Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 51 - Chương 98: Nên Hiện Thân Rồi Chứ?

Chương 98: Nên hiện thân rồi chứ? Chương 98: Nên hiện thân rồi chứ?Chương 98: Nên hiện thân rồi chứ?

Chương 98: Nên hiện thân roi chứ?

Tam Cẩu nghe vậy lập tức phản đối: "Không thể nào, đêm đó em chắc chắn đã thấy bốn mươi bốn người. Không sai được.

"Vậy em có thấy cái tên Triệu Thủ Ngân kia không?”

Giang Dược cười lạnh hỏi ngược lại cậu.

Tam Cau gãi đầu, lúc ấy cậu quả thật nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc, hơn nữa số lượng cũng ăn khớp. Nhưng cậu không có đối chiếu thân phận từng người.

Dù sao thì cậu cũng không quen biết tất cả mọi người trong số bốn mươi bốn người trên xe ca.

"Cậu Giang, ý của cậu là sao? Triệu Thủ Ngân chưa chết? Y không phải là Kẻ sao chép bám thân?"

"Lúc trước tôi chỉ hoài nghi thôi, sau đó mới từ trong miệng Kẻ sao chép lão Khang moi ra tin tức, Triệu Thủ Ngân cũng không phải là Kẻ sao chép, hơn nữa nếu chú phân tích lịch sử trò chuyện sẽ thấy y căn bản không thèm quan tâm đến sự sống chết của những Kẻ sao chép khác. Thứ y quan tâm chính là kế hoạch của y!"

"Cậu nói cũng phải." Hàn Dực Minh đã xem qua lịch sử nội dung trò chuyện trong nhóm chat Kẻ sao chép, cũng nhìn ra thái độ của Triệu Thủ Ngân.

Với sự đoàn kết của Kẻ sao chép, Triệu Thủ Ngân không nên lạnh lùng với những Kẻ sao chép khác như vậy. Chẳng lẽ y thật sự không phải là Kẻ sao chép?

Vậy rốt cuộc y là ai?

Giang Dược suy đoán, rất có thể là Triệu Thủ Ngân phái ra quỷ nô để tiếp dẫn những hồn ma kia trở về trấn Vân Khê, bằng vào trận đồ phong thủy chuyển linh kia để chuyển hóa hồn ma thành oán linh lệ quỷ!

Cho nên về sau mới có thảm kịch chó toàn thị trấn chết đuối tập thể.

"Thế nhưng cậu có từng nghĩ tới việc xe ca bị sạt lở chôn vùi, mà Triệu Thủ Ngân tuổi tác đã cao, nếu y ở trên xe ca, không có lý nào không chết a?”

"Ha ha, có thể bố trí bàn cờ lớn như vậy, chú thật sự cảm thấy Triệu Thủ Ngân chỉ là một ông lão yếu đuối thông thường ư?"

Hàn Dực Minh không nói nên lời.

Với kinh nghiệm trong quá khứ của ông, thật sự không thể tưởng tượng được, bị đất đá sạt lở chôn vùi, thân thể huyết nhục làm sao có thể không chết? Chẳng lẽ Triệu Thủ Ngân cũng bị một loại ma quỷ nào khác bám thân?

Những điều này đã vượt ra ngoài phạm vi nhận thức của ông, ông cực kỳ khát vọng được biết thêm nhiều tri thức, rất muốn thỉnh giáo Giang Dược một chút, nhưng trước mắt hiển nhiên không phải là thời cơ tốt để học tập.

Hàn Dực Minh suy nghĩ một chút lại hỏi: "Tựa như cậu nói, tất cả những người đã chết thông qua trận đồ phong thủy đều biến thành lệ quỷ, vậy những lệ quỷ này đâu cả rồi? Nếu như những lệ quỷ này đều ra tay, cả trấn Vân Khê hẳn là không chỉ chết nhiêu đó người vậy chứ?"

Với lực phá hoại của lệ quỷ, đã trôi qua mấy ngày, thị trấn không lý nào chỉ mới chết mười mấy người như vậy.

Chưa kể nếu Triệu Thủ Ngân đã có lệ quỷ thì cần gì phải để Kẻ sao chép đi làm công việc giết người, chẳng phải là vẽ vời cho thêm chuyện hay sao?

"Theo suy đoán của tôi, những lệ quỷ này hiện tại khả năng không ở trấn Vân Khê. Kể cả những hồn ma của những người chết trên xe ca bị dẫn về thị trấn kia rất có thể chỉ là để hoàn thành nghi thức chuyển linh. Về phần lệ quỷ đi đâu..."

Giang Dược dừng một chút, sắc mặt trở nên rất khó coi.

"Triệu Thủ Ngân trước mắt ở đâu, những lệ quỷ này rất có khả năng ở đấy!"

"Bàn Thạch Lĩnh?" Hàn Dực Minh thốt ra.

Nhưng ngay sau đó ông nghĩ về một vấn đề mới.

"Nếu như những lệ quỷ này đều đi Bàn Thạch Lĩnh, vậy con quỷ canh giữ ở trấn Vân Khê lại là thứ gì? Quỷ đả tường bên ngoài, còn có kẻ khống chế người trong thị trấn Vân Khê không được ra khỏi trấn, không cho quan tài lên núi, những thứ này hẳn cũng là do ma quỷ gây ra chứ? Không lẽ bọn quỷ này chạy tới chạy lui giữa hai khu vực?”

Coi như chúng nhanh như quỷ mị, hẳn là cũng không dễ dàng lui tới giữa hai nơi như vậy chứ?

Giang Dược tựa hồ đã sớm có đáp án, có điều hắn lại không vội vàng trả lời.

Khóe miệng hàm chứa một nụ cười quỷ dị, bỗng nhiên nói: "Chú Hàn, máy ảnh DSL của chú đâu? Chú thích chụp ảnh như vậy, mà nơi đây chính là một hiện trường tuyệt hảo a! Nếu chú chụp lại mang về, rất đáng để ban ngành đặc biệt của các chú nghiên cứu."

Chú Hàn võ đầu một cái, làm sao quên mất chuyện này.

Máy ảnh đang để trong ba lô phía sau lưng, ông lấy máy ra chụp liên tục cái sa bàn, không chịu buông tha mỗi một chỉ tiết nhỏ, mỗi một cây cột.

Sau khi chụp ảnh xong, ông còn quay cả video.

"Căn phòng hướng tây bắc dưới lầu kia cũng đáng để chụp đấy." Giang Dược nhắc nhở.

"Cậu nói phải lắm, để tôi đi xuống chụp vài tấm." Hàn Dực Minh rất tán thành.

"Tam Cẩu, em đi theo chú Hàn."

Tam Cẩu và Giang Dược trao đổi một ánh mắt, lĩnh hội trong lòng.

Tuy chú Hàn kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, nhưng kinh nghiệm đấu quỷ cơ bản là một trang giấy trắng. Tam Cẩu có quầng sáng Bách Tà Bất Xâm trong người, đi theo chú Hàn, ít nhiều có thể để chú ấy hưởng ké một chút.

Đương nhiên, Giang Dược dời chú ấy đi còn có mục đích khác. Trước khi đi hắn và Tam Cẩu đã trao đổi ánh mắt, tin tưởng Tam Cẩu cũng đã hiểu được.

Chờ hai người họ xuống lầu, Giang Dược giơ búa trong tay lên.

Rầm ram rầm!

Một trận đập loạn.

Mặc dù hắn phải thừa nhận giá trị nghệ thuật của chiếc sa bàn này rất cao, nhưng đồng thời, tai họa do nó gây ra cũng rất lớn. Chỉ cần phá hủy cái trận đồ phong thủy tà ác này, mặc kệ Triệu Thủ Ngân đang mưu đồ cái gì ở Bàn Thạch Lĩnh, nhất định sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng!

Việc gì khiến kẻ địch đau đầu thì càng phải tích cực mà làm. Điểm mấu chốt nhất chính là, Giang Dược ra tay phá hư trận đồ phong thủy này còn có ý đồ khác!

Nhìn như hắn đang cầm búa đập tán loạn, kỳ thật tinh thần lại đang cực kỳ chuyên chú, bình tĩnh giống như mặt hồ phẳng lặng.

Dường như hắn đang chờ đợi một điều gì đó.

Cũng nên tới lúc hiện thân rồi chứ?

Bỗng nhiên, khóe miệng Giang Dược nhoẻn ra một tia mỉm cười. Điều hắn chờ đợi cuối cùng đã đến.

Con quỷ vẫn luôn nhìn trộm trong bóng tối, vẫn luôn chơi trốn tìm với bọn hắn, vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối gây chuyện, rốt cục không nhẫn nhịn được nữa.

Giang Dược phá hư trận đồ phong thủy, chính là phá hư căn cơ của chủ nhân nó, thân là quỷ nô, nó không cách nào ngồi yên không để ý.

Nếu không, chủ nhân nổi giận giáng tội xuống, nó sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc!

Một vệt đen âm tram khủng bố, bọc lấy tử khí nông đậm, từ một góc âm u nhanh chóng lướt ngang tới, chém về phía vòng eo của Giang Dược.

Giang Dược dĩ nhiên thấy rõ, hắn cố ý không dùng vầng sáng Bách Tà Bất Xâm chống đỡ, mà cúi gập người xuống, tránh đi vệt đen này.

Vệt đen xẹt qua hư không, xuyên qua hai cái ghế gỗ rắn chắc. Hai chiếc ghế giống như bị laser cắt ngang, đồng loạt tách ra một khe hẹp, gãy thành hai đoạn.

Mặt cắt ngang bóng loáng vô cùng, thật giống như dao cắt hoa quả với tốc độ cao.

Vù vùi

Một vệt đen biến mất, hư không liên tục phát ra hai tiếng vang, trực tiếp xuất hiện hai đường tơ đen tương tự.

Khá lắm!

Một vệt không đủ dùng, cư nhiên liên tiếp ra hai vệt.

Giang Dược thầm than, thực lực của con quỷ này quả nhiên cường hãn, so với thủ đoạn của nữ quỷ ở chung cư còn mạnh hơn không ít.

Lúc nó quyết tâm ẩn núp, ngay cả đôi mắt âm dương trời ban của Tam Cẩu cũng không tìm được nó.

Quỷ đả tường nó chế tạo ra, bất kể là Giang Dược hay Tam Cẩu, nhất thời đều nhìn không ra sơ hở.

Một khi khai chiến, thủ đoạn quả nhiên kinh người. Đổi lại người trân mắt thịt, cho dù có đến mấy chục người, cũng chỉ là đưa đồ ăn.

Theo hệ thống phân cấp của Trí linh, con quỷ này chỉ sợ ít nhất cũng phải là cấp bậc D+, có thể là cấp C-, thậm chí là cấp C.

Đáng sợ hơn là nó còn rất cẩn thận, vẫn luôn trốn tránh, không chịu hiện thân, rõ ràng là một con quỷ có sức nhãn nại cực cao.

Quỷ nô hung tàn xảo trá như vậy, quả thật khó chơi.

Có điều, thân thủ của Giang Dược cũng không phải loại tay mơ như lúc trước. Trải qua mấy lần đối chiến lệ quỷ, hắn đã được tăng thêm không ít kinh nghiệm.

Quan trọng là hắn có lá bài tẩy Bách Tà Bất Xâm. Chẳng may không tránh nổi, vang sáng Bách Tà Bất Xâm tự nhiên có hiệu lực, tuy lực sát thương của vệt đen rất mạnh, nhưng dù sao cũng là do ma quỷ phát ra, hơn phân nửa là bị vâng sáng Bách Tà Bất Xâm miễn dịch.

Có điều Giang Dược giờ phút này vẫn chưa có ý định vận dụng vầng sáng Bách Tà Bất Xâm.

Con quỷ này cẩn thận láu cá như thế, Giang Dược lo lắng, nếu để nó thấy mình sử dụng vầng sáng Bách Tà Bất Xâm, cảm giác không còn cơ hội chiến thắng hắn, nó sẽ buông tha cho mục tiêu trước mắt, chuyển sang tấn công những người khác.

Ngoại trừ hắn, bất cứ ai trong đội ngũ tiến vào trấn Vân Khê chống lại con quỷ vật này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Hai vệt đen lướt tới, một vệt nhắm ngay cổ Giang Dược, một vệt khác bay về phía đùi hắn.

Giang Dược tung người lộn mèo giữa không trung, tránh thoát qua hai vệt đen.

Hiện tại thân thể hắn trải qua nhiều lần cường hóa, mạnh mẽ hơn ban đầu rất nhiều. Sức mạnh, độ linh hoạt, độ dẻo dai, tính cân bằng, tất cả đều vượt xa người bình thường. Cái động tác bật nhào ngay tại chỗ này cũng phải là chuyện gì quá khó khăn với hắn.

Quỷ nô thủy chung nhẫn nại không xuất đầu lộ diện, kiên quyết chấp hành chiến thuật đả kích từ xa, ngược lại khiến Giang Dược có chút lo lắng.

Vù vù vù vù vùi

Hai vệt đen không được, con quỷ này đã làm thì làm tới cùng, vậy mà trực tiếp đánh ra năm vệt đen, hình thành một cái lưới, khoảng cách giữa hai vệt không vượt quá hai mươi phân.

Dưới mật độ này, Giang Dược muốn lộn nhào để tránh vệt đen, cơ bản là không có khả năng!

Trước mắt Giang Dược chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bay lên trời, hoặc là chui xuống đất!

Trên trời có mái nhà, phía dưới là sàn nhà.

Quỷ vật kia cho rằng lúc này hẳn là ổn.

Ai biết Giang Dược nhếch miệng cười, không tiến mà lùi, lắc mình vọt tới sa bàn, rồi xoay người nằm thẳng trực tiếp trên sa bàn.

Mặc cho lực phá hoại của quỷ nô có thể so với laser, muốn giết chết Giang Dược, trừ phi phá hủy luôn cả chiếc sa bàn này!

Quả nhiên, đúng như Giang Dược dự đoán, lúc những vệt đen sắp tiếp cận sa bàn thì bỗng dưng dừng lại.

Trong hư không, quỷ nô phát ra một tiếng gầm nhẹ, hiển nhiên là bị Giang Dược chọc giận!

Nó từng gặp qua rất nhiều người, nhiều không tả xiết.

Hầu như tất cả mọi người gặp phải nó đều coi nó như một cơn ác mộng, giống như chuột gặp phải mèo, trên cơ bản chỉ có nước bị đùa giỡn, bị nuốt chửng.

Không ngờ gã nhân loại đáng ghét này lại khó chơi đến thel Hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của nói

Trước giờ vẫn luôn là quỷ giỏi lợi dụng nhược điểm tâm lý của con người, khi nào con người trở nên thông minh như vậy, lại lợi dụng nhược điểm tâm lý của quỷ?

Chẳng lẽ gã nhân loại này lại biết trách nhiệm của nó là thủ hộ tiệm bạc nhà họ Triệu, thủ hộ trận đồ phong thủy này? Nếu là vậy, gã nhân loại này không khỏi quá đáng sợi

Thân là quỷ nô, gặp phải loại người đáng ghét có khả năng uy hiếp đến chủ nhân này, chỉ có một lựa chọn, nhất định phải thay chủ nhân phân ưu, loại bỏ đối phương!

Quỷ nô tức giận, không còn hài lòng với công kích từ xa.

Ngươi không phải muốn mượn sa bàn trận đồ phong thủy để làm lá chắn sao? Vậy thì ta cận thân vật lộn, để ngươi hiểu được thực lực chân chính của ta đáng sợ đến nhường nào!

Phốc!

Quỷ nô vọt ra từ trong âm u, cuốn theo một đoàn khói đen, nhào thẳng tới Giang Dược như một tia chớp đen nhánh. Chương 99: Diệt xong một con, vẫn còn con khác?

Con quỷ nô này tuyệt đối không biết, Giang Dược chính là đang chờ thời khắc này.

Khi quỷ nô lao ra, Giang Dược cũng vừa vặn lôi ra một túi vôi từ trong người.

Xoetl

Hắn vung mạnh tay, lập tức bột vôi bay múa đầy trời, phạm vi mấy thước chung quanh nhất thời trắng bệch nguyên một mảng.

Con quỷ kia cuốn khói đen vừa lúc giết tới, không hề đề phòng, bị vôi trắng bao phủ cả quỷ lẫn khói đen.

Tựa như dầu đổ vào chảo nóng, nhất thời phát ra tiếng kêu xèo xèo.

Quỷ vật kia thét chói tai một tiếng, bóng quỷ vốn hư ảo vô hình, lại mơ hồ huyễn hóa thành hình người, trên người xuất hiện từng cái lỗ thủng đang thiêu đốt, khói đen bốc lên âm trâm.

Hiển nhiên, số bột vôi tung bay đầy trời này đã khiến con quỷ bất ngờ không kịp đề phòng, tạo thành thương tổn nhất định, tuy rằng loại thương tổn này hầu như không ảnh hưởng đến thực lực của nó, giống như người bình thường bị kim đâm vài cái, tuy đau thì đau nhưng cũng không tổn thương đến căn bản.

Con quỷ nhe răng cười một tiếng, dứt khoát không che giấu thân hình nữa, hất lên áo bào đen, tay áo vốn chỉ còn một nửa, bỗng dưng thò ra một bàn tay trắng hếu.

Càng khoa trương hơn chính là, bàn tay này thật giống như làm bằng đất dẻo cao su, nháy mắt có thể kéo dài vô hạn.

Chỉ trong khoảnh khắc, bàn tay kia đã bắt được cổ Giang Dược.

Bàn tay lạnh lẽo thiếu huyết sắc giữ chặt cổ Giang Dược, nâng hắn lên cao.

Hai chân Giang Dược không ngừng đung đưa giữa hư không, tuyệt vọng mà lại bất lực.

"Khanh khách, nhân loại ngu xuẩn, chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại muốn chọc quỷ?" Quỷ nô âm trầm lên tiếng.

Lời còn chưa dứt, nó đã hóa thành một đường tàn ảnh.

Hai mắt Giang Dược hoa lên, lúc tàn ảnh lần nữa hợp lại với nhau thì nó đã ép đến trước mặt, một khuôn mặt quỷ cơ hồ dán vào mũi hắn.

Cánh tay kéo dài vô hạn lúc trước cũng đã khôi phục trạng thái bình thường.

Mặt quỷ ảm đạm, hốc mắt âm trầm trống rỗng, tràn đầy tử khí, phảng phất muốn đồng thời nhốt lấy cả thân thể lẫn linh hôn của Giang Dược.

Biểu tình vốn đang cứng ngắc của Giang Dược, bỗng nhiên lộ ra một nét tươi cười.

Cho dù là người hay quỷ, chung quy đều có cùng một nhược điểm, đó chính là thích đùa giỡn con mồi. Nói một cách hoa mỹ hơn, là thích ra vẻ ta đây.

Mà đây rõ ràng là muốn chết al

Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, một chân lý tàn nhẫn đến cỡ nào al

Đáng tiếc con quỷ này lại không hiểu điều đó.

Nó cho rằng Giang Dược đã là cừu non đợi làm thịt, mặc cho nó đùa giỡn, lại không biết, Giang Dược đang cố ý tỏ ra yếu đuối!

Không phải Giang Dược muốn mạo hiểm để thử sức mình, đơn giản là trừ biện pháp này ra, bất kể tốc độ hay thủ đoạn, Giang Dược đều kém con quỷ này rất nhiều.

Hắn không có khả năng di chuyển như quỷ mị, càng không công kích từ xa.

Chỉ có chiến đấu gần người, chỉ khi nào đối phương cho rằng tất thắng, hắn mới có một tia cơ hội.

Khi đó hắn mới có cơ hội thi triển Thân Cương Diệt Quỷ Thủ!

Sau khi Thần Cương Diệt Quỷ Thủ tiến cấp, bất kể là tốc độ, độ chính xác, uy lực, đều có sự tăng lên rõ ràng.

Giang Dược nghiêng một cái, bàn tay như kìm sắt, gắt gao bắt lấy con quỷ đối diện.

Cho dù con quỷ này hung hãn giảo hoạt, nhất thời cũng không thể tránh khỏi. Giang Dược thúc dục vầng sáng Bách Tà Bất Xâm, bàn tay quỷ đang bóp cổ Giang Dược bị vầng sáng vọt lên, cả cánh tay nháy mắt bị hòa tan, nhanh chóng tiêu tán giữa hư không, chớp mắt đã tan thành mây khói.

Thình thịch thình thịch!

Tam Cẩu chạy như bay xông lên lầu, tưới xuống đầu con quỷ nguyên một thau nước tiểu đồng tử.

Quỷ nô phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, quỷ khí màu đen nhanh chóng bốc lên, cả thân hình của nó nhanh chóng tan chảy như người tuyết.

Lần này khác với lần công kích từ xa ở nhà Tiểu Y.

Tam Cẩu lúc này canh cực chuẩn, nhắm ngay đầu con quỷ đổ ào xuống toàn bộ thau nước tiểu, lực sát thương tuyệt đối kinh người, tương đương với trực tiếp buộc một quả bom vào người rồi cho nổ tung, lực phá hoại hoàn toàn không phải cùng một khái niệm với ném bom từ xa.

Nhìn con quỷ trong tay hóa thành một làn khói đen biến mất, Giang Dược mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Rốt cuộc vẫn là anh em nhà mình, trao đổi bằng ánh mắt vẫn có sự ăn ý.

Lúc này, Hàn Dực Minh cũng xông lên.

Nhìn thấy từng làn khói đen tan biến trong tay Giang Dược, máy ảnh trong tay ông nháy điên cuồng.

Nhiều lần diệt quỷ như vậy mà ông hầu như chưa lần nào bắt kịp, mỗi lần đều bỏ lỡ hiện trường đấu quỷ.

Lần này cuối cùng cũng bắt kịp nửa đoạn sau, tuy rằng vẫn không phải tự mình tham dự, nhưng tốt xấu gì cũng thấy được đoạn kết, đúng không nào?

Những khoảnh khắc như vậy, sao có thể không chụp ảnh làm kỷ niệm?

Giang Dược vẩy vẩy tay, tựa hồ muốn rũ bỏ xui xẻo đến từ con quỷ.

Hàn Dực Minh chụp Giang Dược xong, lại bấm tách tách không ngừng khung cảnh xung quanh hiện trường. Khi ông nhìn thấy hai chiếc ghế bị cắt láng o kia, cằm của ông đã sắp rơi xuống đất.

Có cắt bằng máy cắt thì cũng không thể cắt gọn gàng đến vậy a.

"Cậu Giang, hai cái ghế này là sao? Lúc trước không phải vẫn còn nguyên đấy à?"

"Không phải chú vẫn luôn muốn tìm hiểu thêm về sức mạnh của lũ quỷ đó sao? Hai chiếc ghế này có thể giúp chú mở mang thêm nhiều kiến thức đó." Vết cắt này... đúng là do quỷ gây ra?

Đây là khả năng cắt sắc bén đến cỡ nào a? Nếu như cắt lên người một chút, chắc cũng giống như gặt lúa mì, có đến nhiều người hơn nữa cũng chẳng có tí tác dụng nào a.

Giang Dược ném búa cho Tam Cẩu.

"Tam Cẩu, việc còn lại giao cho em. Đập nát sa bàn này, còn có mấy hình điêu khắc trên những cây cột nữa, toàn bộ cạo hết."

"Ok anh!" Tam Cẩu trước sau vẫn phấn khích như một.

Một đứa trẻ tinh nghịch luôn tiềm ẩn ham muốn phá hoại mạnh mẽ. Tam Cẩu há sẽ buông tha cơ hội phá hư đồ đạc danh chính ngôn thuận này.

Rầm, râm, raml

Tam Cẩu nhẫn nhịn hơn nửa ngày trời, lúc này vừa vặn có thể phát tiết.

Búa đi tới đâu, hỗn độn đi tới đó.

Giang Dược đã qua độ tuổi của Tam Cẩu, cũng không hào hứng gì với mấy chuyện này, bèn đi xuống lâu.

Hàn Dực Minh thấy Giang Dược xuống lầu, cũng đi xuống theo.

Đến tầng hai, Giang Dược chui lại vào thư phòng của Triệu Thủ Ngân. Lúc trước nhìn thấy thư phòng Triệu Thủ Ngân cất giấu rất nhiều sách cổ, trong đó không thiếu những sách cổ liên quan tới phong thủy vận số.

Lúc trước, Giang Dược chưa nhìn thấy trận đồ phong thủy ở tâng ba, còn không cảm thấy có gì đặc biệt. Giờ phút này khi hắn nhìn lại những quyển sách mà Triệu Thủ Ngân sưu tâm, Giang Dược cơ bản có thể xác nhận, cái tên Triệu Thủ Ngân này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.

Cái gọi là thợ bạc lão làng, chẳng qua là vẻ ngoài của y để lừa gạt với người đời mà thôi.

Bố trí trận đồ phong thủy tà ác, nuôi dưỡng quỷ nô, chỉ riêng hai việc này thôi cũng đủ thấy bên trong tâm hồn của lão núp lùm này là một con ác ma.

Giang Dược rút ra mấy quyển sách cổ từ trên giá sách, lật xem một hồi, lại tìm không ra manh mối gì.

Rốt cuộc là lão núp lùm này đã học cái trận đồ phong thủy tà ác ấy từ đâu?

Trong lúc Giang Dược đang nghi hoặc, Hàn Dực Minh bên ngoài đang cầm máy ảnh chụp tới chụp lui, bỗng nhiên ông khẽ quát một tiếng.

"Ai?"

Giang Dược vội vàng buông sách xuống, đi ra khỏi phòng.

Hàn Dực Minh cầm máy ảnh, sắc mặt có chút khó coi, đôi mắt giống như chim ưng, đang dò xét gì đó ở chung quanh.

"Có người?"

"Tôi đang chụp ảnh thì cái gương trên bàn trang điểm xẹt qua một cái bóng."

Hàn Dực Minh xuất thân cảnh sát điều tra hình sự, cũng coi như là người gan lớn, vậy mà lúc này tuy bê ngoài ông trông vẫn bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng đã loạn như ma.

Cái bóng ấy tựa như một cơn gió, nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt. Nhưng Hàn Duc Minh rất rõ ràng, ông tuyệt đối không phải hoa mắt!

Bàn trang điểm?

Toàn bộ tầng hai, nói đúng hơn, là cả tòa nhà, chỉ có một bàn trang điểm, ngay trong căn phòng âm u hướng tây lệch bắc ở tầng hai kia.

Cả căn phòng rõ ràng không có người ở, nhưng vật dụng thì lại rất đầy đủ.

Giang Dược tiến vào căn phòng đó, bên trong vẫn như cũ.

Căn bản không tồn tại cái bóng mà chú Hàn vừa nói.

Giang Dược vừa định xoay người ra cửa, bỗng nhiên dừng bước. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào chân chiếc giường hoa kiểu cũ kia, vẻ mặt hiện lên một tia kinh hãi.

"Còn đôi giày đâu?”

"Chú Hàn, chú có động đến đôi giày thêu không?”

Nếu chú Hàn xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, muốn thu giữ một ít vật chứng, Giang Dược ngược lại có thể lý giải, tuy rằng có vẻ hơi kỳ quái một chút.

"Giày thêu? Vừa rồi vẫn còn đó mà. Tôi động vào chúng làm gì cơ?" Chú Hàn bối rối hỏi.

Ông tiến sát lại nhìn, đôi giày thêu hoa vốn sắp xếp gọn gàng dưới chân giường, giờ đã không còn bóng dáng.

Hàn Dực Minh há to miệng, trán thấm mồ hôi.

Vừa rồi ông vẫn ở ngoài hành lang, không hề thấy có người ra vào trước mặt, đôi giày thêu này làm sao có thể vô duyên vô cớ mất tích?

Trừ khi chúng tự mọc chân hoặc chắp cánh bay mất.

"Chẳng lẽ còn có một con quỷ khác?" Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Giang Dược lại là trực tiếp nghĩ đến quỷ.

Không thể nào!

Nếu như có quỷ thật, vừa rồi chú Hàn ở một mình, không có bất kỳ bảo hộ nào, chính là thời cơ tốt nhất để xuống tay với chú ấy a.

Với tốc độ di chuyển của bọn quỷ, hoàn toàn có khả năng giết người trong vô hình.

Cho dù hai người Giang Dược đuổi theo sau đó, cũng không có khả năng bắt kịp.

Trừ khi con quỷ này rất yếu đuối.

Hai người đứng ở trên hành lang, hai mặt nhìn nhau.

Tầng ba phía trên, Tam Cẩu còn đang tận tình hưởng thụ khoái cảm phá hoại, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng la hét rất chi là trẻ trâu.

Giang Dược liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã nghiêng về phía tây.

Cho dù ngôi nhà này có một con quỷ khác đi chăng nữa, nó cũng đã không ảnh hưởng đến toàn cục.

Chỉ cần trận đồ phong thủy tầng ba bị phá, âm mưu cốt lõi nhất của ngôi nhà này cũng sẽ hóa thành bọt nước.

Kế tiếp, hẳn là nên dồn trọng tâm lên người lão núp lùm Triệu Thủ Ngân kia. "Tam Cẩu, chắc vậy là được rồi."

Giang Dược chào hỏi một câu, không chút do dự chuẩn bị xuống lầu.

Tam Cẩu đáp lại một tiếng, gia tốc động tác trong tay, đập càng vui vẻ.

Xuống tới tầng trệt, Hàn Dực Minh lại cầm máy ảnh lên, chụp lia lịa xung quanh.

Sau khi chụp xong, ông đi tới trước bàn thờ, lật khung ảnh mà Giang Dược úp xuống lúc nãy, chuẩn bị chụp một tấm ảnh về phía khung ảnh.

Nào ngờ vừa mới nâng khung ảnh lên, hai tay Hàn Dực Minh nhanh chóng buông ra như bị điện giật, ông kêu lên một tiếng, hoảng sợ lui ra vài bước.

Lớp kính ngoài khung ảnh kia vốn là thủy tinh không kiên cố lắm, hai tay Hàn Dực Minh vừa buông lỏng, khung ảnh rơi xuống đất, xoảng một tiếng, thủy tinh vỡ vụn văng đầy sàn.

Bức ảnh cũ không còn bị che khuất hiện ra trước mặt Giang Dược và Hàn Dực Minh.

Hai người vừa nhìn, sắc mặt đồng thời biến đổi.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Chương 100: Hình bóng người phụ nữ trong gương

Bức ảnh không thể nghi ngờ là cùng một bức ảnh, nhưng người trong hình... lại không còn là người phụ nữ an tường bình lặng, tựa vui lại hơi sâu như trước nữa.

Thay vào đó, lại là hình tượng mặt mũi dữ tợn, tóc tai bù xù, miệng đầy máu, vẻ mặt đầy vết bam tím.

Mơ hồ từ tóc tai khuôn mặt vẫn có thể thấy được, dường như vẫn là người phụ nữ ấy.

Chỉ là lúc này hai mắt bà ta tràn ngập oán khí, hai hàng máu tươi tràn ra từ hốc mắt, cực kỳ âm trâm.

Không chỉ là hốc mắt, mà cả lỗ tai, khoang mũi, khóe miệng, đều có máu tràn ra.

Thất khiếu chảy máu!

Vẫn chưa hết, đầu, má, cổ, khắp mọi nơi không có một phần da thịt lành lặn nào, đâu đâu cũng có vết bâm tím, vết máu, vết thương...

Hình ảnh này giống như tất cả các loại tra tấn tàn nhẫn trên đời đều dùng qua một lần trên người bà 1a.

Hàn Dực Minh cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, xông lên chụp hình tách tách liên tục không ngừng.

Đúng lúc này, Giang Dược bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ có một luồng âm phong xet qua.

Ngay sau đó...

Xoảng!

Tấm chắn thủy tinh ở quầy hàng tầng trệt, dưới tình huống không có bất kỳ lực tác động nào, không hiểu sao tự nhiên vỡ toang ra.

Raml

Tấm biển hiệu cửa tiệm treo trước cửa nhà cũng theo đó ngã xuống, thật giống như có người ở phía trên đẩy xuống vậy.

Bộp bộp!

Các loại đồ vật cũ trong phòng giống như bỗng nhiên đều trúng một lời nguyền nào đó, hoặc ngã trái ngã phải vỡ ra, hoặc triệt để bị nghiền nát.

"Tam Cẩu?"

Giang Dược nhìn thấy đợt biến cố này, cũng không vội vàng chạy trốn, ngược lại nhanh chóng vọt lên lâu.

Tam Cẩu ở trên lầu hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh, hơn nữa cậu rõ ràng cảm giác được, bốn cây cột ở tầng ba, giống như đang lung lay!

Sau đó không ngừng có ngói vụn, lá bẩn rơi xuống từ trên nóc nhà.

Mái nhà vốn kín kẽ, lại chậm rãi xuất hiện vết nứt.

Có kinh nghiệm sống ở nông thôn quanh năm, tính cảnh giác của Tam Cẩu không kém, biết rằng ngôi nhà xuất hiện nguy cơ sụp đổ.

Tam Cẩu quyết định nhanh chóng, lao xuống dưới lầu.

Khi Giang Dược chạy lên tầng hai, vừa lúc trông thấy Tam Cẩu đang từ tầng ba lao xuống. "Chân trời a... góc biển... Kiếm a a tìm tri âm... Nàng hát chàng đánh đàn..."

Giang Dược và Tam Cẩu đồng thời nghe được căn phòng phía tây bắc ở tâng hai mơ hồ truyên đến tiếng hát nhẹ. Âm thanh à ơi réo rắc, giai điệu rất cổ xưa, nhưng vô cùng rõ ràng!

Hai người liếc nhau, đồng thời vọt tới gian phòng kia.

Đó là hai anh em bọn hắn, chứ đổi lại người khác, ở trong một ngôi nhà bị ma ám nghe được thanh âm quỷ dị như thế, chỉ sợ đã sớm vắt giò lên cổ mà chạy.

Giang Dược và Tam Cẩu chạy đến cửa căn phòng hướng tây bắc, liếc mắt một cái là có thể thấy ngay bàn trang điểm, cái ghế trước bàn trang điểm trống không, nhưng điều quỷ dị chính là rõ ràng có một người phụ nữ hiện lên trong gương trên bàn trang điểm.

Ảnh người phụ nữ này như đang đối diện với gương, trang điểm, kẻ lông mày.

Toàn bộ động tác thong dong từ tốn, thật giống như đang ở nhà lúc thường ngày, nhàn nhã thích ý.

Giai điệu à ơi kia chính là phát ra từ trong gương.

“Anh hai, đây là quỷ!"

Còn cần em nhắc sao? Rõ rành rành thế còn gì.

Trước ghế rõ ràng không có một bóng người, trong gương lại có người phụ nữ đang trang điểm. Không phải là quỷ mới lại

Người phụ nữ vẽ lông mày của mình xong, bắt đầu thoa son môi.

Tựa hồ chú ý tới Giang Dược và Tam Cẩu, người phụ nữ trong gương bỗng nhiên cười nhẹ nhàng với bọn họ.

Nụ cười này vốn cũng không có gì, nhưng đó lại không phải nụ cười mỉm, ngược lại, khóe miệng nó chậm rãi nhếch lên, biên độ càng ngày càng khoa trương.

Đột nhiên, cái miệng to bằng chậu máu chợt mở ra toàn bộ, tựa như một con hà mã lớn há to mồm, cả khuôn mặt nhất thời bị một vùng đỏ tươi che lấp, hoàn toàn không nhìn thấy.

Cái miệng đỏ hõm này không có răng, không có lưỡi, trống rỗng, giống như một cái ống hút lớn, tựa hồ muốn cắn nuốt hàng vạn sinh linh.

"Đi chết đi!"

Tam Cẩu xoay tròn cánh tay hung hăng ném cây búa ra.

Xoảng!

Cây búa trực tiếp tác dụng lên mặt gương, toàn bộ gương vỡ ra làm tư, mảnh vụn văng khắp nơi, thân gương nhất thời tràn đầy vết nứt giống như tơ nhện.

Bóng người phụ nữ trong gương, bất thình lình biến mất vô tung.

Hai anh em điều tra chung quanh, hoàn toàn không tìm được hướng đi của cái bóng trong gương lúc nãy.

Chú Hàn ở tâng dưới đột nhiên hét lên: "Cậu Giang, cháy rồi, cháy rồi. Không tốt! Các cậu mau ra khỏi nhà ngay!"

Cháy sao?

Đây là một ngôi nhà bằng gỗ, một khi ngọn lửa bắt đầu bùng lên, tuyệt đối không phải chuyện đùa. Giang Dược kéo Tam Cẩu xông ra hành lang, vừa mới vọt tới đầu hành lang tang hai, thế lửa lại rất kỳ quặc, nháy mắt đã bịt kín cầu thang.

Ngọn lửa nóng bỏng không ngừng bao trùm lên trên, sắp chuẩn bị cháy lan lên tang hai.

Giang Dược không kịp suy nghĩ rõ ràng vì sao thế lửa này lại lan nhanh như vậy, quả thật quá quỷ dị, chú Hàn vừa hô xong thì nó đã vọt ngay tới đầu câu thang.

Có điều, Giang Dược cũng không hoảng hốt, mới tầng hai mà thôi.

Tam Cẩu hiển nhiên cũng không quá coi trọng, hai người chạy một mạch trở lại căn phòng trống phía nam kia. Giang Dược liên tục đạp mạnh chân, trực tiếp đá văng một lỗ lớn trên cửa sổ cũ bằng gõ, lớn đến nỗi hai người đứng lên cùng một lúc đều đủ.

"Tam Cẩu, đi thôi."

Tam Cẩu không vội vã đi, mà đứng cạnh tủ quần áo, chỉ vào tủ quần áo đang mở toang kia, vẻ mặt mơ hồ.

“Anh hai, anh xem những bộ quân áo này..."

Giang Dược quay đầu lại nhìn, những chiếc sườn xám, quần áo, váy đầm cũ kỹ lúc trước nhìn thấy kia lại giống như bị phong hóa, rơi rụng lả chả từng mảnh từng mảnh.

Tam Cẩu đưa tay chạm vào, vài bộ quần áo trực tiếp phong hóa thành cát bụi.

Tình cảnh này mới hoang đường quỷ dị làm sao.

Thật giống như tiền giấy đốt xong biến thành vụn xám.

"Đi thôi!" Tuy Giang Dược nghi vấn đầy bụng, nhưng cũng không kịp tìm hiểu kỹ, hắn kéo Tam Cẩu nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ.

Nhà xây kiểu cũ vốn cũng không cao, cho dù Giang Dược trước khi cường hóa vẫn dư sức nhảy xuống từ độ cao này, chứ đừng nói chỉ là sau khi cường hóa thân thể.

Tam Cẩu càng không cần phải nói, bản lĩnh trèo cây leo núi nhảy tới nhảy lui đã được trui rèn nhiều từ nhỏ ở thôn núi, thân thủ linh hoạt, độ cao chừng này ăn thua gì?

Hàn Dực Minh thấy hai anh em họ nhảy xuống cửa sổ, coi như thở phào nhẹ nhõm.

"Sao lại đột nhiên bốc cháy vậy hả chú?" Giang Dược nhịn không được bèn hỏi.

Hàn Dực Minh cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Tôi cũng thấy kỳ quái, ngọn lửa này cháy quá quỷ dị. Không phải cháy một nơi, mà là nhiều nơi cùng một lúc, giống như cả phòng đều tạt xăng, mới chưa đầy vài giây thì cả phòng đã biến thành một biển lửa."

Nhìn chú Hàn mặt mày xám xịt, còn có mấy vết bỏng, coi bộ chú Hàn ở tầng trệt thiếu chút nữa đã nằm lại trong biển lửa, vậy mà vẫn còn không quên nhắc nhở Giang Dược và Tam Cẩu bọn hắn, đúng là quá nghĩa khí.

Nhà của Triệu Thủ Ngân tuy có chút khoảng cách với nhà hàng xóm, nhưng cũng cách không xa.

Nhìn thế lửa này, không có đội cứu hỏa và thiết bị chuyên nghiệp, muốn chữa cháy hoàn toàn là nói chuyện viễn vông.

Ngoại trừ đám cháy này, phụ cận khu hành chính thị trấn cách đây không xa cũng có khói dày đặc không ngừng bốc lên.

"Bà con cô bác vẫn rất thấu tình đạt lý. Họ đã chấp nhận đề nghị của chúng ta và thống nhất thiêu xác." Chú Hàn thấy Giang Dược nhìn về phía bên kia, giải thích một câu.

Ở khu vực cảnh giới bên ngoài, có mấy người hàng xóm của Triệu Thủ Ngân giống như phát điên muốn xông qua dây cảnh giới, nhưng đều bị các đội viên nghiêm khắc quát mắng, cự tuyệt bên ngoài.

Hàn Dực Minh sầm mặt xuống: "Nhao nhao cái gì? Mấy người nghĩ đây là một vụ cháy do con người tạo ra sao? Đây là ác quỷ phóng hỏa. Mấy người chê thị trấn chết chưa đủ người à?"

Ông cũng đã có kinh nghiệm, biết bình tâm tĩnh khí giảng đạo lý với bọn họ, chưa chắc họ đã chịu nghe, ngược lại vừa đấm vừa xoa càng có tác dụng.

Nghe nói là ác quỷ tác quái, những người này quả nhiên thành thật.

Giang Dược biết những người này không muốn lửa cháy lan ra liên lụy tới nhà mình, nhưng bây giờ ngọn lửa đã nằm ngoài kiểm soát.

"Chư vị, giữ được tính mạng, nhà cửa còn có thể xây lại, đến lúc đó chính quyền cũng sẽ hỗ trợ." Giang Dược cũng không khách khí, trực tiếp ném gánh nặng về phía chính phủ.

Ánh mắt Giang Dược đảo qua mọi người, ánh mắt dừng lại trên người một ông lão.

Ông lão này nhìn qua ít nhất cũng phải tám chín mươi tuổi, hẳn là nhân vật thuộc loại già nhất trong trấn, có lẽ có chút hiểu biết về lịch sử trấn Vân Khê, về chuyện của Triệu Thủ Ngân?

"Ông ơi, ông thọ bao nhiêu rồi ạ?"

Ông lão chống nạng, dừng lại một chút, nhếch miệng nói: "Tám mươi sáu."

"Nói vậy thì Triệu Thủ Ngân còn trẻ tuổi hơn ông một chút phải không ạ?"

"Đương nhiên, cái tên Thủ Ngân này còn nhỏ hơn lão chín tuổi."

"Dạ vâng, thế ông hẳn là hiểu rất rõ Triệu Thủ Ngân chứ ạ? Ông ấy có từng cưới vợ trước đây không?"

"Không có, cậu ta từ nhỏ đã quái lạ, lớn lên hình như cũng không mấy hứng thú với phái nữ. Lấy điều kiện của cậu ta mà lại sống độc thân cả đời, quá thiệt thòi!"

"Vậy ảnh người phụ nữ đặt ở bàn thờ nhà Triệu Thủ Ngân, không phải vợ ông ấy?"

Ông lão vốn đang trò chuyện rất tốt, sau khi nghe được vấn đề này, gương mặt bỗng nhiên biến sắc, đoạn ông nhấc gậy lên, bước chân run rẩy, quay đầu bỏ đi mất.

Dường như câu hỏi này của Giang Dược mang theo một loại nguyên rủa nào đó, làm cho ông lão cực kỳ kiêng ky, đừng nói là đề cập, chỉ cần nghe một chút thôi cũng đã là điều cấm ky lớn.

"Cha, cha, cha đi đâu vậy? Nhà chúng ta không phải ở đằng đó." Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, cười khổ đuổi theo, nói hết lời mới khuyên được ông lão đứng lại.

Nhưng ông lão lại tỏ ra dị thường bướng bỉnh, không ngừng chống nạng xuống đất, nhất quyết không chịu quay đầu, như thể vừa quay đầu lại sẽ có ác quỷ đến đòi mạng, khuôn mặt già nua của ông trắng bệch, tràn đầy vẻ sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment