Quỷ Dị Xâm Lấn (Dịch)

Chương 93 - Chương 176: Rao Giá Trên Trời

Chương 176: Rao giá trên trời Chương 176: Rao giá trên trờiChương 176: Rao giá trên trời

Chương 176: Rao giá trên trời

Chương 176: Rao giá trên trời

Cục Hành động bên này, Giang Dược không muốn tham dự quá nhiều. Bọn họ thích phá án thế nào, Giang Dược cũng không mấy hứng thú quan tâm.

Hắn hàn huyên vài câu với trưởng ban La, đồng thời hỏi thăm vụ án tập kích Người giác tỉnh lúc ban ngày có manh mối gì mới hay không, thì nhận được phản hồi là cũng không lạc quan mấy. Mặc dù Giang Dược đã lưu lại vài người sống, nhưng Cục Hành động vẫn không thể cậy ra miệng của đối phương, việc này không thể nghi ngờ khiến Giang Dược có chút uể oải.

Sau khi trải qua chuyện đêm nay, Giang Dược càng xác định, vụ án tập kích sáng nay tuyệt đối không phải bút tích của nhà họ Đặng.

Nhà họ Đặng không thể nào có năng lượng lớn đến thế. Bọn họ đối phó hắn chỉ có thể làm một chút động tác nhỏ sau lưng, thuê sát thủ, mời thuật sĩ giang hồ, sử dụng các loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ. Nhưng bảo họ tổ chức chặn giết bên đường ngay giữa ban ngày ban mặt, nhà họ Đặng còn không có lá gan này.

Làm thế chẳng khác gì tuyên bố khiêu chiến với phía chính phủ, tuyệt đối là hành vi tự sát.

Giang Dược gọi cho Hàn Tinh Tinh, nhưng không ai nghe máy, nhìn lại đồng hồ đã qua mười giờ tối, Giang Dược đoán chừng Hàn Tinh Tinh đã chìm vào giấc ngủ.

Còn điện thoại thây Tôn thì nhất định phải gọi, nhất là thây Tôn đã gọi hắn tới ba lần liên tiếp, Giang Dược đoán là thây có việc hệ trọng nào đó.

Cuộc gọi lỡ cuối cùng của thầy Tôn là vào khoảng hai mươi phút trước, thời gian ngắn như vậy, hắn đoán chừng thầy hẳn là còn chưa ngủ.

Điện thoại vừa reo một tiếng, Tôn Bân ở đầu dây bên kia đã bắt máy.

"Sao điện thoại em lại tắt máy vậy?" Tôn Bân mới vô đã càu nhàu.

"Lúc trước điện thoại hết pin, giờ em mới tìm được chỗ sạc. Hạ Hạ vẫn ổn chứ thầy?" Giang Dược quan tâm hỏi.

"Hạ Hạ rất tốt, hai ngày qua giống như đã đỡ hơn nhiều, tinh thân cũng cơ bản khôi phục. Giang Dược, thây không biết cái gì mới được tính là sự kiện quỷ dị, có điều thây cảm thấy khả năng nhà trẻ của Hạ Hạ đã gặp phải vấn đề liên quan tới chúng. Mới vừa rồi lúc thầy dắt Hạ Hạ đi tản bộ, gặp được phụ huynh một bạn học cùng lớp của Hạ Hạ, nhìn có vẻ lo lắng, hỏi ra thì mới biết mấy ngày nay một số bạn học của Hạ Hạ cũng trở nên ốm yếu, tỉnh thần hoảng hốt. Nghe nói lớp Hạ Hạ hơn hai mươi đứa thì có quá nửa đều giống như mất hồn mất vía, đổ bệnh. Nhưng khi xin nghỉ để đi bệnh viện khám thì bác sĩ cũng không chẩn đoán ra được nguyên nhân cụ thể nào."

Đổi lại những người khác, con nhà mình không có việc gì, tình huống chuyển biến tốt, khẳng định là sẽ không xen vào việc của người khác, không hề bận tâm chuyện nhà người ta. Có điều thầy Tôn lại là một người tốt bụng nhiệt tình, dù ông không nói gì với phụ huynh của bạn cùng lớp Hạ Hạ, nhưng cũng đã nhớ kỹ trong lòng.

Chuyện này ông còn phải trưng cầu ý kiến của Giang Dược trước, nhìn xem có thể tìm ra vấn đề gì hay không, chứ ông cũng không dám hứa trước điều gì với người ta, sợ khiến người ta hy vọng bao nhiêu rồi lại thất vọng bấy nhiêu. Giang Dược nghe miêu tả xong, trong lòng khẽ động.

Hắn chỉ cân nghe qua thôi là đã thấy tà môn, khả năng có sự kiện quỷ dị phát sinh là rất cao.

"Thầy à, em cũng cảm thấy nhà trẻ có vấn đề. Sáng mai có gì thầy dẫn em đi dò la xung quanh nhà trẻ của Hạ Hạ trước, bất kể nó có vấn đề gì hay không, trước tiên không cần đánh cỏ động rắn."

Tôn Bân nghe Giang Dược nói như vậy, không khỏi cảm khái: "Hạ Hạ quả nhiên nói không sai, con bé bảo anh Dược là siêu anh hùng, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu."

"Tình huống đã nghiêm trọng đến vậy sao?" Giang Dược kinh ngạc.

"Ừm, nghe nói có hai người bạn nhỏ đã xuất hiện tình trạng thần trí không rõ, tỉnh tỉnh mê mê."

Vậy thì hơi khó giải quyết rồi đây.

Giang Dược nhíu mày suy tư: "Mai chúng ta đến đó rồi tính. Chỉ khi nào thấy được tình huống ở hiện trường, em mới có thể làm ra phán đoán."

Tự cho là đúng không phải phong cách của Giang Dược, trừ khi nắm chắc tuyệt đối, hắn sẽ không cam đoan trước điều gì.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Dược hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.

Xe taxi sắp sửa chạy vào bến cảng Tân Nguyệt, Giang Dược cũng không vội gọi cho chợ đen. Xuống xe, hắn phát hiện giờ này mà bến cảng Tân Nguyệt vẫn còn rất náo nhiệt.

Toàn bộ cư dân của khu dân cư tụm năm tụm bảy ở khắp nơi, không rõ là đang thương lượng cái gì.

Hai xe cảnh sát dừng ở ven đường, hiện trường nhảy lầu đã bị phong tỏa.

Vị trí nhảy lầu vừa vặn không phải thuộc phạm vi bao trùm của các camera giám sát, rất khó tìm hiểu manh mối.

Căn cứ vào vết tích ở hiện trường, họ đã tìm ra vài điểm khó hiểu.

Một là hiện trường cũng không có bất cứ dấu vết gì của người thứ hai, bao gồm vân tay, vụn da, lông tóc, dấu chân... tất cả đều không có, thế nhưng hiện trường lại giống như có vết tích vật lộn giãy giụa, thoạt nhìn cũng không phải nạn nhân chủ động nhảy lầu.

Hai là người nhảy lâu căn bản không phải chủ nhà, mà là thông qua thủ đoạn bẻ khóa để lẻn vào căn hộ này, hơn nữa thời gian nán lại còn rất dài.

Căn hộ này hiển nhiên đã lâu không có người ở, tro bụi trong nhà tích một lớp dày. Cũng chính nhờ có lớp tro bụi này, lại càng dễ phân biệt ra được, hiện trường chỉ có vân tay và dấu chân của người chết.

Vậy tại sao lại có dấu vết giãy giụa?

Chẳng lẽ tự mình đánh nhau với mình? Tinh thần phân liệt? Hai nhân cách?

Từ biểu lộ trên mặt người chết, trước khi nhảy lầu hẳn là đã trải qua sự kinh hãi cực lớn.

Người chết rốt cuộc đang sợ hãi cái gì?

Điểm khó hiểu thứ ba chính là theo lịch sử cuộc gọi, người chết khi còn sống đã liên tục gọi điện thoại cho cùng một số nào đó, đến sau khi người chết nhảy lầu, số điện thoại này còn nhiều lần gọi cho người chất.

Nhưng đến khi cảnh sát gọi điện lại cho số đó, thì đầu dây bên kia lại không có ai bắt máy.

Vốn là một vụ án nhảy lầu tự sát đơn giản, vậy mà nhìn đâu cũng thấy điểm quái dị. Đây cũng chính là nguyên nhân mà người dân của khu dân cư tụ tập.

Đoạn thời gian trước, khu dân cư liên tục xuất hiện án mạng, khiến lòng người bàng hoàng, lúc này mới yên tĩnh chưa được bao lâu, lại xuất hiện án mạng tiếp, hơn nữa nghe nói còn là án mạng ly kỳ như vậy, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến chuyện ma quỷ.

Bây giờ cũng đã khác với nửa tháng trước, hiện tại toàn bộ người dân của nước Đại Chương từ đủ loại con đường đã chậm rãi hiểu rõ thời đại quỷ dị tiến đến, ít nhiều cũng đã được nghe nói một chút sự kiện quỷ dị.

Nhất là những người sống ở bến cảng Tân Nguyệt, trước đó bọn họ chính là người bị hại của sự kiện quỷ dị, bởi vậy hết sức mẫn cảm.

Giang Dược đến gân cửa tòa nhà của mình thì phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Những người quen này nhìn thấy Giang Dược, cả đám đều tỏ ra nhiệt tình quá mức.

Không gặp Giang Dược vài ngày, lại không thấy bọn hắn dọn nhà, không ít người đều thắc mắc là chị em nhà họ Giang này đã đi đâu?

Nhất là cả nhà Tiểu Y, càng là nhiệt tình hết chỗ nói.

"Anh Dược, mấy bữa nay anh đi đâu ấy? Sao em chẳng thấy anh đâu cả?"

"Đúng vậy a, cháu Giang, có phải các cháu mua nhà ở chỗ khác hay không? Không tính ở đây nữa?" Sự nhiệt tình của thím Trương không kém hơn con gái bà chút nào.

"Đi, vào nhà thím ngồi chơi chút." Thím Trương không nói không rằng lôi kéo Giang Dược di lên lầu.

Chú Diệp cũng cười ha ha nói: "Cháu Giang này, các cháu dọn nhà cũng không nói một tiếng với chú hả?"

Giang Dược vội nói: "Cũng không tính dọn nhà, chỉ là nhà ở đây hơi nhỏ, giờ có thêm gia đình cô út, quả thật có chút không tiện. Cho nên bọn cháu mới đổi sang một căn khác lớn hơn một chút. Hiện tại là ở cả hai nơi."

Chú Diệp gật gật đầu: "Lan trước chú nghe nói Quảng trường Thời đại Vân Sơn bên kia xảy ra chuyện, có người nói chị cháu và bà con của cháu đều mất tích. Chú vẫn không nghe được tin tức gì, cảm thấy thật lo lắng. Người nhà cháu đều không sao cả chứ?"

Hôm đó, sau khi giải quyết đám bắt cóc, Giang Dược và Giang Ảnh kỳ thật từng quay về đây, chỉ là lúc ấy đang buổi sáng sớm, những hộ gia đình trong cùng tòa nhà vừa lúc không đụng phải, cho nên vẫn luôn cho rằng cả nhà bọn hắn đã mất tích.

Sau đó thì cả nhà Giang Dược đều chuyển sang ở biệt thự ngõ Đạo Tử, mấy ngày qua đúng là chưa trở về lân nào.

"Người nhà cháu đều ổn cả, đã khiến chú Diệp phải bận tâm rồi."

"Vậy sao, mọi người bình an là quá tốt rồi." Chú Diệp tràn đầy cảm khái nói, trải qua sự kiện có ma lần trước, chú Diệp hiển nhiên đã có rất nhiều cảm ngộ.

Nếu không nhờ hai anh em Giang Dược, có trời mới biết sự tình sẽ hỏng bét đến mức độ nào.

Cho nên, ông vẫn luôn cảm kích gia đình Giang Dược từ tận đáy lòng.

"Đúng rồi, chú Diệp, trường của Tiểu Y hẳn là đã tổ chức đo lường thể chất rồi chứ? Thành tích Tiểu Y thế nào?" Tiểu Y cười hi hi một tiếng, kiêu ngạo hất cái đầu nhỏ lên nói: "Anh Dược đoán thử xem."

"Anh đoán, số liệu kiểm tra thể chất của Tiểu Y nhất định rất ưu tú chứ?" Giang Dược thấy cô bé tỏ vẻ khá hào hứng, đoán chừng hẳn là không tệ.

Tiểu Y cười tươi như hoa: "Anh Dược thật thông minh, số liệu kiểm tra thể chất của người ta là đứng đầu cả lớp, đứng thứ ba toàn khối luôn nhaI"

"Ui chà, Tiểu Y quả nhiên lợi hại."

Tiểu Y chu chu mỏ: "Thế nhưng ba em lại nói anh Dược mới là lợi hại nhất, toàn bộ Tỉnh Thành không ai có thể lợi hại hơn anh, có đúng thế không ạ?”

Chú Diệp và thím Trương đều là công chức nhà nước, nhất là chú Diệp cũng coi như nhân vật thực quyền trong cơ quan của mình, có tin tức nội bộ.

Hiện tại số liệu kiểm tra thể chất đã không phải là bí mật gì, thân là công chức nhà nước, khẳng định là có thể tiếp xúc đến, bởi vậy biết chuyện số liệu của Giang Dược cũng không có gì lạ.

Chú Diệp tán dương: "Cháu Giang, luận việc học, cháu là trùm. Luận đo lường thể chất, cháu vẫn là đệ nhất Tinh Thành. Không hiểu sao nhà cháu có thể nuôi được một người ưu tú vậy nữa?"

Mặc dù con gái mình cũng không tệ, nhưng thứ con nhà người ta như Giang Dược, thật khiến người khác hận không thể biến thành con nhà mình.

Nhất là thím Trương, vẫn luôn tâm niệm muốn biến Giang Dược thành con nhà mình.

Chỉ tiếc là Tiểu Y còn nhỏ, bằng không thím Trương có khi sẽ đứng ra làm Nguyệt lão tác hợp cho đôi trẻ.

Đến nhà Tiểu Y, thím Trương vẫn nhiệt tình trước sau như một, đồ ăn vặt chất thành núi nhỏ. Trong lúc vừa ăn vừa nói, mọi người còn nhắc tới vụ án nhảy lầu vừa rồi.

Nghe giọng chú Diệp rõ ràng có chút lo lắng, hiển nhiên là vẫn còn bóng ma tâm lý từ lần gặp ma dạo trước.

"Chú Diệp, vừa rồi cháu cũng đã quan sát hiện trường một chút, không giống như là có quỷ hoạt động. Chú cũng không cần quá lo lắng."

Đang nói giữa chừng thì điện thoại của Giang Dược vang lên.

Lại là trưởng ban La, không phải mới vừa gọi điện thoại sao?

Giang Dược gật đầu xin phép gia đình chú Diệp, đi ra cửa, đến ngoài hành lang mới bấm nút nhận cuộc gọi.

"Cậu Giang, đang ở đâu ấy? Có một tin tức tốt, cậu muốn nghe hay không?"

"Tin tức gì thế? Tìm tới hung thủ của vụ tập kích Người giác tỉnh?"

"Khục khục... Vụ án đó không thể có tiến triển nhanh vậy được. Đây là một tin khác, đoán chừng cậu sẽ rất thích nghe."

"Chú La, chú đừng thừa nước đục thả câu nữa. Có thời gian này tranh thủ phá án chẳng tốt hơn sao?"

Trưởng ban La cười hắc hắc: "Tên nhóc nhà cậu còn bày đặt ra vẻ. Được rồi, tin tức này là vê nhà họ Đặng. Nhà họ Đặng mới vừa gặp phải tai ương lớn."

"Ồ?" Trong lòng Giang Dược kỳ thật rõ ràng, có điều hắn vẫn hơi kinh ngạc, năm người chết ở câu lạc bộ tư nhân nhà họ Đặng đã bị phát hiện rôi sao? Có vẻ hơi nhanh một chút. "Tại một câu lạc bộ tư nhân của nhà họ Đặng, người ta đã phát hiện ra năm người chết tập thể, bao gôm ông lão Đặng Vinh lần trước uy hiếp cậu trước cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử, Đặng Khải, tay luật sư họ Uông kia, cùng với hai con em khác của nhà họ Đặng. Cảnh sát đang ở ngay hiện trường, tôi là một trong những người nhận được tin sớm nhất. Cậu nói thử xem, đây có phải báo ứng của việc nhà họ Đặng gây sự khắp nơi hay không?"

"Cả Đặng Khải cũng có mặt? Đã chết rồi sao?" Giang Dược tỏ vẻ kinh ngạc.

Hắn luôn cảm thấy cú điện thoại này của chú La chưa hẳn không phải muốn thử hắn. Cho nên hắn dứt khoát giả ngu, bắt đầu diễn kịch.

"Đúng vậy, Đặng Khải, chính là Đặng Khải ở trường trung học Dương Phàm của cậu."

"Thiệt hay giả đó? Gã chết sớm vậy, món nợ giữa tôi và gã vẫn còn chưa tính toán xong đâu." Giọng điệu của Giang Dược có hơi đáng tiếc.

"Thôi được rồi, cậu chớ ở đó mà ra vẻ. Muốn cười thì cứ việc cười, đừng có kìm nén, mau cúp điện thoại cất tiếng cười to đi." Trưởng ban La chế nhạo nói.

"Ha ha, chú La dạo này xấu tính quá đấy."

Hai người nói chuyện phiếm vài câu rồi cúp điện thoại.

Giang Dược trở về nhà chú Diệp chào hỏi một tiếng: "Chú Diệp, thím Trương, Tiểu Y, trong nhà còn có chút việc, hôm nay không quấy ray nữa. Lần sau hoan nghênh mọi người đến nhà mới làm khách."

Chú Diệp thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, cũng không ép hắn ở lại, chưa kể thời gian cũng đúng là không còn sớm nữa, lập tức đưa Giang Dược ra ngoài, dõi mắt nhìn hắn tiến vào thang máy.

Trở lại nhà mình trên tầng tám, Giang Dược mở cửa đi vào. Hiện trường vẫn y nguyên như lúc hắn rời khỏi, vẫn còn một chút vết tích đánh nhau với quỷ trước đó.

Giang Dược thu thập một phen, trừ khử không khí dơ bẩn do lệ quỷ lưu lại, khôi phục căn hộ trở về trạng thái gọn gàng ngăn nắp ban đầu.

"Tuy nói hiện tại cái nhà này không còn dùng nhiều, nhưng cũng không thể để mặc cho người khác thích vào thì cứ vào được. Cũng nên nghĩ chút biện pháp phòng hộ nào đó."

Truyền thừa của nhà họ Giang trong trí nhớ hắn có rất nhiều biện pháp phòng hộ, tỉ như trận pháp, có điều trước mắt Giang Dược chưa thể làm được, hơn nữa vật liệu cũng chưa thu thập đủ.

Mấy trận phong thủy đơn giản, Giang Dược đương nhiên cũng biết, có điêu chúng hoặc là tác dụng không cao, hoặc là tác dụng thiên hướng tiêu cực, giống như trận phong thủy tà ác mà Dư Uyên sử dụng để hại hắn, hiển nhiên là không thể dùng với chính ngôi nhà của mình.

Trước mắt mà nói, biện pháp khả thi nhất vẫn là dán một tấm bùa phép Trấn trạch.

Bùa phép Trấn trạch này dư sức phòng bị yêu ma quỷ quái, nhưng khuyết điểm là không thể phòng được con người. Muốn phòng bị những kẻ không mời mà đến, còn phải cần những bùa phép khác phụ tá.

Nhưng những loại bùa phép mang tính công kích lại có lực sát thương quá lớn đối với người bình thường, hở tí là chết người, vậy cũng không ổn. Chẳng may ngày nào đó người nhà của mình trở về, bùa phép cũng chưa chắc đã biết phân biệt tốt xấu.

Coi như nó không tấn công người trong nhà, chỉ công kích khách không mời mà đến, nhưng nếu lỡ gây ra chết người, thì cũng chẳng khác nào đi tong luôn cái nhà.

Thử hỏi có ai dám ở trong một căn nhà từng xảy ra án mạng? Nhất là trong thời đại quỷ dị, ma quỷ có mặt ở khắp nơi này.

Biện pháp tốt nhất vẫn là bắt chước biệt thự số chín, có trận pháp thủ hộ ở bên ngoài, tự động sinh ra các loại hiện tượng quỷ dị để dọa lui kẻ xâm nhập.

Nghĩ đến bùa phép, Giang Dược mới sực nhớ còn có điện thoại của chợ đen chưa hồi âm.

Hắn vừa gọi lại thì không ngờ bên kia đã bắt máy ngay tức khắc.

"Tiên sinh."

"Tổng giám đốc, muộn vậy vẫn còn chưa nghỉ ngơi a?"

"Ha ha, không phải đang chờ ngài trả lời điện thoại đó sao!" Tổng giám đốc chợ đen cởi mở cười một tiếng.

"À, điện thoại trước đó hết pin. Tổng giám đốc đêm hôm khuya khoắt đánh mấy cuộc điện thoại, hẳn là có chuyện gấp gì a?"

"Tiên sinh, phía bên tôi đã tận lực, có điều người ta quyết không chịu đáp ứng yêu cầu của ngài, mà chỉ chấp nhận đổi bằng cỏ ngưng khói. Tôi thấy hy vọng xa vời, cơ bản là không thể thành công."

"Ồ, vậy thôi bỏ đi." Giang Dược đáp gọn gàng mà linh hoạt, loại mua bán này, không cần thiết cứ phải nhớ mãi không quên, được thì được, không được thì thôi, Giang Dược cũng không có tâm tư kỳ kèo từng chút một.

"Đừng a, tiên sinh, người ta vẫn rất có thành ý cầu mua bùa Kháng tà. Lần trước tiên sinh không phải cũng hứa hẹn có thể dùng cỏ ngưng khói để đổi sao?"

"Tổng giám đốc, lần trước tôi nói rất rõ ràng. Tôi cũng chỉ da dày mặt cầu được một hai tấm bùa Kháng tà mà thôi, không cần tôi phải nói trình độ trân quý của nó chứ? Nó không phải rau cải trắng, không phải nói có thành ý cầu mua là có thể mua đến. Ngược lại linh dịch Luân hồi thì có, theo giá cả trước đó..."

"Chợ đen chúng tôi có thể bỏ tiền thu mua linh dịch Luân hồi, vẫn là theo giá cả ước định lần trước, mười hai triệu trên một hồ lô, giá công đạo."

"Được, sáng sớm ngày mai, chúng ta tìm một chỗ giao nhận, phía tôi vừa vặn cũng có một lô linh dịch Luân hồi."

Tổng giám đốc đáp ứng vô cùng sảng khoái, linh dịch Luân hồi coi như đàm phán ổn thỏa.

Có điều, tổng giám đốc cũng không vội cúp điện thoại, mà tiếp tục kiên trì: "Tiên sinh, về việc bùa Kháng tà, ngài có thể nghĩ ra biện pháp nào khác hay không? Phía bên kia thật sự là rất có thành ý."

"Rất có thành ý là có bao nhiêu thành ý? Đã có thành ý đến thế, lại không chịu đáp ứng yêu cầu của tôi, vậy là có thành ý dữ chưa? Mà thôi, nể tình tổng giám đốc, tôi sẽ thử nhờ vả một phen, nhìn xem có thể lấy tới một hai tấm hay không. Có điều, một tấm bùa Kháng tà phải đổi ba mươi gốc cỏ ngưng khói phẩm chất tương đồng với lần trước, miễn trả giá. Thiếu một gốc thì chúng ta cũng không cần bàn lại chuyện này nữa."

Đã không nỡ cho hạt giống và phương pháp bồi dưỡng, lại bức thiết muốn mua đến thế, không làm thịt đối phương thì thịt ai? Giang Dược rao giá trên trời, hơn nữa còn từ chối trả giá.

Hoặc là thanh toán theo đơn giá, hoặc là đường ai nấy đi.

Tổng giám đốc bên kia cười khổ không thôi: "Tiên sinh, cái giá này của ngài cũng hơi ác quá đấy. Như vậy đi, để tôi thăm dò một chút ý tứ của đối phương. Có gì chốc nữa tôi sẽ gọi lại trả lời ngài." Giang Dược ừ một tiếng, gác máy, đi ra ngoài đón taxi trở về biệt thự ngõ Đạo Tử.

Đợi cả mười mấy phút bên lề đường, cuối cùng hắn cũng chờ được xe đến.

"Xem ra, không mua xe cũng không ổn, đi lại bất tiện quá."

Mặc dù thoạt nhìn mạng hắn không hợp với xe cộ cho lắm, có được hai chiếc xe, thì bị hỏng hết cả hai, nhưng Giang Dược phát hiện, vẫn là phải có xe riêng mới được.

Trở lại biệt thự số chín, cả nhà cô út đều đã ngủ, trong khi Giang Ảnh vẫn còn thức để chờ em trai mình về.

"Chị, về sau em về nhà muộn, chị đừng chờ em làm gì, cứ ngủ trước cho khỏe."

Giang Ảnh mềm lòng, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Hừm, ai chờ em chứ. Em xem chuyện tốt mà em bày ra đi kìa?”

Giang Ảnh vừa nói vừa chỉ về hai cái thùng da lớn bị bịt kín để trong góc.

"Đây là cái gì? Giang Dược tò mò.

"Cái gì? Em còn hỏi hả? Tam Cẩu bảo người ta mang hộ trở về, em nói thử coi còn có thể là cái gì?" Giang Ảnh không vui nói.

Giang Dược lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha một tiếng, Tam Cẩu quả nhiên là biết lo cho gia đình, nước phù sa không lưu ruộng ngoài a. Đây là sản lượng hai ba ngày của Tam Cẩu sao?

Khá lắm, nhìn mức độ bịt kín này, hiển nhiên là không muốn bị lọt mất giọt nước nào, không hổ là Tam Cẩu.

Nhìn thấy Giang Dược cao hứng bừng bừng xách theo hai cái thùng trực tiếp xuống tâng hầm, Giang Ảnh cũng là tỏ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu không thôi.

Nơi đây tốt xấu gì cũng là biệt thự siêu sang, đúng là chỉ có Tam Cẩu mới nghĩ ra cái trò nhờ người chở hai thùng nước tiểu về.

Có điều hai thùng này thật đúng là vàng ròng, nếu xả xuống bồn cầu hết, chẳng phải là quá đáng tiếc? Chương 177: Cô nàng cố chấp

Chương 177: Cô nàng cố chấp

Mấy ngày nay Tam Cẩu phải huấn luyện ngày đêm liên tục không nghỉ, nhất thời không về nhà được, vậy mà cũng không quên tích trữ nước tiểu, còn nhờ người ta mang hộ trở về, đây quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giúp Giang Dược giải quyết vấn đề thiếu thốn nguyên liệu.

Đến mật thất dưới đất, Giang Dược ngồi khoanh chân tĩnh tọa được chốc lát thì điện thoại của tổng giám đốc chợ đen rốt cục đánh tới.

"Tiên sinh, bên kia nói nếu như trong ba ngày có thể cầm tới hai tấm bùa Kháng tà, đối phương nguyện ý ra sáu mươi gốc cỏ ngưng khói làm trao đổi. Đây quả thật là giá trên trời, thành ý đến đỉnh al Tiên sinh, ngài nhìn xem hiện tại có thể lập tức liên hệ vị tiền bối kia hay không?"

Sau khi nghe Giang Dược cường điệu nhiều lần, tổng giám đốc chợ đen hẳn cũng đã tin tưởng bùa Kháng tà hoàn toàn là do cao nhân tiền bối chế tác.

Giang Dược mới ngần ay tuổi đầu, không có khả năng hiểu được kỹ năng chế bùa cao thâm như vậy.

"Ba ngày, một tay giao cỏ ngưng khói, một tay giao bùa Kháng tà." Giang Dược quả quyết dứt khoát: "Linh dịch Luân hồi, sáng mai giao dịch, không thay đổi."

Tổng giám đốc chợ đen vỗ đùi, cười nói: "Tốt, cá nhân tôi vẫn luôn thưởng thức tính tình sảng khoái này của tiên sinh."

Những lời mật ngọt này, Giang Dược chỉ xem như gió mát thoảng qua tai, nghe thì cứ nghe vậy thôi, hoàn toàn không coi là thật.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Dược đeo khẩu trang lên, bắt đầu làm việc.

Có nguyên vật liệu Tam Cẩu cung cấp, muốn chế tạo linh dịch Luân hồi chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa thao tác tương đối đơn giản, không cần hao phí tinh lực bao nhiêu.

Rất nhanh, những nguyên vật liệu này đã hoàn toàn được tỉnh luyện thành linh dịch Luân hồi.

Sau đó Giang Dược đi tắm gội, tẩy rửa một phen, đổi một thân đồ mặc ở nhà gọn nhẹ, tĩnh tọa một lát, mới bắt đầu chế tác bùa phép.

Hiện giờ việc chế tác bùa phép cấp một đã rất đơn giản với Giang Dược.

Không đến một giờ, bốn tấm bùa Kháng tà đã được hoàn thành.

Hai tấm trong đó giữ lại dự bị, hai tấm khác chuẩn bị ba ngày sau giao dịch với chợ đen. Bản thân hắn cũng không ngờ đối phương sẽ đáp ứng mức giá trên trời như vậy, cơ bản là gấp sáu lần so với lần giao dịch đầu tiên ở chợ đen.

Đợi đến khi đạt được sáu mươi gốc cỏ ngưng khói này, Giang Dược càng có lòng tin có thể khiến con tằm ngọc kia nhả tơ.

Chế xong bùa Kháng tà, công việc của Giang Dược vẫn chưa kết thúc. Hắn còn cần phải chế thêm một tấm bùa phép cuối cùng.

Mặc dù đây cũng là một tấm bùa phép cấp một, nhưng cần tốn thêm một chút công phu. Bởi vì lá bùa này là chuẩn bị cho lão thuật sĩ râu dê Dư Uyên.

Bùa phép phối hợp bí pháp, mới có thể triệt để khống chế Dư Uyên. Giang Dược tuyệt đối không tin sự trung thành vô duyên vô cớ của bất kỳ ai, nhất là loại người hiểm độc xảo trá như Dư Uyên.

Đối phó loại người này, chỉ có thể mạnh mẽ khống chế, tuyệt đối không thể tin vào những lời hứa hẹn trung thành đầu môi chót lưỡi của lão. ...

Rạng sáng hôm sau, Giang Dược đúng giờ tỉnh lại từ giấc say nồng.

Giang Dược thử liên lạc với Trí linh, vẫn không thấy phần thưởng nào cả.

Giang Dược sớm có chuẩn bị tâm lý về việc Trí linh sẽ không cung cấp phần thưởng cho những sự kiện do con người gây ra, nhưng tốt xấu gì bản thân cũng đã thu phục được một con quỷ, cũng nên cho chút phần thưởng tỏ vẻ một chút chứ?

Đương nhiên, bây giờ Giang Dược đã có gia tộc truyền thừa, cảm giác y lại vào Trí linh cũng hạ bớt dần. Hắn trái lại hy vọng, từ đây cứ chung sống hòa bình với Trí linh như vậy là tốt rồi.

Tối hôm qua hắn tinh luyện, cộng thêm mấy hôm trước, hết thảy được mười lăm phần linh dịch Luân hồi, mỗi phần đều khoảng chừng 1500 ml.

Giang Dược lần này không thèm xài hồ lô đựng nữa, mà là dùng loại bình nước lớn dung tích 1600 mị, càng dễ di chuyển.

Dù vậy, ròng rã mười lăm bình cũng chứa đầy nguyên một cái rương lớn.

Trước đó hắn đã từng giao hẹn với đội trưởng Lý, một chiếc Merc G-Class đã sớm chờ trước cửa nhà hắn.

Tổng giám đốc chợ đen vừa nhắn tin cho biết địa điểm giao dịch lâm thời.

Xe lái đến nơi đã có người chờ sẵn, căn bản không cần Giang Dược tự khiêng cái rương, có người phục vụ vác rương dẫn Giang Dược đi vào.

Tổng giám đốc chợ đen vẫn mang theo mặt nạ, cười ha hả nói: "Tiên sinh quả nhiên là người thủ tín."

"Kiểm hàng đi."

Tổng giám đốc chợ đen lại lắc đầu: "Không cần kiểm làm gì, chỉ là buôn bán nhỏ, chẳng lẽ tôi còn không tin được tiên sinh?”

Giang Dược lại nói: "Không, kiểm hàng ngay tại chỗ là công đạo nhất. Miễn cho về sau lại xảy ra điều tiếng thì không hay, trước tiểu nhân sau quân tử, vậy thì chuyện làm ăn mới làm lâu dài được."

Tổng giám đốc chợ đen vỗ tay cười: "Sảng khoái! Quả nhiên là người sảng khoái."

Đã Giang Dược đều nói vậy, người ta cũng không già mồm, bắt đầu kiểm hàng ngay tại chỗ.

Kiểm hàng chủ yếu là xem đợt linh dịch Luân hồi lần này có phải cùng một phẩm chất với lần trước hay không.

Sau khi kiểm tra xong xuôi, xác nhận tất cả đều không có vấn đề, Giang Dược mới cười nhạt nói: "Tổng giám đốc, linh dịch Luân hồi này đã xuất hàng được vài hôm, hẳn là đã có hộ khách nào phản hồi rồi chứ? Thế nào? Dùng có tốt hay không?”

"Ha ha, tiên sinh thật đúng là bảo trì bình thản, có thể nhịn tới tận bây giờ mới hỏi."

"Như thế nào?"

"Tin tưởng tiên sinh cũng nhìn ra rồi, tôi trực tiếp đặt mười lăm phần, đã nói lên rất nhiều vấn đề."

Mặc dù đối phương không nói chính diện, có điều hắn cũng nghe ra được, nếu đồ không tốt, lấy đâu ra đơn đặt hàng lớn như vậy?

Căn cứ giá cả song phương ước định trước đó, mười hai triệu một phần.

Mười lăm phần linh dịch Luân hồi, chính là một trăm tám mươi triệu.

Mặc dù Giang Dược phải phân cho Tam Cẩu một nửa, nhưng tốc độ kiếm tiền này quả thật cũng khiến Giang Dược có một cảm giác mộng ảo.

Thừa dịp hiện tại quỷ dị xâm lấn chưa sâu, nhất định phải nắm chặt thời gian chênh lệch này gấp rút kiếm tiền. Đợi đến khi có vật thay thế xuất hiện, giá cả của thứ đồ chơi này khẳng định sẽ hạ xuống trên diện rộng, nói không chừng trực tiếp rút lại đến một phần mười, thậm chí một phần trăm.

"Tổng giám đốc, trước mắt tôi vẫn còn một ít linh dịch Luân hồi dự trữ, nếu cần nữa thì trong ngắn hạn tôi vẫn có thể cung cấp được."

Tổng giám đốc chợ đen cười ha ha: "Tiên sinh hẳn cũng là người lanh lợi, biết bây giờ giá cả thị trường mỗi ngày mỗi khác. Tôi nghe nói rất nhiều sở nghiên cứu đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo sản phẩm cùng loại, hình như sắp chuẩn bị tung ra hàng mẫu. Cho nên giờ mà om hàng, nguy cơ thua lỗ sẽ rất lớn. Trừ phi có đơn đặt hàng chắc chắn, nếu không phía tôi cũng rất khó lại cần mua với số lượng lớn."

Những linh dịch Luân hồi này nói trắng ra là chợ đen mua về để bán lại, ăn giá chênh lệch trung gian.

Nếu như thị trường đầu ra không có nhu cầu, bên trung gian chợ đen dĩ nhiên không có khả năng ngu ngốc tự móc tiền túi trữ hàng trong giai đoạn này.

Giang Dược nghe đối phương giải bày nhưng cũng không tin toàn bộ, ai biết đây có phải chiêu trò ép giá hay không. Nghĩ vậy, hắn thở dài một hơi: "Đáng tiếc, tôi vốn cho rằng có thể mượn cơ hội này kiếm thêm một bút. Thôi thì cùng lắm lưu lại dùng riêng. Tôi tin tưởng, hàng của tôi vẫn có ưu thế hơn sản phẩm sản xuất dây chuyền của các sở nghiên cứu."

Đây cũng không phải hắn tự biên tự diễn. Tam Cẩu thiên phú dị bẩm, nước tiểu đồng tử của nó vốn dĩ đã không tâm thường, có tác dụng khắc chế ma quỷ cực mạnh, chưa kể còn được hắn chiết xuất tăng cường công hiệu, sự chênh lệch vê mặt nguyên liệu này cũng không phải dễ dàng bù đắp như thế.

Trình độ nghiên cứu khoa học của sở nghiên cứu khẳng định hơn xa Giang Dược, và họ cũng không thiếu nhân lực vật lực. Nhưng nếu phải so chất lượng, Giang Dược trước mắt vẫn có lòng tin. Dù sao, nghiên cứu cái gì cũng phải cần thời gian khai phá và hoàn thiện, không phải một sớm một chiều là xong. Hiện tại tất cả cũng chỉ đang ở giai đoạn cất bước.

Tổng giám đốc chợ đen cười ha ha, đầy thâm ý nhìn Giang Dược một chút. Nghĩ thâm anh chàng này tuổi còn trẻ, cũng là cáo già đắc đạo a, dăm ba câu muốn lừa gạt hắn cũng quá khó.

Nếu như không bắt chẹt được đối phương, tốt nhất vẫn là làm ăn theo quy củ.

Dù sao, nhìn từ thái độ của Giang Dược, người ta tựa hồ cũng không cần chợ đen. Thái độ của Giang Dược rất rõ ràng, có thể giao dịch thì giao dịch, còn không giao dịch được thì cũng chẳng sao.

Thái độ thản nhiên cực kì.

Đây là kiểu khách hàng khó đối phó nhất.

Nhìn thấy thông báo tiền vào tài khoản, Giang Dược đứng dậy cáo từ.

"Tiên sinh, tôi muốn hỏi lại cho chắc, ba ngày sau, bùa Kháng tà có thể giao dịch thật chứ?"

"Nhất định."

Giang Dược chỉ đáp hai chữ, cười híp mắt đi ra. Tổng giám đốc chợ đen tỏ vẻ bất đắc dĩ, cảm giác sâu sắc người trẻ tuổi này xác thực không đơn giản, trong lúc nói chuyện căn bản không lộ ra bất cứ tin tức hữu dụng nào.

Hai chữ ngắn ngủi cũng không thể đoán ra được thứ gì.

"Tổng giám đốc, có cần phái người đi dò xét một chút hay không?" Một tên thủ hạ sau lưng ông hỏi.

"Tuyệt đối không nên. Tốt nhất đừng phá hư nguyên tắc của chúng ta. Cậu có thể điều tra khách hàng, nhưng tuyệt không thể gây ảnh hưởng đến sinh hoạt riêng tư của họ. Nếu không, danh tiếng mà chúng ta thật vất vả tạo dựng nên vô cùng có khả năng sụp đổ trong vòng một đêm."

"Vả lại, cậu đừng thấy người ta còn trẻ, chúng ta chưa hẳn chọc nổi đâu." Tổng giám đốc chợ đen nói đến đây, ung dung nở nụ cười. ...

Tài chính tới tay, tài khoản của Giang Dược bây giờ đã vượt qua hai trăm triệu, coi như chia đều với Tam Cẩu thì vẫn còn hơn trăm triệu, đổi lại trước kia, cũng coi như người thành công trong xã hội.

Chiếc Merc G-Class đón Giang Dược rồi lái đến cửa ra vào trung học Dương Phàm.

Giang Dược xuống xe, đang chuẩn bị vào cổng trường, bỗng nhiên trên một chiếc xe con cách đó không xa, một người mở cửa xe bước xuống, cười híp mắt nhìn chằm chằm Giang Dược, đi về phía hắn.

Rõ ràng là Hứa Thuần Như.

Hôm qua cô từng nhắn tin nói muốn tới trường học chắn Giang Dược, nhưng hắn thật không ngờ là cô đã thủ sẵn ở đây từ tận sáng sớm.

Đây là chấp nhất đến cỡ nào a?

"Chị Như, chị cũng lắm trò quá nhỉ?" Giang Dược liếc qua chiếc xe con kia, đó chỉ là một chiếc xe nội địa, giá chưa đến trăm ngàn.

Với gia cảnh của Hứa Thuần Như, hiển nhiên không có khả năng đi loại xe này.

Không hề nghi ngờ gì nữa, chiếc xe này là cô cố ý dùng để mai phục Giang Dược. Chứ nếu cô mà đi chiếc xe thể thao McLaren TG vàng chóe hồi hôm qua của mình, Giang Dược chỉ cần nhìn thấy từ đằng xa, khẳng định sẽ đi vòng.

Nhưng đổi lại một chiếc xe nội địa thường thường không có gì bắt mắt, Giang Dược quả nhiên không he có chút đề phòng nào, trực tiếp đâm vào trên họng súng.

Hứa Thuần Như cười hì hì nói: "Em tưởng chị nói đùa sao? Đứa em thối, em là người đầu tiên dám bỏ lại bổn tiểu thư ở giữa đường đó. Đến bây giờ chị vẫn còn chưa nguôi ngoai đâu! Giờ em tính thế nào?"

Hứa Thuần Như thoải mái ôm ngực mà đứng, không thèm để ý chút nào các đàn em đang tụ tập vây xem từ bốn phía.

Khí chất sinh viên cộng thêm vẻ trang điểm tinh xảo quý phái của cô khiến rất nhiều học sinh qua đường đều không nhịn được dừng lại nhìn thêm vài lần.

Bây giờ Giang Dược là người nổi danh nhất trường, cú nhảy cao mấy mét lên hội trường lớn sớm đã vang dội toàn trường, trở thành nhân vật tiêu biểu nhất của những Người giác tỉnh.

Nhìn thấy Giang Dược bị một chị gái xinh đẹp ngăn đường, sự tò mò của tất cả học sinh đều không tránh khỏi cháy lên hừng hực.

Giang Dược không sợ bị người vây xem, nhưng cũng không muốn bị người ta vây xem dưới tình huống này. "Chị Như, có chuyện gì chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh bàn lại, có được không?"

"Không cần! Nói luôn tại đây đi."

"Thôi được, vậy chị nói đi." Giang Dược bất đắc dĩ, biết một khi con gái không muốn nói lý lẽ, thì có tuổi nào cũng giống nhau thôi.

"Chị muốn làm giao dịch với em, giống như giao dịch của em và chú Đỗ." Mục đích của Hứa Thuần Như trước sau vẫn như meat.

Giang Dược cười khổ nói: "Vì sao chị cứ khẳng định giữa chúng tôi có giao dịch?"

"Hừ hừ, chị rất hiểu rõ chú ấy, Đỗ Nhất Phong là lẽ sống của chú ấy, chú ấy tuyệt đối sẽ không để con trai mình đi mạo hiểm mà không có hậu thủ nào."

"Chị Như, đây chỉ là suy nghĩ của riêng mình chị thôi."

"Hừ hừ, vậy thì đã sao? Trải qua chuyện tối qua, chị cảm thấy coi như em không giao dịch gì với chú ấy, chị cũng phải kiếm cho mình một lớp bảo hiểm mới được."

Giang Dược đậu xanh rau muống: "Chị có ổn không vậy? Chị muốn bảo hiểm thì tìm tôi làm cái quái gì? Tôi có mở công ty bảo hiểm đâu."

"Chị cảm thấy em còn đáng tin hơn bọn công ty bảo hiểm ngoài kia nhiều. Chị coi trọng em." Đừng nhìn Hứa Thuần Như lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng công lực mè nheo vậy mà cũng không hề thua kém mấy bé nữ sinh trung học tí nào.

Hai chữ 'coi trọng này cực kỳ mập mờ, khiến Giang Dược khó lòng giải thích. Những người vây xem chung quanh nghe tới đây đều cảm thán, không hổ là đàn anh Giang Dược, vừa học giỏi vừa có thành tích thể chất yêu nghiệt, giờ ngay cả tán gái cũng mạnh không biên giới như thế.

Giang Dược lôi kéo Hứa Thuần Như đến cạnh chiếc xe con nội địa kia, mở cửa xe rồi đẩy cô vào.

"Chị Như, tôi có thể đáp ứng chị chuyện giao dịch. Có điều tôi nói trước, thứ nhất, giá cả công khai, thứ hai, tôi sẽ không hứa hẹn chuyện gì vượt quá năng lực của tôi."

Gương mặt xinh đẹp của Hứa Thuần Như lập tức lộ ra nụ cười đạt thành quỷ kế, làm ra một thủ thế OK, nhẹ nhàng nói: "Đứa em thối, chị chỉ chờ mỗi lời này của em. Tan học chị lại tới, đến lúc đó chúng ta sẽ trao đổi một chút chỉ tiết."

"Không cần trao đổi, cứ giống như Đỗ Nhất Phong là được. Tôi sẽ đối xử công bằng."

Đoạn Giang Dược cũng không để ý đến phản ứng của Hứa Thuần Như, cất bước đi về phía cổng trường.

Hứa Thuần Như muốn ngăn trở cũng không kịp. Có điều cô đã lấy được thứ mình muốn, tự nhiên cũng sẽ không lại bám mãi không buông.

Lại quấn quýt tiếp, liền có chút quá phận.

Quan hệ giữa người và người rất vi diệu, quan hệ giữa cô và Giang Dược kỳ thật không tính đặc biệt quen thuộc. Nếu như làm quá, chẳng may người ta trở mặt, hoàn toàn có thể mặc kệ cô.

Hứa Thuần Như đang muốn khởi động xe rời đi, bỗng nhiên chuông điện thoại của cô vang lên.

"A Như à, mấy ngày tới con đi lại nhớ cẩn thận đấy, tối hôm qua Tỉnh Thành đã xảy ra chuyện lớn."

"Cái gì?" Hứa Thuần Như khẽ giật mình, chẳng biết tại sao cô lại tự dưng ngẩng lên ngoái nhìn Giang Dược đang đi về hướng cổng trường một chút. "Nhà họ Đặng xảy ra chuyện. Nghe nói một vị trưởng bối gia tộc, vài vị hậu bối, cộng thêm một luật sư của bọn họ, tối hôm qua đã chết đồng loạt trong một câu lạc bộ tư nhân của chính bọn họ. Đều là bị một đao cắt cổ."

“Cái gì? Nhà họ Đặng?”

Thân thể mềm mại của Hứa Thuần Như run lên.

"Thế nào?" Đầu bên kia điện thoại là cha của Hứa Thuần Như, nghe giọng con gái mình có chút khác thường, không nhịn được hỏi.

"Dạ không, không có gì." Hứa Thuần Như vội nói: "Nhà họ Đặng không phải vẫn rất cường thế à? Han là đắc tội với người nào rồi sao? Hay là do quái vật gây nên?”

"Khó mà nói lắm, vụ án này hiện tại được giữ bí mật rất nghiêm, ba cũng chỉ mới nghe được tin tức ngầm từ chỗ nhân viên phục vụ tại nơi xảy ra vụ án. Tình huống cụ thể như thế nào, trước mắt thì ngoại trừ bộ phận tiếp nhận bản án, còn lại những người khác hoàn toàn không biết, kể cả người của nhà họ Đặng.'

"Người của nhà họ Đặng cũng không biết?"

"Nghe nói cũng không biết nhiều lắm."

Tay cầm điện thoại của Hứa Thuần Như lại nhịn không được khẽ run ray.

Cô nhớ tới tối hôm qua, lúc chở Giang Dược trên chiếc McLaren TG của mình, Giang Dược yêu cầu thả hắn ở ven đường, cô từng bảo muốn đưa hắn đến tận nơi, Giang Dược đáp là hắn muốn đi giết người, không muốn liên lụy cô. Cô còn tưởng là hắn vẫn còn tức giận vụ gặp ma ở nhà mình nên mới nói vậy cho bỏ tức. Hiện tại coi bộ là hắn đi làm thật sao?

Nghĩ tới đây, Hứa Thuần Như có chút sợ hãi. Ngẫm lại bản thân còn dám quấn quýt đòi hỏi người ta đủ kiểu, thậm chí còn đến trước cổng trường học chắn hắn, nếu như Giang Dược thật sự là ác ma giết người không chớp mắt kia, bản thân làm vậy chẳng khác nào là chủ động đến tặng đầu người?

Hiện tại cô cũng không còn tâm trạng gì nghe điện thoại của cha cô nữa.

"Ba à, ba yên tâm đi, con sẽ chú ý an toàn. Nhà họ Đặng bên kia cũng là quá kiêu căng nên mới gặp quả đắng, coi như là tấm gương cảnh tỉnh cho các gia tộc khác."

"Con có thể thấy rõ điểm này, ba rất vui mừng a. Nhà họ Hứa chúng ta phải biết điều một chút. À đúng rồi, hôm qua con đàm phán với cậu học sinh kia tới đâu rồi?"

"Ba cứ yên tâm, đã nói chuyện ổn thỏa." Hứa Thuần Như hàn huyên với cha mình thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Nhất thời, cô co quắp trên ghế lái, hai tay gắt gao nắm lấy bánh lái, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.

"Nhà họ Đặng lại đi tạo cho mình một kẻ địch như thế, đúng là tự chuốc cực khổ a."

"Được rồi, mình cũng không phải cảnh sát, không cần phải lo nghĩ những thứ này. Coi như là hắn làm, đâu có liên quan gì tới mình? Nhà họ Đặng có thể thuê người giết hắn, dùng trận phong thủy đối phó hắn, hắn phản kích giết người cũng là phòng vệ chính đáng. Coi như hắn là hung thủ giết người, đó cũng là hung thủ đẹp trai nhất. Dù sao thì bất kể thế nào, nhân vật như vậy, mình cũng phải giữ gìn mối quan hệ thật tốt."

Đây là ý tưởng chân thật nhất giờ khắc này của Hứa Thuần Như.
Bình Luận (0)
Comment