Chương 375: Uổng công làm người xấu
Chương 375: Uổng công làm người xấuChương 375: Uổng công làm người xấu
Chương 375: Uổng công làm người xấu
Hai người bò lên dây thừng. Giang Dược tỉ mỉ buộc nút dây thừng của Hàn Tinh Tinh lên dây cáp treo, đảm bảo cho dù trượt tay, dây thừng cũng có thể giữ được khối lượng thân thể trên dưới năm mươi kilogram của cô, đồng thời không ảnh hưởng đến việc bò.
Gió núi thổi vi vu trên đường cáp treo, phảng phất như cảm nhận được tâm trạng của Hàn Tinh Tinh lúc này, thổi tung mái tóc dài bồng bềnh óng ả của cô lên, thỉnh thoảng quét nhẹ vào mặt Giang Dược.
Giang Dược không he bị ảnh hưởng, nghiêm túc chuyên chú buộc nút.
Bản thân đã quen thuộc với việc leo lên đường cáp treo, Giang Dược tự nhiên nắm chắc một trăm phần trăm. Có điều Hàn Tinh Tinh lại là tay mơ, hơn nữa thân thủ không bằng Giang Dược, nút buộc này nhất định phải đảm bảo có tác dụng vào thời khắc mấu chốt.
Nếu không, hậu quả của việc rơi xuống từ độ cao hơn trăm mét hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
"Tốt rồi, nhớ là đừng vội vàng, cứ chậm rãi bò, từ từ sẽ quen. Anh ở ngay phía sau, có vấn đề gì anh sẽ đỡ em."
Có dây thừng làm lớp bảo hiểm, lại có Giang Dược ở sau lưng bảo vệ, cảm giác bất an ban đầu của Hàn Tinh Tinh dần dần ổn định lại.
Niêm thôi thúc muốn tự chứng minh bản thân trước Giang Dược của cô một lần nữa chiếm ưu thế.
"Nhất định phải kiên cường, mình không muốn làm kẻ vướng víu!" Hàn Tinh Tinh không ngừng tự nhủ.
Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã được rèn luyện tố chất tâm lý qua các kỳ thi và các buổi hội hợp.
Mặc dù tình cảnh lúc này chưa từng có, nhưng sau khi dần dần khắc phục nỗi sợ hãi, Hàn Tinh Tinh bắt đầu quen với việc bò cáp treo.
Lúc đầu còn chậm rì rì như ốc sên, nhưng sau hai ba phút, tay chân cô bắt đầu phối hợp nhịp nhàng, rào cản tâm lý cũng dần được loại bỏ.
Tốc độ bò không ngừng tăng lên, gan cũng ngày càng lớn, nghiễm nhiên thành tay lái già dặn, còn bắt đầu đua xe.
Đến nỗi Giang Dược ở phía sau phải lên tiếng nhắc nhở cô giảm tốc độ, không cần liều lĩnh.
Hàn Tinh Tinh đã lớn như vậy, trước giờ đều sống dưới sự quy củ của cha mẹ và gia tộc, cố gắng đóng vai một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Đây cũng là lý do vì sao cô rất hay âm thầm nổi loạn, thậm chí gan lớn liếc mắt đưa tình với Giang Dược, phong cách cực kỳ táo bạo.
Nói trắng ra là, cô thực sự không thích kiểu sống nép vào khuôn khổ.
Cô là người trẻ tuổi, cũng khát vọng được tự do thoải mái như những người trẻ tuổi khác.
Lúc này, trên đường cáp treo, Hàn Tinh Tinh bỗng nhiên lại tìm được cảm giác tự do và thoải mái này.
“Giang Dược, anh nhanh lên một chút nào." Hàn Tinh Tinh thúc giục.
Giang Dược cười khổ, thầm nghĩ Hàn Tinh Tinh thật đúng là hăng hái.
Hắn cũng không làm bộ, lập tức tăng tốc độ, giữ khoảng cách một mét với Hàn Tinh Tinh. Dù cho Hàn Tinh Tinh không cẩn thận thất thủ, Giang Dược cũng có thể thuận tay bắt lấy, thậm chí không cần dùng đến dây thừng bảo hiểm.
Hàn Tinh Tinh có khả năng phối hợp tay chân rất tốt, một đường đi vững vàng, không hề có nguy hiểm thất thủ. Không lâu sau, hai người đã đi được hai phần ba quãng đường, đến khu vực thung lũng, cũng chính là nơi con quái vật chiếm giữ.
Đương nhiên, con quái vật không đáng lo ngại, vì tâm tấn công của nó không thể đạt tới vị trí này.
Ngược lại, Giang Dược mơ hồ nhìn thấy có mấy thân ảnh đang tiến đến dưới chân núi, gần hạ du dòng suối.
Nhìn kỹ, rõ ràng là Đỗ Nhất Phong và đồng bọn.
"Sao bọn họ lại quay trở lại?" Giang Dược nhíu mày.
Những người này sớm không trở về, muộn không trở về, lại quay lại khi họ đã đi qua hai phần ba quãng đường. Hiện tại không còn cần đến bọn họ nữa.
"Giang Dược, đó không phải là bọn Đỗ Nhất Phong sao?" Hàn Tinh Tinh hỏi.
"Đừng để ý đến bọn họ, tiếp tục đi, tốc độ chậm một chút, giả vờ vụng về một chút."
Hàn Tinh Tinh hiểu ý, biết là muốn diễn kịch, thể hiện việc leo lên đường cáp treo nguy hiểm và gian nan như thế nào.
Nói trắng ra là, muốn khiến những kẻ mồi nhử này cảm thấy áy náy, để bọn họ cảm thấy đuối lý.
Đỗ Nhất Phong và đồng bọn nhanh chóng phát hiện ra Giang Dược và Hàn Tinh Tinh.
Họ dồn dập lên tiếng chào hỏi.
Giang Dược xụ mặt không để ý, Hàn Tinh Tinh cũng giả vờ không nhìn, cẩn thận từng li từng tí vịn đường cáp treo, phảng phất như sợ vừa đáp lời sẽ thất thủ, nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần.
Mấy người Đỗ Nhất Phong nhiệt tình chào mời, nhưng lại nhận được thái độ lạnh nhạt, tự nhiên là không vui.
"Đây là thái độ gì? Giả vờ như không thấy?" Đỗ Nhất Phong tức giận: "Được, rõ ràng là không muốn chia thiên thạch cho chúng ta.”
Hứa Thuần Như lại không nghĩ như vậy: "Leo đường cáp treo vốn đã rất nguy hiểm. Chẳng may họ đáp lời rơi xuống thì sao? Đi ga cáp treo chờ đi!"
Đỗ Nhất Phong hừ hừ cười lạnh, không nói một lời, mặt đen sì quay đầu đi thẳng đến ga cáp treo.
Ba nữ sinh kia bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể đuổi theo.
Chu Kiên hiển nhiên được bố trí canh gác tại lối ra vào ngoài cổng.
Mười lăm phút sau, Giang Dược và Hàn Tinh Tinh cuối cùng cũng chậm rãi đi đến điểm cuối cùng của quãng đường, thở hồng hộc nhảy xuống từ dây cáp.
Hàn Tinh Tinh sắc mặt trắng bệch, chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi ngay đó: "Làm tôi sợ muốn chết."
Giang Dược cũng khoát tay, chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển ở một bên, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Đã diễn thì phải diễn cho giống thật.
Bọn Đỗ Nhất Phong gặp loại tình huống này, nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, không tiện vội vàng truy vấn. Giang Dược thở hổn hen một trận, tron mắt nói: "Các người làm gì vậy? Có ai làm mồi nhử như thế sao?"
Hàn Tinh Tinh cũng cả giận: "Bo đường cáp treo suýt chút nữa dọa tôi ra bệnh tim."
Đỗ Nhất Phong quen thói đậu đen rau muống nói: "Bên này xuất hiện một chút vấn đề. Giang Dược, phía trên các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì xảy ra? Tôi còn muốn hỏi các cậu chuyện gì xảy ra? Anh Hạo kia làm sao lại đi lên?" Giang Dược rất ít khi xụ mặt nói chuyện, lúc này khó được mặt hầm hầm, những người khác thật đúng là không chống nổi.
Ngay cả Đỗ Nhất Phong, vốn dĩ mạnh miệng, cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Giang Dược.
Hứa Thuần Như đành đứng ra hoà giải, kể chuyện anh Hạo nhân lúc mọi người hấp dẫn sự chú ý của con quái vật, lén lút vượt qua khu vực kiểm soát của con quái vật.
Chuyện gã trộm lên núi, mọi người trước đó cũng không biết, đều bị gã lừa gạt.
Hứa Thuần Như nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, Giang Dược và Hàn Tinh Tinh vẫn là vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
"Giang Dược, thật không có ý tứ, việc này đúng là chúng tôi sơ sẩy. Có điều chân mọc trên người anh Hạo, dưới tình huống đó, chúng tôi xác thực cũng không thể làm gì được."
"Bây giờ nói những thứ vô dụng này làm gì, dù sao mọi người toi công bận rộn một trận. May mà nhóm chúng ta cuối cùng cũng không có thương vong, cũng coi là may mắn trong bất hạnh."
Đỗ Nhất Phong nhịn không được nói: "Toi công bận rộn một trận là có ý gì? Các cậu không tìm được thiên thạch sao?”
"Tìm được, đều làm lợi anh Hạo. Ai biết được anh ta sẽ lên núi, ai biết được anh ta núp trong bóng tối đánh lén mọi người?”
Đỗ Nhất Phong bán tín bán nghi nói: "Chẳng lẽ toàn bộ thiên thạch đều bị gã cướp đi à? Anh Hạo tuy âm hiểm, nhưng muốn từ trong tay cậu cướp đi thiên thạch, gã có năng lực lớn như vậy sao?”
"Ai nói cho cậu anh ta cướp từ tay tôi? Thiên thạch chúng tôi thống nhất giao cho anh Chí đảm bảo, mà anh Chí là người thứ hai leo lên từ dưới khu va chạm."
Mặc dù Hàn Tinh Tinh biết trên người Giang Dược có thiên thạch, nhưng cũng sẽ không tiết lộ, ngược lại bổ sung một câu: "Anh Chí và Tiểu Cao đều đã bị anh Hạo xử lý. Thi thể ngay trong bụi cỏ phía trên khu va chạm.”
Những người khác nghe vậy, đều là sắc mặt đại biến.
Đỗ Nhất Phong lại nói: "Vậy các cậu liền trơ mắt nhìn xem anh ta cướp đi thiên thạch?”
Hàn Tinh Tinh không vui nói: "Chúng tôi lúc đó vẫn còn ở dưới đáy khu va chạm, muốn leo lên phải mất mười mấy phút, cậu tưởng chúng tôi có thể mọc cánh bay lên được ngay sao?"
Đỗ Nhất Phong vẫn nói với giọng thẩm vấn: "Các cậu ở dưới khu va chạm, làm sao biết là anh Hạo làm? Các cậu ở dưới đáy, không thể có Thiên Lý Nhãn được chứ? Còn có thể bẻ cong ánh mắt hay sao?"
Giang Dược cười lạnh đáp: "Làm sao? Nhất Phong, cậu đang thẩm vấn phạm nhân đấy à?"
Lúc này Đỗ Nhất Phong mới nhận ra giọng điệu của mình quá cứng nhắc, lập tức hòa hoãn lại, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò muốn biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. "Lúc anh Chí bị ám hại, đã kêu lên một tiếng A Hao. Lúc đó tôi đã cảm thấy không ổn, nên đi lên xem xét. Khi đến nơi, đã không còn bóng người nào. Sau đó tôi và Tinh Tinh mới phát hiện thi thể của họ. Nhất Phong, giải thích như vậy có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu rồi chứ?"
"Ha ha, vậy các cậu cũng xuống muộn quá nhỉ. Cái tên A Hạo kia đã trốn xuống núi từ đường cáp treo hai tiếng trước rồi."
Hàn Tinh Tinh nghe vậy, bực tức lên tiếng: "Các cậu còn không biết xấu hổi! Tôi và Giang Dược ở trên đợi hai tiếng đồng hồ, chẳng thấy bóng dáng ai cả. Các người tưởng chúng tôi muốn bò xuống bằng đường cáp treo à? Nếu không, các người thử đi lên xem cảm giác thế nào?"
Đỗ Nhất Phong cười khẩy đáp: "Có gì khó chứ? Tôi thấy anh Hạo bò xuống, tay chân rất nhanh nhẹn a2?
"Cậu nói gì? Ý cậu là chê bọn tôi chậm chạp hả? Cậu nhanh nhẹn sao không chặn anh ta lại? Anh ta đâu rồi? Hai mươi viên thiên thạch đâu?"
“Hai mươi viên?”
Đoàn người Đỗ Nhất Phong nghe vậy đều sắc mặt thay đổi, vậy mà lại có nhiêu đến thế sao?
Giang Dược nhíu mày nói: "Nhất Phong, cậu đừng nói với tôi là cả đám các cậu không chặn được một mình gã chứ?”
Đỗ Nhất Phong tức giận nói: "Tên đó vô cùng xảo quyệt, trước đó gã chắc chắn đã ẩn giấu thực lực. Khi chúng tôi phát hiện ra gã, đã toàn lực truy đuổi, chỉ còn cách mười mấy mét, thế mà để gã trốn mất hút. Sau đó chúng tôi lái xe cũng không đuổi kịp gãt"
Giang Dược cười khẩy nói: 'Lái xe? Cậu tưởng gã ngốc à? Dùng hai chân chạy đua với xe bốn bánh? Gã không biết tìm bụi rậm nào để núp vô sao?"
Đỗ Nhất Phong mặt đen sì, tỏ ra vô cùng hối hận, lúc đó cậu quả thực không nghĩ được nhiều như vậy. Đợi đến khi cậu lái được một lúc, mới nghĩ ra vấn đề này, nhưng lúc quay đầu lại, đường đã quá xa, căn bản không thể tìm thấy tung tích.
Du Tư Nguyên ngược lại là nghĩ thoáng: "Thôi đi, cũng như Giang Dược nói, bọn mình cũng không tổn thất gì, hơn bọn anh Chí nhiều rồi. Thiên thạch gì gì đó, vốn dĩ cũng không phải do chúng ta phát hiện ra. Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta chỉ bị gã lợi dụng một chút, không mất mát gì cả."
Lúc này cô thậm chí không muốn nhắc lại nhiệm vụ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Hứa Thuần Như cũng nói: "Người không sao là may mắn rồi, chúng ta cũng chẳng mất mát gì. Chẳng qua chỉ hò hét vài câu, thu hút sự chú ý của quái vật. Mấy người Giang Dược mới thực sự là mạo hiểm."
Đỗ Nhất Phong vẫn có chút không cam tâm: "Tôi không rõ, hai mươi khối thiên thạch, vì sao phải giao cho anh Chí bảo quản hết? Thực lực của anh Chí cũng không phải mạnh nhất. Chẳng may bọn họ có lòng riêng thì sao? Dù sao cũng phải có chút phòng bị chứ?
Giang Dược cười nhạt nói: "Giao cho anh Chí bảo quản, chính là phòng bị của tôi. Cậu không nghe nói câu này sao? Thất phu vô tội, mang ngọc có tội."
Đỗ Nhất Phong nhăn mặt, hiển nhiên vẫn không tin tưởng hoàn toàn.
Anh ta lẩm bẩm nói: "Anh Hạo kia không tuân thủ quy tắc, nhưng chúng ta vẫn phải tuân thủ quy tắc chứ? Theo thỏa thuận trước đó... tôi nhớ các cậu lúc ấy đều đồng ý." Giang Dược như cười như không nói: "Cậu có ý gì? Nói thẳng đi."
"Giang Dược, tôi không nhắm vào cậu, cũng không phải không tin tưởng cậu. Căn cứ thỏa thuận trước đó, những người đã đến khu vực va chạm phải chấp nhận việc lục soát."
Đỗ Nhất Phong đưa ra thỏa thuận đã thống nhất trước đó.
Hứa Thuần Như cau mày nói: "Được rồi được rồi, thỏa thuận kia là nhắm vào nhóm của anh Chí, người một nhà có gì không tin tưởng nhau được?"
Họ kẻ xướng người họa, một người hát mặt trắng, một người hát mặt đen, nhưng thực ra chưa chắc trong lòng không phải nghĩ cùng một chuyện.
Giang Dược thâm ý nhìn Đỗ Nhất Phong, thản nhiên nói: "Vậy thì cứ theo thỏa thuận trước đó đi. Tôi trước hay Tinh Tinh trước?”
Giang Dược cười lạnh ném ba lô xuống đất.
Hàn Tinh Tinh lòng đầy nghi vấn, cô biết Giang Dược có mười viên thiên thạch, tại sao Giang Dược lại có thể tự tin đến vậy, và sẵn sàng chịu lục soát?
Có điều Hàn Tinh Tinh luôn có một niềm tin khó lý giải vào Giang Dược, tuy nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Cô không có thiên thạch, nên càng không phải e ngại.
"Chị Như, Tư Nguyên, chúng ta qua phòng bên kia đi. Cũng không thể bắt tôi cởi quân áo trước mặt nam sinh chứ?"
Hứa Thuần Như và Du Tư Nguyên mỉm cười, không phản đối, cùng Chu Di đi cùng Hàn Tinh Tinh đến phòng điều khiển cáp treo để soát người.
Đỗ Nhất Phong đã nói lục soát, chắc chắn sẽ không qua loa, mà thực hiện một cách nghiêm túc.
Lục soát xong ba lô, cậu ta nói một tiếng đắc tội rồi bắt đầu lục soát người Giang Dược.
Mùa này, quần áo không nhiều, Giang Dược dứt khoát cởi phăng cả ra, chỉ giữ lại một chiếc quần lót.
Đỗ Nhất Phong thực sự không có chút ngại ngùng, tỉ mỉ lục soát, sợ bỏ sót bất kỳ chỉ tiết nào.
Chỉ tiếc, lần cố gắng này của cậu ta đã chú định phí công.
Lục soát một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Trong lòng cậu vừa nổi nóng, vừa mơ hồ có chút hối hận.
Cậu biết hành động này ít nhiều gì cũng khiến mình rơi vào ngõ cụt, đắc tội Giang Dược. Chuong 376: Tinh Thanh bien doi nghieng troi?
Khi các cô gái trở lại, Giang Dược đã ăn mặc chỉnh tê, khoác ba lô lên vai, tay câm xẻng công binh, nhàn nhạt hỏi: "Chu Kiên đâu? Vẫn còn ở cổng?"
Hỏi xong, không đợi trả lời, hắn liền đi thẳng ra ngoài.
Hứa Thuần Như lẩm bẩm: "Chị đã nói rồi, người nhà mình thì có gì không tin được, em cứ thích làm lố. Có tìm được gì không?”
Đỗ Nhất Phong vốn đang bực bội, tức giận nói: "Người ta dám cho chúng ta lục soát, chắc chắn là đã không mang theo bên người. Ai biết có giấu trên núi hay không?”
Hứa Thuần Như nhún vai: "Vậy em cứ lên núi tìm đi."
Du Tư Nguyên vội vàng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, vốn dĩ không phải chúng ta phát hiện ra. Cứ coi như cậu đi ngang qua cửa hàng bán vé số, nhìn thấy người khác mua vé số trúng giải độc đắc, thực ra chẳng liên quan gì đến cậu. Cậu cũng chẳng mất mát gì cả."
Đỗ Nhất Phong cười lạnh: "Nói cho cậu biết, cậu chẳng hiểu gì cả, bị người ta bán còn giúp họ đếm tiên. Tôi dám cá, anh Hạo kia tuyệt đối không thể cướp đi tất cả nguyên thạch!"
Cũng chỉ vì Giang Dược đã đi xa, cậu ta mới dám nói như vậy.
Hứa Thuần Như túm lấy tay áo cậu: "Nhất Phong, em thật sự có chút mù quáng. Em suy nghĩ lại đi, trước khi đến khu sinh thái, quan hệ giữa em và Giang Dược như thế nào? Bây giờ thì sao? Rốt cuộc em muốn cái gì? Ở thời đại quỷ dị, có một người bạn là thêm một bảo hiểm, đặc biệt là người bạn này còn rất có bản lĩnh. Chỉ vì một ít tiền tài ngoài thân mà đắc tội người bạn này, liệu có đáng hay không? Tiền tài quan trọng hay mạng của mình quan trọng?”
Đỗ Nhất Phong nghe vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi, nhưng cũng không nói thêm gì khác nữa.
Mấy người về đến lối vào, bầu không khí rõ ràng trở nên quỷ dị hơn nhiều.
Giang Dược trực tiếp nhảy lên ghế lái phụ, không màng tới việc lái xe. Những người khác thấy Giang Dược không vui, cũng không dám ho he gì, đều im lặng lên xe.
Chu Kiên ngồi ghế lái, ngược lại có chút xấu hổ.
Anh ta đương nhiên biết lái xe, cũng có kinh nghiệm lái xe nhiều năm, có thể xoay sở được nhiều tính huống, nhưng giờ anh ta đang là thương binh, còn chưa tới lượt anh ta phải cầm lái.
Hàn Tỉnh Tinh gõ vào cửa sổ: "Để tôi lái cho."
Chu Kiên như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống xe, tự giác đi ra hàng ghế sau chui vào.
Chiếc xe thương vụ MPV bảy chỗ, dù có thêm Chu Di cũng không chật chội.
Xe khởi động, chậm rãi lái ra ngoài.
Giang Dược bỗng nhiên nói: "Chờ một chút."
Hàn Tinh Tinh vô thức phanh lại. Giang Dược không chờ xe dừng hẳn, đã vọt người xuống xe, lao vào một dải cây xanh ven đường.
Mọi người trên xe đều khó hiểu nhìn Giang Dược, không biết hắn lại làm trò gì.
Giang Dược quay lưng về phía họ, lợi dụng rừng cây che chắn, nên họ không thể nhìn rõ hành động cụ thể của Giang Dược. Cũng may Giang Dược không mất quá nhiều thời gian, chưa đầy ba phút đã quay lại xe.
"Tinh Tinh, cậu xem loại cây này, có phải là tiêu bản cần cho nhiệm vụ không?”
Hàn Tinh Tinh chôm qua xem kỹ, mừng rỡ reo lên: "Đúng vậy! Bên ngoài cốc cũng có thể tìm được tiêu bản ư? Quá tuyệt vời! Vậy là độ hoàn thành nhiệm vụ của tôi ít nhất cũng đạt cấp C+ rồi! Giang Dược, cám ơn cậu nhiều!"
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Hàn Tinh Tinh, Đỗ Nhất Phong và Hứa Thuần Như không khỏi có chút ghen ty, thâm nghĩ giá như Giang Dược cũng chu đáo với họ như với Hàn Tinh Tinh thì tốt.
Xe lại tiếp tục di chuyển. Lúc này là khoảng gần năm giờ chiều, đã quá muộn để chạy về Tinh Thành, nhưng vẫn dư dả thời gian trở lại khu nhà nghỉ, nên xe đi không vội vã.
Đỗ Nhất Phong tâm trạng nặng nề, nhẫn nhịn sự bực bội trong lòng, không nhịn được mở miệng nói: "Các cậu nói A Hạo kia sẽ quay vê khu nhà nghỉ chứ?"
Câu hỏi này có chút ngây thơ, chính cậu cũng biết nó ngốc nghếch, nhưng muốn phá vỡ bầu không khí bế tắc hiện tại, dù sao cũng phải tìm đề tài nói chuyện.
Hàn Tinh Tinh không chút khách khí cười lạnh: "Là cậu ngu ngốc, hay là anh ta ngu ngốc? Nếu đổi lại là cậu, được lợi lớn như vậy, cậu sẽ ở khu nhà nghỉ chờ chúng ta đến tìm phiền phức ư?"
"Cháu trai này, hòa thượng chạy được, nhưng chùa miếu thì không, trở lại Tinh Thành sẽ tìm gã tính sổ."
Hứa Thuần Như thở dài: "Nhất Phong, tỉnh lại đi! Em căn bản không biết gì về lai lịch của người ta. Chắc gì em có thể làm được họ?"
"Không phải chúng ta có nhiều người sao? Sáu người chính là sáu thế lực. Cho dù gã là ai, chẳng lẽ còn có thể đi ngang ở Tinh Thành? Tinh Tinh, cậu thấy sao?"
Đỗ Nhất Phong nói sáu người chẳng khác gì tự động loại trừ Chu Kiên ra ngoài.
"Đừng lôi tôi vào. Việc xảy ra tại khu nhiệm vụ, trở lại Tinh Thành, mọi người đều là cá trở về nhà, quên chuyện trên bờ đi." Hàn Tinh Tinh lập tức vạch rõ thái độ.
"Tôi cũng thôi, không tranh giành. Mẹ tôi thường nói với tôi, được mất trong đời đều là do số mệnh. Hầu hết mọi người không cam chịu số phận, cưỡng cầu, nên cả đời không tốt đẹp, luôn mãi không vượt qua được bản thân, thậm chí mất mạng."
Cũng không biết Du Tư Nguyên có phải là quá sợ hãi hay không, nghe giọng hiền như phật.
Hứa Thuần Như không đưa ra ý kiến, thái độ như lọt vào trong sương mù, không biểu lộ gì.
Chu Di vốn không phải là cùng một giuộc với bọn họ, trông cậy vào cô hiển nhiên không quá thực tế, huống chỉ nhìn thái độ của cô cũng rõ ràng lộ ra nản lòng thoái chí.
Bọn họ năm người, kết quả chỉ còn lại cô đơn độc đi nhờ xe trở về, tâm lý đã ở bờ vực sụp đổ, nào còn tâm tư về Tinh Thành truy cứu việc này?
Đỗ Nhất Phong nhìn thái độ của bốn cô gái, thầm than phụ nữ quả nhiên không đáng tin cậy, thời khắc mấu chốt không có huyết tính, một chút trở ngại liền nản lòng thoái chí, nào giống người làm đại sự?
“Giang Dược, còn cậu thì sao?”
"Có thể tìm được người rồi nói sau." Giang Dược không đáp ứng cũng không phản đối, giữ thái độ trung lập. "Chuyện tìm người, tôi đến phụ trách. Tìm tới người về sau, cậu có làm hay không?" Đỗ Nhất Phong nhìn qua tựa như muốn làm tới cùng.
"Sau lại nói." Giang Dược căn bản không quan tâm đến Đỗ Nhất Phong, dứt khoát nhắm mắt lại chợp mắt.
Đỗ Nhất Phong mặc dù gấp, nhưng cuối cùng không thể làm gì.
Nếu như không thể kéo Giang Dược và Hàn Tinh Tinh vào cùng, chỉ dựa vào gia tộc của Đỗ Nhất Phong, ở Tinh Thành gặp được cọng rơm cứng, thật sự không có bao nhiêu nắm chắc.
Quan trọng nhất là, trở về Tinh Thành, dùng lý do gì để kiếm chuyện với người ta?
Nói người ta độc chiếm thiên thạch?
Khu nhiệm vụ vốn là nơi riêng biệt, cái gọi là kết minh hợp tác căn bản không được chính phủ tán thành, đơn giản chỉ là hiệp nghị miệng.
Kết quả chẳng phải đều bằng bản sự?
Người ta bản lĩnh mạnh, biết tính toán, một mẻ hốt gọn thiên thạch, thì tính sao?
Mình không bản lĩnh bị người ta qua mặt, nói trắng ra là do bản thân vô năng. Muốn dùng loại lý do này tìm về cái gọi là công đạo, căn bản không có cơ sở pháp lý.
Coi như muốn truy cứu, đó cũng là chuyện của thế lực sau lưng anh Chí và Tiểu Cao. Nếu hai người bọn họ thực sự bị anh Hạo giết chết, mới chính thức có lý do truy cứu trách nhiệm của anh Hạo.
Dù sao trong khi làm nhiệm vụ, có quy định không cho phép bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Xe trở lại khu khách sạn nhà nghỉ. Thiếu đi nhóm người anh Chí, khu nhà nghỉ lại trở nên quạnh quẽ.
Vài người còn trốn trong khu nhà nghỉ, một mực lén lút không chịu lộ diện. Đoán chừng ai cũng có mưu đồ riêng, bọn họ không ra, Giang Dược cũng lười đi trêu chọc.
Sau bữa tối ở khách sạn, Giang Dược rời khỏi phòng ăn trước. Đỗ Nhất Phong có chút bất an, giả vờ xuống lầu tản bộ dòm thêm vài lần, lại phát hiện Giang Dược đang lúi húi bên quầy tiếp tân, sử dụng máy tính.
Kỳ thật Giang Dược chỉ là tìm một chiếc USB khác từ quầy tiếp tân, sao chép một phần nội dung USB của giáo sư Lục.
Bản thân hắn không có hứng thú quá lớn với sinh vật học, nhưng việc các thế lực liên quan coi trọng USB này đến vậy, thậm chí không tiếc thu mua trợ thủ của giáo sư Lục làm nằm vùng, khiến hắn ngược lại muốn nghiên cứu kỹ hơn, xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu bí mật.
Chiếc USB của giáo sư Lục này, tự nhiên vẫn phải nộp lên cho phía chính phủ.
Chỉ cần USB từ tay Giang Dược được nộp lên, tin tức này được công bố, Chu Kiên cũng sẽ tự nhiên an toàn.
Mọi người muốn tìm Chu Kiên, chỉ là để đào ra manh mối về USB.
Chỉ cần USB bị Giang Dược lấy đi, lại giao cho phía chính phủ, việc tìm Chu Kiên tự nhiên không còn ý nghĩa gì nữa.
Đỗ Nhất Phong thấy Giang Dược sử dụng máy tính, tuy không biết hắn đang làm gì, nhưng khẳng định không liên quan đến thiên thạch, chỉ có thể vô vị trở vê phòng.
Giang Dược cũng nhanh chóng lên lầu, phát hiện mọi người đang cười nói vui vẻ, bau không khí rất nhẹ nhõm.
Có lẽ là bởi vì xác định sáng sớm ngày mai sẽ rời khỏi đây trở về Tinh Thành, trừ Du Tư Nguyên ra, nhiệm vụ của mọi người cũng cơ bản hoàn thành, nên tâm trạng buông lỏng.
Nhưng sự nhẹ nhõm này lại không khiến hắn mất đi sự cảnh giác. Chỉ là đêm nay vẫn trôi qua một cách bình lặng.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người nhanh chóng thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi vườn sinh thái.
"Cuối cùng cũng có thể bái bai cái nơi quỷ quái này!" Hàn Tinh Tỉnh rất vui mừng.
Khoảng thời gian ngắn ngủi bốn ngày qua, mỗi ngày đều trải qua các loại thử thách, mỗi ngày đều có các loại nguy hiểm, đối với cả thể chất và tinh thân của mỗi người đều là một loại tra tấn.
Về Tinh Thành đối với mỗi cá nhân mà nói, đều là sự an ủi tâm lý tốt nhất.
Đỗ Nhất Phong bỗng nhiên nói: "Nói không chừng, Tinh Thành hiện tại đã trở thành một nơi quỷ dị khác...'
Biết rõ Đỗ Nhất Phong là đang nói đùa, nhưng khi nghe lời này, mọi người vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Thời đại quỷ dị, mỗi ngày một thay đổi, rời khỏi Tinh Thành bốn năm ngày, quả thực khó mà nói Tinh Thành hiện tại là bộ dạng gì.
Hàn Tinh Tinh trợn mắt nhìn Đỗ Nhất Phong: "Đỗ Nhất Phong, cậu đúng là bị Trương Kế Nghiệp nhập hả? Không gây chuyện không thoải mái đúng không?”
Giang Dược bấm nút thang máy: "Đi thôi!"
Cả bọn đáp thang máy xuống lầu, lên xe, rời đi.
Xe lái đến một vùng ven sông, Giang Dược cũng không dừng lại.
"Chúng ta không đi bè tre sao?" Hứa Thuần Như hơi kinh ngạc hỏi.
"Hôm nay thời gian không gấp. Có thể tránh đi đường thủy thì cứ tránh. Nhìn xem xe có thể đi được đến đâu."
So với lúc di trở vê bằng đường thủy là ngược dòng. Đối với những người gà mờ không có nhiều kinh nghiệm thao tác như họ, kỹ thuật cần thiết để ngược dòng chèo bè là rất khó.
Hơn nữa, lái xe trở về có thể tiết kiệm được không ít lộ trình.
Mặc dù cuối cùng vẫn khó tránh khỏi việc phải đi qua nhiều đường núi gập ghềnh, nhưng có thể tiết kiệm được đoạn đường nào hay đoạn đường đó.
Xe chạy được khoảng bảy tám dặm thì đến con đường núi gập ghềnh. Càng đi càng khó, đến cuối cùng không thể đi được nữa, đành phải bỏ xe đi bộ.
Do Hứa Thuần Như mang theo quái vật cô dâu, tốc độ di chuyển không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Khi họ đến thôn Mã Khê, đã là giữa trưa.
So với lúc đi, thôn Mã Khê không có nhiều thay đổi, chỉ là hoang vu hơn một chút.
Cửa nhà các hộ gia đình vẫn mở, hiển nhiên trong thời gian này không có người khác xuất hiện tại đây.
Giang Dược và những người khác cũng không khách khí, lục tung từng nhà, trưng dụng đồ ăn, nấu một bữa trưa thịnh soạn. Sau bữa trưa, mọi người không dừng lại, bảy người trưng dụng bảy chiếc xe điện, nhanh chóng lên đường.
Thôn Mã Khê này có vài chục hộ gia đình, nhà nào cũng có xe điện.
Có xe điện, di chuyển nhanh hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến chỗ lún lần trước.
Ngoại trừ Chu Kiên, những người khác đều là Người giác tỉnh. Tuy việc khiêng xe điện từ dưới sườn dốc lên trên là khá nguy hiểm nhưng vẫn có thể thực hiện được.
Chu Kiên chỉ có thể nhờ Giang Dược hỗ trợ.
Vượt qua chỗ đất lở, mọi người tiếp tục lên đường.
Có điều sau đó liên tục xảy ra tình huống, một số xe điện bị hết pin, chỉ có thể ngồi lên xe điện của những người khác.
Khi tất cả các xe đều không thể đi được nữa, cách Tinh Thành vẫn còn bảy tám cây số.
Đối với Người giác tỉnh, quãng đường này cũng không đáng kể là mấy.
Nếu không phải vì Chu Kiên bị thương, họ hoàn toàn có thể thừa thế xông lên chạy về Tinh Thành.
Ngay cả Đỗ Nhất Phong cũng không hề đề nghị đi trước, những người khác càng không có ý tứ đề nghị.
Càng đến gân Tinh Thành, mọi người càng vui vẻ.
Họ đã sớm quên đi nguy hiểm ở cốc Thần Tiên vào ngày hôm qua.
Giang Dược cũng không hứng khởi là mấy. Chuyến đi này có thể nói là nấu một nồi cơm sống, rất nhiều câu đố vẫn chưa được giải đáp, khiến hắn vẫn không hiểu ra sao.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong toàn bộ khu sinh thái?
Người dân thôn Mã Khê đã đi đâu? Có phải đã bị thu hút đến khu sinh thái?
Mấy đứa trẻ trong trang viên cổ tích là ai?
Con quái vật trong cốc Thần Tiên từ đâu ra?
Mê cung thời gian trong khu vui chơi Tò Tí Te được tạo ra như thế nào?
Còn có những cây đại thụ trong Du hành Rừng rậm, vực sâu, sương mù, chín khối đá...
Thậm chí bao gồm cả giáo sư Lục và trợ lý Tả...
Có thể nói, còn vô số câu đố chưa được giải đáp.
Đây chỉ là một khu vườn sinh thái, Tinh Thành rộng lớn như vậy, ai biết có bao nhiêu sự kiện quỷ dị?
Toàn bộ nước Đại Chương, thậm chí toàn bộ hành tinh Gaia, lại có bao nhiêu?
Nghĩ đến đây, Giang Dược không khỏi run sợ trong lòng.
"Nhìn kìa, chúng ta sắp đến Tinh Thành rồi!"
Hình ảnh mơ hồ của Tinh Thành đã xuất hiện ở xa xa.
Bốn năm ngày xa cách, lại có cảm giác tang thương như sinh ly tử biệt.
Khi cách Tinh Thành còn hai cây số, họ bị chặn lại bởi một trạm gác. Binh lính trang bị đây đủ súng ống đứng bên cạnh trạm gác, kiểm tra thân phận của họ.
Biết được họ là những người tham gia khảo hạch ở khu sinh thái, binh lính vẫn không cho họ đi qua, mà tiến hành kiểm tra đối chiếu kỹ lưỡng thông tin cá nhân. Rất nhanh, họ phát hiện ra Chu Kiên không phải là người tham gia khảo hạch.
Sau khi giải thích, họ mới biết Chu Kiên là người nằm trong nhiệm vụ giải cứu của chính phủ.
Sau một hồi trao đổi phức tạp, một chiếc xe ba gác nhỏ được cử đến để đưa họ lên xe.
Trên xe có bốn quân nhân trang bị đầy đủ vũ khí canh gác.
"Đồng chí, có thể cho chúng tôi biết đã có chuyện gì xảy ra không?” Hàn Tinh Tinh lịch sự hỏi.
Mấy tên quân nhân nhìn họ chằm chằm, không có ý định trả lời câu hỏi, bầu không khí trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Ngược lại, tài xế lên tiếng: "Mọi người cũng đừng căng thẳng, Tinh Thành đã bắt đầu thực hiện giới nghiêm từ sáng sớm nay, tất cả mọi người ra vào thành đều phải kiểm tra nghiêm ngặt."
"Giới nghiêm? Tại sao lại giới nghiêm? Chẳng lẽ tình hình đã trở nên tồi tệ nhanh như vậy?" Đỗ Nhất Phong không hiểu.
Tài xế lắc đầu, vì lý do kỷ luật, không nói thêm gì nữa.
"Bác tài, tôi là con gái của Hàn Dực Dương, xin hỏi cha tôi vẫn khỏe chứ?"
Tài xế kinh ngạc: "Thị trưởng Hàn?”
Tài xế không nhịn được quay đầu nhìn Hàn Tinh Tinh vài lần, như để xác nhận thật giả.
"Tiểu thư Hàn, xin thứ lỗi, tình hình ở Tinh Thành hiện tại rất phức tạp, chúng tôi có kỷ luật, không tiện nói nhiều."
Giang Dược bĩu môi, nói một nửa che một nửa, còn không bằng không nói gì, đỡ để lòng người hoang mang.
Hàn Tinh Tinh nhíu đôi mày thanh tú, nghe lời nói của tài xế, lại có vẻ như có điều gì không tiện nói. Chẳng lẽ cha thực sự đã xảy ra chuyện gì?
Ý nghĩ này một khi xuất hiện trong đầu, nó liền lan rộng như virus, không thể ngăn cản.
"Đừng lo lắng, nhà họ Hàn có thế lực như vậy, không có gì là không thể vượt qua được." Giang Dược võ nhẹ mu bàn tay Hàn Tinh Tinh để an ủi.
Liên quan đến thị trưởng Tinh Thành, ngay cả Đỗ Nhất Phong cũng không dám nói lung tung.
Chu Kiên càng là há hốc mồm, sau vài ngày chung đụng, anh ta cũng mơ hồ đoán được lai lịch của đám người này không tâm thường, nhưng không ngờ vị tiểu thư Hàn này lại chính là thiên kim của thị trưởng Tinh Thành!
Đây chính là nhân vật đỉnh chóp thực sự ở Tinh Thành.
Chu Kiên bỗng dưng có một cảm giác vinh dự khó tả, bản thân lại có thể chung sống với một nhân vật cao quý như vậy trong nhiều ngày, và còn được nhận nhiều ơn huệ.
Xe chạy một đường đến tòa nhà hành chính của Đại học Tinh Thành.
Đúng tại nơi họ xuất phát.
Tại nhiều giao lộ trọng điểm của Đại học Tinh Thành, đều có nhân viên vũ trang đầy đủ canh gác, hoàn toàn khác biệt so với tình hình vài ngày trước.
Những biến đổi này khiến mỗi người đều cảm thấy bất an và căng thẳng.
Tinh Thành chẳng lẽ đã biến đổi nghiêng trời?
Cũng may mà khi những lính canh này biết được họ là những người tham gia khảo hạch trở về, không ai làm khó họ.
Một nhân viên dẫn dắt họ lên lầu.
Nơi giao tiếp nhiệm vụ trên lầu cũng có nhân viên vũ trang canh gác.
Có thể nhìn ra, dù là nhân viên vũ trang hay nhân viên công tác bình thường, đều mang một gương mặt đơ, không hề có nụ cười nào, khiến bầu không khí càng thêm kiềm chế.
Đỗ Nhất Phong rất thức thời, không nói nhiều, thoạt nhìn còn quy củ hơn ai hết.
Nhân viên công tác đánh giá Giang Dược và những người khác, tự nhủ: "Người tham gia khảo hạch vườn sinh thái? Các cậu là nhóm đầu tiên trở về a... Nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai khu nhiệm vụ khác đều có vài nhóm người trở về. Số lượng người khảo hạch hai nơi đó còn ít hơn chỗ các cậu nhiều..." Chương 377: Thị trưởng gặp phiên phức
Mặc dù Giang Dược và những người khác biết khu vực vườn sinh thái có hơn tám mươi người tham gia khảo hạch, tỷ lệ hao tổn sẽ ít nhất là hai phần ba, nhưng họ không bao giờ nghĩ họ sẽ là nhóm người tham gia khảo hạch đầu tiên thành công trở về Tinh Thành.
Xem ra tỷ lệ hao tổn ở khu vực nhiệm vụ vườn sinh thái thậm chí còn thảm khốc hơn họ tưởng tượng.
"Ai nộp nhiệm vụ trước?”
Đỗ Nhất Phong vốn định lên đầu, nhưng lại chậm chân hơn Giang Dược.
Giang Dược nộp đơn nhiệm vụ, xác minh thân phận và đồng thời giao nộp chiếc USB của Giáo sư Lục Cẩm Văn.
Rất nhanh, nhóm thẩm định bắt đầu xem xét kỹ lưỡng. Sau quá trình thẩm định phức tạp, họ xác nhận tài liệu do Giang Dược nộp là thành quả nghiên cứu của Giáo sư Lục.
Theo quy định, tìm ra Giáo sư Lục Cẩm Văn mới được đánh giá cấp độ cao nhất B-, còn tìm ra tài liệu mật chỉ đạt mức C+.
Vì vậy, mức độ hoàn thành nhiệm vụ của Giang Dược là C+.
Như vậy, hắn đã đạt được phần tài liệu này, vậy những người tham gia khảo hạch khác dù có nhiệm vụ giống hắn cũng không thể hoàn thành được.
Trừ phi những đối thủ cạnh tranh kia có thể tìm ra Giáo sư Lục, điều này cơ bản là không thể thực hiện được.
Vì vậy, lần khảo hạch này, Giang Dược hơn phân nữa là có thể đạt được chứng chỉ Người siêu phàm.
Kết quả sẽ được công bố trong vòng ba ngày làm việc sau khi nhiệm vụ kết thúc.
Sau khi Giang Dược nộp xong, Đỗ Nhất Phong lần này không tranh nữa, để Hứa Thuần Như nộp nhiệm vụ trước.
Nghe Hứa Thuần Như giải thích tình hình, nhóm thẩm định cũng ngạc nhiên.
Nhiệm vụ yêu cầu tìm người sống, nhưng kết quả lại tìm ve một bộ quái vật xương trắng. Có điều nhiều bằng chứng cho thấy đây có thể là cùng một người với yêu câu nhiệm vụ.
Tất nhiên, với kỹ thuật gen hiện nay, việc này cũng không khó để thẩm tra.
Tiếp theo là Hàn Tinh Tinh. Cô cố gắng bình ổn cảm xúc, gạt bỏ những lo lắng sang một bên và tiến lên nộp nhiệm vụ.
Nhóm thẩm định sau khi phát hiện thân phận của Hàn Tinh Tinh, sau một chút ngạc nhiên ngắn ngủi, cũng không tỏ thái độ gì.
Họ tiếp nhận ba mẫu thực vật mà Hàn Tinh Tinh nộp và đăng ký hợp lệ.
Chu Di và Du Tư Nguyên vốn dĩ chưa hoàn thành nhiệm vụ, nên không có gì để giao nộp.
Cuối cùng đến lượt Đỗ Nhất Phong. Nhờ có Chu Kiên, nhiệm vụ của cậu hoàn thành gần như hoàn mỹ. Cậu nghiễm nhiên đạt mức hoàn thành cấp B-, và chắc chắn sẽ lấy được giấy chứng nhận.
Nếu không vì sự kiện thiên thạch ở cốc Thần Tiên khiến tâm trạng bực bội, Đỗ Nhất Phong lúc này hẳn là vô cùng hăng hái. Sau khi Đỗ Nhất Phong nộp bài, nhân viên công tác xác minh thân phận của Chu Kiên và xác nhận trùng khớp với người mất tích trong yêu câu nhiệm vụ.
"Được rồi."
Nhân viên công tác cúi xuống bên cửa sổ, nhắc nhở Đỗ Nhất Phong đã xong.
Có điều cậu không vội vã rời đi, cố gắng nở nụ cười thân thiện: "Chị, tôi muốn hỏi thăm một người, cũng là một người tham gia khảo hạch, tên của anh ta có một chữ Hạo..."
Nhân viên công tác lập tức xụ mặt: "Rất tiếc, thân phận của mỗi người tham gia khảo hạch đều được bảo mật, giữa các cậu có lục đục nội bộ như thế nào là chuyện của các cậu. Phía chính phủ chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của người tham gia khảo hạch ra ngoài."
Chính phủ có quy củ và quyền uy của chính phủ.
Nếu như tùy ý tiết lộ thân phận của người tham gia khảo hạch, thì chính quyền còn có uy tín gì để nói?
Mục đích nghe ngóng thân phận của người tham gia khảo hạch khác đơn giản là có thù oán gì đó trong lúc khảo hạch, trở lại Tinh Thành tìm cách trả thù, tiếp tục ân oán.
Tự nhiên, đây cũng là điều mà chính phủ không muốn nhìn thấy.
Đỗ Nhất Phong tự chuốc lấy nhục nhã, còn muốn cố gắng thêm một chút, nhân viên công tác thậm chí không thèm nhấc mí mắt, mấy nhân viên vũ trang cũng đều nhìn sang.
Bị nhân viên vũ trang để mắt tới, Đỗ Nhất Phong vô cùng thức thời, lập tức nhận sợ, bất đắc dĩ rời đi.
Nhân viên dẫn dắt họ xuống lầu, đến chiếc xe ba gác nhỏ.
"Các vị, xe sẽ đưa các vị đến cổng trường, các vị tự tìm cách về nhà. Gần đây Tinh Thành không yên ổn, nếu không có chuyện gì, tốt nhất đừng đi lung tung. Nội dung khảo hạch khu vườn sinh thái cũng nên cố gắng giữ bí mật. Sau khi có kết quả khảo hạch, chính phủ sẽ tự công bố ra ngoài. Các vị cứ kiên nhẫn chờ đợi là được."
Xe lái ra cổng trường, dừng lại ở một chỗ trống trải bên ngoài cổng trường rồi thả họ xuống.
Giang Dược và Hàn Tinh Tinh đều muốn về khu biệt thự ngõ Đạo Tử, những người khác tự nhiên cũng dự định ai vê nhà nấy.
Hứa Thuần Như nói chuyện riêng với Giang Dược vài câu, hẹn thời gian thanh toán thù lao. Lần khảo hạch này Giang Dược thực hiện đúng lời hứa, nhiều lần bảo đảm an toàn cho cô, hiện tại khảo hạch kết thúc, không thể nuốt lời.
Dù sao Đỗ Nhất Phong đã thanh toán trước hạn từ lâu.
Đỗ Nhất Phong tâm trạng nặng nề, hiển nhiên vẫn còn ghi nhớ chuyện của anh Hạo, chào hỏi một tiếng rồi tự mình trở về.
Gia đình cậu có sản nghiệp ở khắp nơi, khu vực này cũng có nhà hàng của cậu, chỉ cần tìm một chỗ gần đó là có thể gọi xe.
Hứa Thuần Như và Du Tư Nguyên đi cùng nhau, Chu Di vốn không quen với họ, tự nhiên không tiện đi cùng, cũng sớm rời đi.
"Anh Kiên, tôi sẽ không tiễn anh. Lúc này chúng ta liên lạc quá mật thiết, chưa chắc đã tốt."
Chu Kiên vốn còn chút bàng hoàng, nghe Giang Dược nói vậy, càng thêm hoang mang.
Giang Dược thấy vậy đành phải giải thích: "Anh nghĩ xem, USB của Giáo sư Lục là do tôi đưa ra. Nếu như hai ta đi quá gần nhau, người ta khó tránh khỏi nghi ngờ anh cũng tham dự chuyện này. Cho nên anh phải rũ sạch quan hệ với tôi."
Điều này vốn không khó lý giải.
Chu Kiên cũng là người lanh lợi, lập tức hiểu ra.
"Cậu Giang, tôi... tôi thật không biết phải tạ ơn cậu như thế nào."
"Còn sống là tốt!" Giang Dược võ vai Chu Kiên, nhiều lời cũng không có ý nghĩa.
Sống sót, là chủ đề thực tế nhất trong thời đại quỷ dị này. ...
Giang Dược biết Hàn Tinh Tinh lòng nóng như lửa đốt, sau khi từ biệt Chu Kiên, hai người liền vội vã đến khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Cái bau không khí kỳ lạ này cũng khiến Giang Dược nghi ngờ.
Có lẽ, Tinh Thành bên này có khả năng xuất hiện biến cố, và biến cố này rất có khả năng cuốn cả thị trưởng Tinh Thành vào.
Bảo an khu biệt thự ngõ Đạo Tử dường như càng thêm nghiêm ngặt.
Nhìn bộ dạng này, có vẻ như ngay cả một con ruồi cũng khó mà lọt.
Lần trước tranh đoạt biệt thự số chín, Giang Dược ở khu biệt thự ngõ Đạo Tử hiện tại nghiễm nhiên là đại danh nhân, chỉ cần là nhân viên liên quan đều không ai không biết hắn.
Lúc này, khuôn mặt của hắn chính là một tấm biển hiệu.
Hắn ra vào, quả thật không có lý do gì ngăn cản hắn.
Mặc dù những nhân viên bảo an này nhìn qua không có thiện cảm, nhưng họ biết điều nên không ngăn cản.
Thứ nhất, không có mệnh lệnh từ cấp trên, không có lý do chính đáng để không cho chủ sở hữu vào.
Thứ hai, họ thực sự lo lắng mình đánh không lại.
Tâm tư của con gái đặc biệt tinh tế, Hàn Tinh Tinh rõ ràng cảm thấy ánh mắt của những nhân viên bảo an này nhìn mình có chút không đúng.
Trước đây, khi bản thân là thiên kim của thị trưởng Tinh Thành, ra vào, ánh mắt của những người này khó tránh khỏi sự bảo đảm và cung kính.
Nhưng lúc này, sự cung kính và lễ phép đó đã không còn. Cũng không ai đưa ra đề nghị dùng xe đưa đón đưa họ.
Đây đều là những thay đổi thái độ rõ ràng.
Nhìn mặt biết lòng, nhất định là đã có chuyện gì đó không ổn xảy ra.
Hàn Tinh Tinh chạy một mạch, lòng nóng như lửa đốt.
Bình thường, cô đặc biệt không muốn sống trong khuôn khổ do cha mẹ đặt ra, nhưng đến lúc mấu chốt, tình cảm ruột thịt lại khiến cô khó có thể bình tĩnh.
Giang Dược thậm chí không về biệt thự số chín mà đi cùng Hàn Tinh Tinh đến biệt thự số tám.
Cảm ơn trời đất, khóa vân tay biệt thự số tám vẫn mở đối với Hàn Tinh Tinh, chứng tỏ biệt thự số tám vẫn chưa đổi chủ.
Đây là một tin tốt. Vào nhà, trong phòng lạnh tanh, không có một người giúp việc nào của nhà họ Hàn. Điều này khiến Hàn Tinh Tinh càng lo lắng hơn.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ trên lầu.
Giang Dược nghe ra đó là tiếng bước chân của Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh thấy Giang Dược và Hàn Tinh Tinh trở về, sắc mặt vui mừng, bước nhanh xuống.
"Cậu Giang, Tinh Tinh, đã về rồi sao?" Có thể thấy Bạch tiên sinh thật sự mừng rỡ.
"Bạch tiên sinh, trong nhà còn tốt chứ? Cha cháu còn tốt chứ?”
Bạch tiên sinh không ngờ Hàn Tinh Tinh vừa về đến đã đi thẳng vào vấn đề, nhất thời lúng túng, không biết trả lời như thế nào.
"Bạch tiên sinh, có phải hay không xảy ra chuyện rồi? Ngài nói một câu đi." Hàn Tinh Tinh gấp gáp.
"Tinh Tinh, bình tĩnh, để Bạch tiên sinh từ từ nói."
Bạch tiên sinh không hổ là trưởng giả, công phu dưỡng khí cao minh, cho dù rõ ràng gặp được chuyện lớn, nhưng vẫn bình tĩnh, tự mình rót trà cho hai người, lúc này mới bắt đầu nói.
"Tinh Tinh, cậu Giang, thị trưởng gặp phải một chút phiên phức, nhưng không ảnh hưởng đến an nguy cá nhân, các cháu không cần quá lo lắng. Ngược lại là các cháu, thị trưởng rất lo lắng. Các cháu có thể an toàn trở về, thật sự là quá tốt. Tin tưởng chờ thị trưởng nghe được tin tức, nhất định sẽ rất cao hứng."
Nhạc dạo đã được định ra.
Gặp phải một chút phiên phức, nhưng an nguy cá nhân không thành vấn đề.
Có tiền đề này, tâm trạng của Hàn Tinh Tinh ít nhất cũng đã ổn định.
Thị trưởng vẫn an toàn, mọi chuyện còn lại chỉ là râu ria.
"Lần khảo hạch thử thách nội bộ của chính phủ lần này, lão phu cũng nghe được một chút phản hồi, thông qua một số con đường thăm dò được không ít tin tức. Khu nhiệm vụ vườn sinh thái Xã Vọng Tiên, nghe có vẻ là an toàn nhất, nhưng thật ra là khu nhiệm vụ nguy hiểm và quỷ dị nhất trong ba khu vực. Cậu Giang, Tinh Tinh, có thể các cháu không biết, thị trưởng sau khi nhận được tin tức nội bộ, vô cùng lo lắng, nói ban đêm không ngủ được cũng không phải là khoa trương."
"Khó trách nhân viên công tác giao nhiệm vụ nói, chúng cháu là nhóm người tham gia khảo hạch đầu tiên từ vườn sinh thái trở về, hai khu nhiệm vụ khác đều đã có không ít người quay trở lại."
"Đúng vậy, sơn trang ma quái ở hồ Quỷ Yết và khu mỏ quặng vonfram trấn Thiết Sơn đều có nhiều người trở về. Theo tin tức họ mang về, sự kiện quỷ dị ở đó tương đối đơn giản, chỉ là một số quái vật tà ma phá phách, tuy cũng thực sự kinh khủng và nguy hiểm, nhưng những người tham gia khảo hạch lần này ít nhiều đều có át chủ bài, đều là nhân vật tinh anh của Tinh Thành, cho nên tỷ lệ sống sót của hai khu nhiệm vụ đó không thấp. Duy chỉ có vườn sinh thái... Các cháu đã tự mình trải qua, hẳn là cảm nhận càng sâu."
"Vườn sinh thái thực sự rất quỷ di, nó quỷ dị không ở chỗ một hay hai loại quái vật tà ma, mà ở chỗ bầu không khí quỷ dị tổng thể, rất khó diễn tả bằng vài ba câu. Thậm chí cảm giác những sự kiện quỷ dị này đều không thuộc cùng một hệ thống, khiến người ta có cảm giác vô cùng hỗn loạn."
Đây là cảm nhận sâu sắc nhất của Giang Dược về vườn sinh thái.
Đối với Giang Dược, nguy hiểm là thứ yếu. Lúc này, Hàn Tinh Tinh thậm chí không có tâm trạng để trò chuyện về nhiệm vụ khảo hạch, mà là hỏi: "Bạch tiên sinh, cha cháu hiện giờ ở đâu? Ông ấy rốt cuộc đã gặp phải phiền toái gì?"
"Các cháu hẳn phải biết chuyện Tinh Thành giới nghiêm chứ?"
Hàn Tinh Tinh gật đầu: "Vâng, khi chúng cháu từ bên ngoài trở về, đã bị chặn lại ở trạm gác, đến địa điểm giao tiếp nhiệm vụ của Đại học Tinh Thành, nơi đó còn có nhân viên vũ trang. Làm sao cục diện có thể đột ngột chuyển biến xấu đến mức này? Vài ngày qua Tinh Thành đã xảy ra rất nhiều sự kiện quỷ dị sao?"
Bạch tiên sinh lắc đầu thở dài: "Sự kiện quỷ dị tuy thường xuyên xảy ra, nhưng cũng không chuyển biến xấu hơn trước đây là mấy."
Giang Dược cảm thấy kỳ quặc: "Vậy tại sao bỗng nhiên giới nghiêm? Không phải ngài thị hạ lệnh sao?"
"Ngài thị trưởng luôn luôn thận trọng, làm sao lại cấp tiến như vậy? Các cháu có chỗ không biết, hiện nay người nói chuyện ở Tinh Thành, đã không phải ngài thị trưởng."
“Cái gì?" Giang Dược giật mình.
"Cha cháu hiện tại rốt cuộc ở đâu?" Hàn Tinh Tinh một mực không có được tin tức mình muốn, rất vội vã.
"Thị trưởng đã đi thủ đô, lấy danh nghĩa an dưỡng."
"An dưỡng? Ông ấy bị bệnh?" Hàn Tinh Tinh lại lo lắng.
"Tinh Tinh, cháu đừng lo lắng, cha cháu không bệnh, thân thể của ông ấy rất tốt. Có một loại bệnh, gọi là bị ép bệnh. Đương nhiên, cũng có thể coi là một nước cờ của ngài thị trưởng, lấy lui làm tiến."
Hàn Tinh Tỉnh không hiểu ra sao, đang yên đang lành tại sao muốn lấy lui làm tiến? Rốt cuộc trong vòng bốn năm ngày ngắn ngủi, chuyện gì đã xảy ra ở Tinh Thành?
Làm sao đến mức đường đường thị trưởng lại cần mượn danh nghĩa an dưỡng, lấy lui làm tiến?
"Cậu Giang, hẳn cậu còn nhớ, lần cuối cùng thị trưởng nói chuyện với cậu, đã bày tỏ khả năng ngả bài chứ?" Bạch tiên sinh đột nhiên hỏi Giang Dược.
"Ừm.
Lần nói chuyện đó xảy ra sau khi nhà họ Hàn bị hạ độc, lúc ấy ngài thị trưởng tỏ ra chán nản, lời nói lại có ý ủy thác Hàn Tinh Tinh cho hắn.
Lúc ấy, thị trưởng đã ví Tinh Thành như một nồi nước sôi sắp trào. Ông ấy không còn lựa chọn nào khác, buộc phải gánh vác trách nhiệm đối phó với cục diện này.
Một khi thị trưởng bày tỏ thái độ, bắt đầu mở nắp nồi, vô số mũi tên sẽ hướng về phía ông ấy.
Xem ra, ngài thị trưởng đã thực sự mở nắp rồi?
Hơn nữa, trong lần đối đầu này, nhìn qua thì ngài thị trưởng xuất sư bất lợi?
Bạch tiên sinh thở dài: "Ngài thị trưởng thật có can đảm. Kỳ thật, ông ấy đã âm thầm sắp xếp rất nhiều công việc trước đó. Cùng một lúc, ông ấy thu thập thông tin từ nhiều nguồn tình báo, kết hợp với tin tức từ nội ứng để khóa chặt một mục tiêu nghi là căn cứ thí nghiệm bí mật của tổ chức kia. Ngay hôm sau, thị trưởng đã điều động Cục Hành động, cảnh sát và các ngành liên quan phối hợp hành động, nhằm vào mục tiêu đó triển khai đột kích..."
Nói đến đây, Bạch tiên sinh im bặt, thở dài một tiếng. Giang Dược tự nhiên nghe ra, hành động lần này chắc chắn là thất bại.
Nếu không, ngài thị trưởng sao lại cần lấy lui làm tiến, cần gì phải an dưỡng?
Chỉ cần hành động thành công, tất nhiên là thừa thắng truy kích, nhân cơ hội mở rộng chiến quả.
Hàn Tinh Tinh lẩm bẩm nói: "Nói như vậy, hành động lần này chiến quả không như ý muốn sao? Cho dù vậy, sao có thể khiến đường đường thị trưởng phải ẩn lui?"
"Trong chính trị, rất khó dùng thành bại đơn giản để định nghĩa. Đây chỉ là tổng thể, tiến một bước, lui một bước, đều nằm trong bàn cờ. Chỉ cần thị trưởng không rời khỏi thế cuộc, bàn cờ này vẫn chưa ngã ngũ.”
Giang Dược thở dài một hơi, nhưng cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Nói cho cùng, Giang Dược vẫn cảm thấy, ngài thị trưởng luôn luôn đánh giá thấp mức độ chuyển biến xấu của cục diện Tinh Thành.
Điều đó kỳ thật đã chôn xuống mầm mống cho sự thất bại của hành động lần này.
Đương nhiên, nguyên nhân thất bại không chỉ có thế.