Dịch: Tuyệt Hàn***
Nhìn chiến đấu hết sức căng thẳng trước mắt, Vương Hủ bèn chạy về phía cửa ra: "Ta chợt nhớ tới quên tắt bếp gas trong nhà, phải tranh thủ đi xem mới được..."
Tề Băng cũng gần như phản ứng đồng thời với Vương Hủ: "Áp khí tựa hồ đang xuống thấp, có thể là sắp mưa, ta phải về thu quần áo..."
Hai người bọn họ đồng thời ra khỏi cửa, chạy như điên dọc theo con đường.
"Ngươi không đi cùng bọn chúng hả?" Derek quay đầu lại nhìn Miêu Gia, hắn tựa hồ không hề quan tâm tới sự tồn tại của Manson.
Miêu Gia giang hay tay, lắc đầu: "Vợ của ta không có trên đó, cho nên ta không lo lắng."
Manson cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng chờ bọn chúng trở lại, chỗ đó còn có người sống sao?"
Derek không chờ Miêu Gia trả lời vấn đề này, hắn trực tiếp đi đến trước mặt Manson nói: "Ngươi nên lo lắng cho chính mình thì hơn."
Ngay sau khi Derek dứt lời, cảnh vật đã lập tức thay đổi. Ba người không hề ở trong phòng thí nghiệm khi nãy mà là một khoảng đen kịt, giống như bóng đen đã phủ khắp toàn bộ thế giới này. Mỗi khi mở mắt đều có cảm giác kỳ dị giống như linh hồn sắp bị hút ra khỏi thân thể.
Manson lộ vẻ mặt hung ác, tiến về phía trước, lại một lần nữa đánh về phía Derek. Thần sắc của Derek vẫn hết sức lạnh nhạt, hắn giống như đang nhìn Manson vùng vẫy giãy chết vậy, thậm chí là sự vùng vẫy giãy chết không có bất kỳ ý nghĩa nào.
"Không đúng..." Miêu Gia thầm nghĩ: "Manson có lẽ hiểu rất rõ sức mạnh của Derek. Đến cả ta hắn còn không tiêu diệt được huống hồ là Derek, hắn phải hiểu chứ? Nhưng vì sao hắn vẫn dám phản lại cấp bậc thứ thần như Derek cơ chứ? Chẳng lẽ..."
Thân thể Derek một lần nữa bị Manson đâm xuyên qua, nhưng như cũ vẫn không hề có máu tươi chảy ra. Hắn hừ lạnh một tiếng, vung khẽ ngón tay, thân thể của Manson lập tức biến thành những hạt bụi lốm đốm, cuối cùng bị không gian hắc ám kia hút đi tất cả.
Hạ sát Manson nhưng Derek cũng không quay đầu lại, nói chuyện với Miêu Gia: "Phàm nhân, trong hoàn cảnh như thế này mà ngươi vẫn có thể trợn tròn mắt ngạc nhiên?"
Thần sắc của Miêu Gia trở nên hết sức ngưng trọng: "Đáp án không phải rất rõ ràng ư... Ngươi tự nhìn thân thể của ngươi xem."
Derek không hiểu, nhưng hắn vẫn cúi đầu nhìn xuống miệng vết thương. Hắn chỉ thấy từ trong vết thương không hề có máu là một khối sáp mà thôi.
"Cái này?!"
Thanh âm của Manson lại một lần vang lên: "Ha ha ha... Không rõ sao? Con của ta? Cũng không phải là do tên phàm nhân kia lợi hại, mà là ngươi đã không còn ở cấp bậc thứ thần nữa rồi."
Lập tức có mấy chục tên Manson xuất hiện trong bóng tối, tất cả đều có vẻ đắc ý. Lần này kẻ loay hoay lại trở thành Derek mất rồi.
"Kẻ mềm yếu nhu nhược kia, ngươi không hề suy nghĩ sao? Ngươi chỉ có một tín đồ là ta. Mà trên thế gian này biết rõ sự tồn tại của ngươi, hơn nữa thật sự sợ hãi ngươi chỉ có những kẻ đã chết kia, chúng chính là những kẻ mà ngươi đã giết. Từ đó tới nay kẻ cung cấp tín ngưỡng lực để ngươi trở thành thứ thần là ai? Chỉ có mình ta mà thôi!
Mà hiện tại ta vứt bỏ tín ngưỡng của ngươi, lực lượng của ngươi cũng theo đó mà trở thành thứ không đáng để nhắc tới nữa rồi!"
Miêu Gia ở một bên quan sát bọn hắn, thầm nghĩ: "Không đúng, Derek cũng có lực lượng của chính mình..."
Derek nhìn đám Manson đang tiến tới gần bản thân, trên khuôn mặt tái nhợt như xác chết của hắn đã bắt đầu có mồ hôi lạnh đổ xuống: "Ngươi cho rằng... Như vậy là có thể thay thế ta?"
Manson trả lời: "Ha ha ha! Chẳng lẽ ngươi còn có khả năng chống lại được ta lúc này? Ta không hiểu lực lượng của ngươi? Ta cảm thấy thật buồn cười Derek ạ. Ngươi đừng quên rằng huyết thống của chúng ta giống nhau, mặc dù ta chỉ là hậu nhân rất nhiều năm sau của ngươi, quốc tịch cũng đã trở nên bất đồng. Nhưng ta biết rất rõ năng lực của gia tộc chúng ta hết sức bất phàm, nó có thể biến chấp niệm trở nên hết sức mạnh mẽ, hơn nữa có thể biến chúng thành thứ có thật!
Ta mới là kẻ có được huyết mạch chính thống. Derek! Ta chính là trực hệ của quý tộc! Mà ngươi tối đa chỉ là tên con hoang trong chi thứ mà thôi! Ta không phải là một tên cha sứ bình thường trên nước Mỹ, ta lẽ ra đã trở thành Bất Hủ! Ngươi! Chính vì do cái thứ mềm yếu như ngươi đã lấy mất một phần lực lượng của ta. Hiện tại, ta muốn cho ngươi thấy ai mới là kẻ mạnh hơn!"
Nhóm Manson đồng loạt tấn công, Miêu Gia quan sát tất cả các động tác của bọn chúng. Hắn cảm thấy lạnh gáy: "So với lúc trước lại lợi hại hơn nữa rồi... Mỗi một giây đều trở nên mạnh mẽ hơn, tự mình cung cấp lực lượng cho bản thân... Cái thứ huyết thống quái vật gì vậy? Tới cả Doaremon có lò phản ứng cung cấp năng lượng cũng không mạnh tới vậy..."
Derek dùng tay ôm lấy vết thương, thân thể của hắn bị hóa thành sáp càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn cố hết sức nâng một cánh tay lên: "Death By Black Hole..."
(*) Vì Derek là người Anh nên mình thay đổi chiêu thức của hắn thành hố đen cho đúng, chứ cái tên nguyên tác là Thâm Uyên Thao Thiết nghe hơi chán.
Bóng tối xung quanh như biến thành thứ chất lỏng sền sền, chúng giống như đám xúc tu có ý chí, quấn lấy từng tên Manson. Bóng đen dần dần hút hết tất cả bọn chúng, sau đó ở nơi không nhìn thấy thậm chí có âm thanh thân thể bị nghiền nát vang vọng khắp không gian...
Nhưng rất nhanh, những tên Manson mới lại xuất hiện, bọn hắn giống như từ trong nước mọc ra vậy. Nguyên một đám Manson ngẩng đầu từ lòng đất đen kịt trồi lên, số lượng lại một lần nữa gia tăng!
Miêu Gia từ khi hai kẻ này bắt đầu chiến đấu đã rời ra xa, hắn cảm thấy tình cảnh của mình càng ngày càng nguy hiểm, giống như phóng viên tác nghiệp ở mấy chiến trường lớn có thể bị trúng đạn lạc. Thế nhưng hắn lại không thể rời đi, hắn nhất định phải tiếp tục quan sát, tới khi phát hiện được phương pháp đánh bại Manson...
......
Ngay khi phân thân Manson xuất hiện trước mặt mọi người, kẻ đầu tiên đứng dậy lại khiến người khác bất ngờ. Không phải Dụ Hinh, lại càng không là Arns, mà chính là William.
Hắn vốn là kẻ không theo lý tưởng anh hùng, nhưng đàn ông trong phòng chỉ có hắn và Arns, giáo sư Hách. Hai tên giáo sư Arn và giáo sư Hách chính là đại thúc vô dụng ( đó là quan điểm cá nhân của William), thân là một người nam nhân, hắn không thể cứ ngồi không chờ chết như vậy.
"Ha ha... Phàm nhân, ngươi là kẻ đầu tiên muốn chết sao?" Manson nói.
William cũng không trả lời, hắn quơ lấy một cái ghế đập vào đầu Manson. Đối phương căn bản không né không tránh, một tiếng “Rắc” vang lên, cái ghế vỡ làm bảy tám mảnh. Tay của William rả rời nhưng Manson vẫn đứng nguyên đó, trên mặt nở một nụ cười lạnh.
Dụ Hinh cuối cùng cũng không nhịn được, mặc dù không muốn sử dụng năng lực của mình quá sớm nhưng nàng vẫn phải ra tay. Gần như lập tức, nàng đã xuất hiện ở trước mặt Manson, yêu khí màu tím đã bao phủ khắp cả thân thể nàng.
Manson nhếch môi: "Ngươi đã suy yếu không ít rồi nhỉ... Ha ha... Lực lượng của các ngươi dù sao cũng không thể khôi phục trong thời gian ngắn... Nhưng giờ phút này ta còn mạnh hơn cả trước kia rất, rất nhiều!" Hắn nói xong, lập tức ra tay.
Dụ Hinh hoàn toàn dự liệu được đối phương sẽ phản kích, nhưng sau khi tử khí của Manson và yêu khí của nàng va chạm, cả chất và lượng Manson đều hơn nên nàng bị đẩy lùi. Dụ Hinh nặng nề văng lên một bức tường, trên vách tường ngay sau đó bị lõm mất một khoảng lớn.
Manson lại quay mặt nói với William: "Thế nào hả Phàm nhân? Ngươi cảm thấy chống cự có ý nghĩa sao?"
Loảng xoảng...
William lại cầm lấy một cái bình hoa đập thẳng xuống đầu Manson. Giáo sư Hách bình thường nhìn hết sức nhã nhặn nhưng giờ phút này cũng quát lên một tiếng lớn, ôm lấy thân Manson, miệng hô to: "Các ngươi chạy mau! Ta giữ chân hắn!"
"Ha ha ha... Trò chơi này rốt cục bắt đầu trở nên vui dần rồi đó, ngươi đến cùng có thể giữ được mấy người? Các ngươi có thể chạy đi đâu?" Những lời này truyền tới từ bốn phương tám hướng, kể cả từ xung quanh, phía bên ngoài cửa sổ, thậm chí là cả bức tường sau lò sưởi. Tất cả đều là Manson, chúng lần lượt chui ra...
"Được rồi, không có cách nào nữa rồi." Arns giống như đã buông bỏ, chậm rãi đứng lên.