”Có thể nói ta biết kẻ vô gia cư John đã biến mất vào đêm đó như thế nào không? Ta nghĩ việc nói dối cảnh sát không phải chỉ xin lỗi là có thể giải quyết được.”
Miêu Gia hỏi.
“Ngài Logan, chuyện này vô cùng kỳ lạ và phi thường. Nếu không phải ta và cấp dưới tận mắt nhìn thấy chắc sẽ cho đó là ảo giác. Ngài đừng nghĩ ta đang nói đùa vì ta có thể khẳng định với ngài rằng, cái gã John đó đã chạy trốn ngay trước mắt bọn ta!
Hắn chạy trốn quá nhanh. Xin chú ý từ mà ta dùng, đó là ‘quá nhanh’! Cá nhân ta cho rằng đó không phải tốc độ mà con người có thể đạt tới. Nó chắc chắn vượt qua kỷ lục của thế vận hội Olympic. Hừm, có khi còn nhanh gấp đôi cái kỷ lục ấy! Quả thực có thể so với tốc độ của xe lửa.”
Miêu Gia trầm mặt:
“Thám tử Amberley, ngài có ngửi thấy mùi lưu huỳnh trên người của John hay không?”
Amberley thoáng sửng sốt rồi ngây ngẩn đáp lời:
“Ngài không nhắc ta cũng quên mất. Lúc đầu, ta không chú ý đến điều này cho lắm nhưng có thể khẳng định trên người John luôn có mùi lưu huỳnh.”
Vương Hủ hừ lạnh:
“Ôi, hình như... ta lại có việc rồi.”
Miêu Gia nhún vai:
“Thưa thám tử trẻ tuổi, vụ án này đã xong.”
Amberley choáng váng. Hắn đang chuẩn bị khoe khoang chuyện mình dựa vào vài vết bụi và dấu chân trong hẻm nhỏ để suy ra cục diện tiềm ẩn của một vụ mưu sát như thế nào. Vậy mà Miêu Gia nói với hắn rằng vụ án đã xong, chưa kể giọng điệu còn rất chắc chắn. Amberley đáng thương giống như một người kể chuyện cười sắp tới phần gay cấn nhất nhưng người nghe lại bỏ đi hết.
“Ta không hiểu, thưa ngài Logan.”
“Ừm, ngài không cần hiểu đâu. Tóm lại, xác chết của John sẽ được tìm thấy trong vài ngày tới. Nếu ngài khám nghiệm tử thi thì sẽ thấy thời điểm tử vong là cái đêm hắn ta gặp ngài. À, ta nghĩ rằng sau đó ngài từng tìm kiếm hắn nên mới nói theo kiểu ‘bốc hơi khỏi nhân gian’. Có điều quan điểm trên không đúng lắm. Người Trung Quốc bọn ta có câu: sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngài chắc chắn sẽ tìm thấy xác của hắn ta.
Còn vụ mưu sát mà John nói chỉ là do uống say rồi bịa chuyện mà thôi. Đó là sự thật, ngài không cần nghi ngờ. Được rồi, vừa rồi là ý kiến của ta về vụ án. Còn về quá trình suy luận, ta tin với trí tuệ của ngài cộng thêm chút phán đoán là có thể hiểu, ha ha... a ha ha...”
Nói tới đây, Miêu Gia cười ngây ngô. Dáng vẻ cực kỳ giả dối.
Amberley hơi giận. Hắn gần như chắc chắn cái gã thám tử Logan trước mắt chỉ là thùng rỗng kêu to. Phán đoán được đưa ra rất qua loa, tắc trách. Có điều vị cảnh sát trẻ tuổi này kiềm chế khá tốt, không làm ầm lên mà lễ phép đứng dậy nói lời tạm biệt:
“Vâng, rất cảm ơn ý kiến của ngài, ta nghĩ ngài cũng đã cố gắng hết sức. Vì trong cục còn một số việc nên xin thứ lỗi vì phải tạm biệt tại đây.”
"Ha ha, đi thong thả, không tiễn."
Miêu Gia nói không tiễn thì tức là không tiễn. Hắn chẳng thèm nhích mông khỏi ghế nửa phân.
Người ta vừa bước chân ra khỏi cửa, Vương Hủ liền nhảy dựng lên:
“Cái gì mà ‘trong vài ngày tới’? Ngươi không thể nói là mười ngày nửa tháng hay sao?! Vài ngày? Ngươi trị được à?”
Miêu Gia bưng tách cà phê lên, mặt mày bình thản nói:
“Ác ma thôi mà, thực lực của nó nằm trong khoảng trung bình so với hồn ma ở nhân gian và Âm Dương giới. Thực lực bây giờ của ngươi không khó để xử lý nó.”
Vương Hủ kêu:
“Nói nhảm! Đâu phải ta chưa từng thấy ác ma? Giống như cái gã bạn xấu của ngươi ấy, gọi là gì nhỉ? À, Vincent! Gã đó đó! Ta mà xử lý được hắn ư?! Hắn phất tay một cái thì ta tự gục luôn cho xong.”
“Hắn là trường hợp đặc biệt. Ác ma cùng cấp với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chưa kể từ lâu trên người hắn không còn mùi lưu huỳnh. Nếu trên người con mùi, lại còn làm chuyện trộm gà bắt chó ở thế giới con người, chắc chắn thực lực không được cao cho lắm. Chẳng phải cái gã ám trên người Elbert bị ta xử lí dễ dàng đấy ư?”
Vương Hủ trợn mắt nhìn qua:
“Hay là... ngươi xử lí đi.”
Miêu Gia mặt dày mày dạn đáp:
“Anh đây là thám tử, nói không dùng linh thức tức là không dùng.”
“Không có gái để cua ngươi không thèm làm chứ gì.”
Miêu Gia lơ đẹp câu này, rồi nói:
“Dùng Linh Thức Chuyển Hình mở rộng phạm vi tìm kiếm, ngươi sẽ tìm thấy hắn. Loại ác ma cấp thấp vốn không hề biết che dấu tung tích. Đến lúc đó, ngươi nhân lúc mây mờ giết người, gió to phóng hỏa, tiễn hắn về địa ngục. À, đừng quên mang theo chiếc đèn dầu ta đưa ngươi lần trước.”
Vương Hủ trả lời:
“Ngươi còn nhắc tới đèn đóm nữa! Làm như ta không biết ngươi táy máy chân tay ấy. Chiếc đèn đó chỉ cho con người nhìn thấy màu xanh lá, trong khi người có linh thức hay cái bọn phi nhân loại sẽ thấy thứ màu kì quặc và bị nó hấp dẫn.”
Miêu Gia đáp:
“Ừm, có tiến bộ không nhỏ, khám phá ra được khả năng của linh khí. Có điều ta hơi bất ngờ ở chỗ ngươi nắm giữ hoàn toàn ‘bảy mươi hai bí quyết Phục Ma’ trong thời gian ngắn như vậy.”
“Sao ngươi biết cái tên đó?”
“Ta hiểu về Quỷ Cốc đạo thuật nhiều so với tưởng tượng của ngươi.”
...
Lúc này, trong một gian nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô London.
Một gã ăn mày quần áo rách rưới bị trói chặt trên ghế. Miệng gã bị nhét khăn, chỉ có thể kêu vài tiếng ưm ưm ô ô. Nỗi sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt.
Một người đàn ông đeo kính đặt ghế dựa rồi ngồi xuống đối diện với gã:
“Ê hê hê, không cần phải sợ, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó. Ngươi hẳn còn nhớ bạn tốt của mình, Finger John, đã có ý định giết ngươi.”
Gã ăn mày nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mắt, trong miệng chỉ phát ra tiếng ưm ô, không thốt nên nổi một âm tiết rõ ràng.
“Hê hê, ta biết ngươi có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng thật đáng tiếc, ta không thể trả lời, vậy nên ta không cho ngươi cơ hội để hỏi. Ngươi chỉ cần biết mình rất may mắn, ít ra may hơn rất nhiều so với anh bạn John…”
Đang lúc nói chuyện, cánh cửa gỗ bị đẩy ra. Gã ăn mày ngồi đối diện cửa nhìn thấy kẻ vừa tới thì sợ tới sun vòi, gắng sức giãy dụa. Nhưng vô ích. Chiếc ghế như bị đóng đinh trên mặt đất, không chút suy suyển.
Người vừa vào là John. Hắn chẳng thèm liếc gã ăn mày kia lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đeo kính:
“Woody... thì ra ngươi đang đối nghịch với ta.”
“Ê hê hê, là Meg đấy hả...”
Woody không thèm quay đầu lại mà nói tiếp:
“Từ lúc nào, ta cho phép con điếm nhà ngươi gọi thẳng tên ta? Ngươi xứng ư?”
Finger John toát mồ hôi ướt đẫm vạt áo:
“Ta… xin lỗi... ngài Woody.”
Tuy ngoài miệng nhận lỗi nhưng trong ánh mắt ả tràn ngập phẫn nộ và căm hận.
Woody nói:
“Ta biết ý định của ngươi, nhưng trong khoảng thời gian này, Satan chính thức ra lệnh cấm tự tiện giết người và không được xuất hiện tại London. Ta nhớ mệnh lệnh của Satan đã vang lên trong mọi ngóc ngách hẻo lánh ở Địa Ngục rồi mà, chẳng lẽ ta nhầm?”
Đối phương không đáp lời hắn. Một làn khói đen đặc tràn ra từ thất khiếu (1) của Finger John rồi nhanh chóng chui xuống lòng đất.
Woody cười lạnh:
“Hừ, bỏ trốn ư? Quá ngu xuẩn.”
Ở một góc nhỏ trong nhà gỗ bỗng xuất hiện một bóng người. Dường như gã đã đứng đó từ đầu đến cuối, chỉ là không ai phát hiện ra.
Vincent vẫn cười nói:
“Vận số của Meg đã hết, chúng ta không cần ra tay bắt ả.”
“Ê hê hê, Satan cung cấp tin cho ngươi hả?”
“Ngươi không cần biết ta có được tin tức này như thế nào. Tóm lại, chúng ta đã đến lúc phải trở về Địa Ngục, Simon cũng vừa mới đi hôm qua. Trong hai tháng tới, cả thành phố London chỉ chừa lại vài tử thần thâm niên nhất, chai sạn nhất và đã đồng hóa với danh sách tử thần.”
“Hê hê, vậy là trò hay sắp bắt đầu rồi. Tiếc rằng chúng ta không thể quan sát cận cảnh… buổi biểu diễn có một không hai của ngài Jack.”
“Hừ, toàn bộ thế lực của Thiên Đường cũng rút hết rồi. Thành phố này giờ là nơi tối tăm nhất của thế giới loài người. E rằng chỉ có đám người phàm mới có vinh hạnh được chứng kiến tận mắt buổi biểu diễn.”
Woody nở một nụ cười hèn mọn bỉ ổi rồi quay sang gã ăn mày bị trói trên ghế. Từ nét mặt có thể đoán tinh thần của gã chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ.
Woody đặt tay lên trán gã ăn mày:
“Nghe thấy chưa? Kẻ như ngươi mà lại có thể chứng kiến buổi biểu diễn cơ đấy. Thật khiến người ta hâm mộ, ê hê hê... khặc khặc khặc!”
Cùng với tiếng cười khiến người ta sởn hết tóc gáy, gã ăn mày mất hết tri giác và ký ức của ba ngày ba đêm vừa qua.
-----o Chú thích o-----
(1) Thất khiếu: Bảy lỗ trên cơ thể như hai hốc mắt, lỗ tai, lỗ mũi, miệng.