Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 117

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay từ trong bóng tối duỗi ra, bắt được cổ tay của nàng, cường thế không cho phép phản kháng mà nắm chặt nàng, kéo nàng đi ra ngoài từ trong đám đông hỗn loạn.

Nàng bị lôi thẳng ra khỏi đám đông, kéo đến một chỗ vắng vẻ không người, sau đó dừng lại, Ninh Như Ngọc nhìn quanh bốn phía, trong phòng có một cái bàn tròn, hai bên trái phải đặt bốn cái ghế dựa bằng gỗ sơn đỏ khắc hoa, trên tường treo một bức tranh sơn thủy, bên cạnh là cửa sổ, khi mở ra có thể nhìn thấy cây cỏ hoa lá ngoài sân, Ninh Như Ngọc nhận ra, hình như nơi này là phòng nghỉ trong Nghênh Tân Lâu.

“Tại sao ngươi lại kéo ta tới nơi này……..” Ninh Như Ngọc quay đầu lại, mặt đối mặt với Tiêu Dục Minh, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra biểu cảm nôn nóng, trán lấm tấm mồ hôi, cũng không biết là không nhớ ra hay như thế nào, hắn vẫn nắm chặt lấy cổ tay của Ninh Như Ngọc không bỏ.

“Ngươi……” Ninh Như Ngọc thử tránh ra, muốn rút tay về.

“Ngươi không sao chứ?” Tiêu Dục Minh vừa nắm chặt tay Ninh Như Ngọc vừa hỏi.

Ninh Như Ngọc không thể hiểu được mà nhìn hắn một cái, lại ngó xuống cổ tay đang bị hắn giữ chặt, thử tránh né một lần nữa, dùng chính lời nói của hắn để đáp lời: “Ngươi không sao chứ?”

Lúc này Tiêu Dục Minh mới phản ứng lại, phát hiện hắn vẫn đang bắt lấy cổ tay của Ninh Như Ngọc, lập tức hơi xấu hổ, vội vàng buông tay, quay đầu đi ho khan một tiếng, tìm lời nói để hóa giải tình cảnh xấu hố: “Tình thế vừa rồi quá cấp bách, tình hình bên ngoài thật sự hỗn loạn, ngươi đừng nghĩ linh tinh…..”

“Ta biết.” Ninh Như Ngọc cắt ngang lời nói của Tiêu Dục Minh, vẻ mặt không thèm để ý mà vẫy vẫy tay, ánh mắt cũng lộ ra là không chút để ý, không hề khách khí mà nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không hiểu lầm.”

“Ngươi……” Tiêu Dục Minh bị những lời này của Ninh Như Ngọc làm cho nghẹn lại, suýt nữa thì nghẹn tới nội thương, cực kỳ bất mãn mà trừng mắt nhìn nàng một cái, trong lòng chửi thầm: Nữ nhân này thật là đáng giận, mệt hắn mạo hiểm đi cứu nàng, đã không nhận được một câu cảm ơn thì thôi, lại còn trợn mắt trắng với hắn, đúng là không đáng yêu chút nào!

Ninh Như Ngọc lười để ý xem trong lòng hắn nghĩ như thế nào, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài. Tiêu Dục Minh phát hiện không thích hợp, giữ chặt nàng: “Ngươi đi đâu thế?”

Ninh Như Ngọc bị Tiêu Dục Minh giữ lại, quay đầu nhìn về phía hắn, nói: “Ta đi tìm mấy người Tư Kỳ.”

Tiêu Dục Minh vừa nghe thấy thì lập tức nóng nảy, giữ chặt cánh tay của Ninh Như Ngọc không bỏ, nhíu chặt lông mày, nói: “Ngươi bị choáng váng đầu óc à, hiện tại bên ngoài loạn cào cào, ngươi muốn đi chỗ nào tìm người, nhỡ đâu xảy ra việc gì thì sao?”

“Ta ở chỗ này thì sẽ an toàn, nhưng mấy người Tư Kỳ ở bên ngoài thì không biết ra sao, ta không đi tìm thì không yên tâm.” Ninh Như Ngọc lo lắng không thôi.

Trong lúc hai người lôi kéo nhau, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân lung tung rối loạn, ngay sau đó bảy tám người ùa vào từ bên ngoài, đều muốn vào đây tránh né nguy hiểm, mỗi ngày đều mặt xám mày tro, thậm chí có người còn bị xé rách quần áo, chật vật không nỡ nhìn.

Nhìn thấy có người vào đây, hai người không thể tiếp tục lôi kéo, Tiêu Dục Minh đành phải buông tay Ninh Như Ngọc ra.

Trong đó có một người nhận thức Tiêu Dục Minh, tiến lên hành lễ, Tiêu Dục Minh giơ tay miễn lễ cho hắn, hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào?”

Nam nhân kia lắc đầu, nói: “Bên ngoài rất hỗn loạn, nơi nơi đều là người, chen chúc xô đẩy, ta cũng không biết tình hình cụ thể là như thế nào, chỉ vội vã chạy vào đây theo dòng người.”

Tiêu Dục Minh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Như Ngọc đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, nói: “Ngươi còn muốn đi ra ngoài nữa không? Ngươi không muốn sống nữa à?”

Ninh Như Ngọc giật giật miệng, cuối cùng vẫn nuốt lại những lời định nói.

Tiêu Dục Minh không đành lòng nhìn thấy nàng bị ủy khuất, muốn xoa đầu nàng, nhưng ngại nơi này nhiều người, hơn nữa bây giờ là thời điểm không yên ổn, tay nâng lên lại buông xuống, cuối cùng thở dài: “Ngươi chờ ở đây.”

Ninh Như Ngọc sửng sốt, nhìn hắn đi ra ngoài, phản ứng lại thì vội vàng đuổi theo: “Ngươi định đi đâu vậy?”

Tiêu Dục Minh dừng bước, quay đầu lại, nói: “Không phải ngươi lo lắng cho mấy người Chu Tư Kỳ à? Bây giờ ta gọi người đi tìm các nàng.”

Ninh Như Ngọc không ngờ là hắn muốn đi tìm người giúp nàng, trong lòng lập tức cảm kích hắn rất nhiều, nhớ lại thái độ vừa rồi của mình đối với hắn thì cảm thấy có lỗi: “Cảm...cảm ơn ngươi.”

Tiêu Dục Minh liếc mắt nhìn nàng một cái, muốn nói hai câu châm chọc nàng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ còn tính là thành khẩn của nàng, cuối cùng vẫn thôi.

“Chỉ nói một câu cảm ơn thì không được, về sau phải mời ta ăn cơm coi như tạm đủ.” Tiêu Dục Minh vốn định nói không cần cảm ơn, nhưng, quay đầu lại, ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra yêu cầu như vậy.

Ninh Như Ngọc suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý, chỉ cần hắn tìm người trở về, gật đầu đồng ý: “Được.”

Ngay sau đó Tiêu Dục Minh cười khẽ một tiếng, nhìn nàng một cái rồi rời đi.

Ninh Như Ngọc nhìn theo bóng lưng Tiêu Dục Minh rời đi, nàng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy nam nhân lúc trước nói chuyện với Tiêu Dục Minh đang quan sát nàng, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá nàng, dường như rất kỳ quái vì sao nàng lại nói chuyện thân mật với Tiêu Dục Minh như vậy, thế mà Tiêu Dục Minh sẽ đi ra ngoài giúp nàng tìm người.

Ninh Như Ngọc bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, nhớ tới thanh danh không tốt của Tiêu Dục Minh ở bên ngoài, thầm nghĩ, đừng nói hắn đem nàng trở thành loại nữ nhân kia nhé, đúng là oan uổng nàng quá! Quả nhiên dính líu tới Tiêu Dục Minh thì không có chuyện gì tốt!

May mà người nọ cũng kịp thời phản ứng lại, biết việc nhìn chằm chằm vào người khác là quá thất lễ, lập tức đứng sang bên cạnh, thu hồi tầm mắt của mình rồi ngẩn người nhìn chằm chằm về phía trước.

Ninh Như Ngọc lại nhìn hắn một cái, thấy hắn không tiếp tục quan sát nàng thì thu hồi tầm mắt, đi tới cửa chờ Tiêu Dục Minh trở về.

Sau khoảng hai nén nhang, cuối cùng Tiêu Dục Minh cũng trở lại, đi theo hắn còn có mấy người Chu Tư Kỳ, Bích Hà, Nhược Nhi và mấy thị vệ đi phía sau cùng.

“Tứ tiểu thư, ngài không sao chứ?” Bích Hà nhìn thấy Ninh Như Ngọc, nhanh chân tiến lên, cẩn thận quan sát nàng từng li từng tí một, xác định nàng không bị thương thì mới yên tâm.

Ninh Như Ngọc lắc đầu, nói: “Ta không sao, không bị thương.”

“Như Ngọc, làm ta sợ muốn chết, chúng ta không thấy ngươi, cuống không chịu nổi, sắp chuẩn bị gọi người đi tìm ngươi.” Chu Tư Kỳ cũng tiến lên, giữ chặt Ninh Như Ngọc rồi cẩn thận xem xét, vẻ mặt nôn nóng.

Ninh Như Ngọc vỗ nhẹ nàng ấy để trấn an, giúp nàng ấy bình tĩnh lại: “Không có việc gì, không có việc gì, ta vẫn tốt.”

Trong lòng Chu Tư Kỳ vẫn còn sợ hãi, nhớ tới cảnh tượng hỗn hoạn vừa rồi thì sợ không thôi: “Đột nhiên xảy ra hỗn loạn, quả thực dọa chết người rồi, lúc ấy ngươi vẫn ở bên cạnh ta, ta vốn muốn giữ chặt ngươi, nhưng khi duỗi tay kéo ngươi thì lại không thấy người đâu, ta gấp đến độ tìm ngươi khắp nơi. Nhưng khắp nơi đều là người, đen nghìn nghịt một mảnh, bóng người còn không thấy rõ, ngươi lại không thấy đâu, ta gấp đến độ muốn khóc, Bích Hà xông tới, phát hiện không thấy ngươi đâu, đành phải đưa ta tới nơi an toàn trước, sau đó lại đi khắp nơi tìm ngươi. Nhưng tìm mãi không thấy, Bích Hà vội vàng luống cuống, may mà Nhị Hoàng tử mang người tìm tới, nói ngươi đang ở đây, chúng ta lập tức đi đến chỗ này.”

Lúc ấy hỗn loạn đột nhiên xảy ra, tình huống cực kì khẩn cấp, nơi nơi đều là tiếng nổ mạnh, còn có người mặc đồ đen bịt mặt liên tục giết người, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, khi Bích Hà phát hiện không thấy Ninh Như Ngọc, gấp gáp tìm bốn phương tám hướng, đầu tiên là sợ hãi Ninh Như Ngọc đi lạc, hai là sợ Ninh Như Ngọc gặp phải kẻ xấu, cho dù là tình huống nào, nàng ấy cũng không thể giải thích với Hoắc Viễn Hành, nhớ lại nhiệm vụ mà Hoắc Viễn Hành giao cho nàng ấy là bảo vệ Ninh Như Ngọc thật tốt, nếu Ninh Như Ngọc có gì ngoài ý muốn, nàng chết muôn lần cũng không hết tội.

“Tứ tiểu thư, tiểu thư không sao thì tốt rồi.” Bích Hà nói với Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc nắm tay nàng ấy: “Ta không sao, vất vả cho ngươi rồi.”

Sau đó, một đám người ngây ngốc đợi ở Nghênh Tân Lâu. Mãi tới khi thị vệ của Tiêu Dục Minh đi ra ngoài điều tra, xác định người của Ngũ Thành Binh Mã Tư đã khống chế được cục diện, tình hình bên ngoài đã ổn định, người mặc đồ đen bịt mặt để giết người đã bị giết hết, mọi người mới quyết định rời đi, Tiêu Dục Minh mang theo thị vệ hộ tống các nàng về phủ.

Chu Tư Kỳ ở gần Nghênh Tân Lâu nhất, trước tiên đưa nàng trở về, sau đó lại đưa Ninh Như Ngọc về phủ.

Tới Ninh phủ, vừa xuống xe ngựa, Từ thị và Ninh Khánh An nhận được tin tức đã vội vã đuổi tới đây, bọn họ nghe nói trên đường lớn xảy ra hỗn loạn, lập tức phái người ra ngoài tìm Ninh Như Ngọc, cũng may là Tiêu Dục Minh suy nghĩ chu đáo, sớm phái người trở về bẩm báo một tiếng, hai người mới buông lỏng tâm tình, thời khắc này nhìn thấy Ninh Như Ngọc bình an trở về, tâm trạng cực kì kích động, Từ thị lôi kéo Ninh Như Ngọc ngó trái ngó phải, muốn xác định xem nàng có bị thương hay không.

“Nương, con không sao.” Ninh Như Ngọc nói.

“Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Từ thị lộ ra nụ cười dịu dàng an tâm.

Ninh Như Ngọc nói: “Ít nhiều có Nhị hoàng tử ra tay cứu giúp.”

Cho dù không có Tiêu Dục Minh kéo nàng ra khỏi đám đông hỗn loạn tới Nghênh Tân Lâu thì nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, rốt cuộc có Bích Hà ở bên cạnh che chở nàng, nhưng nàng vẫn muốn cảm tạ hắn đã ra tay cứu giúp, ít nhất lúc này đây, cái nhìn của nàng về con người hắn cũng có một chút thay đổi tích cực.

Ninh Khánh An gấp gáp hành lễ với Tiêu Dục Minh, thành khẩn cảm tạ: “Đa tạ Nhị hoàng tử cứu giúp.”

Tiêu Dục Minh nổi tiếng là da mặt dày, hơn nữa phong lưu thành tánh, thanh danh ở bên ngoài không tốt, nhưng vì thân phận cao quý, mặt ngoài người người cung kính, sau lưng không biết nói như thế nào, thật ra hắn cũng thừa biết, hiện tại đối mặt với dáng vẻ trịnh trọng cảm tạ của Ninh Khánh An thì rất lạ, hắn có chút không quen.

“Ninh đại nhân khách khí, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.” Tiêu Dục Minh cười nói: “Như Ngọc là biểu muội của ta, trong lúc nguy cấp ta cứu nàng cũng là việc nên làm.”

Nếu xét cặn kẽ tỉ mỉ, Ninh Như Ngọc gọi Tiêu Dục Minh một tiếng biểu ca như Ninh Như Trân cũng không quá đáng, Tiêu Dục Minh nói như vậy cũng không sai, nhưng hai người có thân phận chênh lệch, ngày thường Ninh Như Ngọc sẽ không ngây thơ tới mức tự nhận thân thích này, dù sao tôn ti còn đó, nàng không có quan hệ biểu huynh biểu muội thật sự với Tiêu Dục Minh như Ninh Như Trân. Nhưng hiện tại Tiêu Dục Minh nói như vậy, càng kéo gần quan hệ, mấy người Ninh Như Ngọc và Ninh Khánh An càng muốn cảm tạ hắn.

“Mời Nhị hoàng tử vào trong phòng ngồi nghỉ một lát, ăn bánh uống trà rồi lại đi.” Từ thị mỉm cười nói.

Tiêu Dục Minh xua xua tay: “Không cần, thời gian không còn sớm, ta cũng nên về phủ.”

Nghe hắn nói như vậy, cả nhà Ninh gia cũng không mạnh mẽ giữ hắn lại, liền nói: “Cung tiễn Nhị hoàng tử.”

Khi Tiêu Dục Minh chuẩn bị rời đi, ánh mắt quét tới người Ninh Như Ngọc đang im lặng đứng một bên, dáng vẻ mềm mại nhu thuận, bỗng nhiên muốn trêu chọc nàng, cố ý đi tới trước mặt nàng, cười nói với nàng: “Đừng quên mời ta ăn cơm.”

Ninh Như Ngọc ngẩn người trong chốc lát, nhớ tới việc đã đồng ý với yêu cầu của hắn, gật đầu nói: “Nhị hoàng tử yên tâm, ta nhớ rõ.”

“Ngươi nhớ rõ thì tốt, ngày khác ta lại tới tìm ngươi, đi đây.” Tiêu Dục Minh cười sang sảng, dẫn thị vệ tiêu sái rời đi.
Bình Luận (0)
Comment