Chương 115: Đồng hồ của chị gái, mê cục quỷ dị
Chương 115: Đồng hồ của chị gái, mê cục quỷ dịChương 115: Đồng hồ của chị gái, mê cục quỷ dị
Chương 115: Đồng hồ của chị gái, mê cục quỷ dị
Nói thật, tuy Giang Dược có quan tâm đến việc người nhà bị vây ở bên trong, nhưng hắn không có tự loạn trận cước.
Sau chuyến đi Bàn Thạch Lĩnh, Giang Dược đã nhận ra một điều rất quan trọng, đó chính là người nhà họ Giang tuyệt đối không dễ trêu chọc.
Trưởng ban Cao bên kia mang theo hai đội viên tâm phúc, cộng thêm đại sư Liễu và vị nữ trợ lý nọ, tổng cộng năm người.
Bên Giang Dược, thì có bốn người.
Dương Thông cùng hai đội viên bên kia lườm lẫn nhau, có thể thấy ban Hành động thứ ba và thứ năm đều có xích mích rất rõ ràng. Cho dù là đội viên cũng có một sự đối kháng mơ hồ nào đó.
Trưởng ban Cao và trưởng ban La hiển nhiên cũng không ưa gì nhau. Những lời chèn ép lẫn nhau giữa bọn họ, căn bản không hề giữ lại chút nào. Từng câu từng chữ đều sặc mùi thuốc súng.
“Anh Cao, anh được đó! Có đại sư tương trợ, quả nhiên đều lớn gan. Có điều nếu ai cũng phá án giống như anh, kinh phí trong cục chúng ta sợ là chịu không nổi. Nếu như đi vào dạo hết nửa ngày, chính là mấy chục triệu luôn a. Ây dà, toán học của tôi không được tốt cho lắm, ai tính hộ tôi với?"
"Tôi biết, tôi biết tính này. Ba trăm ngàn một phút, như vậy một giờ chính là mười tám triệu. Nếu đại sư đi dạo bên trong hơn sáu tiếng đồng hồ, chi phí sẽ lên tới hơn trăm triệu." Tam Cẩu dù sao cũng sắp có bằng tốt nghiệp tiểu học, vài phép toán nhân này cũng không làm khó được cậu.
Sau khi tính xong, cậu còn không quên bình luận một hai.
"Anh hai, làm đại sư dễ kiếm tiên như vậy sao? Giờ em muốn đổi nghề vẫn còn kịp chứ?"
Giang Dược cười nhạo cậu: "Em có xe hiệu ngôi sao ba cánh không? Có đồng hồ vàng không? Có kính râm cỡ lớn không?”
"Không có những thứ này thì không làm được đại sư hả anh?" Tam Cẩu tỏ vẻ thất vọng.
Đại sư Liễu ở một bên vẫn mặt đơ như thường, thoạt nhìn tố chất tâm lý cực tốt. Hai anh em hắn câu được câu không trêu chọc, vậy mà y dường như không để bụng chút nào.
Có chút phong phạm cao nhân đắc đạo.
Ngược lại trưởng ban Cao lạnh lùng nói: "Anh La, đại sư Liễu là do tôi mời tới, để người của anh tôn trọng người ta một chút.'
Trưởng ban La nở nụ cười: "Anh cũng biết là do anh mời tới, cũng không phải tôi mời tới. Hơn nữa, cậu Giang là bạn tôi, không phải thuộc hạ của tôi, người ta muốn nói cái gì, không lẽ tôi có thể bịt miệng người ta lại được?"
Đại sư Liễu bỗng nhiên cười quỷ dị: "Trưởng ban Cao, không ngại, không ngại. Từ xưa họa từ miệng mà ra. Tôi là người đạo đức, sẽ không so đo với bọn họ. Có điều, vào chốn thập tử nhất sinh, nếu không biết giữ mồm giữ miệng, chớp mắt gây tai họa, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết."
Trong lúc nói chuyện, y giơ la bàn lên trời, giống như đang đối chiếu cái gì đó.
Nhìn vẻ mặt đại sư Liễu nghiêm túc, làm dáng như thật, Giang Dược nhất thời cũng không biết đối phương rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh. Có điều hắn chẳng thèm quan tâm đối phương giả thần giả quỷ cái gì, dẫn đầu đi về phía một lối vào trong đó. "Chờ đãi"
Đại sư Liễu bỗng nhiên quát.
"Thế nào?" Trưởng ban La cười ha ha nói: "Đại sư có chỉ giáo gì sao?"
"Lối vào kia là thông đến bãi đỗ xe dưới đất, chính là cấm địa thập tử vô sinh khủng bố nhất, nguy hiểm nhất. Các vị có chắc là muốn vào đó hay không?"
Bãi đậu xe ngâm được xây dựng dưới lòng đất, xét theo góc độ huyền học, đúng là tương đối ngăn cách, tương đối âm u. Thông thường thì chỉ có âm trạch mới có thể được xây dựng dưới lòng đất. (Chú thích: âm trạch là đất dùng để chôn người chết, còn gọi là mồ mả. Phong thủy cho rằng, nếu người chết được chân vào một nơi đất tốt về phong thủy thì sẽ truyền được phúc đức cho con cháu đời sau; ngược lại là dương trạch, là đất được dùng vào mục đích làm nhà cửa, đình, chùa, miếu mạo, thôn xóm, làng mạc, thị trấn, thành phố)
Cho nên, bình thường xây dựng bãi đỗ xe ngầm, khi khởi công luôn phải làm một ít bố cục phong thủy, để triệt tiêu và ngăn cách âm khí.
Tuy nhiên, các công trình ngầm luôn khá là tăm tối. Do đó, nhiều sự kiện kỳ lạ thường dễ xảy ra trong bãi đỗ xe ngầm.
"Vậy ý của đại sư là gì?" Trưởng ban La mỉm cười hỏi.
"Ông trời có đức hiếu sinh, tuy rằng mấy người các anh làm cho bổn đại sư có chút không vui, nhưng chung quy không thể trơ mắt nhìn các anh đi chịu chết. Thôi bỏ đi, các anh cứ đi theo sau tôi. Tôi không dám bảo đảm có thể che chở các anh bình an, nhưng vẫn còn tốt hơn để các anh chủ động đi chịu chết!"
Tuy đại sư Liễu toàn thân bốc mùi hơi tiền, nhưng tựa hồ thật sự là một người có đạo đức, có chút lòng từ bi.
Trưởng ban Cao hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không hé miệng phản đối.
Giang Dược lại bỗng nhiên nói: "Khỏi cần. Có một câu nói rất hay, tìm đường sống trong chỗ chết. Thế giới này không có gì là tuyệt đối, cho dù là thập tử vô sinh cũng sẽ có một đường sinh cơ. Ngược lại là đồng hồ vàng của đại sư quá chói mắt, khiến mắt tôi cũng mở không lên. Tôi sợ..."
"Cậu sợ cái gì?"
"Tôi từng nghe người xưa có câu, vào quan tài tới nơi mà vẫn đòi tiền. Nghe bảo đám ác linh quỷ quái kia cũng tham tiền giống như con người chúng ta. Đại sư toàn thân ánh vàng lấp lánh, phú quý bức người, tôi sợ đi theo phía sau đại sư, ngược lại càng dễ dàng bị quỷ nhớ thương đó."
"Phì!" Trưởng ban La trực tiếp cười ra thành tiếng.
Cậu Giang đúng thật là, mắng người không cần lời thô tục, lại từng chữ trúng tim đen. Đây không phải rõ ràng là châm chọc đối phương thấy tiền mờ mắt, toàn thân bốc đầy mùi tiền đi al
Đại sư Liễu vẫn không tức giận, lẩm bẩm nói: 'Hồ đồ ngu xuẩn, hồ đồ ngu xuẩn”"
Đoạn y quay sang nói với trưởng ban Cao: "Nếu bọn họ đã quyết tâm muốn chịu chết, bổn đại sư cũng không có gì để nói. Trưởng ban Cao, chúng ta sẽ đi qua cánh cửa này."
Nói xong, la bàn của đại sư Liễu hình như đã định vị được gì đó, chỉ vê một phương hướng, đó là cửa nam của trung tâm thương mại.
Trưởng ban Cao hu lạnh nói: "Vừa hay tôi cũng không muốn những kẻ không đứng đắn kia theo cùng, ai mà biết được là người hay là quỷ!" Trưởng ban La cười hề hề, lại không thèm phản bác, chờ bọn ho đi được vài bước, mới bỗng nhiên nói: "Đại sư, có thể hỏi một câu cuối cùng được hay không, phí ra sân của đại sư đắt như vậy, trưởng ban Cao có được chia hoa hồng gì không?"
Đại sư Liễu lòng dạ rất sâu, tâm tính rất tốt. Bất kể trưởng ban La hay Giang Dược có khiêu khích như thế nào, y thủy chung vẫn không trở mặt, luôn bảo trì được khí độ cao nhân trong lòng người khác.
Nhưng trưởng ban Cao lại xù lông.
“Anh La, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời cũng không nên nói bậy. Anh có bằng chứng gì chứng tỏ tôi có ăn hoa hồng?”
Trưởng ban La tỏ vẻ vô tội: "Tôi không có chứng cớ, cho nên mới hỏi đại sư Liễu. Mà có phải hỏi anh đâu, anh kích động cái gì? Anh không ăn thật đó chứ?”
"Tôi cảnh cáo anh, đừng ngậm máu phun người!"
"Nếu như không ăn, thì anh kích động vậy làm gì?" Trưởng ban La nhún nhún vai, vẻ mặt rất kỳ quái.
Đại sư Liễu ngăn lại trưởng ban Cao: "Đi thôi, tranh miệng lưỡi với mấy người sắp chết làm gì?"
Người sắp chết?
Giang Dược lạnh lùng cười, ai mới là người sắp chết, chuyện này cũng khó nói.
Hắn ngóng nhìn bọn họ tiến vào cửa nam xong mới nói: "Đi, chúng ta đi vòng một chút, bên phía tây hẳn là còn có cửa vào, chúng ta sẽ vào từ bên đó."
"Không đi tâng ngầm?" Trưởng ban La cảm thấy ngoài ý muốn.
"Vừa rồi tôi chỉ lừa gạt bọn họ một chút, nhìn xem đại sư Liễu kia rốt cuộc có tài cán thực sự gì hay không."
"Sau đó thì sao?" Trưởng ban La tò mò.
"Nhìn không ra sâu cạn, vị đại sư này, nếu như không có chân tài thực học, đó tuyệt đối là đẳng cấp vua màn ảnh. Những ông vua màn ảnh trên tivi chỉ là cặn bã so với người ta." Giang Dược thành thật nói.
"Đại sư cái khỉ khô gì? Tôi thấy đó chẳng qua chỉ là một kẻ giả thần giả quỷ để lừa tiền. Nếu thật sự vào chốn thập tử vô sinh, kẻ đầu tiên phải chết chính là loại bịp thân này!"
Tam Cẩu quá tức giận. Mình có đôi mắt âm dương trời ban, giờ còn là người được ký thác truyền thừa của tổ tiên, chính mình còn phải lao động miễn phí, một kẻ lường gạt dĩ nhiên thu phí cao như vậy?
Không thể không nói, vừa rồi tính toán một phen ra được con số kia, đã khiến cho tâm thái Tam Cẩu mất cân bằng đến cực độ.
Một đoàn bốn người, nhanh chóng vòng sang cửa phía tây.
Cửa tây cũng không khóa, đều là loại cửa trượt bằng thủy tinh thông thường ở các trung tâm thương mại.
Hiển nhiên, thời điểm xảy ra chuyện, trung tâm thương mại vẫn đang trong tình trạng kinh doanh, cửa khắp nơi đều thông suốt.
Trạng thái này vẫn tồn tại cho đến bây giờ, không có gì thay đổi.
Chỉ là, sau khi đi vào cửa thủy tinh, xuyên qua một lối thoát hiểm, chính thức tiến vào trung tâm thương mại, Giang Dược cố ý lấy điện thoại ra nhìn một chút.
Quả nhiên, sau khi vào trung tâm mua sắm, điện thoại không có tín hiệu. Giang Dược lại di theo con đường lúc vào, rời khỏi trung tâm thương mại, cách hơn mười thước, tín hiệu mới khôi phục trở lại.
Liên tục ra vào mấy lần như thế, Giang Dược xác định chỉ có bên trong trung tâm thương mại mới không có tín hiệu.
Tam Cẩu và trưởng ban La đều tỏ vẻ quái dị, kiểm tra tín hiệu điện thoại di động thôi, có cần phải ra vào mấy lần vậy sao?
"Trưởng ban La, có phát hiện gì không?”
Trưởng ban La lắc đầu: "Sao tôi cảm giác hết thảy đều rất bình thường? Không thấy bất cứ điều gì khác lạ, ngoại trừ không có ai.'
Tam Cau cũng nói: "Em cũng không thấy có gì khác thường."
Đúng là không có bất kỳ khác lạ nào.
Cảm giác của Giang Dược cũng giống như Tam Cẩu và trưởng ban La. Đại sư Liễu nói cái gì mà thập tử vô sinh, Giang Dược lại không hề cảm thấy một chút tử khí nào, hoàn toàn khác với tình huống ở trấn Vân Khê và Bàn Thạch Lĩnh.
Lúc trước tiến vào trấn Vân Khê, tuy rằng nhất thời không phát hiện ra cái gì dị thường, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí quỷ dị bao phủ khắp nơi.
Về phần Bàn Thạch Lĩnh và đình Cửu Lý thì càng không cần phải nói. Phàm là nơi quỷ tụ tập, cho dù chúng có che dấu tốt đến đâu chăng nữa, với độ mẫn cảm với quỷ dị của Giang Dược hiện giờ, luôn có thể phát hiện dấu vết.
Tuy nhiên, tại Quảng trường Thời đại Vân Sơn, Giang Dược lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Đôi mắt âm dương trời ban của Tam Cẩu, đồng dạng không thấy gì.
"Chẳng lẽ nói, con quỷ ẩn núp trong trung tâm thương mại này càng thêm khủng bố? Có thể thu liễm hơi thở đến trình độ không để lọt bất kỳ khe hở nào?"
Nếu thật sự tôn tại một con quỷ khủng bố như vậy, vậy mức độ đáng sợ của đối phương tuyệt đối sẽ không thua kém lão già âm hiểm Triệu Thủ Ngân kia.
Trưởng ban La đang định dẫn mọi người đi về phía đối diện, Giang Dược lại ngăn cản một phen: "Trưởng ban La, đừng nóng vội, chúng ta tạm thời tránh đại sư Liễu, tận lực đừng đụng mặt bọn họ."
Nói đến cũng lạ, đại sư Liễu tiến vào trung tâm thương mại từ cửa phía nam, tuy rằng trung tâm thương mại này lớn thật, nhưng chung quy vẫn là không có một bóng người, cho nên dù hai nhóm người họ có tiến vào từ hai cửa khác nhau, chỉ cần bước vào trung tâm thương mại, hẳn là cũng rất dễ gặp gỡ. Dù sao trong đây chỉ có hai tổ bọn họ, căn bản không tồn tại bất kỳ thứ gì khác cản trở tâm mắt.
Vậy mà giờ đừng nói song phương không thấy mặt nhau, ngay cả động tĩnh của nhau cũng không hề nghe thấy.
Giang Dược đầu tiên nghĩ ngay đến chuyện lạ ở từ đường nhà họ Giang. Hắn và Tam Cẩu đồng thời tiến vào đại sảnh từ đường nhà họ Giang, nhưng hai người lại ly kỳ không ở cùng một chõ, thật giống như tiến vào hai thời không song song hoàn toàn khác biệt nhau.
Chẳng lẽ tình huống ở trung tâm thương mại này cũng tương tự như thế?
Có điều, Giang Dược quan sát một hồi, tựa hồ lại không giống lắm. Không gian trước mắt tựa hồ không tồn tại loại cảm giác huyền ảo như hồi ở đại sảnh từ đường nhà họ Giang. Như vậy, đối phương năm người sống sờ sờ đi đâu cả rồi?
Giang Dược ra hiệu cho những khác lên lầu.
Toàn bộ trung tâm thương mại có bốn tầng nổi.
Khu vực chính chủ yếu là ba tầng đầu, tâng bốn ngoại trừ một rạp chiếu phim lớn và một phòng trải nghiệm VR ra thì không còn gì khác.
Thang cuốn trong trung tâm thực tế vẫn còn làm việc, chỉ là khi không có ai, sẽ ở trạng thái đứng yên.
Thay vì đi thang máy, Giang Dược chọn đi cầu thang bộ thoát hiểm.
Một tổ bốn người đi tới tâng hai, vẫn không phát hiện ra nửa bóng người. Tất cả các cửa hàng trong trung tâm đều đang mở cửa.
Cửa hàng trên tầng hai chủ yếu lấy quần áo làm chủ đạo, quần áo nam nữ trẻ em người lớn đều có đủ, ngoài ra còn xen lẫn một số cửa hàng muôn màu muôn vẻ khác, đương nhiên còn có mấy tiệm trang sức châu báu.
Ngoại trừ không có bóng người, tất cả mọi thứ đều giống như đang kinh doanh bình thường. Hiện trường hầu như không có dấu vết của bất kỳ cuộc xung đột ẩu đả nào, như thể toàn bộ người trong trung tâm đột nhiên biến mất.
Trưởng ban La vuốt cằm, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Bất kỳ sự kiện quỷ dị nào, chỉ cần chịu khó cẩn thận lần mò, luôn có thể đào được một chút dấu vết.
Thế nhưng vừa rồi ông đã lần theo đủ loại chi tiết mà vẫn không tìm được ra nửa điểm manh mối hữu dụng nào.
Không có bất kỳ chuyện quỷ dị nào, ngược lại càng có vẻ quỷ dị.
Giang Dược chậm rãi đi tới, mỗi lần đi qua một cửa hàng, ánh mắt hắn sẽ tìm kiếm chung quanh, không bỏ qua bất kỳ một chỉ tiết.
Đột nhiên, Giang Dược dừng bước ngay trước một cửa hàng quần áo phụ nữ.
Đôi mắt hắn dừng lại trên một chậu vạn niên thanh.
Đây là một chậu cây xanh khá phổ biến. Rất nhiêu nhà mới làm trang trí nội thất không bao lâu, sẽ đặt một vài chậu vạn niên thanh trong nhà, nghe bảo có thể hấp thu chất formaldehyde.
Tất nhiên, đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là Giang Dược đã phát hiện ra một thứ trong tán lá um tùm của chậu vạn niên thanh kia.
Món đồ này, hắn rất quen thuộc!
Một chiếc đồng hồ nữ, chế tác coi như tỉnh xảo, kiểu dáng đẹp mắt, cũng không phải là đồng hồ đắt tiên gì, chỉ là hàng nội địa thông thường giá mấy trăm tệ mà thôi.
Vấn đề là chủ nhân của chiếc đồng hồ!
Một năm trước, vào ngày sinh nhật của chị gái hắn, người bạn thân nhất của chị ấy đã tặng cho chị một chiếc đồng hồ y như đúc.
Không sai, chiếc đồng hồ trước mắt này rõ ràng chính là chiếc đồng hồ của chị hắn. Kim đồng hồ vẫn đang tích tắc di chuyển, vận hành tốt như thường.
"Cậu Giang, đã phát hiện ra cái gì sao?”