Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 292 - Chương 465: Anh Có Còn Là Người Không?

Chương 465: Anh có còn là người không? Chương 465: Anh có còn là người không?Chương 465: Anh có còn là người không?

Chương 465: Anh có còn là người không?

Chương 465: Anh có còn là người không?

Nếu không phải vì tấm bùa quỷ kia quá mức kỳ dị, khơi gợi sự tò mò của Giang Dược, hắn thực sự muốn buông tay mặc kệ.

Trước vô số bằng chứng như vậy, Liễu Vân Thiên vẫn ôm ấp ảo tưởng không thực tế vê Hoàng Tiên Mãn, khiến Giang Dược không khỏi cảm thấy giận cô không nên hồn.

Có điều trong thời điểm then chốt này, bảo hắn bỏ mặc Liễu Vân Thiên là điều hoàn toàn không thể. Cô bị Hoàng Tiên Mãn xử lý dứt khoát còn đỡ, chẳng may thiên phú của cô bị lợi dụng, gây hại cho nhân gian thì mới là thảm họa.

Nhìn vẻ mặt chắc như đỉnh đóng cột của Liễu Vân Thiên, Giang Dược nhất thời cũng không biết có nên tin tưởng cô hay không.

Được rồi, đây là lần cuối cùng, để xem chị ta đối mặt với Hoàng Tiên Mãn như thế nào. Nếu chị ta tiếp tục bị Hoàng Tiên Mãn dỗ ngon dỗ ngọt, thì chị ta cũng không đáng để thương cảm nữa.

Xét về mặt tình cảm, việc một người phụ nữ đang bất lực ôm ấp ảo tưởng về người bạn đời lâu năm cũng là điều dễ hiểu. Nhưng trước vô số bằng chứng như vậy, nếu Liễu Vân Thiên vẫn cố chấp, vùi đầu vào cát, không chịu đối mặt với hiện thực, Giang Dược hắn cần gì phải xen vào việc của người khác làm gì nữa?

"Chị Liễu, con gái của chị đang nhìn chị, hãy tự giải quyết cho tốt đi."

Giang Dược nói xong, xoay người lên lầu.

Hắn muốn đứng ở chỗ cao để dễ quan sát.

Tâm trạng Liễu Vân Thiên vô cùng phức tạp, cảm xúc khó kiểm soát, có phần kích động.

Một mặt, sự xuất hiện của Hoàng Tiên Mãn sau một thời gian dài vắng bóng khiến cô bồn chồn.

Mặt khác, Hoàng Tiên Mãn có thể là ác ma, là hung thủ sát hại con gái mình. Thi Nặc luôn là ưu tiên hàng đầu trong lòng cô. Nghĩ đến cái chết thảm khốc của con gái, nghĩ đến căn phòng trẻ em đầy rẫy nguyên rủa độc ác kia, Liễu Vân Thiên hạ quyết tâm.

Bất kể thế nào, cô cũng phải vạch trân sự thật, không thể bị lừa dối nữal

Liễu Vân Thiên thầm dặn lòng mình.

Qua những năm gắn bó với Hoàng Tiên Mãn, cô đã hiểu rất rõ thủ đoạn của gã. Gã rất biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ phụ nữ.

Hoàng Tiên Mãn xuất hiện nhanh hơn Giang Dược tưởng tượng.

Chưa đầy hai mươi phút, gã đã xuất hiện trong tâm mắt.

Liễu Vân Thiên cũng có tính toán của mình. Thay vì đứng ở nơi dễ thấy theo lời Giang Dược, cô ẩn mình sau gốc cây nhãn, đợi Hoàng Tiên Mãn đến gần căn hộ của bà Phương rồi mới bất ngờ xuất hiện.

Hoàng Tiên Mãn bước đi vội vã, sự chú ý của gã hoàn toàn tập trung về phía căn hộ của bà Phương, không mấy để ý đến xung quanh. Bỗng nhiên nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện từ sau gốc cây, gã mới giật mình, khi nhận ra người đó là Liễu Vân Thiên, gã càng giật mình hơn.

Một tia ngạc nhiên hiện lên trong mắt gã, sau đó biến thành niềm vui sướng nồng nàn: "Thiên Thiên, sao lại là em? Em về nhà khi nào? Sao không lên lầu, đứng đây làm gì?"

Liễu Vân Thiên tỏ ra hờ hững: "Em không mang theo chìa khóa, không vào được."

Hoàng Tiên Mãn nghe vậy, cả người rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều, như trút được gánh nặng ngàn cân.

Liễu Vân Thiên nhìn vào mắt gã, giả vờ như không biết gì, tò mò hỏi: "Tiên Mãn, anh về nhà sao không lên lầu, lại đi về phía tòa nhà này?”

Hoàng Tiên Mãn nhanh chóng nói: "Vừa rồi anh nghe thấy có động tĩnh gì đó ở nhà chị Phương bên kia, thân là hàng xóm, anh lo lắng cho chị ấy có chuyện gì, nên muốn lên xem."

Anh quen chị Phương?”

Hoàng Tiên Mãn cười ngượng ngùng: "Nhà ở gân nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp mài! Lần trước Thi Nặc mất tích, chị ấy còn nhiệt tình giúp chúng ta tìm kiếm, dán thông báo tìm người khắp nơi. Cho nên anh mới tiếp xúc qua vài lần. Chị ấy người rất tốt."

"A, Tiên Mãn, Thi Nặc đã tìm được chưa? Sao em lại được đưa đến bệnh viện tâm thần? Có phải anh đưa em đến đó không? Sao em không hề có chút ký ức nào về chuyện đó?"

Hoàng Tiên Mãn gật đầu: "Đúng là anh làm. Lúc đó em đang rất sốt ruột tìm kiếm Thi Nặc, khi anh mới từ quê lên, tình trạng của em rất không ổn định, cả người tiều tụy, nói năng lảm nhảm, hay xuất hiện nhiều ảo giác. Anh rất lo lắng cho em, cho nên mới đưa em đến đó để ổn định lại tinh thần. Sao em tự về nhà rồi? Nhìn em kìa, gây đi một vòng rồi. Về nhà thôi, anh sẽ nấu cho em vài món ăn ngon để bồi bổ."

"Em nhớ Thi Nặc, nên mới trở về. Tiên Mãn, anh đã tìm được Thi Nặc của em chưa?"

Hoàng Tiên Mãn im lặng không nói, dường như không tìm được câu trả lời thích hợp.

Liễu Vân Thiên đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt cổ áo gã: "Đã tìm được chưa, anh mau nói cho em biết, anh đã tìm được chưa?"

“Thiên Thiên, em hãy bình tĩnh trước. Nghe anh từ từ nói."

“Anh nói đi!" Liễu Vân Thiên vẫn không chịu buông tay.

“Anh vẫn đang tìm, đã có một số manh mối. Nhưng bây giờ thế giới này đã thay đổi, trở nên quỷ dị vô cùng, việc tìm người rất không dễ dàng. À mà Thiên Thiên, hiện tại đang có lệnh giới nghiêm khắp nơi, em vê nhà bằng cách nào vậy? Không ai ngăn cản em trên đường sao?"

Hoàng Tiên Mãn có chút nghi ngờ, nắm lấy tay Liễu Vân Thiên, gỡ ngón tay của cô ra, ánh mắt lộ rõ sự đề phòng và nghỉ ngờ.

Hai người từng chung chăn gối, giờ đây nhìn nhau đầy ngờ vực.

"Có phải là anh mong tôi không bao giờ trở lại?" Liễu Vân Thiên lạnh lùng hỏi.

"Thiên Thiên, em xem này, em lại suy nghĩ lung tung rồi. Em về nhà được đương nhiên là tốt nhất. Anh hứa sẽ dốc sức giúp em tìm Thi Nặc, chỉ cần còn một tia hy vọng, anh sẽ nỗ lực gấp trăm lần. Em đợi anh dưới lầu, anh qua nhà chị Phương xem xét một chút rồi sẽ nói chuyện sau. Được chứ?"

"Không cần xem nữa." Liễu Vân Thiên bỗng nhiên cười lạnh.

"Em nói cái gì?" Ánh mắt Hoàng Tiên Mãn lóe lên tia lạnh khốc.

"Cái bây anh giăng đã được kích hoạt, con mồi đã sa lưới. Còn cần xem gì nữa?" Liễu Vân Thiên cười lạnh liên tục.

Hoàng Tiên Mãn sắc mặt âm trầm bất định: "Em rốt cuộc đang nói gì đó? Cái bẫy nào?" "Hoàng Tiên Mãn, tôi hận không thể chọc dao thẳng vào tim anh, moi nó ra xem rốt cuộc nó đen tối đến mức nào!" Liễu Vân Thiên nãy giờ vẫn cố kìm nén cảm xúc, nhưng giờ phút này cô đã bùng nổ, phẫn nộ và đau đớn như dòng lũ quét tới.

Cô lao thẳng vào Hoàng Tiên Mãn, cào cấu gã.

Nhưng sức lực của cô quá yếu so với Hoàng Tiên Mãn. Hoàng Tiên Mãn chỉ cần đỡ một tay là cô không thể tiến thêm được chút nào, chỉ biết quơ loạn tay chân, không thể chạm đến Hoàng Tiên Mãn.

"Bình tĩnh lại, Liễu Vân Thiên, em nổi điên cái gì vậy?" Hoàng Tiên Mãn gầm lên.

Liễu Vân Thiên khàn giọng: "Suc sinh, Hoàng Tiên Mãn, anh là một tên súc sinh, anh là ma quỷ! Liễu Vân Thiên tôi kiếp trước tạo nghiệp, mắt mù mới gặp phải ma quỷ như anh. Trả lại mạng Thi Nặc cho tôi! Trả lại mạng con gái tôi!"

Cảm xúc bị mất kiểm soát, Liễu Vân Thiên không ngừng cào cấu vào không trung, cố gắng tấn công Hoàng Tiên Mãn, nhưng những hành động này hoàn toàn vô ích, không thể làm tổn thương gã mảy may.

Sắc mặt Hoàng Tiên Mãn vô cùng khó coi, gã hung hăng gầm thét: "Em nghe những chuyện ma quỷ này từ đâu? Chuyện của Thi Nặc liên quan gì đến anh?”

"Súc sinh, ma quỷ! Anh dám làm mà không dám nhận sao? Văn phòng tòa nhà Tinh Hà cũ, anh tưởng tôi không biết sao? Bồn hoa tôi tự tay chọn cho anh, thế mà anh lại dùng nó để chôn sống con gái tôi? Hoàng Tiên Mãn, anh có còn là người sao? Có còn là con người hay không?”

Bị lội

Biểu tình trên mặt Hoàng Tiên Mãn rõ ràng cho thấy nội tâm gã vô cùng rung động.

Gã vốn cho việc kia đã được che giấu hoàn hảo, Liễu Vân Thiên cũng đã hóa điên, mọi chuyện sẽ kết thúc. Không ngờ cô ta lại biết!

Rốt cuộc cô ta đã gặp phải chuyện gì ở bệnh viện tâm thần?

Thực ra, vài ngày trước Hoàng Tiên Mãn đến tòa nhà Tinh Hà, phát hiện thi thể Liễu Thi Nặc đã bị di chuyển, hôn ma Liễu Thi Nặc cũng tan biến, bùa yểm của mình bị phá hủy. Lúc ấy Hoàng Tiên Mãn vô cùng phẫn nộ, thậm chí còn vượt qua cả sự sợ hãi.

Gã đã chế tạo hồn phách của Liễu Thi Nặc thành một dạng giống như ngòi nổ, là mắt xích then chốt để hoàn thiện lá bùa quỷ. Hai mẹ con Liễu Thi Nặc và Liễu Vân Thiên chính là con mồi cuối cùng của gã.

Thật không ngờ một nơi bị bỏ hoang như tòa nhà Tinh Hà lại có người xâm nhập, phá hủy bố trí của gã.

Hoàng Tiên Mãn tức giận tột độ. Nhưng gã hoàn toàn không biết thủ phạm là ai, không thể làm gì.

"Hoàng Tiên Mãn, đồ hèn nhát, dám làm mà không dám nhận hả?" Liễu Vân Thiên nhìn biểu hiện của Hoàng Tiên Mãn, càng thêm khẳng định gã là hung thủ.

Lúc này, ảo tưởng cuối cùng của cô cũng hoàn toàn tan biến.

Thực ra, khi Hoàng Tiên Mãn xuất hiện, Liễu Vân Thiên vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh. Cho đến khi gã đi đến căn hộ của chị Phương, Liễu Vân Thiên mới hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô nhận thức rõ Hoàng Tiên Mãn chính là ác ma, kẻ đã sát hại con gái mình!

"Ha ha, Thiên Thiên, sao em lại nói xấu danh dự của anh như vậy? Anh thực sự thất vọng. Nhưng không sao cả, ai bảo chúng ta là vợ chồng chứ? Chúng ta có thể từ từ giải thích bất kỳ hiểu lầm nào ở nhà, em nghĩ sao?" Hoàng Tiên Mãn quả thực là một kẽ lõi đời, ngay cả đến lúc này gã vẫn cố gắng che giấu bản chất thật.

Nhưng Liễu Vân Thiên đã nhìn thấu bộ mặt giả dối của hắn.

Phụt, cô phun nước bọt vào mặt gã.

"Hoàng Tiên Mãn, đừng giả vờ nữa! Anh đã làm tất cả những điều xấu xa đó, tôi biết rõ ràng mọi chuyện. Dù anh có rót mật vào tai tôi cũng không thể che giấu được bản chất quỷ dữ của mình. Chị Phương cũng bị anh hại chết, ngay cả tôi anh cũng không chịu buông tha. Rốt cuộc anh còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa?”

"Thiên Thiên, em nói vậy khiến anh đau lòng lắm, em không biết anh yêu em nhiều như thế nào sao? Anh làm sao có thể hại em được?"

"Câm mồm! Thế những con búp bê nguyên rua trong nhà là cái gì? Tại sao trên đó lại có tên và ngày sinh của tôi? Hoàng Tiên Mãn, rốt cuộc tôi có thù oán gì với anh? Lúc nào tôi bạc đãi anh? Tại sao anh lại đối xử tàn nhãn với tôi như vậy, hại chết con gái tôi, còn nguyền rủa tôi?"

Ánh mắt Hoàng Tiên Mãn lập tức trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, gã gằn giọng nói: "Vậy là em đã về nhà? Tại sao em lại nói dối, nói không có chìa khóa nên không thể vào nhà?"

Gã đàn ông này như thể có vô số bộ mặt, nói thay đổi là thay đổi. Vừa rồi còn rót mật vào tai, giờ đây đã trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

Cùng với ánh mắt lạnh lùng, hành động của gã cũng trở nên thô bạo. Gã tóm lấy cổ Liễu Vân Thiên, nhấc bổng cả cơ thể cô lên.

"Giờ cô còn biết cả nói dối hả? Ai dạy cô? Nói đi, cô còn biết gì nữa?"

Liễu Vân Thiên cười khẩy: "Tất cả những việc xấu xa của anh, tôi đều biết. Không chỉ tôi biết, mà còn rất nhiều người khác cũng biết. Hoàng Tiên Mãn, anh cứ chờ mà ăn đạn đi thôi!"

Hoàng Tiên Mãn nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, siết chặt năm ngón tay, khiến toàn thân Liễu Vân Thiên run rẩy, hai tay hai chân không ngừng giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn thở.

"Con tiện nhân này, không chịu uống rượu mời mà lại thích uống rượu phạt, nói đi, còn ai biết chuyện này, đều biết cái gì? Nếu không nói, bố đây sẽ bóp chết mày ngay lập tức!"

Hoàng Tiên Mãn hoàn toàn lộ rõ bản chất hắc ám, lột bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ ngụy trang.

Ngay lúc này, bỗng nhiên tiếng vỗ tay vang lên bên cạnh.

Một giọng nói châm biếm vang lên: "Tuyệt vời, tuyệt vời, đây lẽ nào chính là giết vợ chứng đạo trong truyền thuyết?"

Hoàng Tiên Mãn đột nhiên giật mình, vội vàng quay đầu lại.

Có người đến gân mà gã lại không hề hay biết? Là đồng bọn của Liễu Vân Thiên sao?

Giang Dược đứng bên kia bụi cỏ, vỗ tay cười, vẻ mặt như đang xem náo nhiệt.

"Mày là ai?" Hoàng Tiên Mãn kinh ngạc nhìn Giang Dược, buông lỏng tay một chút, Liễu Vân Thiên nhân cơ hội giãy giụa ngã xuống đất.

"Anh nghĩ tôi là ai?" Giang Dược cười ha hả hỏi.

"Chuyện của bọn tao, mày đừng xen vào việc của người khác. Cút đi nhanh lên!"

Hoàng Tiên Mãn nhìn Giang Dược còn trẻ, cho hắn chỉ là một thằng oắt hỉ mũi chưa sạch. "Đừng vội, trò chơi đang thú vị, sao có thể bỏ vê? Bà chị này cũng tội nghiệp thật đấy, vớ phải một ông chồng độc ác, ngược sát con gái người ta chưa đủ, còn muốn lấy mạng cả người phụ nữ từng chung chăn gối. Anh có còn là con người hay không?"

Hoàng Tiên Mãn hip mắt nhìn Giang Dược, không những không tức giận mà còn cười nói: "Chac chậc, xem ra không phải là người qua đường, mà là người tình mới của con ả này a?"

"Hoàng Tiên Mãn, súc sinh, sao anh lại dám nói như vậy?" Liễu Vân Thiên phẫn nộ mắng to.

"Con tiện nhân này, đừng giả bộ thanh cao trước mặt tao, ba ngày không có đàn ông là mày đã phát thèm rồi." Hoàng Tiên Mãn cười quái dị nhìn Giang Dược, khiêu khích nói: "Tiểu tử, còn trẻ tuổi mà đã thích đổ vỏ cho người khác?"

Giang Dược không thèm bận tâm đến ba trò công tâm thấp kém của Hoàng Tiên Mãn, mà chỉ tay lên lâu: "Hoàng Tiên Mãn, anh không mau lên thu dọn tàn cuộc đi, bằng không đợi những oan hồn trên lâu kia mất kiểm soát, coi chừng chúng sẽ xuống đây quấn lấy anh đấy."

"Mày nói cái gì?" Hoàng Tiên Mãn rùng mình, gườm gườm Giang Dược với vẻ tức giận, như thể bị vạch trần bí mật sâu thẳm.

Trước đó, những lời nói của Liễu Vân Thiên mặc dù khiến Hoàng Tiên Mãn kinh ngạc, nhưng không hề khiến gã sợ hãi. Chỉ cần bí mật trong lòng không bị ai nhìn thấu, gã sẽ không sợ.

Nhưng tên tiểu tử trước mặt này lại nhắc đến chuyện trên lầu, gã bỗng nhiên cảm thấy lo lắng bí mật của mình đã bị bại lộ.

Giết vài người thì tính là gì? Trên đời này, mỗi phút mỗi giây đều có người chết, có sao đâu?

Nhưng nếu bí mật về bùa quỷ của gã bị bại lộ, bị người ta nắm thóp, đó sẽ là họa lớn đối với gã.

Bí mật này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.

Bất kỳ ai biết được bí mật này đều phải chết!

Gã nhìn chằm chằm vào Giang Dược, ánh mắt trở nên âm trầm vô cùng, như thể đang nhìn một kẻ sắp chất.

Giang Dược lại cười một tiếng quái dị: "Có phải anh đang rất hoảng hốt, đang tính toán giết người diệt khẩu không?"

Hoàng Tiên Mãn hoàn toàn kinh hãi. Tên tiểu tử cười tum tỉm này rốt cuộc là ai? Sao hắn có thể nhìn thấu mọi thứ, thậm chí còn có thể đọc được suy nghĩ trong lòng mình?

Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có bao giờ khiến Hoàng Tiên Mãn vô cùng cảnh giác. Chương 466: Màn chắn quỷ dị

Chương 466: Màn chắn quỷ dị

Kỳ thật, đây không phải là lân đầu tiên Giang Dược gặp phải loại bùa chú quỷ dị như của Hoàng Tiên Mãn.

Trước đây, tại chung cư Ngân Uyên, hắn cũng đã từng đối mặt với trận cờ quỷ Mẹ Con, một loại tà vật không kém gì bùa quỷ.

Hơn nữa, độ quỷ dị của trận cờ quỷ Mẹ Con thậm chí còn vượt trội hơn bùa quỷ.

Có điều trong sự kiện quỷ dị ở chung cư Ngân Uyên, Giang Dược đã cẩn thận điều tra từng chỉ tiết, mới làm sáng tỏ mọi chuyện.

Còn về nội tình của Hoàng Tiên Mãn, Giang Dược vẫn khá là mù mờ, không thể nắm bắt rõ ràng.

Đây cũng là lý do hắn cố ý khích bác Hoàng Tiên Mãn để thăm dò gã.

Quả nhiên, phản ứng của Hoàng Tiên Mãn càng khiến Giang Dược nghi ngờ hơn.

"Oắt con, tao khuyên mày một câu, đừng xen vào chuyện không đâu, kẻo chết lúc nào không biết." Hoàng Tiên Mãn lạnh lùng nhìn Giang Dược, buông lời cảnh báo.

"Nhưng tôi đã xen vào rồi, bây giờ còn kịp rút ra không?" Giang Dược cố ý hỏi lại.

Hoàng Tiên Mãn nghi ngờ đánh giá Giang Dược, như đang phán đoán lời nói của hắn là thật hay giả. Rất nhanh, gã nhận ra Giang Dược chỉ đang trêu tức mình.

"Nói, mày là ai, có liên quan gì đến ả đàn bà giẻ rách này? Hãy suy nghĩ thật kỹ, liệu nó có đáng để mày lội vào vũng nước đục này hay không?”

Nghe Hoàng Tiên Mãn nói những lời nhục mạ đó, Liễu Vân Thiên tức giận đến run người.

Đây chính là người đàn ông mà cô từng vô cùng tin tưởng, người từng ngọt ngào dỗ dành cô và hứa sẽ bảo vệ hai mẹ con cô cả đời!

Hóa ra, trong mắt gã, cô chỉ là một ả đàn bà giẻ rách, một kẻ thấp hen ba ngày không thể thiếu đàn ông.

Cô thật mù quáng mới bị lừa dối bởi tên biến thái này lâu đến thế!

"Hoàng Tiên Mãn, sao anh cạn tàu ráo máng quá vậy? Dù gì cô ấy cũng là người phụ nữ từng chung chăn gối với anh, anh lại coi thường cô ấy như vậy, còn đáng mặt một thằng đàn ông sao?"

"Thằng nhóc thối, chỉ biết nói nhảm! Chết đi cho tao!"

Hoàng Tiên Mãn bất ngờ rút súng từ hông ra, không hề báo hiệu, liên tục bắn vào Giang Dược.

Tốc độ rút súng và bắn của gã nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Liễu Vân Thiên chỉ thấy hoa mắt một cái, tiếng súng đã vang lên dồn dập, từng viên đạn điên cuồng bắn trúng người Giang Dược, không trượt một viên nào.

Chứng kiến cảnh tượng này, Liễu Vân Thiên hét thảm, đầu óc trống rỗng, tràn ngập cảm giác hối hận.

Hoàng Tiên Mãn cười gan nói: "Đây chính là kết cục xứng đáng của việc xen vào chuyện người khác, -"

Gã thổi thổi khẩu súng, tỏ ra hả hê chiến thắng.

Có điều chỉ một khoảnh khắc sau, sắc mặt gã đã thay đổi. Đứng trước sự tấn công liên tục của gã, Giang Dược vẫn không hề ngã xuống, thậm chí không hề lùi một bước nào.

Có gì đó kỳ quặc.

Đúng là có người sau khi trúng đạn vẫn cố gắng đứng vững một lúc, nhưng thời gian đứng của Giang Dược có vẻ quá lâu.

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của hắn, hoàn toàn không có biểu hiện đau đớn như người trúng đạn.

Chẳng lẽ hắn không trúng đạn?

Hoàng Tiên Mãn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vì gã nhận ra Giang Dược không những không ngã xuống mà còn đang tiến về phía gã.

Đây là sự coi thường đối với kẻ cầm súng!

Hoàng Tiên Mãn không thể chịu đựng được nữa.

Gã giơ tay bắn hết băng đạn.

Đoàng đoàng đoàng, từng viên đạn dứt khoát trúng ngay Giang Dược.

Ở khoảng cách gần như vậy, Giang Dược lại không hề né tránh, đạn không thể nào không trúng.

Nhưng tại sao... hắn vẫn không ngã xuống!

Chết tiệt, đây không phải là súng đồ chơi, cũng không phải đạn nhựa.

Một viên đạn từ khẩu súng này cũng đủ để hạ gục một người khỏe mạnh!

Hoàng Tiên Mãn hoảng hốt, không tự chủ được lùi vê sau.

Có điều tốc độ lùi của gã không thể sánh được với tốc độ tiến lên của Giang Dược.

Giang Dược nhanh chóng áp sát, một tay tóm lấy cổ tay Hoàng Tiên Mãn.

Bốp!

Hoàng Tiên Mãn chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói dữ dội, khẩu súng trong tay gã như làm ảo thuật vậy, rơi vào tay Giang Dược.

Xoạch một tiếng, Giang Dược ném khẩu súng xuống trước mặt Liễu Vân Thiên.

Liễu Vân Thiên không do dự, giơ tay nhặt khẩu súng lên, định bóp cò.

"Đừng phí công, hết đạn rồi." Giang Dược nhàn nhạt nhắc nhở.

Hoàng Tiên Mãn lùi lại vài bước, từ trong ngực lấy ra một viên bi màu xanh lam, trông giống như hạt châu thủy tinh.

Hắn giơ viên bi lên trước mặt và hất lên.

Ngay lập tức, viên bi tỏa ra một luông ánh sáng xanh, biến thành một tấm màn chắn trong suốt màu lam, chặn ngay trước mặt Giang Dược.

Giang Dược không biết đây là thứ gì, đưa tay đẩy nhưng phát hiện tấm màn chắn này cứng rắn như kính cường lực, khiến cánh tay hắn bị đẩy bật ra.

Tận dụng cơ hội này, Hoàng Tiên Mãn nhanh chóng chạy về phía cửa tòa nhà và biến mất trong hành lang.

Giang Dược vung chân đá mạnh vào tấm màn chắn. Bangl

Một tiếng giòn tan vang lên, cú đá mạnh mẽ của Giang Dược không thể phá vỡ tấm màn chắn màu lam trong suốt, thậm chí còn khiến chân hắn tê rần.

Việc này khiến Giang Dược khá bất ngờ. Với sức mạnh của hắn, một cú đá có thể tạo ra lực ngàn cân, vậy mà không thể phá vỡ một tấm màn chắn mỏng manh?

Thấy Giang Dược xoa xoa chân, Liễu Vân Thiên lo lắng hỏi: "Cậu Giang, cậu không sao chứ?"

Giang Dược lắc đầu và nhìn chằm chằm vào tấm màn chắn màu lam, tò mò muốn biết đây là thứ gì.

Chỉ một viên bi nhỏ màu xanh lam trong tay Hoàng Tiên Mãn mà có thể biến thành một bức tường chắn kiên cố như vậy?

Đây là pháp khí? Hay là một sức mạnh quỷ dị nào đó?

"Chị nghĩ hắn vội vã chạy lên lầu để làm gì?" Giang Dược quay sang hỏi Liễu Vân Thiên.

Lúc này, Liễu Vân Thiên đã đoán được ý đồ của Hoàng Tiên Mãn.

"Chắc chắn là có liên quan đến tấm bùa quỷ kia. Hắn ta không còn là con người nữa, mà là một con quỷ thực sự. Cậu Giang, bây giờ chúng ta phải làm gì? Có nên cầu cứu trưởng ban La không?”

"Cầu cứu ư? Không cần thiết. Trừ phi hắn ta biết bay hoặc có khả năng phi thường nào đó, bằng không, tôi sẽ không để hắn trốn thoát."

Thấy Giang Dược không hề lo lắng, Liễu Vân Thiên cũng bình tĩnh hơn một chút.

Có điều chứng kiến những hành động kỳ quái của Hoàng Tiên Mãn, Liễu Vân Thiên vẫn không khỏi lo lắng và nghi ngờ.

Tại sao gã có súng? Tại sao gã có nhiều thủ đoạn quỷ dị như vậy?

Lẽ nào hắn vẫn luôn đeo mặt nạ giả dối từ trước tới giờ sao?

Nhìn vào thân hình đơn bạc của Giang Dược và khẩu súng trong tay mình, Liễu Vân Thiên chợt nhớ lại cảnh Hoàng Tiên Mãn nổ súng lúc nãy.

Cô không khỏi tiến đến hỏi: "Cậu Giang, vừa rồi hắn ta nổ súng không trúng cậu sao?”

Giang Dược lắc đầu: "Với loại súng này, trúng cũng không sao cả."

Hắn nói vậy không phải vì khoe khoang, mà là để trấn an Liễu Vân Thiên, khiến cô tin tưởng hắn có thể xử lý Hoàng Tiên Mãn.

"Cậu không sợ đạn?" Liễu Vân Thiên vô cùng ngạc nhiên.

"Chị Liễu, giờ đây chị hẳn đã hiểu thế giới quỷ dị là thế nào rồi chứ?"

Liễu Vân Thiên gật đầu đồng ý.

Từ tối hôm qua, sau khi tỉnh dậy từ cơn mê, cô đã chứng kiến vô số cảnh tượng kỳ dị, buộc cô phải đối mặt với sự thật.

Đặc biệt là người thanh niên trước mặt này, không sợ lửa, có thể nhảy từ trên cao xuống mà không hề bị thương, và hôm nay còn thể hiện khả năng phi thường hơn nữa, đó chính là không sợ đạn.

Chẳng phải điều này giống như những siêu anh hùng trong phim ảnh sao?

Nếu không tận mắt chứng kiến, bất kể ai nói với cô những điều này, cô cũng sẽ chỉ xem như chuyện đùa. Nhưng giờ đây, sự thật bày ra trước mắt, cô không thể không tin.

"Cậu Giang, trước đó ở bệnh viện, cậu nói tôi và bác sĩ Diệp đều là Người giác tỉnh? Vậy có nghĩa là tôi cũng có thể mạnh mẽ như cậu?”

Trước đây, Liễu Vân Thiên luôn tỏ ra chán nản và thiếu ý chí cầu sinh. Đây là lần đầu tiên cô tò mò về những điều kỳ diệu bên ngoài con gái mình.

"Chị Liễu, mỗi người sẽ giác tỉnh theo những hướng khác nhau. Tôi chỉ có thể khẳng định chị và bác sĩ Diệp có tiêm năng nổi bật trong một số lĩnh vực nhất định. Về việc liệu chị có thể kích hoạt năng lực siêu nhiên hay không, điều này phụ thuộc vào quá trình khai phá của chính chị. Nếu chị không bao giờ cố gắng tìm hiểu và phát triển tiềm năng này, có lẽ chị sẽ mãi mãi là một người bình thường."

Giang Dược không hề nói dối.

Hướng giác tỉnh của Người giác tỉnh là định sẵn, nó tùy thuộc vào thiên phú mỗi người, nhưng mức độ giác tỉnh và thời điểm giác tỉnh lại phụ thuộc vào sự nỗ lực, quyết tâm và tập trung của bản thân Người giác tỉnh.

Nói chung là có liên quan đến ý chí cá nhân.

Liễu Vân Thiên vốn không có ý chí cá nhân mạnh mẽ, vì vậy mặc dù cô có tiềm năng giác tỉnh rất tốt, nhưng đến giờ vẫn chưa biểu hiện ra bất kỳ kỹ năng giác tỉnh nào.

Ngoài việc không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh quỷ dị, không bị chi phối bởi con mắt xanh khổng lồ kia, dường như cô cũng không có biểu hiện ra bất kỳ thứ gì phi thường khác.

Liễu Vân Thiên chìm vào suy tư.

Giang Dược nhân cơ hội nói: "Chị Liễu, nếu để Hoàng Tiên Mãn trốn thoát hôm nay, sau này có thể sẽ phải nhờ chính chị truy đuổi hắn. Nếu chị không giác tỉnh kỹ năng đủ mạnh, làm thế nào để đối phó với hắn? Chị đã nhìn thấy những thủ đoạn của hắn, vô cùng đa dạng và tinh vi. Nếu chị không mạnh mẽ lên, hắn có thể giết chị chỉ trong vài phút."

Không!

Tuyệt đối không thểt

Một âm thanh vang lên trong tâm trí Liễu Vân Thiên.

Nếu để Hoàng Tiên Mãn tiếp tục trốn thoát, với khả năng xảo quyệt của gã, sau này sẽ rất khó tìm thấy. Thế giới này rộng lớn như vậy, tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển!

Một động lực chưa từng có dâng trào trong lòng Liễu Vân Thiên!

Không thể bỏ qua Hoàng Tiên Mãn, tuyệt đối không thể để tên ác quỷ này trốn thoát, tuyệt đối không thể để kẻ sát hại Thi Nặc nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!

Nếu pháp luật không trừng phạt được ác quỷ này, cô nhất định sẽ tự mình trừng trị gãt

Ngay lúc này.

Tấm màn chắn màu xanh lam trước mặt Giang Dược và Liễu Vân Thiên phát ra một tiếng vỡ vụn.

Loảng xoảng!

Như pha lê vỡ vụn, tấm màn chắn màu xanh lam này sụp đổ hoàn toàn, những mảnh vỡ tan thành ánh sáng màu xanh lam, từ từ tan biến vào hư vô.

Sau đó, cánh cửa tòa nhà trước mặt họ lại trở nên thông thoáng. Giang Dược quan sát xung quanh, hiện trường không còn sót lại mảnh vụn nào, tấm màn chắn màu xanh lam như thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Thật kỳ diệu!

Từ khi tấm màn chắn xuất hiện đến khi nó biến mất chỉ mất khoảng hai phút.

May mắn là thứ này có thời hạn.

Dù vậy, nó vẫn rất kỳ diệu, ít nhất đối với những người đang vội vàng muốn chạy trối chết, đây là một tấm bùa hộ mệnh cực kỳ hiệu quả.

Có vẻ như Hoàng Tiên Mãn còn nhiều bí mật khác trên người.

Gã không chỉ có bùa quỷ mà còn có viên bi có thể kích hoạt tấm màn chắn phòng thủ này.

Nếu chỉ có vậy thôi, thì chỉ có thể nói tên này nắm giữ một ít sức mạnh quỷ dị, điều này không hiếm gặp trong thời đại này.

Thế nhưng tên này còn có cả súng ống.

Bất kể thế nào, súng ống luôn có ý nghĩa sau lưng gã có lẽ còn có thế lực khác.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng tên này hành động liều lĩnh, tự mình xử lý nhân viên cầm súng.

Hoàng Tiên Mãn rõ ràng là một kẻ liêu mạng không sợ trời không sợ đất, giết người phóng hỏa đối với gã là chuyện bình thường.

"Chị Liễu, chị tránh xa một chút. Tìm một nơi có ánh nắng mạnh. Nhanh lên!"

Giang Dược vừa dứt lời, bỗng nhiên lao người về phía trước, đẩy Liễu Vân Thiên ra khỏi chỗ nguy hiểm.

Âm!

Một chậu hoa to lớn từ trên lầu rơi xuống, đập mạnh vào vị trí Liễu Vân Thiên vừa đứng.

Liễu Vân Thiên tái hết cả mặt.

Giang Dược không cần nhìn cũng biết đây là trò quỷ của Hoàng Tiên Mãn.

Tên này thật độc ác, không hạ gục được Giang Dược liên nhắm vào Liễu Vân Thiên.

Nếu không phải Giang Dược kịp thời phản ứng, để Liễu Vân Thiên bị chậu hoa to lớn đập trúng, chỉ sợ sẽ đầu nứt ra.

Giang Dược không chút do dự, chia sẻ kỹ năng Hóa giáp cho Liễu Vân Thiên, đồng thời đẩy cô lên bãi cỏ ngoài tòa nhà, ra hiệu cô không nên tới gân.

Lúc này, Liễu Vân Thiên cũng biết mình ở lại hiện trường là thừa thãi. Mặc dù cô rất muốn tham gia, nhưng lý trí mách bảo cô hiện tại chưa đủ khả năng làm điều đó.

Giang Dược đứng dưới lầu, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn lên trên lầu, đối mặt với Hoàng Tiên Mãn.

Hắn không vội vã đi lên, Hoàng Tiên Mãn đầy vẻ căm phẫn nhìn chằm chằm Giang Dược, nhưng cũng không dám xuống.

"Thằng nhãi thối, rốt cuộc mày là ai? Đây là chuyện nhà của bọn tao, mày xen vào làm gì?" Hoàng Tiên Mãn tức giận nói.

"Chuyện nhà? Bà Phương là chị dâu của anh hay gì? Chuyện của bà ta cũng coi như chuyện nhà anh sao? Cái bùa quỷ của anh đã hại chết bao nhiêu người, vậy cũng là chuyện nhà của anh cả?"

Hoàng Tiên Mãn nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ đành bất lực. Gã không có cách nào để đối phó với Giang Dược. Ngay cả súng cũng không bắn chết được, đây rốt cuộc là loại người gì?

Có thể nói, Hoàng Tiên Mãn lúc này cũng rất hoảng sợ. Cuộc giao tranh ngắn ngủi vừa rồi đã tạo ra một cú sốc tâm lý lớn đối với gã.

Lúc này, chỗ dựa duy nhất của gã là tấm bùa quỷ trong tay, nhưng gã cũng không dám tùy tiện sử dụng.

Nếu đối phương lên lầu, vào phòng, trong không gian chật hẹp, gã có thể sử dụng bùa quỷ, dễ dàng chế ngự đối phương.

Nhưng đối phương rất ma mãnh, không những không chịu lên lâu mà còn đứng dưới ánh mặt trời, hoàn toàn không cho gã bất kỳ cơ hội nào.

Sức sát thương lớn nhất của bùa quỷ này chính là lượng quỷ khí dày đặc của nó. Nếu sử dụng dưới ánh mặt trời, sức mạnh của bùa quỷ sẽ bị suy giảm đáng kể, thậm chí còn bị ánh nắng mặt trời phá tan. Ánh nắng mặt trời đối với những oan hồn ác linh bên trong bùa quỷ là sự thiêu đốt chí mạng, dính một chút cũng sẽ giống như người bình thường bị lửa thiêu.

Xuống dưới hiển nhiên là không thể, mà đối phương cũng không có ý định lên lầu.

Cứ thế này giằng co mãi cũng không hay. Xung quanh tòa nhà này chắc chắn là có rất nhiều người, mà gã làm những việc này đều là làm trong âm thầm, nếu cứ giằng co như thế mãi, để tất cả mọi người đều biết lai lịch của gã, gã muốn lại dùng mánh khóe lừa gạt bà Phương để tìm con mồi, cơ hồ là không thể nào.
Bình Luận (0)
Comment