Chương 435: Mời quân đội tham gia?
Chương 435: Mời quân đội tham gia?Chương 435: Mời quân đội tham gia?
Chương 435: Mời quân đội tham gia?
Người này là bạn của thị trưởng ở thủ đô, nghe khẩu khí rõ ràng là không tin tưởng lắm vào một người trẻ tuổi như Giang Dược.
Có điều cách nói của ông ta cũng có chút cứng nhắc, khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Những người ở đây nhìn sắc mặt có chút khó coi của Giang Dược, cảm thấy không ổn.
Có thắc mắc thì hoàn toàn có thể hỏi riêng, cần gì phải nói trước mặt mọi người, lại còn nói với thái độ thiếu tôn trọng như vậy.
Bất kỳ ai cũng vậy, dù là lớn tuổi hay trẻ tuổi, đều không thích bị nói kiểu đó.
Thị trưởng vội vàng cười hòa giải: "Lão Chu, đừng áp cái thói quen ở thủ đô vào Tinh Thành chúng tôi. Năng lực của cậu Giang là không thể nghi ngờ."
"Cậu Giang, đừng bận tâm, chú Chu của cậu chỉ là tính tình thẳng thắn thôi. Nếu không thì tại sao những năm qua ông ấy đã lập được nhiều công lao, nhưng chức vụ vẫn dậm chân tại chỗ. Chính là cái tính tình này hại ông ấy đấy."
Thị trưởng rõ ràng có địa vị cao hơn lão Chu, hơn nữa quan hệ giữa hai người rất quen thuộc. Lời nói này nghe có vẻ như nói với bạn bè đồng nghiệp bình thường, nhưng thực ra là đang nâng đỡ Giang Dược.
Thị trưởng cũng cố ý nói như vậy trước mặt mọi người.
Lão Chu nghe thị trưởng nói vậy, lúc đầu cũng hơi xấu hổ.
"Dực Dương, tôi không phải cấp dưới trực tiếp của anh, mà tôi cũng không đến nỗi như anh nói!"
Thị trưởng cười nói: "Anh cũng thừa nhận là chức vụ của anh không bằng tôi, vậy hôm nay việc này phải nghe tôi. Đừng giở cái tính xấu ra khiến cậu Giang tức giận bỏ đi."
Thị trưởng nhớ lại, lần trước ở biệt thự số tám, phó thị trưởng Tạ đã có lời lẽ thiếu tôn trọng với Giang Dược.
Lúc đó bầu không khí rất căng thẳng.
Phó thị trưởng Tạ không phải người của mình, mà là đối thủ chính trị, nên thị trưởng không đếm xỉa đến mối quan hệ giữa Giang Dược và ông ta. Nhưng lão Chu là bạn của mình, lại là người từ thủ đô đến, quan hệ cá nhân rất tốt, nên thị trưởng không muốn Giang Dược và lão Chu trở mặt.
Lão Chu hừ hừ nói: "Tôi biết rồi, anh đang bao che cho con rể tương lai của mình đây mài! Còn lâu mới thành con rể, chưa gì đã vội che chở rồi?"
"Ô này, lão Chu, trước mặt tụi nhỏ, anh nói như vậy không hay đâu."
Thị trưởng vừa đùa vừa nói, cuối cùng cũng giải tỏa được bầu không khí căng thẳng.
Giang Dược cũng nhận ra, lão Chu này có lẽ là do bệnh nghề nghiệp nên hay đặt câu hỏi.
Hẳn ông ấy cũng là đồng hành của trưởng ban La? Cũng thuộc Cục Hành động?
Trước đó, lão tiên sinh Bạch Mặc giới thiệu thân phận của ông ấy, chỉ nói đơn giản về gia thế, không giới thiệu chỉ tiết.
Thị trưởng đã vất vả hòa giải bầu không khí, Giang Dược cũng không thể không nể mặt.
Lập tức, hắn chậm rãi nói: "Thực ra, việc kiểm chứng lời nói của tôi rất đơn giản. Tôi đã cung cấp rất nhiều thông tin tình báo có thể kiểm chứng. Ví dụ như những điểm giao dịch lương thực, hay những kẻ hai mang trong chính phủ."
"Cậu Giang, chú Chu của cậu cũng thuộc Cục Hành động, họ quen thuộc với công việc này nên đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ thực hiện các biện pháp xác minh và sẽ có tin tức sớm thôi."
"Ừm”" Giang Dược nghe thị trưởng nói vậy, cũng không cần phải nói thêm gì nữa.
Sự thật luôn thắng hùng biện.
Dù có nói thế nào đi nữa, tình hình ở Tinh Thành hiện nay rất cấp bách. Cho dù chính phủ không thể tiêu diệt hoàn toàn thế lực ngầm này, họ cũng phải có hành động thực tế.
Ít ra thì cũng phải thay đổi cách suy nghĩ và hành động.
Nếu tiếp tục theo lối cũ, chính phủ Tinh Thành sẽ nhanh chóng mất kiểm soát thành phố.
Ngay sau đó, những người ở đây bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Giang Dược tự biết mình không có tiếng nói trong vấn đề này, hắn không muốn tham gia vào các mưu mô chính trị.
Về mặt đấu tranh chính trị, hắn còn quá trẻ so với những người này.
Có điều lời nói của lão tiên sinh Bạch Mặc lại khiến Giang Dược thâm đồng ý.
"Thị trưởng, cách tiếp cận hiện tại của chúng ta không hiệu quả, không biết sẽ còn kéo dài bao lâu nữa. Chúng ta phải thay đổi cách suy nghĩ và hành động ngay lập tức. Theo tôi, cần phải có biện pháp mạnh mẽ mới có thể giải quyết vấn đề nan giải này. Nhìn tình hình hiện tại, tôi e chính phủ Tinh Thành sẽ không thể kiểm soát được lâu nữa nếu để mặc cho phó thị trưởng Tạ và nhóm của ông ta tiếp tục làm càn.'
Nếu không phải Bạch Mặc là một bậc thế ngoại cao nhân, lời nói này của ông ta có thể bị coi là xúc phạm kỷ luật chính phủ.
Có điều trong trường hợp này, tất cả đều là người cùng phe, không phải là một hội nghị công khai, nên không mấy ai để ý tới.
"Tôi không nói quá đâu, thị trưởng. Những hành động gần đây của chính quyền Tinh Thành sau khi anh đi thủ đô chỉ tổ làm tổn hại danh tiếng và khiến cho chính quyên càng thêm khó khăn. Kiểm soát lương thực là một biện pháp hợp lý, nhưng tôi không biết đã kiểm soát được bao nhiêu lương thực, mà lại tạo cơ hội cho những kẻ tham nhũng trục lợi, không biết đã béo bở bao nhiêu con chuột lớn. Bao nhiêu đồ ăn thực sự đã được đưa vào kho? Tôi e cuối cùng nó sẽ chỉ làm lợi cho tổ chức kia. Đây chẳng phải là cung cấp vũ khí cho kẻ thù sao? Nói thẳng ra, đội ngũ của các anh có kẻ hai lòng, số lượng không hề ít, thậm chí không thiếu kẻ ở những vị trí quan trọng!"
Lời nói của ông vô cùng nặng nề, chỉ thiếu việc chỉ đích danh ai là kẻ xấu.
"Muốn động đến phó thị trưởng thứ nhất Tinh Thành, thậm chí là một phó Đô đốc nằm trong top năm người quyền lực nhất Trung Nam bộ, nếu không có bằng chứng cụ thể, tuyệt không thể hành động vội vàng, bằng không rất khó có thể đảm bảo thành công." một người thở dài nói.
"Tất nhiên là không thể trực tiếp nhắm vào họ, điều đó vi phạm quy tắc đấu tranh. Chúng ta cần phải tìm hiểu nguồn gốc của vấn đề. Hiện tại đã có manh mối, và chúng ta cũng có rất nhiều thông tin tình báo. Chỉ cần thu thập thêm thông tin để hoàn thiện bức tranh, chúng ta sẽ vạch trần thế lực ngầm này. Chỉ cần chúng lộ diện, chúng ta sẽ không bao giờ để chúng quay lại bóng tối!" Lão tiên sinh Bạch Mặc tuy đã lớn tuổi nhưng khí thế và sự quyết đoán của ông vẫn rất mạnh mẽ, hơn hẳn với những quan chức đang đương nhiệm.
"Theo thông tin tình báo, thế lực này đã có chỗ đứng vững chắc ở Tinh Thành với hàng trăm cứ điểm. Hơn nữa, với sự xâm nhập sâu rộng của chúng, các lực lượng vũ trang thông thường của Tinh Thành có thể sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ chống lại chúng. Cục trưởng Chu, anh nghĩ sao?"
Cục trưởng Chu Nhất Hạo cười khổ nói: "Cục Hành động của chúng tôi chắc chắn sẽ huy động toàn lực để ứng phó, sẵn sàng chờ đợi sự phân công của ngài thị trưởng."
Lời này nghe có vẻ khí thế, nhưng nghe lại có vẻ ba phải, sao cũng được, chả biết cái toàn lực' đó là được bao nhiêu phần trăm.
"Lão Chu, ông có thể huy động bao nhiêu quân từ thủ đô?”
"Tôi không dám giấu giếm, trước đây tôi vẫn còn rất tự tin. Nhưng sau khi xem những thông tin tình báo này, lòng tin của tôi đã giảm sút. Ai biết được trong đội ngũ của tôi có bị thế lực này xâm nhập hay không?”
Mọi người đều biết thế lực này không chỉ hoạt động ở Tinh Thành mà còn phát triển ở khắp nước Đại Chương, chỉ là hiện chúng đang dồn hết trọng tâm vào Tinh Thành.
Nếu chúng đã có thể xâm nhập vào các tầng lớp chính quyền ở Tinh Thành, ai có thể đảm bảo đội ngũ Cục Hành động ở thủ đô hoàn toàn trong sạch và không bị xâm nhập?
Không ai dám chắc chắn điều đó.
"Thị trưởng, có lẽ đã đến lúc chúng ta phải yêu cầu quân đội hỗ trợ."
Quân đội?
Mặc dù quân đội luôn quan tâm đến các sự kiện quỷ dị, nhưng họ chủ yếu giữ chức trách bảo vệ lãnh thổ quốc gia, ít khi can thiệp trực tiếp vào các vấn đề địa phương.
Tuy thỉnh thoảng họ sẽ có liên hệ với địa phương, nhưng cũng chỉ là để trao đổi nhân tài, giống như trường hợp của Giang Ảnh.
"An ninh địa phương cũng là trách nhiệm của quân đội! Nếu cần thiết, tôi tin quân đội sẽ không bỏ mặc. Việc Tinh Thành rơi vào tay thế lực ngầm cũng không phải là điều tốt cho quân đội. Khi đó họ sẽ càng bị động. Thay vì thế, tốt hơn là chủ động tấn công."
"Đúng vậy, thị trưởng. Ngài có mối quan hệ cá nhân tốt với tướng Đồng, về mặt công lẫn tư, quân đội cũng khó có thể làm ngơ."
Ngoài Giang Dược, Hàn Tinh Tinh, trưởng ban La và Hàn Dực Minh ra, hầu hết những người ở đây đều là quan chức cấp cao. Sau khi trao đổi qua lại, ngài thị trưởng cuối cùng chuyển sang Giang Dược.
"Cậu Giang, cậu có ý kiến gì không?”
Giang Dược suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiện tại lực lượng vũ trang của chính phủ Tinh Thành thực sự khó mà đảm đương trách nhiệm này. Nếu quân đội có thể tham gia, đó sẽ là lựa chọn tốt hơn."
Giang Dược không rõ quân đội có bị xâm nhập hay không, nhưng quân đội luôn chú trọng kỷ luật và thẩm tra, nên khả năng phản bội thấp hơn nhiều.
Hơn nữa, có nhiều lý do để quân đội có thể triển khai lực lượng.
Họ có thể lấy cớ tập huấn, diễn tập, xử lý các sự kiện đột phát... để huy động nhân lực. Khác với lực lượng vũ trang địa phương, chỉ cần có động tĩnh nhỏ, không biết sẽ bị bao nhiêu tai mắt báo cáo.
Về mảng này, quân đội Điều nà không thể nghi ngờ sẽ tốt hơn nhiều.
"Giả sử quân đội tham gia, phương án tối ưu hiện tại là tiêu diệt tên Boss cấp sáu sao ẩn sau màn, không thì cũng phải xử được những tên trùm cấp năm sao, bét nhất cũng phải kiểm soát được cái tay Thương Hải ấy, đồng thời tiêu diệt tất cả cứ điểm lớn nhỏ của chúng."
Chỉ cần càn quét tất cả các cứ điểm, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Quân đội có thể triển khai phong tỏa và triệt hạ từng cứ điểm. Dưới sự tấn công của quân đội hùng mạnh, dù thế lực này có lớn đến đâu cũng không thể chống lại.
Dù sao, quân đội đại diện cho quả đấm mạnh nhất của một quốc gia, nắm trong tay lực lượng to lớn nhất.
Tất nhiên, đây chỉ là phương hướng chung, việc triển khai cụ thể chắc chắn sẽ phức tạp hơn nhiều và cần có nhiều kế hoạch dự phòng.
Nhưng không nghi ngờ gì nữa, phương hướng chung này là hoàn toàn chính xác.
Để tấn công thế lực này, cần phải bắt đúng trọng tâm vấn đề, việc dây dưa những con tôm nhỏ nhỏ không thể giải quyết được gì.
Sau khi quyết định phương hướng chung, ngài thị trưởng bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Giang Dược được giao nhiệm vụ tiếp tục thu thập thông tin về Thương Hải. Nếu có thể xác định được danh tính cụ thể của Thương Hải, đó sẽ là một chiến công lớn.
Giang Dược cũng hứa sẽ nỗ lực hết mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Tất nhiên, thị trưởng cũng không muốn gây áp lực quá lớn cho Giang Dược: "Cậu Giang, cứ làm hết sức mình, chúng tôi cũng sẽ cử người điều tra đối chiếu."
Như thế rất tốt.
Giang Dược không đảm bảo trước cái gì, hắn có thể sẵn sàng cống hiến sức mình, nhưng không muốn họ coi hắn là quân át chủ bài duy nhất.
Giang Dược không hề thích kiểu việc gì cũng trông cậy vào hắn.
Sau khi thảo luận xong, Giang Dược vẫn đề cập đến chuyện của giáo sư Lục Cẩm Văn.
Hắn giải thích chỉ tiết về USB và những sự kiện liên quan sau đó.
Trưởng ban La cũng biết về việc này, nhưng chưa kịp báo cáo.
Nghe xong lời giới thiệu của Giang Dược, tâm trạng của mọi người ở đây trở nên nặng nề.
"Giáo sư Lục Cẩm Văn là một nhân tài trụ cột của nước Đại Chương chúng ta. Nghe nói ông ấy có một phát hiện khoa học quan trọng trong thời gian gần đây, và nó còn liên quan đến sự xâm nhập của quỷ di. Ai ngờ chúng đã sớm nhắm đến ông ấy rồi? Hơn nữa còn cài cắm nội ứng bên cạnh ông ấy? Vậy thì đúng là việc này có khả năng cao do thế lực ngầm đó gây ra."
"Vấn đề hiện tại là nội dung trong USB đã bị chúng sao chép. Nói cách khác, tâm huyết nghiên cứu khoa học của giáo sư Lục Cẩm Văn đã bị chúng đánh cắp? Việc này liên quan đến bí mật của thời đại quỷ dị, chính phủ của chúng ta lại một lân nữa chậm chân."
Thật sự là sai một ly đi một dặm. "Thị trưởng, phó thị trưởng Lý vẫn là người chủ trì việc này."
Phó thị trưởng Lý không có mặt trong cuộc họp riêng tư này, điều đó cho thấy ông ta vẫn chưa lọt vào vòng tròn cốt lõi của thị trưởng.
"Lão Lý vẫn mang tâm lý của thời đại ánh sáng. Có điều anh ấy cũng không phải là người duy nhất mắc bệnh. Bản thân tôi cũng đã phạm phải những sai lầm tương tự. Chúng ta đã đánh giá thấp tình hình quỷ dị ở thời đại này." Ngài thị trưởng tự trách.
"Nói thì nói vậy, nhưng lão Lý rõ ràng là có chút lười biếng trong việc này. Ông ấy hẳn phải biết tầm quan trọng của giáo sư Lục Cẩm Văn, USB đã đến tay rồi mà không bảo vệ tốt, để cho bọn chúng đánh cắp được dữ liệu, dù thế nào cũng không thể nói nổi."
Đây là lời nói thật lòng, Giang Dược thâm đồng ý.
Mặc dù hắn không biết phó thị trưởng Lý là ai, cũng không có ác cảm gì với ông ta. Nhưng ông ta rõ ràng không nên mắc sai lầm trong việc này. Nếu ông ta coi trọng một chút, thay vì giao cho thuộc hạ cấp dưới đảm bảo USB, thì chuyện này sẽ không xảy ra.
"Chúng ta phải thành lập một nhóm chuyên gia để nghiên cứu khẩn cấp nội dung USB của giáo sư Lục, xem ông ấy đã để lại manh mối quan trọng nào."
"Việc này có thể để ngày mai triển khai, nhưng vẫn phải do phó thị trưởng Lý ra mặt. Thị trưởng, ngài bí mật về Tinh Thành, trước mắt không nên lộ diện."
"Việc này tôi sẽ xử lý. Tôi sẽ bí mật triệu tập phó thị trưởng Lý, tin tưởng anh ấy có thể xử lý tốt chuyện này. Mất bò mới lo làm chuồng, có thể bù đắp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
Đây cũng là lựa chọn tốt nhất hiện tại.
Sau khi thảo luận xong, đã rất khuya.
Giang Dược không có ý định ở lại lâu, nên xin cáo từ.
Hiện tại cả nhà Hàn Tinh Tinh đều đã về Tinh Thành, nên cô không có lý do gì để đi theo Giang Dược suốt. Khi thấy Giang Dược muốn đi, mặc dù không muốn, nhưng cô cũng không nên níu kéo quá nhiều.
"Giang Dược, cậu còn đi học nữa không? Mình muốn gặp cậu thì có thể đến trường học tìm cậu được không?”
"Trừ trường hợp đặc biệt, mình đều đi học mỗi ngày. Có điều Tinh Thành hiện tại ngày càng không yên ổn. Mình có một linh cảm không tốt, tình hình quỷ dị ở Tinh Thành có thể sẽ gia tăng tốc độ. Tinh Tinh, cậu nên cẩn thận, chú ý an toàn."
Sự xuất hiện đột ngột của người khổng lồ đêm qua đã mang đến cho Giang Dược cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, khiến hắn nhận thức được tình hình quỷ dị ở Tinh Thành vượt xa tưởng tượng của mình, ngày càng tồi tệ hơn. Chương 436: Cơ duyên lớn
Giang Dược quay trở lại ngõ Đạo Tử, khi đi ngang qua phố Cây Du, hắn vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện chủ nhiệm Khang đang chờ mình.
Hắn tưởng ông ta đã trốn vào dinh thự của phó Đô đốc, vùi đầu vào một góc, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, nhưng xem ra ông ta vẫn chưa quên nỗi sợ hãi bị bùa Khống chế chỉ phối.
Lúc đầu Giang Dược nghĩ nếu mình không đi tìm ông ta, ông ta nhất định sẽ giả chết cho qua chuyện.
"Lão Khang, lương tâm ông trỗi dậy à?"
Chủ nhiệm Khang đã từng nếm trải sự tàn nhẫn của Giang Dược, nên không dám khinh thường.
"Cậu Giang, không nói đùa, lần này tôi tìm cậu là để thông báo tin tức quan trọng."
"Ồ?" Giang Dược bán tín bán nghi. Mặc dù ông ta bị Giang Dược khống chế bằng bùa phép, nhưng cũng không đến mức tốt bụng như vậy, chủ động tìm đến hắn. Giang Dược không bao giờ tin tưởng vào nhân phẩm của chủ nhiệm Khang.
"Tin tức mới nhất, phó Đô đốc Vạn đã mất kiên nhãn với cậu, thây Nhạc cũng cho cậu là cái đinh trong mắt, cần phải loại trừ sớm. Họ muốn ra tay với cậu."
"Tôi đã làm gì sai mà khiến họ bỗng nhiên mất kiên nhẫn với tôi?" Giang Dược tò mò hỏi.
"Ai bảo cậu suốt ngày lắc lư ở biệt thự ngõ Đạo Tử, bản thân cậu lắc lư còn chưa tính, lại còn suốt ngày chung chạ với con bé nhà họ Hàn kia. Tối hôm qua cậu mang con bé kia đi đâu? Mấy nhóm người theo dõi các cậu đều không thể theo kịp, thậm chí người theo dõi cậu còn bị giết. Cậu Giang, tôi biết tay cậu đen, nhưng cậu có thể đen đến mức này sao? Cậu giết chết mấy tên theo dõi đó làm gì?"
Giang Dược thực sự có khổ không thể giãi bày, rất muốn nói cho ông ta biết hắn không giết người.
Có điều liên quan đến tình huống người khổng lồ, Giang Dược tạm thời không muốn tiết lộ.
"Chỉ vì mấy tên lâu la đó mà phó Đô đốc Vạn cũng nóng vội sao?"
"Lâu la chỉ là ngòi nổ, vấn đề chính là cậu dính líu đến con bé nhà họ Hàn, phó Đô đốc Vạn cảm thấy các cậu đang âm mưu gì đó."
"Lão Vạn đây là bị chứng hoang tưởng à?”
Chủ nhiệm Khang đã quen với phong cách của Giang Dược, nên khi nghe hắn gọi phó Đô đốc Vạn là "lão Vạn", ông ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Tiểu tử này tuy tuổi trẻ nhưng tính tình lại cực kỳ vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung.
"Dù sao tôi cũng đã báo tin cho cậu, đến lúc đó cậu đừng giận cá chém thớt lên người tôi." Chủ nhiệm Khang lờ đờ nói.
Tình cảnh hiện tại của ông ta giống như chuột trong rọ, bị khinh bỉ hai đầu.
Trước mặt phó Đô đốc Vạn, địa vị của ông ta ngày càng bị giới hạn, gần như chỉ còn là quản gia, rất khó có thể hành động.
Nếu không phải phó Đô đốc Vạn đã quen với việc chủ nhiệm Khang phục vụ nhiều năm qua, có lẽ đã bị tá ma giết lừa từ lâu. (tá ma giết lừa: sau khi lừa di chuyển cối xay xong thì giết chết)
Cảm giác mất mát này, chủ nhiệm Khang thực sự rất nhạy cảm. Ông ta có thể cảm nhận rõ ràng sức ảnh hưởng của mình trước mặt phó Đô đốc Vạn đã bị suy giảm. Bao gom cả thái độ của người thân bên cạnh phó Đô đốc Vạn và những thuộc hạ tâm phúc khác đối với ông ta, đều có một chút thay đổi tinh tế.
Sự thay đổi này có thể không hoàn toàn rõ ràng, nhưng một người tinh ranh như chủ nhiệm Khang sao có thể không cảm nhận được.
Vì vậy, sau khi cảm thấy thất lạc trong lòng, chủ nhiệm Khang thực sự có chút phẫn nộ.
Ông ta cảm thấy người còn chưa đi, mà trà đã nguội lạnh nhanh như vậy ư? Không khỏi quá bạc tình bạc nghĩa chứ? Dù sao ông ta cũng đã cống hiến rất nhiều cho phó Đô đốc Vạn.
Trước đây, thời đại ánh mặt trời, rất nhiều chuyện không thể nói ra ngoài, chẳng phải đều là ông ta lo liệu sao?
Giờ đây, bước vào thời đại quỷ dị, ông ta lập tức trở thành giày rách rồi? Cứ như vậy bị người ta vứt bỏ?
Cảm giác mất mát tột độ rất dễ biến thành oán giận.
Thế gian này thật bất công!
Lão Khang tôi vì ông mà đổ mồ hôi sương máu vậy mà ông đã quên rồi sao?
Lão Khang tôi thay ông gánh vác nhiều chuyện vậy mà ông đã quên rồi à?
Còn chưa mài xong lưỡi dao, đã muốn giết lừa rồi ư?
Thực ra hiện tại phó Đô đốc Vạn vẫn chưa đến mức muốn loại bỏ lão Khang.
Nhưng nếu cứ mải bị thất thế thất sủng như vậy, lão Khang cảm thấy đây là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra. Dù sao, ông biết quá nhiều bí mật, trước đây đã tham gia rất nhiều vào các vụ bẩn thỉu không thể nói ra.
Khi ông ta không còn nhiều giá trị lợi dụng, còn lý do gì để tồn tại?
Chủ nhiệm Khang theo phó Đô đốc Vạn mấy chục năm, quá rõ ràng tâm tính của loại nhân vật này.
Cho dù việc tá ma giết lừa chưa chắc sẽ xảy ra, ông ta cũng phải tìm cho mình một con đường lui.
Đây chính là suy nghĩ của chủ nhiệm Khang.
Trước đây, ông ta bị ép buộc phải hợp tác và cung cấp tin tức cho Giang Dược một cách thụ động. Nhưng còn hiện tại, ông ta thực sự là chủ động.
Không thể để hết thảy trứng gà vào cùng một giỏ, nhất là khi cái giỏ đó không còn đáng tin cậy như trước nữa. Nhất định phải tìm một chỗ khác để đặt cửa.
Dù sao cũng không thể để Giang Dược giận cá chém thớt sang mình.
Giang Dược nhìn thấu tâm tư của lão Khang, cười nói: "Lão Khang, xem ra ông cũng được coi là người thông minh. Người thông minh bình thường đều sẽ sống lâu hơn."
"Nói một chút đi, bọn họ dự định làm thế nào để đối phó với tôi?"
"Thây Nhạc dường như đã chuẩn bị một số biện pháp khác biệt, nhưng không có cái nào có thể đảm bảo trăm phầm trăm, tôi cũng không nghe được rõ ràng. Dường như tôi nghe loáng thoáng gì đó ve quân cờ, người quen bên cạnh..."
Người quen bên cạnh?
Giang Dược thầm kinh ngạc, chẳng lẽ thầy Nhạc đã mua chuộc được người quen của mình? Giang Dược nhanh chóng lục lại những người quen trong đầu.
Mấy người Hàn Tinh Tinh, Đông mập mạp, Vương Hiệp Vĩ, chắc chắn không thể bị mua chuộc.
Những kẻ ham sống sợ chết căn bản không thể ở bên cạnh mình, đối phương dù có muốn cũng không thể làm được.
"Biết cụ thể tên không?”
"Ông ta không nói, hoặc giả là tôi không nghe thấy? Lúc bọn họ nói chuyện, tôi không ở gần bên, cách xa một đoạn, chỉ loáng thoáng nghe được vài câu thôi."
"Dù sao cũng nên cẩn thận một chút, đề phòng không bao giờ là thừa. Đúng rồi, nếu cậu xảy ra chuyện..." Chủ nhiệm Khang nói đến đây, có chút chột dạ nhìn Giang Dược, dường như sợ Giang Dược tức giận.
Giang Dược cười nhạt một tiếng: "Ông hãy ráng âm thầm cầu nguyện cho tôi, nếu tôi xảy ra chuyện, ông cũng không thể chạy thoát được. Chúng ta xem như có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, cùng chung số phận."
Quả nhiên là tin xấu...
Chủ nhiệm Khang bực bội.
Ông sợ nhất chính là kết cục này, Giang Dược xảy ra chuyện, thứ bên trong cơ thể không thể khống chế được, tự mình phát tác, đó quả thực là gặp quỷ.
Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của chủ nhiệm Khang, Giang Dược võ vai ông ta: "Ông có thể yên tâm, tôi đã xem số mệnh của mình, tôi là người có phúc lớn mạng lớn, ít nhất cũng có thể sống đến một trăm tuổi. Tôi cam đoan, đến khi ông chết già, tôi vẫn sẽ khỏe mạnh."
Chủ nhiệm Khang cười khổ nói: "Năm nay ai còn dám hi vọng xa vời sống đến già? Với những việc mà tôi đã làm, một ngày nào đó bị sét đánh tôi cũng không ngoài ý liệu, miễn là không liên lụy đến người nhà là đã may mắn lắm rồi."
Người này ngược lại có chút tự nhận thức, đây coi như là lương tâm trỗi dậy? Hay là đã cam chịu rồi?
"Lão Khang a, mạng tôi cứng cỏi, ông tiếp xúc với tôi nhiêu, không chừng vận may của tôi còn lây sang ông một chút. Vì vậy, ông cũng phải ra sức làm công việc tình báo. Ví dụ như phó Đô đốc Vạn tiếp xúc với ai, gần đây có động tĩnh gì, hoặc có chuyện gì đáng ngờ..."
"Nói về chuyện khả nghi, cũng không phải là không có. Gần đây, luôn có một nhóm người lảng vảng quanh khu biệt thự ngõ Đạo Tử, mang theo những dụng cụ kỳ quái, nhìn qua không giống như máy móc tinh vi, mà như những pháp khí mê tín thời phong kiến... Dù sao, những người này có hành tung bí ẩn, hành động rất bí mật. Nếu tôi không đi theo phó Đô đốc Vạn mấy chục năm, có khả năng quan sát vượt xa người bình thường, có lẽ tôi cũng không phát hiện ra họ. Trong số họ có một người thường xuyên bí mật gặp phó Đô đốc Vạn. Nhưng mỗi lần họ nói chuyện đều diễn ra trong phòng kín."
"Những người này luôn ở khu biệt thự ngõ Đạo Tử à?"
"Đúng vậy, họ chiếm giữ một căn biệt thự. Phó Đô đốc Vạn ngầm bật đèn xanh cho họ, họ làm gì trong khu biệt thự ngõ Đạo Tử, các nhân viên bảo an cũng sẽ không ngăn cản, thậm chí còn lờ mờ yểm hộ cho họ."
"Không tệ, lão Khang, xem ra ông quả thực đã giác ngộ, biết chủ động quan sát và cung cấp tin tức."
Chủ nhiệm Khang buồn bã nói: "Nếu cậu thực sự thấy tốt, hãy gỡ bỏ cấm chế cho tôi đi! Tôi thê sẽ tiếp tục cung cấp tin tức cho cậu sau này."
"Vậy thì miễn đi, tôi thấy cấm chế này là cầu nối lòng tin giữa chúng ta, là con thuyền hữu nghị. Nếu không có nó, chắc chắn sẽ dẫn đến nghi ngờ lẫn nhau, hợp tác sẽ không vui vẻ như bây giờ. Lão Khang, chẳng lẽ ông không cảm thấy tôi đang bảo vệ ông sao?"
Chủ nhiệm Khang im lặng.
Cái tên này nhìn bề ngoài thì lễ phép và vô hại, bên trong sao lại vô liêm sỉ đến vậy cơ chứ?...
Trở về biệt thự số chín, Giang Dược như thường lệ an ủi Miêu Thất đang buồn chán. Miêu Thất cũng nhắc đến việc gần đây có một số người kỳ quái thường xuyên lảng vảng quanh khu biệt thự ngõ Đạo Tử, điều tra gì đó.
E là họ có âm mưu.
Kỳ thật, Giang Dược đã sớm biết có người nhắm vào khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Đây là nhận thức chung mà hắn đã đạt được với Bạch Mặc tiên sinh. Hơn nữa, vụ án nổ bom trước đây, còn có người xâm nhập khu biệt thự ngõ Đạo Tử, và liên quan đến tranh chấp quyền sở hữu biệt thự số chín...
Mọi dấu hiệu đều cho thấy khu biệt thự ngõ Đạo Tử hẳn là ẩn chứa một bí mật lớn.
Rốt cuộc bí mật này là gì, đến nay Giang Dược vẫn chưa tìm ra manh mối nào.
Có lẽ, phó Đô đốc Vạn biết rõ hơn một chút?
Đáng tiếc, chủ nhiệm Khang không thể cung cấp tin tức liên quan đến bí mật đó, nếu có thể xuyên phá lớp cửa sổ giấy kia, kế hoạch sẽ được hé lộ, và thời điểm quyết định sẽ đến.
Hiện tại, các bên vẫn đang thăm dò, từ từ tích lũy sức mạnh trong bóng tối, chuẩn bị giáng cho đối thủ một đòn chí mạng.
Giang Dược tự nhận thức rõ, biết mình trong cuộc tranh đấu này chỉ là một con cờ, nhưng hiện tại xem ra, con cờ này dường như đã khiến phó Đô đốc Vạn mất đi một chút kiên nhẫn.
Lên lầu, tằm ngọc một lần nữa mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ, sản lượng tơ tằm ngày càng phát triển khả quan. ....
Tại biệt thự nhà Đỗ Nhất Phong, Đỗ Nhất Phong cầm trong tay tờ giấy thử đo lường thể chất, mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Ha ha, ba trăm, vượt qua ba trăm! Số liệu giác tỉnh của mình đã vượt qua ba trăm!"
Cùng với việc đo lường thể chất ngày càng được đẩy mạnh, phương thức đo lường thể chất cũng ngày càng phong phú đa dạng. Ngoài những dụng cụ đo lường thông thường, hiện nay còn có thêm nhiều phương thức đo lường đơn giản, nhanh chóng và có sai số nhỏ.
Ví dụ như loại giấy thử đo lường thể chất này, chỉ cần một giọt máu, có thể nhanh chóng tính toán ra kết quả. Mặc dù có sai sót nhỏ, nhưng sai sót này không ảnh hưởng đến tính chính xác của số liệu tổng thể.
Cách sử dụng loại giấy thử này rất đơn giản, chỉ cân nhỏ một giọt máu xuống, máu sẽ từ từ hòa tan trên giấy thử, và màu sắc của giấy thử sẽ lập tức thay đổi.
Tùy theo sự thay đổi màu sắc, cuối cùng sẽ dừng lại ở một màu sắc nhất định. So sánh màu sắc này với bảng số liệu tương ứng để biết được số liệu đo lường thể chất. Màu sắc hiện ra trên giấy thử của Đỗ Nhất Phong lúc này nằm trong khoảng 300-350 trên bảng số liệu, điều này có nghĩa là số liệu giác tỉnh của hắn đã vượt qua mốc 300.
Đây là điều mà Đỗ Nhất Phong luôn mơ ước, không ngờ viên thuốc của thầy Nhạc lại có thể thay đổi vận mệnh của gã, khiến gã đạt được bước tiến phi thường trong vài ngày ngắn ngủi.
Ngực Đỗ Nhất Phong phập phồng, toàn thân như muốn bùng cháy. Cảm giác như có một sức mạnh to lớn được đánh thức bên trong cơ thể, khiến gã vô cùng phấn khích và muốn hét lên.
"Cha, chú Khánh, hai người nhìn này, ha ha, thực sự đã vượt qua 3001”
Hai người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh, họ cũng đang chờ đợi kết quả.
Họ cầm lấy tờ giấy thử và nghiêm túc so sánh với bảng số liệu.
"Thật sự đột phá rôi?" Cha của Đỗ Nhất Phong, cũng là người đứng đầu gia đình họ Đỗ hiện tại, Đỗ Thiên Minh, nhìn tờ giấy thử với vẻ khó tin.
Điều mà Đỗ Thiên Minh quan tâm nhất luôn là sự phát triển của đứa con trai quý giá của mình.
Vì thế ông ta không tiếc chi trả bất cứ giá nào để bồi dưỡng Đỗ Nhất Phong, không tiếc tập trung những nguồn lực tốt nhất cho hắn.
Chuyến đi vườn sinh thái, Đỗ Thiên Minh đã chi sáu mươi triệu cho con trai mình mua bảo hiểm, đây là tiên thật giá thật trong thời đại ánh mặt trời, đổi lại trước đó, số tiền này có thể đủ để cho một người bình thường thực hiện tự do tài chính!
Và đây chỉ là một khoản đầu tư nho nhỏ của Đỗ Thiên Minh cho con trai mình.
Ngoài ra, trước khi bước vào thời đại quỷ dị, nhà họ Đỗ đã bí mật thu thập một số thuốc rèn luyện thể chất và liên tục cho Đỗ Nhất Phong sử dụng.
Đây cũng là lý do tại sao một đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có như Đỗ Nhất Phong lại có thành tích đo lường thể chất đợt đầu tiên ấn tượng, trong khi những đứa trẻ bình thường khác lại chỉ giác tỉnh một cách rải rác.
Đơn giản là vì họ đã đầu tư và chuẩn bị sớm hơn, và thuốc rèn luyện thể chất đã mang lại cho họ lợi thế ban đầu.
Tiền bạc có thể không phải là yếu tố quyết định, nhưng nó có thể giúp những gia đình giàu có chuẩn bị tốt hơn, điểm xuất phát cao hơn.
Đáng tiếc, dù Đỗ Thiên Minh đã đập vô số tài nguyên cho Đỗ Nhất Phong, số liệu giác tỉnh của gã cũng chỉ ở mức tốt, chứ không đạt đến mức vượt trội, đừng nói đến việc cạnh tranh với những thiên tài hàng đầu.
Điều này khiến Đỗ Thiên Minh có chút thất vọng. Ông ta tự hỏi liệu có nên đầu tư nhiều hơn nữa hay không.
Không ngờ, một lần gặp gỡ ngẫu nhiên với thầy Nhạc lại mang đến cho Đỗ Nhất Phong cơ hội như vậy, khiến số liệu giác tỉnh của nó đã tăng gấp ba.
Ông ta nhớ trong lần đo lường trước, con trai mình cũng chỉ mới đạt 110%, nhưng bây giờ, nó đã vượt qua mốc 300!
Có vẻ như thầy Nhạc không hề khoa trương.
Điều quan trọng nhất là thây Nhạc nói sẽ mất bảy ngày, nhưng hiện tại mới chỉ ba bốn ngày! Nói cách khác, Đỗ Nhất Phong vẫn còn tiềm năng khai thác, có lẽ mấy ngày tới số liệu này vẫn còn sẽ tiếp tục tăng lên.
"A Khánh, cậu đã gặp thầy Nhạc, cậu cảm thấy thế nào về vị cao nhân này?"
"Thâm sâu khó lường, em chỉ có thể dùng bốn chữ để mô tả, đó là thâm sâu khó lường! Nhìn vào loại thuốc này, nó thực sự có khả năng biến đá thành vàng. Em thấy thầy Nhạc khá thích Nhất Phong, anh à, đây là một cơ duyên, một cơ duyên lớn của nhà họ Đỗ chúng ta."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ