Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 288 - Chương 460: Mắt Xanh Khổng Lồ

Chương 460: Mắt xanh khổng lồ Chương 460: Mắt xanh khổng lồChương 460: Mắt xanh khổng lồ

Chương 460: Mắt xanh khổng lồ

Chương 460: Mắt xanh khổng lồ

Mặc dù bị bại lộ, nhưng hiện tại những người điên kia dường như vẫn chưa ùa vào tầng này, Giang Dược tạm thời không gặp nguy hiểm gì.

Nhìn y tá kia dần ngừng co giật, Giang Dược tin cô ta đã chết hẳn.

Không biết thứ gì trong ống tiêm kia mà lại có độc tính mạnh đến vậy.

Đúng lúc này, Giang Dược bỗng thấy thi thể y tá run ray một cách kỳ lạ, một luồng khí xanh u ám từ đầu cô ta tràn ra và lao nhanh ra ngoài.

Từ trước đến nay, người ta vẫn nói sau khi chết, linh hồn sẽ rời khỏi xác thịt.

Nhưng mấy ai đã từng tận mắt nhìn thấy linh hôn?

Giang Dược nhìn luồng khí xanh u ám này, nó không giống như linh hồn mà giống như một loại năng lượng kỳ quái nào đó.

Giác quan thứ sáu mách bảo Giang Dược không thể để luồng khí xanh này trốn thoát.

Hắn cởi áo và vỗ mạnh vào nó.

Luồng khí xanh như nai con hoảng sợ, lao nhanh ra ngoài.

Giang Dược há để nó chạy trốn ngay trước mắt mình?

Hắn cầm áo đuổi theo.

Điều kỳ quái là luông khí xanh này dù bị đánh tan cũng nhanh chóng tập hợp lại, như thể giữa các khối khí có một lực hút mạnh mẽ. Bất kể Giang Dược làm gì, nó cũng có thể tự tái hợp.

Lạ hơn nữa, luồng khí xanh này dường như có ý thức riêng, nhận ra sự khiêu khích của Giang Dược, sau vài lần tụ lại thành một khối, liền lao vào tấn công hắn.

Có điều với nhiều lớp phòng ngự của Giang Dược, luồng khí xanh này không thể chạm đến hắn mảy may.

Sau nhiều lần thử nghiệm và nhận ra không thể đánh bại Giang Dược, luồng khí xanh u ám này cuối cùng cũng bỏ chạy.

Giang Dược rất muốn giữ lại luồng khí xanh này để nghiên cứu, nhưng dù hắn cố gắng đến đâu, nó cũng không thể bị tiêu diệt và chỉ có thể trơ mắt nhìn nó trốn thoát.

Quay qua nhìn y tá, Giang Dược lại kinh ngạc.

Chỉ trong chớp mắt, thi thể của cô ta đã khô quắt lại như xác ướp.

Giang Dược đang định tiến đến gần để xem xét kỹ hơn thì đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hắn dừng rồi lùi lại vài bước.

Nơi chiến đấu trước đó, tường và sàn nhà như bị nhiễm độc, trở nên loang lổ và rách nát, như thể bị nguyên rủa. Khung cảnh vô cùng kỳ quái.

Loại biến cố này khiến Giang Dược có một cảm giác quen thuộc.

Ký ức trong quá khứ nhanh chóng hiện ra trong đầu hắn.

Cảnh tượng này Giang Dược đã từng gặp qua hơn một lần. Lần gần đây nhất là ở khu vui chơi To Tí Te. Lúc đó, hắn nhìn thấy những dấu vết bị thời gian bào mòn, vết ri sét loang lổ trên các công trình, bức tường bong tróc và mặt đất gồ ghề.

Cảm giác này giống như bị thời gian nguyền rủa.

Còn một lần khác, khi trở về Tinh Thành vào tiết Thanh minh, hắn gặp phải tà ma đầu tiên, chính là Quỷ ăn tuổi, cũng đã tạo ra hiệu ứng tương tự.

Cảnh tượng trước mắt này rốt cuộc có điểm tương đồng gì với những tình huống trước đó?

Giang Dược cẩn thận quan sát một hồi và nhận ra ảnh hưởng của hiện tượng này chỉ giới hạn trong một khu vực nhỏ, không giống như mê cung thời gian, ảnh hưởng cả một khu vực rộng lớn.

Giang Dược suy nghĩ trong đầu.

Tại sao lại xuất hiện loại tình huống kỳ quái này? Và tại sao nó lại xuất hiện tới nhất ba lần?

Quan trọng nhất, ba lần này đều xảy ra ở những địa điểm khác nhau.

Nếu đây chỉ là những sự kiện riêng lẻ, Giang Dược sẽ không quá lo lắng. Nhưng khi tình huống này xảy ra nhiều lần, hắn không thể không nghi ngờ có điều gì đó liên quan với nhau mà hắn không biết.

Có điều hiện tại hắn không có thời gian để suy nghĩ.

Đoàn khí xanh kỳ quái kia đã bỏ chạy xuống lâu, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.

Nơi đây không nên ở lâu, ít nhất là tầng này không nên ở lâu.

Giang Dược dứt khoát leo lên tường ngoài, di chuyển xuống một tầng, đến vị trí tường ngoài tâng tám.

Mỗi tâng lầu đều có những bệ đỡ bên ngoài để lắp đặt cục nóng máy lạnh. Giang Dược nhanh chóng nấp vào một bệ đỡ.

Trong bóng tối, ngay cả khi tòa nhà được chiếu sáng đầy đủ, cũng rất khó phát hiện ra hắn.

Giang Dược áp tai vào tường và kích hoạt kỹ năng Mượn mắt.

Lúc này hắn đang ở tâng tám, cách khoa Điều trị ở tâng sáu hai tâng, chỉ khoảng mười mét. Rất nhanh, hắn đã mượn được thị giác của một người điên trong tòa nhà.

Trong tầm nhìn của người điên này, hành lang chật ních người.

Những người điên như thủy triều, từng bước tiến về phía tâng sáu.

Bước chân của họ tuy có vẻ chậm chạp, nhưng mỗi người đều thể hiện sự kiên nhẫn và trật tự phi thường, hoàn toàn trái ngược với trạng thái hung hăng, bạo ngược trước đó.

Không ai chen lấn, không ai vội vàng, mỗi người đều giống như học cách xếp hàng vậy, chậm rãi di chuyển lên lầu.

Hai tay họ đều ôm trước ngực, như thể đang thực hiện một nghi thức kỳ quái nào đó.

Mặc dù động tác của họ không giống với lúc bên ngoài tòa nhà, nhưng vẻ thành kính và cảm giác nghi thức kỳ quái trên khuôn mặt họ đều hệt nhau, tựa như bị tẩy não cao độ.

Tầm nhìn này rõ ràng không quá lý tưởng, Giang Dược quyết định đổi sang một tâm nhìn khác.

Rất nhanh, thị giác của Giang Dược đã chuyển sang vị trí hàng trước.

Tâm nhìn này rõ ràng rộng mở và sáng sủa hơn rất nhiều.

Tuy vậy điều Giang Dược nhìn thấy ngay lập tức khiến hắn vô cùng bàng hoàng. Lúc này Liễu Vân Thiên đang bị một số người điên nâng lên, tay trái và tay phải của cô được hai người điên nắm lấy, hai chân trái và phải được hai người điên khác đỡ, cộng thêm hai người điên khác đỡ ở hai bên hông trái và phải của cô.

Tổng cộng sáu người điên, gánh cô trên vai, đi đầu hàng, sắp sửa lên hành lang tầng sáu.

Hơn nghìn người điên này gần như chật kín hành lang, nhưng điều kinh ngạc là họ không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, họ di chuyển tĩnh lặng như những bóng ma.

Khi họ bước đi, bàn chân của họ chạm vào mặt đất một cách nhẹ nhàng, như thể họ không hề chạm đất mà lơ lửng cách mặt đất vài centimet.

Liễu Vân Thiên rõ ràng đang ở trạng thái tỉnh táo, con ngươi của cô chuyển động, biểu hiện trên mặt cho thấy cô đang hơi bối rối.

Có điều cô không he giãy giụa, có lẽ cô biết giãy giụa sẽ không có tác dụng gì.

Tầng sáu cuối cùng đã đến!

Giang Dược dứt khoát chuyển tâm nhìn một lần nữa, đưa thị giác sang Liễu Vân Thiên.

Bởi vì ánh mắt của những người điên này hầu như không hề chuyển động, không biết họ đang kiêng dè điều gì hay tuân theo một quy tắc kỳ quái nào đó.

Nói chung, ánh mắt của họ hầu như chỉ nhìn thẳng về phía trước, khiến cho tâm nhìn mượn của Giang Dược trở nên hạn chế, không thể thu thập được nhiều thông tin.

Chỉ có Liễu Vân Thiên là ở trạng thái bình thường, đang quan sát mọi thứ xung quanh.

Tầm nhìn của cô, không nghi ngờ gì nữa, là tốt nhất.

Sáu người điên khiêng Liễu Vân Thiên đi đầu hàng, họ đi qua bàn y tá và vào một hành lang phía trước.

Trong tầm nhìn của Liễu Vân Thiên, một người đột nhiên xuất hiện.

Người này ngồi trên một chiếc ghế ở giữa hành lang, trông rất đột ngột.

Sáu tên điên cung kính đi lên trước, đặt Liễu Vân Thiên trước mặt người đó.

Liễu Vân Thiên lập tức cảm thấy mình như một con cừu non lạc vào bây sói.

Người kia mặc quần áo bệnh nhân, mắt nhắm nghiền.

Đột nhiên, mắt gã mở ra.

Ngay khi gã mở mắt, sự yên tĩnh trong hành lang của tất cả những người điên một lần nữa bị phá vỡ, như thể họ đã nhận được một tín hiệu kỳ quái nào đó và bắt đầu kích động trở lại.

Người kia có đôi mắt xanh thẳm, lóe lên ánh sáng xanh lơ kỳ quái, giống như hai con đom đóm trong đêm tối.

Một cảnh tượng kỳ quái xảy ra.

Ngay khi mắt gã mở ra, vô số con đom đóm xanh kỳ quái đột nhiên xuất hiện trên sàn nhà, trân nhà và hai bên tường của toàn bộ tầng lầu, giống như từng đàn từng đàn lửa ma trơi trống rỗng xuất hiện.

Những ánh sáng xanh lục kỳ quái này không ngừng tụ lại một chỗ, không ngừng biến đổi thành những hình dạng kỳ quái, cuối cùng ngưng tụ thành một hình dạng cố định bao trùm toàn bộ hành lang.

Đó chính là một con mắt! Một con mắt khổng lồ đáng sợ.

Con mắt màu xanh lục này trông vô cùng chân thực, như thể một người khổng lồ cổ đại đang tỉnh giấc, từ từ mở mắt, lộ ra đồng tử khổng lồ kinh khủng.

Lúc này, tất cả những người điên đều hoàn toàn phát cuồng.

Họ vội vàng vỗ ngực dậm chân, phát ra những tiếng gào thét cuồng bạo dữ dội, tiếng gầm ru và khí thế như muốn lật tung nóc nhà, lật tung toàn bộ tòa nhà cao tầng.

Con ngươi khổng lồ này gần như bao trùm toàn bộ tầng lầu, và dường như nó vẫn đang không ngừng lan rộng. Ánh sáng xanh lơ kỳ quái bắn ra từ con mắt lớn với tốc độ phi thường, lan tỏa ra mọi nơi.

Đứng ở trung tâm, Liễu Vân Thiên trở thành mục tiêu chính.

Nhiều ánh sáng xanh lơ bắn ra từ con ngươi khổng lồ rơi xuống người cô, thậm chí cố gắng rót vào từ đỉnh đầu cô.

Có điều những ánh sáng xanh lơ này dường như bất lực, không thể xâm nhập vào cơ thể Liễu Vân Thiên.

Lúc này, người bệnh nhân đang ngồi ở giữa hành lang hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Liễu Vân Thiên với ánh mắt phức tạp.

"Cô... Dị loại, cô còn muốn ngoan cố chống cự sao?"

Giọng nói của người này khàn khàn, lời nói không rõ ràng, nhưng cuối cùng cũng có thể hiểu được.

Giang Dược chỉ có thể mượn thị giác để nhìn thấy người này đang mấp máy môi, đoán được đại khái những gì gã nói, nhưng không thể nắm bắt rõ ràng.

Liễu Vân Thiên không nói lời nào, không hề lùi bước mà nhìn chằm chằm vào người kia.

"Lớn mật! Dị loại, còn không quỳ xuống!" Người kia rõ ràng cảm thấy Liễu Vân Thiên khiêu khích, vẻ mặt như bị chọc giận.

Liễu Vân Thiên dũng cảm tiến lên hai bước, gần như đi đến trước mặt người kia.

Ngay sau đó, Liễu Vân Thiên làm một hành động mà không ai ngờ tới, cô vung tay lên, tát vào mặt người kia.

Có điều về khả năng động thủ, Liễu Vân Thiên rõ ràng là kém xa đối phương.

Khóe miệng người kia lộ ra một tia khinh thường, thậm chí không thấy gã di chuyển như thế nào, chiếc ghế dường như tự động dịch chuyển nhẹ, né được cú tát của Liễu Vân Thiên.

Hành động táo bạo này của cô mặc dù không chọc giận người đàn ông đang ngồi trên hành lang, nhưng lại thành công chọc giận những người điên đang đi lên lầu.

Từng người phát ra tiếng gào thét cuồng loạn, những người đi đầu thậm chí không thể kiềm chế được mà muốn lao tới.

"Ừm2"

Người đàn ông trên ghế khẽ rên rỉ trong cổ họng, hiệu quả hơn bất kỳ quy tắc nào, những người điên kia lập tức dừng bước ngoan ngoãn, lùi lại vài bước.

Có điều vẻ mặt hung thần ác sát của họ vẫn chưa thu lại, họ tiếp tục gào thét với Liễu Vân Thiên, rõ ràng là đang cảnh cáo cô.

"Cô không sợ sao?" Người đàn ông trên ghế mặt không biểu cảm, giống như một xác chết khô cong được đào lên từ dưới đất, nhìn qua khuôn mặt gầy gò không có chút máu người.

"Tôi tại sao phải sợ?”

"Không, cô đang sợ hãi. Tay cô đang run." Người kia cười một tiếng quái dị: "Có điều cô khác với bọn chúng, lời nguyên của Con Mắt Nguyên Rua lại vô hiệu đối với cô. Cô làm thế nào được?"

Con Mắt Nguyền Rủa?

Liễu Vân Thiên thầm ghi nhớ bốn chữ này, cô cảm thấy bốn chữ này chắc chắn sẽ hữu ích cho Giang Dược và trưởng ban La.

"Tôi cũng không biết, dù sao tôi không cảm thấy gì cả. Tôi cũng không biết tại sao những người này lại điên cuồng. Là do con mắt khổng lồ này sao?"

Khuôn mặt cứng đơ của người kia một lần nữa nở nụ cười quái dị.

"Cô đây là muốn tìm hiểu tin tức à? Bởi vì hai con chuột kia đã bỏ chạy sao?" Người này giọng điệu lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi.

Liễu Vân Thiên giật mình, người này trốn trong phòng bệnh mà lại biết rõ mọi chuyện xảy ra bên ngoài sao?

Thấy Liễu Vân Thiên im lặng không trả lời, người kia dường như có chút bực bội.

Giọng trầm trâm vang lên: "Cô thuộc về nơi này, tại sao lại muốn cấu kết với lũ chuột bên ngoài làm bậy?”

Liễu Vân Thiên nói: "Tôi muốn báo thù cho con gái."

"Con gái?" Người kia cười khằng khặc một cách quái dị: "Đến lúc nào rồi mà cô còn vướng vào thứ tình cảm thế tục tâm thường đó?"

Liễu Vân Thiên im lặng lắc đầu, cô không muốn giải thích, cũng chẳng đáng phải giải thích.

Thoạt nhìn, người trước mắt này có vẻ không giống những kẻ điên kia, chí ít gã còn có thể nói chuyện.

Thế nhưng sau khi nghe được vài câu, Liễu Vân Thiên bỗng nhận ra người này cũng không bình thường, tư duy của gã khác biệt hoàn toàn so với cô.

Tình thương cha mẹ dành cho con cái, ngay cả loài cam thú cũng có, huống chi là con người?

Báo thù cho con gái, mà trong miệng người này lại trở thành vướng vào thứ tình cảm thế tục tâm thường ư?

Nhìn thấy phản ứng lạnh lùng của Liễu Vân Thiên, người kia cảm thấy bị khinh thường, không khỏi tức giận.

Gã vung tay, một lực lượng vô hình lập tức nâng Liễu Vân Thiên lên.

Cơ thể Liễu Vân Thiên lơ lửng giữa không trung, hai tay ôm chặt cổ họng, như thể bị một lực lượng vô hình siết chặt, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi.

Giang Dược lúc này đang mượn thị giác của Liễu Vân Thiên, thấy thị giác của cô rõ ràng có vấn đề, hai tay vùng vẫy điên cuồng, chắc hẳn đang gặp nguy hiểm.

Giang Dược không cần suy nghĩ, vội vã lao xuống tầng sáu.

Một lá bùa Lửa cháy được ném ra, ngay lập tức bùng cháy, hóa thành vô số con quạ lửa cuồn cuộn tràn vào hành lang. Bùa Lửa cháy là bùa phép cấp hai, tác dụng chính là phóng hỏa.

Ngọn lửa bùng lên, gặp không khí càng bùng cháy dữ dội, từng con quạ lửa bay lượn, thiêu rụi từng phòng bệnh, nhanh chóng lan đến trên hành lang.

Hành lang ban đầu chật kín người điên, bỗng nhiên cảm thấy sức nóng ập đến, ngọn lửa phun trào trước mặt, họ hoảng sợ vội vã lao xuống cầu thang.

Sự trật tự ban đầu hoàn toàn tan vỡ, hoàn toàn mất kiểm soát.

Biến cố này khiến người đàn ông trên ghế giật mình, liên tục gam lên, như thể đang giao tiếp với con mắt xanh khổng lồ kỳ quái kia.

Con mắt khổng lồ bắn ra một luồng sáng xanh, nhưng khi chạm vào ngọn lửa, nó cũng sợ hãi, ánh sáng xanh lơ nhanh chóng rút lại.

Với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, con mắt khổng lồ cũng nhanh chóng biến mất trong hành lang, trong nháy mắt hóa thành một làn khí xanh kỳ quái, chui thẳng vào bức tường và biến mất không còn dấu vất.

Biến cố này khiến người đàn ông trên ghế há hốc mồm kinh ngạc.

Lực lượng vô hình nâng Liễu Vân Thiên lên cao cũng lập tức biến mất, cô ngã phịch xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment