Chương 94: Khung hình quỷ dị dưới tấm vải đỏ
Chương 94: Khung hình quỷ dị dưới tấm vải đỏChương 94: Khung hình quỷ dị dưới tấm vải đỏ
Chương 94: Khung hình quỷ dị dưới tấm vải đỏ
Giang Dược vốn không muốn xuất đầu lộ diện, nếu chuyện này đã có cán bộ công chức ra mặt, nói vậy hẳn là có thể thuyết phục những người dân quê này.
Ai ngờ, giày vò một hồi, đến cuối cùng vẫn phải để hắn ra mặt.
Tên đã bắn ra khỏi cung thì không thể quay đầu. Đến nước này, dù hắn không tình nguyện cũng không có biện pháp cự tuyệt.
"Chú Hàn, nhờ chú bảo trưởng ban La phái người đưa Tam Cẩu vào."
Khi hắn đến ngoài sân cơ quan chính quyền thị trấn, gia đình nạn nhân tụ tập càng lúc càng đông.
Giang Dược là học sinh giỏi top đầu của trường, từ nhỏ đã trải qua nhiều lân phát biểu cảm nghĩ, cũng không có gì phải rụt rè, mặc dù trường hợp phát biểu lần này thực sự là hơi lạ một chút.
"Kính thưa các bà con cô bác, tôi là người nhà họ Giang ở Bàn Thạch Lĩnh, cũng có họ hàng sống ở thị trấn Vân Khê chúng ta. Tôi cũng biết quê hương chúng ta rất chú trọng việc nhập thổ vi an cho người đã khuất. Tôi chỉ muốn nói một điều, tất cả những chuyện phát sinh ở trấn Vân Khê, kỳ thật là có kẻ đang thao túng sau lưng. Cụ thể là ai, rốt cuộc có âm mưu gì, hiện tại tôi cũng chưa điều tra rõ ràng. Nhưng tôi suy đoán, mục tiêu cuối cùng của kẻ thao túng sau lưng, rất có thể là toàn bộ trấn Vân Khê!"
"Nạn nhân trên chiếc xe ca kia, cùng với nạn nhân bị sát hại trong khoảng thời gian này, được sự dẫn dắt của kẻ đứng sau màn, đều trở thành oán linh quỷ dữ, trở thành công cụ làm ác cho kẻ chủ mưu..."
"Vốn dĩ, thị trấn tối nay ít nhất sẽ có thêm tám người chết đi. Điều này, tôi tin rằng các cô dì chú bác cũng đã thấy được thông qua lịch sử nhóm chat của Kẻ sao chép?”
Giang Dược nói đến đây, cảm xúc của bà con không kìm được nữa, nhao nhao ồn ào.
"Là lão súc sinh Triệu Thủ Ngân kia sao?"
"Tên khốn, đều là người cùng chung một trấn, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy? Giết nhiều thế còn chưa đủ hay sao?"
Rõ ràng, để thuyết phục gia đình các nạn nhân, chú Hàn đã tiết lộ tất cả các dòng tin nhắn của những Kẻ sao chép.
Những người này đã biết đại khái đầu đuôi câu chuyện.
"Có phải Triệu Thủ Ngân hay không, tôi cũng không xác định. Nói không chừng, bản thân Triệu Thủ Ngân cũng bị ma quỷ bám thân thì sao?" Giang Dược ăn nói rất thận trọng, không vội vã đưa ra kết luận.
"Thưa bà con, đêm Thanh minh, tôi cũng ở nhà cô út tôi trên thị trấn. Đêm đó, những hồn ma trên xe ca gặp nạn thực sự đã trở về thị trấn."
"Tôi nhớ rất rõ ràng, chính là đêm đó, tất cả chó trong trấn nửa đêm kêu rất dữ dội, sau đó liên mất tích. Ngày hôm sau, tất cả chúng đều đã chết, phải không?”
Chuyện chó chết đuối tập thể ở thị trấn Vân Khê cũng chưa qua lâu. Mọi người bị gợi lên đoạn hồi ức khủng bố kia, nhất thời tin lời Giang Dược thêm vài phần.
"Hôm nay, sau khi tôi vào thị trấn, tôi không thấy con mèo nào ở đây cả. Các vị có biết tại sao không?"
"Là vị đôi mắt của chó mèo khác với con người! Con người không thể nhìn thấy những thứ bẩn thiu, nhưng mèo và chó lại có thể nhìn thấy. Cho nên, một khi ma quỷ tiến vào trấn Vân Khê, tuyệt đối sẽ không cho phép lũ chó mèo phá hư âm mưu của chúng." "Cho nên, tôi suy đoán, hiện tại trấn Vân Khê chỉ sợ không thể tìm ra được bất kỳ một con chó hay con mèo nào."
Bà con phía dưới nghe đến đây đều hai mặt nhìn nhau, sởn hết cả tóc gáy. Hồi tưởng lại, cái đêm tiết Thanh minh, quả thật rất không thích hợp a.
Từ khi thị trấn Vân Khê thành lập tới nay, chó ở thị trấn chưa bao giờ sủa dữ dội đến vậy, thật sự quá bất thường.
Mà sau nửa đêm, giống như toàn bộ chó đều bị tắt tiếng tập thể, đến ngày kế tiếp, chúng đều đã chết dưới làn nước lạnh giá ngoài vùng ngoại ôI
Những ngày qua, có vẻ như mọi người thực sự không nhìn thấy con mèo hay chó nào trên thị trấn.
Chẳng lẽ...
"Cậu Giang, theo lời cậu nói, thứ đang gây họa cho trấn Vân Khê chúng ta, kỳ thật đều là những oan hồn đã chết trong trấn?"
"Rất khó nói, bởi vì theo tôi được biết, Triệu Thủ Ngân còn nuôi quỷ nô."
Quỷ nô là cái gì, bà con không hiểu lắm, có điều đại khái có thể đoán được một hai.
"Vậy thiêu xác có thể làm cho trấn Vân Khê khôi phục bình thường? Có thể làm cho cuộc sống của mọi người thái bình trở lại?"
Giang Dược vẫn lắc đầu: "Nếu những cái xác này được xử lý vào ngày bị sát hại, mặc kệ oán linh hay ác quỷ gì cũng sẽ không thể ủ thành mối họa. Hiện tại, thiêu xác chỉ có thể tận lực ức chế sự trưởng thành của chúng mà thôi."
Đương nhiên, tất cả đều là Giang Dược suy đoán dựa trên tình huống của con oán linh ở bến cảng Tân Nguyệt.
"Thưa bà con cô bác, tôi sẽ không ra quyết định thay các vị, quyền quyết định cuối cùng phụ thuộc vào mọi người. Nguy cơ thị trấn Vân Khê có thể được giải trừ hay không, thiêu xác chỉ là một trong các bước cần phải làm mà thôi. Bây giờ cục diện đã xấu đến nước này, tôi cũng chỉ có thể nói một câu, làm hết sức mình."
Thế cục vẫn chưa rõ ràng, Giang Dược không muốn nói quá vẹn toàn.
Ôm đồm mọi việc cũng không phải phong cách làm người của Giang Dược, bờ vai nhỏ bé của hắn cũng không gánh nổi.
Tôi chỉ đưa ra lời khuyên, có nghe hay không, tự thân các vị quyết định.
Thân ở trấn Vân Khê, nếu như những người này không hề có ý tự cứu lấy mình, vậy hắn cũng chỉ có thể nói kẻ đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Nhìn bóng lưng Giang Dược đi ra khỏi sân lớn, Hàn Duc Minh hắng giọng nói: "Bà con cô bác, có một câu nói của người xưa rất hay, người biết tự cứu lấy mình thì trời mới cứu nổi, bằng không thì tới trời cũng thua.
Hàn Dực Minh nói xong, cũng vội vàng rời đi.
Giang Dược ra khỏi sân lớn, Tam Cẩu cũng vừa vặn từ ngoài trấn chạy vào.
"Anh hai, em nghe nói hôm nay anh hút hết tiêu điểm, chuyện kích thích như vậy, hiện tại mới chịu gọi em, anh tính ăn một mình vậy à?” "Em nói cái quái gì vậy? Là lãnh đạo của em muốn em ở lại bên cạnh, chứ có phải anh đâu."
"Lãnh đạo của em?” Tam Cẩu ngẩn ra, lập tức hiểu được, mình bây giờ là người của ban ngành đặc biệt, trưởng ban La không phải là lãnh đạo sao?
"Anh hai, vậy lúc này anh gọi em vào trấn, là có nhiệm vụ gì mới sao?"
"Theo anh đi một chỗ."
Tam Cẩu xoa tay: "Đi, đã đến lúc em ra tay rồi!"
Giang Dược quay đầu bảo chú Hàn đang đuổi theo phía sau: "Chú đã chuẩn bị đây đủ đồ nghề rồi chứ?"
"Tất cả đều xong xuôi!"
"Các đoạn đường liên quan cũng đã bị phong tỏa, vôi cũng đã rải xong."
"Rất tốt." Giang Dược nhìn thời gian, lúc này đã hơn ba giờ chiều, cách mặt trời xuống núi nhiêu nhất cũng chỉ hơn hai giờ.
Không thể trì hoãn thêm được nữa.
Lấy tiệm bạc nhà họ Triệu làm trung tâm, hàng xóm láng giang trong phạm vi năm mươi mét đều đã được khuyên rời đi. Người của ban ngành đặc biệt tạm thời đang kiểm soát hiện trường.
Không thể không nói, chiêu bài chính phủ quả thật rất dễ dùng, những người này chẳng những không mâu thuẫn, ngược lại còn vô cùng phối hợp.
Họ đã chịu đủ những ngày tháng sợ hãi và bất lực này rồi. Bây giờ rốt cuộc chờ được cứu viện, có thể không tích cực phối hợp sao?
"Tam Cẩu, mau đưa anh cây búa."
Giang Dược lúc này không chần chừ nữa, hắn giơ búa lên, keng một tiếng đập lên chiếc khóa cửa.
Thân thể hắn trải qua nhiều lần cường hóa, phá hư cái khóa cửa này quả thực là giết gà bằng dao mổ trâu. Một búa đập xuống, toàn bộ ổ khóa nhất thời bị đập biến dạng, xiên xiên vẹo vẹo.
Giang Dược đưa tay kéo ra một phát, ổ khóa hỏng trực tiếp rơi xuống đất.
Cánh cửa cổ xưa, phát ra tiếng keo cà keo kẹt, giống như một ông lão mang bệnh vào tuổi xế chiều phát ra một tiếng thở dài, nghe có chút thê lương.
Hàn Dực Minh mang theo một đội viên, xung phong đi đầu ở phía trước, một tay cầm đèn pin cảnh sát, một tay cầm súng, động tác tiêu chuẩn đẹp trai như trong phim.
Ngay cả đang giữa ban ngày, ngôi nhà có cấu trúc bằng gỗ này vẫn có vẻ tối tăm. Hơn nữa Triệu Thủ Ngân rõ ràng lòng mang ý xấu, ban ngày ban mặt mà toàn bộ cửa sổ đều bị đóng kín, khiến cho nhà trong tối đen như mực.
Tuy nhiên, Hàn Dực Minh đã nhanh chóng tìm thấy công tắc, cư nhiên vẫn là loại công tắc kéo tay kiểu cũ.
Ông bật đèn lên.
Bóng đèn cũ được phủ một lớp bụi dày, ước chừng chỉ có mười lăm Watt, cũng không mang lại quá nhiều ánh sáng cho căn phòng.
"Mở cửa sổ" Cửa sổ hai bên mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào, căn phòng mới được coi là khôi phục lại độ sáng bình thường.
Giang Dược nhìn quanh bốn phía căn phòng.
Cách bố trí của ngôi nhà rất kỳ lạ, vừa có chức năng cửa hàng, vừa có chức năng chế tác, càng kỳ diệu hơn, còn có tính đến chức năng cư ngụ.
Hiển nhiên, không gian trong nhà này quả thực không nhỏ, hai mặt tiền, diện tích khoảng gần hai trăm mét vuông.
Ngoài một hàng tủ kệ cổ xưa, bên trong ngôi nhà còn có một xưởng nhỏ để chế tác đồ vàng bạc bằng thủ công.
Cái tiệm bạc này quả thật vẫn giữ được phong cảnh cổ xưa. Loại xưởng thủ công này hiện giờ căn bản không còn thấy được ở bên ngoài thị trấn.
Bây giờ việc chế biến đồ trang sức vàng bạc từ lâu đã được thay thế hầu hết bằng công nghệ hiện đại. Loại chế tác thuần thủ công này, chỉ sợ cũng chỉ có thể sinh tôn ở những nơi nhỏ như trấn Vân Khê này thôi.
Mỗi một món đồ trong phòng, mỗi một công cụ, đều toát lên vẻ tang thương cổ xưa qua năm tháng, cũng giống như căn nhà này vậy.
Chính diện gian nhà chính, một cái bàn thờ đang được bày dựa sát tường ngay giữa gian nhà, phía trên bàn thờ là một bức tranh cũ màu vàng treo tường.
Nội dung của bức tranh hơi trừu tượng, cũng không thể nhìn ra manh mối gì.
Bàn thờ bày biện một khung ảnh cổ xưa. Điều này rất phổ biến ở làng xã thị trấn, rất nhiều người trong gia đình để tưởng nhớ những người đã khuất trong nhà, sẽ đặt tấm hình khi còn sống trên bàn thờ.
Nhưng...
Điều khác thường ở đây chính là khung ảnh bàn thờ trong nhà Triệu Thủ Ngân cư nhiên lại bị bọc lại bởi một lớp vải màu đỏ.
Tấm vải đỏ kia rõ ràng nhìn cũng có chút tuế nguyệt, hiển nhiên không phải tạm thời ra cửa mới đắp lên.
Khung ảnh bàn thờ cũng không có gì lạ, nhưng dùng vải đỏ che khung ảnh, không khỏi có chút quỷ dị.
Tam Cẩu lẩm bẩm: "Đây là chơi trò gì vậy?"
Giang Dược chưa kịp mở miệng ngăn lại, Tam Cẩu đã nhanh tay kéo tấm vải đỏ xuống.
Giang Dược muốn ngăn nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, khung ảnh không hề có gì bất thường.
Giang Dược mới đầu còn tự tưởng tượng bỗng nhiên có một con ác quỷ mặt xanh răng dài chui ra từ khung ảnh, hoặc là vươn ra một cánh tay ma quái âm trầm, cuối cùng chẳng có gì xảy ra.
Đây là một bức ảnh đen trắng rất cũ, cũ đến nỗi không chỉ bị ố vàng, thậm chí ngay cả bản thân ảnh cũng đã nhòe đi.
Trong ảnh là một thiếu phụ, ăn mặc trang phục thời xưa, búi tóc phía sau, khuôn mặt day đà, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, hoàn toàn không thua gì những nữ minh tinh nổi tiếng hiện tại, lại nhiều hơn một vẻ điềm đạm không màng danh lợi, thiếu đi hơi tiên của những nữ minh tinh nổi tiếng, lộ ra một loại khí chất độc đáo như u lan trong cốc vắng.
Hai tay người phụ nữ đang ôm một đứa bé, thần thái tựa hồ có chút u sầu, lại dường như mang theo vài nét mỉm cười.
Giang Dược cẩn thận quan sát một hồi, cũng không nhìn ra sâu cạn.
Bỗng nhiên vị đội viên đi theo Hàn Dực Minh chợt đảo đèn pin qua góc phòng, quát: "Ai đó?"
Mọi người nhìn về phía đèn chiếu, góc phòng trống rỗng, không có bất cứ thứ gì. Chương 95: Ảnh người phụ nữ không có răng lưỡi
Đội viên này tên là Dương Thông, tuy rằng còn trẻ, nhưng lại là một viên tướng tài đắc lực dưới tay trưởng ban La. Chính vì Dương Thông vừa vững vàng vừa có năng lực, Hàn Dực Minh mới điểm danh anh ta gia nhập hành động lần này.
Phản ứng quá khích này của anh ta khiến mọi người chú ý, cuối cùng lại không phát hiện ra cái gì, làm cho anh ta có chút quan bách, lẩm bẩm nói: "Tôi vừa rồi rõ ràng nhìn thấy có một bóng đen..."
"Cậu Dương, đừng căng thẳng quá." Hàn Dực Minh nhắc nhở.
"Tôi... Dương Thông muốn giải thích, nhưng rồi lại cười khổ lắc đầu.
Quên đi, có lẽ mình thật sự là quá khẩn trương cho nên mới xuất hiện ảo giác?
Giang Dược lại đăm chiêu, lấy một túi vôi từ trong người ra, bắt đầu rải đều từ bậc cửa vào nhà.
"Tất cả mọi người chú ý một chút dưới chân, không nên giam lên nơi được rải vôi."
Giang Dược vừa rải vừa nhắc nhở.
Hàn Dực Minh cảm thấy Dương Thông khẩn trương, Giang Dược lại không nghĩ như vậy.
Tiệm bạc nhà họ Triệu này tuyệt đối ẩn giấu huyền cơ. Có lẽ, toàn bộ bí mật của thị trấn Vân Khê, tất cả những tộc ác đều bắt nguồn từ đây.
Giang Dược và Tam Cau rất ăn ý, nhìn nhiều, nói ít.
Hắn vừa đi vừa rải vôi hai vòng, tuy rằng khắp nơi nhìn có vẻ quỷ dị, nhưng muốn hỏi cụ thể vấn đề nằm ở đâu, lại khó mà nói thành lời.
Mấy người đi dạo một vòng, lại tụ tập cùng một chỗ ở đầu cầu thang.
"Lên lầu xem một chút."
Theo logic mà nói, tầng trệt là mặt tiền cửa tiệm, người đến người đi, cho dù có bí mật gì, quả thật cũng không nên đặt ở tầng trệt.
Cầu thang được xây bằng gỗ, rất cũ kỹ, bước lên kêu op ẹp. Mỗi lần giãm một cái, ván gỗ liên hơi trầm xuống, phảng phất như mỗi bước chân đều có khả năng đạp gãy bậc thang bằng ván gỗ này.
XoạchI
Thân hình bốn người đồng thời dừng lại.
Tiếng động này thanh thúy vô cùng, bốn người đều nghe rõ ràng, tuyệt đối không thể là ảo giác.
Quan trọng hơn là, sau tiếng vang này, bóng đèn mờ nhạt ở tầng trệt bất thình lình dập tắt.
Bốn người lúc này mới phản ứng lại, tiếng vừa rồi lại là tiếng tắt đèn?
Đứng trên bậc thang gỗ, bốn người bỗng nhiên cảm giác được một luồng hơi lạnh khó hiểu, toàn thân lặng lẽ nổi hết cả da gà lên.
Tổng cộng có bốn người đi vào, lúc này cả bốn đều ở trên cầu thang.
Ai tắt đèn?
Không lẽ đèn này cao cấp đến vậy, biết tự cảm ứng tắt mở?
Đây là công tắc bằng tay kiểu cũ từ vài thập niên về trước, không phải là một ngôi nhà thông minh thời hien dai.
Tuyệt đối không tồn tại công tắc tự động!
“Cậu Dương? Cậu Dương? Có chuyện gì với cậu vậy?”
Hàn Dực Minh bỗng nhiên cảm giác được đội viên bên cạnh mình có chút bất ổn, bởi vì tay cam đèn pin của anh ta đang run rẩy với biên độ rất nhỏ.
Vốn ở nơi ánh sáng mờ mịt này, mức độ run rẩy nhỏ như vậy chưa chắc đã phát hiện được. Nhưng anh ta lại đang cầm đèn pin trên tay.
Tay run rẩy, ánh sáng đèn pin bắn ra tự nhiên cũng hơi run theo.
Hàm răng Dương Thông va vào nhau lập cập, phảng phất như vừa mới vớt ra từ trong hầm băng, cả người run rẩy khó có thể kiềm chế, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt.
Chỉ trong tích tắc, mồ hôi đã ướt đẫm trên đầu Dương Thông, giống như bị tiêm vào đầu vô số hình ảnh cực kỳ khủng bố chỉ trong vòng một giây đồng hồ, nháy mắt hoảng sợ thiếu điều hỏng mất.
Hàn Dực Minh giật hết cả mình. Tuy rằng thời gian ông tiến vào ban ngành đặc biệt rất ngắn, nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của Dương Thông.
Ông biết đây là một đội viên xuất sắc có tố chất tâm lý mạnh mẽ được đào tạo hết sức nghiêm ngặt. Dưới tình huống bình thường, Dương Thông tuyệt đối sẽ không bị sợ hãi chi phối, trừ phi là nỗi sợ hãi này quá lớn, đánh xuyên mọi giới hạn chịu đựng của anh ta.
Giang Dược nháy mắt với Tam Cẩu, đôi mắt cậu trừng thật to giống như chuông đồng, dáo dác tìm kiếm cái gì đó ở chung quanh.
"Cậu Dương, rốt cuộc cậu đã nhìn thấy cái gì?"
Hàn Dực Minh tiến lên, lắc lắc tay trước mắt Dương Thông.
Lúc này hai con mắt Dương Thông cũng đang trừng thật lớn, phảng phất như nhìn thấy một thứ khủng bố khó có thể miêu tả, tâm thần đều bị hút đi.
"Tôi... tôi...
Bàn tay Hàn Dực Minh không ngừng lắc lư, cuối cùng cũng đánh thức Dương Thông, thế nhưng nỗi sợ hãi trên mặt anh ta lại chẳng giảm bớt tí nào.
"Sếp Hàn, tôi... tôi nhìn thấy bức ảnh đó, người phụ nữ đó cười với tôi..."
"Ảnh chụp?" Đèn pin của Hàn Dực Minh quét về phía bàn thờ. Khung ảnh vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ, người phụ nữ trên khung ảnh ôm đứa bé, vẫn là nét mặt điềm nhiên không màng danh lợi, khóe miệng tựa hồ nhoẻn ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, nhưng vậy thì có gì lạ đâu?
"Cậu Dương, cậu suy nghĩ lung tung gì vậy? Người trong ảnh vốn là đang mỉm cười." Hàn Dực Minh cố gắng an ủi Dương Thông.
Dù sao cũng là đội viên được ông trải qua tuyển chọn kỹ càng mới mang vào, biểu hiện này quả thực có chút kéo chân sau, hoàn toàn không giống với phong độ ngày thường của anh ta, khiến Hàn Dực Minh cảm thấy có chút mất mặt.
Dù sao, Tam Cẩu người ta mới mười hai tuổi còn trấn định đây, trong khi anh thì lớn đầu to xác, được huấn luyện nghiêm chỉnh, cư nhiên lại bị một tấm ảnh dọa thành như vậy?
"Chú Hàn, chú nói ít thôi." Giang Dược bỗng nhiên mở miệng. Lúc đi ngang qua tiệm bạc này lần đầu tiên, Giang Dược đã cảm thấy nơi đây có vấn đề. Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm thấy bất kỳ bằng chứng hay dấu vết nào chứng tỏ điều đó, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng ngôi nhà này có bí ẩn rất lớn.
Giang Dược võ võ bả vai Dương Thông: "Anh Dương, anh nói người phụ nữ trong ảnh cười với anh, cụ thể như thế nào? Anh có thể nói chỉ tiết hơn được không?"
Dương Thông vẫn còn sợ hãi, cố gắng hít thở vài cái, ráng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, đoạn lau mồ hôi trên trán, roi mới chậm rãi mở miệng.
"Tôi cam đoan tuyệt đối không phải hoa mắt. Cô ta mỉm cười với tôi, không phải nụ cười đó. Không phải cười nhếch miệng mà là cười toe toét, miệng cô ta càng mở càng lớn, đến cuối cùng liền giống như hà mã, miệng che hết cả mặt, tựa như một cái vòi hút khổng lồ màu đỏ như máu..."
"Đúng rồi, miệng của cô ta giống như không có răng, không có lưỡi... Bên trong đỏ như máu, trống rỗng, không có gì hết!"
Dương Thông nói xong lời cuối cùng, thanh âm đều trở nên khàn đặc.
Có thể thấy đến tận lúc này mà hình ảnh khủng bố kia vẫn đang chỉ phối anh ta, làm cho anh ta không cách nào bình tĩnh, không cách nào tỉnh táo lại.
"Chú Hàn, chú đưa anh ấy ra ngoài đi."
Nhìn bộ dáng này của Dương Thông, hiển nhiên là đã bị dọa vỡ mật. Nếu cứ nán lại đây, chẳng những không giúp được gì mà còn sẽ làm lỡ việc.
Cũng không phải Giang Dược khinh thường Dương Thông, ngược lại, hắn thật sự tin tưởng lời Dương Thông nói.
Bình thường, với tính cách của Dương Thông, bị đá ra giữa lúc đang làm nhiệm vụ, anh ta tuyệt đối sẽ coi đó là một sự sỉ nhục. Nhưng lúc này, Dương Thông lại không hề giãy giụa, mà còn dễ dàng thuận theo tiếp nhận an bài này.
Sau khi đưa Dương Thông ra, Hàn Dực Minh cười khổ nói: "Cậu Giang, đã khiến cậu chê cười."
"Chú Hàn, do chú hoàn toàn không biết gì ve sự khủng bố của bọn ma quỷ, nên chú mới có thể cảm thấy đây là chuyện đáng chê cười." Giang Dược nói với vẻ nghiêm túc.
"Được rồi, cậu có muốn đổi người khác tiến vào không?" Chú Hàn hỏi.
"Không cần, trừ phi có thể đối phó ma quỷ, nếu không đổi ai đến cũng như nhau cả thôi."
Giang Dược nói xong, đi tới trước bàn thờ, bỗng nhiên đưa tay lật khung ảnh, úp mặt ảnh xuống bàn thờ.
Không phải là quấy phá thông qua tấm hình đó sao?
Úp mặt khung ảnh xuống bàn thờ để xem làm thế nào ngươi có thể ra dọa mọi người?
"Chú Hàn, chú thử đoán xem, người phụ nữ này là ai?"
"Phỏng chừng là vợ của Triệu Thủ Ngân?”
"Không phải nói Triệu Thủ Ngân sống độc thân, chưa từng kết hôn sao?"
"Tư liệu thì nói vậy, nhưng Triệu Thủ Ngân đã bảy tám chục tuổi, chuyện thời trẻ đến giờ đã mấy chục năm, khi đó tư liệu không đầy đủ, cũng không thể nói chính xác. Hay để tôi phái người đi hỏi thăm cư dân trong trấn?" "Cũng không vội, lên lầu xem một chút rồi nói sau."
Mặc kệ tấm ảnh của ngươi tác yêu tác quái như thế nào, chỉ cần ngươi không chủ động trêu chọc ta trước, ta sẽ không để ý tới ngươi.
Đây là suy nghĩ hiện tại của Giang Dược.
Ngôi nhà bằng gỗ kiểu cũ của Triệu Thủ Ngân bao gồm ba tầng. Ở thời đại cổ xưa, tuyệt đối có thể nói là biệt thự.
Người như vậy, có tay nghề, lại kinh doanh một tiệm bạc, nói không cưới được vợ?
Bậc thang bằng gỗ một lần nữa vang lên tiếng ọp ẹp.
Lúc này, Giang Dược bọc hậu, hắn đưa lưng về phía cầu thang, quay mặt nhìn chằm chằm tầng trệt, bước lùi lên lầu.
Hắn trái lại muốn nhìn xem, rốt cuộc đèn dưới lầu tắt như thế nào.
Tuy vậy, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, tầng trệt cực kỳ bình tĩnh, bóng đèn vẫn sáng như cũ, không có bất kỳ tình huống dị thường nào.
Giang Dược bất đắc dĩ.
Xem ra con quỷ này cũng khá khôn vặt đấy nhỉ?
Lên đến tầng hai, kết cấu tâng này phức tạp hơn tầng trệt một chút, diện tích gần hai trăm mét vuông được chia làm mấy gian phòng, còn có một phòng chứa đồ, một phòng trà nối liên thư phòng.
Nhìn ra được, tuy cái tên Triệu Thủ Ngân này sống độc thân, nhưng cũng rất chú ý hưởng thụ sinh hoạt.
Trong phòng chứa đồ, không ngờ còn có không ít rượu ngon, trà ngon, treo các loại tranh chữ nổi tiếng, còn có đủ các vật sưu tầm, đẳng cấp có vẻ không thấp.
Thư phòng có một dãy giá sách, cư nhiên lấp đầy sách vở.
Lại gân mà nhìn, hóa ra phần lớn đều là sách cổ, không ít còn là loại đóng gáy bằng chỉ.
Thể loại sách rất phức tạp, liên quan đến thiên văn địa lý, xem sao bói quẻ, phong thủy, sưu tập nghệ thuật, y học sức khỏe, thậm chí có cả sách văn học và lịch sử.
Triệu Thủ Ngân này hoàn toàn không giống một thợ thủ công lão làng ở nông thôn, ngược lại giống như một nhà bác học.
Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm chú ý của Giang Dược. Hắn đang tập trung vào phòng ngủ.
Toàn bộ tầng hai tổng cộng có bốn phòng. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng lại có hai phòng trong số đó có bố trí giường gối, vậy thì có chút kỳ quái.
Một ông lão độc thân quanh năm sống một mình, thường ngày hoàn toàn không có thân thích qua lại, tại sao trong nhà lại có hai phòng ngủ?