Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 38

Nơi này chính là lãnh địa của chúng Quỷ Tướng. Vì trên bầu trời luôn xuất hiện mặt trời và mặt trăng chiếu xuống mặt đất nên việc cần làm mỗi ngày của vô số quỷ hồn ở đây chính là hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, từ đó đề thăng năng lực linh hồn của mình. Quan trọng hơn, họ chờ mong mình có thể cùng quân chủ trở về nhân gian và thống trị thế giới vào một ngày nào đó.

Đường đi tại thành Vạn Cốt đều mang phong cách kiến trúc thời Bắc Tống, trong khi giữa thành thị có một tòa tháp cao sừng sững mang khí thế ngất trời, chọc thẳng vào giữa mây xanh.

Tại tầng thứ ba mươi của tòa tháp ba mươi hai tầng, tướng Thanh Long Ngô Du - một thành viên trong nhóm Tứ Quỷ Tướng đang nghe kẻ dưới trướng báo cáo.

"Ngươi nói cái gì? Linh hồn Dương Tứ Hải đã bị hủy diệt sao?" Vẻ mặt của Ngô Du không hề ổn định.

Kẻ đang báo cáo với Ngô Du chính là Quỷ Tướng Giác Mộc Giao của Thanh Long bộ: "Đúng vậy! Sau khi một mình rời khỏi thành Vạn Cốt, hắn trở về nhân gian báo thù riêng, bởi vì thực lực của hắn rất yếu nên không cần qua chuyển giới môn mà vẫn có thể tìm được khe hở để xuyên qua giới khác, đã vậy năng lực lại chuyên về chạy trốn... Thuộc hạ thật không thể bắt hắn về, xin tướng quân trách phạt."

Ánh mắt của Ngô Du dừng lại trên mặt Giác Mộc Giao khiến hắn ta toát mồ hôi lạnh ướt lưng áo.

Chỉ thấy Ngô Du chậm rãi đi đến bên người hắn, rồi vỗ vai Giác Mộc Giao và nói: "Tiểu Giác à, có phải ngươi xem phim cổ trang nhiều quá không? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên gọi ta là tướng quân. Cứ gọi ta là tổng giám đốc Ngô, chẳng phải ngươi chết thời kháng chiến thời à? Sao lại không theo kịp thời đại vậy chứ."

Khuôn mặt của Giác Mộc Giao mặt biến thành chữ quýnh (囧): "Thế nhưng mấy vị tướng quân khác nói đây là quy định..."

"Ngươi quan tâm đến mấy thứ khỉ gió đó làm gì? Mấy thằng cha đó toàn là lão ngoan đồng chết mấy trăm năm mà không đến nhân gian nhìn ngắm các mặt của xã hội. Cả ngày hết bế quan lại bế quan, ta rủ bọn họ chơi mạt chược thì họ lại nói ta mê muội mất cả tâm trí. Ầy, phải biết rằng ta còn chết sớm hơn họ nữa đấy... Dù gì thì chúng ta yếu nhất trong ba thế lực lớn ở Âm Dương giới, trong khi bọn họ cả ngày cứ mơ đến lúc đánh về Nhân Gian. Xem ra muốn cứu cũng không còn thuốc nào cứu được." Ngô Du ngồi xuống sa lon, rồi xổ nỗi bực tức của mình ra.

Tất cả mọi thứ trong thành Vạn Cốt đều là đồ cổ, chỉ trong phòng của hắn mới có nhiều "hàng buôn lậu" hiện đại như thế. Có lẽ là vì quỷ hồn tại Âm Dương giới không có nhu cầu sử dụng nên chuyện hưởng thụ vật chất rất hiếm thấy.

"Chẳng qua..." Ngô Du nghiêm mặt, rồi nói tiếp: "Dương Tứ Hải cũng là một viên quỷ tướng của chúng ta, tuy còn chưa tới cấp bậc Nhị Thập Bát Tú như ngươi nhưng người ta cũng luyện thành Linh Thể Hợp Nhất nên vẫn tốt hơn so với đám cô hồn dã quỷ cù bơ cù bấc ở trong thành. Giờ hắn đã chết rồi, chúng ta cũng không thể thờ ơ, ít ra phải cho những người săn quỷ kia nhìn thấy một chút màu sắc."

"Tướng... Tổng giám đốc Ngô, thật ra bây giờ chính là cơ hội tốt để dạy dỗ những người săn quỷ kia. Nghe đâu gần đây bọn họ đang cử hành một cuộc thi gọi là Đánh Giá Lính Mới, bởi vậy rất nhiều người săn quỷ tụ tập tại thành phố S. Mà linh thức của Dương Tứ Hải lại biến mất ở thành phố này, chi bằng chúng ta mượn thời cơ để làm lớn một hồi."

"Phi, ngươi thật không biết động não mà. Nên nhớ bây giờ không phải Tiết Thanh Minh nên cửa chuyển giới vẫn làm khó Tứ Quỷ Tướng, ngay cả đám Nhị Thập Bát Tú như các ngươi cũng không có mấy gã qua được. Chẳng lẽ ta phải phái một đám tạp binh đấu với người ta à? Cuộc thi Đánh Giá Lính Mới có ba gã Thập Điện Diêm vương tọa trấn đấy, không biết là ngươi dạy dỗ người ta hay vẫn là người ta dạy dỗ ngươi đây?"

"Tổng giám đốc Ngô nói rất phải... Là thuộc hạ ngu dốt..."

"Ta thấy giờ là lúc phóng thích 'Vật kia'." Ánh mắt Ngô Du chợt lạnh.

Giác Mộc Giao hỏi Ngô Du với vẻ kinh ngạc: "Tổng giám đốc Ngô, chẳng lẽ ngài muốn nói đến 'Mộng Ma'?"

"Hắn bị nhốt trong địa lao đủ lâu rồi, chúng ta phải cho hắn hít thở chút không khí. Lại nói chuyển giới không phải vấn đề khó đối với hắn, ngay cả việc giải quyết mười mấy người săn quỷ cũng chẳng phải khó."

"Thế nhưng... Nếu Mộng Ma lại làm phản lần nữa..."

"Yên tâm, vì trong địa lao không thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt nên mặc kệ ba trăm năm trước hắn có thể đánh ngang tay với Chu Tước thì nay độc chiến với ba gã Nhị Thập Bát Tú đã là cực hạn, dù sao những năm gần đây này các ngươi phát triển khá khả quan... Thứ ta xem trọng chính là năng lực của hắn, tuy việc ngủ nghỉ không là gì đối với quỷ hồn nhưng dùng hắn để đối phó với những con người thì không gì tốt hơn."

Yết hầu của Giác Mộc Giao run khẽ. Giờ thì hắn đang rời khỏi phòng với lệnh viết tay của Ngô Du và đến địa lao để thả một quái vật đã bị nhốt ba trăm năm ra ngoài. Còn nhớ khi Tứ Quỷ Tướng xuất hiện, kẻ này có thể đánh ngang cơ với Chu Tước - quỷ tướng mạnh nhất!

...

Tại nhân gian, trong căn tin trường Tường Dực.

"Cái gì? Ngươi chỉ về nhì trong cuộc thi diễn ra vào ba năm trước?" Vương Hủ thét thật to, suýt chút nữa đã phun tất cả cơm trong miệng lên trên mặt của Tề Băng.

Tề Băng trả lời với khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc nào: "Đúng vậy, không tồn tại khái niệm vào nghề ba năm với các hậu bối của những gia tộc lớn. Chính vì thế, khi ta mười sáu tuổi đã tham gia Đánh Giá Lính Mới. Mỗi ba năm, các gia tộc lớn đều có trong top ba, lần trước người về nhất chính là Bích Ảnh Tiêm Thương Lưu Hàng, kẻ kế thừa duy nhất của nhà họ Lưu ở Thành Đô. Chẳng qua nhà họ Lưu chỉ có một mình hắn còn trẻ nên ngươi không cần lo anh chị em nhà hắn đánh nhau với mình."

"À há, nói vậy nhà họ Lưu không có duyên với cuộc thi này ít nhất mười sáu năm nhỉ?"

"Đúng vậy, chẳng qua gia tộc đó có thế lực rất lớn. Thường thì những thế gia có bối cảnh và thực lực ở hiện thực sẽ bỏ qua kế hoạch hoá gia đình. Nếu chỉ tính trong hai mươi năm tới, vậy gia tộc này có thể cho ra khoảng ba hoặc bốn người tham gia Đánh Giá Lính Mới, đó là chưa kể đến bà con thân thích."

"Vậy chẳng phải không công bằng đối với những kẻ mới trở thành người săn quỷ bình thường hay sao?"

Một lần nữa, Tề Băng nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt khinh bỉ: "Trong cuộc thi diễn ra vào sáu năm trước, Miêu Gia về nhất dù chỉ mới vào nghề một tháng."

"Phì!" Vương Hủ đã phun cơm trong miệng ra ngoài.

"Cái gì? Năm đó có phải thời kỳ mất mùa của các gia tộc lớn hay không? Ta chẳng thể ngờ rằng thằng cha củi mục đó có thể giành được vị trí thứ nhất đấy!"

Tề Băng không dây dưa những chuyện đã qua với hắn: "Chuyện năm đó ta không biết, chẳng qua ta biết chút chuyện của năm nay."

"Ồ, lời này có ý gì?"

Tề Băng lấy một quyển sách nhỏ ra khỏi lồng ngực, rồi đưa đến trước mặt Vương Hủ. Trên mặt sách có viết dòng chữ "Tư liệu và tỉ lệ đặt cược của các tuyển thủ".

"Này, tỉ lệ đặt cược là ý gì? Chẳng lẽ cuộc thi này cũng có thể cá cược như đánh quyền anh ngầm sao?"

"Một nhóm người có năng lực linh hồn nhưng không muốn gia nhập hàng ngũ người săn quỷ người nên chúng ta xếp bọn họ vào nhóm 'Người biên giới', ví dụ như Dụ Hinh. Những người này khi thì một mình vãng lai tại Âm Dương giới cùng Nhân Gian giới để buôn lậu, một số người khác lại nghĩ cách kiếm lời khi các sự kiện lớn diễn ra. Dù sao pháp luật nhân gian cũng không thể quản lí bọn họ, trong khi người săn quỷ lại cảm thấy những người này làm kinh tế phồn vinh, thế nên cuộc sống của bọn họ còn tốt hơn chúng ta rất nhiều."

"Quyển sách này có giá ba nghìn quỷ tệ và in từ loại chữ chỉ đọc được bằng khả năng Linh Thị. Mặt trước là số điện thoại tư vấn cá cược, nếu có đủ quỷ tệ thỏa mãn giá trị tin tức, dù là quỷ hồn của Âm Dương Giới cũng có thể mua được."

Vương Hủ mở sách thì mới biết hóa ra tác giả sắp xếp thứ tự dựa theo tỉ lệ cược, mà nếu nói thứ tự được sắp xếp theo khả năng về nhất của người tham gia cuộc thi cũng không sai. Chẳng qua đây chỉ là những tin tức tình báo và phân tích thực lực trong một giới hạn của người biên giới. Ví dụ như danh xưng, bối cảnh gia tộc hoặc là năng lực đã được bọn họ thăm dò bằng tất cả mọi thủ đoạn.

Tuy thứ này có thể lấy ra tham khảo nhưng tác dụng lại không hề lớn. Đa số những người xếp trên là vì bọn họ thành viên của một gia tộc lớn, hoặc nhờ giải quyết được vài chuyện lớn trong những năm vào nghề.

Vương Hủ xem ba người xếp đầu trước.

Người được ở vị trí thứ nhất tên Gia Cát Duy, biệt hiệu là Sáo, nam, mười tám tuổi, năng lực không rõ, đằng sau còn viết rõ hắn là "Đệ tử của Tần Nghiễm Vương". Nhờ Tề Băng giải thích, Vương Hủ đã biết nhà họ Gia Cát cùng nhà họ Lưu đều là gia tộc săn quỷ lớn ở Thành Đô. Trong khi Tần Nghiễm Vương Trói Thiên, một trong Thập Điện Diêm Vương, vốn tên là Gia Cát Tham. Lão ta vừa là sư phụ của Gia Cát Duy, vừa là cậu ruột của hắn, đã vậy Tần Nghiễm Vương còn là trọng tài lần này nên tỉ lệ đặt cược của ông bạn Gia Cát không thể thấp được...

Xếp thứ hai là Trình Tú Phong, tên hiệu Bắc Thủ, nam, ba mươi hai tuổi, vào nghề ba năm, thường đeo một đôi găng tay. Mấy năm gần đây, hắn tạo được chút danh vọng tại phương bắc. Kẻ này và Vương Hủ tuy xuất hiện bất ngờ nhưng thực lực xuất chúng, đáng được xem trọng.

Chỉ nhìn thoáng qua hai vị trí đầu, Vương Hủ đã cảm thấy hi vọng của mình không lớn. Nhưng ngay khi xem đến vị trí thứ ba, hắn chợt nhận ra người này.

Tôn Tiểu Tranh, tên hiệu Thiên Vô Nguyệt, nữ, mười sáu tuổi, có khả năng điều khiển Tranh thú, năng lực khác không rõ, con gái thứ ba của nhà họ Tôn.

Vương Hủ nở nụ cười âm hiểm: "Ha ha! Cái này gọi là "không phải oan gia không đối đầu". Hitler cũng có nói: Thời khắc báo thù đã đến!"
Bình Luận (0)
Comment