Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 339

Nương của Lục Thời lại là người như vậy?

Yến Tam Hợp mím chặt khóe miệng không nói một lời.

"Lúc đó Lục Thời đã là cử nhân, nương của cử nhân làm ra chuyện xấu như vậy, thì cô nương nghĩ xem, Lục Thời còn có thể tham gia khoa thi sao?”

"Đường lão gia, ta không hiểu chuyện khoa cử lắm, người tham gia khoa thi mùa xuân phải có thân thế trong sạch sao?”

“Thân thế trong sạch là yêu cầu cơ bản nhất.” Đường Kiến Khê lại bổ sung một câu: "Đương nhiên có rất nhiều chuyện ngươi không nói, ta không nói, người cấp trên cũng không biết? Nhưng nương của Lục Thời náo loạn đến nha môn, chuyện đã lớn nên không giấu được.”

“Cũng vì như thế.” Đường Kiến Khê: "Người huyện nha lập tức viết một phong thư, đưa đến kinh thành, người Lễ bộ thương nghị nhiều lần, quyết định hủy bỏ tư cách thi cử của Lục Thời.”

Yến Tam Hợp: "Hủy bỏ tư cách, là chỉ không thi lần đó thôi hay cả đời cũng không thể?”

"Lần đó.” Ngữ khí Đường Kiến thay đổi: "Nhưng cô nương có nghĩ tới việc, rằng mình có thể ngẩng đầu ưỡn ngực ở trong ánh mắt khác thường và lời đồn đại của đồng liêu hay không?”

“Sau đó chuyện phát triển như thế nào?”

“Là tiên sinh, sau kỳ thi đình ở yến tiệc Khúc Giang, trước mặt rất nhiều quan viên Lễ bộ và các tiến sĩ khoa khen Lục Thời vài câu.” Đường Kiến Khê nói tới đây, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Tiên sinh ta là một nhà đại nho, lại là thái sư của thái tử, lời nói của ông ấy cực kỳ có phân lượng.”

Yến Tam Hợp đồng ý điểm này.

Từ xưa đến nay, càng là người quyền cao chức trọng, càng ít nói cho ai, nhưng một khi lời đã nói ra khỏi miệng, thì đủ để xoay chuyển vận mệnh của một người.

Vận mệnh của Lục Thời vì mấy câu nói ngắn ngủi này mà hoàn toàn thay đổi.

Ân đức mà Đường Kỳ lệnh cho hắn, quả thực là phụ mẫu tái sinh.

“Như vậy, sau khi Đường gia xảy ra chuyện, Lục Thời đã vong ân phụ nghĩa như thế nào?”

Đường Kiến Khê nhắm mắt lại, dường như không muốn nhớ lại quá khứ, nhưng quá khứ vẫn ở đó, hắn không thể quên được.

"Đường gia xảy ra chuyện, đám học sinh chúng ta đều tin tưởng nhân phẩm tiên sinh, cảm thấy người là bị oan uổng, cho nên liên danh dâng thư kêu oan cho người, muốn góp một phần sức mỏng. Tất cả học trò của tiên sinh đều tới, chỉ có Lục Thời hắn…” Đường Kiến Khê đột nhiên mở mắt: “Căn bản là không hề động đậy, đến bóng người cũng không thấy.”

“Tại sao?” Yến Tam Hợp nhíu mày: "Theo lý mà nói... thì không nên!”

“Bởi vì muốn vội vã phủi sạch quan hệ. Lúc ấy Lục Thời vừa đỗ thám hoa, mấy tháng sau có thể vào Hàn Lâm viện, tiền đồ sáng lạn. Mà tiên sinh bị bỏ tù, đã là tù nhân.”

Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, khi nhắc lại, lòng Đường Kiến Khê vẫn lạnh như băng.

“Yến cô nương, chưa nói đến quan hệ giữa hắn với sư muội, chỉ nói tiên sinh ngày xưa đối xử với hắn... Hắn cũng không nên tuyệt tình tuyệt nghĩa đến mức này.”

Bởi vì tâm ma của Yến Hành, nên bây giờ Yến Tam Hợp hận nhất là người không biết ơn: “Nếu như thế thì hắn quả thực vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói.”

Có người thay mắng giúp hắn, Đường Kiến Khê thầm sảng khoái, dứt khoát nói thêm một chuyện.

“Đêm sư muội tranh hoa khôi, bài thơ của Ngôn Đình là Tuế Hàn Tam Hữu.”

“Việc này ta biết.”

“Yến cô nương không biết, Ngôn Đình trước đó đã đi tìm Lục Thời, hy vọng đêm đó hắn có thể ra mặt.”

“Nguyên nhân kêu hắn ra mặt là gì?”

"Ngôn Đình sợ sư muội chịu không nổi, muốn Lục Thời đi gặp một lần, cho dù trái lương tâm nói dối vài câu, thì cũng khiến sư muội có động lực chống đỡ, huống chi...” Đường Kiến Khê giật giật môi, cực kỳ gian nan nói tiếp: "Huống chi thân thể sư muội sạch sẽ, hắn lại là người nàng yêu..."

Nói đến đây, là hoàn toàn nói không nổi nữa.

Nhưng Yến Tam Hợp thầm đã tính toán.

Một nữ tử từ khi sinh ra đến lúc chết đi, nếu như chắc chắn phải tìm ra một chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời dài dằng dặc này, thì đó chính là đêm động phòng hoa chúc.

Đối với Đường Chi Vị bị vây hãm trong giáo phường ti mà nói, đêm động phòng hoa chúc của nàng chính là đêm hoa khôi.

Đêm Hoa Khôi thay vì bị nam nhân khác chà đạp, không bằng tìm nam nhân mà tâm lý nàng có thể tiếp nhận, dịu dàng, thương tiếc dạy nàng trở thành một nữ nhân.

Chử Ngôn Đình suy nghĩ cực kỳ chu đáo, Lục Thời chính là lựa chọn tốt nhất.

“Lý do hắn từ chối là gì?" Yến Tam Hợp hỏi.

Đường Kiến Khê đờ đẫn cười gằn một tiếng: "Không muốn gặp, không thể gặp, không nên gặp!”

Cho dù Yến Tam Hợp có kiến thức rộng rãi, cũng bị ba chữ "không" này, kinh hãi lui về phía sau nửa bước.

Quả nhiên là vô tình vô nghĩa tới cực điểm!

Cũng khó trách Đường Chi Vị ra khỏi giáo phường ti, đã thẳng đến Am Thủy Nguyệt, một trái tim gửi sai ngươi, đúng là đau đến thấu xương.

“Sau đó hắn thật sự đi Hàn Lâm Viện sao?”

“Không có!”

“Tại sao?”

“Chuyện này chỉ có thể nói ông trời có mắt.”

“Ta hiểu rồi, vụ án gian lận khoa xuân vừa xảy ra, đã có người nghi ngờ tính chân thực của thám hoa Lục Thời.”

“Cô nương thật là thông minh.” Sắc mặt Đường Kiến Khê lạnh lẽo: "Trên đời này có rất nhiều chuyện không phải cứ ngươi muốn là có thể bỏ qua, nhạn bay qua để lại tiếng kêu, người đi qua cũng để lại tiếng, càng muốn trốn, càng trốn không thoát.”

Trách không được ngay cả Tiểu Bùi gia cũng không biết Lục Thời từng trúng Thám Hoa, thì ra là có chuyện như vậy.

Yến Tam Hợp xoay người nhìn Đường Kiến Khê: “Đường lão gia, địa vị Lục Thời bây giờ còn hơn ngày xưa, ngươi có dự liệu được không?”

“Dựa vào thủ đoạn và sự độc ác của người này, nếu hắn không ngồi lên địa vị nhị phẩm, thì đó mới là điều ta không dự liệu được.”

"Vậy ngươi có biết, hắn làm thế nào để leo lên địa vị cao không?”

“Không biết, ta chỉ là nghe một ngươi bạn cũ nói đến.” Đường Kiến Khê cố nén sự trào phúng trên mặt: “Thế đạo này là như vậy, giết người phóng hỏa đai lưng vàng, sửa cầu lấp đường không thi cốt, tối tăm không có ánh sáng.”

Vừa dứt lời, phía đông hiện lên một vệt ánh sáng vàng.

Yến Tam Hợp và hắn sóng vai đứng nhìn vệt sáng kia, nói: "Nhìn đi, không phải sáng rồi sao?”

Đường Kiến Khê ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Yến Tam Hợp một cái...

Sườn mặt thiếu nữ đắm chìm trong nắng sớm, vừa non nớt lại vừa hăng hái…

...

Trong núi một ngày, thế gian trăm năm... đây là lời cảm thán sau người đồng thời phát ra lúc xuống núi.

Phu thê Đường lão gia đích thân đưa bọn họ đến bờ sông.

Yến Tam Hợp thấy Đào Xảo Nhi cứ muốn nói lại thôi: “Phu nhân có gì cứ nói.”

“Là như vậy, Yến cô nương.” Đào Xảo Nhi cười khổ: “Minh Nguyệt được nuôi dưỡng bên người Tĩnh Trần mười mấy năm, tình cảm hai người không tầm thường, với tính tình của nó thì một khi biết quan tài Tĩnh Trần nứt ra, sẽ trăm phương ngàn kế tìm được cô nương, muốn hỏi cho rõ ràng.”

“Phu nhân là muốn ta…”

“Nó đang mang thai, vừa tròn ba tháng, nhờ cô nương lúc nói chuyện với nó đừng khiến nó xúc động quá.”

“Phu nhân, yên tâm!” Yến Tam Hợp ôm quyền với Đường Kiến Khê: “Vậy tạm biệt.

“Cô nương dừng bước.” Đường Kiến Khê tiến lên, khom người hành lễ thư sinh với Yến Tam Hợp: “Chuyện của sư muội kính xin cô nương để tâm, nếu chuyện này thuận lợi thì làm phiền hãy gửi thư đến.”

“Đó là tất nhiên.” Yến Tam Hợp đơn giản một câu, xoay người lên thuyền, năm người phía sau cũng đi theo.

“Lão Kiều, lái thuyền thôi!” Lão Kiều trợn tròn mắt.

Hắn ở trên sông này chèo non nửa đời thuyền, lần đầu tiên nhìn thấy Đường lão gia đích thân tiễn khách xuống núi, lần đầu tiên nhìn thấy Đường lão gia khom lưng hành lễ với một tiểu cô nương.

Chuyện này…

Tiểu cô nương này là nhân vật khó lường gì sao?
Bình Luận (0)
Comment