Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 754

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 754: Đón nàng

Yến Tam Hợp cực kỳ khó tin nhìn Đường Kiến Khê.

Đường Kiến Khê đón lấy ánh mắt nàng: "Những người cha khác như thế nào ta không biết, nhưng con người ta tuy rằng vô tích sự, luôn gắng hết sức để bảo vệ con mình."

Kinh ngạc tới cực điểm, trong lòng Yến Tam Hợp đột nhiên mọc lên một sợi gai.

"Không sợ sao?

Biết ta là ai không?

Biết thân phận của ta có ý nghĩa gì không?

"Ta không sợ."

"Ngươi không sợ, không có nghĩa Đào Xảo Nhi không sợ, không có nghĩa Đường Minh Nguyệt không sợ, không có nghĩa Đan Nhị Nhất không sợ." Yến Tam Hợp lạnh lùng nói: "Cháu nhỏ rất đáng yêu, ngươi nên suy nghĩ cho nó một chút."

"Nếu ngươi không đồng ý, thì ta cũng không cưỡng cầu." Đường Kiến Khê dùng giọng điệu thương lượng, nói: "Nếu như người thắp hương biến thành Đổng Thừa Phong thì sao?"

Trên đời này vốn không có mấy người biết Đổng Thừa Phong là ai.

Hắn và tiên Thái tử có quan hệ tri âm, cho nên mới ngủ đông ở bên cạnh Hán vương.

Việc hắn thắp hương, hóa giải tâm ma của tất cả quạ đen, là hợp tình hợp lý, càng có thể che giấu tai mắt người khác.

Đây cũng là lời Yến Tam Hợp muốn nói với Đường Kiến Khê.

"Được."

Đường Kiến Khê thấy nàng đồng ý, thì thở phào nhẹ nhõm: "Con à, mấy năm nay con sống thế nào..."

"Đừng hỏi."

Yến Tam Hợp xoay người rời đi.

Gió đêm thổi những lời cuối cùng của nàng tới.

"Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta sẽ xuống núi, ngươi không cần tiễn... Còn nữa, đa tạ ngươi.". truyện kiếm hiệp hay

Tiếng bước chân dần đi xa.

Một bóng đen khác ra khỏi bóng tối, là Tạ Tri Phi.

Hắn dường như không hề bất ngờ với thái độ của Yến Tam Hợp, còn cười nói với Đường Kiến Khê: "Tính tình này, giống như lúc ta mới gặp nàng, chẳng bao giờ muốn gây phiền toái cho người khác."

...

Yến Tam Hợp tỉnh giấc, vừa tỉnh đã phát hiện có một người đang nằm úp sấp bên giường.

Nàng "A" một tiếng, ngồi dậy.

Nam nhân cũng bị đánh thức, ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Tạ Tri Phi, sao ngươi lại ở đây?"

Tạ Tri Phi nhìn nàng, dụi dụi mắt: "Đến chịu đòn nhận tội, Lý Bất Ngôn bị thương rồi."

"Bị thương ở đâu? Có sao không? Bây giờ ra sao rồi?"

Làm sao còn hơi sức để ý đến chuyện hắn xông vào phòng mình nữa.

"Nhích vào trong một chút đi." Tạ Tri Phi nhăn mặt: "Hai ngày hai đêm nay ta không ngủ, liều chết chạy tới đây đó."

Dứt lời, cũng không đợi Yến Tam Hợp di chuyển đã đến bên giường nằm xuống.

Yến Tam Hợp cắn răng, sau đó bất đắc dĩ dịch vào trong giường.

Nhịn.

Ánh mắt đen kịt của Tạ Tri Phi đánh giá mấy vòng gương mặt của Yến Tam Hợp, từ từ kể lại chuyện ngày đó.

Yến Tam Hợp tựa người vào trong giường, ôm chân nghe.

Không biết vì sao, ngoại trừ Lý Bất Ngôn bị thương, thứ khiến nàng lo lắng hơn lại là chuyện lão hoàng đế băng hà, chuyện quan tài vang lên âm thanh khác thường, những thứ đó đều khiến nàng thấy mất kiên nhẫn.

Quan tài nứt ra mới tốt!

Nàng không có rộng lượng đến thế, có mấy lời không thể không nói đó là vì muốn giải tâm ma của quạ đen.

Đặc biệt là lúc vào giấc mộng, nếm được sự ấm áp của người thân, nàng bỗng nhiên phát hiện, giữa người với người chỉ một khoảnh khắc như vậy là không đủ.

Nàng muốn được sống với phụ mẫu lâu thật lâu, muốn gọi họ một tiếng phụ thân, mẫu thân.

Mấy ngày nay nàng không xuống núi, cố ý ở trong viện này, là vì mong ngóng xem họ có mềm lòng đến gặp nàng một lần nữa hay không.

Đáng tiếc, là không có!

"Chuyện này đại khái là như vậy."

Tạ Tri Phi vươn tay, nắm lấy tay nàng, sau đó đan từng ngón vào để mười ngón giao nhau.

"Về phần ta nhớ thương ngươi thế nào, chờ ta tỉnh ngủ rồi nói sau." Hắn từ từ nhắm mắt lại, giọng nói mờ mịt.

"Thực ra không cần ta nói, ngươi nhìn khóe miệng của ta là biết rồi. Kiếp trước ta chắc chắn là nợ Yến Tam Hợp ngươi rồi..."

Dứt lời, lại phát ra tiếng ngãy khẽ, phối hợp với khuôn mặt đầy râu ria của hắn, đúng là đã quá mệt mỏi rồi thật.

Yến Tam Hợp im lặng một lát, muốn rút tay ra thì phát hiện hoàn toàn không rút được.

Nắm chặt quá.

Nàng nhìn sắc trời, môi cũng giật giật, thậm chí chân đã chuẩn bị đá cho hắn một cái rồi, nhưng chung quy vẫn không đành lòng, bèn vươn bàn tay kia ra, khẽ đắp chăn cho hắn.

...

Yến Tam Hợp vốn định xuống núi vào ngày hôm sau, nhưng bởi vì Tạ Tri Phi nên bị mắc kẹt lại.

Lý do của hắn rất thiếu đánh... ta còn bôn ba tiếp nữa thì ngươi cứ chờ thủ tiết đi.

Yến Tam Hợp bị dáng vẻ vô lại của hắn chọc cười.

Thế nào?

Nàng không có ai c ần sao?

Cứ chắc chắn phải gả cho hắn à?

Hơn nữa Đào Xảo Nhi và Đường Minh Nguyệt cũng không ngừng giữ nàng lại, Yến Tam Hợp nể tình khóe miệng lở loét của Tạ Tri Phi, đành phải thỏa hiệp.

Sau khi thỏa hiệp, tên họ Tạ đã bắt đầu được voi đòi tiên.

Buổi sáng kéo nàng đi leo núi, hái dâu tằm.

Hái về cũng không ăn, mà giã thành nước, lừa Đan Nhị Nhất nói là nước ô mai.

Đan Nhị Nhất uống một ngụm, môi lưỡi đều đổi màu, lúc hôn con trai bảo bối của hắn, con trai hắn sợ tới mức khóc ré lên.

Buổi chiều lại kéo nàng đến bên suối câu cá, mò tôm.

Còn quẹt bùn trên tay lên mặt nàng, trước khi nàng nổi giận, thì vừa lấy lòng vừa cầu xin tha thứ, Yến Tam Hợp tức giận vén tay áo lên, quẹt bùng trong suối bôi lên mặt hắn.

Quẹt xong, hai người không hẹn mà nhìn người trước mặt, rồi cùng bất cười.

Dùng cơm xong, thì đặt một cái bàn bát tiên trong đình viện, gọi phu thê Đường Minh Nguyệt lên cùng đánh bài lá.

Kỹ thuật đánh bài của hắn rất tốt, một mình ăn hết.

Phu thê Đường Minh Nguyệt thua đến muốn khóc, âm thanh nghiến răng nghiến lợi cách ba dặm đều có thể nghe thấy.

Nhưng chỉ có hắn không nghe thấy.

Vừa cười nhạo họ đánh bài dở, vừa nhét bạc vào tay Yến Tam Hợp: "Cất kỹ cho ta, sau này là của thê tử ta."

Đan Nhị Nhất muốn tìm lại mặt mũi, cố ý oán hận hắn: "Cưới ai?"

Hắn hừ một tiếng, liếc về phía Yến Tam Hợp.

"Kệ ta, ngươi cứ lo chuẩn bị tiền mừng đi, thấp hơn ba ngàn lượng thì tự kiếm miếng vải che đâu đi."

Đan Nhị Nhất hét lên: "Sao còn có cướp bóc nữa?"

"Cướp bóc tính là gì chứ?" Hắn cười đến vẻ mặt xấu xa: "Nào, ván tiếp theo tăng tiền cược, mười lượng bạc một ván."

Đan Nhị Nhất sợ tới mức vứt lá bài trong tay, kéo Đường Minh Nguyệt bỏ chạy, vừa chạy, còn vừa hét: "Thổ phỉ, thổ phỉ lên núi rồi."

Yến Tam Hợp cười đến nheo mắt lại.

"Ta cực kỳ không ưa cái vẻ đắc ý của hắn." Tạ Tri Phi bắt chéo chân, dáng vẻ lười biếng: "Không phải chỉ sinh con trai thôi sao? Có bản lĩnh thì sinh con gái cho ta xem."

Nói xong, hắn nhìn Yến Tam Hợp, đưa trà nóng qua.

"Trở về ta thẳng thắn với lão tổ tông, để bà làm chủ cho hôn sự của chúng ta, sau đó tìm Bùi thúc đòi một bí phương sinh long phượng thai, một thai được hai đứa, chọc hắn tức chết luôn."

"Phụt!"

Yến Tam Hợp phun trà ra, trợn mắt, thầm nghĩ, hắn không bị ngươi chọc tức chết, mà ta bị người hù chết trước rồi nè.

"Yến Tam Hợp, thái độ của nàng là gì thế hả?" Giọng Tạ Tri Phi mềm mại, còn hơi giọng mũi: "Nàng để ta ngủ trên giường nàng thì phải chịu trách nhiệm với ta cả đời."

Lúc hắn nói lời này, đèn lồ ng lung lay, sự dịu dàng trong đôi mắt đen của hắn cũng lung lay theo.

Giống như có thứ gì đó chạm vào tim Yến Tam Hợp.

Đúng lúc này, một vầng trăng sáng chui ra khỏi mây đen, vừa khéo chiếu xuống nhân gian, chiếu vào đôi nam nữ có tình trong đình viện.

Lúc này, Yến Tam Hợp bất tri bất giác nghĩ đến một chuyện.

Sau khi Tạ Tri Phi lên núi, nàng đã cười rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment