Chuong 417: Bua Lua chay
Chuong 417: Bua Lua chayChuong 417: Bua Lua chay
Chương 417: Bua Lửa cháy
Rời khỏi Ô Mai, Giang Dược nhanh chóng hội ngộ với Hàn Dực Minh.
Có điều chỉ còn có một mình Hàn Dực Minh, người đội viên kia đã được ông cử đi cầu cứu.
Nhìn thấy Giang Dược bình an trở về, Hàn Dực Minh vui mừng khôn xiết.
Lúc nãy tình hình thực sự vô cùng nguy hiểm, Hàn Dực Minh lo lắng Giang Dược vì cứu hai người họ mà bị vây hãm ở khu dân cư Ô Mai, đến lúc đó ông thật không biết làm thế nào trở về ăn nói với cô cháu gái của mình.
Giang Dược gặp Hàn Dực Minh ở lại đây cũng biết tâm tư của ông, biết ông vì nghĩa khí, không bỏ mặc hắn đào tẩu một mình.
Những điều thầm hiểu giữa đàn ông với nhau không cần nói ra.
"Cậu Giang, cậu có nhìn thấy Chúc Ngâm Đông kia không?" Hàn Dực Minh hỏi.
"Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta về Cục Hành động trước." Giang Dược không muốn trò chuyện với Hàn Dực Minh trên đường vào giữa đêm khuya nguy hiểm này.
Đã quyết định rút lui, hai người đều dứt khoát, không dây dưa dài dòng.
Mãi đến khi hai người rời đi, vô số dây leo ma quái bắt đầu mọc lên từ mặt đất tại biên giới khu dân cư Ô Mai, đồng thời một khuôn mặt người mơ hồ hiện ra trên một thân cây cảnh ven đường, nhìn theo bóng lưng Giang Dược và Hàn Dực Minh rời đi, tự nhủ: "Cái tên này nói đi là đi, quả thật quyết đoán. Loại người này, có thể không đối đầu thì tốt nhất là không nên đối đầu...”...
Tại Cục Hành động Tinh Thành, tin tức do thủ hạ Hàn Dực Minh cử đi mang về đã gây chấn động toàn cục, cục trưởng Chu Nhất Hạo đương nhiên biết vị trí của Giang Dược trong lòng ngài thị trưởng, nói không quá lời, đây là người có khả năng trở thành con rể của ngài thị trưởng nhất, nếu xảy ra bất kỳ vấn đề gì, tác động đối với ngài thị trưởng sẽ không hề nhỏ.
Bất kể thế nào, nhất định phải cứu người, cho dù phải huy động toàn bộ lực lượng, điều động tất cả các nguồn lực cũng không tiếc.
Có điều trước khi đội ngũ của họ tập hợp hoàn tất, Hàn Dực Minh và Giang Dược đã an toàn trở về.
Rất nhanh, ba người La Đằng, Hàn Dực Minh và Giang Dược đã nhốt mình trong văn phòng, không cho phép ai làm phiền.
Giang Dược nhanh chóng kể lại tình hình ở khu dân cư Ô Mai.
Trưởng ban La nghe nói Chúc Ngâm Đông lợi hại như vậy, nhất thời cũng có chút giật mình: "Người giác tỉnh đã tiến hóa đến mức độ này? Xem ra Cục Hành động của chúng ta thực sự đã không theo kịp thời đại..."
Cũng khó trách trưởng ban La có tâm trạng như vậy, Cục Hành động luôn thiếu nhân lực, trước đó nhờ ngài thị trưởng bật đèn xanh, Cục mới tuyển dụng được thêm một nhóm Người giác tỉnh. Có điều để huấn luyện những Người giác tỉnh này tham gia vào công việc của Cục Hành động cũng cần rất nhiêu thời gian. Về phân Người giác tỉnh đạt đến trình độ nhận được giấy chứng nhận Người siêu phàm thì càng hiếm, gần như là không có.
Hiện tại, ngài thị trưởng không có mặt ở Tinh Thành, Cục Hành động càng gặp nhiều khó khăn hơn trong việc tuyển dụng người mới. Hành động tại khu dân cư Ô Mai lần này khiến họ mất đi hai người đội viên.
Việc giải quyết hậu quả sau khi mất đi hai người đội viên không he dễ dàng. Mỗi người đều có cha mẹ, gia đình, không thể chỉ đơn giản là bồi thường một khoản tiền.
Chưa kể còn phải bổ sung hai người đội viên mới, càng không dễ dàng.
Điểm mau chốt là hành động lần này cuối cùng vẫn thất bại, họ cũng không tìm được manh mối nào về cô cháu gái của vị lãnh đạo về hưu kia, khiến việc báo cáo với cấp trên trở nên khó khăn.
Nếu ngài thị trưởng vẫn ở Tinh Thành, ông ấy còn có thể giúp họ giảm bớt một phần áp lực.
Hiện tại, Cục Hành động phải gánh vác toàn bộ áp lực này.
"Nếu không phá được vụ án Phòng tranh Mỹ Nhân Rắn này, chúng ta e sẽ không được yên ổn trong thời gian tới." Trưởng ban La bực bội ném đầu lọc thuốc vào gạt tàn.
"Cậu Giang, dựa vào hiểu biết của cậu về Chúc Ngâm Đông, cậu nghĩ cần bao nhiêu nhân lực để đối phó với hắn?" Trưởng ban La vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Chú La, tôi nói thẳng nhé, có nhiều người mấy đi chăng nữa cũng không có ích gì. Trừ phi chú có thể bất chấp tất cả, san bằng khu dân cư Ô Mai mọi giá. Loại Người giác tỉnh phi thường này không thể đánh bại bằng sức mạnh phổ thông. Chỉ có tìm ra cách khắc chế kỹ năng giác tỉnh của hắn mới có hy vọng đối phó. Nếu không, dù huy động bao nhiêu người cũng vô ích, thậm chí cũng không thể đụng đến một sợi tóc của hắn."
"Vậy chẳng phải những Người giác tỉnh này muốn làm gì thì làm, chính phủ không thể đụng được ư?"
"Có lẽ nói vậy có chút tàn nhẫn, nhưng thực tế là vậy. Nếu chú ép quá mức, hắn có thể quay sang đầu nhập vào thế lực ngâm."
Giang Dược kể lại việc có một thế lực bí ẩn đã mời chào Chúc Ngâm Đông vào thời điểm ấy.
Tin tức này khiến trưởng ban La và Hàn Dực Minh càng thêm đau đầu.
Tình cảnh này thật sự quá khó khăn.
Chỉ riêng một mình Chúc Ngâm Đông đã đủ khiến họ sứt đầu mẻ trán, giờ lại có sự tham gia của thế lực ngầm càng khiến tình hình càng thêm phức tạp.
Nếu hai phe này móc nối với nhau, hậu quả sẽ cực kì tồi tệ.
"Các chú cũng đừng quá lo lắng, Chúc Ngâm Đông không phải kẻ dễ đối phó, thế lực ngâm kia cũng không dễ dàng lợi dụng dược hắn. Hắn cũng không cam lòng bị khống chế."
"Vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể dỗ dành Chúc Ngâm Đông này, dù cho hắn làm bậy? Không thể ép buộc quá hung hăng, lúc nào cũng phải đề phòng hắn đầu nhập vào thế lực ngầm kia? Đây... đây thật quá vô lý." Trưởng ban La không khỏi thở hắt ra, cảm thấy vô cùng bất lực.
Giang Dược lại mỉm cười nói: "Tôi lại nghĩ vụ việc của Chúc Ngâm Đông có thể tạm gác lại. Các chú đã nỗ lực hết sức, còn hy sinh hai người. Đồng thời cũng thu thập được một số thông tin quan trọng. Vụ án này tạm thời có thể báo cáo lên. Tại sao các chú không thay đổi suy nghĩ, nhảy ra khỏi vụ án này, quay lại nhìn vào bức tranh toàn cảnh."
"Toàn cảnh? Cậu Giang, nghe cậu nói vậy, có phải cậu có cao kiến gì hay không?" Trưởng ban La và Giang Dược đã hợp tác trong một thời gian dài, ông biết Giang Dược sẽ không nói suông, khi hắn đã nói ra, nhất định sẽ chạm đúng chỗ ngứa.
"Tình hình ở Tinh Thành thay đổi liên tục, mấu chốt không phải là những Người Giác tỉnh làm ác, cũng không phải là những sự kiện quỷ dị. Nói trắng ra, những thứ đó chỉ là những sự kiện đơn lẻ, mặc dù chúng có thể có ảnh hưởng cục bộ, nhưng chưa đủ để lay động nên tảng của Tinh Thành. Cho nên cái gì mới là nguy cơ mấu chốt nhất?"
"Còn phải nói sao, đương nhiên là tổ chức bí ẩn kia rồi."
"Và cả những kẻ hai mặt trong chính phủ nữa."
Trưởng ban La và Hàn Dực Minh lần lượt trả lời, đều đúng vào trọng tâm.
"Đúng vậy, cơ bản nhất vẫn là tổ chức bí ẩn ấy. Ngài thị trưởng đã thất bại trong lần trước, dẫn đến việc bị động liên tục sau đó. Tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc phản công."
Lời nói này đã thành công thu hút sự chú ý của Trưởng ban La và Hàn Dực Minh.
"Cậu Giang, có phải cậu đã tìm được manh mối quan trọng nào đó?”
"Tất nhiên là có manh mối, nhưng manh mối này cần phải được đào sâu hơn nữa, để từ những manh mối nhỏ dẫn đến những manh mối lớn hơn. Dù cho đám hồ ly này xảo quyệt đến đâu, cuối cùng cũng sẽ lòi ra đuôi."
Giang Dược kể lại tất cả những gì hắn đã chứng kiến tại tòa nhà vật tư trước đó, bao gồm cả lão giám đốc già háo sắc Hồng và người đàn ông đeo kính gọng vàng Tiểu Uông, đều là những người có tiềm năng để khai thác mạnh mẽ.
Đặc biệt là lão giám đốc Hồng háo sắc, rõ ràng là một nhân vật quan trọng trong tổ chức đó. Theo dõi manh mối này, tìm hiểu nguồn gốc của lão ta, chắc chắn sẽ có thể đào ra nhiều thông tin hơn.
Đương nhiên, đòn tấn công cuối cùng phải được thực hiện bởi chính phủ, do ngài thị trưởng dẫn đầu.
Bằng cách này, ngài thị trưởng mới có thể hoàn toàn thoát khỏi thế bị động, chuyển về thế chủ động, một lần nữa nắm quyền kiểm soát.
"Hàn Dực Minh, điều kiện tiên quyết là ngài thị trưởng phải trở về Tinh Thành, tốt nhất là bí mật trở về."
"Việc đó dễ dàng thôi, tôi có thể liên hệ ngay."
"Lần trước ngài thị trưởng đã chịu thiệt hại và tổn thất, lần này không thể để điều đó xảy ra nữa. Hành động này không chỉ phải được giữ bí mật, mà mỗi nhân viên tham gia đều phải hoàn toàn trung thành, tuyệt đối không được có kẻ hai lòng. Nếu tin tức bị rò rỉ, tất cả sẽ đổ bể, và chúng ta sẽ càng rơi vào thế bị động hơn."
"Đây thực sự là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn trước mắt, nhưng hoàn toàn có thể thực hiện được."
"Để hành động hiệu quả, số lượng nhân viên không nhất thiết phải nhiều, nhưng họ phải là những người tinh nhuệ, hoàn toàn trung thành. Chúng ta cần đánh nhanh thắng nhanh, khiến đối phương không kịp trở tay."
Lời nói của Giang Dược đã khơi dậy tinh thân chiến đấu vốn đang chán nản của Trưởng ban La.
"Cậu Giang, hãy cố gắng khai thác manh mối quan trọng này, càng sâu càng tốt. Về phía chúng tôi, sẽ tạo ra một số giả tượng, giả vờ đặt trọng tâm công việc lên vụ án phòng tranh Mỹ Nhân Rắn tại khu dân cư Ô Mai. Tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ. Đợi đến khi ngài thị trưởng trở về chủ trì đại cục, đợt phản công này nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng và mạnh mẽ!"
Sau khi ba người bàn bạc chi tiết về kế hoạch, Giang Dược xin phép ra về.
Lúc đầu, hắn muốn hỏi thăm chuyện về giáo sư Lục Cẩm Văn, nhưng nghĩ đến chức vụ của hai người, có vẻ như không đủ để biết về vấn đề này, nên hắn đành phải chờ ngài thị trưởng trở về rồi mới hỏi sau. Trước khi đi, Giang Dược hỏi thăm Tam Cau và hai chị em D6ng Lam D6ng Thanh.
Bọn họ đã được Cục Hành động đưa đi đặc huấn cùng với một nhóm thiếu niên và sẽ không trở vê Tinh Thành trong một thời gian ngắn.
Nhóm thiếu niên này gồm khoảng năm sáu mươi người, được Cục Hành động coi là rường cột trong tương lai của Cục, rất được quan tâm.
Khi Giang Dược rời khỏi Cục Hành động, đã quá nửa đêm.
Trên đường, ngoài những nhân viên vũ trang tuần tra giới nghiêm, cơ bản không có bóng người qua lại.
Tất nhiên, sẽ luôn có những tên trộm lén lút hoạt động, Giang Dược đương nhiên không can thiệp.
Lúc này, hắn dự định về biệt thự ngõ Đạo Tử trước, ngày mai sẽ đi trường Trung học Dương Phàm.
Tình hình hiện tại ở biệt thự ngõ Đạo Tử rất phức tạp, Giang Dược là chủ sở hữu căn biệt thự số chín nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác như một chủ nhân thực sự.
Mặc dù nhân viên bảo an không ngăn cản hắn, nhưng họ cũng không tỏ ra thân thiện, mà lại coi hắn là một kẻ chiếm đoạt của công.
Giang Dược không quan tâm, ngược lại, hắn thậm chí còn thích cảm giác này, khi đối phương không ưa hắn nhưng lại không thể làm gì hắn, thật là thú vị.
Trở lại biệt thự, Miêu Thất lại than vấn như thường lệ.
Lúc nào cũng phải lẻ loi một mình, không tránh khỏi có chút buồn tủi.
Giang Dược không giận Miêu Thất, hắn dỗ dành và cười đùa một hồi cho đến khi Miêu Thất vui vẻ trở lại.
Xuống tầng hầm, Giang Dược ngồi tĩnh tâm một lúc để lấy lại tinh thần, sau đó hắn dự định chế tạo một số bùa phép cấp hai.
Lần này, hắn dự định chế tạo một loại bùa phép cấp hai mới: bùa Lửa cháy.
Bùa này không có công dụng nào khác ngoài việc phóng hỏa.
Chỉ cần được kích hoạt, nó sẽ hóa thành vô số quạ lửa làm từ linh lực, tạo ra thế lửa quét sạch mọi thứ, không có bất kỳ công cụ phóng hỏa nào có thể sánh bằng.
Lần giao thủ ngắn ngủi với Chúc Ngâm Đông đã khiến hắn cảm thấy một ít nguy cơ.
Đồng thời hắn cũng khắc sâu ý thức một vấn đề.
Người giác tỉnh càng ngày sẽ xuất hiện càng nhiều.
Mặc dù Giang Dược có rất nhiều át chủ bài, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đã vô địch thiên hạ.
Càng ngày càng có nhiều Người giác tỉnh mang những khả năng kỳ lạ, chắc chắn sẽ có một số Người Giác tỉnh có năng khiếu bẩm sinh dị thường khiến hắn khó đối phó, thậm chí là đe dọa đến hắn.
Con đường trở nên mạnh mẽ không thể dừng lại.
Chỉ có thu thập càng nhiều lá bài tẩy, hắn mới có thể có cơ hội sống sót và phản công đối thủ vào thời điểm then chốt.
Ví dụ như Chúc Ngâm Đông trước đó, nếu không có kiếm châu truyền thừa từ gia tộc hóa hình lần nữa, Giang Dược thậm chí không thể nghĩ ra cách nào để đối phó với đám dây leo đó. Có điều kiếm châu mạnh thì mạnh thật, nhưng nó thuộc loại cần sạc điện nửa tháng và sử dụng nửa giờ.
Công suất lớn, thời gian duy trì siêu ngắn, hao tổn năng lượng khủng khiếp...
Ưu điểm lớn nhất của nó chính là —— mạnh phi thường!
Vô số dây leo của Chúc Ngâm Đông thậm chí cũng không thể chịu được một đòn quét của kiếm khí.
Việc Chúc Ngâm Đông chủ động cầu hòa đã chứng minh sức mạnh của kiếm châu.
Nhưng khi kiếm châu đang phải nạp năng lượng, thì hắn phải dùng cái gì?
Tại căn biệt thự dùng để bắt nhốt người của Cục Hành động, Giang Dược và những người khác đã sử dụng khói lửa để xua tan đám cỏ dại hung hãn.
Cho nên Giang Dược suy đoán, hẳn là kỹ năng hệ thực vật có bản năng kiêng dè khói lửa? Hoặc là khói lửa có thể áp chế những kỹ năng này?
Bất kể có đúng hay không, Giang Dược quyết định luyện chế trước rồi hãng nói.
Cùng là bùa phép cấp hai, độ khó luyện chế bùa Lửa cháy thực sự không nhỏ, chủ yếu là ở chỗ phải cô đọng linh lực thuộc tính Lửa từ linh khí xung quanh.
Tất nhiên, nếu có thể chiết xuất nó từ nguyên thạch thuộc tính Lửa, thì hắn có thể chế loại bùa phép này mà không cần tốn quá nhiều sức.
Đúng dịp là trong số đám nguyên thạch hắn mang về từ cốc Thần Tiên, Giang Dược đã kiểm tra ra có nguyên thạch mang thuộc tính Lửa.
Hắn vốn cảm thấy việc rút năng lượng ra sẽ có chút khó khăn, nhưng sau khi thử nghiệm, hắn mới phát hiện nguyên thạch dễ dùng hơn nhiều so với tưởng tượng, đặc biệt là khi chế tạo bùa Lửa cháy, một tấm bùa phép tiêu hao năng lượng của nguyên thạch cực kỳ ít.
Giang Dược một hơi luyện chế ra ba tấm bùa, lượng linh lực tiêu hao từ nguyên thạch gần như không đáng kể.
Điều này khiến Giang Dược vô cùng kinh ngạc. Nhìn vào viên nguyên thạch nhỏ bé này, hắn đột nhiên nhận ra những viên nguyên thạch mà hắn mang về từ Cốc Thần Tiên này thực sự là một món hời cực lớn!
Bằng vào những viên nguyên thạch này làm nguồn cung cấp linh lực, mọi việc sau này của hắn sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Bao gồm cả vấn đề nạp năng lượng của kiếm châu, cũng có thể được giải quyết!
Ngoài ra, Giang Dược cảm thấy mình cũng nên chế tạo một số bùa Băng đông. Hiện tại, tình hình ngày càng khó khăn, vấn đề thực phẩm ngày càng trở nên nghiêm trọng. Mặc dù hắn đã thu thập được rất nhiều thức ăn và dự trữ dồi dào, nhưng theo thời gian, hạn sử dụng của thực phẩm cũng có hạn. Nếu không được bảo quản tốt, thức ăn rất dễ bị hỏng.
Bùa Băng đông không chỉ có thể sử dụng trong chiến đấu mà còn có thể dùng để bảo quản thực phẩm, như một chiếc tủ lạnh cỡ lớn, thậm chí là kho lạnh.
Có điều ý cảnh của bùa Băng đông hoàn toàn trái ngược với bùa Lửa cháy. Rõ ràng là trạng thái chế tạo bùa Lửa cháy hôm nay không thể chuyển đổi kịp sang bùa Băng đông được. Hắn đành phải chờ vào một dịp khác.
Ba tấm bùa Lửa cháy khiến Giang Dược vô cùng hài lòng. Trong đầu hắn bắt đầu hình thành một hình ảnh: một mặt kích hoạt bùa Lửa cháy, mặt khác kích hoạt bùa Kháng lửa bản nâng cao. Ngọn lửa quét sạch, tiêu diệt mọi mối đe dọa, trong khi hắn đứng hiên ngang giữa biển lửa. Hình ảnh đó khiến hắn vô cùng hưng phấn.