Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 42

Vương Hủ hoàn toàn không hiểu “Phương Thành Chi Thủy” muốn ám chỉ nơi nào, nhưng Hoắc Phong chỉ nói bốn chữ này nên hắn đành phải ghé vào tiệm để tra tài liệu. Khi ấy là chín giờ ba mươi phút tối, thời gian đã trôi qua hơn một nửa.

Nửa tiếng trước, đã có người tìm được vị trí của sòng bạc.

Người đầu tiên đến nơi là Gia Cát Duy, không hổ danh là hạt giống số một. Tuy hắn không nghe ngóng tin tức từ Vũ thúc nhưng trong thời gian cực kỳ ngắn, hắn đã vượt qua bài kiểm tra, thậm chí còn lập tức hiểu được ý nghĩa của Phương Thành Chi Thủy. Sau không đầy một giờ, hắn đã tìm được vị trí của sòng bạc, xem ra nếu không dựa vào quan hệ thì hắn chính là một người có thực lực.

Kẻ đến nơi thứ hai là Khương Nho, người của Lãnh Môn. Người này xếp ngoài top 100 trong bảng xếp hạng cá cược nhưng lại là người tìm được sòng bạc nhanh thứ nhì. Cũng không biết hắn bị đánh giá thấp hay có mánh khóe gì khác.

Trong vòng một tiếng rưỡi, chỉ có hai người đến nơi, cuộc thi đấu vẫn đang tiếp tục...

Cùng lúc này, tại một nơi nào đó trong thành phố S.

Một người đàn ông râu ria tỉnh lại từ cơn hôn mê. Vừa tỉnh lại, hắn liền lập tức ngồi dậy và cẩn thận đề phòng xung quanh, có vẻ hắn e sợ có một mối nguy hiểm nào đó sắp tấn công mình.

Tuy xung quanh chỉ là một mảng đen kịt nhưng một giọng nói già cả bỗng vọng đến từ nơi xa: “Yên tâm, bây giờ ngươi đã an toàn.”

Dường như người đàn ông râu ria vô cùng kinh sợ khi nghe giọng nói này, hắn nói: “Ngươi là... Tống Đế Vương đại nhân?!”

Tống Đế Vương: “Ta cũng tình cờ gặp được nên mới cứu ngươi. Phục Thiên, ngươi đã quá sơ suất. Đường đường là Thập Điện Diêm Vương mà suýt chút nữa đã mất mạng.”

Người đàn ông râu ria này chính là Tần Quảng Vương Phục Thiên, cũng chính là Gia Cát Tham.

“Ta... xin lỗi. Thật không ngờ lại gặp phải đối thủ như thế ở nhân gian... Đúng rồi! Phải nhanh chóng thông báo cho những người săn quỷ khác, nếu không rất nhiều người có thể sẽ chết.” Gia Cát Tham vừa nói, vừa định đứng dậy nhưng hắn lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực.

Tống Đế Vương: “Đừng, Mộng Ma cho rằng ngươi đã chết nên bây giờ hắn đã biến thành ngươi và đi đến hội trường Đánh Giá Lính Mới. Ta nghĩ hắn làm vậy chắc chắn có mục đích gì đó. Ngươi hãy nhân cơ hội này để dưỡng thương và nấp trong bóng tối để xem tình thế, đó mới chính là thượng sách.”

Tống Đế Vương họ Dư tên An, được người đời gọi là “Nhân Gian Vô Lục”, có nghĩa là “Không cần đánh cũng có thể làm người khác khuất phục”. Hắn là người mưu lược và có lai lịch bí ẩn nhất trong Thập Điện Diêm Vương, những đề nghị do hắn đưa ra luôn luôn chính xác.

Gia Cát Tham vẫn hơi không yên tâm: “Nhưng... nếu hắn...”

Dường như Dư An biết Gia Cát Tham muốn nói gì nên trực tiếp cắt ngang hắn: “Nếu hắn muốn giết người thì cứ đánh lén là được, hoàn toàn không cần phải giả dạng ngươi để trà trộn vào. Hắn cố ý đánh lén ngươi trước chứng minh âm mưu của hắn không hề đơn giản.

Ngươi cứ yên tâm mà dưỡng thương. Cho dù Mộng Ma lừa được toàn bộ mọi người cũng chắc chắn không lừa được Vân Cô và Vũ Quang Tông. Hơn nữa, thằng nhóc của thành phố S cũng ở đó... Dù Mộng Ma có ngụy trang khéo thế nào cũng uổng công mà thôi. Ta nghĩ mấy người bọn họ chắc chắn đang chờ đợi Mộng Ma để lộ mục đích thật sự, sau đó sẽ cho hắn một đòn chí mạng.”

Nghe xong, Gia Cát Tham mới tạm thời yên tâm: “Vậy thì được... Đúng rồi, còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của Tống Đế Vương đại nhân.”

“Ầy, ngươi không cần khách sáo. Chẳng qua không được nhắc đến chuyện từng gặp ta với bất cứ ai. Cứ nói sau khi bị thương ngươi thoát chết rồi tự dưỡng thương là được.”

“Tống Đế Vương đại nhân, tại sao lại như vậy? Sau khi ngươi mất tích, mọi người đều vô cùng lo lắng. Hiện này, Sở Giang Vương đang tạm thời giữ luôn chức vụ Tống Đế Vương. Rất nhiều gia tộc đang gây áp lực cho Thập Điện Diêm Vương yêu cầu chọn một Tống Đế Vương mới. Nếu lâu ngày...”

“Ngươi không cần nói nữa, đó chỉ là hư danh mà thôi. Ta vốn không để ý những điều này. Gần đây ta mất tích vì đang làm một việc lớn. Việc này chỉ ta mới có thể giải quyết. Đến lúc thích hợp, ta sẽ giải thích với các ngươi.”

Dư An nói xong liền ẩn mình vào bóng tối, không hề để lại bất cứ dấu vết linh thức nào...

...

Vương Hủ lên mạng tìm kiếm cả nửa ngày rốt cuộc đã hiểu được ý nghĩa của “Phương Thành Chi Thủy”. Ban đầu, hắn nghĩ đáp án là “Mạt chược Đài Loan” nhưng rõ ràng đó là đáp án sai.

Sau đó, hắn phát hiện thực ra đây là một câu đố rất vô bổ. Thời cổ đại, Phương Thành chính là Tương Dương. Trong thành phố S cũng có một con đường tên Tương Dương, còn chữ Thủy càng đơn giản hơn, chính là nhà tắm...

Vương Hủ vốn biết nơi đó vì sòng bạc mà hắn làm việc trước đây thường xuyên thay đổi địa điểm. Đây chỉ là một trong những sào huyệt dự phòng mà thôi.

Hắn đón một chiếc taxi trên đường rồi lên xe để đi đến đó, nhìn thời gian thì thấy còn một tiếng nữa. Cho dù có kẹt xe thì chỉ cần chưa tới nửa tiếng cũng có thể đến nơi, xem ra cửa thứ nhất đã trót lọt.

Thế là Vương Hủ nằm trên ghế sau và bắt đầu mơ màng. Hắn đang tự sướng rằng mình bước vào sòng bạc và chém giết bốn phương. Ai ngờ xe mới chạy được năm phút thì hắn bỗng phát hiện có điều bất thường vì cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhìn có vẻ vô cùng hoang vu, đã vậy chiếc xe còn lắc lư, có vẻ như đã chạy đến vùng rừng núi.

Vương Hủ bèn ngồi dậy. Thật kỳ lạ, chiếc taxi đang chạy trên một còn đường quê, trên lề có vài ngọn đèn đường heo hắt, không ngờ cảnh vật hai bên đều là nghĩa địa.

Khóe miệng của Vương Hủ co giật, hắn nhìn vào gáy của tài xế và thốt lên một câu: “Ngươi không phải là...”

Tài xế quay đầu lại, đó quả nhiên là gương mặt của người chết với chiếc mũi đã bị lõm vào trong, trên mặt dính đầy mảnh thủy tinh, máu thịt lẫn lộn. Dường như thằng cha này cất tiếng nói rất khó khăn, yết hầu phát ra âm thanh quái lạ: “Theo ta lên đường...”

Hắn còn chưa nói hết câu, Vương Hủ đã bổ nhào đến. Lớp thủy tinh bảo vệ sau lưng tài xế bị Vương Hủ đánh vỡ thành từng mảnh trong cơn giận dữ.

Chiếc xe ngừng lại, Vương Hủ tóm lấy cổ tài xế rồi đưa đến gần mặt mình, hắn gằn từng chữ một: “Ngươi có biết ngươi là gì không? Con mẹ ngươi chính là con thỏ động dục thò mặt ra ngoài vào mùa săn bắn, đúng là có mắt không tròng...”

Bàn tay của Vương Hủ gồng thêm sức khiến con quỷ bị hắn bóp đến nỗi sắp về trời. Từ trước đến giờ toàn là quỷ dọa người, nhưng hôm nay đồng chí này xem như đã bị Vương Hủ dọa.

“Ngươi cũng trâu bò nhỉ. Từ trung tâm thành phố chạy ra ngoại ô chỉ tốn có năm phút. Nếu tám đội đua F1 về vườn hết trong năm tới thì chỉ với mình ngươi cũng đủ vô đối con mẹ nó rồi.”

Tài xế thấy người này không những có thể chạm vào thân thể mình mà còn nổi giận bừng bừng thì biết không ổn, thế là hắn chỉ có thể cầu xin tha mạng: “Đại... đại tiên, tha mạng... ta chết thảm... nên không thể đầu thai...”

Vương Hủ thả lỏng tay, rồi nhìn chằm chằm vào mắt tài xế và nói: “Nếu ngươi không đưa ta đến nơi trước mười một giờ thì ta cũng không biết mình sẽ làm gì... ngươi hiểu chứ?”

“Hiểu... hiểu...” Tài xế bị Vương Hủ dọa đến nỗi nói năng lắp bắp. Sau đó, hắn nổ máy xe rồi lái ra khỏi quỷ cảnh.

Cuối cùng Vương Hủ đã đến được sòng bạc vừa kịp lúc. Chẳng qua nếu muộn thêm một phút nữa thì hắn sẽ bị loại.

Sau vòng một, có một trăm sáu mươi bốn người đến nơi. Vương Hủ chính là người cuối cùng. Khi xuống xe, hắn nói với tài xế một câu “Lần sau ngươi lái xe cẩn thận một chút!”

Không ngờ tài xế trực tiếp thành Phật, cũng không biết có phải do hắn bị Vương Hủ dọa đến mức không dám ở lại thế giới này nữa hay không?

Khi tiếng chuông đồng hồ báo hiệu mười một giờ vang lên, cửa thứ nhất của vòng loại chính thức kết thúc.

Nửa tiếng sau, Vũ thúc, ba người trong Thập Điện Diêm La, cùng với một vài người săn quỷ quan tâm đến kết quả của cuộc thi đã xuất hiện tại nơi này. Vương Hủ tìm thấy Tề Băng, hắn nói Miêu Gia ăn no xong đã về nhà ngủ. Vương Hủ nghe xong thực sự không biết nên nói gì.

Vũ Thúc giải thích quy định của vòng hai. Trong thời gian từ mười hai giờ đến ba giờ phải tăng số thẻ bài trong tay lên một trăm ngàn, có thể dùng linh lực nhưng không được để nhân viên của sòng bạc phát hiện sự tồn tại của linh lực, cũng không được ăn gian, người vi phạm sẽ bị loại.

Vương Hủ lại rất yên tâm vì hắn là cao thủ cờ bạc, thậm chí có thể nói vòng này không hề khó khăn chút nào.

Rất nhiều nhân viên của sòng bạc nhận ra Vương Hủ nhưng bọn họ cũng không tiết lộ. Vì những người làm việc tại đây đều biết thế lực đã bao trọn nơi này chẳng hề đơn giản, thế nên ít hỏi sẽ có thể sống lâu hơn một chút.

Vương Hủ bước tới quầy phát thẻ bài và báo tên của mình. Kết quả là đối phương đưa cho hắn thẻ bài có trị giá 100, điều này khiến hắn ngẩn người.

“Chỉ một trăm?”

“Đúng, chỉ một trăm.” Nhân viên trong quầy cũng đành chịu.

“Vũ thúc!” Vương Hủ xông đến trước mặt Vũ thúc “Này, thật là hiếp người quá đáng. Ta thấy trong số bọn họ có mấy người cầm đến hơn mười ngàn. Sao ta chỉ có một trăm?”

Vũ thúc thở dài: “Thật ra rất công bằng. Từ tám giờ đến mười một giờ tổng cộng là một trăm tám mươi phút, một phút bằng một trăm. Số thẻ bài chính là số thời gian còn lại sau khi ngươi đến nơi.”

Vương Hủ nghe xong không biết phải nói gì vì lúc này hắn không còn gì để nói. Nhìn thẻ bài một trăm đồng trong tay, gương mặt hắn hiện lên vẻ mơ màng. Trong vòng ba tiếng, hắn phải tăng nó lên một ngàn lần...

Hắn đành kiềm nén nỗi buồn bực trong lòng mà chạy nhanh như bay vào giữa sòng bạc.
Bình Luận (0)
Comment