Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 331

Đường Kiến Khê nghe xong lời này, không hiểu sao lại nghĩ tới Đào Xảo Nhi.

“Biểu ca, sao huynh thông minh mà ta lại ngốc như vậy?”

“Biểu ca, ý của đoạn kịch này là gì, muội nghe không hiểu.”

"Xong rồi xong rồi, cha nương sắp mắng muội rồi, biểu ca, muội phải làm sao bây giờ, huynh mau giúp ta nghĩ cách đi...”

"

Đào Xảo Nhi từ nhỏ đã ngốc, không giỏi đọc sách, không giỏi may vá, chỉ kêu nàng pha cho ấm trà cũng làm mình bỏng được. Còn chẳng có chủ kiến gì, gặp chuyện gì cũng đi tìm hắn, hắn dỗ dành vài ba câu lại bắt đầu cười ngây ngô.

Hắn vừa chê nàng, vừa thương nàng, cứ sợ nàng bị người khác ức hiếp…

Đỉnh đầu chợt lạnh lẽo, bàn tay Đường Kiến Khê nắm lấy tay Ngôn Đình chậm rãi buông ra.

Nam nhân thực ra đều thích nữ tử không bằng mình, bởi vì mình có thể được ngưỡng mộ, được sùng bái, được dựa vào.

Mà tiểu sư muội...

Bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộ nàng.

Đêm hôm đó, hắn ngồi canh một con ma men, nghĩ đi nghĩ lại lời của tiên sinh, sau đó, lo lắng cho tiểu sư muội suốt một đêm.

Đường Kiến Khê thở dài, gật đầu với Tạ Tri Phi.

Thế gia công tử thích một tỳ nữ, sao chuyện xưa này lại giống ta thế?

Tiểu Bùi gia sốt ruột hỏi: "Đường lão gia, chuyện của hai người kia có thành không?”

Đường lão gia lắc đầu.

“Tại sao?”

“Bùi công tử đoán xem?”

“Còn phải đoán sao, môn không đăng hộ không đối.”

Đường lão gia lắc đầu.

“Ấy, Chử gia thế mà đồng ý sao?”

Đường Kiến Khê lại lắc đầu.

Chử gia không đồng ý, hai người họ lại thành ư…

Tiểu Bùi gia thốt lên: "Chẳng lẽ hai người bỏ trốn?”

“Bùi công tử!” Giọng Đường Kiến Khê trầm xuống: "Nếu thật như vậy, sách Chử Ngôn Đình đọc đã vào trong bụng chó hết, không xứng làm người.”

“Mỗi người lui một bước, hai người mới có thể nghĩ gì được nấy.” Yến Tam Hợp suy nghĩ nói: "Hẳn là Chử gia đồng ý nạp tỳ nữ làm thiếp, đồng thời lại sắp xếp mối hôn sự môn đăng hộ đối, rồi tìm Đường Kỳ Lệnh giúp đỡ khuyên giải.”

Dù Đường Kiến Khê đã quen với sự thông minh của Yến Tam Hợp, nhưng vẫn bị lời này làm cho kinh hãi.

Đoán không sai một chữ.

Chử phu nhân biết nhi tử thích tỳ nữ Đường gia, cũng không vội vã phá uyên ương, mà là vội vàng tìm hôn sự cho con trai, chờ sau khi hành lục lễ tam lễ, mới đưa theo nô tỳ gia bộc vào kinh. Sau đó trực tiếp cầu kiến tiên sinh, đâu tiên là nói ra nỗi khổ tâm của Chử gia, lại đề xuất muốn nạp Lâm Bích làm thiếp.

Tiên sinh bị Chử phu nhân thuyết phục, lập tức nói chuyện trắng đêm với Chử Ngôn Đình, trời vừa sáng, Chử Ngôn Đình đã gật đầu đồng ý với sắp xếp trong nhà.

“Yến cô nương không ngại lại đoán xem tỳ nữ kia có tiếp nhận sắp xếp của Chử gia hay không.”

“Nếu đồng ý thì Đường lão gia không cần kêu ta đoán, nếu không đồng ý thì sẽ không có từ cầu được ước thấy.” Yến Tam Hợp nhắm mắt: “Ta đoán nàng đồng ý, nhưng bởi vì trước khi Đường phu nhân lâm chung đã dặn dò, nên không lập tức đến Chử gia, mà ở lại Đường gia vài năm.”

Tạ Tri Phi chen vào: "Cũng có thể, nàng muốn lo liệu xong hôn sự của Đường Chi Vị rồi mới rời khỏi Đường gia.”

Đường Kiến Khê gật đầu với hai người, đồng thời lại thở dài nặng nề.

Cái thở dài khiến mọi người nín thở.

Lúc này, Đường Kiến Khê bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.

“Con người sống trên đời, không thoát khỏi một chữ tình, tình phụ mẫu, tình huynh đệ, tình bạn bè, tình nam nữ, tình chủ tớ, luôn luôn có một chữ tình, chờ ngươi ngã xuống.”

Lúc hắn nói lời này có hơi lãnh đạm, thanh âm khô khốc bất lực, thắt lưng vốn thẳng tắp giống như bị đè cong xuống.

Con người lúc nào thì cong lưng?

Lúc không chịu đựng nổi.

Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng lúc Đường lão gia nhắc tới chuyện cũ của Chử Ngôn Đình, vẫn không chịu nổi... Như vậy chỉ có một khả năng.

Yến Tam Hợp: "Tỳ nữ đã xảy ra chuyện.”

Đường Kiến Khê khẽ nhắm mắt lại.

Yến Tam Hợp: "Bởi vì Đường gia xảy ra chuyện, nàng bị liên lụy?”

Đường Kiến Khê nhắm mắt lại.

Yến Tam Hợp: "Chuyện này chưa điều tra rõ chân tướng, nữ quyến hẳn là sẽ bị nhốt vào lao ngục, nàng xảy ra chuyện ở trong ngục?”

Đường Kiến Khê kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

Thư phòng, lập tức yên lặng.

Một nữ tử gặp chuyện không may trong ngực, ngoại trừ bị chà đạp thì không còn gì khác.

Đường Chi Vị là sư muội của Thái tử, Thái tử còn ở trên đài, bọn cai ngục không có can đảm động thủ, nhưng một tỳ nữ nho nhỏ...

Bàn tay nắm chặt của Yến Tam Hợp lại buông ra, buông ra lại nắm vào, vài lần như thế mới hít sâu một hơi, nói: "Là tự sát sao?”

Lâm Bích chết trong lòng tiểu sư muội, câu nói cuối cùng nàng là để lại cho Chử Ngôn Đình.

Tiểu thư, người nói với Ngôn Đình, chắc chắn phải sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn, phải sống tốt hơn bất cứ ai, người phải nói chàng biết nhé.”

Vài năm sau, Đường Kiến Khê lần đầu tiên gặp tiểu sư muội cả người diễm lệ ở giáo phường ti, biết nha hoàn đã ra đi thì nước mắt hắn rơi như mưa.

“Tiểu sư muội ơi, sao muội lại thành kỹ nữ phong trần thế này rồi? Nếu tiên sinh, và sư mẫu dưới suối vàng biết được thì phải đau lòng thế nào đây?”

“Sư huynh.” Nàng rót cho hắn một chén trà, lại lấy khăn ra nhét vào trong tay hắn.

"Năm đó ở trong ngục, bọn họ kéo Lâm Bích rời đi, Lâm Bích quay đầu lại gọi ta, tiểu thư, ta sẽ về nhanh thôi, người cho ta… Ta rất sợ hãi, ta biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng ta không dám kêu, chỉ có thể cuộn mình trong góc như một con chó, run lẩy bẩy. Lúc nước mắt sắp khóc hết thì nàng trở về, không nói lời nào cũng không khóc, chỉ ôm chặt ta.”

“Sư huynh cũng biết, nương mất sớm, là nàng một tay chăm sóc ta, ta không dám khuyên nàng, ta chỉ có thể cầu xin nàng.”

“Lâm Bích, ngươi đừng rời khỏi ta, ta chỉ có ngươi thôi. Nàng nói vâng, nhưng đến nữa đêm, ta chỉ mới ngủ gật một lát…”

Nói tới đây, cô chợt cười thê lương: “Thân thể nàng lại lạnh đi từ từ trong lòng ta, ta dù rất muốn đi cùng nàng nhưng ta nghĩ mình còn chưa chuyển lời cho Chử sư huynh, chỉ đành chặt đứt ý niệm kia. Sư huynh, huynh biết không, nàng cố ý dùng cái chết của nàng buộc ta sống sót, bởi vì nàng cảm thấy chỉ có sống sót, thì hết thảy mới có hi vọng.”

Ánh mắt nàng rất ướt, nhưng không rơi lệ, trong đôi mắt chỉ có sự quật cường.

"Mấy năm nay, mỗi khi ta có ý niệm chết trong đầu, trong lòng ta lại dường như đang ôm lấy Lâm Bích, cho nên ta không dám chết, không thể chết, cho dù rơi vào hoàn cảnh như bây giờ cũng phải cắn răng mà sống. Nhưng sư huynh, Lâm Bích nàng nào biết, chết đi chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, nhưng sống trên đời là từng ngày từng đêm.”

Lời này khiến Đường Kiến Khê như vạn tiễn xuyên tâm.

“Đêm đoạt hoa khôi, ta cuối cùng cũng chuyển lời đến cho Chử sư huynh, Chử sư huynh nghe xong chỉ há miệng, chẳng nói gì.” Nàng sâu kín thở dài.

“Hai chúng ta nhìn nhau cả đêm, cho đến lúc hừng đông, Chử sư huynh nói, sư muội hãy sống thật tốt, không vì Lâm Bích, chỉ vì muội họ Đường.”

“Cho nên sư huynh ngươi đừng khóc vì ta, cha ta thế nào, Đường gia ra sao, huynh là người hiểu rõ nhất, chúng ta phải cười cho đám khốn nạn kia xem.”
Bình Luận (0)
Comment