Chương 134: Đừng đoán tâm tư của thiếu nữ
Chương 134: Đừng đoán tâm tư của thiếu nữChương 134: Đừng đoán tâm tư của thiếu nữ
Cho nên, nghe Đồng Địch tung hô Lý Nguyệt, Hàn Tinh Tinh cao hứng được mới là lạ.
Ngược lại Giang Dược vẫn mỉm cười không nói.
Điều này làm cho Hàn Tinh Tinh ít nhiều cảm thấy có chút bực bội.
Cô xoay người lại, hướng sang phía chỗ ngồi của Giang Dược, một tay nâng cằm, chớp chớp đôi mắt to của mình, nhìn chằm chằm Giang Dược.
"Tôi nghe nói lớp trưởng đại nhân của chúng ta đã cúp học suốt hai ngày qua, có phải vậy không?”
Giang Dược cười cười, xem như đáp lại.
Hắn thầm nghĩ, không biết chú Hàn có kể cho Hàn Tinh Tinh về chuyện của hắn hay không. Nói không chừng hành tung hai ngày qua của mình đã sớm bị chú Hàn nói cho vị cháu gái này biết.
"Haizz, tôi buồn lắm, nói thế nào tôi cũng đi ra từ cái lớp này. Thật vất vả mới trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, lớp trưởng chúng ta lại không muốn nói chuyện với tôi."
Hàn Tỉnh Tinh tỏ vẻ rất ưu thương.
"Ha ha..." Giang Dược cười cười: "Tinh Tinh, mình cũng không phải không muốn nói chuyện với cậu a. Ngược lại phải chúc mừng cậu lần kiểm tra thứ hai ưu tú như vậy. Chắc chắn là tiền đồ vô lượng."
"Chỉ chúc mừng bằng miệng, quá không có thành ý, nếu không thì tan học mời tôi ăn cơm nhé."
Mao Đậu Đậu ngay thẳng ở một bên nhịn không được nói: "Tinh Tinh, cậu nói gì kỳ vậy. Người ta chúc mừng cậu, nên là cậu mời cơm mới đúng a."
"Thôi đi, không phải chỉ là một bữa ăn sao? Thân là lớp trưởng, chẳng lẽ không mời nổi?" Hàn Tinh Tinh đắc ý liếc Giang Dược một cái, tựa hồ có hàm ý ẩn bên trong: "Đúng không?"
"Được rồi, tối nay tôi đãi, quán cơm Đại Binh." Giang Dược rất hào phóng đáp ứng.
"Lại là quán cơm nhỏ kia sao?" Hàn Tinh Tinh bĩu môi: "Đã là người có giá trị cao như vậy, lại còn keo kiệt đến thế"
Hả?
Giang Dược xem như đã hiểu. Quả nhiên, Hàn Tinh Tinh nhất định đã nghe được gì từ chỗ chú Hàn.
Hắn chỉ cười cười, nhưng không tiếp lời.
Hàn Tinh Tinh cũng không có đào sâu, cười hì hì: "Mà thôi, có cơm chùa để ăn dù sao vẫn còn tốt chán hơn để bụng đói. Chờ cậu ở cổng trường sau giờ học."
"Là chờ chúng ta chứ." Mao Đậu Đậu bổ sung.
Hàn Tinh Tinh trợn mắt, vung cánh tay trắng như tuyết, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
"Hê! Nãy quên hỏi về thành tích của những người khác!" Đồng Địch vỗ đầu một cái.
"Những người khác khẳng định thua Tinh Tinh, bằng không cậu ấy sao có thể hưng phấn đến vậy?" Mao Đậu Đậu lúc này lại đặc biệt hiểu lòng người.
Tuy rằng bọn họ không hỏi Hàn Tinh Tinh, thế nhưng mấy loại tin tức này từ trước đến nay đều lan truyên rất nhanh.
Không bao lâu sau, thành tích của những người khác cũng truyền đến.
Mọi người đều tiến bộ.
Đỗ Nhất Phong lần trước không khác mấy Hàn Tinh Tinh, lần này cũng không tụt lại phía sau quá nhiều, cũng đạt tới sáu mươi phần trăm cường hóa.
Hai người còn lại, Vương Tân và Phương Tử Dương, lần lượt đạt bốn mươi lăm phần trăm và bốn mươi phần trăm, cũng coi như là trung bình trong lớp chuyên môn.
So với lần đầu tiên, biên độ tăng của mỗi người là rất lớn.
Điều này làm cho những học sinh bình thường chưa tham gia kiểm tra thể chất, ai nấy đều có áp lực tâm lý cực lớn. Bọn họ vốn tràn ngập chờ mong đối với việc kiểm tra, lại trở nên có chút lo được lo mất.
Người ta lần kiểm tra thể chất thứ hai vẫn ưu tú như vậy, còn có thể đuổi kịp sao? Còn hy vọng gì nữa không?
"Sếp à, chúng ta đi sau nhiều như vậy, thật sự còn có hy vọng sao?" Sự tự tin của Mao Đậu Đậu đến nhanh, đi cũng nhanh.
Nghe nói thành tích kiểm tra thể chất lần thứ hai của người trong lớp chuyên môn vẫn xuất sắc như vậy, cậu lại bị đả kích.
"Nếu như trong đầu cậu vẫn cứ xoắn xuyt chuyện này, vậy có thể thật sự không còn hy vọng gì nữa." Giang Dược không chút lưu tình trả lời.
"Một người, nếu ngay cả tự tin cơ bản cũng không có, tín niệm tùy tiện bị dao động, cậu cảm thấy hy vọng dựa vào đâu sẽ đến thăm loại người này?"
Mao Đậu Đậu bị trách móc, trong đầu vang lên một tiếng chuông cảnh tỉnh, lam bẩm nói: "Đúng vậy, nếu như bản thân mình đều không kiên định, dựa vào đâu mà vượt qua những người đó?"
Đồng Địch cũng thở dài: 'Lớp trưởng nói một câu, thật sự là khiến tui giác ngộ. Lớp trưởng quả là lớp trưởng, vẫn luôn khôn ngoan như vậy, có tâm nhìn xa trông rộng như vậy. Mao Đậu Đậu, lúc này ông đã phục rồi chứ?"
"Tôi có bao giờ không phục sếp? Tôi đây trời không phục, đất không phục, chỉ phục mình sếp Giang!"
"Lý Nguyệt, tối nay cùng đi quán cơm Đại Binh với bọn mình chứ?" Giang Dược nghiêng đầu, đây chỉ là lời mời xã giao, chứ hắn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
"Ừm"' Ai biết được, Lý Nguyệt lại đáp ứng!
Quả nhiên, đừng bao giờ đoán trước tâm tư thiếu nữ, bởi vì nó cũng giống như mò kim đáy biển.
Đừng nói Giang Dược có chút ngoài ý muốn, Đồng Địch và Mao Đậu Đậu cũng trợn tròn mắt.
"Nguyệt Nguyệt, mình không nghe lầm đấy chứ?" Mao Đậu Đậu cố ý khoa trương móc lỗ tai nói.
"Ông mau câm miệng, coi chừng lại dọa Nguyệt Nguyệt không đi nữa bây giờ." Đồng Địch đẩy Mao Đậu Đậu một cái.
Mấy người hi hi ha ha, không khí có vẻ thoải mái khoái trá vô cùng.
Sau khi tan học, Mao Đậu Đậu lại gọi Vương Hiệp Vĩ cùng ký túc xá, mấy người vừa nói vừa cười đi về phía ngoài cổng trường.
Lý Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng tham gia loại hoạt động tập thể này, hiển nhiên còn có chút bến lẽn.
Dọc theo đường đi, cô vẫn tỏ ra xa cách, cũng không phải cô cố ý xa lạ với mọi người, mà là cô đã quen với loại hình thức đơn độc một mình này. Chỉ có thế thì cô mới có một cảm giác an toàn nhất định.
Trong số những bạn học ở đây, người chân chính có thể cảm nhận được tâm tình của Lý Nguyệt cũng chỉ có Giang Dược. Hắn cũng không thúc giục Lý Nguyệt, mà là cố ý chậm nửa nhịp, duy trì một khoảng cách nhất định với cô ấy, lại không cách quá xa, cố gắng giữ cho cô ấy không cảm thấy thiếu an toàn.
Vừa ra khỏi cổng trường, chưa đi được mấy bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng huýt sáo bén nhọn và làm càn.
Tiếng cười đùa vang lên từ phía sau, mấy chiếc xe đạp nhanh chóng vượt qua bọn họ được khoảng hai mét thì phanh mạnh, thân xe vung lên, chơi một cú trôi xe nho nhỏ.
Năm chiếc xe đạp nằm ngang trước mặt họ, chặn đường đi của họ.
Mấy người này trên người đều đeo cặp sách, nhưng toàn thân ăn mặc lại có vẻ lưu manh, tràn ngập thói hư tật xấu trong xã hội.
"Chị dâu, đây là muốn đi đâu đấy?"
Chị dâu?
Bọn họ đang gọi ai vậy?
Mao Đậu Đậu khó hiểu nói: "Này, các cậu có lộn không vậy? Tìm chị dâu thì về nhà tìm."
"Cút, ai hỏi mày mà mày nhiều chuyện!"
Người phía trước cư nhiên không nói một lời, cầm lấy khóa xe chồm người lên đánh về phía mặt Mao Đậu Đậu.
Cũng may Mao Đậu Đậu bình thường thích vận động, thân thủ nhanh nhẹn, nghiêng đầu chật vật tránh thoát.
Mao Đậu Đậu cũng không phải đèn đã cạn dầu, bất thình lình bị công kích, làm sao nuốt trôi được cơn tức này, vừa nghiêng đầu tránh thoát xong, cậu đồng thời đạp ngang một cước vào xe đối phương.
Người nọ vốn là một chân chống xuống đất, hơn nữa còn rướn về phía trước một chút, thân thể cân bằng còn chưa khôi phục, bị Mao Đậu Đậu một cước đạp lên xe, cả người lẫn xe đồng thời ngã lăn quay ra đất.
"Mịa mày! Cho mày chết!"
Bốn người còn lại nhất thời không ngồi nhìn nữa, nhao nhao xuống xe, cầm lấy khóa xe vây quanh Mao Đậu Đậu, chuẩn bị chơi trò đánh hội đồng.
Lúc này Giang Dược cũng đã chạy tới.
Cánh tay hắn nhẹ nhàng nhấc lên đẩy mấy người kia một cái, bọn họ lại giống như đứng không vững, liên tiếp lùi lại.
"Đều bình tĩnh một chút."
Cao thủ vừa ra tay, nhìn cái là thấy ngay.
Giang Dược vừa đẩy nhẹ một phát đã gây kinh sợ cho đối phương.
"Mày lại là thằng nào? Chuyện này có liên quan gì đến mày?" Kẻ bị Mao Đậu Đậu đạp trúng vừa nãy giờ mới đứng lên, vẻ mặt hung hăng chỉ vào mũi Giang Dược mắng.
"Bạn học, tôi khuyên cậu nên giữ mồm miệng sạch sẽ một chút."
"Mia mày, miệng tao có sạch sẽ hay không...'
Bốp! Đối phương mới vừa chửi được một nửa, Giang Dược đã trực tiếp bạt tai chào hỏi.