Quỷ Giá

Chương 7

Bẵng đi vài hôm, trong thành bỗng hết chuyện quái lạ. Người bán hàng rong mới tới than phiền với Dương quả phụ ở phố đông, cái trống bỏi trong gánh tự nhiên không cánh mà bay, trong túi tiền lại dôi ra một ít bạc vụn.

“Một cái trống bỏi không đáng giá vậy…” Người thanh niên thành thật hơi nhăn mày.

Dương quả phụ cười hì hì, móng tay vừa nhọn vừa dài túm lấy ống tay áo của người bán hàng, túm tới túm lui đã thấy túm hắn vào trong phòng.

Quỷ kia trong tiệm tạp hóa lẳng lặng vén một góc rèm lên, đạo sĩ vẫn luôn đứng ngoài cửa hàng lập tức lọt vào tầm mắt. Trưa trờ trưa trật nắng tháng bảy chói gai cả mắt, dưới cái nắng chói chang, bạch y của đạo giả ngẩng cao đầu bay nhè nhẹ, chỉ đứng ở ngoài tiệm thôi đã thu hút ánh nhìn của mọi người.

Lát sau, Hàn Thiền nghe tiếng sột soạt bởi vạt áo của y lướt qua bậc cửa, tiếng bước chân chậm rãi từ xa đến gần, đều đều như giọng nói của y, trầm ổn, nghiêm trang, cứng ngắc.

Từ ba hôm trước, đạo sĩ chỉ đứng ngoài cửa nhìn hiện đã trực tiếp bước vào trong tiệm, dừng lại trước tấm rèm ngăn cách phòng trong, “Hàn công tử, tại hạ có một lời khuyên.”

Yêu quái bên ngoài lẫn con quỷ bên trong đều hết hồn, gióng tai nghe câu kế tiếp.

Đạo sĩ hiếm khi lộ ra vẻ do dự, “Nếu được thì…”

“Sao?” Hàn Thiền sốt cả ruột, “Chuyện gì?”

“Có thể dọn đồ đạc gọn gàng hơn không?” Dường như cảm thấy nói vậy chưa đủ huỵch toẹt, đạo giả ương gàn mặt tỉnh khô còn thẳng thắn chua thêm, “Quá lộn xộn.”

Thành thật là đáng yêu, nhưng thành thật quá đáng thì, ưa không vô.

Hàn Thiền im lặng thật lâu.

Đạo giả đứng ở ngoài cửa tròn mười hôm, ngày ngày mặc gió mặc mưa kiên trì đến, hiện tại vẫn nghiêm mặt đứng ngoài mành, khăng khăng đợi một câu trả lời.

Quỷ trong phòng tối nghiến răng, “Hạnh Nhân, tiễn khách.”

Y cũng không tự ái, cằm hơi khuỵu xuống, khom lưng cáo từ, “Bần đạo đã quấy rầy.”

Đi đến cạnh cửa, quỷ bên trong kiềm chế cơn tức, lạnh lẽo giễu cợt, “Đạo trưởng là người đứng ngoài khói lửa nhân gian, tiệm nhỏ quê mùa, sợ rằng cho dù dọn dẹp kỹ càng cách mấy cũng không đạt đến mức ‘sạch sẽ’. Phiền đạo trưởng chỉ điểm chút ít được chứ?”

Bóng đạo sĩ rời đi bỗng khựng lại. Con quỷ phía sau rèm nhếch miệng cười đầy toan tính.

Cứ tưởng y sẽ hành động như thường lệ, hất cao cằm rồi phẩy tay áo bỏ đi một mách. Dè đâu y chịu ở lại thật, không nói tiếng nào, xắn cao tay áo, trèo lên thang gỗ, lôi toàn bộ hòm xiểng lớn nhỏ ở trên xuống, động tác gọn bâng, không cho Hàn Thiền kịp chõ vào một câu.

Sau mấy hôm mưa giông, trong tiệm ngai ngái hơi ẩm. Cái giá gỗ cũ kỹ bị đè răng rắc muốn đổ đến nơi. Phó Trường tiện tay lấy ra một cái hộp gỗ. Hộp cũng ẩm, bên trong xếp một tấm vải dệt vàng xỉn không còn nhận ra được màu sắc vốn có.

“Cắt ra từ long bào của hoàng đế tiền triều đó.” Hạnh Nhân xoa xoa tay kè kè sát bên Phó Trường Đình, cặp mắt tròn xoe láo liên không chớp dõi theo cái hộp gỗ trong tay y, “Cẩn thận nha. Mua mất ba đồng đấy.”

Phó Trường Đình lại ngẩng đầu nhìn, lẫn trong đống đồ bằng đồng chỉ có một cái hộp vuông là bằng đồng thau. Hộp tuy nhỏ nhưng cực kỳ nặng, cầm lên tay thấy nặng trình trịch. Nín thở mở ra, vậy mà bên trong chỉ có một cái lông vũ hai màu vàng xanh đan xen nhau.

“Lông Duy điểu.” Lười biếng trở người trên bàn sổ sách, Sơn Tra trong lốt nguyên hình khịt khịt mũi, “Loài chim ứng với điềm xấu, mang trên người sẽ gặp chuyện xúi quẩy.”

Vàng bạc vũ khí, gương đồng đồ thiếc, đủ mọi hình dáng màu sắc, nhiều vô số kể. Còn có bình rượu nước ngoài trong suốt, khăn thêu của tú nương, cành hoa khô nhặt được ven đường, di vật thượng cổ chỉ có trong truyền thuyết… hầu như trong tiệm cái gì cũng có, sưu tầm nhiều như cát ngoài bãi biển, dường như muốn nhét mọi thứ trong thiên hạ vào hết cái ấp bà tó này.

Qua hai ngày ngắn ngủi, tựa như đã xem sạch mọi vật trên đời. Phó Trường Đình dễ hay ngừng tay, xem xét kệ hàng cẩn thận. Con quỷ ở trong phòng tối kia gom nhặt mấy thứ đồ này để làm gì nhỉ?

Trên giá gỗ cao nhất gần với nội thất nhất, một chiếc lư hương nhỏ nằm trơ trọi. Không giống những món hàng sạch sẽ tinh tươm kia, lư hương vương đầy mạng nhện, tro đóng một lớp dày bên ngoài. Không dằn lòng được, Phó Trường Đình nhẹ tay nhấc nó xuống.

“Hừ.” Sau rèm cửa bật ra một tiếng hừ nhẹ. Quỷ kia ngó trộm nãy giờ đứng khoanh tay tựa người bên khung cửa, rèm cửa hơi vén sang một bên, lạnh lùng nhìn cử chỉ của y.

Phủi lớp bụi đi, đây đúng là một cái lư hương tử kim chế tác tinh xảo. Ngón tay cẩn thận vuốt nhè nhẹ mặt trong, trong lư có khắc kinh văn, chỉ có vài chữ ít ỏi nói lên xuất xứ của nó —— lấy từ Côn Lôn, đúc tại Bồng Lai, cất ở Chung Nam.

“Này…” Phó Trường Đình xoay người hướng vào trong.

Rèm cửa đã che đi thân ảnh của Hàn Thiền, chỉ từ khe hở thấy được y rũ ống tay áo xuống, “Muốn lấy cứ lấy.” Thái độ lạnh lùng xa cách, điệu bộ bất cần.

“Ừ.” Đạo giả gật đầu, lấy tay lau đi lớp bụi trên lư hương một cách nâng niu, “Vật của Chung Nam không thể lưu lạc bên ngoài.”

Lời nói trịnh trọng, khẩu khí trịnh trọng, ánh mắt cũng trịnh trọng nốt.

“Phụt ——” con mèo lẫn con thỏ trong tiệm đều bật cười ra tiếng.

Trong mành cũng cùng lúc truyền ra tiếng cười nhạo. Hàng yêu phục ma là chính đạo, thu hồi vật cũ cũng là chính đạo, trong mắt người phái Chung Nam, chỉ cần họ nghĩ vậy, tức là chính đạo khỏi cần bàn cãi.

Lời châm chọc còn chưa kịp thốt ra, đột nhiên tay người kia đưa vào trong rèm, mang theo một chuỗi tràng hạt. Hạt gỗ nhuốm mùi nhang khói lâu năm áo lên một lớp đen tuyền, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, hạt nào hạt nấy tròn trịa, nhẵn mịn, đã đeo trên tay đạo giả bấy lâu nay.

Hàn Thiền rũ mắt, lặng thinh nhìn bàn tay có khớp xương tách bạch của y. Đạo sĩ tính ưa sạch sẽ, ngay cả ngón tay cũng giữ gìn sạch sẽ, móng tay được cắt ngắn bầu bĩnh, trên đốt tay chỗ nào tiếp xúc với kiếm sẽ để lại vết chai dày cộm. Chuỗi tràng hạt đen bóng ở giữa ngón tay người đó khẽ lay động, ánh nhìn của y cũng không tự chủ mà lay lắt theo, “Làm gì thế?”

“Vật của Chung Nam, cũng là vật của công tử. Bần đạo lấy vật đổi vật.” Lời lẽ trước sau vẫn đương nhiên như thế, giống như trên đời này không có lời khó khăn nào mà Phó Trường Đình không dám nói thẳng ra.

Giữa khung cửa và rèm chỉ tạo ra một khoảng rất hẹp, quỷ đứng bên trong cửa cúi đầu, chỉ lộ ra gần một nửa khuôn mặt tái nhợt hơn người thường. Đạo sĩ ngoài cửa vẫn cố chấp đưa tay vào trong, khuôn mặt luôn mang theo chính khí cũng bị mành che khuất hơn phân nửa.

“Lư hương không đáng giá đến vậy.” Hàn Thiền mở mắt, đường nhìn dọc theo cánh tay để lưng chừng cho đến đôi mắt đen sâu thẳm tựa chuỗi tràng hạt trong tay kia, “Nếu đạo trưởng cảm thấy áy náy, tại hạ có thể xin lấy một vật của đạo trưởng.”

Mắt Phó Trường Đình chợt lóe lên, “Vật gì?”

“Đạo bào của người.” Con quỷ phía sau rèm ngửa đầu, ánh mắt kiên định, vẻ mặt nghiêm nghị, khóe miệng không mang theo nét cười, “Tại hạ muốn đạo bào trên người đạo trưởng.”

Mặt đạo giả hiện lên vẻ ngạc nhiên, trầm ngâm một hồi, y trịnh trọng gật đầu, “Được. Bần đạo sẽ mang đến cho công tử.”

Ngay cả câu tại sao cũng không hỏi, y phóng nhanh lên thang gỗ, đặt cái lư hương ngay ngắn lại chỗ cũ, phất ống tay áo ung dung rời đi. Dõi mắt theo bóng lưng khuất dạng của y hồi lâu, Hàn Thiền nghiêng người tựa vào khung cửa, sửng sốt đủ rồi, đôi mắt lại từ từ cong lên, “Đạo sĩ gỗ có khác.”

Đạo sĩ gỗ đi rồi không thấy quay lại. Hàn Thiền ngồi thẳng lưng bên khung cửa sổ trong phòng, nhìn tia nắng rực rỡ từ từ hóa thành sắc đỏ như ngọn lửa, rồi lại chuyển sang xám nhờ, cuối cùng chỉ còn một màu đen bao trùm. Trong tiệm thật vắng vẻ, không có khách vãng lai.

Cầm đèn lồng trong tay, con quỷ lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên, ánh lửa hắt ra một nụ cười tự trào. Cầm tiêu trúc, Hàn Thiền đi đến hồ Lâm.

Cảnh non nước ở hồ Lâm vẫn thế, mặt nước âm u che giấu hết tất thảy, không để lại dấu vết gì. Trăng sáng mênh mông, sóng trùng điệp điệp, tiếng tiêu thoảng được thoảng mất. Thổi làn điệu gián đoạn được một lúc lâu, phút chốc đã bị gió bạt đi. Hàn Thiền thôi không thổi nữa, giơ bàn tay phải lên, nhìn ngón tay thiếu mất của mình. Thảo nào người ta hay nói muốn mất toàn thây, chỉ thiếu một ngón tay, không ngờ lại vất vả đến vậy.

Duỗi dài tay ra, với tay lên cao thật cao, Hàn Thiền nghiêng đầu, thích thú nhìn ngắm ngón tay bị khuyết mất của mình. Khoảng trống giữa ngón giữa và ngón út vừa vặn chứa lấy mảnh trăng lưỡi liềm neo tại góc trời hẹp kia. Hai ngón tay khép lại, mở ra, ánh trăng cũng theo đó mà lúc ẩn lúc hiện, thoắt tối thoắt sáng. Chơi đủ rồi, Hàn Thiền hạ tay xuống, đôi mắt vốn trông vời nơi xa cũng hạ theo, ánh trăng giữa ngón tay đổi thành đạo giả đứng dưới đình.

Gã đạo sĩ luôn mồm la hét yêu nghiệt này nọ, dường như cũng ẩn tính ranh ma, cứ luôn lẳng lặng xuất hiện trước mặt người khác. Hàn Thiền giơ tay lên, mỉm cười nhìn xuyên qua khoảng trống rồi mới thong thả đi đến chỗ người kia, “Tại hạ cho rằng, đạo trưởng đã đổi ý.”

Khuôn mặt cứng nhắc của Phó Trường Đình vốn vạn năm không đổi, ngạc nhiên thay, âm điệu khô như ngói bỗng có vài phần chênh vênh, “Đạo bào của bần đạo đã cũ, đây là của sư đệ.”

Để giúp đỡ bá tánh, đệ tử Chung Nam phân tán khắp thiên hạ. Có điều đạo quán gần nhất chỗ này cũng phải trong thành Doanh Thủy ở Minh châu. Bằng tốc độ của con người, ngựa khỏe dồn vó câu đi liên tục cũng phải mất tròn ba ngày mới đến. Cho dù y có pháp thuật cao thâm, muốn đi về trong vòng vài canh giờ cũng không phải dễ dàng gì.

Trong mắt người thường, họa chăng chỉ là một lời nói đùa. Nào ngờ y lại tưởng thật. Hàn Thiền sững sờ, buông tay xuống, nương theo ánh trăng kinh ngạc nhìn vào mắt y. Đạo giả luôn áo mũ chỉnh tề, đi đứng thong dong, giờ thì ống tay áo trắng tinh không dính thế tục ám phải khói bụi, đôi giày đen không chạm cõi trần lấm đầy bùn ẩm, vài sợi tóc bên dưới đạo quan bay lòa xòa trước trán, ướt rượt mồ hôi.

Ngực y phập phồng liên tục, ho nhẹ hai tiếng, âm thanh khô khốc cũng không át được tiếng thở dốc, “Đồ mới, chưa từng mặc qua.”

Đã thở hổn hển vậy rồi, mà cũng không quên giải thích đâu ra đấy.

Nét cười của Hàn Thiền càng đậm hơn, chống khuỷu tay lên bàn đá, một tay vuốt cằm, một tay cầm tiêu trúc phe phẩy chỉ thẳng vào ngực người kia, “Nếu tôi chỉ muốn bộ đồ trên người đạo trưởng thì sao?”

Nét cười của Hàn Thiền càng đậm hơn, chống khuỷu tay lên bàn đá, một tay vuốt cằm, một tay cầm tiêu trúc phe phẩy chỉ thẳng vào ngực người kia, “Nếu tôi chỉ muốn bộ đồ trên người đạo trưởng thì sao?”

Khuôn mặt đạo giả còn thở dốc đanh lại, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt tràn ngập ý cười kia. Con quỷ giảo hoạt điềm nhiên đối mặt với y, nói lời xấu xa cốt muốn nhìn thấy vẻ khó xử trong mắt y, “Lúc đó tại hạ nói là muốn đạo bào trên người đạo trưởng kia mà.”

Hai bên nhìn nhau, người không nói, tôi cũng không nói, chỉ nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đối phương. Lát sau, mắt Phó Trường Đình chợt lóe sáng, “Được.”

Đôi vai khẽ rùng, ngoại bào rộng thùng thình đã được cởi ra.

Hàn Thiền chỉ thấy một màn trắng tinh. Xoạt xoạt mấy tiếng, ngoại bào thêu hoa văn mây cuốn màu xám bạc đã được xếp gọn đặt trên bàn. Lại giương mắt lên nhìn, đạo sĩ cực nghiêm túc đang chuẩn bị cởi bỏ đai lưng của mình.

“Người, người, người…” Y cứng họng, tiêu trúc trong tay run run chỉ về phía người kia, mặt Hàn Thiền không biết diễn tả nỗi choáng váng làm sao, “Người thực sự, thực sự là…”

Cái tên đạo sĩ này, chẳng nhẽ chưa bao giờ biết hai chữ ‘trêu đùa’ viết làm sao hử? Con quỷ dở mếu dở cười không biết phải nói thế nào, “Tên đạo sĩ này… này… này đừng cởi!”

Phó Trường Đình vẫn nắm lấy đai lưng, khó hiểu nhìn vẻ mặt biến đổi dữ dội của người kia, “Công tử có gì căn dặn?”

“Ha ha ha ha…” Nhịn không nổi, y phá ra cười. Khoanh tay lên bàn, Hàn Thiền bụm mặt cười suýt té ghế, “Người đúng là, đạo sĩ đúng là…”

Nên nói cái gì bây giờ? Vừa cười vừa lắc đầu liên tục. Tiếng cười trong trẻo hòa vào gió, xao động mặt hồ từng đợt.

Phó Trường Đình nín thinh mặc cho người ta cười, đạo sĩ thật thà giờ mới tỉnh ngộ, hóa ra là bị chọc. Đôi mày nhíu dữ dội, y bối rối nắm chặt y phục, đôi mắt không đè nén được lộ ra không ít tức giận.

Hàn Thiền thấy vậy càng cười dai, thêm mấy tiếng húng hắng phụ họa, mãi mới miễn cưỡng nghỉ cười. Cầm lấy đạo bào được đạo sĩ không quản nghìn dặm đưa tới trao đổi, nếp gấp thẳng thớm tinh tươm, thật giống người nam nhân nói sao làm vậy trước mặt.

“Bao nhiêu năm rồi mà vẫn thế.” Than thầm trong lòng rồi lại buột miệng thốt ra, quỷ kia cảm khái không thôi. Vạt áo màu xanh thẳm, tay áo thêu hoa văn mây cuốn sẫm màu tinh xảo. Vẫn là kiểu dáng năm xưa.

Năm xưa, y hãy còn là đứa trẻ ngây thơ của năm xưa. Ngày ấy, sương sớm mênh mông, bồng bềnh như voan mỏng uốn lượn quanh núi Chung Nam, chuông đồng đen đồ sộ trên tháp ngân nga ba tiếng thật vang, đã đến giờ lên lớp. Trong điện Tam Thanh lớp lớp hàng hàng chúng đệ tử ngồi chật kín cúi thấp đầu đọc bài. Đạo quan hoa sen ngay ngắn ngự trên mái tóc đen mực, tà áo viền màu xanh thẳm càng tôn lên khuôn mặt búng ra sữa của bé con. Chúng đệ tử khắc khổ ngồi ngay ngắn, mặt cúi thấp tràn đầy ôn hòa, gió sương thổi ống tay áo phấp phới, hoa văn tối màu thêu trên tay áo mơ hồ thấp thoáng tựa khói trong mây mù, mênh mông dung hòa thành biển mây bàng bạc. Cảnh tượng bao la cuồn cuộn, trăm năm sau vẫn lặng lẽ trườn vào giấc mộng u tịch của y, nửa mơ màng nửa ảo ảnh, loang loáng khói sương váng vất ánh chớp.

“Xét vai vế, người phải tôn tôi một tiếng sư thúc.” Giọng điệu quỷ kia cố tỏ ra phô trương hết mức, chỉ có mặt là không đổi sắc, “Sư phụ người Kim Vân Tử trước khi nhậm chức chưởng môn, là đại đệ tử ngôi thứ nhất. Tôi nhập môn muộn nhất, nếu không có sư huynh nhặt được ở chân núi, hẳn giờ này đã luân hồi siêu sinh từ lâu.”

Sư phụ nói, y bị cha mẹ vứt dưới chân núi. Đúng lúc sư huynh lén xuống núi chơi đùa, nghe được tiếng khóc, bèn đem y về phái. Khi đó, y chỉ mới ba tuổi nên chẳng nhớ nổi chuyện đó. Sư huynh ba ngày hai bận lại xách y ra giải trí, hết véo ngắt lại xoa nắn mặt mày, còn tấm tắc cảm thán, “Nhóc này da mỏng thịt mềm, ta đúng là nhặt được của báu.”

Một vị sư huynh khác xía vào, “Xui cái lại là con trai. Con gái thì tốt rồi, vô tình nhặt được vợ nghen.”

Sư huynh cũng không giận, ngoác miệng cười còn lớn hơn những người kia. Chỉ có y mãi giãy dụa trong tay sư huynh thế nào cũng không thoát ra được, bấn đến độ hai mắt nhòe nhoẹt.

Bởi vì đứng hàng thấp chẹt, các sư huynh rất thích ăn hiếp y. Khi đó tuổi còn nhỏ, học hành chưa đến nơi đến chốn, lúc bị hành ra bã cũng chỉ biết ngồi chồm hổm khóc váng lên. Lần nào sư huynh cũng sốt vó chạy đến, đập đám người bắt nạt y nằm bò ra đất, sau đó lại vuốt tóc y, chộp hai vai, miệng cười toe toét không giấu được vẻ kiêu ngạo, “Tiểu sư đệ do ta nhặt được, là người của ta. Bắt nạt nó thì có bản lĩnh gì chứ, có ngon thì múa may với ta này.”

“Sư huynh là người xuất sắc nhất trong lứa, không tính sư phụ người.” Đạo bào đặt trên bàn được y mải mê dùng tay vuốt phẳng, ngón tay lưu luyến quanh quẩn trên lớp vải trắng tinh. Đôi mắt Hàn Thiền không hề nhìn thấy cung trăng ở xa xa, cũng không thấy Phó Trường Đình trước mặt, ánh mắt mơ màng, đong đầy bởi những hoa văn đậm nhạt đan quyện nhau.

Phó Trường Đình trầm giọng nói, “Sư phụ chưa từng cho tôi biết những chuyện này.”

Chưởng môn Chung Nam đã thành người đắc đạo vượt khỏi tam giới, chuyện hôm qua, coi như chết cùng hôm qua, sợ là đã tiêu tán cùng hương khói ngày ngày lượn lờ trên điện Tam Thanh từ lâu.

Con quỷ vẫn tiếc nuối cõi người nheo mắt, “Người đó không biết những việc này đâu.”

Đại sư huynh là hạc giữa bầy gà, mắt không nhiễm bụi trần, chỉ cần ngẩng đầu đi qua chúng đệ tử thiên tư bình thường, để lại cho bọn họ một cái bóng lưng phong nhã hào hoa là được rồi, mấy chuyện khác cũng chỉ thừa thãi.

“Người có nhớ tên húy của những sư huynh đệ cùng lứa không? Nhập môn lúc nào? Người từ đâu đến? Tu vi ra sao không?”

Phó Trường Đình thành thật cúi đầu lắc lắc.

Ngón tay Hàn Thiền vẽ vòng tròn, cuối cùng dừng lại ở vị trí gần trái tim trên ngực áo đạo bào, “Thế nên sư huynh hận người đó.”

Cho dù là thèm muốn, đố kỵ, yêu thích, căm thù, thế gian này chuyện đáng hận nhất chính là việc ngươi ngày ngày đêm đêm miệng nhắc đến hắn, khảm vào trong mắt, khắc vào trong tim, nhưng người ta lại lãnh đạm hờ hững tựa người vô can, chưa bao giờ ngó ngàng đến ngươi.

“Luận khắc khổ, sư huynh không thua kém y. Luận chăm chỉ, sư huynh chẳng bao giờ chểnh mảng. Luận ngộ tính, sư huynh cũng là người thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng mà, về thiên tư…” Số trời đã định, người có đấu tranh cách mấy, bất quá cũng chỉ là một nét bút sơ sài trên sổ sinh tử. Chỉ một nét bút, đã trở thành chấp ngộ cả đời của sư huynh. Trọng tâm câu chuyện bị đẩy quá xa, Hàn Thiền chợt bừng tỉnh, nhìn lướt gương mặt lắng nghe chăm chú của đạo sĩ, chậm rãi giơ tay phải lên, “Sư phụ người lần đầu nhìn đến tôi, cũng chỉ vì lư hương này.”

Tay phải bị mất một ngón run rẩy vươn đến trước mặt Phó Trường Đình, Hàn Thiền hít sâu một hơi, tốc độ nói chậm lại, buông từng chữ một hỏi người kia, “Theo luật Chung Nam, đệ tử trộm cắp, phải xử thế nào?”

Tốc độ nói của Phó Trường Đình cũng chậm theo, nhìn đối phương không chớp mắt, khuôn mặt của con quỷ hiện tại là một khuôn mặt đầy bi thương, “Kẻ trộm cắp đáng khinh, ngang tội sỉ nhục thầy, phải chặt một ngón tay, trục xuất khỏi sư môn.”

“Vậy nên, tôi không thể mặc đạo bào này nữa.” Miệng nói nhẹ hẫng, ngón tay nãy giờ vẫn quyến luyến trên đạo bào chậm rãi ấn xuống quẹt một đường sau cuối. Hàn Thiền dứt mắt ra, hệt như cái ngoái nhìn cuối cùng trước cửa núi. Tay trái phất một cái, một lớp vải bọc lấy bộ đồ cẩn thận, không để hở chỗ nào, “Cháu ngoan, cháu làm sư thúc rất vui. Có cần thúc nói cho cháu biết, bảo vật pháp khí của Chung Nam cất ở đâu không?”

Không để ý đến sự đùa cợt đó, Phó Trường Đình bỗng vươn tay ra, nắm chặt lấy tay phải chưa kịp rút lại của y.

“Người…” Hàn Thiền giật mình, cố giằng tay lại. Lòng bàn tay đạo giả nóng hổi, hừng hực khiến y nhớ đến độ ấm lưu trên cái bình thuốc kia. Quỷ tính âm, chỉ cần một ít nhiệt độ là có thể lấp đầy cái hố rỗng toác trong tim.

Ánh mắt Phó Trường Đình vẫn vậy, không thấy vui buồn. Y khăng khăng nắm lấy bàn tay người kia, tay còn lại vuốt dọc cổ tay, tựa như có gió xuân tháng ba ấm áp bên hồ Lâm ve vẩy, hây hây chuồi giữa những ngón tay giao nhau của hai người, xoa qua mu bàn tay, cuối cùng tuột ống tay áo xuống, nắm lấy cổ tay gầy guộc của Hàn Thiền.

Hàn Thiền cảm thấy cổ tay cũng thật ấm áp, cúi đầu nhìn, vẫn là chuỗi tràng hạt sáng nay Phó Trường Đình truyền qua rèm cửa, giờ đang chao động trên cổ tay của chính mình.

Không đợi y đặt câu hỏi, Phó Trường Đình đã cướp lời, “Giúp ích cho việc tu hành, trợ giúp người sớm được luân hồi.”

“Tôi không…” Thốt ra lời cự tuyệt, Hàn Thiền cố gắng giật ra, muốn giằng khỏi tay người kia, kết quả là kéo chuỗi tràng hạt kia quấn chặt lấy cổ tay phải.

Lòng bàn tay đạo giả dán sát mu bàn tay của y, những ngón tay đan vào nhau. Hàn Thiền phát hiện ra, đôi mắt chính trực của Phó Trường Đình đang chiếu thẳng vào ngón tay cụt của y, tim nảy lên một cái, càng cố gắng tăng phần giãy dụa, “Buông tay ra!”

Trong tình huống này, không hề thấy khuôn mặt ngày thường vẫn tuân theo khuôn phép của đạo giả có nửa phần thoái nhượng, vừa trở tay lại, người kia liền vững vàng bắt lấy mu bàn tay của y, mặc cho bàn tay minh chứng chuyện nhục nhã trước kia phơi bày dưới ánh mắt của cả hai.

“Ngươi!” Mắt Hàn Thiền hoe đỏ, nghiến răng ngoảnh đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy bất cứ sự khinh thường nào trong mắt người kia. Ánh mắt đó y đã thấy nhiều lắm rồi. Không cần gã đạo sĩ cương trực này lặp lại.

“Chuyện hôm qua, coi như chết cùng hôm qua.” Nhìn ngón tay thiếu mất, đôi mắt đạo giả vẫn trong suốt, vẫn là khuôn mặt vô tư khi định tội phán tử chúng yêu quái tà ma, chân mày lẫn khóe mắt, đều nói không hết sự dịu dàng thương xót, “Luân hồi đi thôi, trần gian khổ lắm.”
Bình Luận (0)
Comment