Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 171

Hồng Ngọc mặc váy áo mỏng manh, cúi đầu đứng bên cạnh chậu tắm, đứng ở nơi này có góc nhìn vừa vặn tốt, có thể để Hoắc Viễn Hành nhìn thấy cần cổ thon dài trắng nõn của nàng ta, khiến nàng ta trông mềm mại quyến rũ mê người, chọc người yêu thương che chở, trước ngực là yếm đỏ rực thêu họa tiết đôi uyên ương nghịch nước, yếm đỏ treo lỏng lẻo trên cổ, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng mịn, bộ ngực no đủ trắng nõn như muốn nhảy ra từ bên trong.

Nàng ta cúi đầu xuống, che giấu hưng phấn cùng vui mừng dưới đáy mắt, lộ ra dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng, đỏ bừng mặt, không dám nhìn thân thể của Hoắc Viễn Hành, thanh âm mềm mại kiều mị: “Hầu gia, để nô tỳ hầu hạ ngài.”

Hoắc Viễn Hành đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Hồng Ngọc nửa kín nửa hở đứng trước mặt, đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ nước bắn ra tia sáng sắc bén, lạnh giọng quát: “Ai cho ngươi vào đây?”

Hoắc Viễn Hành có khí thế bức người, trong lòng Hồng Ngọc hoảng hốt, ánh mắt lập lòe không ngừng, nhanh chóng lén nhìn chàng một cái rồi lập tức cúi đầu, tâm tư nhộn nhạo, hung hăng cắn chặt răng, nói: “Là, là phu nhân.”

Dù sao khi làm chuyện này, Hồng Ngọc đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này có thể thành công, cũng có thể sẽ thất bại, lúc trước mấy nha hoàn các nàng đi theo Ninh Như Ngọc gả đến phủ Vũ An Hầu, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, các nàng bị coi như nha hoàn bồi gả mà theo tới đây, nếu đã mang cái thân phận này thì nên để các nàng có cơ hội được hầu hạ Hoắc Viễn Hành, hiện giờ Ninh Như Ngọc có thai mà còn bá chiếm Hoắc Viễn Hành không bỏ, vậy nàng ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách tranh thủ, đây cũng không thể trách nàng ta, nàng ta không muốn cả đời là nha hoàn hầu hạ người khác, nha hoàn, cho dù có làm tốt đến mấy thì sau này cũng chỉ có thể bị Ninh Như Ngọc tùy tiện ban cho quản sự, cho dù có làm tốt đến mấy cũng chỉ có thể trở thành tức phụ của quản sự mà thôi, thế thì có gì tốt? Còn kém một phân mười của Hoắc Viễn hành! Nếu có thể đi theo Hoắc Viễn Hành, cho dù chỉ làm tiểu thiếp, cũng tốt hơn nhiều so với việc làm tức phụ của một quản sự nho nhỏ, Hoắc Viễn Hành là nam nhân ưu tú uy vũ anh tuấn như vậy, được Hoàng Thượng tin tưởng trọng dụng, tiền đồ vô hạn, chỉ cần làm tiểu thiếp của Hoắc Viễn Hành là đã có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời không hết, đã là may mắn tích tũy mấy đời!

Đáng tiếc cho dù Hồng Ngọc mưu tính kĩ đến đâu thì Hoắc Viễn Hành vẫn chướng mắt nàng ta, không chỉ chướng mắt mà còn cảm thấy ghê tởm không thôi!

Hoắc Viễn Hành dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta, giọng nói lạnh lẽo quát lớn: “Ngươi thật to gan, dám vu hãm phu nhân, ai sai ngươi làm như vậy?”

Hồng Ngọc lại đột nhiên nhào tới, vươn hai tay muốn ôm lấy Hoắc Viễn Hành, miệng vội vàng nói lung tung: “Hầu gia, không có ai sai nô tỳ cả, nô tỳ là thật lòng thật dạ thích Hầu gia, nô tỳ nguyện ý hầu hạ Hầu gia, mong Hầu gia đừng ghét bỏ nô tỳ, nô tỳ hầu hạ ngài không hề kém hơn phu nhân!”

“Không biết xấu hổ, cút!” Hoắc Viễn Hành mặt đen như đáy nồi, cảm thấy cực kì ghê tởm, hơi vận lực, vung tay lên, ném văng Hồng Ngọc ra bên ngoài như ném một con búp bê vải rách nát.

“A ——!” Hồng Ngọc chỉ là một nữ tử yếu ớt, làm sao chịu được cú ném của một người có võ công cao cường như Hoắc Viễn Hành, trực tiếp bị vứt ra rất xa, lưng đụng phải vách tường phía sau, phốc một tiếng phun ra một búng máu, quỳ rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích.

“Người đâu!” Hoắc Viễn Hành giương giọng gọi người tiến vào.

Thị vệ nghe tiếng đi vào, khom mình hành lễ: “Hầu gia.”

“Kéo nàng ta ra ngoài!” Hoắc Viễn Hành không thèm liếc mắt nhìn Hồng Ngọc lấy một cái, lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng.” Thị vệ lên tiếng rồi tiến lên phía trước, kéo Hồng Ngọc ra ngoài.

Trong nhà chính, Ninh Như Ngọc ngủ không quá yên ổn, hình như nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động gì đó, đột nhiên bừng tỉnh lại.

“Minh Tông……” Ninh Như Ngọc mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành không ở đây, nhìn trái ngó phải, trong phòng cũng không có người.

Ninh Như Ngọc cảm thấy kỳ quái, đã muộn thế này mà chàng còn đi đâu?

Nghĩ như vậy, Ninh Như Ngọc xốc chăn lên rồi xuống giường, đeo giày đế mềm vào, đi đến cái giá bên cạnh lấy một chiếc áo choàng phủ thêm bên ngoài, bước nhanh đi ra ngoài.

Mới vừa đi đến gian ngoài, Hoắc Viễn Hành đã tiến vào từ bên ngoài, giương mắt nhìn thấy Ninh Như Ngọc, đi mấy bước lớn tiến lên, ôm chặt nàng, nói: “Ban đêm trời lạnh, sao nàng lại dậy rồi?”

Ninh Như Ngọc nghi hoặc đánh giá chàng, nói: “Thiếp bỗng nhiên tỉnh ngủ, hình như nghe thấy có âm thanh gì đó ở bên ngoài, thiếp không nhìn thấy chàng ở bên cạnh nên đi ra nhìn xem sao.”

Nàng cứ cảm thấy có điều gì không đúng lắm, chắc chắn vừa rồi nàng đã nghe thấy âm thanh kỳ quái nào đó, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên trấn định như thường của Hoắc Viễn Hành thì lại không giống như đã xảy ra chuyện gì, Ninh Như Ngọc cảm thấy khó có thể xác định.

“Không sao, đừng nghĩ nhiều, nàng còn đang mang thai, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hoắc Viễn Hành ôm lấy Ninh Như Ngọc, đỡ nàng đi vào phòng ngủ rồi nằm lên giường, cởi giày cho nàng, sau đó chàng mới tự cởi giày trèo lên giường, ôm Ninh Như Ngọc, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, giống như đang dỗ dành một đứa bé.

Ninh Như Ngọc nằm trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, cảm nhận hơi thở thanh lãnh trên người chàng, có hơi nước nhàn nhạt, cũng không giống mùi hương lúc trước khi lên giường, nàng nhăn mũi nói: “Chàng vừa đi tắm à?”

“Ừ.” Hoắc Viễn Hành xoa xoa mái tóc dài của nàng, dịu dàng nói: “Vừa rồi ta hơi nóng nên đi tắm một lượt, thế mà cũng bị nàng phát hiện.”

Ninh Như Ngọc nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói gì thêm, đè sự nghi hoặc trong lòng xuống, nhắm mắt lại đi ngủ.

Trong bóng đêm, Hoắc Viễn Hành vẫn luôn duy trì tư thế ôm lấy Ninh Như Ngọc, mãi tới khi nàng ngủ rồi, chàng mới mở to mắt, cúi đầu nhìn nữ nhân đang say ngủ trong lòng ngực mình, hôn nhẹ một cái lên gương mặt nhỏ của nàng, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi Ninh Như Ngọc tỉnh lại, vậy mà Hoắc Viễn Hành vẫn còn ở đây, chàng mặc một thân áo gấm màu xanh lam, ngồi bên cạnh bàn, yên lặng uống trà.

“Hôm nay chàng không cần vào cung à?” Ninh Như Ngọc ngồi dậy từ trên giường, mở miệng hỏi Hoắc Viễn Hành.

Hoắc Viễn Hành buông chén trà trong tay, nói: “Ta có việc muốn nói cho nàng biết, chút nữa mới vào cung.”

“Chàng có việc muốn nói với thiếp, sao không đánh thức thiếp dậy sớm một chút?” Ninh Như Ngọc xốc chăn lên, muốn bước xuống từ trên giường.

“Ta thấy nàng ngủ rất say, không nhẫn tâm đánh thức nàng. Sớm một canh giờ hay muộn một canh giờ mới vào cung thì cũng không sao.” Hoắc Viễn Hành vội vàng đứng lên, bước nhanh đi đến mép giường, đỡ Ninh Như Ngọc xuống giường, lại ngồi xổm xuống đeo giày cho nàng, nắm tay nàng đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, cầm áo choàng trên giá áo, phủ thêm lên người nàng, nói: “Buổi sáng mới vừa rời giường thì sẽ hơi lạnh, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Ninh Như Ngọc bưng cái chén trên bàn lên uống một ngụm nước, hỏi chàng: “Chàng có chuyện gì muốn nói với thiếp?”

Hoắc Viễn Hành ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng nói: “Nha hoàn Hồng Ngọc bên người nàng có chút vấn đề, đêm qua, nàng ta nói là nàng bảo nàng ta tới hầu hạ ta, nhưng ta cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, vì quá tức giận nên ta đã ra tay đánh nàng ta, bây giờ nàng ta đang bị nhốt ở phòng chứa củi, Hồng Ngọc là nha hoàn của nàng, theo lý thì nên để nàng xử lý.”

Nghe những lời Hoắc Viễn Hành vừa nói, Ninh Như Ngọc phải mất một lúc mới chợt hiểu ra chàng có ý gì, khó trách đêm qua nàng cảm thấy Hoắc Viễn Hành hơi lạ, hóa ra Hồng Ngọc lấy danh nghĩa của nàng để câu dẫn Hoắc Viễn Hành, kết quả bị Hoắc Viễn Hành từ chối, vì thế tối hôm qua nàng mới nghe thấy tiếng động xôn xao.

Sắc mặt Ninh Như Ngọc trở nên rất khó coi, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét ghê tởm, đời trước bên người nàng có một Bạch Chỉ bò lên giường chủ tử, đời này lại có Hồng Ngọc rắp tâm trèo lên cành cao, hai người đều khiến nàng cực kì chán ghét.

“Thiếp biết rồi, lát nữa thiếp sẽ sai người đem Hồng Ngọc tới đây để hỏi một câu, nên xử lý như thế nào thì làm như thế ấy!” Ninh Như Ngọc trầm mặt nói.

Hoắc Viễn Hành nắm lấy tay nàng, ôn hòa trấn an nàng: “Nàng đừng tức giận vì nha hoàn Hồng Ngọc kia, tức giận hại thân mình thì không có lợi, tâm tư nàng ta không sạch, cũng không phải do nàng sai, nàng đừng vì sai lầm của kẻ khác mà làm hại thân mình.”

Đêm qua Hoắc Viễn Hành đã sai người thẩm vấn Hồng Ngọc một lượt, đã biết một số việc, lần trước chàng và Ninh Như Ngọc đi chèo thuyền, thuyền vừa tới giữa hồ sen thì nghe thấy âm thanh có người rơi xuống nước, lúc ấy Hoắc Viễn Hành cố ý không lập tức đi cứu người, mà là chờ hạ nhân trông coi hồ sen tới cứu, sau đó chàng và Ninh Như Ngọc mới cùng nhau đi tới đó, nhìn thấy người rơi xuống nước là Hồng Ngọc. Hồng Ngọc rơi xuống nước chính là muốn khiến chàng chú ý tới mình, chỉ là chàng đã sớm nhìn quen thủ đoạn này nên không hề mắc mưu, nhưng chàng trăm triệu lần không ngờ được, một kế không thành, nàng ta vẫn không từ bỏ tâm tư bất chính này, còn muốn nhân cơ hội Ninh Như Ngọc đang mang thai để câu dẫn mình, hơn nữa nói do Ninh Như Ngọc bảo nàng ta làm như vậy, điều này chạm tới điểm mấu chốt của chàng, tuyệt đối không thể tiếp tục tha thứ một cách dễ dàng.

Ninh Như Ngọc nhớ tới việc hai đời đều gặp phải nha hoàn có dị tâm, trong lòng vô cùng khó chịu, nhíu mày nói: “Ngày thường thiếp đối xử với các nàng không tệ, vì sao các nàng lại đối xử với thiếp như vậy?”

Hoắc Viễn Hành thấy nàng có vẻ rất đau lòng, mở miệng khuyên nhủ nàng: “Có một số người vốn dĩ đã có tâm tư bẩn thỉu, ích kỉ, mãi mãi không biết đủ, sẽ không bởi vì nàng đối xử tốt với bọn họ mà thay đổi hành động suy nghĩ của mình, thậm chí chỉ biết yêu cầu càng nhiều càng quá đáng, nếu một khi không thỏa mãn yêu cầu của họ thì họ còn oán trách người trợ giúp mình, sẽ cảm thấy sự giúp đỡ kia quá ít, đáng lẽ nàng phải chia một nửa những gì nàng có cho họ, sau đó lại cảm thấy nàng dựa vào cái gì mà cũng có một nửa giống như họ, đáng lẽ phải nhường toàn bộ mọi thứ cho họ, những kẻ không biết thỏa mãn như này thì làm sao đáng giá để nàng bận tâm chứ?”

Vì Hoắc Viễn Hành khuyên bảo, tâm tình của Ninh Như Ngọc đã tốt hơn rất nhiều, sự thật chính là như thế, trước đây nàng vẫn thật lòng thật dạ đối đãi với Hồng Ngọc, chưa từng bạc đãi nàng ta, cũng không cần nàng ta phải hồi báo lại, ai ngờ lòng tốt và thiện ý của nàng lại nuôi dưỡng dã tâm của Hồng Ngọc, cuối cùng học theo Bạch Chỉ muốn bò lên giường của phu quân nàng, đây gọi là lấy oán báo ơn, cho một lon gạo ân tình, nhận về một gánh thù oán, nàng đối xử tốt với bọn họ, đổi lại bọn họ đối xử với nàng như kẻ thù.

“Thiếp biết nên xử lý như thế nào mới tốt, chàng không cần lo lắng.” Ninh Như Ngọc nói với Hoắc Viễn Hành, nàng đã biết nên xử lý Hồng Ngọc như thế nào.

Vốn dĩ Hoắc Viễn Hành cũng không muốn can thiệp vào việc nàng xử lý Hồng Ngọc như thế nào, chàng chờ tới hừng đông khi Ninh Như Ngọc tỉnh ngủ mới nói chuyện này ra, hoàn toàn là vì nghĩ cho Ninh Như Ngọc, muốn nàng có thể ngủ ngon giấc, không để Hồng Ngọc phá hủy giấc ngủ của nàng, hiện tại chàng đã nói hết cho Ninh Như Ngọc biết, nên xử lý như thế nào là việc của Ninh Như Ngọc, chàng không cần can thiệp quá nhiều.

“Ta gọi mấy người Bích Hà tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, lát nữa nàng dùng bữa sáng xong rồi hãy đi xử lý Hồng Ngọc, trong cung còn có việc, ta lập tức phải tiến cung, buổi tối lại trở về với nàng.” Hoắc Viễn Hành nói.

Ninh Như Ngọc gật gật đầu: “Vậy chàng cẩn thận một chút, buổi tối thiếp chờ chàng trở về.”

“Được, ta sẽ về sớm một chút, nàng phải tự chăm sóc bản thận thật tốt nhé.” Hoắc Viễn Hành duỗi tay nâng mặt Ninh Như Ngọc lên, hôn một chút lên môi nàng rồi mới an tâm rời đi.

_________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Hồng Ngọc chính là nha hoàn của Ninh Như Ngọc, lúc trước Từ thị mua ba nha hoàn cho Ninh Như Ngọc, trong đó có một người chính là Bích Hà, một người là Hồng Ngọc.
Bình Luận (0)
Comment