Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 517

Chương 517: Mời khách

Dù là chỗ tối thì Yến Tam Hợp cũng cảm nhận được đây là ngôi viện rất tầm thường, thậm chí có thể nói là hơi đơn sơ.

"Trước khi đi vào, Yến cô nương hãy vệ sinh một chuyến, chắc chắn phải thật sạch sẽ."

Chu Viễn Mặc chỉ tay về phía bên cạnh: "Đi vệ sinh ở bên kia."

Yến Tam Hợp: "Vì sao?"

Chu Viễn Mặc: "Người ăn ngũ cốc hoa màu, trên người trọc khí, phải bài trừ trọc khí thì mới vào được."

Yến Tam Hợp: "Ngươi thì sao?"

Chu Viễn Mặc: "Ta cũng đi."

Tiểu Bùi gia vội vàng nói: "Vậy còn chúng ta."

"Các ngươi không cần."

Tiểu Bùi gia "Xí" một tiếng: "Vậy không thật khéo, vừa lúc ta mắc tiểu!"

Đi vệ sinh xong, lấy khóa mở cửa, vào viện.

Hai chiếc đèn lồ ng trong viện bị gió thổi bay lung tung.

Đi vào chính đường, Chu Viễn Mặc thắp đèn lên.

Đèn vừa sáng, mọi thứ trong phòng đều trở nên rõ ràng.

Đây là một gian phòng quá trống, căn bản không trang trí gì, ở chính giữa chí có bài vị của Viên Thiên Cương.

Chu Viễn Mặc bước lên, cầm lấy ba cây hương châm lửa c ắm vào lư.

Sau đó lại lấy thêm ba cây... Đốt xong ba cây, lại ba cây nữa, tổng cộng thắp chín cây.

Tiểu Bùi gia huých tay Yến Tam Hợp, che miệng hỏi nhỏ: "Người ta thắp chín cây, sao ngươi chỉ có một cây?"

Yến Tam Hợp lạnh lùng liếc hắn một cái: "Một cây là đốt cho người chết."

Tiểu Bùi gia xám xịt lui về phía sau nửa bước.

Được rồi.

Coi như ta không nói gì cả!

Thắp xong chín cây hương, Chu Viễn Mặc mới đi vào sương phòng phía tây.

Vừa bước vào, Yến Tam Hợp đã cảm thấy tức ngực.

Trong phòng này mặc dù không có trận pháp, nhưng có uy lực truyền thừa từ đời này sang đời khác, không thua gì trận pháp.

Chu Viễn Mặc đi tới trước chậu rửa mặt bắt đầu rửa tay.

Hắn rửa rất chậm, rửa từng ngón tay một, rửa xong lại cầm lấy khăn lông trắng bên cạnh, lau từng ngón tay một.

Yến Tam Hợp nhân cơ hội đánh giá căn phòng này, bố trí cũng rất đơn giản, một cái bàn rất lớn, trên bàn trải giấy bút mực.

Chu Viễn Mặc lau tay xong, ngồi vào trong ghế thái sư, lấy chìa khóa từ trong ngực ra, khom lưng mở ngăn kéo dưới cùng.

Lấy một tờ giấy màu vàng ra khỏi ngăn kéo rồi chặn nó lại.

Hắn bắt đầu mài mực.

Đó không gọi là mực, hẳn là chu sa, còn đỏ hơn máu.

Hắn mài rất chậm, miệng còn lẩm bẩm, Yến Tam Hợp biết hắn đang niệm chú.

Niềm chú xong, hắn đưa ngón tay vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, một giọt máu rơi vào trong chu sa.

"Yến cô nương?" Chu Viễn Mặc khẽ gọi.

Yến Tam Hợp đi lên phía trước, dùng sức bóp vào vết thương có sẵn ở ngón tay.

Trong lúc giọt máu rơi vào chu sa, màu sắc chu sa lập tức tối đi rất nhiều.

Chu Viễn Mặc lấy một cây bút lông sói nhỏ, hòa hai giọt máu và chu sa lại, đến khi đã hòa tan thì bắt đầu vẽ bùa.

Hắn vẽ rất chậm, mỗi nét bút đều nặng ngàn cân.

Yến Tam Hợp lại không thể nhìn thấy.

Lúc giọt màu rơi xuống, cả người nàng đã ngã xuống, Lý Bất Ngôn đỡ phía sau nàng, vừa đỡ, vừa ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn xoay người cõng trên lưng.

Lý Bất Ngôn đang muốn rời đi, thì liếc thấy Chu Viễn Mặc, không khỏi thấy kinh hãi.

Khóe miệng người này chợt có nếp nhăn, tóc đen hai bên mai biến thành tóc bạc.

Hắn nói thật.

Một tấm bùa nho nhỏ có thể lấy đi dương thọ của hắn.

Một nét bút cuối cùng hạ xuống, Chu Viễn Mặc mệt mỏi ngã xuống ghế thái sư, giọng nói yếu ớt.

"Tiểu Bùi gia, ta hết sức rồi, làm phiền ngươi đưa lá bùa này cho nhị đệ ta, kêu nó dán lên trán cha ta, cái khác không cần nhiều lời.

Ôi chao, sao lại kêu ta làm việc này.

Tiểu Bùi gia vừa oán giận, vừa cẩn thận cầm lấy lá bùa, nhanh chân chạy ra ngoài.

"Chu nhị ca, Chu nhị ca, nhị ca của ta ơi..."

"Người đâu, người chết đi đâu rồi..."

...

Khi màn đêm buông xuống, Tạ Tri Phi mặc bộ áo ấm, khí thế hiên ngang đi vào hang tiêu hồ lầu Ngọc Sinh.

Tiểu quan nhi cười híp mắt chào đón: "Tam gia, ngài đã đến rồi, phòng bao đã chuẩn bị xong, ngài..."

"Bớt nói nhảm, ra trước dẫn đường đi."

Lần đầu tiên, Tạ Tri Phi khó chịu với tiểu quan.

Cái gì gọi là thân tại Tào doanh lòng tại Hán.

Chính là lúc này.

Trong lòng không ngừng nhớ thương Yến Tam Hợp, lại còn phải giả vờ giả vịt đi dạo hang phong lưu, uống rượu nói khoác với thằng nhãi Hách Quân này.

Cảm giác thật khó chịu.

"Lát nữa ta nếu uống nhiều, thì kéo ta đi, sau đó đến cửa Chu phủ chờ Yến Tam Hợp bọn họ."

Chu Thanh: "Gia yên tâm."

Phòng bao ở tầng ba.

Tạ Tri Phi khoát tay với tiểu quan nhân đi tới hầu hạ, lười biếng ngồi xuống, lười biếng bắt chéo chân, trong lòng lại vội tính xem lát nữa Hách Quân tới, thì phải nói gì?

Cửa lầu Ngọc Sinh.

Hách Quân sửa sang tóc tai, hơi căng thẳng nhìn người bên cạnh: "Nhìn ta thế nào? Có ổn không?"

Tạ Bất Hoặc gật gật đầu.

Hách Quân lúc này mới dương dương đắc ý bước vào ngưỡng cửa.

Hôm nay vì hẹn với Tạ lão tam, mà hắn cố ý tắm rửa thay quần áo mới, giày mới, từ trên xuống người toàn đồ mới.

Tất nhiên hắn còn kêu nha hoàn xông chút hương gỗ đàn nữa.

Nghe nói, hương gỗ đàn còn gợi dục hơn cả hương long tiên.

Chậc chậc, tướng mạo bản thế tử như vậy, nhân phẩm như vậy, quá xuất chúng, xuất chúng đến mức ta còn yêu mình nữa là.

"Đúng rồi." Hách Quân: "Tạ lão tam thích uống rượu gì?"

Tạ Bất Hoặc: "Không biết."

Hách Quân: "Thích nghe nhạc gì?"

Tạ Bất Hoặc: "Không nghe nhạc."

Hách Quân: "Thích tiểu nương tử như thế nào?"

Chẳng biết vì sao, trong đầu Tạ Bất Hoặc lập tức hiện ra khuôn mặt Yến Tam Hợp: "Lạnh lẽo, ít nói."

Ồ!

Không ngờ Tạ lão tam thích mặt nóng dán mông lạnh, xem ra là do trước đây ta nhiệt tình quá nên dọa hắn rồi.

Hách Quân lập tức thu vẻ lẳng lơ trên mặt, đẩy cửa vào trong phòng bao, xộc thẳng vào mắt Tạ tam gia.

Tam gia nhếch khóe miệng, làm tư thế mời.

Hách Quân xụ mặt đi tới, xụ mặt ngồi xuống, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu: "Tam gia mời khách, mặt trời mọc ở đằng tây sao?"

Tạ Tri Phi không cười cũng không nói, hất cằm với Tạ lão nhị, ý bảo hắn cũng ngồi xuống đi.

"Tam đệ."

Tạ Bất Hoặc khách khí chào hỏi một tiếng, mới ngồi xuống.

Lúc này có tiểu quan nhân mang rượu và thức ăn đi vào, một tiểu quan nhân khác cầm khăn lông nóng, lau tay cho khách quý.

Tạ Tri Phi lau xong, ném khăn xuống, mỉm cười nói với Hách Quân: "Rượu hôm nay, Thế tử gia có ý kiến gì không?"

Ý kiến gì?

Ta chỉ muốn chuốc say ngươi, sau đó ta muốn làm gì thì làm.

Nhưng Hách Quân không dám.

Người này là con trai của Tạ phủ, lại là người bên cạnh Hoàng thái tôn, hắn dù nóng vội thế nào, cũng chỉ có thể bước đến từng bước một.

"Ý kiến của Tam gia, là ý kiến của bổn thế tử."

"Vậy thì không say không về." Tạ Tri Phi nhướng mày: "Nhị ca nghĩ thế nào?

Tạ Bất Hoặc cầm lấy chung rượu, rót đầy ly cho ba người: "Vẫn nên uống ít thôi, chuyến này Tam đệ đi xa nhà trở về, lại gầy đi rất nhiều."

"Tạ Bất Hoặc ngươi đừng làm mất hứng."

Hách Quân bưng chung rượu lên: "Cứ làm theo lời Tam gia, không say không về."

Tạ Tri Phi: "Vẫn là thế tử gia sảng khoái."

"Có thể đổi cách xưng hô không?" Hách Quân cố ý chùng mặt xuống: "Không đổi, thì ta không uống rượu này."

Tạ Tri Phi phì cười, dựa vào lưng ghế, khoanh tay hờ hững nói: "Ôn Ngọc, hơn hai tháng không gặp, tính khí ngươi cũng lớn lên rồi nhỉ!"

Hách Quân: "..."

Chết mất!

Một câu nói, khiến hắn tê dại hơn nửa người.


Chương 518: Bộ lục

Rượu là rượu vàng Thiệu Hưng, nóng hôi hổi, uống một ngụm thôi bốn kinh tám mạch đã ấm lên.

Đây cũng là lần đầu Tạ Tri Phi và Tạ Bất Hoặc ngồi uống rượu bên ngoài.

Cảm giác…

Có hơi lúng túng, thỉnh thoảng có chạm mắt nhau nhưng lại lơ đi.

Nhưng Hách Quân thì không hề, mấy chén rượu vào bụng, đã lập tức trở nên lẳng lơ.

“Thừa Vũ, gần đây ta thích một bảo bối, sáng nhớ chiều mong, giống như ma ám vậy.

Nhớ nương ngươi!

Tạ Tri Phi thờ ơ nói: "Bảo bối gì chứ đáng để ngươi mê như vậy.”

Ngươi đó!

Còn giả vờ với ta?

Hách Quân nhìn Tạ Tri Phi, li3m li3m môi: “Đáng giá thì chắc chắn rồi, chỉ là không biết làm sao để đưa bảo bối kia vào phòng ta?”

Có một cách, trở về ngủ một giấc, mơ giấc mộng xuân thu của ngươi đi.

Tạ Tri Phi cố ý không hiểu: “Đưa vào phòng làm gì? Giấu đi sao?”

Giấu trên giường, được không?

Hách Quân ngồi không yên, từ từ đưa tay về phía Tạ Tri Phi, muốn ôm vai hắn, không ngờ Tạ Tri Phi đột nhiên bắt được cổ tay y.

“Đừng nhớ bảo bối kia nữa, huynh đệ chúng ta cùng uống rượu, ăn thịt, kiếm thật nhiều bạc mới là vương đạo.”

Lời này ý ở ngoài lời là: Thằng nhãi kia, cách xa ta ra, một chút, Tam gia ta không thèm cái thứ hàng nhà ngươi, xưng huynh gọi đệ thì ta chơi với ngươi.

Ở trước mặt mỹ sắc, Hách Quân làm sao còn nghe ra ý ở ngoài lời, lẳng lơ nói: "Phải nhớ thôi, tuyệt thế bảo bối ó, khó gặp lắm.”

“Nhị ca.”

Ánh mắt Tạ Tri Phi đảo qua, cười nói: "Bảo bối tuyệt thế gì, huynh đã từng gặp chưa?”

Tạ Bất Hoặc đang hóng hớt, không ngờ lửa đã lan qua chỗ hắn, cười cười nói: "Gặp thì gặp rồi, nhưng không cảm thấy đó là bảo bổi gì, chứ đừng nói là tuyệt thế.”

Lời này có khơi cà khịa.

“Ta đã nói mà…”

Tạ Tri Phi buông tay ra, nhàn tản nói: "Nhị ca mấy năm nay đi làm ăn bên ngoài, mắt nhìn hẳn là rất tốt, vừa nhìn đã biết được tốt xấu. Hách Ôn Ngọc, ngươi học hỏi nhị ca ta đi.”

Hách Quân chỉ lo nhìn người, nào còn để ý gì: “Hắn biết cái gì!”

Tay cầm chung rượu của Tạ Bất Hoặc dừng lại, sắc mặt thay đổi mấy lần.

Đúng lúc này, không biết tiểu quan nhân nào ngoài cửa hô to một tiếng.

“Không tốt rồi, lầu Ngọc Sênh bị người bao vây rồi.”

 Tạ Tri Phi và Hách Quân liếc nhau, chợt thấy tò mò.

Hậu trường lầu Ngọc Sênh là một lão vương gia thích nam phong, nghe nói đương kim bệ hạ thấy hắn cũng phải nể mặt mấy phần.

Địa bàn của hắn bị người bao vây?

Tên ngốc nào ăn tim hùm mất gấu thế?

Binh mã ti Ngũ thành quản lý chuyện này, Tạ Tri Phi còn đang lo không tìm được cơ hội cách xa thằng nhãi Hách Quân này.

“Ta phải đi xem thứ.”

“Chờ chút, Thừa Vũ, ta đi với ngươi.” Hách Quân vội vàng đuổi theo, hoàn toàn quên mất trên bàn còn có một Tạ Bất Hoặc.

Sắc mặt Tạ Bất Hoặc chùng xuống, tự rót cho mình một chung rượu, từ từ thưởng thức.



Tạ Tri Phi đi ra khỏi phòng, vịn lan can thăm dò, trong lòng hơi run lên.

Kẻ bao vâu lầu Ngọc Sênh không phải là tên ngốc nào, mà là mấy chục quân nhân đằng đằng sát khí mặc khôi giáp.

Không giống như trong hoàng thành.

Hách Quân bám lan can: “Mặt đám người trong hoàng thành không đen như vậy, hẳn là ở ngoài thành. Còn không phải dạng đóng quân bình thường, hẳn là binh lính chuyên hành quân đánh trận, trên người có sát khí.”

Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Hách Quân thật lâu: Được đấy, cũng có bản lĩnh thật.

Hách Quân bị hắn nhìn như thế thì nửa người còn lại cũng tê dại.

Chết tiệt!

Cái mã của tên nhóc này quyến rũ chết được.

Tạ Tri Phi nào biết mình đã quyến rũ như nữ nhân ở trong lòng Hách Quân, trong đầu chỉ đang suy nghĩ một chuyện:
Binh linh hành quân đánh trận bao vậy lầu Ngọc Sênh làm gì?

“Đi, xuống lầu xem thử.”

Tạ Tri Phi vừa nói lời này, thì đã có một người đi vào lầu Ngọc Sênh.

Người này chừng bốn mươi tuổi, để râu quai nón, khoác một bộ khôi giáp, cả người toàn sát khí.

Thứ khiến người ta ấn tượng là ánh mắt của người này, đen kịt không thấy đáy, lúc nhìn người khác thì sắc bén, giống như dao găm.

Tiểu quan nhân vui vẻ chạy tới: “Đại nhân, ngài tới lầu Ngọc Sênh chơi hay là…”

“Tìm người.”

Giọng nói trầm thấp, nghe hơi tàn nhẫn, tiểu quan nhi nhìn người cao hơn hắn hai cái đầu trước mặt này, nhịn không được run rẩy.

“Ngài, ngài tìm ai vậy?”

“Từ Niệm An.”

“Ngài đợi một lát, ta sẽ giúp ngài tìm…”

“Khỏi cần ngươi.” Người nọ nheo mắt: “Tìm cho ta.”

Vừa dứt lời, đã có người trong đám binh lính đi ra, đưa tay phải ra làm ba thủ thế rất nhanh.

Mấy chục người lập tức chia làm ba đội, một đội lầu một, một đội lầu hai, đội cuối cùng thẳng đến lầu ba.

Tạ Tri Phi còn thiếu mấy bậc thang đi xuống lầu một, trên lưng những binh sĩ kia mỗi người đều đeo đại đao, cầu thang vốn rộng rãi thoáng cái đã chật chội.

Phía sau có một bàn tay vươn tới, kéo hắn tránh sang một bên.

“Là Bộ gia quân, lát nữa đừng ra mặt, không thể chọc vào.”

 Tạ Tri Phi quay mặt lại, cố ý khiêu khích nhìn Hách Quân: "Lại còn có thứ khiến ngươi sợ ạ?”

“Đừng nói ta, cha ta còn phải kiêng kỵ ba phần.”

Cách thành như cách núi.

Tạ Tri Phi hiểu rõ chuyện của Thành Tứ Cửu như trong lòng bàn tay, nhưng đối với chuyện bên ngoài thành, nhất là về mảng quân đội kia, thì không biết nhiều lắm.

Chờ binh lính đi qua hết Hách Quân mới xuống khỏi viện, cằm hếch lên trên.

“Nhìn thấy không, cái vị dáng người thô kệch kia, là thủ lĩnh Bộ gia quân.”

Tạ Tri Phi đi theo, liếc mắt một cái: “Tên gì?”

Hách Quân: "Họ Bộ, tên Lục, đứng hàng thứ sáu trong nhà.”

Tạ Tri Phi nhíu mày: “Bối cảnh của hắn là gì, sao dám vây quanh lầu Ngọc Sênh?”

Vừa dứt lời, lầu Ngọc Sênh lập tức nổ tung.

“Nương nó chớ chúng mày là ai, dám đạp cửa ông, cút ra ngoài…”

"Ai cho ngươi vào, người đâu, người đâu…”

“Quả thực là càn rỡ, đại gia ta đây là tốn bạc…”

“Còn có vương pháp không?”

“A…”

Rầm

Bốp

Hách Quân nghe thế thì da đầu tê dại, vội kéo Tạ Tri Phi vào trong góc: “Người này vốn không có bối cảnh gì, nhưng người sau lưng bối cảnh rất lớn.”

Tạ Tri Phi giương mắt nhìn người.

“Người ngoài nghề các ngươi không biết, trong này nhiều chuyện lắm.” Hách Quân hừ hừ nói: "Hắn vốn chỉ là một tên lính bình thường, cũng không có gia thế bối cảnh gì, sau đó vào quân Trịnh gia, theo Trịnh lão tướng quân nam chinh bắc chiến.”

Hốc mắt Tạ Tri Phi đột nhiên đỏ lên: “Trịnh gia quân?”

“Xuỵt, nói nhỏ thôi.” Hách Quân làm động tác im lặng.

"Sau khi Trịnh lão tướng quân chết, quân Trịnh gia đã bị quân đội khác tiếp quản, người này cũng không ngoại lệ, đi Thần Cơ Doanh.”

“Sau khi trà trộn vào Thần Cơ Doanh, hắn đã tập hợp lại bộ hạ của Trịnh lão tướng quân, hợp thành bộ gia quân này.”

“Mặc dù gọi là Bộ gia quân, nhưng gốc rễ vẫn là Trịnh gia, hành quân đánh trận cực kỳ liều mạng, chưa từng thất bại.”

Thấy người bên cạnh không có phản ứng, Hách Quân dùng cánh tay huých hắn.

“Ngươi có đang nghe không?”

Bình Luận (0)
Comment