Chương 419: Không thể sinh anh hùng được đâu
Chương 419: Không thể sinh anh hùng được đâuChương 419: Không thể sinh anh hùng được đâu
Chương 419: Không thể sính anh hùng được đâu
Tiên và đồ ăn?
Giang Dược không ngờ giám đốc Hồng có sức cầu sinh mãnh liệt đến vậy, chủ động đưa ra đề nghị đổi tiền và đồ ăn để được tha mạng. Trong thời buổi này, đồ ăn thực sự đã trở thành một thứ tiền tệ mạnh mẽ.
Thấy Giang Dược trâm mặc không nói, giám đốc Hồng tưởng Giang Dược đã động lòng, vội vàng nói: "Anh em, tôi nhìn anh cũng không lớn tuổi, giữa chúng ta không có thù hận gì chứ? Thiếu đồ ăn hay thiếu gái, anh cứ việc nói ra, không phải tôi nói khoác, chỉ cần anh mở miệng, muốn gì tôi cho nấy."
Loại người như giám đốc Hồng, tự nhận mình có thân phận cao quý, cho rằng không nên chấp vặt với bọn cướp đường này, chẳng may chọc giận đối phương, có thể sẽ mất mạng trong phút chốc.
Ban đầu Giang Dược dự định giải quyết gọn gàng và linh hoạt, nhưng khi nghe lão ta nói vậy, trong lòng hắn lại dao động, thuận miệng nói: "Ông có thể cho tôi bao nhiêu đồ ăn?"
"Anh em nếu như cần đồ ăn, vậy coi như là hỏi đúng người. Chỉ cần anh không làm hại tôi, tôi cho anh một xe đồ ăn, anh muốn gì tôi đều có thể nghĩ cách. Gạo trắng, dầu muối tương giấm, thịt đông lạnh. Tôi đều có thể sắp xếp."
Lão già này xem ra là thực sự rất sợ chết, có vẻ cũng có nhiều thủ đoạn, mới mở miệng đã hứa cho một xe đồ ăn.
Giang Dược không nghi ngờ khả năng cung cấp thực phẩm của lão, nhưng bề ngoài hắn nhất định phải tỏ ra không tin.
Hắn cười lạnh lùng nói: "Khẩu khí của ông lớn nhỉ, ông nghĩ tôi sẽ tin sao?"
"Anh em, tôi thật không lừa anh. Tôi là cán bộ của Cục Dự trữ vật tư, ít nhiều cũng là làm quan chức. Đầu năm nay, người khác rất khó kiếm được đồ ăn, nhưng tôi thì không khó."
"Thôi đi, ai biết thật hay giả? Vả lại, coi như ông cho tôi, ai biết ông có hối hận hay không, có thể tìm tôi gây phiên phức hay không? Tôi sợ mình có mạng cầm nhưng không có mạng ăn đâu."
"Không đến mức, không đến mức. Chỉ cần đồ ăn có thể đổi lấy sự an toàn của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy. Đối với anh, nhiêu đồ ăn như vậy có thể là chuyện lớn, nhưng với tôi mà nói, đây là tổn thất mà tôi có thể gánh chịu được. Đồ ăn có thể giải quyết phiên phức, tôi không có lý do mạo hiểm mạng sống, anh nói có đúng không?"
Phải nói là khả năng ăn nói của lão này có khá tốt.
Nếu Giang Dược không biết nội tình, thực sự sẽ bị lão khốn này lừa gạt. Cái gì mà Cục Dự trữ vật tư? Tất cả đều là nói nhảm.
Có điều Giang Dược không vạch trần mà chỉ nói: "Vậy ông định làm thế nào để đưa những thức ăn này cho tôi? Ông đừng nói là tôi thả ông đi trước rồi mới đưa đồ ăn cho tôi sau nhé?"
Giám đốc Hồng khổ sở nói: "Nếu anh không thả tôi về, tôi rất khó chuẩn bị lương thực cho anh. Nhưng tôi đoán chừng anh cũng không yên tâm nếu thả tôi đi bây giờ. Vậy thế này, tôi sẽ viết cho anh một mẩu giấy nhắn tin, anh mang theo mẩu giấy nhắn tin này đến địa điểm nhận hàng đã ghi trên đó. Khi anh đã nhận được lương thực, hãy quay lại và báo cho thuộc hạ của tôi vị trí của anh. Như vậy, anh không cần lo lắng tôi sẽ trả thù, và cũng có đủ thời gian để an toàn rời đi. Anh thấy thế nào?"
Giang Dược nhìn lão, cười nửa miệng, hiển nhiên là biết lão đang nói dối. Giám đốc Hồng là một con cáo già. Khi thấy ánh mắt Giang Dược như cười như không, lão biết lời thuyết phục của mình đã thất bại. Có điều lão không hề nản lòng mà tiếp tục nói: “Anh em, tôi biết nói mà không có bằng chứng kiểu này rất khó tạo dựng lòng tin giữa chúng ta. Nhưng tôi thực sự rất chân thành. Anh có điều gì lo lắng, hãy nói ra. Tất cả đều có thể giải quyết được."
"Tôi chỉ có một điều lo lắng, ông nói dối từ nãy đến giờ mà không hề chớp mắt sao? Phải nói, ông là người nói dối trơ trến nhất mà tôi từng gặp."
Giám đốc Hồng liên tục kêu oan: "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Tôi thề với trời, tôi hoàn toàn có thể cho anh một xe đồ ăn và sẽ không bao giờ trả thù, nếu làm trái thì tôi sẽ chết ngay tại chỗ. Chỉ cần anh thả tôi đi, giao dịch này sẽ có hiệu lực ngay lập tức."
"Ông làm nhiều chuyện xấu như vậy, lẽ ra đã phải chết từ lâu rồi." Giọng điệu của Giang Dược buồn bã nói.
Giám đốc Hồng vô cùng kinh ngạc, lời này có ý gì? Chẳng lẽ tên này biết mình? Tại sao hắn lại nói mình làm nhiều chuyện xấu?
Tên này che mặt như vậy, không lẽ là người quen?
Không thể nào!
Giám đốc Hồng tự nhận mình có thị lực rất tốt. Nếu là người quen, lão ta không có lý do gì không nhớ ra đôi mắt đẹp của đối phương. Đây tuyệt đối không phải là người quen.
Nếu không phải người quen, hắn làm sao biết mình làm nhiều chuyện xấu?
Chẳng lẽ hắn đang lừa mình?
Trong lòng giám đốc Hồng run lên, suy nghĩ thay đổi đột ngột. Chẳng lẽ người này không phải là cướp đường? Mà cũng không phải là vì tiền hay đồ ăn?
Giữa lúc đang nghi ngờ, Giang Dược bỗng nắm lấy vạt áo của lão và kéo mạnh một cái.
Rầm một tiếng, một mảng quần áo hàng hiệu trên người lão bị rách toạc, rơi xuống đất lấm lem bùn.
Bụng to phình cùng bộ ngực đầy lông lá của giám đốc Hồng lập tức lộ ra.
Hành động của Giang Dược khiến giám đốc Hồng vô cùng sợ hãi, nhất thời có chút choáng váng, lắp bắp nói: "Anh em, tôi... tôi đã ở độ tuổi này rồi, chỉ sợ không thể thỏa mãn được anh."
Cái gì cơ?
Giang Dược lập tức toát ra dấu chấm hỏi.
Có điều hắn nhanh chóng hiểu ra, lão già này không chỉ háo sắc mà tư tưởng còn rất bẩn thỉu, lão ta đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Chẳng lẽ lão không thể tự hiểu lấy bản thân mình hay sao?
Vừa già vừa béo, toàn thân đầy mỡ, chỉ thiếu một cái đuôi là có thể đánh đồng với một sinh vật bò bằng tứ chi nào đó.
Đến lúc mấu chốt như vậy mà lão lại có thể hiểu lâm người khác là ham muốn nhan sắc của mình?
Giang Dược bỗng nhiên buồn nôn muốn ói, liên tục tát lão mấy cái mà vẫn không hả giận.
Răng rắc, Giang Dược lên nòng khẩu súng trong tay.
Họng súng đẩy vào bên trong quần áo của giám đốc Hồng, đè vào ngực lão. Trên ngực lão có một hình xăm cỏ bốn lá được bao quanh bởi một vòng tròn.
"Đầu năm nay, chính phủ quản lý tổ chức lỏng lẻo đến vậy sao? Quan chức giờ cũng có thể xăm hình rồi?"
Giám đốc Hồng không tài nào ngờ được, sự chú ý của người này lại kỳ lạ đến vậy.
Hắn thô bạo lột quần áo của mình ra, tưởng sẽ đón nhận một trận mưa đòn dữ dội, nhưng không ngờ lại chỉ hỏi tới một hình xăm!
Điều này khiến cho giám đốc Hồng vô cùng lo lắng. Lão biết rõ ý nghĩa của hình xăm ấy.
Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra thân phận của mình?
Không thể nào!
Đây là hình xăm nội bộ của tổ chức, không phải người trong cuộc, không thể nào biết được ý nghĩa của hình xăm này. Người này nhất định là đang nói bừa.
Lão lo lắng trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đây chỉ là tôi trước kia không hiểu chuyện, xăm bậy bạ thôi. Chính phủ thực ra cũng không quản lý nghiêm ngặt như vậy, bình thường không can phải lộ ra khi gặp người khác."
"Thật sự là xăm bậy sao? Tôi thấy hình xăm này có vẻ như có ý nghĩa sâu xa. Nếu như tôi nói cho ông biết, tôi đã từng gặp qua hình xăm này trước đây, ông nghĩ như thế nào?”
Tiêu đời!
Khi nghe lời nói của Giang Dược, giám đốc Hồng như rơi vào hầm băng.
Là một con cáo già, lão làm sao không nhận ra giọng điệu trêu tức của Giang Dược, rõ ràng là không tin vào những lời nói trước đó của mình.
Có lẽ, đối phương đã sớm biết thân phận của lão. Tất cả những gì xảy ra trước đó chỉ là để trêu đùa lão, khiến lão phải chịu áp lực tâm lý mà thôi.
Nghĩ đến đây, lòng giám đốc Hồng lạnh đi một nửa.
Lão hồi tưởng lại từng chỉ tiết nhỏ trước đó, mơ hồ nhận ra đối phương rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước!
"Anh... anh rốt cuộc là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết ông là ai, biết nhà ông ở đâu, trong nhà có ai, còn biết ông muốn ngủ với em gái và vợ của người khác..."
Mỗi câu Giang Dược nói, mặt giám đốc Hồng lại run rẩy một chút.
“Anh là người mà Tiểu Uông thuê đến để đối phó tôi?" Giám đốc Hồng run giọng hỏi.
Nếu như là người mà Tiểu Uông thuê đến, trong lòng giám đốc Hồng còn có vài phần may mắn, cảm thấy mình vẫn còn nhiều cơ hội để lật ngược thế cờ.
Tuy nhiên lão cũng biết, khả năng này thực sự không lớn.
Coi như cho Tiểu Uông thêm vài lá gan, e là Tiểu Uông cũng không dám tìm người đến đối phó với mình. Bởi vì lão có sự áp chế tuyệt đối đối với Tiểu Uông, một câu nói của lão có thể quyết định sự sống chết và vận mệnh của Tiểu Uông!
Lấy tính cách luồn cúi muốn trèo cao của Tiểu Uông, tuyệt đối không có khả năng ra hạ sách này, tìm người đối phó với lão. "Giám đốc Hồng, tôi nhìn ông là người thông minh, người thông minh cũng không cần giả vờ hồ đồ. Tôi đã tìm đến ông, tốt nhất là ông nên dứt khoát từ bỏ những ảo tưởng không thực tế này. Hợp tác đàng hoàng mới là con đường duy nhất của ông."
"Anh em, tôi thật sự bị anh làm cho hồ đồ rồi. Lão Hồng tôi tự hỏi cũng không đắc tội ai, anh tìm tôi có phải là tìm nhầm người rồi không?"
Lão già này thật sự là không thấy quan tài không đổ lệ.
"Giám đốc Hồng, ông giả ngu rất giỏi, tôi có thể cho ông điểm mười. Có điều nếu ông muốn tiếp tục giả ngu, tôi có thể đợi ông giả vờ đến thống khoái mới thôi."
Trán giám đốc Hồng lấm tấm mồ hôi lạnh, Giang Dược đã nói đến nước này, lão thật sự không thể giả vờ được nữa.
Chán nản thở dài một hơi: "Anh tìm lão Hồng tôi rốt cuộc có chuyện gì?"
"Bắt đầu từ hình xăm này của ông đi."
Mặt đầy dầu mỡ của giám đốc Hồng lập tức lộ ra vẻ sợ hãi vô tận, nhịn không được ngẩng đầu lên: "Không không không, thứ này không có gì để nói. Tôi không thể nói..."
"Lão Hồng, ông có thể không tôn trọng tôi, nhưng ông không thể không tôn trọng nó." Giang Dược giơ súng trong tay lên: "Ông cảm thấy nó là đồ chơi ư?"
Lão Hồng khàn giọng nói: "Tôi thật sự không thể nói, không nói cũng chết, nói cũng chết. Tôi thà chết sớm cho xong."
"Ông xác định đây là suy nghĩ trong lòng của ông?"
Giọng điệu của Giang Dược lạnh lùng, toát ra một cỗ sát ý nồng đậm.
"Tôi... Tôi... anh đều biết cả, sao còn phải cố hỏi làm gì?"
"Tôi từng ép hỏi một người có hình xăm giống như ông, hắn thông minh hơn ông nhiều, đã nói hết tất cả. Có điều cấp bậc của hắn thấp hơn ông, biết không nhiều. Nhưng có lẽ ông may mắn, nếu như hắn biết nhiều như ông, ông cũng không còn giá trị."
Lão Hồng đắng chát hỏi: "Hắn ta hiện tại thế nào?”
"Hiện tại hắn với tôi hợp tác rất vui vẻ, bình an vô sự, sống rất khoái trá."
"Hắn... Hắn lại phản bội tổ chức?"
"Cho nên hắn thông minh hơn ông. Một thế lực ngầm làm xằng làm bậy, không đáng để hắn dùng mạng đi bảo vệ."
Lão Hồng lẩm bẩm nói: "Nếu như bị tổ chức phát hiện, hắn sẽ chết rất thảm."
"Vậy đừng để họ biết." Giang Dược hời hợt nói.
"Không không không, anh vĩnh viễn không biết tổ chức mạnh bao nhiêu. Chỉ cần là phản đồ, nhất định sẽ bị bại lộ."
"Trên thế giới không có điều gì là tuyệt đối, mạnh trong mắt ông, trong mắt người khác, cũng chẳng hơn gì cái này. Nói đi, buổi chiều họp ở đâu?"
"Tôi không biết... Lão Hồng cảm thấy lạnh buốt trong lòng, đối phương chẳng lẽ là ma quỷ? Hắn không những biết chuyện mình để ý đến em gái và vợ của Tiểu Uông, mà còn biết cả chuyện cuộc họp buổi chiêu của mình Lão thậm chí còn nghi ngờ, có phải Tiểu Uông da co ytiet lộ tin tức cho đối phương hay không?
Tiểu Uông cũng phản bội ư?
"Tôi không biết, địa điểm họp được định vào phút chót, sẽ không thông báo trước cho chúng tôi."
"Vậy làm thế nào để thông báo cho ông, và ông làm thế nào để đến đó được?"
"Có xe chuyên môn đưa đón, mỗi người chúng tôi đầu có một đường dây liên lạc riêng."
"Đón ở chỗ nào?"
"Một bãi đỗ xe gần nhà tôi."
"Làm thế nào để chắp đầu? Có mật khẩu hay tín vật gì không?”
"Không... Không có. Khi xe đến đón, tôi sẽ lên xe, nhất định phải đeo bao trùm đầu. Trên đường không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không được mở bất kỳ thiết bị thông tin nào."
Hiện tại phạm vi thông tin trên toàn quốc không được suôn sẻ, nhưng thế lực hùng mạnh này chắc chắn vẫn có khả năng truyền thông tin.
Giang Dược chú ý không phải là truyền tin, mà là mức độ bảo mật của thế lực này, quá khoa trương.
Mở một cuộc họp thôi lại phải cẩn trọng như vậy, những người tham dự hội nghị không biết địa điểm trước, và khi đi đến hội trường phải trùm đầu.
Rõ ràng chính là không muốn những người tham dự hội nghị biết địa điểm.
Nói cho cùng, vẫn là de phòng phản đồ trong đội ngũ.
Có điều Giang Dược phát hiện ra, trong câu trả lời cuối cùng của giám đốc Hồng, khóe miệng của lão mấp máy và có chút khác biệt nhỏ so với trước đây.
Câu trả lời cuối cùng của lão rõ ràng là có vấn đề.
Nhờ năng lực Đọc tâm, Giang Dược nhận ra lão già này đang nói dối.
Trong đoạn cuối cùng lão nói, những lời đằng sau đó cũng không hoàn toàn là giả. Với tính chất bí mật của thế lực ngầm này, cẩn thận như vậy cũng là hợp lý.
Cái giả dối nằm ở ba chữ "Không, không có" ban đầu.
Chắc chắn có tín vật và ám ngữ để kiểm tra, có những thứ mà lão không muốn tiết lộ.
Với sự cẩn trọng của thế lực ngầm này, không có lý do gì chúng không thiết lập các biện pháp bảo vệ ở khâu này.
Lão Hồng cảm thấy ánh mắt của Giang Dược như dao đâm, thổi mạnh vào mặt lão. Cảm giác này khiến lão sợ hãi, bồn chồn không yên.
"Lão Hồng, đừng buộc tôi phải đưa người nhà đến trước mặt, ông mới chịu nói thật."
Cả người lão Hồng run lên, phòng tuyến tâm lý của lão đang sụp đổ. Lời nói của Giang Dược còn sắc bén hơn dao, một nhát đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý cuối cùng của lão.
Lại khốn nạn tới mấy, cuối cùng cũng có điểm yếu.
Người nhà?
Lão Hồng hoàn toàn không thể đánh cược.
"Tôi hỏi ông lần cuối cùng, có tín vật và ám ngữ khi chắp đầu không?" Lão Hồng đối mặt với ánh mắt sắc bén như dao của Giang Dược, dù cố trốn tránh thế nào, ánh mắt của Giang Dược khiến lão không thể trốn tránh.
"Tôi... có... có tín vật. Đông hồ, tín vật ở trong đồng hồ. Đồng hồ có chip cá nhân, đến hội trường còn phải kiểm tra vân tay."
"Người anh em, anh... anh không tính theo tôi đến chỗ họp đấy chứ? Tôi khuyên anh nên tỉnh táo, đây hoàn toàn là hành động thiêu thân lao đầu vào lửa, tôi dám đảm bảo, anh không những không dò la được gì, mà chắc chắn còn mất mạng. Anh hoàn toàn không thể chui vào, mà cho dù có trà trộn vào được, bên trong còn có hệ thống phòng ngự, chắc chắn cũng khó thoát."
"Anh cứ thử tưởng tượng, ngay cả chính phủ Tinh Thành cũng không làm gì được chúng tôi, một cá nhân như anh, làm được gì? Không thể sính anh hùng được đâu."