái độ kiên quyết lạ thường: "Nhất Phong, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu. Tôi đương nhiên hy vọng cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ viên mãn. Có điều tôi vẫn còn một lời muốn tặng cậu, cậu lựa chọn đơn độc rời đi, chưa chắc đã là chuyện tốt."

Đỗ Nhất Phong không phục: "Chẳng lẽ rời đi nơi này còn có thể có nguy hiểm gì?"

"Để cho tôi đoán một chút, cậu khẳng định là dự định trở lại bên dòng suối, mượn nhờ bè tre, đến thôn Mã Khê, sau đó từ thôn Mã Khê trở về Tinh Thành. Nói không chừng đến thôn Mã Khê, còn có thể mượn dùng một chút phương tiện giao thông hai bánh trong nhà dân, đúng không?”

Đây thật đúng là Đỗ Nhất Phong toàn bộ dự định, không nghĩ tới lại bị Giang Dược hiểu rõ hoàn toàn.

Có điều đoán đúng việc này cũng không có gì lạ.

"Chúng ta có thể thuận thuận lợi lợi đến, chẳng lẽ liền không thể thuận thuận lợi lợi trở về?"

Giang Dược mỉm cười nói: "Tôi không nói cậu trăm phần trăm không thể thuận lợi trở về, nhưng nơi này ẩn chứa những bí mật mà cậu không biết."

"Cái gì?" Đỗ Nhất Phong sửng sốt.

Những người khác cũng tò mò.

Giang Dược giải thích: "Hãy ví dụ thế này, coi môi trường quỷ dị hiện tại như trời mưa. Nếu cậu đi cùng tôi, cậu sẽ được che chở bởi một chiếc áo mưa, đảm bảo không bị ướt. Tệ nhất cũng chỉ là dính nước mưa một chút ở ống quần. Có điều nếu cậu hành động đơn độc, cậu sẽ không có ô che, không có áo mưa, như đang đi tắm mưa vậy. Nếu trời đổ mưa to, cậu chắc chắn sẽ bị ướt sũng."

So sánh của Giang Dược rất dễ hiểu.

Đỗ Nhất Phong nghe hiểu, nhưng không hoàn toàn đồng ý.

Tại trong khu vui chơi, đúng là Giang Dược đã cứu cậu ta mấy lần. Có điều nếu so sánh như vậy, cũng không hẳn là tương đương với việc luôn được che chở bởi một chiếc áo mưa. Theo Đỗ Nhất Phong, họ không phải lúc nào cũng được đảm bảo an toàn, nhiều lắm thì Giang Dược chỉ là đưa cho họ một chiếc 6 khi trời mưa.

Giang Dược nhìn ra vẻ xem thường trên mặt Đỗ Nhất Phong.

"Nhất Phong, chắc hẳn là cậu cảm thấy tôi nói quá đi? Chị Như và những người khác cũng nghĩ như vậy sao?"

Hứa Thuần Như cười cười, lắc đầu phủ nhận, nhưng biểu lộ lại nửa tin nửa ngờ.

Chỉ có Hàn Tinh Tinh nói: "Tôi tin tưởng Giang Dược nói, không có chút nào khoa trương."

Đỗ Nhất Phong nói: "Vậy theo logic của cậu, nếu không có cậu, bọn tôi chẳng phải là nửa bước khó đi?"

"Cũng không phải nửa bước khó đi, nói tóm lại, sự bảo vệ của tôi dành cho các cậu nhiều hơn các cậu tưởng tượng rất nhiều. Chỉ là tôi không nói, mà các cậu cũng không nhận ra mà thôi."

Giang Dược nói xong, thu thập hành lý, khoác ba lô lên vai, đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Chu Kiên sau một đêm nghỉ ngơi đã hồi phục tinh thần không ít. Mặc dù thân thể vẫn còn suy yếu, nhưng miễn cưỡng đã có thể tự đi lại.

Việc gay xương sườn gây ra cảm giác đau đớn dữ dội, nhưng bản thân điều đó không ảnh hưởng đến khả năng đi lại. Chỉ là bình thường không nên vận động mạnh, dễ dẫn đến những tổn thương khác.

Có điều hiện tại chức năng cơ thể anh ta đã hồi phục sáu bảy phân, cộng thêm việc cố định vết thương đúng cách, mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng cũng miễn cưỡng có thể tự do hành động.

Mặc dù Hứa Thuần Như có chỗ bất đồng với Đỗ Nhất Phong, thậm chí còn nhiều lần cãi vã, nhưng chung quy là có giao tình nhiều năm, lại cùng nhau tiến đến, cũng không muốn nhìn thấy cậu ta trở mặt với mọi người.

"Nhất Phong, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc hành động một mình. Nói thật lòng, trong hơn tám mươi người tham gia khảo hạch lần này, còn lại bao nhiêu người sống sót? Theo tôi, Giang Dược không ha khoa trương, mà là nói lời thật. Nếu cậu ấy không thèm quan tâm đến việc sống chết của em, căn bản không cần nói nhiều với em như thế làm gì. Em muốn về một mình, có thể an toàn trở về Tinh Thành hay không cũng không liên quan đến cậu ấy. Cậu ấy nói nhiều như vậy, kỳ thật vẫn là không hi vọng em xảy ra chuyện, hy vọng em có thể toàn vẹn trở vê Tinh Thành, đúng chứ?"

Hàn Tinh Tinh nói: "Đỗ Nhất Phong, đừng nói Chu Kiên không lương tâm, chúng ta làm người cũng phải biết điều. Lần khảo hạch này, Giang Dược đã cứu được cậu mấy lần? Chính bản thân cậu hẳn là rõ ràng a? Nói thật, việc cậu cứu Chu Kiên có thể so sánh với việc Giang Dược cứu cậu sao?"

Bình tĩnh mà xem xét, đây quả thật là hai chuyện khác nhau.

Cứu Chu Kiên, kỳ thật Đỗ Nhất Phong cũng không làm gì nhiều.

Dây thừng là Giang Dược kết, Đỗ Nhất Phong cũng không xuống thung lũng, chỉ đơn giản là dùng sức kéo mấy cái. Đó cũng là vì Giang Dược cố ý tạo cơ hội cho cậu ta thể hiện bản thân.

Hơn nữa, thái độ của Đỗ Nhất Phong trong quá trình cứu Chu Kiên cũng không thể coi là tích cực, càng không nói đến hữu hảo. Nhiều nhất chỉ là dùng sức kéo vài lần.

Việc tự cho mình là ân nhân cứu mạng có chút gượng ép.

Loại "cứu mạng” này hoàn toàn khác với việc Giang Dược cứu mạng cậu ta.

Nói thẳng ra, trong tình huống lúc đó, nếu Đỗ Nhất Phong không ra tay, thì những người khác ở đây cũng có thể cứu Chu Kiên. Đều là Người giác tỉnh, ai cũng có khả năng kéo Chu Kiên lên.

Chẳng qua đó là nhiệm vụ của Đỗ Nhất Phong, mọi người không ra tay chỉ vì không muốn nhìn cậu ta không làm gì mà hưởng lợi.

Du Tư Nguyên hiển nhiên vẫn còn ghi thù Đỗ Nhất Phong, không nói gì, chỉ im lặng đi ra theo sau Giang Dược và Chu Kiên.

Sau đó là tới lượt Hứa Thuần Như và Hàn Tinh Tinh ra khỏi phòng.

Đỗ Nhất Phong mang tâm trạng phiên muộn, nhưng cũng không thể cãi được.

Cậu hiểu đạo lý mà Hàn Tinh Tinh nói, có điều do hoàn cảnh sống từ nhỏ, cậu chỉ cảm thấy việc mình cứu Chu Kiên là một ân huệ lớn lao, còn việc Giang Dược cứu cậu chỉ là điều đương nhiên, là nghĩa vụ phải làm.

Mấy người đi thang máy xuống phòng ăn, lại ăn thêm chút ít.

Giang Dược mở bản đồ lớn của khu vườn sinh thái, chỉ vào vị trí vườn thực vật: "Di qua đây mất ít nhất một hai giờ, chúng ta lái xe đi.'

Không biết từ lúc nào Giang Dược đã có thêm hai chìa khóa xe.

"Tôi tìm được thứ này trong phòng giám sát của khách sạn, chúng ta có một chiếc xe việt dã và một chiếc MPV thương vụ bảy chỗ."

Đỗ Nhất Phong sẽ quyết định cả bọn nên chọn xe gì.

Nếu Đỗ Nhất Phong nhất quyết muốn về Tinh Thành, thì chỉ cần chiếc việt dã năm chỗ. Còn nếu cậu ta muốn ở lại, thì chỉ có thể chọn chiếc MPV thương vụ bảy chỗ.

"Nhất Phong, nghĩ thông suốt chưa?"

Đỗ Nhất Phong bực bội nói: "Tôi hiện tại một mình trở về cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, còn phải tiếp nhận đủ loại nghi vấn. Được rồi, theo các cậu đến cùng vậy."

Chu Kiên không trở về, lại không chịu quay video, cậu ta có trở về cũng chẳng làm được tích sự gì, nhiệm vụ không có bằng chứng để chứng miinh.

Hơn nữa, cậu ta còn suy nghĩ sâu thêm một bước.

Nếu như tất cả người tham gia khảo hạch đều chưa trở về, mà cậu ta lại trở về đầu tiên, chắc chắn sẽ phải chịu áp lực rất lớn từ dư luận, thậm chí còn có thể bị chỉ trích và nghi ngờ.

Te hơn nữa, cậu ta có thể trở thành mục tiêu công kích!

Chưa nói đến việc phải giải thích chuyện gì xảy ra với những người tham gia khảo hạch khác, chỉ riêng việc giải thích vê cái chết của Trương Kế Nghiệp và Tạ Phong cũng đã khiến cậu ta cảm thấy khó khăn.

Một đám người gánh vác những trách nhiệm này đã khó, huống hồ là một người?

Nghĩ đi nghĩ lại, Đỗ Nhất Phong vẫn cảm thấy mình không thể gánh vác nổi.

Chẳng may gia đình và thế lực của những người tham gia khảo hạch khác trút hết lửa giận lên người cậu ta, dù cho nhà họ Đỗ có thực lực mạnh mẽ hơn chăng nữa cũng không thể gánh vác được.

Loại chuyện này vốn dĩ không thể giảng đạo lý.

Những người đã mất đi người thân, liệu họ có thể giữ bình tĩnh và lắng nghe lời giải thích của cậu?

Cái giá phải trả cho việc gánh vác trách nhiệm này quá lớn. Đây là lý do chính yếu khiến Đỗ Nhất Phong thay đổi ý định.

Rời khỏi khu khách sạn, Giang Dược dẫn mọi người đến biệt thự nơi Trương Kế Nghiệp và Tạ Phong từng ở, rồi bảo mọi người chờ bên ngoài một lúc.

Một lát sau, Giang Dược đi ra từ trong biệt thự, trong tay cầm thêm hai chiếc xẻng công binh và một chiếc ba lô.

Hắn đưa ba lô cho Chu Kiên để anh ta thay đổi một số trang bị trên người.

Sau khi thanh lý một lượt, trong ba lô chỉ còn lại một ít thức ăn và thuốc men, tổng cộng chưa đến năm cân, Chu Kiên đeo trên vai cũng không phải chịu gánh nặng quá lớn.

Chu Kiên và Đỗ Nhất Phong, mỗi người cầm một chiếc xẻng công binh.

Đỗ Nhất Phong nhận lấy chiếc xẻng công binh, mặc dù có chút không quen, nhưng vẫn nói lời cảm ơn.

Vừa rồi cậu bị cảm xúc chi phối, đã quên mất điều cơ bản này.

Vẫn là Giang Dược chu đáo hơn.

Trang bị của Trương Kế Nghiệp và Tạ Phong vẫn còn trong phòng, họ có thể lấy sử dụng.

Lúc này, đương nhiên không ai so đo chuyện dùng đồ của người chết là điềm xấu.

Mấy người đi đến bãi đỗ xe, dựa vào chìa khóa xe, nhanh chóng tìm được chiếc xe MPV thương vụ.

Giang Dược đảm nhận vị trí tài xế, Hàn Tinh Tinh ngồi ở ghế phụ.

So với bên ngoài, con đường trong vườn sinh thái ít bị phá hỏng hơn. Theo hướng dẫn trên bản đồ, họ lái xe đi một đường mà không gặp phải quá nhiều ổ gà.

Chẳng mấy chốc, rừng đào mà họ đã nhìn thấy lúc đến vườn sinh thái lại xuất hiện trong tầm mắt.

Lái xe đến cuối rừng đào là lối vào vườn thực vật.

Tình huống của vườn thực vật có vẻ bình thường hơn khu vui chơi Tò Tí Te rất nhiều.

Hai bên lối vào là hai hàng rào dài, bên trong hàng rào là những biển hoa bát ngát, mênh mông vô tận, không thấy điểm cuối.

Hoa tươi đủ màu, đua nhau khoe sắc, như thể đã hẹn trước, đều nở rộ trong mùa này.

Mấy người nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ xe, không khỏi bị thu hút, mở cửa sổ xe ra để thưởng thức.

Cũng giống như trên bản đồ, cuối mười dặm rừng đào là biển hoa mênh mông.

Có vẻ như họ đã đi đúng chỗ?

Hơn nữa, vườn thực vật này thoạt nhìn cũng không có gì biến dị?

Ít nhất, so với khu vui chơi Tò Tí Te quỷ dị, vườn thực vật này có vẻ như không có gì bất thường.

Biển hoa vô tận này như một bức tranh ảo mộng, hương thơm của các loài hoa tỏa ra một mùi hương nồng nàn, đây là hương hoa thật, hương vị của mùa xuân thực sự.

Chiếc xe cham chậm di chuyển, như đang chạy trên tấm thảm hoa trong thế giới cổ tích.

Cảnh trước mắt quả thực đẹp không sao tả xiết.

Bút pháp của họa sĩ cũng không thể vẽ được, thi ca cũng khó miêu tả.

Gió xuân nồng nàn, khiến người ta say mê.

Trong lúc nhất thời, mọi người thậm chí quên đi hoàn cảnh hiện tại, quên mục đích của chuyến đi này, quên đi những phiền muộn và kiềm chế trong hai ngày qua.

Mất khoảng bảy tám phút để họ lái xe ra khỏi khu vực biển hoa.

Qua một khúc rẽ, cuối con đường ngoặt khe núi, tâm mắt lại trở nên rộng mở.

Một trang viên như trong truyện cổ tích hiện ra trước mắt họ.

Trang viên và cánh đồng rộng lớn tạo thành một khung cảnh như tranh vẽ.

Cây trông trong ruộng nối tiếp nhau tạo nên hiệu ứng thị giác ba chiều, kết hợp với kiến trúc trang viên tạo nên một cảnh quan như mơ, khiến người ta có cảm giác như bước vào thế giới cổ tích trong nháy mắt.

"Chính là nơi đây!"

Hứa Thuần Như là người đầu tiên lên tiếng, nhiệm vụ của là nằm ở nơi có tên "Trang viên cổ tích" này.

Nhiệm vụ của cô càng kỳ quặc hơn nhiệm vụ của Đỗ Nhất Phong.

Nó yêu cầu cô phải qua đêm tại trang viên cổ tích này.

Qua đêm không phải là mục đích, mà là để điều tra một số sự kiện quỷ dị liên quan.
Bình Luận (0)
Comment