Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 904

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 904: Bảy ngày

Gian nhà lớn như thế nhưng mọi người đều thấy ngột ngạt khó thở.

Khiếp sợ, kinh hãi, bất ngờ... Những cảm xúc đã trở thành quá khứ, nỗi sợ hãi nồng đậm đang xoay quanh trong lòng.

Đáy mắt Tạ Tri Phi không chỉ xanh lên mà còn hiện ra màu đen, cả người bị vây trong trạng thái mất hồn.

Tiểu Bùi gia vừa nhìn sắc mặt Tạ Ngũ Thập, đã biết người này không trông cậy vào được, vì thế dùng mũi chân khều khều người bên kia: Đại hiệp, đến, nhéo ta.

Đầu óc Lý đại hiệp xoay chậm, nhưng tay vươn rất nhanh, nhéo mạnh lưng hắn.

"Ái..."

Tiểu Bùi gia đau đến hít sâu vào một hơi, đầu óc lập tức tỉnh táo hắn lên.

Vì thế, hắn dùng giọng nói đã bị dọa đến khàn đi, hỏi Hư Vân một vấn đề rất có chiều sâu:

"Cho nên, tâm ma của Yến Tam Hợp thực ra có hai điều lớn nhỏ, lớn là Trịnh gia, nhỏ là mùi hoa quế."

"Trịnh gia nàng tự giải, còn mùi hoa quế, mấy người chúng ta giúp nàng giải, có đúng không?"

Vừa hỏi, Hư Vân cũng muốn thở dài.

Bùi đại nhân, ngài bị điếc tai sao, hay là năng lực nghe hiểu có vấn đề?

Hắn chán nản gật đầu.

Bùi đại nhân không thấy sự khinh thường trong mắt Hư Vân, tự hỏi: "Nếu như, chúng ta giải được tâm ma, Yến Tam Hợp sẽ như thế nào?"

"Sẽ tìm được hai hồn sáu phách bị mất, tỉnh lại, từ nay về sau không khác gì người bình thường."

"Vậy... nếu... ta là nói nếu..." Bùi Tiếu nuốt nước miếng: "... Chúng ta không giải được tâm ma của nàng thì sao?"

Lời này vừa nói ra, Tạ Tri Phi và Lý Bất Ngôn đồng thời giật mình, hồn cũng đồng loạt trở về.

Lý Bất Ngôn vội vàng hỏi tiếp: "Nàng sẽ như thế nào?"

Hư Vân nhìn lão hòa thượng, lão hòa thượng vốn nhắm mắt lại, đột nhiên mở ra, dần nói: "Nàng sẽ chết!"

"Giải, giải ngay bây giờ."

Lý Bất Ngôn nhảy dựng lên, cái gì âm dương thiên, cái gì thiên địa quỷ, cái gì nhân quả báo ứng, cái gì vô duyên bất tụ, bà cô đây không thèm quan tâm.

Bà cô đây bây giờ chỉ biết một chuyện: Yến Tam Hợp không được chết!

"Tam gia, tiểu Bùi gia, các ngươi đứng lên cho ta. Nào, chúng ta mau thương lượng xem nên giải thế nào?"

Tạ Tri Phi nghe thấy chữ "chết", sao còn đứng dậy được, hồn đã mất luôn rồi.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: nàng chết rồi, hắn phải làm sao bây giờ?

Bùi Tiếu dùng cả tay lẫn chân bò dậy: "Trước khi thương lượng, phải hỏi rõ ràng."

Lý Bất Ngôn sốt ruột: "Chuyện đã rõ rồi, còn muốn hỏi gì nữa?"

Bùi Tiếu vỗ vỗ vai nàng, trầm giọng nói: "Phải hỏi nhiều lắm, ngươi đừng nóng vội, ngồi xuống trước, để ta hỏi."

Lý Bất Ngôn nhìn bàn tay trên vai, trong lòng giống như bị cái gì đụng phải, có hơi chua xót, lại hơi tê dại.

Nàng im lặng nhìn Bùi Tiếu, không nói một lời ngồi xuống ghế.

Bùi Tiếu bưng chung trà đã lạnh lên, uống hết nửa chén.

"Đại sư, vì sao Yến Tam Hợp không có ký ức trước tám tuổi?"

Đại sư lười trả lời vấn đề không có dinh dưỡng như vậy, nhắm mắt lại.

Hư Vân tiếp lời: "Nàng thiếu hai hồn sáu phách, tất nhiên là quên hết chuyện cũ."

"Không đúng!" Tiểu Bùi gia: "Nàng còn có một hồn một phách ở trên người, không thể nào quên hết được."

Lão hòa thượng nghe nói như thế, phút chốc mở mắt ra, giống như nhìn thấy quỷ, nhìn lướt qua Tiểu Bùi gia, thầm nghĩ người này còn chưa ngu xuẩn hết thuốc chữa.

"Con người gặp phải biến cố trọng đại, sẽ có hai loại phản ứng."

"Hai loại nào?"

"Một là giữ mọi thứ trong lòng, không quên một chi tiết nào; hai là che giấu tất cả ký ức, không để lại một chi tiết nào."

"Yến Tam Hợp là vế sau?"

Cất giấu hết ký ức?

"Vậy..." Bùi Tiếu do dự nói: "Cây hương kia đốt xuống một chút, Yến Tam Hợp sẽ quên mất thứ gì đó, càng đốt nhiều thì nàng lại quên nhiều, đại sư, chuyện này là vì sao?"

Sư phụ lại nhắm mắt.

"Nàng mượn mạng sư phụ ta, ước hẹn mười năm càng ngày càng gần, nàng sẽ dần trở về trạng thái ban đầu khi vừa gặp sư phụ ta."

Hư Vân: "Khi đó không có các ngươi, cũng không có chuyện đó, cho nên ký ức mười năm này nàng sẽ quên hết."

"Thì ra là như vậy!" Bùi Tiếu: "Vậy chúng ta giúp nàng giải tâm ma, những ký ức kia còn có thể trở về hay không?"

Hư Vân: "Không chỉ ký ức mười năm này trở về, ký ức trước tám tuổi cũng sẽ trở về, bởi vì hồn phách nàng đã đầy đủ."

"Vậy..." Bùi Tiếu chỉ vào quan tài lại hỏi: "Không giải tâm ma nàng sẽ chết, tâm mà này có kỳ hạn không, có thể giải trong tám năm mười năm không?"

Hư Vân: "Có!"

Bùi Tiếu: "Mấy năm?"

Hư Vân dường như có chút không đành lòng nói, lại nhìn sư phụ.

Lão hòa thượng bất đắc dĩ mở mắt: "Bảy ngày!"

"Cái gì?"

  ...

Bùi Tiếu, Lý Bất Ngôn đồng thời kêu lên.

Bùi Tiếu buồn bực: "Đại sư, trên người nàng không phải có ba luồng khí sao? Nàng không phải được thiên địa quỷ che chở sao?"

"Sao có thể che chở cả đời được?" Lão hòa thượng nói với Bùi Tiếu: "Phàm phu tục tử các ngươi đều là lòng tham không đáy?"

Ta tham lam?

Bùi Tiếu liếc nhìn Tạ Tri Phi đã mất hồn: Ta chỉ sở hắn xảy ra bất trắc thôi.

Còn cả người kia.

Hắn liếc qua Lý Bất Ngôn: bà cô này cũng thế!

Bà cô gần như là vọt tới trước mặt lão hòa thượng, quỳ xuống.

"Đại sư, ngài muốn cái gì, núi vàng núi bạc ta đều lấy cho ngài, cầu mong ngài giúp đỡ, cho chúng ta thêm chút thời gian đi."

Bảy ngày làm sao đủ được?

Tâm ma nào trước kia chẳng phải giải mấy tháng mới xong!

"Bảy ngày này..." Lão hòa thượng thở dài: "Là khối ngọc bội kia cứu nàng, theo lý sau khi hương kia đốt xong, nàng hẳn là sẽ chết rồi."

Lý Bất Ngôn sửng sốt: "Ý, ý ngài là gì?"

"Khối ngọc bội ngươi nhét vào tay nàng, không phải vật dương gian, là vật chí âm chí thuần, có thể... Ai da, ta nói với ngươi những thứ này làm gì?"

Lão hòa thượng không biết tại sao, lại đột nhiên bực bội.

"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, đến rạng sáng ngày mai, thì chỉ còn sáu này, sáu ngày sau thì đến thần tiên cũng không cứu được, đồ nhi."

Hư Vân lấy đồng hồ cát trong túi ra, đặt ở giữa bàn Bát Tiên.

Lý Bất Ngôn giương mắt nhìn, đồng hồ cát rơi xuống từng chút.

Xong rồi!

Nàng không khỏi bi thương, nước mắt chảy ra ào ào.

Bùi Tiếu yên lặng nhìn Lý Bất Ngôn, yết hầu lăn mấy cái, cuối cùng không dám khuyên, mà đi tới trước mặt lão hòa thượng, quỳ xuống.

"Đại sư à, ngươi pháp lực vô biên, có thể mang ta tới m giới, để ta ngửi thử mùi hoa quế kia, thay Yến Tam Hợp..."

"Ngu xuẩn ngu xuẩn!"

Lão hòa thượng tức giận đến vỗ bàn, cao giọng nói: "Đồ nhi?"

Hư Vân đi tới bên cửa sở, đẩy ra.

Một mùi hoa quế thấm vào ruột gan, lọt vào mũi mỗi người.

Đúng vậy, qua nửa tháng nữa là tháng tám.

Tháng tám, hoa quế thơm ngát.

Linh hồn Tạ Tri Phi chợt quay lại.

Chỉ thấy hắn giãy dụa đứng dậy đi tới bên quan tài, dịu dàng nhìn người bên trong, khóe miệng nở nụ cười kỳ quái.

"Nha đầu, tâm ma này, ta giải giúp nàng!"

Bình Luận (0)
Comment