Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 387

Hắn chẳng qua chỉ để nàng không ngã, nàng lại là cứu mạng của hắn.

Không giống nhau.

Lục Thời thành khẩn nói: "Ta còn nợ đại tiểu thư.”

Cô nương cười nói: "Vậy thì nợ đi, lần sau ta ngã ngựa, ngươi tốt xấu gì cũng cứu ta trước nhé.”

Con người cả đời này, nếu như tỉ mỉ hồi tưởng lại, luôn luôn có mấy quyết định nảy ra trong chớp mắt, tựa như là bị quỷ nhập vào người.

Ví dụ như lúc này.

Lục Thời đột nhiên cảm thấy việc làm học trò Đường Kỳ Lệnh cũng không có gì không tốt, ít nhất cô nương trước mắt này vô cùng thú vị.

“Đại tiểu thư nên gọi ta một tiếng Lục sư huynh.”

“Cha, hắn thật sự là sư huynh của con sao?”

Đường Chi Vị chớp mắt, dường như không tin lắm.

Đường Kỳ Lệnh không trả lời con gái, mà vuốt râu nhìn Lục Thời.

Lục Thời cảm thấy hai mươi hai năm nay, chưa bao giờ có khoảnh khắc nào mình mặt dày lật lọng như bây giờ.

“Xin tiên sinh ban tự.” Hắn thở dài thật sâu.

Từ xưa đến nay, tự của một người nam nhân đều là do trưởng bối hoặc tiên sinh ban tặng.

Đường Kỳ Lệnh suy nghĩ sâu xa một lát: "Hai chữ sơn thạch ngươi có thích không?”

Lục Thời còn chưa kịp trả lời, đã nghe Đường Chi Vị nói: "Tha sơn chi thách, khả dĩ công ngọc*, cha, vì sao không dùng hai chữ Công Ngọc.”

*ý là đá từ núi khác cứng, có thể dùng để đánh bóng ngọc

Đường Kỳ Lệnh nhíu mày, lắc đầu: “Công không ổn.”

“Sơn Thạch, Sơn Thạch…”

Cô nương cong môi cười: “Lục sư huynh, cha muội đang chê huynh ít nói đấy.”

Môi Lục Thời giật giật, lại nghe Đường Kỳ Lệnh nói: "Bên tai đã có một người ồn ào, thêm một người nữa, mạng già của cha con có cần nữa hay không?”

“Ai nói cha già, con xử người đó.” Tiểu cô nương kéo Đường Kỳ Lệnh ngồi xuống, lôi kéo: "Trong kinh có bao nhiêu đại cô nương tiểu tức phụ đều muốn gả cho cha mà.”

Đường Kỳ Lệnh đưa tay ra búng vào trán nàng một cái.

“Cha, cưới thêm một người nữa đi, có thể trò chuyện với cha cũng tốt.” Nàng nâng cằm, híp mắt: “Cha chỉ cần thêm một hàng chữ vào thư mời: Phải đối xử tử tế với con gái ta.”

“Con nói lời này, cũng không sợ nương nửa đêm tới tìm con à.”

“Thế thì lại tốt, vừa khéo con có thể nói với mẫu thân, bảo người gật đầu đồng ý, nếu không thì phụ thân con mệnh khổ lắm.”

“Đường Chi Vị.”

“Dạ, Phụ thân con ơi, nữ nhi ở đây, ngài có gì phân phó? Là muốn nữ nhi giúp ngài rót rượu, hay là muốn nữ nhi giúp ngài gắp rau.”

“Con…”

“Con đúng là một kẻ nghịch ngợm, quỷ gây sự.”

Cô nương học theo ngữ khí của Đường Kỳ Lệnh: “Ngày mai phạt chép một trăm lần Xuân Thu, một trăm lần quá nhiều, mười lần đi. Lâm Bích, ngươi canh cho ta, ban đêm không cho nó chép, cẩn thận đau mắt.”

“Con ấy!” Đường Kỳ Lệnh bất đắc dĩ: "Bị nương con chiều hư rồi.”

“Chỉ có một mình nương con sao?” Cô nương tràn đầy sức lực: “Không có công lao của người khác ư?”

“Bẩm lão gia, đợi tiểu thư làm rõ vụ này, thì rau cũng sắp nguội rồi.”

Nha hoàn mặt tròn bưng bầu rượu đi tới, rót rượu cho Đường Kỳ Lệnh, lại hỏi: "Lục công tử cũng uống một chút đi, đây là rượu gạo phía nam, hâm nóng uống, không dễ say.”

Lục Thời: "...”

“Lâm Bích, ta cũng muốn uống một chút.”

“Làm gì có cô nương nào uống rượu.”

“Cha... cha cha…”

“Rót cho nàng nửa chung đi, hôm nay giao thừa, uống một chút cũng không sao.”

Lâm Bích giậm chân: “Nửa chung, thêm một giọt cũng không được, lão gia cũng không thể uống nhiều, uống nhiều không tốt cho sức khỏe.”

“Phụ thân số khổ của ta ơi, đến uống rượu cũng bị người ta quản.”

Cô nương vừa cười, vừa gào lên: "Ngày tháng thế này, phải sống sao đây!”

“Ngươi...” Lâm Bích lại giậm chân, oán hận nói: "Lão gia, người mau quản nàng đi, vô pháp vô thiên.”

Đường lão gia nghiêm trang: "Hôm nay giao thừa, ngày mai hẵng quản, ngày mai chắc chắn quản.”

Cô nương nháy mắt với Lâm Bích, cười đắc ý.

Nhà ấm, rượu thơm, nụ cười cưng chiều của Đường lão gia, nụ cười ngọt ngào của cô nương, thế giới của Lục Thời chợt long trời lở đất.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới nữ nhân cách xa ngàn dặm kia. Nếu bà xuất thân từ một gia đình tốt, nếu có một phu quân thương yêu bà, vậy có phải bà cũng sẽ đưa tay xoa đầu Lục Thời, dịu dàng nói: Con trai, hôm nay giao thừa, con uống nửa chung thôi!

“Lục sư huynh.”

Tiểu cô nương bỗng nhiên quay đầu: “Hôm nay huynh cũng ta đón giao thừa đi, cha ta có rất nhiều việc cần làm, năm trước đều là nương ta..."

“Được.” Lục Thời không đợi nàng nói hết lời, đã ngoan ngoãn đáp ứng.

“Đường cái gì?”

Đường Kỳ Lệnh nặng nề ho khan một tiếng: “Đầu tiên đi làm một bài văn tám trăm chữ, tựa đề của vi sư là: Đãng động hồ, dân vô năng danh yên. Nguy nga hồ, kỳ hữu thành công dã, hoán hồ kỳ hữu văn chương.*

*trong luận ngữ: Mênh mông bát ngát dân chúng không ca ngợi xiết. Công lao vua Nghiêu thật vĩ đại, văn chương lễ nhạc ban ra tươi sáng khắp nơi.(gg)

“Cha, hôm nay là giao thừa.”

“Giao thừa không thể viết văn chương sao?”

“Hừ, cha cũng chưa từng nghiêm khắc với điện hạ như vậy.”

“Điện hạ đâu có hai mươi hai tuổi mới bái sư làm môn hạ của ta.”

Tiểu cô nương thè lưỡi, nhích người lại gần, che miệng thấp giọng nói: "Lục sư huynh, lời này xuất phát từ tứ thư văn, ý là..."

“Ta biết.” Lục Thời nhìn hàng mi dài của cô nương: “Chờ ta làm xong, sẽ cùng ngươi…”

“Bài văn này phải viết gần hai canh giờ đó…” Cô nương cười: "Ta kêu Lâm Bích đi cùng, tha cho huynh đó.”

Nàng có thể nói ra tứ thư văn, Lục Thời đã tương đối chấn động, lúc này lại nói hai canh giờ... Có thể thấy được nàng đã từng làm bài văn này.

Lục Thời không nói hai lời, đi ra gian ngoài viết văn.

Ý tứ trong lời nói của tiên sinh rất rõ ràng, hai mươi hai mới bái làm môn hạ của hắn, bước đầu đã rất muộn, cho dù là đêm giao thừa, ngươi cũng phải đọc sách.

Ta phải đọc sách, hơn nữa còn phải học ra gì đó, nếu không, nào xứng với câu Lục sư huynh trái, Lục sư huynh phải của nàng.

Văn mới viết được một nửa, tiệc giao thừa của Noãn Các đã tan.

Nàng đi tới bên cạnh anh, cúi đầu nhìn một lúc, lẩm bẩm bình luận vài câu: "Mở đầu không tệ, phá đề cũng coi như mới mẻ độc đáo, chỉ là nét chữ này..."

Hắn dừng bút, ngẩng đầu.

Nàng lập tức ngừng nói, mỉm cười với hắn: "Lục sư huynh, năm mới vui vẻ.”

...

Lục Thời trở thành học trò của Đường Kỳ Lệnh, lúc trước, hắn chỉ nhận một học trò là Thái tử, nói cách khác, hắn đã trở thành đồng môn của Thái tử.

Lục Thời chưa bao giờ cảm thấy thân phận của mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế.

Hắn vẫn ở hậu viện, ban ngày vẫn chăm ngựa.

Thứ duy nhất thay đổi, là lúc chạng vạng tối, Đường Kỳ Lệnh từ nha môn trở về, sẽ gọi hắn đến thư phòng, uống xong một chén trà, rồi bắt đầu giảng bài.

Lúc Đường Kỳ Lệnh giảng bài, cô nương kia chắc chắn sẽ đến đúng giờ, nàng thậm chí còn siêng hơn cả hắn, thỉnh thoảng còn hỏi vài vấn đề.

Thứ khiến cho Lục Thời lần nữa cảm giác long trời lở đất, không phải Đường Kỳ Lệnh đầy bụng thi thư, mà là sự thông minh của cô nương kia.

Thực ra hai chữ thông minh, còn chưa đủ để hình dung nàng.

Cầm kỳ thư họa, tứ thư ngũ kinh, nàng gần như vừa học đã biết, một chút đã hiểu.

Lục Thời tự xưng là người thông minh, nhưng chút thông minh này của hắn, ở trước mặt cô nương này chẳng đáng gì.

Trên đời này, sao lại có cô nương như vậy?

Giống như lúc ông trời ném nàng xuống nhân gian, đặc biệt cho thêm vài phần ưu ái.

Bắt đầu từ ngày đó, ban đêm Lục Thời vốn ngủ ba canh giờ, giờ giảm bớt một canh giờ.

Đêm khuya đến khi thật sự buồn ngủ không chịu nổi, hắn đã treo một thùng nước giếng, rửa mặt bằng nước lạnh, tiếp tục vùi đầu khổ học.

Đọc xong sách, hắn sẽ viết thêm nửa canh giờ nữa.

Chỉ bởi vì một câu nói không trọn vẹn của nàng trong đêm giao thừa: Chỉ là chữ này hơi kém một chút.
Bình Luận (0)
Comment