Chương 163: Sự kiện tự tử kỳ lạ thăng cấp
Chương 163: Sự kiện tự tử kỳ lạ thăng cấpChương 163: Sự kiện tự tử kỳ lạ thăng cấp
Chương 163: Sự kiện tự tử kỳ lạ thăng cấp
Sáng hôm sau, Giang Dược thức dậy sớm.
Trải qua một đêm ngủ sâu, tinh thần lực của hắn đã khôi phục lại bảy tám phần. Tốc độ khôi phục này rõ ràng nhanh hơn lần trước một chút.
Thầy Cao hôm qua có nói, sáng nay là kiểm tra chia lớp. Ba người Giang Dược, Lý Nguyệt và Hàn Tinh Tinh được miễn kiểm tra, vào thẳng lớp hạng A.
Cho nên Giang Dược đã báo cho thầy Cao, sáng nay sẽ không lên lớp.
Ăn xong bữa sáng, Giang Dược thấy Giang Ảnh đã sớm thu dọn xong xuôi, cư nhiên còn chưa định ra ngoài, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
"Chị, không đi mua xe à?”
"Mua chứ, lát nữa sẽ đi.'
"Vậy còn chờ gì nữa? Bây giờ đi luôn."
Chờ một chút, Tinh Tinh cũng muốn đi, em ấy sắp đến rồi."
"Cái gì cơ, Tinh Tinh cũng đi?”
Giang Dược nâng trán, thế quái nào lại là cô ấy nữa?
Giang Dược phát hiện, chị mình bây giờ đã bị Hàn Tinh Tinh rót canh mê hồn, hai người dính nhau đến kỳ lại
"Khà khà, tối hôm qua chị và Tinh Tinh cùng nhau chọn lựa trên mạng rất lâu, đã nhắm chuẩn mấy mẫu xe. Em chỉ cần chờ trả tiền là được."
Điều khiến Giang Dược không nghĩ tới chính là, hai mỹ nữ xinh xắn lại chọn những mẫu xe lực lưỡng, đều là loại xe địa hình nhìn bê ngoài bá đạo uy mãnh.
Đi tới cửa hàng 4S đầu tiên, loại tình huống nhìn mặt mà bắt hình dong không hề xuất hiện. Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình đưa họ đến khu vực trưng bày.
Có lẽ ba người bọn họ đều trông quá nổi trội, vào khu trưng bày, vô số ánh mắt đều nhìn về phía bọn họ, nhất thời cả bọn trở thành tiêu điểm.
Hàn Tinh Tinh trực tiếp kéo cửa chiếc xe khí phách nhất kia, ngồi vào trong ghế lái.
"Chị, chỉ có chiếc này mới đặc biệt có cảm giác. Chị có muốn lái thử luôn không?”
Hàn Tinh Tinh vỗ vỗ ghế ngồi, lại nhảy xuống, ý bảo Giang Ảnh lên thử cảm giác.
Hai vị mỹ nữ líu lo ríu rít, hưng phấn dị thường. Giang Dược trái lại trở thành vật làm nền, tự giác đứng ở một bên. Hôm nay hắn chỉ đến trả tiền, không có tiếng nói.
"Dược này, em lên ghế sau ngồi một chút, cảm giác xem thế nào." Giang Ảnh nói.
Giang Dược vâng một tiếng, kéo cửa xe định bước lên.
Cửa xe mới được mở ra, bỗng nhiên có một người thuận thế từ ghế sau lăn xuống.
Một màn bất thình thình này khiến Giang Dược ngạc nhiên, lắp bắp kinh hãi.
Người nọ lăn xuống xe, ngã trên mặt đất, không nhúc nhích, nhìn qua giống như một người chết. Mà đó thực sự là một người chết!
Sắc mặt người này trắng bệch, sớm không còn hơi thở, thi thể cũng lạnh từ lâu. Hiển nhiên thời gian chết không ngắn.
Ngay phòng trưng bày của cửa hàng 4S, ngay trên mẫu xe sang trọng nhất, có người chết ở hàng ghế saul
Hiện trường nhất thời nháo nhào cả lên, tất cả mọi người, từ nhân viên tư vấn đến khách hàng, ai cũng đều kinh hãi, không ngừng hét chói tai. Hàn Tinh Tinh và Giang Ảnh cũng trợn tròn mắt.
Các cô vừa rồi mải lo hưng phấn ngắm nghía hàng ghế trước, sau khi lên xe lại không phát hiện có thi thể nằm trên hàng ghế saul
Thi thể này dựa vào cửa xe, lấy tâm nhìn của tài xế, không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.
Người chết là một cô gái mặc đồng phục nhân viên, khoảng hơn hai mươi tuổi. Tướng mạo xinh đẹp, đáng tiếc lại sớm úa tàn ở lứa tuổi như hoa như ngọc này.
Giang Dược đang muốn rời đi, bỗng nhiên dừng bước.
Biểu tình của cô gái này khiến Giang Dược cảm thấy một sự quen thuộc.
Hoảng sợ, tuyệt vọng, điên rồ, đấu tranh...
Giang Dược cực kỳ xác định, hắn từng gặp qua vẻ mặt này mới gần đây.
Hơi tìm kiếm trong đầu, Giang Dược lập tức nhớ ra, hôm đó sau khi ăn cơm ở gần trung tâm thương mại trên phố Cây Du, tại một tòa nhà văn phòng gần đó, có một nhân viên nhảy lầu.
Giang Dược nhớ rõ, đồng nghiệp của anh ta đều gọi anh ta là Tiểu Quan.
Lúc ấy, biểu tình trước khi chết của người thanh niên tên Tiểu Quan đó cũng giống như vậy, như thể gặp quỷ, hoảng sợ và tuyệt vọng.
Cô gái trẻ này cũng cầm một chiếc điện thoại di động trong tay, đồng thời cũng đeo tai nghe.
Càng trùng hợp hơn chính là, tai nghe của cô gái này cư nhiên cùng loại với anh chàng Tiểu Quan kia, đều thuộc phân khúc sản phẩm cao cấp, giá trị thị trường mấy chục ngàn tệ.
Một cô gái làm việc trong một cửa hàng 4S, theo lý thì dẫu thu nhập có không thấp, nhưng cũng sẽ không đến nỗi quá cao. Tai nghe này rõ ràng không phải là người có mức thu nhập trung bình có thể mua được.
Nhân viên trong cửa hàng 4S nhanh chóng nhận ra thi thể.
"Là Tiểu Phùng sao? Tại sao cô ấy lại ở đây?"
"Tiểu Phùng không phải xin nghỉ ốm sao?"
Quả nhiên, cô gái này là nhân viên của cửa hàng, mọi người liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Trong lúc nhất thời, hiện trường loạn thành một bầy.
Nhiều khách hàng sợ hãi chạy trốn ra khỏi cửa hàng.
Tuy Hàn Tinh Tinh và Giang Ảnh cảm thấy có chút khó ở, nhưng cũng không bị hu chạy, ngược lại đứng xa xa, có chút đồng tình nhìn cảnh tượng này.
"Hả? Có chữ viết trên xe!"
Một nhân viên cửa hàng 4S bật đèn pin quét một vòng ở khoang ghế sau, bỗng dưng thấy hàng chữ, sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, suýt nữa đánh rơi đèn pin vào trong xe.
'Sao cơ?"
Giang Dược đoạt lấy đèn pin của đối phương, quét qua hàng ghế sau.
Phần lưng ghế lái bị vật sắc nhọn rạch một hàng chữ.
Tất cả các người đều phải chết!
Sắc mặt Giang Dược trầm xuống. Quả nhiên là câu nói quen thuộc.
Lại thêm một người hy sinh khác.
Giống như vị nhân viên của tòa nhà văn phòng kia. Chỉ là cô gái này không nhảy lầu mà tự sát theo một cách khác. Giang Dược phỏng đoán khả năng cao là uống thuốc.
Bởi vì khóe miệng cô gái còn sót lại một chút nước bọt, trên xe mơ hồ thoang thoảng mùi thuốc.
Giang Dược giờ phút này đều có chút do dự, rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho trưởng ban La hay không? Sự kiện quỷ dị lần này có khả năng sẽ khiến bọn họ đau đầu.
Có điều các ban Hành động của Cục Hành động Tinh Thành bọn họ hình như đều có khu vực quản lý riêng. Khu vực showroom ô tô này không biết có phải là thuộc ban thứ ba quản lý hay không.
Thôi bỏ đi, Giang Dược suy nghĩ một chút, quyết định không gọi điện thoại.
Dù sao cửa hàng 4S chắc chắn sẽ gọi cảnh sát. Sau khi báo cảnh sát, loại sự kiện quỷ dị này hơn phân nửa sẽ chuyển đến Cục Hành động bên kia.
Cho nên, dù hắn có gọi hay không, việc này cũng sẽ không tránh được tới tay Cục Hành động.
Giang Dược nói với người của cửa hàng 4S: "Kéo dây phong tỏa nơi này lại đi, đừng vào trong xe phá hư hiện trường."
Người của cửa hàng 4S cũng hoảng hốt, tuy rằng không biết Giang Dược là ai, lại lấy thân phận gì nói những lời này, nhưng vẫn cảm thấy hắn nói năng có vẻ rất mạnh mẽ, bèn lập tức làm theo.
"Người chết này là đồng nghiệp của chị phải không?" Giang Dược tìm tới một chị quản lý, hỏi.
"Đúng vậy, em ấy là nhân viên cửa hàng của chúng tôi, có điều mấy ngày trước đã xin nghỉ ốm, không hiểu làm sao hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này." Chị quản lý này rõ ràng cũng có chút choáng váng.
Một đồng nghiệp chết không rõ ràng đã đành, chỗ chết người nhất chính là chiếc xe.
Xảy ra chuyện như vậy, chiếc xe này còn có thể bán nổi không?
"Nạn nhân khi còn sống có biểu hiện gì bất thường không? Chẳng hạn như cảm xúc không ổn định hoặc hành vi khác thường, đại loại thế?"
"Ồ? Làm sao cậu biết?" Chị quản lý có chút kinh ngạc.
"Đoán."
"Haizz, kỳ thật Tiểu Phùng có vấn đề đã khá nhiều ngày rồi. Dạo trước, mọi người đều phát hiện em ấy có chút thần kinh bất ổn, thường xuyên ngồi một mình run rẩy, giống như sợ hãi thứ gì đó."
"Có đôi khi còn một mình chui vào xe, nằm ở bên trong không chịu đi ra, nói bên ngoài bị ma ám."
"Còn có một lần, có người nhìn thấy em ấy trong phòng vệ sinh, nhe răng trợn mắt nhìn vào gương, bộ dáng rất dọa người. Loại cảm giác này thật giống như..."
"Thật giống như cái gì?" Chị quản lý vội vàng xua tay: "Đây không phải tôi nói đâu nhé, mà là đồng nghiệp của tôi nói, Tiểu Phùng lúc ấy thật giống như bị quỷ bám thân, phi thường kinh khủng!"
"Kinh khủng như thế nào?"
"Em ấy... dùng móng tay cào lên gương toilet, cậu cũng biết loại âm thanh này rồi đấy, rất buốt gan, rất khủng bố. Hơn nữa, ánh mắt em ấy cũng cực kỳ không thích hợp, thật giống như hai tròng mắt muốn lồi từ trong hốc mắt ra vậy. Đồng thời trong miệng còn lẩm bẩm..."
"Có phải là nói, tất cả các người đều phải chết!?"
"Làm sao cậu biết?" Chị quản lý giật mình.
"Trên xe có viết kìa." Giang Dược chỉ vào phía sau ghế lái.
Chị quản lý sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Thời đại quỷ dị giáng lâm, hiện tại dân chúng ít nhiều cũng nghe qua một ít tin đồn, cũng biết đôi chút. Nhưng đại đa số mọi người kỳ thật vẫn chưa tự mình chứng kiến qua sự kiện quỷ dị gì.
Dù sao, dân số nước Đại Chương quá nhiều, phạm vi của sự kiện quỷ dị trước mắt vẫn chưa bao trùm được một phần vạn dân số, cho nên đại đa số mọi người, ấn tượng đối với những chuyện quỷ dị chỉ dừng lại ở bề ngoài, cũng không hiểu rõ là bao.
Chính vì không có sự hiểu biết sâu sắc, cho nên mới càng dễ dàng sợ hãi.
Giang Dược chờ tâm tình đối phương hơi khôi phục một chút, mới hỏi: "Thu nhập thông thường của nạn nhân có khá không?”
"Thu nhập cũng được, mỗi tháng phải hơn mười ngàn tệ."
"Vậy mà tiêu xài phí phạm dữ." Giang Dược cảm thán.
"Cái gì? Tiểu Phùng tiêu xài phí phạm? Cậu có nhầm lẫn hay không?" Chị quản lý kia cười khổ nói: "Em ấy nổi tiếng tiết kiệm ở cửa hàng chúng tôi, bình thường hay ăn mì gói thay cơm."
"Không phải chứ? Nếu tôi không nhìn nhầm, tai nghe nhập khẩu của cô ấy, một bộ cũng phải vài chục ngàn tệ a.
Chị quản lý dở khóc dở cười: "Tai nghe nhập khẩu? Chỉ là hàng nhái, nhìn khá giống thôi. Tôi biết loại tai nghe này, lần trước nhóm chúng tôi ăn cơm ở phố Cây Du, rút thăm trúng thưởng được tặng. Lúc đó cũng có một số người rút trúng tai nghe."
"Chị chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên! Tôi dám nói giá thực tế của bộ tai nghe này sẽ không bao giờ vượt quá một trăm tệ!"
Hàng nhái gần giống?
Giang Dược im lặng một hồi, thật như vậy sao? Cả hai lần mình đều nhìn lâm?
Hắn đột nhiên nhớ tới vừa rồi đối phương nói có mấy người rút thăm trúng thưởng được loại tai nghe này?
Trước mắt điểm chung lớn nhất của hai người chết chính là cặp tai nghe này, cùng với một lời nguyền khủng khiếp.
Hơn nữa, lúc hai nạn nhân chết đều đeo cặp tai nghe ấy.
Chẳng lẽ sự kiện quỷ dị lần này có liên quan đến tai nghe? "Chị còn nhớ lúc ấy có bao nhiêu người rút được tai nghe này hay không?"
Chị quản lý cười khổ nói: "Cái đó thì tôi chịu, lúc ấy hoạt động rút thăm trúng thưởng vẫn đang tiến hành liên tục. Chúng tôi chỉ ngồi lại chưa đầy nửa giờ, lúc đó tôi nhớ người rút được tai nghe ít nhất chừng năm người thì phải? Nếu hoạt động đó diễn ra cả ngày, làm sao cũng phải có vài chục người trúng?”
Giang Dược bó tay toàn tập.
Mấy chục người?
Nếu như thật sự có nhiều như vậy...
Mấy chục người này, rất có thể đều có cùng một kết cục a.
Giang Dược liếc mắt nhìn thi thể kia một cái, cảm thấy từng đợt không rét mà run.
Hắn cũng không biết liệu mình suy đoán có đúng hay không, chuyện này có thật liên quan đến tai nghe này hay không, dù sao trước mắt cũng không có chứng cứ xác thực.
Giang Dược thở dài một hơi: "Chị báo cảnh sát đi."
Chị quản lý ngạc nhiên: "Cậu không phải là cảnh sát sao?”
"Tôi nói mình là cảnh sát hồi nào?"
"Không phải cảnh sát mà cậu còn hỏi tới hỏi lui như vậy?" Chị quản lý có chút không vui, cảm thấy mình bị đùa giỡn.
"Tôi tò mò không được sao?" Giang Dược sờ sờ mũi: "Hơn nữa, ai quy định không phải cảnh sát thì không thể hỏi tới hỏi lui chứ?"
Hình như không có quy định này thật.
Chị quản lý kia có chút im lặng, ai oán nhìn Giang Dược một cái. Nếu không phải nhìn cậu đẹp trai, tôi không chửi cậu tới bến thì thôi chứ.
Xảy ra chuyện xúi quẩy như vậy, chiếc xe này hiển nhiên là bị Giang Ảnh xếp vào sổ đen.
Cho dù chị gái bán hàng nhiều lần đảm bảo, tuyệt đối sẽ có xe mới, hơn nữa còn có ngay lúc này, Giang Ảnh cũng không quay đầu lại. Cô cũng không muốn lái xe mà trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh người chết lăn ra khỏi hàng ghế sau.
Ngẫm lại liền cảm thấy kinh dị.
May mắn mà đêm qua họ đã chuẩn bị một số mẫu khác.
Rời khỏi cửa hàng 4S này, cách đó không xa là một thương hiệu khác.
Người có tiền chính là sảng khoái, đi thẳng đến chiếc xe mà hai cô yêu thích, xem xong liền đề nghị lái thử, lái xong lập tức vỗ tay quyết định chính là nó.
Mẫu xe việt dã này nhìn qua cũng là loại đường nét thô kệch, góc cạnh rõ ràng, phong cách mạnh mẽ. Hai cô gái nhỏ nhắn đáng yêu lái chiếc xe này, nhìn thế nào cũng có một vẻ đẹp tương phản, ngược lại cũng không quá đột ngột.
Vay tiền mua xe? Không tồn tại, Giang Dược căn bản không thiếu tiền.
Thêm trang bị phụ kiện? Có thể thêm bao nhiêu thì thêm vào cho đầy đủ.
Khi Giang Dược nhẹ nhàng lấy thẻ ra quẹt, hơn triệu bạc tùy ý tiêu xài, chị gái bán xe mắt đều thẳng. Đây là anh chàng đẹp trai nhà ai, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, mau chốt hơn chính là chịu bỏ tiên ra như vậy. Đúng là điển hình của người thành công trong xã hội.
Một người dẫn theo hai cô gái đi mua xe, cả hai cư nhiên không tranh không cãi, thoạt nhìn còn rất hài hòa, hình ảnh này làm cho rất nhiều người đàn ông trung niên mua xe vô cùng hâm mộ, đồng thời lại không khỏi có chút tự tỉ.
Nhìn người ta đi, như vậy mới gọi là mua xe, trước sau chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Còn đám trung niên bọn họ, cứ lê mà lề mề đi tới đi lui mấy ngày, mua có một chiếc xe còn đắn đo do dự, còn muốn quy tắc ngầm các em gái bán xe? Bọn họ lấy đâu ra sức mạnh?
Nếu không phải hai cô gái kia quá xinh đẹp, khí chất quá tốt, mấy em gái bán hàng đều muốn lấy hết dũng khí hỏi số điện thoại Giang Dược.
Anh chàng đẹp trai như vậy, bỏ lỡ thật sự là đáng tiếc a.
Cho dù hy vọng xa vời, có thể được tiếp xúc với anh chàng đẹp trai một chút cũng là mỹ mãn lắm rồi.
Xuất hàng, treo biển số, tất cả mọi quy trình được thực hiện với tốc độ thần thánh.
Cũng không biết là Hàn Tinh Tinh vận dụng thủ đoạn, hay là vận khí tốt, biển số xe cư nhiên còn là một chữ cái cộng với bốn số đồng hoa, rất là uy phong.
Khác với Giang Dược, Giang Ảnh có băng lái, cô đeo kính râm nhỏ, ngồi lên ghế lái, khí chất quả nhiên hoàn toàn không thua kém Hàn Tinh Tinh.
Hai cô gái ngôi ở hàng ghế đầu, Giang Dược đành phải ngồi ở hàng sau.
"Dược này, vừa rồi em thì thầm gì với người quản lý kia thế?" Giang Ảnh bỗng nhiên hỏi.
"Không có gì, em chỉ là tìm hiểu tình huống của người chết. Hơi kỳ lạ."
"Lạ chỗ nào?" Hai cô gái cùng một lúc bị khơi dậy lòng tò mò.
Giang Dược đem hai chuyện trước sau kết hợp nói một lần, Giang Ảnh lập tức nói: "Sự kiện nhảy lầu lần đó chị cũng ở hiện trường a. Có vẻ như anh nhân viên văn phòng kia cũng đang đeo tai nghe. Dược, ý em là tai nghe này có vấn đề?"
"Em chỉ đoán mà thôi, nhưng tình tiết thực sự quá giống nhau. Không chỉ tai nghe, mà còn cả câu nói đó, tất cả các người đều phải chết!"
Hai cô gái ở hàng ghế đầu nghe mà sởn hết cả gai ốc.
Cho dù là ban ngày, chỉ cần nghĩ tới loại chuyện này thôi cũng đủ khiến lông tơ dựng đứng.
Giang Dược suy nghĩ một chút, vẫn là gọi một cú điện thoại tới chỗ trưởng ban La.
"Sự kiện nhảy lầu ở tòa nhà văn phòng trên phố Cây Du, Tiểu Quan?" Trưởng ban La nhận được những tin tức mấu chốt này: "Để tôi hỏi thăm cấp dưới một chút, nhiều vụ án quá, một số vụ án nhỏ, tôi thật đúng là không hỏi qua."
Lát sau, trưởng ban La nói: "Đúng là có một vụ án như vậy, trước mắt được quy thành vụ án cấp D, mọi người đều cho rằng đây là một vụ án đơn lẻ. Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ có tình tiết mới?"
"Chú La, tôi cân phải biết một chuyện, điện thoại di động và tai nghe lúc đó của nạn nhân đều được các chú thu giữ rồi chứ?"
"Đó là chuyện đương nhiên. Những thứ đó có vấn đề gì không?”
Giang Dược kể lại chuyện xảy ra ở cửa hàng 4S vừa nãy. "Hiện tại tôi phỏng đoán tai nghe có vấn đề, nghe nói tai nghe kia thuộc một thương hiệu nhập khẩu lớn, được thì chú có thể mời chuyên gia xem xét một chút hay không? Ngoài ra, phải tìm hiểu xem hôm rút thăm trúng thưởng rốt cuộc có bao nhiêu người nhận được tai nghe, xem coi có tình huống tương tự nào khác không."
Trưởng ban La làm sao cũng không nghĩ tới, một vụ án nhảy lầu đơn lẻ cư nhiên có thể liên lụy rộng như vậy.
Trên thực tế, vụ án này vẫn còn đang tồn đọng trong cục, đến bây giờ vẫn chưa có kết luận. Rốt cuộc vì sao người chết tự sát, có phải thật sự gặp quỷ hay không, trước mắt họ cũng không có bất kỳ chứng cứ nào.
"Cậu Giang, sao cậu đi tới đâu cũng có thể gặp phải chuyện ma quỷ vậy?" Trưởng ban La trêu chọc một câu.
"Có lẽ là do bọn chúng có mặt ở quá nhiều nơi, mà tôi vừa vặn giỏi phát hiện?"
"Được rồi...' Trưởng ban La thở dài: "Tôi sẽ theo tiếp vụ án này, lập tức phái người đi điều tra. Có gì mới tôi sẽ nhắn cậu."
Cúp điện thoại, Giang Ảnh ngồi ghế lái không nhịn được hỏi: "Dược này, nếu em nhiệt tình như vậy, vì sao lại không chịu gia nhập Cục Hành động? Theo chị thấy, em gia nhập Cục Hành động không phải là rất tốt sao? Hai anh em có thể chăm sóc lẫn nhau."
Hàn Tinh Tinh ở một bên vội vàng nói: "Chị, việc này em không ủng hộ chị được rồi! Thiên tài như anh Dược, thật sự không thể sớm gia nhập Cục Hành động gì đó. Anh ấy còn có không gian trưởng thành rất lớn, nếu như hiện tại cố định vào một chỗ, kỳ thật là đang trói buộc anh ấy."
"Tỷ như rồng chung quy phải ở trong biển rộng mới có thể thi triển tài năng được, còn ở sông nhỏ, dù có khuấy động như thế nào, cũng không thể nhấc lên được bao nhiêu sóng nước."
Giang Ảnh cười hì hì nói: "Tinh Tinh, đứa em thúi này của chị có tốt được như em nói không?"
"Sao lại không? Chị ơi, anh ấy còn giỏi hơn cả thết"
"Ừm, vẫn là Tinh Tinh có ánh mắt, ăn đứt người làm chị như chị. Chị trước kia cũng không nhìn ra đứa em này lại có tiền đồ lớn như vậy." Giang Ảnh nghĩ một đăng nói một nẻo, kỳ thật cô bỏ học là bởi vì nhìn ra tiềm năng trên người em trai còn lớn hơn cô rất nhiều, cho nên thà rằng mình không đi học, ra ngoài đi làm kiếm tiên cũng phải nuôi nấng em mình ăn học thành tài.
Bây giờ nhìn lại, lúc trước cô nếm qua cay đắng, chịu đựng mệt mỏi, tất cả đều đáng giá.
Tên nhóc thúi này, chẳng những trưởng thành, hơn nữa còn tốt hơn tưởng tượng của mình nhiều lắm.
Đang nói chuyện giữa chừng thì điện thoại di động của Giang Dược bỗng nhiên vang lên.
Chú La hiệu suất cao đến vậy sao?
Hắn lôi ra nhìn, hóa ra không phải chú La, mà là Mao Đậu Đậu.
Điện thoại vừa kết nối, giọng chuông đồng đặc trưng của Mao Đậu Đậu đã vang lên đầy hưng phấn.
"Sếp ơi, em vừa kiểm tra thông qua lớp hạng A, ha ha ha, sau này chúng ta vẫn là cùng một lớp!"
"Sếp à, tối nay sếp rảnh chứ? Quán cơm Đại Binh, không say không về! Ha ha hai”
Mao Đậu Đậu nói xong liền cúp điện thoại.
Giang Dược còn chưa kịp xen vào câu nào. Giang Ảnh đều không nhịn được nói: "Đầu óc cái tên này có vấn đề hả?" Hàn Tinh Tinh gật đầu cực kỳ khẳng định: "Đúng vậy, cậu ta chính là một kẻ ngốc!"