Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 337

Mười tuổi, nhiều vậy sao?

Trong lòng mọi người đều nghi hoặc không thôi, đường đường là con gái của Thái sư, sao lại thích một người như vậy?

Gia thế không xứng, thân phận không xứng, ngay cả tuổi tác cũng không xứng đôi.

Chẳng lẽ tình cảm thật sự khiến cho một nữ nhân thông minh biến thành tai điếc mắt mù sao?

Lý Bất Ngôn vươn mũi chân, khẽ chạm vào Yến Tam Hợp.

Yến Tam Hợp ngước mắt nhìn nàng, mặc dù nội tâm cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng vẫn khẽ gật đầu một cái.

Đúng vậy.

Nữ nhân rơi vào tình yêu, không chỉ có tai điếc mắt mù, ngay cả hành vi cử chỉ cũng không giống bình thường, giống như thay đổi thành người khác vậy.

“Đại sự không ổn!” Tạ Tri Phi đột nhiên kêu to một tiếng: “Yến Tam Hợp, chúng ta phải mau trở về.”

“Tại sao?”

Tạ Tri Phi còn chưa kịp trả lời, Tiểu Bùi gia vỗ trán: “Nghe nói họ Lục bệnh nặng, lỡ như sống không được vài ngày..."

Yến Tam Hợp biến sắc, đứng lên, đi tới trước cửa sổ, thở ra một hơi nóng bỏng vào màn đêm đen kịt.

Nếu Lục Thời là tâm ma của Tĩnh Trần, vậy thì không được chậm trễ, phải mau về thôi.

Nhưng giờ phút này, người mệt ngựa mệt, ngoại trừ nàng và Bùi Minh Đình ra, bốn người còn lại đều có thương tích trên người.

Nàng xoay người, vô cùng dứt khoát nói: "Hôm nay nói tới đây thôi, ai tự về phòng nghỉ ngơi cho khỏe, đợi đến trưa mai hẵng thức dậy, sau khi thức dậy thì dùng cơm ở trên núi, sau đó lại chạy về kinh thành.

Tạ Tri Phi: "Không cần hỏi Đường lão gia nữa à?”

Yến Tam Hợp: "Vụ án Đường Kỳ Lệnh hắn không chịu nói, cũng không chịu nói về Lục Thời…

“Nữ nhi của hắn, dưỡng nữ của Tĩnh Trần, tên là Minh Nguyệt, chúng ta còn chưa gặp nữa.” Tạ Tri Phi: "Nói không chừng có thể nghe được gì đó từ nàng.”

Yến Tam Hợp khẽ rũ mi xuống: “Hành trình không thay đổi, sáng mai ta dậy sớm, đi gặp Minh Nguyệt kia một lần.”

“Một mình ngươi...”

“Ta không bị thương, hai canh giờ là nghỉ hơi đủ rồi.” Yến Tam Hợp thản nhiên nói một câu, chặn miệng Tạ Tri Phi.

...

Lên đường, vượt ải, đấu trí đấu dũng với Đường lão gia...

Mọi người gần như vừa dính gối đã ngủ, đến Yến Tam Hợp tâm tư nặng nề nhất cũng không có trằn trọc như thường ngày.

Trong nhà chỉ còn nhà chính là còn sáng đèn.

Hai phu thê tựa vào đầu giường, không hề thấy buồn ngủ.

“Lão gia, Tạ công tử và Bùi công tử rốt cuộc là ai, nhìn như là quan lại.”

Đường Kiến Khê gật đầu phụ họa: "Ta thấy cũng giống, người bình thường căn bản không quen thuộc chốn quan trường.”

“Lá gan cũng thật lớn.” Đào Xảo Nhi thở dài: “Cũng không sợ dính vào chuyện của Đường gia, rước phiền toái cho mình.”

Cả người Đường Kiến Khê chợt chấn động.

Nói không sai.

Hai người này nếu là con cháu nhà quan lại, điều tra chuyện cũ của Đường gia, điều tra chuyện cũ của Chử Ngôn Đình, không phải là đang điều tra chuyện cũ của tiền thái tử sao?

Đây không phải là gan lớn bình thường nữa, mà là rất lớn.

“Không cần nói gì khác, chỉ nhìn vào dũng khí của mấy người trẻ tuổi này, thì lão gia cũng nên giúp một tay.”

“Ý của nàng là…”

Đào Xảo Nhi nhìn sườn mặt nam nhân: “Chúng ta làm người chỉ dựa vào lương tâm, nếu có lòng tốt thì Bồ Tát sẽ không trách tội.”

Đường Kiến Khê nhìn thẳng vào mắt thê tử: “Nàng muốn…”

“Quan tài của Chi Vị không khép lại được, người đau lòng nhất là Minh Nguyệt, lão gia coi như là vì nàng đi.” Đào Xảo Nhi dịu dàng nói: "Lúc Chi Vị còn sống, không phải thương nó nhất sao?”

...

Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn xám xịt, Yến Tam Hợp đã tỉnh.

Nàng rón rén xuống giường, rửa mặt chải đầu, thấp giọng nói bên tai Lý Bất Ngôn: "Ta đến thư phòng Đường lão gia.”

Lý Bất Ngôn thực ra cũng đã tỉnh, chỉ là không muốn nhúc nhích.

Đánh nhau mệt chết đi được, ngày hôm sau toàn thân đều đau nhức, chẳng có chút sức nào.

“Đi thôi!” Yến Tam Hợp nói rồi, thì an tâm xoay người đi mở cửa phòng.

Không ngờ bên ngoài đang có một người đứng đó.

“Đường lão gia, sớm vậy sao?”

Đường Kiến Khê mặc một bộ áo cũ: "Muốn mời cô nương đi dạo một chút, núi ở đây vẫn rất đáng để ngắm.”

Yến Tam Hợp nhìn vào mắt hắn một lúc: “Có thể được Đường lão gia đích thân dẫn đi, đó là vinh hạnh của ta.”

“Mời!”

“Mời!”

Một già một trẻ sóng vai mà đi, ra khỏi nhà đi về phía sau núi.

Đường sau núi rất nhỏ, chỉ đủ cho một người đi, Yến Tam Hợp đi theo phía sau Đường Kiến Khê, chỉ cảm thấy đường càng đi càng lệch.

Cô không hỏi, Đường Kiến Khê cũng không giải thích, hai người cứ lặng lẽ đi như vậy.

Sau khi xuyên qua một khu rừng rậm, Đường Kiến Khê dừng bước trên một mảnh đất bằng phẳng hơi rộng.

“Nơi này, là nơi ngắm mặt trời mọc tốt nhất trên đỉnh núi.”

Đúng là nơi tốt, tầm mắt rất rộng rãi, nhưng Yến Tam Hợp lại chẳng có tâm tư ngắm mặt trời mọc.

“Đường lão gia mang ta tới đây, chắc không chỉ để cho ta ngắm mặt trời mọc nhỉ?”

Đường Kiến Khê chắp tay, hỏi ngược lại: "Cô nương dám đi theo ta, chắc không chỉ vì gan lớn nhỉ?”

“Không phải to gan, là ta có chuyện muốn hỏi Đường lão gia.”

“Không riêng gì mời cô nương ngắm mặt trời mọc, ta có lời muốn nói với cô nương.”

Hai người một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, ánh mắt đối diện, đồng thời mỉm cười sâu sắc.

“Yến cô nương muốn hỏi gì?”

“Nữ nhi Minh Nguyệt của ngươi, ta muốn gặp nàng, hỏi chuyện ở Am Thủy Nguyệt một chút.”

“Yến cô nương, sau khi Minh Nguyệt nằm mơ thì không chịu ở trên núi, mấy ngày hôm trước đã xuống núi đi kinh thành.”

Yến Tam Hợp không hề che giấu thất vọng của mình: “Vậy đúng là không khéo.”

“Minh Nguyệt là đứa bé ngoan, năm đó ta thu dưỡng nó là vì ý của sư muội.” Đường Kiến Khê không hề giấu diếm, ăn ngay nói thật: “Thật ra trước đây ta và Xảo Nhi từng có một đứa con, chỉ tiếc vừa sinh ra đã chết non, thầy bói nói ta không có con, phu thê ta mới thương lượng, nếu như đó là số mạng thì không cưỡng cầu nữa.”

Hèn gì không nhận con trai trong tộc đến thừa tự, hóa ra là vậy.

"Có một ngày, ta nhận được thư của sư muội, trong thư nói dưỡng nữ của nàng mặc dù thông minh lanh lợi, lại không có duyên với Phật môn, cả đời ở lại Am Thủy Nguyệt chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện, nàng nói phu thê chúng ta không có con trai, nhưng chưa chắc không có con gái.

Đồng tử Đường Kiến Khê rũ xuống: "Phu thê chúng ta đọc thư xong, đã quyết định xuống núi một chuyến.”

Yến Tam Hợp bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Vẫn là Tuệ Như sư thái rõ ràng, nàng nói các ngươi nhận Minh Nguyệt làm dưỡng nữ, là vì Tĩnh Trần.”

“Nàng nói không sai, cho dù đứa nhỏ kia không thông minh lanh lợi, chỉ cần sư muội mở miệng, thì dù là kẻ ngốc chúng ta cũng nuôi.”

"Nguyên nhân ta muốn gặp Minh Nguyệt, là vì nàng được Tĩnh Trần nuôi lớn, tuy rằng tâm ma không ở trên người nàng, nhưng ta muốn nghe được từ nàng…”

“Cho dù gặp người, Yến cô nương cũng phải thất vọng thôi.” Đường Kiến Khê bất đắc dĩ cười cười: "Đứa bé Minh Nguyệt này hoàn toàn không biết gì về sư muội cả, hai phu thê chúng ta đã từng thăm dò rất nhiều lần rồi.”

Yến Tam Hợp nhíu mày: "Sớm chiều ở chung, nàng lại chẳng phát hiện chút kỳ lạ nào sao?”
Bình Luận (0)
Comment