Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 35 - Chương 64: Trí Linh Lại Đào Hố?

Chương 64: Trí linh lại đào hố? Chương 64: Trí linh lại đào hố?Chương 64: Trí linh lại đào hố?

Chương 64: Trí linh lại đào hố?

Mấy người trưởng ban La hiệp đồng tác chiến như thế nào, liên thủ hành động ra sao, tự nhiên không cân Giang Dược quan tâm.

Hiện tại việc hắn càng muốn làm rõ hơn chính là, vì sao Kẻ sao chép thứ ba này lại từ quận Diêu Quang vượt qua khoảng cách mười cây số chạy đến nhà hắn? Có phải là nhận lệnh của ai đó hay không?

Qua những phân tích từ nãy đến giờ, khả năng này là rất lớn.

Nói cách khác, Giang Dược đã bị bại lộ.

Ngẫm lại thì, việc tiêu diệt Kẻ sao chép đầu tiên rất bí mật, và nếu bến cảng Tân Nguyệt chỉ có một Kẻ sao chép, khả năng Giang Dược bại lộ rất thấp.

Nếu muốn nói bại lộ, vấn đề ắt hẳn là nằm ở việc bắt giữ Kẻ sao chép thứ hai.

Đương nhiên, còn một loại khả năng khác, chính là bại lộ từ việc đối phó hung linh hóa tà của thiếu nữ họ Tô kia.

Thiếu nữ họ Tô chết dưới bàn tay của Kẻ sao chép đầu tiên, giá họa cho thầy giáo Tôn Bân, điều này đã được chứng minh rất rõ ràng.

Như vậy, có lẽ tôn tại một loại khả năng, Kẻ sao chép hiểu được bí pháp nào đó, cố ý tạo ra hung linh? Thậm chí có bí pháp có thể khống chế hung linh?

Nếu giả thiết này thành lập, Giang Dược liên tục hai ngày trợ giúp gia đình Tiểu Y đối phó với con hung linh kia, tất cả đều bị Kẻ sao chép thứ nhất nắm giữ, rồi thông báo cho những kẻ khác, hết thảy đều hợp tình hợp lý.

Ít nhất là hoàn toàn hợp lý về mặt trình tự.

Hung linh sinh ra, hung linh bị tiêu diệt, đến hôm sau Kẻ sao chép ở bến cảng Tân Nguyệt mới bị trưởng ban La dùng súng bắn chết.

Dòng thời gian này không có bất kỳ khiếm khuyết.

Tất nhiên, hết thảy đều chỉ là giả thiết. Chỉ có thể chờ toàn bộ những Kẻ sao chép khác sa lưới, trích xuất bằng chứng có liên quan, mới có thể giải quyết bí ẩn của vấn đề này.

Lại có thêm bằng chứng thuận lợi xuất hiện, chứng minh suy đoán của Giang Dược về chiếc xe ca.

Các cư dân của bến cảng Tân Nguyệt, trải qua sàng lọc tầng tầng lớp lớp, tập trung so sánh mấy mục tiêu, quả nhiên lại tìm ra một người.

Đặc điểm hình thể rất giống với cái xác đầu tiên, điểm mấu chốt nhất chính là, người này quả thật đã mất tích hai ngày, hơn nữa còn thực sự từng ngồi trên chiếc xe ca ngay cái hôm tiết Thanh minh ấy!

Danh tính của Kẻ sao chép đầu tiên xuất hiện tại bến cảng Tân Nguyệt đã được xác nhận!

"Hành động!"

Trưởng ban La vận sức chờ thời, rốt cục phát ra mệnh lệnh hành động.

"Cậu Giang, dựa theo tình huống trước mắt, cậu có muốn chúng tôi phái người đến canh chừng khu vực phụ cận nhà cậu, để tránh người nhà cậu bị uy hiếp hay không?"

Giang Dược suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Được." Vệ sĩ miễn phí, tội gì không cần. Hơn nữa, Giang Dược bị cuốn vào những chuyện này, tất nhiên là có nhân tố ngoài ý muốn, nhưng mấy người trưởng ban La ít nhất cũng chiếm một nửa nguyên do. Để bọn họ xuất lực bảo vệ người nhà hắn một chút, không thể bình thường hơn.

Nghĩ đến người nhà, Giang Dược cũng vô tâm tiếp tục lưu lại, chào hỏi một tiếng, định cùng Tam Cẩu trở về trước.

Tam Cẩu hiện tại dù sao cũng không tính là nhân viên chính thức, nhiều lắm coi như hạt giống, đội viên dự bị, loại hành động này cũng không tới phiên cậu tham gia.

Lúc trước Tiểu Bao hy sinh đã nhắc nhở Giang Dược, đây cũng không phải trò chơi, mà là cuộc chiến sinh tử.

Hai anh em bắt taxi trở lại bến cảng Tân Nguyệt, ánh mặt trời buổi trưa đâm vào mắt, khiến Giang Dược không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác như đang trong mơ.

"Anh hai, nhìn kìa.”

Đang định qua cổng, Tam Cẩu bỗng nhiên kéo tay áo Giang Dược, chỉ trỏ vào một tấm hình dán ngoài cổng.

"Giá trên trời tìm chó yêu thất lạc.

Mình hôm qua đang đi dạo ở quảng trường Thời Đại Vân Sơn trên phố Vân Sơn thì bị lạc mất thú cưng của mình, đó là một chú chó Akita loại đấu giải, mình coi nó như người thân trong nhà. Nếu ai tìm được hoặc cung cấp manh mối giúp chó yêu của mình trở vê nhà, mình xin hậu tạ năm mươi ngàn bằng tiên mặt, tuyệt không nuốt lời!"

Bên dưới là một bức ảnh chú chó Akita, và điện thoại của chủ sở hữu.

Lại là thông báo tìm chó này?

Nhớ không lầm, rất nhiều ngày trước, lần đó Giang Dược đi tìm Hàn Dực Minh, định bụng hỏi Quỷ ăn tuổi một ít chuyện, lúc xuống trạm xe buýt, đã xem qua tờ rơi tìm chó này.

Đã bao nhiêu ngày trôi qua? Còn hôm qua gì nữa?

Dán tờ rơi tìm chó cũng không để ý như vậy, Giang Dược cũng không cảm thấy người có thể bỏ ra giải thưởng năm mươi ngàn lại bất cẩn đến thế.

Ngặt nổi Tam Cẩu nhìn thấy tiền thưởng liên không chịu đi.

Anh hai, năm mươi ngàn tệ lận đó.

Dù sao cậu từ nhỏ lớn lên ở Bàn Thạch Lĩnh, năm mươi ngàn với Tam Cẩu đích thật là con số phi thường lớn. Phải biết cha cậu chỉ mua cho cậu một cái quần tốn mấy chục tệ thôi mà cậu đã có thể vui vẻ hơn nửa tháng.

Giờ chỉ cần tìm được chó thôi là được những năm mươi ngàn!

"Có tiền đồ chút coi nào, em là người đàn ông có được đôi mắt âm dương, là đứa con số mệnh được ban ngành đặc biệt nhìn trúng. Vì tiền thưởng, dùng ánh mắt có thể chiếu rọi yêu ma của mình đi tìm một con chó, em cảm thấy xứng đáng sao? Không cảm thấy mất mặt thay ban ngành đặc biệt hả?”

Nếu chỉ nói một đống lý lẽ cũ rích, Tam Cẩu cơ bản miễn dịch, khẳng định không thể loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu cậu. Cũng may Giang Dược quá rành cái tật của Tam Cẩu, đúng bệnh hốt thuốc, bắt lấy lòng hư vinh quái đản của Tam Cẩu.

Mắt âm dương, ban ngành đặc biệt, nghe mới quý phái làm sao. Tìm một con chó? Có phải nặng mùi tiền quá hay không?

Quả nhiên, uống xong bát súp gà này, Tam Cẩu nhất thời trở nên đạm bạc danh lợi.

"Ha ha, anh hai, anh coi em là người nào. Không lẽ Tam Cẩu em lại là loại người khom lưng vì tiền a? Đừng nói chỉ là năm mươi ngàn, cho dù là năm trăm ngàn... Quên đi, cường giả ban ngành đặc biệt của chúng ta, tiền tài gì đó, đều chỉ là vật ngoài thân."

Giang Dược cũng không vạch trần, chỉ cần loại bỏ được ý niệm tìm chó trong đầu Tam Cẩu, nó muốn chém gió tới đâu thì cứ để nó chém thoải mái.

Về đến nhà, Giang Ảnh và cô út đều giống như kiến bò trên chảo nóng. Mặc dù biết người mà bọn họ giết là Kẻ sao chép, mặc dù họ đã xử lý thỏa đáng, không làm ảnh hưởng đến hàng xóm, nhưng rốt cuộc bản tính của họ vẫn là người bình thường, gặp phải loại chuyện này, muốn nói lòng không gợn sóng cũng không thực tế.

Thấy hai anh em trở về an toàn, cả gia đình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mọi người bắt đầu hỏi thăm tình hình, Giang Dược tận dụng mọi thứ, nhường cơ hội kể chuyện cho cậu em Tam Cau thích phô trương của mình.

Nghe Tam Cẩu kể lại một phen, cả nhà kinh ngạc cầm đũa, cảm thấy cơm trước mặt nhất thời không còn ngon nữa.

Ai mà ngờ được, ẩn tình sau lưng của loạt vụ án giết người này lại có liên quan đến thị trấn, đến chiếc xe ca kia.

Vài ngày trước lúc xe ca được giải cứu, mọi người vẫn còn cảm thấy vui vẻ vì điều đó.

"Dược, nói như vậy, những người trên xe ca chung quy là đã chết? Không còn người sống?" Cô út còn hơi khó có thể tiếp nhận tin tức này, dù sao, nơi đó không ít vẫn là người quen cũ của cô.

"Nếu như Kẻ sao chép bám thân cũng coi như còn sống, vậy cũng có thể nói là sống."

"Thứ bẩn thỉu bám thân, sao có thể tính là sống?" Cô út lẩm bẩm nói, đồng thời cảm thấy may mắn vì đã kịp thời rời đi khi phát giác tình huống trên trấn không ổn.

"Không được, chúng ta phải nhắc nhở người quen trên trấn a!" Cô út đột nhiên buông đũa xuống, định đi lấy điện thoại di động.

Giang Dược vội vàng ngăn cản: "Cô út, tuyệt đối đừng gọi điện thoại, sẽ đánh cỏ động rắn!"

"Các cơ quan ban ngành chắc chắn sẽ khóa chặt toàn bộ Kẻ sao chép, chúng muốn gây án đã không thể. Bây giờ cô mà gọi điện thoại đi, cả trấn đều biết, Kẻ sao chép bị kinh động, một khi để chúng chuồn mất, không ngừng thay đổi thân phận, đến lúc đó biết tìm đâu ra?"

Dượng cũng gật đầu phụ họa: "Bà cũng đừng làm rộn chuyện, coi chừng chậm trễ việc lớn của chính phủ."

Cô út lườm dượng một cái, đặt mông ngồi lại xuống ghế: "Tôi không phải là lo lắng an nguy của hàng xóm láng giềng hay sao? Điều này cũng sai?"

Giang Dược lùa mấy ngụm cơm, bỗng nhiên buông bát xuống: "Mọi người cứ ăn tiếp nhé, con đi vệ sinh chút."

Nói xong, hắn chạy về phía toilet nhanh như chớp.

Thật sự không phải hắn vội vã đi vệ sinh, mà là Trí linh bỗng nhiên có nhắc nhở mới.

« Chúc mừng ký chủ vạch trân manh mối của Kẻ sao chép. » « Phần thưởng một: Thu hoạch được 200 điểm. Tổng điểm tích lũy Trí linh: 250. »

Tingl

Không ngờ phần thưởng này trực tiếp gia nhập tổng điểm tích lũy, thậm chí không có lựa chọn tiếp nhận hay từ bỏ.

Khó được một lần Trí linh không giở trò bịp bợm.

Nghe được tiếng nhắc nhở vào sổ thanh thúy này, Giang Dược cảm thấy một trận sướng rơn khó hiểu.

Đây là khoái cảm bản năng khi nhìn số liệu gia tăng, cũng là sự thoải mái khi nguy cơ tạm thời giảm bớt.

Tuy nhiên tổng số điểm này vẫn chưa đủ an toàn trong mắt hắn.

« Phần thưởng hai: Nhục thân cường hóa 20% »

« Tiếp nhận, từ bỏ. »

Lựa chọn quá đơn giản, không nhận mới là lạ.

Liên tục cường hóa ba lần, cộng lại vừa vặn là cường hóa 100%, thân thể hiện tại của Giang Dược chẳng khác nào đã mạnh gấp đôi so với lúc ban đầu!

Quả nhiên, người sở hữu hệ thống mới là cái bug lớn nhất.

Thiên tài à? Ra sau xếp hàng đi.

Hai phần thưởng đầu tiên đều không có gì mới mẻ, Giang Dược cho rằng phần thưởng thứ ba nhất định lại là một cái hố, dù sao loại hố này hắn đã gặp qua vài lần.

Thế nhưng, Trí linh dường như đặc biệt thích gây bất ngờ, không để cho người ta đoán trúng tâm tư. Phần thưởng thứ ba cũng không phải mấy thể loại linh tinh như đêm nay là đêm đầu tiên hay tiểu tam ôm ấp gì đó.

« Phần thưởng ba: Thu hoạch được thanh kỹ năng năm ô cấp D, yêu cầu trong vòng nửa năm, thắp sáng năm ô kỹ năng. Nếu thành công, sẽ nhận được thêm một gói quà lớn từ Trí linh. »

« Tiếp nhận, từ bỏ. »

Tuy rằng phần thưởng này rất chững chạc đàng hoàng, nhưng bản năng Giang Dược hoài nghi, đây có phải là một cái hố khác hay không?

Nếu thành công, sẽ nhận được thêm một gói quà lớn của Trí linh.

Mua một tặng một, quả là một lời miêu tả thật đơn giản, thật dụ hoặc làm sao!

Nhưng mà...

Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn thất bại? Với cái tật thất thường của Trí linh, có thể trực tiếp giải trừ khế ước hay không, sau đó hắn liền trở thành người tiền nhiệm bi đát?

Đáng sợ quái

Chỉ mới ngẫm lại thôi mà Giang Dược đã cảm thấy phần thưởng ba này tuyệt đối không thể chọn.

Đang chuẩn bị ấn chọn từ bỏ, bỗng nhiên hắn khựng lại.

Không, không, quá ẩu rồi.

Làn sóng tấn công mới! Giang Dược chợt nhớ tới phần báo cáo về ký chủ, tới phan đánh giá mà Trí linh tự động tạo ra kia.

Những bình luận tốt, Giang Dược cũng không quá để trong lòng.

Nhưng...

Những đoạn phê bình chê bai, Giang Dược cũng không dám không nhớ al

« Bạn có một cơ thể trẻ trung, lại quá vững vàng như một lão cẩu. Trong loạn thế, bạn thiếu ý thức tiến thủ, quá mức so đo được mất trước mắt, tâm nhìn hạn hẹp, không đủ dẫn dắt Làn sóng tấn công mới. »

Lựa chọn vững như lão cẩu, tựa hồ là tối ky ở chỗ Trí linh.

Trí linh nhiễm hội chứng tuổi teen rất nặng, thích nhất chính là cương, chính là lỗ mãng!

Giờ mà hắn từ bỏ khiêu chiến thắp sáng năm ô kỹ năng trong vòng nửa năm, liệu có thể bị Trí linh trực tiếp K. O. luôn hay không?

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻChương 65: Những điều kỳ lạ trong khuôn viên trường

Con người không thể té hai lần trong cùng một hố phân.

Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Dược quyết định rút ra bài học.

Lỗ mãng đi, làm dil

Không phải là năm ô kỹ năng thôi sao?

Thắp sáng? Đại khái chính là đạt được năm loại kỹ năng đi.

Dựa theo tiết tấu trước mắt, cảm giác lũ quái vật này cứ như nhà dột gặp mưa, chỗ nào cũng có mặt mũi của bọn chúng. Truy lùng năm loại quái vật, đạt được năm loại kỹ năng, cũng không phải hoàn toàn không thể thực hiện được.

Quyết định rồi!

Nhận nó!

Ting tingI

« Chúc mừng ký chủ nhận được thanh kỹ năng năm ô cấp D, có thể tiến vào Trung tâm cá nhân xem xét."

Giang Dược chuyển sang giao diện Trung tâm cá nhân, phát hiện một thanh dài nằm ngang phía trên giao diện, trong đó ô đầu tiên đã sáng, rõ ràng là kỹ năng của Kẻ sao chép!

Bốn ô còn lại, giống như gạch cổ ảm đạm, không có ánh sáng, không có bất kỳ chú thích nào.

Giang Dược suy đoán, về sau mỗi khi hắn thu được một kỹ năng, thanh kỹ năng này hẳn là sẽ sáng lên một ô.

Kiểu cách cực kỳ phổ thông, đơn giản và dễ hiểu.

Nếu muốn thắp sáng ô kỹ năng, phải đạt được kỹ năng.

Nếu muốn đạt được kỹ năng, nhất định phải đi đánh quái a.

Logic đơn giản như vậy, tổng kết lại chỉ hai chữ, liêu mạng!

Nghĩ tới đây, Giang Dược không khỏi giật mình.

Trí linh thật biết chơi a. Nó giở đủ loại chiêu trò, cuối cùng vẫn chỉ là vì để cho ký chủ biết liều thì sẽ ăn nhiều.

Được rồi, vậy thì cứ liêu thôi!

Có điều tại sao thanh kỹ năng lại chỉ mới thắp sáng một ô? Thần Cương Diệt Quỷ Thủ chẳng lẽ không tính là kỹ năng?

Hay là nói, kỹ năng mà năm ô này yêu cầu, phải là loại kỹ năng sẵn có của bản thân đám tà ma, giống như Kẻ sao chép?

Đi ra khỏi phòng vệ sinh, Giang Dược phát hiện Tam Cẩu đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt vẫn đuổi theo đến khi hắn ngồi xuống bàn ăn.

"Anh hai, anh lại đang làm trò gì đấy?"

"Lo mà ăn cơm của em đi." "Anh chính là làm chuyện gì, em không ha nghe thấy tiếng nước trong phòng ve sinh." Tam Cẩu cười xấu xa nói.

"Câm miệng."

"Có phải anh lén lút gọi điện thoại cho bạn học nữ đúng không?”

"Cô út, nghe Tam Cẩu nói, dượng hay hút loại thuốc ba mươi tệ một bao?"

Tam Cẩu vội vàng nói: "Con không có nói, anh hai nói bậy.”

Dượng không hiểu ra sao: "Dượng chỉ hút loại Cát Đen sáu tệ một bao thôi. Tam Cẩu, sao con lại nói xấu sau lưng dượng vậy?"

Dượng sạm mặt lại.

Tam Cẩu vội vàng phân bua: "Không, thực sự con không có nói. Anh hai đang trả thù, vu oan hãm hại con a. Một đứa trẻ trung thực như con, làm sao có thể bịa đặt sau lưng người khác?"

"Đúng, Tam Cẩu chúng ta muốn bịa đặt, cũng phải nói ngay trước mặt." Giang Dược cười ha hả, quạt gió vào lửa.

"Được rồi được rồi, mấy đứa bớt nói nhảm đi, ăn cơm cũng không chặn được miệng mấy đứa à?" Cô út quát lớn.

Giang Dược nâng bát lùa thêm hai ba lần là hết sạch cơm, hắn buông bát đũa xuống, đứng dậy xách cặp tính đi học.

Cả buổi sáng hắn không lên trường, cũng không xin nghỉ phép, như vậy không ổn lắm. Dù sao hắn vẫn là lớp trưởng, phải làm gương cho cả lớp, không thể tạo tiền lệ xấu.

Vừa ra đến cửa chính, Giang Dược lại nói: "Đúng rồi, nhà chúng ta sau này mỗi ngày đều phải tạo ám hiệu, miễn cho bị bọn chúng thừa dịp vắng mà vào."

"Đúng, phải tạo ám hiệu." Loại chuyện này, Tam Cẩu hăng hái nhất.

"Vừng ơi!" Giang Dược nói.

"Mở ra!" Tam Cẩu tiếp lời!

Giang Dược võ đầu cậu một cái: "Em mà chọn kiểu này, kẻ ngốc đều có thể đáp được. Hôm nay chúng ta hỏi vừng oi đáp 'đậu day, nhớ kỹ đấy!"...

Trở lại trường học, về lại lớp.

Tất cả vẫn là bộ dáng quen thuộc ban đầu, nhưng bầu không khí học tập quen thuộc trước kia đã gần như biến mất sạch sẽ.

Đương nhiên, vẫn còn sót lại chút ít, tỷ như Lý Nguyệt.

Thiên tài có thành tích kiểm tra thể chất top đầu, mỗi ngày vẫn đúng giờ xuống giường, đúng giờ học tập, đúng giờ đến mức khiến người ta giật mình, tự kỷ luật đến mức khiến người khác chạnh lòng.

Giờ phút này, Lý Nguyệt ngồi nguyên chỗ, cầm sách vở, nghiêm túc ôn tập.

Lúc bóng dáng Giang Dược xuất hiện trước bàn, Lý Nguyệt mới giật mình phát hiện. Nhìn thấy Giang Dược, cô mới đầu ngẩn ra, rồi gương mặt giống như xuất hiện một tia mừng rỡ cơ hồ không cách nào phát hiện.

Giang Dược không đến cả buổi sáng, có lẽ, sáu năm ngồi cùng bàn, chung quy cô vẫn có chút lo lắng? "Đại ca ơi đại ca, buổi sáng đi đâu đấy? Còn tưởng sếp bỏ trốn với mỹ nữ nào đó rồi chứ?" Giọng Mao Đậu Đậu có chút ai oán.

"Thôi đi Mao Đậu Đậu, tui đã nói cậu bao nhiêu lần rồi. Có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu lớp trưởng chút nào. Loại đứa con của số phận như lớp trưởng, làm sao có thể vì nhi nữ thường tình mà bỏ trốn với người khác? Cậu có thấy thiên tài nào không biết nhìn đại cục đến vậy không? Lớp trưởng không đến, nhất định là đang bận làm việc lớn. Theo tui đoán, chắc chắn là một việc rất khó khăn. Việc lớn này, có thể liên quan đến vận mệnh cá nhân, thậm chí liên quan đến vận mệnh của toàn bộ nhân loại, bằng không với tính cách của lớp trưởng, tuyệt đối sẽ không vô cớ cúp học...' Đồng Địch lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng vô hạn của mình.

"Là như vậy sao?" Mao Đậu Đậu lại bị lừa gạt.

Khoan hãng nói, Đồng Địch chém gió liên tục, vậy mà cũng có ngày thật sự để cậu ta nói trúng.

Sáng nay hắn không đến, không phải đúng là làm một việc lớn hay sao?

Tất nhiên, những việc này không thể nói rõ ràng ra được.

"Đậu Đậu, mấy ngày nay trường ta có xảy ra chuyện kỳ quái gì hay không?" Giang Dược bỗng nhiên chuyển đề tài.

"Chuyện kỳ quái?" Mao Đậu Đậu gãi gãi đầu,'Thằng đệ của em lại dài ra thêm mấy phân, có tính là chuyện kỳ quái hay không?”

"Cút! Nói chuyện đứng đắn nào!"

"Em đang nói chuyện đứng đắn đó sep Mao Đậu Đậu hạ thấp thanh âm, giống như là biết xấu hổ, muốn tránh đi Lý Nguyệt.

"Đại ca, thật sự không phải em không đứng đắn, tối hôm qua em vừa do lai nó thật dài ra rồi."

Đêm hôm khuya khoắt, Mao Đậu Đậu cầm thước kẻ, nghiêm túc đo lường bộ vị không thể miêu tả.

Hình ảnh này chỉ cần hơi mường tượng một chút, liền sẽ cảm thấy một sự hèn mọn khó có thể hình dung.

Đồng Địch bên cạnh ho khu khu khụ giống như bị nghẹn, cố gắng nhịn cười.

"Em cảm giác biệt danh Mao Mười Chín này, đã không còn thích hợp với em. Giang hồ phải có truyên thuyết mới về em mới phải." Mao Đậu Đậu có chút cảm khái nói.

Hôm nay đã không thể tiếp tục trò chuyện nổi rồi.

Giang Dược xua tay, giống như đuổi ruồi: "Cờ út cút!"

Mao Đậu Đậu tỏ vẻ sống không bằng chết: "Em biết, sở trường của em quá xuất chúng, chung quy sẽ bị cả thế giới cô lập. Em hiểu, em chấp nhận, em cô độc..."

"Đáng tiếc, vẫn là chó độc thân." Đồng Địch cố gắng nghẹn cười, lơ đãng bổ sung một đao.

Đây là điển hình chó chê mèo lắm lông.

Mao Đậu Đậu bỗng nhiên nổi đóa: "Đồng mập mạp, để tôi bóp chết cậu trước rồi tính sau."

Đồng Địch vội vàng chống đỡ: "Đừng phá nào, tui thật sự nhớ tới một chuyện kỳ quái. Đậu Đậu, cậu không thấy kỳ quái sao?"

"Cái gì?" Mao Đậu Đậu rốt cuộc là người đơn thuần, quả nhiên ngẩn ra, nhất thời quên mất chuyện một giây trước. "Hoành Đồ cùng ký túc xá với cậu, tối hôm qua không về phòng, buổi sáng cũng không đến trường, cậu đã quên?”

"Thôi đi! Có gì kỳ lạ chứ?" Mao Đậu Đậu bĩu môi: "Tên kia thường xuyên thích tự mình chơi trò thân thần bí bí, hiện tại thế giới biến hóa nhanh như vậy, nói không chừng cậu ta tự phóng túng, đi ra ngoài chơi gái bị bắt đâu?"

Hoành Đồ, họ tên đầy đủ là Vu Hoành Đồ, là một trong những người bạn trọ cùng phòng ký túc xá với Giang Dược.

Quan hệ hàng ngày xem như tương đối hòa hợp, tuy rằng lần trước chiêu đãi ở quán cơm Đại Binh, Vu Hoành Đồ trốn tránh không tham gia, Giang Dược cũng không để bụng.

"Trước giờ chưa từng thấy Hoành Đồ cả đêm không về ngủ a."

Giang Dược hồi tưởng lại, việc này thật sự có chút kỳ quái. Một học sinh nội trú trong trường, cũng không phải là cuối tuân, nếu không gặp phải vấn đề gì, không lý nào cả đêm không trở về phòng a.

"Đậu Đậu, hôm qua cậu ấy có biểu hiện gì khác thường không?"

"Hôm nào biểu hiện của cậu ta chẳng khác thường?" Thần kinh Mao Đậu Đậu rất thô, chẳng mấy bận tâm đến việc này.

"Đừng làm rộn, nói nghiêm túc chút nào."

Nếu đổi lại là trước kia, Giang Dược thật đúng là không quá để ý. Nhưng bây giờ thì khác! Thế đạo thay đổi, yêu ma quỷ quái xuất hiện rồi!

Đồng Địch đột nhiên nói: "Tui nhớ rồi, chạng vạng tối hôm qua, lúc tụi tui đi ngang qua cửa căn tin, nhìn thấy một tờ rơi tìm chó Akita. Hoành Đồ nói, dường như đã trông thấy ở đâu."

"Cho nên, chắc là cậu ta lại đi tìm chó rồi, treo thưởng năm mươi ngàn a, nói không chừng còn có thể thuận tiện leo lên phú bà." Mao Đậu Đậu rõ ràng vẫn còn chưa nguôi giận với Vu Hoành Đồ.

Tìm chó? Tìm cả đêm không về? Sau đó còn bỏ học sáng nay?

Lý do này quá gượng ép.

Năm mươi ngàn tệ quả thật là hấp dẫn lớn đối với một học sinh nội trú, nhưng cũng không đến mức cả đêm không về, sáng hôm sau còn tiếp tục trốn học để đi tìm chứ?

Hơn nữa, chó là một sinh vật biết di chuyển, không phải là một món hàng, đã rơi ở đâu thì nằm yên đó để quay lại tìm kiếm.

Tìm kiểu này khác nào mò kim đáy bể, khẳng định không thể tìm được.

"Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì." Giang Dược yên lặng nói trong lòng.

Cũng khó trách Giang Dược thần kinh mẫn cảm, trải qua chuyện mấy ngày nay, hắn nghĩ như vậy không thể bình thường hơn được.

Đang nói giữa chừng, hành lang bên ngoài bỗng xuất hiện một dáng người thất tha thất thểu lại gần.

Rõ ràng là Vu Hoành Đồ.

Một tay cậu ta xách theo cái túi, bên trong chứa đầy đồ vật, thoạt nhìn giống như tiên giấy, một tay thì vin góc tường, lao đảo đi vào.

Việc này không có gì đáng ngạc nhiên.

Điều kỳ quái chính là, giờ phút này cậu ta lại ở trân, chỉ mặc một cái quần rách nát dưới đũng, cả người gầy gò vô cùng, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là đủ để thổi bay cậu ta vậy.

Hai má cậu ta lõm xuống thật sâu, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi.

Bạn học cả lớp đều hai mặt nhìn nhau, sao mà hình ảnh trước mắt lại không chân thật đến thế, quỷ dị đến thết

Phải biết rằng, ngày hôm qua Vu Hoành Đồ vẫn còn là một thanh thiếu niên trai tráng nặng hơn bảy mươi ký a.

Chỉ mới qua một đêm, đang yên đang lành tại sao lại biến thành bộ dáng gây nhom thế này?

Nếu như không phải đặc điểm tướng mạo đích thật là Vu Hoành Đồ, tất cả mọi người tuyệt đối không dám tin, đây chính là cậu tal

Mới qua một đêm, cậu ta thật giống như một quả bóng bay phình to bỗng nhiên xì hơi, trở nên xẹp lép, biến thành bộ xương khô.

Hơn nữa, đây chính là lớp học.

Ai cho cậu ta lá gan, dám mặc đồ kiểu này chạy đến lớp học?

Vương Hiệp Vĩ cùng ký túc xá nhìn dáng vẻ lảo đảo, hai chân đứng không vững của cậu ta, có chút không đành lòng, bèn rời khỏi chỗ ngồi muốn tiến lại dìu cậu ta.

"Chờ đã.”

Giang Dược bỗng nhiên đứng bật dậy, biểu lộ vô cùng nghiêm túc, ngăn cản Vương Hiệp Vĩ tiến lên. Chương 66: Xương trắng hóa người, người hóa xương trắng?

Vương Hiệp Vĩ cảm thấy kinh ngạc. Đây không giống như tác phong bình thường của Giang Dược. Trước kia đừng nói là bạn cùng ký túc xá, cho dù là bạn học cùng lớp bình thường, gặp phải chuyện gì, Giang Dược tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Hôm nay, sếp Dược cư nhiên ngồi yên không để ý, còn không cho mình tiến lên nâng đỡ? Chẳng lẽ còn tức giận vì Hoành Đồ không tham dự buổi chiêu đãi hôm đó?

Sếp Dược dường như không phải là người nhỏ mọn đến thế.

Ánh mắt Vu Hoành Đồ do đãn, lắc lắc lư lư, thật giống như một cái xác không có linh hồn, mờ mịt nhìn bốn phía, ánh mắt trống rỗng, lơ lửng bất định.

Vương Hiệp Vĩ giờ phút này cũng phát hiện có gì đó không thích hợp!

Ánh mắt này căn bản không giống như ánh mắt của một người bình thường.

Cho dù là người bị thiểu năng bẩm sinh, chí ít thì ánh mắt vẫn có sức sống của con người, còn ánh mắt này, thật giống như mắt cá chết, mà còn là cá chết nằm ngửa bụng lên!

Đúng lúc này, một điều đáng kinh ngạc hơn đã xảy ra ngay trước mắt tất cả mọi người.

Vu Hoành Đồ đang đi lảo đảo thì da thịt bên ngoài giống như một lớp cửa sổ mỏng manh bằng giấy, roet roẹt roẹt roet, liên tục rách ra, bị gió thổi thốc ra ngoài.

Tình huống quỷ dị không thể nào tả xiết cứ như vậy xảy ra một cách hoang đường dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

Gương mặt, cánh tay, thân thể, tất cả các chỗ da thịt trên người, xuất hiện từng vết nứt hẹp màu xanh đen.

Các vết nứt tiếp tục mở rộng.

Rốt cục, làn da không chịu nổi sức kéo này, không ngừng xé rách tan vỡ.

Làn da giống như một lớp cửa sổ giấy vỡ ra, tựa hồ từng mảng sơn tường không ngừng bong tróc khỏi tường, làn da già nua khô ráp của Vu Hoành Đồ bắt đầu rơi xuống từng mảng.

Chỉ trong chốc lát, Vu Hoành Đồ chỉ còn lại một bộ xương khô.

Đúng vậy, làn da khô héo rách toang, bên trong ngoại trừ bộ xương, lại trống rỗng!

Cơ bắp, máu, lục phủ ngũ tạng, tất cả các bộ phận cơ thể, thật giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi người cậu ta, không còn sót lại chút cặn nào.

Một màn này khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, tóc gáy dựng đứng hết cả lên.

Ngay lập tức, lớp học vang lên từng tiếng la hét thất thanh.

Cảnh tượng khủng bố đến đột ngột như vậy, người có tố chất tâm lý kém, ngay tại chỗ bị dọa tè ra quần. Đại đa số nữ sinh bị một màn này trực tiếp hù khóc.

Có người bịt mắt, có người rúc vào trong ngực của bạn cùng bàn, có người dứt khoát chui xuống gầm bàn học.

Điều kỳ lạ nhất chính là, kéo lê bộ da khô khốc như cửa sổ giấy rách te tua kia, bộ xương đó lại không ha ngã xuống, mà vẫn còn tiếp tục lảo đảo đi về phía trước. Tình cảnh này gợi nhớ lại một ít hình ảnh trong đầu mọi người.

Đó chính là đám lính xương hay xuất hiện trong trò chơi hay phim truyền hình.

Không có máu thịt, không có nội tạng, chỉ có mỗi bộ xương khô!

Nó nghiêng nghiêng ngã ngã đi về phía Vương Hiệp Vĩ.

Vương Hiệp Vĩ ngây ra như phỗng. Tất cả mọi người đều choáng váng. Giang Dược bước nhanh tới đạp mạnh một cước.

Phanh!

Bộ xương kia ngược lại không có sức chiến đấu hung tàn như trong phim, bị một cước của Giang Dược trực tiếp đá bay, hung hăng đụng vào tấm bảng đen treo trên tường.

Cái túi đựng tiền giấy trong tay ban đầu trực tiếp rời tay, thuận thế bay lên.

Bộ xương bị va mạnh, gãy mất vài cái xương sườn. Nó giấy giụa muốn đứng lên, lại rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Mớ tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ trong túi rơi vãi đầy đất.

Nhìn kỹ lại, nào có phải tiền thật?

Rõ ràng toàn là tiền âm phủi!

Một túi tiên giấy xanh xanh đỏ đỏ rơi vãi bốn phía, tất cả đều là tiền âm phủ, không có một tờ tiền nào để cho người cõi dương dùng.

Tình cảnh trong lớp càng trở nên mất kiểm soát.

Có người điên cuồng chạy ra ngoài, có người mở cửa sổ ra muốn nhảy qua.

"Bình tĩnh, tất cả hãy bình tĩnh lại nào!"

Giang Dược cảm thấy cạn lời tại chỗ.

Với tố chất tâm lý này, còn ảo tưởng thân thể biến dị, trở thành Người giác tỉnh, sau đó một bước lên trời?

Có bắc cho mấy người cái thang lên trời thì cũng sẽ té nhào cả.

Mới gặp phải tí chuyện đã tính mở cửa sổ nhảy lầu chạy trốn, chúng ta đang ở tầng sáu đó al

Khoan hãng nói, thời khắc mấu chốt, vẫn phải là lớp trưởng ra mặt.

Cái gì mà Người giác tỉnh, cái gì mà thiên tài đo lường thể chất, lúc này cũng không thấy bọn họ bình tính bao nhiêu.

Nhìn thấy lớp trưởng đá bay Vu Hoành Đồ, tình trạng trong lớp tựa hồ có hơi ổn định trở lại.

Tuy rằng hình ảnh tiền âm phủ bay múa đầy phòng học vẫn khiến mọi người không khỏi cảm thấy âm trầm quỷ dị, có chút thần kinh mẫn cảm, có chút run sợ, nhưng mức độ sợ hãi này cuối cùng cũng đã ở trong phạm vi có thể khống chế.

"Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy a?"

"Ông trời ơi, xin nói cho tôi biết, đây không phải là sự thật, đây là đang đóng phim, có phải không?"

"Khẳng định là giả, giả, không có khả năng đó là Vu Hoành Đồ!"

Tuy rằng Mao Đậu Đậu có chút khúc mắc với cậu ta, nhưng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, cũng không nhịn được có chút lo lắng.

"Đại ca, đây không phải là Hoành Đồ thật chứ?"

Sắc mặt Giang Dược ngưng trọng, nhất thời không biết phải nói làm sao.

Vấn đề này, hắn còn chưa làm rõ ràng lắm.

Hắn rất muốn nói không phải Vu Hoành Đồ, nhưng sâu trong nội tâm có một trực giác mãnh liệt nói cho hắn biết, đó thật sự chính là cậu ta.

Đỗ Nhất Phong quả nhiên không tâm thường, lấy điện thoại di động chạy lên bục giảng, chuẩn bị quay video trực tiếp, đăng tải lên mạng, kéo một đợt view, kiếm vài đồng tiền thưởng.

"Nhất Phong, đừng quay." Giang Dược nghiêm túc ngăn cản.

"Có gì mà không quay được?" Đỗ Nhất Phong không cho là đúng, chuẩn bị mở ghi hình.

Giang Dược trực tiếp chắn trước ống kính điện thoại, cởi áo khoác ra, đắp lên bộ xương kia.

Giang Dược đến bên tai Đỗ Nhất Phong, lẩm bẩm vài câu.

Sắc mặt Đỗ Nhất Phong thay đổi ngay tại chỗ, gương mặt lúc xanh lúc trắng, tay cầm điện thoại di động cũng run rẩy hai cái.

Cuối cùng, Giang Dược không dấu vết vỗ vai cậu: 'Nhất Phong, cậu quen thuộc với lãnh đạo trường, nhanh chóng đi kiếm lãnh đạo, phong tỏa hiện trường, đừng để người của các lớp khác đến xem náo nhiệt."

Đỗ Nhất Phong dày dạn kinh nghiệm ngoài đời, lại không biết xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không sử dụng được trước mặt Giang Dược.

Giang Dược nhìn đại đa số học sinh trong lớp bị dọa đến nỗi mặt không còn chút máu, trong lòng thở dài một hơi, cũng không tiện nói cái gì. Người bình thường gặp phải chuyện như vậy, đây mới là phản ứng thông thường.

Tuy rằng, lãnh tụ từng tuyên bố thời đại biến dị đã đến. Nhưng có bao nhiêu người chân chính chuẩn bị đầy đủ từ thân thể đến tinh thân?

Mấy năm sau, lại có bao nhiêu người trong số những gương mặt quen thuộc này còn tồn tại trên đời?

Giang Dược thật không dám nghĩ sâu, quá tàn khốc.

"Đậu Đậu, lại đây canh chừng một chút. Nếu như nó muốn giãy giụa, trực tiếp đạp, đạp đến khi nó trung thực mới thôi. Tôi đi gọi điện thoại một lát.'

Tuy rằng Mao Đậu Đậu vẫn còn hơi bồn chồn trong lòng, nhưng đây là cũng cơ hội để Mao Đậu Đậu cậu biểu diễn a.

Ngày thường cậu có khoe khoang thân thể mình tốt đến đâu, tất cả mọi người đều không coi ra gì.

Nhưng lần này thì khác!

Tất cả mọi người đều núp ở một bên, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Mà cậu thì ở trên bục giảng trông chừng quái vật, sự can đảm này, kiên cường này, trừ sếp Giang và mình ra, còn có ai?

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy hình ảnh khủng bố vừa nãy, thoáng cái trở nên không còn khủng bố như vậy.

Không phải chỉ là một bộ xương thôi sao? Tuy rằng bộ xương này có chút cổ quái, cư nhiên có thể đi lại. Nhưng chẳng phải sếp Giang cũng chỉ dùng một cước là đã khiến nó ngoan ngoãn rồi đó sao? Mao Đậu Đậu nhìn ánh mắt vừa phức tạp vừa sợ hãi vừa mang theo vài phần bội phục của cả lớp, cảm nhận được cảm giác hào hùng trước nay chưa từng có.

Quả nhiên, tựa như Đồng mập mạp nói, sếp Giang mới là nhân vật chính, mới là đứa con số phận a.

Còn những kẻ gọi là thiên tài đo lường thể chất kia thì sao?

Hừi Tất cả đều là rác rưởi!

Thời khắc mấu chốt, cũng không thấy bọn họ làm gì a.

Giang Dược ra bên ngoài hành lang, đánh một cú điện thoại tới chỗ Hàn Dực Minh.

"Cậu Giang, có việc gì sao?”

"Trưởng ban La đâu? Đừng bảo là ông ấy sẽ tự mình ra tay đấy nhé?"

"Thật đã để cậu đoán trúng, anh ta đúng là đã tự mình khoác áo ra trận. Tới hàng chục Kẻ sao chép, không được phép phạm sai lầm al Tôi đang ở căn cứ, cậu có tình huống gì, nói với tôi cũng vậy."

Hàn Dực Minh được trưởng ban La đào sang làm phụ tá, quyền lực cũng không nhỏ.

"Chú mau đến trường tôi một chuyến, không cần quá phô trương, đến hai người là đủ rồi. Đúng rồi, còn phải chuẩn bị một cái túi đựng xác. Tất nhiên, không cần phải dễ thấy như vậy, túi du lịch, vali hoặc bất cứ thứ gì, tất cả đều ok."

"Trường cậu có người chết?" Hàn Dực Minh giật mình không nhẹ: "Không phải lớp các cậu chứ?"

"Ngay trong lớp chúng tôi, mau tới đi.' Giang Dược thúc giục nói.

"Chờ một chút, có tiện nói tên cho tôi biết không?" Thanh âm Hàn Dực Minh có chút khác thường.

"Họ Vu, cùng ký túc xá với tôi. Chuyện này rất kỳ quái, chú đến mau nhé."

Hàn Dực Minh ồ một tiếng, ngữ khí rõ ràng thoải mái không ít, đáp ứng rất sảng khoái.

"Lập tức đến ngay."

Giữa trưa, lãnh đạo nhà trường đang nghỉ ngơi, nếu không phải Đỗ Nhất Phong, đổi người khác đi gõ cửa quấy ray bảo đảm sẽ bị giáo huấn một trận.

Đỗ Nhất Phong thì khác, cậu vào văn phòng lãnh đạo còn tùy ý hơn vào hậu hoa viên của nhà mình.

Tất cả các thiết bị trong văn phòng này đều do gia đình cậu tài trợ. Vào văn phòng lãnh đạo, dưới tình huống không có người ngoài, lãnh đạo còn phải nhường chỗ cho cậu nữa ấy chứ.

Lãnh đạo chạy tới hiện trường, cũng bị hù choáng váng tại chỗ.

Loại chuyện này, cảm giác sợ hãi không phân biệt già trẻ nam nữ.

"Đây là tình huống gì, Đỗ Nhất Phong, có phải các cậu đang diễn trò hay không?" Mạch suy nghĩ của lãnh đạo nhà trường vẫn tương đối tiếp cận người bình thường.

Theo logic thường tình, đây chắc chắn là một trò đùa.

Đỗ Nhất Phong nói: "Đây là người thật, lúc mới vào cửa, vẫn còn là một người sống, đi đi một hồi, liên biến thành bộ dáng quỷ quái này."

"Không có khả năng!" Lãnh đạo nhà trường cảm thấy ớn lạnh trên lưng, ông cảm thấy tất cả các học sinh trong lớp học này đang diễn trò với mình.

Cho dù bọn họ ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ, diễn xuất rất chân thật, rất đúng chỗ. Bên ngoài rõ ràng là đang giữa ban ngày ban mặt, làm sao có thể xuất hiện sự kiện quái dị cỡ này?

Cho dù có thật bị ma ám, cũng phải chờ đến buổi tối chứ?

"Hiệu trưởng, thầy xem, nó đang kéo gót chân của thầy kìa." Giang Dược thấy lãnh đạo không tin, chỉ chỉ trên mặt đất, nhắc nhở.

Bờ mông của hiệu trưởng nhất thời căng thẳng.

Có vẻ như có thứ gì đó đang gãi gót chân ông?

Quay đầu nhìn lại, chính là một bàn tay chỉ còn trơ xương, đang cố hết sức cào chiếc giày da của ông!

Ui chu choa mẹ oil

Hiệu trưởng lúc này hồn phi phách tán, liên tục nhấc chân, nhảy loi choi sang bên cạnh. Chương 67: Nữ quỷ? Để xem đạo hạnh thế nào

Nhìn thấy biểu hiện hài hước vụng ve này của hiệu trưởng, bầu không khí sợ hãi ở hiện trường ngược lại lập tức tiêu tan không ít.

"Khụ khụt"

Ngài hiệu trưởng tựa hồ cũng cảm thấy mình có chút thất thố, muốn mở miệng nói hai câu hòa hoãn, nào biết bàn tay trơ xương không có máu thịt kia thật giống như nhắm chuẩn ông, vẫn liên tục gắng sức bò về phía ông.

"Các trò... các trò đừng nghịch phá nữa."

Hiệu trưởng thật muốn khóc, công phu tu tâm dưỡng tính vất vả mấy chục năm của ông, chỉ mới có một buổi mà đã hóa thành công cốc.

Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì, nếu như chỉ là đạo cụ, làm sao có thể chân thật đến vậy?

"Thây hiệu trưởng, có vẻ nó nhắm chuẩn thầy rồi. Lần trước Hoành Đồ đọc sách H trong lớp, chuyện vốn không lớn, thầy vẫn kiên trì đánh lỗi hạnh kiểm nặng cho người ta. Thầy xem, giờ người ta đã biến thành như vậy mà còn nhớ thương thầy, đây là ghi mối hận cũ a."

Cũng chỉ có Đỗ Nhất Phong dám nói vậy, những học sinh khác thật đúng là không có khả năng dùng giọng điệu này nói chuyện với hiệu trưởng.

Dù sao Giang Dược cũng là bạn cùng ký túc xá với Vu Hoành Đồ, nhìn thấy cậu ấy rơi vào cảnh bi thảm này, nào có tâm tư trêu ghẹo?

"Nhất Phong, đừng châm chọc nữa." Giang Dược khuyên nhủ.

Đỗ Nhất Phong nhún nhún vai: "Tôi châm chọc hồi nào, đây không phải đều là sự thật sao? Thầy hiệu trưởng không chịu tin, chẳng phải là tôi đang cố gắng thuyết phục thầy ấy à?"

"Trò Nhất Phong, tôi đã bị trò thuyết phục rồi, không cần thuyết phục nữa." Hiệu trưởng lúc này cũng bất chấp hình tượng của mình, loại chuyện này quả thực quá đáng sợ, hiện giờ ông chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, đó chính là mau chóng rời khỏi hiện trường.

Nếu không phải Đỗ Nhất Phong, ngài hiệu trưởng chỉ sợ đã sớm bắt đầu răn dạy. Có ai thuyết phục người như vậy không?

Cũng may, Hàn Dực Minh mang theo hai người rất nhanh đã chạy tới hiện trường, mới không khiến tình hình tiếp tục mất khống chế.

Bộ xương được đưa vào một chiếc vali lớn rồi kéo đi ngay tại chỗ.

"Cái áo này?" Lão Hàn đương nhiên nhận ra đây là áo của Giang Dược, quay sang hỏi hắn muốn lấy lại hay không.

"Làm phiền xử lý giúp tôi."

Giang Dược còn mặc được cái áo này mới là lạ. Hắn tự hỏi thần kinh của mình cũng không lớn như vậy.

"Đáng tiếc, vẫn còn rất mới a." Chú Hàn giả vờ hài hước.

Lúc ông ra khỏi cửa lớp học, vô tình hữu ý quay đầu lại liếc mắt một cái.

Lực quan sát của Giang Dược không giống bình thường, trước đó ông hỏi nạn nhân là ai qua điện thoại, hắn đã cảm thấy kỳ quặc, lần này còn quay đầu lại, khẳng định có vấn đề.

"Chú Hàn, chú có người quen trong lớp này hả?" Bước ra khỏi cửa lớp học, Giang Dược hỏi.

"Cháu gái tôi." Lão Hàn ngược lại đủ thành thật: "Hàn Tinh Tinh."

Quả nhiên...

Hai người đều họ Hàn, thì ra là người một nhà.

"Cậu Giang, nói thật đi, chuyện gì xảy ra vậy?" Chú Hàn chỉ vào chiếc vali phía trước.

"Sự thật thì tôi cũng khá mơ hồ. Nghe bọn bạn tôi nói, Vu Hoành Đồ đã mất tích từ chạng vạng tối hôm qua, đến tận lúc nãy mới trở ve lớp. Vừa vào cửa phòng học, không đi được mấy bước, liền biến thành dáng vẻ này."

Trải qua mấy sự kiện quỷ dị tẩy lễ, nhận thức của Hàn Dực Minh đã có đột phá. Nhưng một người sống đi đi một hồi liền biến thành một bộ xương trắng, phim ảnh cũng không diễn như vậy a.

Sau khi tiễn chú Hàn, Giang Dược trở lại lớp học.

Thầy hiệu trưởng giả vờ làm tư vấn tâm lý cho các học sinh, tuy rằng chính ông mới là người cần tư vấn tâm lý nhất.

Ngay lúc ấy, phó chủ nhiệm Thiệu tạm thời phụ trách lớp này cuối cùng cũng chạy tới.

Một bụng đầy ủy khuất và tức giận của thầy hiệu trưởng rốt cục tìm được nơi phát tiết. Mắng học sinh không được, chẳng lẽ ta còn không thể mắng phó chủ nhiệm Thiệu anh?

"Thầy Thiệu, sao thầy tắc trách quá vậy? Xảy ra chuyện lớn như thế trong lớp, bây giờ thây mới đến hả? Tôi để thầy tạm thời phụ trách, mà thái độ phụ trách của thầy như vậy đó sao?"

Trở về rồi.

Uy nghiêm của hiệu trưởng, cảm giác làm hiệu trưởng, khí phách của hiệu trưởng, tất cả đều trở vê!

Đồng chí Thiệu cúi đầu, mặc cho hiệu trưởng ngài trách cứ, nước miếng phun đầy đầu đầy mặt, tôi cứ an nhiên bất động.

Lúc này, lựa chọn chính xác nhất chính là giả bộ làm cháu con rùa, nhận lỗi.

Bất quá, tâm lý của hiệu trưởng bị kích thích nghiêm trọng, hiển nhiên không phải chỉ mắng vài câu là có thể trút giận.

"Tôi thấy, ý thức trách nhiệm của thầy rất có vấn đề, học sinh đã biến mất từ đêm qua, thầy lại không hề báo cáo, còn ra thể thống gì nữa? Lớp học này, thầy vẫn đừng nên phụ trách nữa!"

"Thây Thiệu, thầy thật sự khiến tôi quá thất vọng!"

"Thông báo cho Tôn Bân, bảo thầy ấy trở lại tiếp nhận lớp học này."

Hiệu trưởng mắng xong liền phủi mông đi mất!

Lưu lại phó chủ nhiệm Thiệu khóc không ra nước mắt.

Ông làm đội viên chữa cháy tạm thời, vốn tưởng rằng có thể mượn gió đông của Người giác tỉnh, thuận thế mà lên. Ông tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chuyện ngoài ý muốn lại đến đột ngột như vậy, chưa gì đã bị thay về?

Giang Dược không hề đồng tình chút nào với vị phó chủ nhiệm này.

Một học sinh ngụ ở ký túc xá trường, đêm không về nhà mà thầy ta cũng chẳng thèm hỏi thăm, sáng nay còn vắng mặt, thây ta vẫn chưa báo cáo, thậm chí không thèm coi trọng.

Cho dù thế giới thật sự bắt đầu biến dị, thế cục đại biến, nhưng tình nghĩa thầy trò cơ bản nhất, tinh thần trách nhiệm cơ bản nhất vẫn phải có chứ?

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Hài cốt của Vu Hoành Đồ đã được chuyển đi. Nhưng bóng ma tâm lý mà nó lưu lại, nhất thời nửa khắc cũng không xua tan được.

"Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"

Mao Đậu Đậu hoàn toàn không còn sự hoạt bát như ngày thường nữa, trở nên giống như quả cà tím đông lạnh.

Dù sao hai người cũng là cùng một ký túc xá, ở chung nhiều năm như vậy, cho dù có chút giận trong lòng, nhưng nhìn thấy bạn mình bất thình lình biến thành một bộ xương trắng, sao cậu có thể thản nhiên tiếp nhận?

Nhìn ánh mắt hỏi thăm soi tới từ bốn phương tám hướng, Giang Dược cười khổ không thôi.

"Các cậu nhìn tôi làm gì? Tôi mà biết chuyện gì xảy ra thì đã nói với đồng chí cảnh sát từ lâu rồi."

"Với kinh nghiệm nhiều năm đọc sách của tui, Hoành Đồ đây là trúng tà, bị tà vật hút khô máu thịt nội tạng. Loại yêu tà này vô cùng đáng sợ. Thế giới quả nhiên đã thay đổi. Loài người nhỏ yếu, chỉ sợ từ nay vê sau đều phải sống trong sợ hãi và tuyệt vọng, cùng tồn tại với quái vật...' Đồng Địch lại bắt đầu chém gió.

Bầu không khí khủng bố trong lớp vốn đã giảm đi một chút, giờ lại lần nữa tăng vọt bởi đoạn nói chuyện này.

"Đại ca, đúng là vậy sao?" Mao Đậu Đậu theo thói quen hỏi Giang Dược.

Không thể không thừa nhận, chém gió cũng là một môn nghệ thuật. Chỉ cân không ngừng chém gió, dù sai ngàn lần cũng sẽ có một lần đúng.

Đôi khi, những điều kỳ lạ mà các loại khoa học không thể giải thích, thông qua chém gió, dường như trở nên hợp lý hơn rất nhiều.

Ví dụ như vừa rồi Đồng Địch chém gió, lại khá tương tự với suy đoán của Giang Dược.

"Mập mạp, cậu xác định, tối hôm qua Hoành Đồ đã mất tích sau khi nhìn thấy thông báo tìm chó kia?"

"Trăm phần trăm xác định!"

"Lúc ăn cơm ở căn tin, tui thấy cậu ta rất không yên lòng, cảm giác rất muốn đi kiếm năm mươi ngàn tiền thưởng đó."

"Sau đó, đến buổi tối tự học, đã không thấy cậu ấy đâu."

Giang Dược gật gật đầu: "Cậu ấy có nói đã gặp con chó ở đâu không?"

"Không! Đồng mập mạp lắc đầu: "Có lẽ cậu ta không muốn người khác biết?"

Sức hấp dẫn của tiên thưởng năm mươi ngàn khiến người ta sinh ra một chút tâm tư nhỏ, không muốn những người khác cạnh tranh, không chịu nói ra nơi đã gặp qua chú chó nọ, cũng là hợp lý.

Vấn đề là ở đây.

Cậu ta đã đi đâu tìm chó? Trong quá trình tìm kiếm, đã xảy ra những gì?

Cuối cùng cậu ta có tìm được hay không? Có đi nhận phần thưởng hay không?

Đang yên đang lành, cậu ta lại xách theo một túi tiền âm phủ, động tác khó hiểu này là sao?

Để tìm ra sự thật, Giang Dược phải đối mặt với những vấn đề trên.

Nhất là việc cam một túi tiền âm phủ, cử động quỷ dị như vậy, chỉ ngẫm lại đã khiến người ta sởn tóc gáy.

"Có phải giải thưởng kia có vấn đề không?" Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Giang Dược, chính là thông báo tìm chó là một cái bẫy.

Hơn nữa, ý niệm này một khi nảy ra, nó tựa như dây leo, không ngừng lan tràn trong đầu hắn.

Treo thưởng năm mươi ngàn, một túi tiên âm phủ.

Nếu như yêu tà quấy phá, lừa gạt Vu Hoành Đồ, cậu ta bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, mất đi trí tuệ, không nhận ra tiền thật tiền giả, chẳng phải là giải thích rất hợp lý sao?

Cũng khó trách Giang Dược sinh ra hoài nghi với thông báo tìm chó, bởi vì tân suất xuất hiện của nó những ngày qua thật sự quá cao.

Xuất hiện ở trạm xe buýt, xuất hiện ở cổng khu dân cư, ngay cả cửa căn tin trường học cũng xuất hiện.

Đây không phải là thông báo tìm chó, rất có khả năng, đây là một lá thư đòi mạng al

Sau khi tan học, Giang Dược trịnh trọng cảnh cáo đám người Mao Đậu Đậu: "Trong khoảng thời gian này các cậu tốt nhất là ngoan ngoãn ở trường, chớ có đi đâu hết, tận lực không nên tham gia chốn náo nhiệt gì, coi chừng bị ma quỷ mê hoặc tâm trí."

"Nhất là cậu, Đậu Đậu."

"Tại sao đặc biệt là tôi?" Mao Đậu Đậu vẻ mặt buồn bực, bị một mình điểm danh nhiều mất mặt.

"Có nghe câu chuyện về hồ ly tinh không?”

"Nữ quỷ?" Mao Đậu Đậu giật mình há to miệng, đủ để nhét vào một cái bánh bao lớn.

"Ừm, nữ quỷ thích nhất loại người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, còn tự xưng là có năng khiếu như cậu." Giang Dược nửa trêu ghẹo, nửa nghiêm túc nói.

"Hừ hừ, bảo nó phóng ngựa lại đây! Em sẵn sàng đọ sức một phen với nó, để xem đạo hạnh của ai sâu hơn. Gặp được em, cho dù là nữ quỷ, em cũng sẽ để nó hiểu được cảm giác nhói tim là như thế nào!"

Mao Đậu Đậu làm ra vẻ hèn mọn, hiển nhiên không quá coi trọng.

Đồng Địch trợn mắt há hốc mồm, Mao Đậu Đậu này thật sự là hèn mọn đến cảnh giới nhất định a.

Đề tài nghiêm túc như nữ quỷ, đều bị cậu ta lái đi, hơn nữa còn lái quá tốc độ.

Loại bệnh này, đoán chừng phải dùng thuốc đắng mới có thể trị nổi, bằng không chẳng ăn thua.

Giang Dược lười nói nhảm thêm, đeo cặp sách, ra hiệu tạm biệt với Lý Nguyệt, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Lý Nguyệt đỏ mặt, môi giống như giật giật, nhưng chung quy cũng không nói gì.

Nhìn bóng lưng Giang Dược biến mất, cô lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục tự học.
Bình Luận (0)
Comment