Quỷ Hoan Quỷ Ái

Chương 9

*ăn vạ* các bảo bối à, có bảo bối nào rảnh rỗi muốn thử sức ed đam không, hãy về với ta a, ta đang rất cần nhân lực, sắp vào năm 3 rồi, ta sẽ bận bù đầu à, sợ không có thời gian ed a T.T. Oaoaoaoaoaoaoaoa. Có ai nghe được lời thỉnh cầu của ta không T.T

—————————

Đến giờ cơm tối, Tống Đạm Bạc gõ cửa phòng Hà Du Nhiên, cậu đi ra đã thấy trên bàn bày sẵn sàng đồ ăn, bốn món ăn cùng một món canh, bữa tối do Tống Đạm Bạc chuẩn bị đầy đủ hương vị. Hà Du Nhiên vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, nói: “Đội trưởng, xem ra em sau này sẽ được hưởng phúc rồi, tay nghề vào bếp của anh thật tuyệt a.” “Tiểu Hà, mau tới ngồi đi. Đêm nay chính là mở tiệc chào mừng cậu, đương nhiên không có rượu là không được rồi.” Tống Đạm Bạc không biết lấy từ đâu ra hai chai Vodka. “Rượu Tây luôn a, đội trưởng.” Tống Đạm Bạc cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, lại nghĩ thầm trong bụng, đừng có xem thường tôi.

“Tiểu Hà, sao cậu không ở với ba cậu mà phải ra đội trinh sát hình sự ở tỉnh thành này làm hình cảnh thế?” “Thành phố này là thành phố lớn thứ hai của tỉnh, đô thị phồn hoa, em từ nhỏ lớn lên ở đây. Hơn nữa, xa nhà sẽ giúp em rèn luyện được bản thân. Ở bên cạnh ba mẹ, họ cứ xem em là con nít, như thế em sẽ không có cách nào trưởng thành được. Ba của em muốn em phải hảo hảo học tập đội trưởng, ba bảo đội trưởng tuổi trẻ tài cao, là người hàng năm đều được khen thưởng.” “Ha ha, Hà cục trưởng quá khen rồi. Tiểu Hà, sau này chỉ cần tôi có thể giúp được, cậu cứ mở miệng. Hà cục trưởng đối với tôi có ơn tri ngộ, tôi chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cậu.” “Cảm ơn đội trưởng. À mà đội trưởng, anh bảo anh không có bạn gái à?” Tống Đạm Bạc hơi xấu hổ, lên tiếng: “Đúng thế. Ôi, nhiều năm qua không gặp đúng người cần gặp. Nếu tiến đến hôn nhân chỉ vì trách nhiệm, như thế không thể chấp nhận được, nếu không phải là có lỗi với chính mình, thì cũng là có lỗi với đối phương.”

Sau ba lượt rượu, cả hai mặt mày đều đã trở nên đỏ hồng, đầu lưỡi run run, cảm giác dưới yết hầu cùng thực quản nóng bức như lửa đốt, đầu óc mơ mơ màng màng không còn tỉnh táo, trời đất quay cuồng, khung cảnh xung quanh hoàn toàn trở nên mờ ảo. Những lời nói cử chỉ khách khí phải phép trước đó đều biến mất. Hà Du Nhiên thỏa mãn ợ một tiếng, nói: “Đội trưởng, cảm ơn đội trưởng đêm nay đã chiêu đãi em rượu hảo hạng.” “Tiểu Hà, ách, tôi nói nghe này Tiểu Hà, đừng gọi tôi là đội trưởng nữa, cảm thấy quá xa lạ a, sau này cứ gọi tôi là Tống ca là được.” “Tống, cái này, Tống,ca. Sau này Hà Du Nhiên em phải trông cậy vào Tống ca rồi đó. Tống ca, em mời anh một ly nữa, cảm ơn anh, nào, Tống ca nâng ly.” “Yên tâm, anh nhất định che chở cho cậu. Nào uống đi, tiếp tục uống nào, đêm nay phải uống hết hai chai này mới được. Cạn ly.”

Tống Đạm Bạc cầm lấy ly rượu, nhắm đến nửa ngày, cuối cùng mới chạm được đến ly rượu trên tay Hà Du Nhiên. Tống Đạm Bạc nằm nhoài trên bàn ăn, hai mắt mơ màng, bộ mặt như thấy gái đẹp mà nhìn chăm chăm gương mặt tuấn tú của Hà Du Nhiên, run run rẩy rẩy mà lên tiếng: “Tiểu Hà a Tiểu Hà, cậu sao lại đẹp trai đến như vậy. Thật là một tiểu tử đẹp trai mà. Đặc biệt là đêm nay cậu uống say, sắc mặt so với bình thường còn đẹp hơn rất nhiều, hồng hồng nhạt nhạt, thật giống một quả táo lớn a, thật khiến tôi muốn cắn một phát.” Hà Du Nhiên âm thầm buồn cười, xem ra Tống Đạm Bạc đúng là đã uống say rồi, cũng bắt đầu nói hàm hồ rồi. Có điều nhờ thế cậu mới biết vẻ ngoài này của mình, cũng thật sự có thể hấp dẫn một nam nhân đã qua tuổi bắt đầu xây dựng sự nghiệp. Anh bình thường rất thận trọng, chỉ có uống say mới có thể lộ ra ánh mắt cùng vẻ mặt như si mê thiếu nữ này.

Hà Du Nhiên tiếp tục giả say, xem ra hiện tại có thể tiến hành bước hành động kế tiếp. “Tống ca, anh không thấy nóng ư? Em sao lại cảm giác cơ thể như có lửa thiêu đốt bên trong vậy a.” Khuôn mặt Hà Du Nhiên đỏ bừng, giống như một đóa hoa kiều diễm ướt át mời gọi người qua đường hái lấy. Tống Đạm Bạc nằm trên bàn, trên mặt mang theo vẻ si mê mà cười, nửa ngày cũng không nói gì, xem ra hẳn là đầu óc đã ngưng hoạt động rồi. Hà Du Nhiên cũng chả quản nhiều, đem khuy trên cổ áo mở ra, ánh mắt Tống Đạm Bạc không ngừng lơ lửng nơi cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh của cậu.

Hà Du Nhiên bắt đầu mở hết khuy áo, bộ ngực gầy tinh tế từ từ hiện ra trước mắt Tống Đạm Bạc, Tống Đạm Bạc không hề có bất kì động tác gì, nhưng ánh mắt đã trở nên vô cùng nóng bỏng. Trên người Hà Du Nhiên không có cơ thịt nhưng cũng không hề có một vết sẹo, da dẻ căng mịn, trắng nõn mê người: “A, mát hơn nhiều rồi, thật thoải mái a. Em muốn cởi tiếp, em muốn tiếp tục cởi tiếp.” Tống Đạm Bạc ánh mắt vẫn theo sát từng cử động của Hà Du Nhiên. Hà Du Nhiên bắt đầu kéo mở dây kéo quần, một khắc đó, Tống Đạm Bạc vô thức nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm kia khiến dục vọng trong người anh trỗi dậy, dọa đến chính mình cũng giật mình.

Rất nhanh, người thiếu niên dung mạo anh tuấn trước mắt kia chỉ còn độc nhất mỗi chiếc quần lót trắng. Đúng vào lúc này, Tống Đạm Bạc tựa như được lên dây cót, nhảy dựng lên một cái, kéo lấy Hà Du Nhiên, muốn kéo cậu về phía buồng tắm, có chút khó khăn mở miệng nói: “Tiểu Hà, cậu uống say rồi, cậu cần phải thanh tỉnh một chút.” Hà Du Nhiên làm bộ say ngà ngà, rên rỉ nói: “Không có, không có, em không có say?” “Còn bảo không say, cậu nghĩ cậu cởi quần áo thì sẽ trở thành mỹ nam ư? Cậu định ở đây múa thoát y à? Cậu không thấy lão tử là nam nhân hả? Muốn nhảy múa gì thì nhảy múa trước mặt bạn gái của mình đấy.”

Hà Du Nhiên bình thường trở lại, cậu không thể nhanh như thế có thể chế ngự được Tống Đạm Bạc. Đối phương là một cảnh sát hình sự trung niên, coi như là lúc say rượu, cảnh sát hình sự cơ bản đều luôn giữ vững được lý trí cùng bình tĩnh mà chiến thắng tất cả, chiến thắng cả dục vọng nhen nhóm trong lòng. Tống Đạm Bạc đem Hà Du Nhiên bỏ vào trong bồn tắm, bất thình lình mở nước lạnh ra. Dòng nước lạnh thấu xương xối xuống người Hà Du Nhiên khiến cậu giật nảy mình. Tống Đạm Bạc thấy cậu phản ứng như vậy vội nói: “Thật ngại quá Tiểu Hà, tôi quên mở nước nóng.” Hà Du Nhiên dứt khoát nằm ngửa trong bồn tắm, cậu không hề phát hiện ra bản thân hiện tại thật sự là quá câu dẫn người khác, quần lót bởi vì thấm nước đã biến thành một màu trong suốt, có thể thấy rõ hạ thân của Hà Du Nhiên. Có lẽ do dằn vặt hồi nãy, hạ thân của cậu có chút trướng lên. Tống Đạm Bạc dán mắt vào hạ thân của cậu một hồi, lại mau chóng dời tầm mắt đi, lên tiếng: “Tiểu Hà, cậu tắm đi, tôi ra ngoài.” Tống Đạm Bạc đi vào phòng ngủ chính, thay đồ ngủ ngã ở trên giường, cảm giác nhấp nhô từ từ lắng xuống, nghĩ thầm, có thể cậu ấy không phải cố ý, cậu ấy chỉ là uống say thôi.

Không biết qua bao lâu, Tống Đạm Bạc đứng dậy đi đến buồng tắm, đèn đã được tắt, xem ra Hà Du Nhiên đã đi ngủ. Tống Đạm Bạc tiến vào buồng tắm, ngồi trên nắp bồn cầu, cởi áo ngủ ra, cơ bụng sáu múi hiện ra bên ngoài (múi kìa *chảy dãi*). Anh đưa tay luồn vào quần lót (:v), hạ thân to lớn bật ra ngoài, tiếng rên rỉ nhàn nhạt trôi trong không khí. Hà Du Nhiên im lặng đứng bên ngoài phòng tắm, một nụ cười nhạt hiện trên khóe miệng, ngập tràn ác ý, thầm nghĩ, xem ra mặc dù mình không thu được thắng lợi nhưng là không có thất bại, Tống cảnh quan, thời gian còn dài a. (rốt cuộc thì nụ cười nhạt của cưng có ý gì =3=)
Bình Luận (0)
Comment