Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 546

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 546: Gặp thử

"Minh Đình." Yến Tam Hợp nghiêng mắt: "Ngươi đi cùng Chu Vị Hi."

"..."

Tiểu Bùi gia chỉ vào mũi mình, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà.

Sao lại là hắn?

Tiểu Bùi gia hắn có khuôn mặt biết dỗ dành nữ nhân sao?

"Kêu Tam gia đưa bọn họ tới lầu Xuân Phong, hôm nay ta hỏi được nhiều thứ, trong lòng vui vẻ, ta mời các ngươi ăn cơm."

Yến Tam Hợp nhìn Chu Vị Hi dưới mặt đất, kêu người bên ngoài: "Xuân Đào?"

Xuân Đào vội vàng chạy vào: "Yến cô nương?"

Yến Tam Hợp: "Ngươi về Tạ phủ báo một tiếng, nói đại phu nhân và ta dùng cơm tối xong rồi trở về, để lão phu nhân, phu nhân yên tâm."

Xuân Đào rũ mắt nhìn chủ tử nhà mình, không nói hai lời đã vội vàng chạy đi.

Vừa rồi Lý Bất Ngôn tới hỏi nàng chuyện cũ năm xưa kia, tim của nàng bỗng đập thình thịch, lúc này thấy thiếu phu nhân ôm Yến cô nương khóc...

Mọi chuyện không ổn rồi!

"Chu Vị Hi, các ngươi mau đi đi."

Yến Tam Hợp liếc về phía Lý Bất Ngôn: "Ta còn có một số chuyện muốn hỏi ba vị ca ca của ngươi."

Lý Bất Ngôn vội vàng tiến lên đỡ Chu Vị Hi dậy: "Tiểu thư, ngươi hỏi trước đi, ta đưa thiếu phu nhân lên xe trước."

"Đi thôi!"

Yến Tam Hợp không cho Chu Vị Hi cơ hội nói chuyện: "Chu Viễn Hạo, trong phòng tối quá, đốt đèn đi. Chu Viễn Chiêu, đổi trà nóng, thuận tiện đóng cửa lại."

...

Hai vị gia của Chu phủ như tỉnh khỏi cơn mộng, lập tức bận rộn.

Chu Vị Hi vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, đã quay đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thoáng qua Yến Tam Hợp.

Nàng ngồi trong ghế thái sư, trên người là một bộ xiêm y màu xanh rất bình thường, trên đầu chỉ gắn cây trâm đơn giản.

Chu Vị Hi thầm nghĩ, việc chính xác nhất đời này nàng từng làm là, giữa Đỗ Y Vân và Yến Tam Hợp, đã lựa chọn Yến Tam Hợp.

Kể từ ngày đó, nàng đã có bạn.

...

Doanh trại phía bắc.

Trương Khuê vén rèm đi vào doanh trướng tướng quân, báo cáo: "Lão đại, Tạ đại nhân còn chờ ở ngoài quân doanh."

Ồ?

Bộ Lục buông binh thư trên tay xuống, nhướng mày.

Buổi trưa, hắn vừa luyện binh xong chuẩn bị dùng cơm, bỗng nhiên thị vệ đến báo có một người trẻ tuổi tên Tạ Tri Phi cầu kiến hắn.

Tạ Tri Phi?

Không phải là Tạ đại nhân của Ngũ thành binh mã ti hôm qua sao?

Tại sao hắn lại tự xưng là Tạ Tri Phi mà không phải là Tạ đại nhân?

Tạ Tri Phi là họ tên, Tạ đại nhân là quan danh.

Họ tên, có nghĩa là có việc riêng.

Quan danh là có công việc.

Tới cửa vì việc riêng?

Không gặp!

Bộ Lục ra lệnh rồi vội vàng đi, không ngờ người này vẫn còn ở đây.

"Mấy giờ rồi?" Hắn hỏi.

Trương Khuê: "Gần ba canh giờ rồi."

Bộ Lục: "Một mình hắn thôi ư? Bên cạnh còn có tùy tùng không?"

Trương Khuê lắc đầu, cười nói: "Vị con trai Tạ nội các này cũng thật kiên nhẫn."

Bộ Lục đưa tay sờ sờ râu ria trên cằm: "Đi, gặp một chút!"

...

Tạ Tri Phi lúc này đã đông thành một khối băng, không ngừng xoa tay dậm chân, nơi quỷ quái này không có gì che chắn, nhiệt độ lạnh hơn trong thành Tứ Cửu rất nhiều.

"Gia, về đi!"

"Đợi."

"Đừng đợi nữa."

Ngay cả Chu Thanh luôn bình tĩnh cũng mất kiên nhẫn, nắm tay Tạ Tri Phi lên, đặt vào lòng bàn tay mình chà xát vài cái.

"Đã đợi ba canh giờ rồi, hắn sẽ không gặp người đâu."

"Làm sao ngươi biết?" Tạ Tri Phi hất cằm ra xa: "Không phải người đã đến rồi đó sao?"

Người đã tới, nhưng không hề có ý mời Tạ Tri Phi vào quân doanh ngồi.

Yếu địa trong quân doanh, người không phận sự miễn vào.

Bộ Lục ôm quyền: "Tạ đại nhân, đắc tội rồi."

"Không phải chuyện lớn gì, ta tới đây cũng chỉ vì nói vài câu." Tạ Tri Phi thản nhiên nhìn lướt qua Trương Khuê phía sau hắn: "Chuyện riêng."

Bộ Lục nửa đời người hành quân đánh giặc, có chuyện gì mà chưa từng nghe, nhưng chưa từng nghe một đại nam nhân muốn nói chuyện riêng tư với mình.

Đúng là chuyện hiếm lạ.

"Ngươi lui ra trước."

"Vâng!" Trương Khuê tránh xa ra.

Tạ Tri Phi làm tư thế mời: "Bộ tướng quân theo ta đi một chút được không?"

"Mời!"

Bộ Lục xưa nay hành xử thoải mái, thế gia công tử chờ hắn ba canh giờ, môi đã xanh tím cả lên rồi, theo hắn đi vài bước thì có sao đâu?

Bây giờ trời đã chạng vạng tối, mặt trời chiều chiếu đỏ nửa bầu trời.

"Nghĩa tử của Bộ tướng quân, không giữ được."

Bộ Lục đang chắp tay thưởng thức ánh trời chiều, con ngươi bỗng dưng co rụt lại.

Chân dừng lại, xoay người, ánh mắt hắn sắc bén: "Tạ đại nhân, ngươi nói cái gì?"

"Từ Niệm An không an toàn." Tạ Tri Phi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Chậm nhất là chạng vạng ngày mai, Cẩm Y Vệ chắc chắn sẽ tới bắt người."

Bộ Lục chắp tay sau lưng: "Làm sao ngươi biết ta muốn bảo vệ hắn?"

"Bộ tướng quân đại náo lầu Ngọc Sênh, đánh chết gián điệp, không phải là vì bảo vệ Từ Niệm An sao?"

Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: "Nếu không thì cần gì phải làm lớn chuyện như thế?"

Sát ý trong mắt Bộ Lục lóe lên, bàn tay lớn bóp chặt cổ Tạ Tri Phi, lạnh lùng nói: "Sao ngươi biết?"

Gần như cùng một lúc, Chu Thanh đi theo phía sau hai người đã xông tới.

"Lui ra!"

Mặt Tạ Tri Phi đỏ bừng, khó khăn cắn ra hai chữ.

"Gia?" Chu Thanh sốt ruột đến độ xương cốt cả người kêu răng rắc.

Trong tiếng vang, tay phải Tạ Tri Phi nắm lấy cánh tay Bộ Lục, dùng hết sức vặn mạnh một cái.

Bộ Lục hoàn toàn không ngờ Tạ Tri Phi lại mạnh tay như vậy, rõ ràng có sửng sốt, mà đúng lúc này, Tạ Tri Phi dùng sức đá hắn.

Bộ Lục buông tay, thân thể lui về phía sau, dễ dàng tránh được.

"Sao?" Tạ Tri Phi vừa th ở dốc, vừa cười gằn: "Bị người nhìn thấu tâm tư, Bộ tướng quân muốn giết người diệt khẩu sao? Trong kinh thành nhiều người như thế, Bộ tướng quân có giết hết được không?"

"Sao lại không giết hết?"

Lời vừa mới bắt đầu, Bộ Lục phát hiện không đúng: "Ngươi nói cái gì? Trong kinh nhiều người như vậy..."

Chẳng lẽ...

"Chẳng lẽ Bộ tướng quân cho rằng mình là người thông minh nhất trên đời này sao?"

Lời này, khiến Bộ Lục sững sờ tại chỗ.

Đại náo lầu Ngọc Sênh, đánh chết gián điệp, là kết quả hắn và quân sư tốn thời gian hai ngày mới thương lượng ra được, là vì muốn bảo vệ mạng chó của tên súc sinh Từ Niệm An này.

Hắn tự nhận là không có gì sơ sót, cũng cho rằng không thể có ai nhìn thấu được, lại hoàn toàn không ngờ...

"Hay là Bộ tướng quân đã quên hỏi Từ Niệm An, ở bên người kia bao lâu rồi?" Tạ Tri Phi xoa xoa cổ: "Ba tháng, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

Bộ Lục thầm kêu không ổn, tiểu súc sinh kia lừa hắn nói chỉ lăn lộn với tiểu nhân kia hơn mười ngày.

Ba tháng, lỡ như Từ Niệm An không cẩn thận để lộ bí mật quân sự, đó là vạn kiếp bất phục.

"Tướng quân lúc này còn thời gian nghi ngờ ta, chi bằng suy nghĩ cẩn thận xem nên giải quyết hậu quả như thế nào đi!"

Tạ Tri Phi xoay người: "Chu Thanh, chúng ta đi!"

"Tạ đại nhân, dừng bước!"

Tạ Tri Phi làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Bộ Lục đuổi theo, đưa tay ngăn lại.

Tạ Tri Phi miễn cưỡng ngước mắt lên: "Bộ tướng quân ngăn cản ta làm gì?"

Bộ Lục nhìn hắn, hít sâu một hơi: "Giải quyết hậu quả như thế nào?"

"Tự mình nghĩ đi."

"Nghĩ không ra!"

Đường đường là một tướng quân, giữa ban ngày ban mặt nói một câu vô lại như vậy, Tạ Tri Phi quả nhiên là bị chọc vừa buồn cười vừa tức giận.

Hắn ngẩng đầu: "Ngươi tin ta sao?"

Bộ Lục nhướng mày kiếm: "Đứng hứng gió lạnh ba canh giờ, cho dù không tin, thì ta cũng phải nghe mục đích ngươi tới đây."

Bình Luận (0)
Comment