Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 37 - Chương 77: Quỷ Đùa Nghịch Người

Chương 77: Quỷ đùa nghịch người Chương 77: Quỷ đùa nghịch ngườiChương 77: Quỷ đùa nghịch người

Chương 77: Quỷ đùa nghịch người

Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa.

Việc nhà Vương Phúc Tài gặp rắc rối giống như một quả đại pháo ném vào trong hầm cầu, lập tức tung tóe vô số phân.

Ngày càng có nhiều người buôn dưa lê xuất hiện trong sân. Hơn nữa có kẻ hữu tâm ở bên gây xích mích, bầu không khí hiện trường rất nhanh bị biến vị. Đám người trở nên phẫn nộ, nhao nhao lên tiếng phê phán Hàn Dực Minh và Giang Dược.

Thậm chí có người bắt đầu ném đồ lên lầu, mặc dù đều là một ít cà chua khoai tây cà rốt gì đó.

Hàn Dực Minh rốt cuộc là người nhìn quen cảnh tượng lớn, bèn quát: "Tất cả yên lặng!"

Giang Dược tiếp lời: "Các vị hương thân phụ lão, tôi cũng là họ hàng của người trong trấn. Chuyện này có lẽ là do manh mối của chúng tôi có vấn đề. Nếu thật sự nhầm lẫn, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm khó Vương Phúc Tài.

Đây chẳng qua là lấy lùi làm tiến, Giang Dược cũng không cảm thấy manh mối của Kẻ sao chép sẽ có vấn đề.

Giang Dược vừa nói hai câu, Hàn Dực Minh phía sau bỗng nhiên túm lấy góc áo hắn, đưa qua điện thoại, màn hình đang ở giao diện của nhóm chat.

"Tình huống không đúng! Đối tượng bọn tôi bắt giữ nói chưa từng đến Tinh Thành, chưa từng ngồi chuyến xe ca kia. Hàng xóm xung quanh, tất cả đều đứng ra làm chứng cho anh ta."

"Tình huống tổ chúng tôi hoàn toàn tương tự."

“Chúng tôi cũng vậy!"

"Giống nhaul"

Nhìn thấy những dòng chat nhảy ra liên tục từ các tổ khác nhau, Giang Dược cảm giác như mình đang phải đối mặt với một chuyện hoang đường trước nay chưa từng có.

Làm thế nào điều đó có thể xảy ra được?

Một Vương Phúc Tài nhầm lẫn, hắn có thể quy kết là ngoài ý muốn, tuy khả năng sai lâm cực thấp, nhưng dù sao vẫn có thể miễn cưỡng giải thích được.

Nhưng nếu nói tất cả các đối tượng trong tâm ngắm, không có ngoại lệ, đều là loại tình huống này, có đánh chết hắn cũng không tinl

Hai chữ khác thường hoàn toàn không cách nào hình dung tình huống quỷ dị giờ phút này. Chẳng lẽ nói toàn bộ người dân ở thị trấn Vân Khê đều đi ra bao che những Kẻ sao chép này? Hay là, Kẻ sao chép đã hoàn toàn chiếm lĩnh thị trấn Vân Khê? Những cư dân của thị trấn Vân Khê, trên thực tế, tất cả đều bị Kẻ sao chép khống chế?

Điều đó càng khó tin. Mặc dù Kẻ sao chép giỏi ngụy trang thay đổi, tàn bạo thích giết chóc, nhưng nó không phải là loại quái vật bất khả chiến bại. Thị trấn Vân Khê dù nhỏ đến đâu, cư dân địa phương ít nhất cũng phải có năm ngàn, bét lắm cũng được ba ngàn chứ? Căn cứ tư liệu, Kẻ sao chép ở trấn Vân Khê cũng chỉ có mười hai người mà thôi.

Mười hai Kẻ sao chép, kiểm soát toàn bộ thị trấn Vân Khê? Bằng vào thực lực của Kẻ sao chép, quá không thực tế. Vậy làm sao có thể giải thích tình hình trước mắt đây?

Tại sao mỗi đối tượng bị bắt đều tuyên bố là chưa từng đi chuyến xe ca đó? Không đến Tinh Thành vào tiết Thanh minh?

Đồng thời, tại sao cư dân của thị trấn lại làm chứng cho họ?

Chẳng lẽ những người lên xe ca vào hôm Thanh minh thật sự không phải những người này? Có kẻ khác cải trang thành bọn họ?

Giải thích như vậy thoạt nhìn có vẻ rất hợp lý. Dù sao Kẻ sao chép cũng có bản lĩnh này. Nhưng bản thân Kẻ sao chép cũng cần phải bám thân vào con người mới được, nếu không có bản thể của những người này, làm sao bọn chúng bám thân?

Còn nữa, tiết Thanh minh, những người trên xe ca đích thị đều là người bình thường có máu có thịt. Lúc Giang Dược ngăn xe ca ở Bàn Thạch Lĩnh, hắn vô cùng xác định trên xe đều là người sống bình thường.

Sau khi xe ca xảy ra chuyện, Giang Dược và Tam Cẩu vừa vặn đến thị trấn, trông thấy nhiều người trong trấn còn khóc thảm thiết nữa kìa, bau không khí bi thương trên trấn, cùng với cái đêm quỷ dị đó, tuyệt đối không thể làm giả.

Nói cách khác, tiết Thanh minh, những người trong trấn này đích thực có mặt trên chiếc xe ấy.

Nhưng tại sao chỉ mới qua có mấy ngày, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi? Tại sao ai cũng bảo bọn họ chưa từng lên xe ca? Chẳng lẽ trên thế giới này còn có thể có hai thị trấn Vân Khê hay sao?

Không thể có chuyện đói!

Tuy số lần Giang Dược tới trấn Vân Khê không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn khá quen thuộc với dáng vẻ của thị trấn, nơi đây tuyệt đối chính là trấn Vân Khê, không thể sai được.

Điểm mấu chốt nhất chính là ngay cả Trí linh cũng đều nhận định Giang Dược đã phân tích ra đầu mối vê những Kẻ sao chép.

Nói cách khác, suy luận của Giang Dược không sai. Tuy Trí linh thường hay giở trò đào hố, nhưng nó chưa bao giờ hàm hồ trong những chuyện này.

Ngay cả phần thưởng còn có nữa lal

Rõ ràng tất cả đều ổn, vậy vấn đề nằm ở đâu? Còn những người trên xe ca thì sao?

Giang Dược thậm chí nghĩ tới chuyện phải chăng tồn tại lực lượng thần bí nào đó đã xóa sạch ký ức của người dân trên trấn về chuyến xe ca?

Có lẽ, cũng chỉ có lời giải thích này mới có thể nói thông được.

Thế nhưng, ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể xóa bỏ đoạn ký ức này của tất cả mọi người trong trấn? Rõ ràng là không thể.

Vấn đề bây giờ là, cục diện giằng co đến mức này, có còn bắt người tiếp hay không? Nếu không bắt, tùy ý để những Kẻ sao chép tránh được một kiếp này, về sau liệu có thể bắt được chúng nữa hay không?

Nếu như bắt, trước mặt đám đông kích động này, bọn họ có thể thuận lợi mang người đi hay không?

Chuyện này còn phải để Hàn Dực Minh quyết định.

Hàn Duc Minh một lần nữa @ Trưởng ban La trong nhóm chat, muốn để ông ấy làm quyết định cuối cùng. Nhưng trưởng ban La vẫn không trả lời.

Gọi điện thoại, điện thoại luôn báo hiệu ngoài vùng phủ sóng, hoàn toàn không liên lạc được.

"Cậu Giang, cậu thấy sao?" Hàn Dực Minh cúp điện thoại, thấp giọng hỏi.

"Đề nghị của tôi là cứ câu giờ trước đã. Giữ vững lối ra vào thị trấn, tạm thời khoan bắt người."

Hiện tại mà bắt người, chỉ sợ rất khó rời khỏi thị trấn. Trừ phi Hàn Dực Minh có thể moi đồ chơi ra, hạ gục toàn bộ mấy chục người ở hiện trường.

Người ngăn giết người, quỷ ngăn giết quỷ.

Loại chuyện này, Hàn Dực Minh hiển nhiên là không làm được.

Cho nên, lựa chọn phá cục chỉ còn lại bốn chữ, lấy lui làm tiến.

"Tất cả các tổ, trước tiên rời khỏi hiện trường, đến đầu cầu tập hợp." Hàn Dực Minh quyết định nhanh chóng.

Giữa tiếng trào phúng xung quanh, Giang Dược và Hàn Dực Minh chật vật đi ra khỏi hẻm nhỏ.

Trên cầu, các thành viên của các tổ khác cũng liên tục rút về tập hợp lại.

Nhìn thấy vẻ uể oải, kinh ngạc, khó hiểu trên mặt các đội viên, trong lòng Hàn Dực Minh có một nỗi nghẹn khuất không thể nói thành lời.

Tình cảnh này, không phải chỉ chửi rủa vài câu là có thể phát tiết được cơn tức trong bụng. Sự tình phát triển đến nước này, quả thực quỷ dị đến mức hoàn toàn không cách nào giải thích.

Nếu như nói, những kẻ tình nghi này thẳng thừng phủ nhận mình là Kẻ sao chép, liều mạng chống đối, Hàn Dực Minh miễn cưỡng còn có thể tiếp nhận. Dù sao thì suy đoán về lai lịch của Kẻ sao chép có thể còn có chỗ chưa thỏa đáng.

Nhưng chuyện quỷ dị chính là những người này không ngoại lệ, toàn bộ đều tuyên bố mình không hề lên chiếc xe ca đó, tiết Thanh minh vẫn luôn ở trong thị trấn.

Điều này hoàn toàn không thể giải thích được.

Danh sách có sai lầm đến đâu, cũng không sai thái quá đến thết

"Cậu Giang...

"Chú Hàn, tôi biết chú muốn nói cái gì. Tôi chỉ muốn nói danh sách không thể nào sai toàn bộ vậy được, những người này chắc chắn có mặt trên chiếc xe ca đó. Còn về việc tại sao họ lại phủ nhận, tại sao tất cả mọi người trong thị trấn đều bao che cho họ, tôi chắc rằng có một nguyên do nào đó mà chúng ta chưa nhận ra."

"Thẳng thắn mà nói, ngay từ giây phút đầu tiên vào thị trấn, tôi đã cảm thấy bầu không khí của nơi đây không đúng.'

Cũng không phải Giang Dược nói vuốt đuôi, hắn quả thật cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không phát hiện ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng.

Lúc này, điện thoại di động của Hàn Dực Minh bất ngờ vang lên, ông mở ra xem, đúng là của trưởng ban La.

"Hàn Dực Minh, đừng bảo tôi là các anh còn chưa tới đấy chứ?"

Hàn Dực Minh tức giận nói: "Vớ vẩn! Chúng tôi đã đến từ sớm. Ngược lại là các anh đi đường gần mà còn chưa đến, không phải lại lạc đường nữa đấy chứ?" Trưởng ban La trái lại có chút ngoài ý muốn: "Các anh đến rồi hả? Không thể nào? Chúng tôi đã tới thị trấn, hoàn toàn không thấy dấu vết của các anh a. Anh đậu xe ở đâu? Bố trí nhân thủ như thế nào? Tại sao tôi không nhìn thấy bất kỳ ai cả?"

Hàn Dực Minh tức giận không chỗ phát tiết: "Tôi vẫn gọi điện thoại cho anh mà không liên lạc được, tôi @ cho anh ở trong nhóm chat cũng không thấy trả lời, giờ còn ở đó châm chọc?"

"Anh nói gì vậy? Không phải tôi mới là người nên nói lời này sao? Điện thoại không liên lạc được, nhắn tin trong nhóm không trả lời!" Trưởng ban La đầu dây bên kia cũng có chút tức giận.

Hàn Dực Minh chỉ coi là trưởng ban La đang mạnh miệng, tức giận nói: "Nói nhảm nửa ngày, anh nói các anh đến rồi, vậy người đâu?”

"Tôi đang ở trên cầu, vậy còn các anh, các anh đang ở đâu?" Giọng điệu của trưởng ban La cũng rất khó chịu.

"Trên cầu? Cầu nào?"Hàn Dực Minh sửng sốt, chẳng lẽ đầu bên kia thị trấn còn có một cây cầu? Trước khi hành động, ông đã xem qua bản đồ, dường như không còn cây cầu nào khác quanh đây cả.

"Trấn Vân Khê không phải chỉ có mỗi một cây cầu hay sao? Tôi đang ở trên cây cầu ngay lối ra vào thị trấn."

Vừa nghe xong câu này, cả người Hàn Dực Minh giống như bị điện giật, trợn tròn mắt tại chỗ.

Giang Dược ở bên cạnh Hàn Dực Minh vẫn luôn nghe điện thoại, cũng ngẩn cả người theo.

Bọn họ đang ở trên câu?

Vậy chúng ta đang ở đâu?

Chúng ta đang đứng trên một cây cầu giả sao?

Làm sao có thể?

"Trưởng ban La, anh đừng đùa nữa. Anh nói thật đi, các anh còn đang đi vòng quanh núi Đại Kim có phải không, Hàn Dực Minh tôi cam đoan sẽ không cười các anh." Lúc Hàn Dực Minh nói những lời này, giọng điệu rõ ràng có chút không đúng.

"Ai hơi đâu đùa giỡn với anh? Tam Cẩu, cậu tới nói với anh ta, chúng ta đang ở đâu?"

Tiếng Tam Cẩu hưng phấn vang to ở đầu dây bên kia: “Anh hai, anh hai, chúng em đang ở trên cầu, sắp chuẩn bị vào trấn. Anh đang ở đâu?"

Có điều sau khi Tam Cẩu hô xong ở đầu dây bên, bỗng cậu dừng lại, rồi đột nhiên nói: "Trưởng ban La, tôi làm sao cảm thấy chỗ này có chút không đúng."

Đâu chỉ là có chút không đúng!

Giang Dược đột nhiên tỉnh ngộ, lớn tiếng nói vào điện thoại: "Tam Cẩu, cẩn thận một chút, đây là quỷ đả tường! Bọn anh cũng đang ở trên cầu!”

"Hả? Anh hai, anh đừng hù dọa em chứ?" Nghe Giang Dược nói quỷ đả tường, Tam Cẩu cũng có chút bối rối.

"Tam Cẩu, đừng quên nước tiểu của em." Giang Dược tiếp tục hét vào điện thoại.

Ngoại trừ đôi mắt âm dương trời ban, nước tiểu đồng tử của Tam Cẩu cũng đặc biệt dễ dùng.

Quỷ đả tường!

Lại là quỷ đả tường. Hàn Dực Minh tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đi đường vòng xa như vậy, thành công vào trấn, tập trung vào mỗi một Kẻ sao chép tình nghi, còn thiếu chút nữa thành công bắt được, kết quả lại là quỷ đả tường!

Tất cả những gì bọn họ trải qua nãy giờ, hóa ra chỉ là ảo giác do quỷ đả tường tạo ra? Chương 78: Không còn đường lui

Máu chó đen chuẩn bị từ sáng sớm, lúc này có thể phát huy tác dụng.

Giang Dược bảo tất cả mọi người quây thành một vòng tròn, rải máu chó đen ra xung quanh rìa cái vòng.

Sau vài lần rải máu, không khí thoáng cái trở nên kỳ quặc, bốn phía bốc lên một tâng sương mù nhàn nhạt.

Giang Dược vẫn không ngừng tay, tiếp tục rải máu chó.

Nhiệt độ dường như không ngừng giảm xuống, sắc trời càng trở nên ảm đạm.

Xào xạc...

Gió đang nổi lên, kéo theo tiếng lá cây hai bên bờ suối vang lên xào xạc.

Tiếp theo, lỗ tai mỗi người bắt đầu truyền đến từng đợt tiếng bước chân kéo dài mà lại ôn ào, chậm rãi, giống như lòng bàn chân kéo lê dép nhựa ma sát với xi măng, chỉ riêng âm thanh này đã khiến người ta tê dại.

Xào xạc...

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng loạn... thật giống như có hơn mấy trăm ngàn người không ngừng tràn vào từ hai đầu cầu.

Thế nhưng nếu nhìn kỹ ——

Giữa hư không âm trầm, chả thấy một bóng ma nào.

Những đội viên ở đây đều đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, vậy mà giờ phút này cũng không khỏi có chút hoảng sợ biến sắc.

Khủng bố trong vô hình, mới là điều khủng khiếp nhất!

Giang Dược quát: "Giả, đều là giả."

Tiếng hét lớn này thật giống như sấm sét, giống phật âm huy hoàng, tựa như tiếng chuông cảnh tỉnh, nổ vang bên tai mỗi người, khiến lòng mỗi người không hiểu sao an ổn hơn không ít.

Cái loại cảm giác sợ hãi nôn nóng bất an vừa nãy nhất thời tiêu tan gân hết.

Giang Dược và Hàn Dực Minh vẫn không ngừng tay lại, máu chó tiếp tục lan ra, một vòng lớn xung quanh đã bị nhiễm lên một màu đỏ thẫm thật sâu.

Cầu cổ hoang vắng, vòng tròn rực máu.

Khung cảnh toát lên vẻ quỷ dị không thể miêu tả thành lời.

Bỗng nhiên, động tác trên tay Giang Dược dừng lại, vành tai hắn khẽ động, sinh lòng đề phòng.

Trong mơ hồ, hắn cảm giác được có thứ gì đó dường như đang tiếp cận. Thứ vô hình vô chất này tựa hồ có ý định ngăn cản động tác của hắn, giống như muốn cướp đi máu chó trên tay hắn.

Nhưng mà, động tác này lại giống như chưa làm xong đã đột nhiên rụt trở về.

Loại cảm giác này giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, muốn thò tay vào đống lửa lấy khoai lang nướng, lại bỏng tay rụt trở về, như thể bị điện giật.

Tuy rằng hắn hoàn toàn không thể tận mắt chứng kiến điều đó, nhưng loại cảm giác chân thật này lại vô cùng rõ ràng trong đầu Giang Dược!

"Chẳng lẽ con quỷ này đang ẩn núp bên người?"

Giang Dược cảm thấy lạnh cả sống lưng, bỗng nhiên giơ thùng máu trong tay lên, thân thể đột nhiên xoay một phát ba trăm sáu mươi độ, máu chó trong tay hắt ra bốn phương tám hướng.

Xèo xèol

Giữa không trung tự nhiên vang lên một tiếng gì đó giống như tiếng chảo dầu nóng bỏng tạt trúng da người, tuy ngắn ngủi nhưng rõ ràng, có thể cảm nhận một cách chính xác.

Máu chó đen văng tung tóe khắp nơi. Các đội viên vây quanh bốn phía cũng khó tránh khỏi bị dính đầy người.

Nhưng mà lúc này không ai dám hé răng một tiếng, cũng không có khả năng trách cứ Giang Dược. Vẻ mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy khẩn trương và sợ hãi.

Ngay sau đó!

Bối cảnh bầu trời âm trầm, thật giống như một lớp vải bị kéo rách triệt để, rất nhanh tiêu tán trước mắt mọi người.

Sau một khắc, âm phong dừng lại, ảo giác thoái lui.

Trời trong mây trắng!

Vẫn là ban ngày thời tiết nắng đẹp, chỉ là, nơi bọn họ đặt chân nào phải trên cầu gì?

Rõ ràng là họ đang ở trên một sườn núi thấp hoang vu, chung quanh là các nấm mộ đắp thành từng ụ, đông một cái, tây một cái. Cỏ dại mọc đây chốn mộ hoang, vừa nhìn đã biết là vùng đất âm u, có mùi vị chết chóc khó hiểu.

Nói là nghĩa trang tựa hồ có chút không thích hợp. Nhưng những nấm mộ lộn xộn đã chứng minh đây không phải là đất lành gì cho cam.

Mặc dù là ban ngày, nhưng xung quanh rách nát hoang vu như thế, cũng khó tránh khỏi khiến cho người ta nổi hết cả da gà, trong lòng sinh ra sợ hãi, không muốn nán lại đây thêm bất cứ giây phút nào.

Rõ ràng lúc trước bọn họ dừng xe ở bên cạnh cầu, làm sao có thể đột nhiên đi tới khu mộ hoang vắng này?

Rốt cuộc là lực lượng thần bí nào đã dẫn bọn họ đến nơi tràn ngập tử khí như vậy?

Nếu không phải Giang Dược kịp thời nhìn thấu quỷ đả tường, mọi người chẳng phải bồi hồi ở bãi tha ma tràn ngập tử khí này cho đến chết sao?

Mới nghĩ đến đây, không ít người đều sợ ứa cả mồ hôi lạnh, nội tâm cực kỳ bất an.

Không phải nói ban đêm mới dễ trúng quỷ đả tường sao? Ai ngờ được, ngay giữa ban ngày ban mặt, bọn họ vẫn bị trúng chiêu.

Không ít người nơi đây cũng đã trải qua vụ việc lạc đường ở núi Đại Kim ngày hôm qua. Ai cũng không nghĩ tới, chuyện quỷ dị hôm nay gặp phải còn ly kỳ hơn hôm quai

Hàn Dực Minh sờ sờ túi áo, hai gói thuốc lá lúc trước mua trong trấn, rõ ràng đã biến thành hai tờ giấy nguyên bảo màu xám bạc. Mà hai cái bật lửa, rõ ràng biến thành hai đoạn nến bị cháy chỉ còn sót lại một mất...

Hàn Dực Minh vung tay ném toàn bộ những thứ xui xẻo này ra xa. Đoạn ông mở máy ảnh DSL ra xem, phát hiện hình ảnh chụp lúc trước toàn bộ đều trở thành ảnh tối đen, tựa hồ chẳng chụp được thứ gì cả.

Giang Dược kỳ thật cũng âm thâm cảm thấy may mắn. Nếu như không có cuộc điện thoại vừa rồi của trưởng ban La, coi như là hắn, cũng đồng dạng bị lừa gạt a.

Quỷ đả tường lần này chân thật đến mức cả hắn lẫn Tam Cẩu đều khó có thể dễ dàng nhìn thấu, quỷ đả tường của hung linh họ Tô kia quả thực chỉ là cấp bậc mẫu giáo so với lần này.

"Anh hai, anh hai?”

Âm thanh của Tam Cẩu đột nhiên truyền đến từ phía bên kia sườn dốc.

Nhìn theo hướng tiếng gọi, bọn họ trông thấy đội ngũ của Tam Cẩu đang xám xịt chạy qua từ bên kia sườn núi.

Hai đội ngũ quỷ dị hội hợp ở khu mộ hoang vắng âm u này.

Rõ ràng song phương là ở hai bên sườn núi thấp, lại hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của nhau, không nghe thấy bất cứ âm thanh hay động tĩnh gì, điện thoại di động không liên lạc được, nhắn tin trong nhóm chat không thể nhìn thấy lẫn nhau.

Cảm giác này giống như hai đoàn người bị cô lập ở hai không gian khác nhau.

Cũng không biết cú điện thoại kia của trưởng ban La rốt cuộc đã kích phát cái gì, hay quỷ đả tường tiết lộ một chút sơ hở, mới để cho trưởng ban La thành công kết nối với Hàn Dực Minh.

Tâm tình của mọi người cũng không trở nên tốt hơn là mấy, dù cho đã hội hợp thành công.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Hàn Dực Minh và trưởng ban La không vội vã tiến lên bắt chuyện, hai bên cách nhau chừng mười thước, cư nhiên mười phần ăn ý, đồng loạt dừng chân.

“Hàn Dực Minh, báo ám hiệu hành động."

Sau khi xác nhận ám hiệu, xác nhận thân phận, hai bên mới buông lỏng đề phòng.

Tam Cẩu ngày thường mặt mày hớn hở, lúc này cũng có chút xấu hổ. Nhìn thấy Giang Dược, biểu tình trên mặt cậu hơi bị mất tự nhiên.

"Tam Cẩu, đây cũng không phải lỗi của em" Giang Dược trấn an nói. Theo hắn thấy, Tam Cau chịu chút thiệt thòi cũng không phải là chuyện xấu. Kinh nghiệm lần này ít nhiều có thể khiến nó tỉnh táo lại một chút, để nó biết cho dù có được đôi mắt âm dương trời ban, cũng không phải không gì không làm được.

Nếu không, cứ y vào thiên phú của mình, cảm thấy mình không gì không làm được, không kiêng nể gì cả, rất dễ bị thiệt thòi.

Không thể nghỉ ngờ, con quỷ có thể bố trí ảo giác chân thật đến mức này, cũng không phải hung linh họ Tô có thể so sánh.

Mặc dù Tam Cẩu có mắt âm dương, nhưng dù sao vẫn còn chưa trưởng thành triệt để, đơn thuần dựa vào thiên phú, luôn có giới hạn nào đó.

Mọi người định vị nơi này một chút, phát hiện cách trấn Vân Khê chân chính kỳ thật không xa, khoảng tâm hai ba cây số. Hiện tại cơ bản có thể xác định, tuyệt đối có một con quỷ đang chiếm giữ bên ngoài trấn Vân Khê.

Có điều vẫn chưa biết con quỷ này với con quỷ ở núi Đại Kim có phải là cùng một con hay không. Nếu là cùng một con, khu vực hoạt động của nó phải nói là quá lớn, đạo hạnh cao hoàn toàn vượt qua bất kỳ hung linh nào từng gặp trước đây, tuy rằng bọn họ đông người, nhưng cũng không dễ đối phó. Đi ra khỏi khu vực chôn thây lộn xon này, bọn ho trông thấy những chiếc xe đang đỗ tán loạn ở ven đường.

Xe của hai đội cách nhau không quá một trăm mét.

Khoảng cách gần như vậy mà lúc đỗ xe lại không hề phát hiện lẫn nhau, điều này đã tiến thêm một bước chứng miinh, thực lực con quỷ bố trí quỷ đả tường này tương đối đáng sợ.

Sau khi đội ngũ tập hợp, nhân số có vẻ hơi cồng kềnh. Nhiều người như vậy, nếu lập tức xông vào thị trấn, muốn không đánh cỏ động rắn cũng khó.

"Trưởng ban La, tôi nhớ ông có nói, danh sách có một vị thợ bạc già, đang ở Bàn Thạch Lĩnh?”

"Cậu không cần lo lắng, tôi đã sắp xếp bốn đội viên chờ thời cơ hành động ở Bàn Thạch Lĩnh. Chỉ cần phía chúng ta động thủ, bọn họ bên kia sẽ hành động đồng bộ, tuyệt đối không cho phép xuất hiện cá lọt lưới."

Đừng thấy trưởng ban La nói tự tin, trên thực tế, trải qua màn xấu hổ vừa rồi, nội tâm ông ít nhiều có chút không chắc chắn đối với hành động lần này.

Mới có một chiêu quỷ đả tường thôi đã làm bọn họ sứt đầu mẻ trán. Nếu như con hung linh bố trí quỷ đả tường này lại có quan hệ với những Kẻ sao chép, trưởng ban La thật đúng là không quá lạc quan về việc bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này hay không.

Có điều, với tư cách là người phụ trách cao nhất, bất cứ lúc nào ông cũng không thể biểu hiện ra cảm xúc tiêu cực gì.

Mấy nhân vật đầu não lại tụ tập cùng nhau. Trải qua đợt vừa rồi, bọn họ phải xây dựng lại chiến thuật.

Có một nhận thức chung, đội ngũ khổng lồ như thế, tuyệt đối không thể lập tức xông vào trấn Vân Khê.

"Hàn Dực Minh, vẫn theo lệ cũ, chúng ta trước tiên cử một nhóm nhỏ vào điều tra một chút."

"Tôi sẽ đi." Hàn Dực Minh không nói hai lời.

"Tôi đi với chú." Giang Dược chủ động xuất mã, cho dù hắn biết chuyến đi này rất nguy hiểm, hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Dẹp đường hồi phủ tự nhiên là an toàn nhất, thế nhưng Trí linh không cho phép a.

Tam Cẩu cũng nóng lòng muốn thử, lại bị trưởng ban La điểm danh: "Tam Cẩu, cậu vẫn tiếp tục theo sát tôi."

Mặc dù điều tra rất quan trọng, nhưng vòng ngoài cũng quan trọng không kém. Nhỡ đâu có con mồi cải trang thành người bình thường lẫn ra khỏi trấn, không có Tam Cẩu nhìn chằm chằm, trưởng ban La thật đúng là không quá an tâm.

Cuối cùng xác định, đợt điều tra lần này chỉ phái ra ba tổ, mỗi tổ hai người, tổng cộng sáu người.

Nói cách khác, ngoại trừ Hàn Dực Minh và Giang Dược ra, bọn họ còn chọn ra bốn đội viên, đều là loại ưu tú, gan dạ, cẩn trọng, thông minh, có năng lực ứng biến mạnh, tố chất tổng hợp vượt qua những người còn lại.

"Mọi người hành động tùy theo hoàn cảnh, gặp phải nguy hiểm ngàn vạn lần không nên liều mạng, bảo toàn bản thân là trên hết. Nếu có nguy hiểm, có thể đánh trả không giới hạn." Trưởng ban La liên tục dặn dò.

Tiếp đó, trưởng ban La mở bản đồ thị trấn ra, chỉ vào các nơi ra vào thị trấn, sắp xếp nhân thủ canh gác ngay ngắn rõ ràng.

Sau khi thương nghị, mọi người nhất trí cảm thấy, chỉ có hai ba cây số, không cần phải lái xe nữa, dứt khoát đi bộ.

Giang Dược và Hàn Dực Minh là tổ đầu tiên, như thường lệ mở đường ở phía trước.

Các tổ giữ khoảng cách mười đến mười lăm phút lộ trình, không đến quá gần nhau, nhưng cũng có thể duy trì tương hỗ lúc cần thiết.

Giang Dược và Hàn Dực Minh đang đi giữa chừng, trước mặt bỗng nhiên có một cái bóng cấp tốc vọt tới cạnh bọn họ.

Không đợi bọn họ né tránh, cái bóng kia phanh gấp, xảo diệu né qua bọn họ, sau đó lại tiếp tục gia tốc, xông ra bên ngoài.

Giang Dược quay đầu lại nhìn, lại là một con chó vàng.

Nhìn dáng vẻ của nó thật giống như sau lưng có mãnh thú đang đuổi giết, hoảng hốt vô cùng.

Không đợi hai người phục hồi tinh thần lại, bên đường lại xuất hiện hai con mèo, không rõ là mèo hoang hay mèo nhà, cũng giống như đi theo góp vui, bám sát con chó.

Dọc theo con đường hai người đi về phía thị trấn, tình huống tương tự không ngừng xuất hiện. Lúc thì là chó, lúc thì là mèo, thỉnh thoảng còn có một bầy gà vịt.

Chỉ cần liếc mắt là thấy những gia súc gia cầm này đều có vẻ sợ hãi kinh hoàng, giống như sau lưng có ác quỷ đòi mạng, liều mạng muốn chạy ra phía ngoài.

Vì thế, Giang Dược và Hàn Dực Minh đi ngược chiều về hướng thị trấn, ngược lại có vẻ cực kỳ khác biệt.

Phía trước rõ ràng là thị trấn tụ tập đông người, tại sao những con vật này phải liều mạng chạy về phía chốn hoang vu bên ngoài?

Vùng hoang dã, có dã thú hung mãnh lui tới, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?

Gia cầm gia súc đã quen sống trong chuồng trong trại, đây gần như là bản năng của bọn chúng, không có lý do gì mà bọn chúng phải chạy ra nơi hoang dã.

Rốt cuộc là thứ tồn tại khủng bố đến cỡ nào đã làm cho chúng kinh hoàng bất an đến thế? Chương 79: Pháp luật xử được quỷ sao?

Càng đến gân thị trấn, cảnh tượng trước mắt càng khoa trương.

Không chỉ riêng gia súc gia cầm trong nhà, càng ngày càng có nhiều động vật không ngừng tuôn ra từ đường lớn, đường nhỏ, bờ ruộng, đủ loại ngóc ngách.

Ban ngày chuột vốn dĩ rất ít khi xuất hiện, nay cũng chạy khắp nơi trên ruộng đồng, nhìn qua giống như bị thứ kinh khủng nào đó đe dọa, chạy nháo nhào hết cả lên.

Xi xì xìI

Từng con rắn với đủ màu sắc khác nhau, cũng không biết từ đâu chui ra, nhanh chóng trườn theo hình rắn trên đường, ngẩng đầu thè lưỡi ra thụt lưỡi vào, phát ra tiếng rít đe dọa, giống như đang cảnh cáo những loài vật khác không nên ngăn cản chúng.

Bình thường ếch xanh vốn coi rắn là thiên địch, cũng chui ra khỏi đồng ruộng, thi nhau nhảy liên tiếp, cực kỳ hoành tráng.

Phần phật...

Giữa không trung, một làn gió màu đen lướt nhanh qua, hóa ra là một đám quạ đen hoảng sợ liều mạng võ cánh, dường như cũng đang bị uy hiếp trí mạng nào đó, tràn ngập sợ hãi bất an.

Tất cả loài vật, bao gồm chim muông bay trên bầu trời, thú vật sống trên cạn, đến cả cá bơi trong nước, hoàn toàn là cùng một phản ứng, đều chạy cùng một hướng, dường như đang trốn tránh một nỗi sợ hãi không tên nào đó.

"Cậu Giang, không lẽ sắp sửa động đất rồi sao?"

Nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt này, ý nghĩ đầu tiên của Hàn Dực Minh là động đất.

Người ta nói bình thường khi sắp xảy ra động đất, phản ứng của các loài động vật sẽ rất phóng đại. Bởi vì động vật có trực giác bản năng sinh tôn cực mạnh, tốt hơn con người nhiều.

Một khi tất cả động vật xuất hiện các loại biểu hiện kỳ lạ, rất có thể là báo hiệu cho một trận động đất sắp xảy ra.

Động đất thật sao?

Giang Dược nửa tin nửa ngờ.

Nếu cách đây một tháng trước, lúc thế giới vẫn còn hoạt động bình thường, tình huống này bảo là động đất, hoàn toàn hợp lý.

Còn bây giờ?

Giang Dược không cảm thấy động đất có thể gây ra hoảng loạn đến mức này.

Xuất hiện nhiều gia súc gia cầm như vậy, có nghĩa là bọn hắn đã cách khu dân cư tụ tập không còn xa.

Quả nhiên, rẽ vào một con đường, bọn hắn đã trông thấy nhà cửa xuất hiện ven hai bên đường. Càng đi vào trong, nhà cửa cũng càng dày đặc.

Xa xa là một thôn trang, hai người tựa hồ nghe thấy có người đang lớn tiếng quát to.

Khi đến gần, bọn hắn trông thấy một lão nông đội nón lá, dắt theo một sợi dây thừng buộc trâu, đang gào thét với một con trâu lớn. Tay kia của ông lão đang cầm gậy trúc, không ngừng văng nước miếng lên người con trâu, vừa đánh vừa mắng.

Nhìn tư thế của ông lão, hẳn là định dắt trâu về chuồng, nhưng con trâu này hết lần này tới lần khác lại dở chứng, có kéo thế nào cũng không chịu vào.

“Này thì không chịu vào, này thì lì như trâu!"

Thẳng đến khi Giang Dược và Hàn Dực Minh tới gần, lão nông kia mới dừng lại, ánh mắt có chút đề phòng đánh giá hai người.

"Chào ông, có chuyện gì xảy ra với con trâu này vậy?"

"Chuyện gì hả? Nó muốn tạo phản chứ gì nữa. Trước giờ nó vẫn làm việc chăm chỉ, chẳng hiểu sao mấy hôm nay không những không làm việc mà còn luôn muốn chạy ra ngoài. Lão thấy chắc là nó thiếu bị ăn đòn."

"Ông ơi, cháu thấy nơi đây hình như không được ổn lắm. Ông thử nhìn ra đường xem, chuột ếch chạy đầy đường, có phải sắp xảy ra chuyện gì hay không?”

"Có thể có chuyện gì chứ? Mấy hôm ray đều thế. Có người nói sắp động đất, mà đã qua vài ngày cũng không thấy chấn động gì. Chỉ toàn biết hù người khác là giỏi."

Giang Dược và Hàn Dực Minh lập tức quay sang nhìn nhau.

Tâm thái của ông lão này không ngờ vẫn còn tốt như vậy?

"Ông ơi, nếu động đất xảy ra thật, ông không sợ sao?" Giang Dược không nhịn được hỏi.

"Sợ cái búa! Ai sống trên đời mà chả phải chết. Lão đây đã bảy mươi chín tuổi, con gái đều đã thành gia lập thất ở bên ngoài, muốn chết hay sống, cũng chỉ có mỗi bộ xương già này thôi."

Quả nhiên là một ông lão tốt tính.

Hàn Dực Minh đưa một điếu thuốc: "Vẫn là tâm tính của ông tốt nhất."

"Mấy chú nói gì mà lão nghe không hiểu. Cái gì gọi là tâm tính tốt? Tâm tính là cái gì? Nói đến trông hoa màu, mười dặm tám xã quanh đây, thật đúng là không ai dám nói có thể bằng được lão."

"Tâm tính tốt là khen ông sống tích cực, sống thoải mái đấy al

Ông lão vui vẻ châm thuốc, khoan khoái rít một cái.

"Lão thấy các chú không giống người địa phương cho lắm?"

"Dạ vâng, chúng cháu đến thị trấn thăm thân thích."

"Còn thân thích gì nữa? Mấy ngày nay, người trong trấn ước gì thoát được ra ngoài, nào còn có người đến trấn thăm thân thích?"

"Ủa ông, ông nói vậy là sao? Chuyện gì đã xảy ra với thị trấn?"

"Có án mạng a, trước kia là mỗi ngày một vụ, về sau, mỗi ngày mất tích mấy người. Mấy chú nghĩ xem ai mà chịu được, chỉ cân có chỗ để đi, tất cả đều đi hết."

Lão nông bỗng nhiên đánh giá Hàn Dực Minh từ trên xuống dưới: "Lão trông chú có vẻ giống với người của chính quyền. Có phải cấp trên phái chú tới điều tra vụ án không?"

Người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Ông lão này nhìn như cả đời chỉ ở nông thôn trồng hoa màu, nhưng ánh mắt lại còn rất chuẩn. Không đợi Hàn Dực Minh mở miệng, sắc mặt lão nông bỗng nhiên ngưng trọng, hạ giọng nói: "Hút của chú một điếu thuốc, lão đây tặng chú một câu."

"Dạ ông nói đi ạ.'

"Nếu không muốn chết thì mau chạy đi, càng sớm càng tốt."

Giọng ông lão nghiêm túc, không hề trông giống như là đang nói giỡn chút nào.

"Ông ơi, sao ông lại nói vậy?"

"Sao với chả trăng gì, các chú hỏi lắm thế. Tóm lại chính là như vậy, không muốn chết thì chạy mau. Trấn Vân Khê hiện tại chính là điện Diêm La, ai đi vào đều sẽ chết."

"Kinh khủng vậy ư? Có còn xem luật pháp ra gì không?”

Bắp thịt trên mặt lão nông run rẩy, phảng phất nhớ tới chuyện kinh khủng gì đó, gợi lên một số hồi ức khủng bố, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi mà đáng lẽ không nên có ở cái tuổi này.

"Luật pháp. Ha ha, Luật pháp... luật pháp xử được con người, nhưng xử được ma quỷ sao?" Lão nông lẩm bẩm nói.

"Quỷ? Ông ơi, ý ông là trấn Vân Khê bị ma ám?"

Sắc mặt lão nông đột nhiên đại biến, ông chợt lắc đầu: "Lão chưa nói gì hết, lão cũng không nói bị ma ám. Các chú đi mau, đi mau...'

Ông lão vừa nói vừa vung gậy trúc, không ngừng vung về phía hai người, rõ ràng là muốn đuổi khách.

Hàn Dực Minh còn muốn tiến lên ổn định đối phương, nhưng Giang Dược lại túm lấy tay áo ông lại.

"Quên đi, mau tìm người khác hỏi một chút."

Giang Dược quá hiểu rõ tính cách mấy ông lão thôn quê này, một khi đã nhận định điều gì thì sẽ không thay đổi, phải nói là còn lì hơn cả trâu.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhà nào cũng đều đóng cửa cài then, không một bóng người.

Phía sau, lão nông thở phì phò vung gậy trúc, không ngừng đánh vào lưng trâu, miệng mắng liên tục: “Này thì không nghe lời, này thì không nghe lời.'

Cũng không biết ông lão đang dạy trâu, hay là chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Cái thôn trang nhỏ này nằm ở ngoại ô trấn, hộ nông dân không nhiều lắm, chỉ có không tới hai mươi hộ, hơn phân nửa đều đóng cửa cài then.

Những nhà không khóa cửa, cơ bản đều chỉ có ông già bà cả lớn tuổi ở nhà. Bọn họ là những người cực kỳ cố chấp, sống cả đời cũng chỉ muốn giữ vững chút gia nghiệp của mình.

Hàn Dực Minh hiển nhiên có chút kinh ngạc về việc này: "Cậu Giang, nghe khẩu khí của ông lão vừa rồi, hiển nhiên là biết có nguy hiểm, nhưng tại sao ông ấy lại không chịu rời đi?"

Đây có lẽ là sự khác biệt nhận thức giữa người ở thành thị và người ở nông thôn.

Tuy Giang Dược xem như người Tinh Thành, nhưng căn cơ vẫn ở Bàn Thạch Lĩnh, cho nên hắn cũng có hiểu biết nhất định đối với dân quê.

Ở nông thôn, chuyện này cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Hàng năm, chỉ cần có nguy cơ xảy ra nạn lũ lụt hay sạt lở đất, chính quyền đều sẽ sớm khuyên dân làng sơ tán trước. Những người trẻ tuổi cơ bản đều nghe theo lời khuyên, nhưng lại có một bộ phận người cao tuổi cố chấp đến kỳ lạ, tuyệt đối không chịu chuyển nhà. Theo lời của họ, dù có chết cũng phải chết trong nhà tổ của mình.

Đương nhiên, những chuyện này hiển nhiên là có chút xa lạ đối với người từ nhỏ đã sinh sống ở thành thị như Hàn Dực Minh.

Giang Dược cũng không có ý định giải thích, mà đi về phía một căn nhà chỉ khép cửa có một nửa.

Nào ngờ, chờ bọn họ đến gần, cánh cửa vốn khép hờ một nửa kia đột nhiên ram một tiếng đóng lại.

Ở nông thôn, kiểu cửa hai cánh cổ xưa này, cho dù có đóng thật chặt thì vẫn để lại một chút khe hở ngay chính giữa.

Cách khe hở, một bà lão tóc hoa râm, hàm răng gần như rụng hết, tựa hồ đang ra dấu với bọn hắn, ý bảo bọn hắn nhanh chóng rời đi.

Bà lão này thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn ông lão vừa nãy một chút, chỉ sợ phải hơn tám mươi tuổi. Nhìn thân hình của bà, thắt lưng đều còng gần chín mươi độ, lộ ra tuổi già sức yếu, gió thổi có thể ngã xuống.

Nhưng thông qua khe cửa, Giang Dược vẫn nhìn thấy ánh mắt đục ngau của bà lão ẩn chứa vẻ sợ hãi nồng đậm, phảng phất như không đóng cửa, sẽ có tai nạn thật lớn giáng xuống.

Mặc dù vậy, bà lão vẫn có lòng tốt ra hiệu với bọn họ mau chóng rời dil

Toàn bộ quá trình, không có ngôn ngữ, không có giao tiếp, Giang Dược lại rõ ràng bắt được thiện ý của bà.

Bọn họ...

Rốt cuộc đang sợ cái gì?

Vừa rồi ông lão kia lỡ lời, nói luật pháp xử được con người, nhưng không xử được quỷ. Là bởi vì nhất thời xúc động, miệng không lựa lời, miêu tả người xấu thành quỷ, hay là nói, trấn Vân Khê thật sự bị ma ám?

Sống đến ngần tuổi này, theo lý thuyết án giết người tâm thường tuyệt đối không thể khiến ông lão phan nộ đến thế. Dù sao những người ở độ tuổi này tự khắc sẽ xem nhẹ rất nhiều thứ so với người trẻ tuổi.

Một loạt phản ứng sau đó của ông lão rõ ràng là đang muốn che giấu cái gì, để lấp liếm cho việc ông lỡ lời trước đói

Quỷ di...

Còn chưa tới trấn Vân Khê, tình hình đã trở nên quỷ dị đến thế.

Thôn trang bên ngoài trấn Vân Khê, dân cư đã chạy gần hết sạch. Như vậy chốn dân cư đông đúc, chí ít cũng phải có hai ba ngàn người như trấn Vân Khê, chẳng lẽ cũng đều chạy sạch sẽ, trở thành một cái thị trấn ma?

Nếu vậy, những Kẻ sao chép thì sao?

Liệu có bỏ đi cùng với các cư dân?

Cái gọi là định vị điện thoại di động, cuối cùng cũng chỉ là định vị điện thoại di động. Ai quy định, Kẻ sao chép nhất định sẽ ngu xuẩn ôm khư khư cái điện thoại di động ban đầu không buông?

Dùng thủ đoạn của Kẻ sao chép, với trí tuệ của chúng, hoàn toàn có thể lấy được điện thoại khác al

Còn chưa vào trấn, bọn hắn đã bị sự việc quỷ dị ngoài trấn đè ép tâm trạng. Càng là vậy, Giang Dược ngược lại càng tò mò rốt cuộc thị trấn đã gặp phải chuyện gì. Chương 80: Thị trấn kỳ lạ

Lúc trước bị quỷ đả tường đùa giỡn một phen, vậy cũng thôi đi. Hiện giờ ngay cả thị trấn còn chưa nhìn thấy, nếu như lâm trận lùi bước, không khỏi có chút nhát gan.

Người có tính cách vững vàng như Hàn Dực Minh đều cảm thấy, nếu lúc này lui về, nhất định sẽ bị trưởng ban La trào phúng cho một trận.

Giang Dược càng không có lý do gì đánh trống lui quân, bằng không là đồng nghĩa với nhận sợ, đến lúc ấy con hàng Trí linh kia nhất định sẽ giở trò đểu.

Với cái tật cố hữu của Trí linh, nói không chừng sẽ giải trừ khế ước ngay tại chỗ, trực tiếp phán định hắn thành tiên nhiệm.

Tuy Giang Dược rất khó chịu loại cảm giác lúc nào cũng có thể bị hủy hợp đồng này, nhưng cho dù trấn Vân Khê có là đầm rồng hang hổ hay trấn quỷ động yêu, hắn thật đúng là không thể không xông lên.

Hai người trao đổi qua ánh mắt, lập tức đọc hiểu ý tứ của đối phương.

Vậy thì xông lên thôi!

Từ thôn trang này tới thị trấn cũng chỉ còn lại một hai dặm đường. Đi qua một khe núi, bên tai hai người chợt nghe được tiếng nước róc rách ở phía trước, bờ kè rợp bóng cây rơi vào mắt bọn họ, cuối đường nối liền với một cây cầu cổ.

Một dòng suối trong vắt nằm ngay trước mắt.

Thị trấn Vân Khê chính là xây dựng từ dòng suối này, cũng bởi vì dòng suối này mà phát triển.

Giang Dược và Hàn Dực Minh liếc mắt nhìn nhau, lại đến cây cầu này.

Giang Dược bước lên mặt cầu, cẩn thận quan sát một hồi, hoàn toàn không phát hiện được tình huống khác thường gì.

Dòng suối dưới cầu trong vắt thấy đáy, thậm chí có thể nhìn thấy cây rong cúc trong nước, thỉnh thoảng có đàn cá nhỏ xuyên qua những chùm rong, nhàn nhã thoải mái.

Bên bờ, từng hàng cây phong dương cao lớn, tán cây đầy đặn, cành lá tươi tốt, che khuất thành bóng râm. Thi thoảng có vịt hoang từ trong bụi cây phe phẩy cánh, một đường lướt qua bờ bên kia.

Tất cả mọi thứ trước mắt, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy cực kỳ không chân thực.

Đừng nói lại gặp quỷ đả tường nữa đi chứ?

Nhắc đến cũng lạ, từ khi bọn hắn tiếp cận trấn Vân Khê, lên cây cầu này, tình huống động vật chạy trốn nhìn thấy lúc trước, ngược lại hoàn toàn biến mất.

Trái lại, trước mắt hoàn toàn là một thị trấn tĩnh lặng và yên bình như cũ, tựa hồ tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy trên đường đi trước đó chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi.

"Cậu Giang, đây không phải là ảo ảnh nữa đấy chứ?" Hàn Dực Minh có chút không chắc chắn.

Hai cảnh tượng trước sau hoàn toàn trái ngược nhau khiến Hàn Dực Minh mất đi phán đoán.

"Vào trấn thử xem sao."

Giang Dược vẫn luôn dụng tâm quan sát, ít nhất cho đến bây giờ, hắn cảm thấy không giống như là quỷ đả tường. Trên mặt cầu, người đi đường vẫn không tính là nhiều, ngẫu nhiên còn có một hai người chạy xe máy điện đi ngang qua, không ngoại lệ đều tỏ ra rất vội vã, trên mặt ít nhiêu đều có chút đề phòng đối với hai vị khách từ bên ngoài đến.

Thậm chí nếu nhìn từ nét mặt của họ, đều sẽ cảm thấy họ có chút mâu thuẫn với những kẻ xa lạ.

Hàn Dực Minh lại bắt đầu diễn xuất vụng về của mình, cầm máy ảnh DSL thỉnh thoảng chụp mấy tấm. Lúc trước gặp phải quỷ đả tường, ảnh chụp DSL cuối cùng đều tối đen, không nhìn thấy gì cả. Lần này Hàn Dực Minh rút kinh nghiệm, chụp mấy tấm liên xem lại một chút.

Nhìn thấy tấm ảnh thật sự có hình, trong lòng Hàn Dực Minh mới thoáng dễ chịu hơn.

"Cậu Giang, ảnh chụp lần này ok."

"Ảnh chụp ok hay không cũng không quan trọng, nếu tất cả là giả, giờ chú nhìn thấy ảnh, chưa chắc đã là sự thật."

Quỷ đả tường, còn gọi là quỷ che mắt. Nói trắng ra là tất cả những gì tai nghe mắt thấy đều là ảo giác. Ngay cả nội dung trong máy ảnh cũng vậy.

Cây cầu không dài, cũng chỉ vài trăm mét.

Sau khi qua cầu, khung cảnh đập vào mắt đúng là đã từng quen biết. Người đập vào mắt đầu tiên là người đàn ông trung niên đã rửa sạch chiếc xe máy còn mới bảy tám phần kia. Xe đậu ở một bên, người đàn ông trung niên thì đứng ở cửa hút thuốc.

Nhìn thấy hai người Giang Dược và Hàn Dực Minh, ánh mắt đối phương có vẻ kỳ quái, đánh giá bọn hắn.

Trong lòng Giang Dược và Hàn Dực Minh đều dâng lên cảm giác hoang đường khó hiểu.

Tất cả mọi thứ nhìn thấy trong lúc quỷ đả tường, và tất cả những gì bọn hắn nhìn thấy trước mắt, giống như tiếp diễn trên cùng một dòng thời gian. Lúc trước nhìn thấy người đàn ông trung niên đang rửa xe, lúc này xe vừa mới được rửa xong, đang đậu một bên phơi nắng!

Ông lão nhà cách vách làm nghề thủ công tre nứa, còn ở trong đình viện chuyên tâm làm thủ công.

Lúc còn trúng quỷ đả tường, ông lão đang chẻ tre. Lúc này, tre đã được chẻ xong, ông lão đang chia thành từng nan tre và sợi tre. Con dao trong tay ông lão có thể so sánh với ma thuật. Từng sợi tre mịn và đồng đều, so với làm bằng máy móc cũng không kém bao nhiêu.

Ông lão làm việc vô cùng tập trung. Giang Dược và Hàn Dực Minh đi ngang qua cửa nhà ông mà ông chả thèm ngẩng đầu lên chút nào.

Công việc này rất phổ biến lúc Giang Dược còn bé.

Hồi còn ở Bàn Thạch Lĩnh, ông nội có đôi khi hứng lên cũng sẽ lên núi khiêng mấy cây tre về, thích thú làm đồ dùng từ tre. Vào thời điểm đó, những thứ trong nhà như ghế, giỏ, rổ, rá... cơ bản đều xuất phát từ tay ông nội. Nói về độ tinh xảo cũng không thua gì những thợ thủ công lão làng.

Hết thảy cảnh tượng trước mắt, có chỗ nào giống với bị ma ám?

Hàn Dực Minh rõ ràng không nỡ, nhưng cuối cùng cũng phải móc ra một cái bình, thừa dịp không có người chú ý, tạt một vòng về phía này.

Máu chó đen hiện tại là vật phẩm tùy thân vô cùng thiết yếu.

Sau khi rải một vòng, cảnh tượng bốn phía không có chút biến hóa nào. "Đi thôi, lần này chúng ta thật sự đã đến trấn Vân Khê." Giang Dược cuối cùng cũng xác định được điều này.

Đến khu vực tương đối náo nhiệt của thị trấn, dòng người rõ ràng nhiều hơn không ít so với lúc còn trong quỷ đả tường, tuy không thể tính là người đông tấp nập, nhưng chí ít vẫn coi là bình thường.

Chỉ là, mỗi một người ở đây tựa hồ đều mang tâm sự nặng nề, đồng thời còn rất đề phòng với những người xa lạ như Giang Dược và Hàn Dực Minh.

Thậm chí người trong trấn cũng đang đề phòng lẫn nhau. Cho dù là người rất quen thuộc, chào hỏi lẫn nhau xong liền vội vàng bỏ đi.

Hàn Dực Minh mấy lần bắt chuyện với người qua đường, đối phương thậm chí không thèm dừng chân mà chỉ khoát tay áo rồi quay đầu bỏ đi, căn bản không tiếp lời Hàn Dực Minh.

Có vài người tính tình không tốt, thậm chí còn căm ghét trừng mắt với hai người họ.

"Cậu Giang này, người ở trấn Vân Khê trước giờ đều kỳ quặc như vậy sao?"

"Không đến mức này. Trong ký ức của tôi, dân phong thị trấn rất thuần phác."

Xét đến việc thị trấn thường xuyên xảy ra án mạng, dẫn tới lòng người bàng hoàng, tràn ngập đề phòng với người ngoài, tựa hồ có thể cảm thông được.

Thế nhưng, căn cứ theo vị lão nông ở thôn trang bên ngoài nói, trấn Vân Khê thường xuyên xảy ra án giết người, ai đi được không phải đều đi hết cả rồi hay sao?

Ngay cả thôn dân ở ngoại ô thị trấn còn có thể đi, vì sao cư dân thị trấn Vân Khê trái lại không chịu đi?

Giang Dược hít mũi một cái, bỗng nhiên hỏi: "Chú Hàn, chú có ngửi thấy mùi gì trong không khí không?”

"Mùi gì cơ?" Hàn Dực Minh từng làm cảnh sát điều tra lâu năm, cho dù mũi không thính bằng cảnh khuyển, nhưng khứu giác cũng coi như khá linh mẫn. Nghe Giang Dược nhắc nhở như vậy, ông bèn không nhịn được cũng hít mũi ngửi xung quanh.

Không có gì cả.

"Có ngửi thấy gì đâu ta?"

"Chú thật không ngửi thấy?" Giang Dược nhíu mày.

Thân thể hắn trải qua mấy lần cường hóa, cơ năng đã tăng lên trên phạm vi lớn, bao gồm cả ngũ giác. Khứu giác đương nhiên cũng nằm trong số đó.

Hàn Dực Minh không ngửi được, Giang Dược lại ngửi thấy.

"Cậu ngửi thấy gì sao?"

"Mùi giấy đốt." Giọng của Giang Dược có chút lạnh lẽo.

Khi còn bé, hắn có kinh nghiệm sống lâu ở nông thôn, mỗi năm tiết Thanh minh, tết Nguyên Đán, đều phải về quê tảo mộ tế tổ, đối với những tập tục ở nông thôn, Giang Dược cực kỳ quen thuộc.

Mùi vị xen lẫn trong không khí, rõ ràng là mùi còn lưu lại sau khi đốt một lượng lớn giấy vàng mã. Từ nồng độ cho thấy, thậm chí đến giờ vẫn còn đang đốt, thậm chí không chỉ có một hai nhà.

Có điều hắn nghĩ đến việc thị trấn liên tục xuất hiện án mạng, người nhà của nạn nhân làm ma chay, đốt chút tiền giấy cũng là hợp tình hợp lý.

Hắn cũng có thể lý giải tại sao cư dân trên thị trấn lại tâm sự nặng nề, đề phòng lẫn nhau như vậy. Mỗi một vụ án giết người, hung thủ rõ ràng đều bị bắt, nhưng tất cả đều kêu oan, thậm chí có người có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm. Điều quan trọng nhất chính là, sau đó án giết người vẫn không dừng lại.

Nỗi sợ hãi hình thành vòng luẩn quẩn này rất dễ khiến tâm lý của một người bình thường sụp đổ. Dưới bầu không khí này, việc đề phòng lẫn nhau, nghi thần nghi quỷ là lẽ đương nhiên.

Ai dám cam đoan, người ban ngày nói cười với anh, buổi tối có thể mò vào nhà anh, trực tiếp giết chết anh hay không?

Bầu không khí của thị trấn Vân Khê bây giờ có thể tóm gọn thành một câu: Nhìn người nào cũng đều có thể là hung thủ.

"Chú Hàn, cho đến bây giờ, thị trấn Vân Khê rốt cuộc đã xảy ra mấy vụ án mạng?"

"Bảy vụ, có lẽ nhiêu hơn, bắt đầu từ ngày hôm qua, chúng tôi đã mất liên lạc với chính quyền trong thị trấn, không có thông tin mới nhất."

"Mất liên lạc, nghĩa là sao?" Giang Dược tỏ vẻ kinh ngạc.

"Theo nghĩa đen." Hàn Dực Minh thở dài: "Bằng không cậu cho rằng tại sao trưởng ban La phải gấp gáp như vậy?”

Kẻ sao chép trấn Vân Khê, nhìn từ danh sách, không nhiều như Tỉnh Thành. Nhưng nhìn từ hiện trạng, tình huống của trấn Vân Khê tựa hồ còn nghiêm trọng hơn Tinh Thành rất nhiều a.

Rốt cuộc thị trấn Vân Khê nho nhỏ đã xảy ra chuyện gì?

Ngay cả cơ quan chính phủ cũng có thể mất liên lạc? Chẳng lẽ toàn bộ trấn Vân Khê thật sự đã bị Kẻ sao chép khống chế, cho nên chúng mới dám xuống tay với chính quyên địa phương?

Nghĩ đến việc tranh đoạt điện thoại di động trước đó, Kẻ sao chép lại dám lái xe đụng chết thủ hạ của trưởng ban La, rõ ràng là hạ tử thủ. Nói vậy, tựa hồ cũng không phải là không có khả năng bọn chúng dám to gan làm bậy đến thế al

Có điều nói đi cũng phải nói lại. Chỉ có hơn mười Kẻ sao chép, có thể khống chế toàn bộ trấn Vân Khê? Giang Dược hiển nhiên không tin.

Quỷ đả tường, Kẻ sao chép...

Coi bộ Trấn Vân Khê ít nhất tồn tại hai thế lực yêu ma, hơn nữa hai thế lực này rất có khả năng là cùng một giuộc!
Bình Luận (0)
Comment